Edit: Lam
Cửa bị chặn, ánh sáng bên ngoài chiếu không tới. Nơi cầu thang nhỏ hẹp càng thêm yên tĩnh u ám, đúng lúc thích hợp để làm chuyện thầm kín nào đó.
Kiều Hạ cũng không biết cô và anh đã ở đây hôn nhau bao lâu.
Cô chỉ nhớ lúc cuối, trong cơ thể như có dòng điện xẹt qua, không còn hơi sức nào nữa. Nếu không nhờ đôi tay ôm chặt cổ Cố Duyên Xuyên thì e là cô ngã xuống rồi.
Não như bị thiếu oxy, hơi thở cũng không đưa lên được, chỉ biết nắm tay áo anh mà kêu ư ử như bé mèo con: “Em… Em chịu không nổi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hạ căng ra đỏ bừng, chất giọng như nỉ non khiến Cố Duyên Xuyên nảy sinh lòng trắc ẩn và cảm thông hiếm thấy.
Mới khúc dạo đầu mà bắt nạt bạn cùng bàn thảm thế này thực không hay cho lắm, lỡ dọa đến cô thì sau này không dễ làm gì.
Vẫn nên nước chảy đá mòn, còn nhiều thời gian mà.
Vì vậy anh cố gắng kiềm chế, dẫu chưa thỏa mãn vẫn rời môi cô.
Vừa ngọt vừa mềm, kèm theo hương chanh thoang thoảng, quả thực ngon hơn cả thạch trái cây, khiến người ta muốn ngừng chẳng được.
Cuối cùng cũng được buông tha, Kiều Hạ vùi mặt vào cổ anh như người chết đuối được cứu. Cô thở hổn hển mấy hơi, hít lấy hít để không khí mới.
Đợi đến khi bình thường trở lại, cô mới ngẩng đầu nhìn anh. Giọng nói nũng nịu hơn mọi khi, kèm theo chút nhẹ nhàng mà chính cô cũng không phát hiện ra. Cô thở gấp: “Chúng ta mau về thôi, mình đã ra ngoài lâu lắm rồi.”
Ban nãy còn ở phòng bao dùng miệng đút kẹo cho nhau, bây giờ hai người lại cùng nhau ra ngoài lâu đến thế, đám bạn học trong kia chắc chắn nghĩ bậy.
Cố Duyên Xuyên cúi xuống nhìn cô gái mình ôm trong lòng.
Ráng chiều chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt hạnh phủ đầy sương mù mông lung, ánh mắt nửa tỉnh nửa say toát ra vẻ mơ màng quyến rũ.
Anh cất tiếng khàn khàn, kèm theo đôi chút lười nhác như rượu ủ lâu năm: “Nếu như bây giờ đi thẳng qua đó, bọn họ sẽ biết xảy ra chuyện gì.”
Kiều Hạ không hiểu, vừa “hả” thì nghe anh giải thích: “Em không thấy dáng vẻ mình bây giờ quyến rũ chết người thế nào đâu, người ta nhìn là biết ngay.”
“Vừa rồi chúng ta làm chuyện xấu.” Cố Duyên Xuyên cắn nhẹ lỗ tai cô, trút toàn bộ hơi thở nóng bỏng vào vành tai ấy.
Đôi má Kiều Hạ vốn đỏ bừng nay lại càng đỏ thêm, cô nói rất nhỏ: “Vậy… Chúng ta đợi một lát đi. Anh, anh để em xuống trước đã, lỡ có người qua đây nhìn thấy thì không hay.”
Giờ phút này cô vẫn bám trên người anh như gấu Koala, tay ôm lấy cổ, chân quấn quanh hông.
Nếu lỡ có ai đi ngang nhìn thấy thì xấu hổ biết bao.
“Em chắc chứ?” Anh cười khẽ và hỏi.
“Ừ, anh buông em ra đi, em muốn xuống…” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ mà kiên định.
Không chỉ thẹn thùng, cô còn lo anh thấm mệt. Ôm mình hôn như vậy, hẳn là cánh tay anh sắp mỏi rồi.
“Được.” Cố Duyên Xuyên mỉm cười rồi buông lỏng tay, thả cô xuống đất.
Như đã đoán trước chân cô sẽ mềm nhũn, một giây trước khi cô suýt ngã, anh vươn tay cản lại và kéo cô vào lòng mình.
Mãi đến lúc này, Kiều Hạ mới biết những quyển tiểu thuyết ngôn tình trước kia mình xem không hề gạt người.
Bị hôn đến độ mềm chân là có thật, bây giờ nó đang xảy ra trên người cô.
Ôi ~ Đúng là mất mặt quá!
Lồng ngực Cố Duyên Xuyên rung động mấy lần. Anh nở nụ cười, quả nhiên như mình dự đoán, bạn cùng bàn nhạy cảm ghê gớm.
Mới hôn một cái đã thế, vậy sau này…
Kiều Hạ nóng mặt, cảm thấy anh đang giễu cợt mình vô dụng nên rất tức giận, cô bị thế này đều tại anh cả.
Cô ngước đôi mắt long lanh mà tóe lửa nhìn anh: “Anh, anh không được chê cười em.”
“Ừ.” Cố Duyên Xuyên sảng khoái đồng ý, lập tức tém lại nụ cười trên mặt.
Ánh mắt anh không hề tránh né mà nhìn thẳng cô, dùng giọng như dụ dỗ, nói ra khát vọng đã lâu: “Vậy… Em cho anh sờ một chút được không?”
Sờ? Kiều Hạ ngây ngẩn cả người, chớp mắt không hiểu.
Anh lại muốn sờ tai cô như lần ở bệnh viện sao?
Nhưng sờ tai có gì vui đâu.
Cô cảm thấy kỳ lạ, không hiểu nổi sở thích này của anh. Nhưng đã là người yêu, cho anh sờ tai mình một chút cũng không phải yêu cầu gì quá đáng.
“Anh sờ đi.” Kiều Hạ quay đầu qua, hào phóng gật đầu.
Đợi hơn mười giây mà không thấy anh sờ tai mình.
Cô còn đang ngờ vực thì một bàn tay đã luồn vào vạt áo, bàn tay với những vết chai mỏng dán vào tấm lưng trơn nhẵn, xúc cảm vô cùng rõ rệt.
Ánh mắt Kiều Hạ trợn to vì không thể tin, vừa sợ vừa hoảng, gương mặt nóng muốn bùng nổ, giọng nói cũng run rẩy theo: “Anh anh… Anh làm gì vậy hả?”
Da lưng cô mềm mại trơn mịn như trẻ em mới sinh khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay. Đôi mắt Cố Duyên Xuyên trở nên âm u, yết hầu lăn lên lượn xuống: “Em đồng ý rồi.”
Kiều Hạ căng thẳng đến độ nuốt nước bọt, thậm chí nói năng cũng không rõ đầu đuôi: “Em tưởng đâu, em tưởng anh nói sờ tai, ai ngờ anh muốn, muốn…”
Phần sau ngại nói ra miệng.
Cố Duyên Xuyên không động nhưng cũng chẳng buông ra, bàn tay dừng ở eo cô.
Giọng nói trầm thấp của anh tựa như nỉ non, lộ vẻ cầu khẩn: “Cục cưng à, anh chỉ sờ chút được không?”
Hai chữ “cục cưng” giáng thẳng vào màng nhĩ Kiều Hạ. Hồi nhỏ cha mẹ cũng không gọi mình thế, bây giờ… Bị anh dịu dàng gọi như vậy.
Trái tim muốn tan thành đầm nước ngọt, khó mà chối bỏ.
Cô từ bỏ việc chống cự, vùi khuôn mặt chín đỏ vào ngực anh, cất giọng yếu ớt: “Vậy… Cũng chỉ cho sờ một chút.”
“Được.” Một tiếng này vừa mau lẹ vừa sung sướng.
Một loạt tiếng sột soạt, quần qua quần lại hơn một phút, kèm theo tiếng “loạt soạt” nho nhỏ, nút thắt đã được nới lỏng.
Sau đó là một bàn tay to rộng phủ lên, ngón tay hơi cong rồi gập lại, cuối cùng hoàn hảo vừa khớp.
Toàn bộ động tác vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng mà thành kính.
“Cục cưng, của em…” Giọng anh khàn khàn như cọ xát trong cát, kèm theo cảm giác thỏa mãn vì đạt được ước nguyện: “Mềm mại biết bao.”
Kiều Hạ: “!!!”
Hu hu hu. Cô vùi mặt trước ngực anh, cả đời không muốn ngẩng lên nữa!
Qua tầm nửa tiếng, bọn họ mới trở lại phòng bao trong KTV.
Lúc này mọi người không còn chơi Truth or Dare (Thật hay Thách) nữa, vài ba người túm tụm đánh bài, chơi cờ phi hành gia*.
(*) Cờ phi hành gia: Mời bạn google Aeroplane chess để biết thêm chi tiết.
Vài nam sinh uống hơi nhiều, bắt đầu cầm micro hát từng bài một, từ “Học Tiếng Mèo Kêu” đến “Sa Mạc Lạc Đà”.
Hai người lần lượt đi vào, đám bạn học ào ào nhìn qua hóng hớt.
Với Kiều Hạ phải nói là vô cùng xấu hổ.
Có nữ sinh tính tình hướng ngoại, mồm miệng tài lanh trêu ghẹo: “Hạ Hạ, sao cậu ra ngoài lâu dữ vậy?”
Kiều Hạ cúi đầu cắn môi: “Mình ra ngoài nghe điện thoại.”
Trương Dương trêu chọc Cố Duyên Xuyên sau lưng cô: “Anh Xuyên, anh làm gì cả nửa tiếng vậy?”
Cũng nói dối nhưng không lúng túng như Kiều Hạ, vẻ mặt Cố Duyên Xuyên vẫn như nước chảy mây trôi: “Tôi cũng ra nghe điện thoại.”
“Đây đúng là — Trùng hợp quá nha ha ha ha!” Trương Dương cười rộ lên trước.
Mấy người còn lại cũng hùa theo, ánh mắt thâm sâu nhìn qua lướt lại hai người họ. “Không phải sao? Ha ha ha ha, đúng là quá trùng hợp.”
Kiều Hạ: “…”
Không tin thì không tin, đừng cười giả dối vậy chứ.
Cô chạy trốn về chỗ ngồi, nghiêng đầu nhỏ giọng chất vấn: “Vừa rồi tại sao lại nói lý do giống em? Nghe đã biết là giả!”
Cố Duyên Xuyên cười cười, kề sát tai cô nói: “Cục cưng, anh nói theo em cơ mà. Sau này ở nhà, em nói cái gì chính là cái đó.”
Kiều Hạ bị mấy chữ “cục cưng” và “sau này ở nhà” làm cho vô cùng ngượng ngùng. Cô quay mặt sang một bên, không thèm để ý anh nữa.
Thế mà Cố Duyên Xuyên chưa chịu bỏ qua, được một tấc muốn tiến một thước: “Cục cưng, bao giờ chúng ta… Đi nghe điện thoại nữa?”
Không phải mới hôn à! Hơn nữa anh đâu chỉ hôn, sau cùng còn động tay.
Kiều Hạ nhớ lại cảm giác ban nãy khi chỗ đó bị chạm vào, gương mặt cô lại nóng lên, đứng thẳng dậy nói: “Không nói chuyện với anh nữa, em đi đánh bài với họ.”
Cố Duyên Xuyên nhìn bóng lưng cô vội vã bỏ đi, miệng cong cong. Hôn cũng mềm, dỗ cũng vui, đúng là đáng yêu muốn chết.
Anh cúi đầu, lấy di động ra rồi vào giao diện WeChat, sửa lại ghi chú, xóa sạch ba chữ “bạn cùng bàn”, đổi lại xưng hô đơn giản hơn – “cục cưng”.
Kiều Hạ tới chỗ mấy nữ sinh mà mình có quan hệ tốt trong ngành, vừa khéo một người muốn đi toilet, cô ngồi xuống thế chỗ nữ sinh đó.
Đang xào từng lá một, cô chợt nghe tiếng cười to của một nam sinh: “Tiếp theo là bài “Thích Anh” của Đặng Tử Kỳ, ai chọn vậy? Mẹ nó, đứa nào muốn tỏ tình hả?”
“Tôi!” Tương Hà lấy micro từ tay cậu ta: “Bài này tôi hát.”
Anh ta đã nghĩ kỹ, đợi sau khi hát bài này xong thì sẽ tỏ tình với Kiều Hạ trước đám đông.
Nam thần người ta còn dám dùng miệng đút kẹo trước bao nhiêu người, mình hát tình ca bày tỏ thì tính là gì! Không được sợ hãi, sợ thì vĩnh viễn không đuổi kịp nữ thần.
Tương Hà ho một tiếng, nói rất trịnh trọng: “Tôi muốn tặng bài hát này cho một người con gái, hy vọng cô ấy nghe xong có thể hiểu được tấm lòng tôi từ trước đến nay.”
Đợi yên tĩnh lại, có nam sinh bắt đầu huýt sáo, ngoài ra còn có đám bạn học không rõ chân tướng, châu đầu ghé tai: “Cậu ta thích ai vậy?”
Nhạc dạo vang lên thong thả du dương, Tương Hà há miệng trước micro, chưa kịp hát chữ nào thì MV trên màn hình bỗng thay đổi, bài hát đột nhiên biến thành: “Có thứ tình yêu gọi là buông tay”.
Vẫn là DJ, nhất là phiên bản đặc biệt kia.
Thế là phong cách hội họa từ thâm tình trở nên hài hước.
“Ai cắt ngang bài hát vậy?” Tương Hà tức tối quay đầu lại thì thấy Cố Duyên Xuyên ngồi trước bàn chọn bài, cười như không hề để ý.
“Thật ngại quá, vừa rồi bất cẩn trượt tay nên lỡ cắt rồi.” Anh giải thích nhưng ánh mắt lại cực kỳ không muốn xin lỗi.
“Tôi chọn lại cho cậu.” Ngón tay Cố Duyên Xuyên ấn nút chọn bài, đi đến trước mặt Kiều Hạ: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi và bạn gái về trước đây.” Sau đó quay lại nói với Tưởng Hà: “Cậu tiếp tục hát đi.”
Nói xong, anh dắt tay Kiều Hạ, đẩy cửa đi ra ngoài, để lại đám bạn học mặt đầy khiếp sợ và hóng hớt chưa thỏa mãn.
Tưởng Hà cầm micro: “…”
Móa nó, nữ chính đi mất rồi, hát khỉ gì nữa!