Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 91 - Con Tiện Nhân Dụ Giỗ Đàn Ông Của Người Khác

trước
tiếp

Edit : wynnie

Beta: Phong Vũ

Cố Học Văn không chút tán thưởng câu đùa nhạt nhẽo của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn cả sự hoảng sợ trong lòng cô. Bầu không khí áp lực trầm lặng như thế khiến cô cực kỳ khó chịu, đành phải nói sang chuyện khác.

“Ấy. Tôi đói bụng.”

Trầm mặc, ánh mắt vẫn còn nhìn cô chằm chằm, Tả Phán Tình không chịu nổi nữa: “Cố Học Văn, tôi đói bụng. Anh có nghe không?”

Nếu anh không muốn ở lại đây, vậy thì xéo đi. Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, trong lòng Tả Phán Tình đã bực đến cuống cả lên.

Bàn tay Cố Học Văn hướng đến hộp cơm đầu giường, mở ra, mùi đồ ăn bay ra, Tả Phán Tình thật sự cảm thấy mình cũng có chút đói bụng.

“Anh nói xem, tôi cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, một tháng như vậy, không chừng tôi sẽ biến thành heo mất.”

Nhìn sắc mặt vẫn rất không tốt của anh, Tả Phán Tình cố ý tự giễu. Không biết vì sao, cô thật sự rất sợ bộ dạng này của anh. Cái vẻ mặt u ám này làm cô lúng túng, không đoán ra được rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.

Ai nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển? Lòng đàn ông mới càng khó đoán hơn ấy?

Cố Học Văn không nói gì, dùng thìa múc cơm đưa tới trước mặt Tả Phán Tình.

“Này, tôi tự mình làm được rồi.” Tả Phán Tình thật sự không thể chịu đựng nổi khuôn mặt lạnh lùng kia: “Không phiền anh.”

Tên mặt lạnh kia vẫn cố chấp đưa thìa đến trước một chút.

Tả Phán Tình không có cách nào khác, chỉ có thể há miệng ra.

Nuốt vào, lại há miệng, mới có hai ngày mà đã phối hợp với nhau vô cùng ăn ý rồi. Chỉ là Tả Phán Tình cảm thấy chút cơm này lại vô cùng khó nuốt. Bởi vì Cố Học Văn cứ nhìn cô chằm chằm, làm cô cảm thấy hết sức áp lực.

Vất vả lắm mới ăn xong cơm, Tả Phán Tình rốt cuộc thấy anh xoay đi thì thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, cô có nên xem xét ngày mai gọi mẹ đến chăm sóc mình không? Chứ ngày nào cũng phải đối mặt với cái mặt lạnh của tên này, cô không muốn đông cứng thành băng cũng không được.

Buổi tối lúc buồn ngủ, Cố Học Văn cũng không cần biết cô có tình nguyện hay không, lại giống ngày hôm qua, giúp cô lau người.

Tả Phán Tình kháng cự không được, giương mắt nhìn Cố Học Văn mượn cớ lau người để trục lợi. Vẫn rất xấu hổ, vẫn rất tức giận.

Động tác của anh, so với ngày hôm qua đơn giản hơn, nhưng Tả Phán Tình lại chịu không nổi, vài lần muốn thét chói tai nhưng đều cố gắng nhịn xuống.

Trong lòng càng lúc càng nhiều oán khí, nếu anh ta đã không tình nguyện như vậy, tại sao còn tới đây? Tại sao còn xuất hiện?

Tả Phán Tình trong lòng buồn bực, lúc Cố Học Văn giúp cô mặc quần áo xong, lập tức kéo cao chăn, che kín mặt ngủ.

……………

Tả Phán Tình ngủ trên giường mà buồn chán muốn chết, Cố Học Văn đã đi làm rồi, sáng sớm đi mua đồ ăn sáng cho cô ăn xong, vẫn mặt lạnh như cũ, không nói với cô câu nào.

Phiền muộn trong lòng cô càng sâu. Tên kia không biết đã uống nhầm thuốc gì nữa. Từ hôm qua đến hôm nay đã liên tiếp hai ngày như vậy rồi.

Lấy remote TV ra. Nhàm chán đổi kênh liên lục, đến kênh của thành phố C, đang phát tin tức đặc biệt mới nhất.

“Chiều ngày hai mươi, một trọng phạm đã bắt cóc hai học sinh với ý định vượt ngục, tình hình hết sức nguy cấp. Sau năm tiếng giằng co với cảnh sát thành phố, rốt cuộc bị bắn chết ngay tại chỗ, hiện tại, sự việc đã qua được hai ngày, thế nhưng xung quanh vụ việc vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn. Phóng viên của chúng tôi sẽ xâm nhập hiện trường, tiết lộ cho các bạn đáp án chính xác cùng…”

Hình ảnh chuyển đổi, từ lúc bắt đầu bắt cóc con tin, đến lúc cảnh sát ra quân. Cảnh quay hết sức rõ nét.

Ách. Tả Phán Tình nhìn TV sửng sốt một chút, vừa rồi chợt vụt qua bóng dáng kia, thoạt nhìn hình như là Cố Học Văn?

Ngày hai mươi? Không phải là ngày lại mặt sao? Anh nhận điện thoại xong thì vội vàng rời đi. Thì ra là đến hiện trường. Thảo nào sắc mặt khó coi như vậy.

“Không đúng.”

Tả Phán Tình buồn bực tắt TV đi. Rõ ràng là ngày hôm kia Cố Học Văn đã hạ gục được kẻ bắt cóc rồi mà, sáng hôm qua anh ta cũng không có gì khác thường cả, vậy vì sao tối hôm qua lại mất hứng?

“Đáng tiếc không phải anh, theo em đến cuối con đường–”

Chuông điện thoại như đánh thức Tả Phán Tình đang lạc vào cõi u mê, tiếp điện thoại, là Trần Tâm Y.

“Chị. Em đã về rồi, chị đang ở đâu? Em đến tìm chị.”

“Tâm Y?” Tả Phán Tình đã quên mất chuyện ấy: “Em ở đâu? Chị cho người đến đón em.”

“Em đang ở nhà ga. Em không cần người đón đâu, em tự mình đến tìm chị.”

“Vậy cũng được.” Tả Phán Tình đem địa chỉ mình đang ở nói ra.

“Chị ở bệnh viện?” Trần Tâm Y kinh ngạc: “Chị, chị bị sao vậy?”

“Em đến đây rồi nói.”

Tả Phán Tình hiện tại cũng không biết phải giải thích chuyện mình nằm bệnh viện như thế nào. Một tiếng sau, Trần Tâm Y xuất hiện ở phòng bệnh.

“Chị, chị không sao chứ? Sao chị lại bị thương?” Trần Tâm Y vẻ mặt quan tâm, nhìn băng vải trên tay cô, chỉ cảm thấy cô bị thương thật sự rất nghiêm trọng.

“Chị không sao. Không cẩn thận thôi.”

“Cậu mợ đâu? Họ không biết hả?”

“Họ không biết đâu, Tâm Y, em đừng nói với họ nhé, có nghe không?”

“Nhưng chị đang nằm viện.”

“Không sao, qua vài ngày nữa thì có thể xuất viện rồi.” Tả Phán Tình kéo tay cô muốn cô ngồi xuống: “Em lần này quay về rồi có đi nữa không?”

“Dạ.” Trần Tâm Y gật đầu: “Không chỉ không đi, mà em còn có một tin tốt muốn nói cho chị biết.”

“Tin tốt gì?”

“Em đã tìm được việc rồi, tuần sau là có thể bắt đầu đi làm.”

“Thật sao?” Tả Phán Tình rất kinh ngạc: “Làm ở đâu?”

“Báo sáng của thành phố C.” Trần Tâm Y hất cằm lên: “Em lập tức, chính là một phóng viên. Vui không?”

“Ừ. Thật tốt quá.” Tả Phán Tình xúc động: “Thật vừa khéo, lập tức có việc làm. Chị thì thảm rồi. Thất nghiệp đến bây giờ.”

“Chị mới tốt đấy. Chị có chồng nuôi nha. Không đi làm cũng không sao.”

“Cái gì? Cô đây không cần Cố Học Văn nuôi, nghĩ đến cái mặt lạnh anh ta chưng từ hôm qua đến hôm nay, Tả Phán Tình có một nỗi buồn bực không nói nên lời.

“Chị.” Trần Tâm Y đảo mắt nhìn quanh phòng: “Anh rể đâu?”

“Anh ấy đi làm rồi.” Trong lòng Tả Phán Tình rất buồn bực, chẳng qua là đối mặt với em họ bé nhỏ đơn giản, cô cố gắng làm mình bình tĩnh: “Mà em tới rất đúng lúc. Tuần sau em mới đi làm đúng không?”

“Đúng vậy. Sao vậy ạ?”

“Vậy mấy ngày nay phiền em chăm sóc chị một chút được không. Chị không muốn để mẹ chị biết.”

“Không thành vấn đề.” Trần Tâm Y gật đầu cái rụp: “Rốt cuộc là chị bị thương ở đâu? Phải ở bệnh viện bao lâu?”

“Không cẩn thận đụng phải thắt lưng. Hôm nay đã đỡ hơn rồi. Phải ở lại bảy ngày, chờ đến lúc thắt lưng hồi phục, là có thể xuất viện.”

“Dạ. Em sẽ ở đây chăm sóc đến khi chị khỏe.” Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị mở ra, Trịnh Thất Muội đi vào.

“Có em chăm sóc hả? Chị đây không cần phải đến cũng được rồi.”

“Chị Thất Thất.” Trần Tâm Y thấy cô đi tới, vội vàng đứng lên: “Chị đã đến rồi.”

“Chu cha. Tâm Y này mà nói chuyện thì đúng là ngọt ngào ha.” Trịnh Thất Muội buông túi trái cây trên tay xuống: “Không chỉ ăn nói ngọt ngào, mà còn càng ngày càng xinh đẹp. Quả nhiên muốn làm cô gái xinh đẹp thì phải đổi chỗ khác để sống nha.”

“Chị Thất Thất.” Trần Tâm Y phụng phịu: “Chị đừng có chọc em nữa mà. Em làm sao mà xinh bằng chị với chị họ được.”

Trịnh Thất Muội đẹp sang trọng. Tả Phán Tình đẹp phóng khoáng. Cùng các cô ấy ra ngoài, cô thật sự không cảm thấy mình xinh đẹp.

“Ai nói. Tâm Y của chúng ta là đáng yêu nhất.” Xinh đẹp trẻ trung, ai dám nói cô không xinh đẹp.

“Đúng vậy đúng vậy, đáng tiếc không có ai yêu.” Trần Tâm Y đùa. Làm hai người Tả Phán Tình cười lớn. Ba cô gái cười nói ồn ào, khiến Tả Phán Tình có thể đem nỗi phiền muộn về Cố Học Văn áp chế xuống.

Trần Tâm Y mang theo hành lý, không về nhà, mà ở lại ngay phòng bệnh, Chạng vạng tối Cố Học Văn tan tầm trở về, mới phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người.

“Chào anh rể.” Trần Tâm Y hết sức lễ phép nói.

Cố Học Văn nhàn nhạt gật đầu đem bữa tối đặt ở đầu giường, mắt nhìn về phía Tả Phán Tình: “Em ăn tối chưa?”

“Ăn rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi.” Tả Phán Tình nhìn anh, cất giọng thản nhiên: “Tâm Y sẽ chăm sóc tôi.”

Cố Học Văn bất động, mày hơi nhíu lại nhìn không rõ lúc này anh đang suy nghĩ điều gì.

“Mấy ngày nay anh cũng mệt mỏi rồi, anh về trước đi.” Tả Phán Tình làm cho giọng nói của mình nghe phấn chấn thoải mái một chút: “Kỳ thực tôi cũng không có chuyện gì đâu. Anh về đi.”

Cố Học Văn muốn nói cái gì đó, cuối cùng gật gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tôi lại đến thăm em.”

“Dạ.” Kéo kéo khóe miệng, Tả Phán Tình làm cho mình có vẻ thoải mái: “bye bye.”

Cố Học Văn cuối cùng cũng đi khỏi, Tả Phán Tình thở phào một cái. Lại đối mặt với gương mặt lạnh của anh ta, cô sợ mình sẽ nổi điên, sẽ mắng người mất.

Nếu như thật như vậy, anh ta đại khái sẽ lại nổi giận.

“Chị.” Trần Tâm Y đợi sau khi Cố Học Văn đi rồi thì nhanh chóng ngồi xuống trước mặt cô: “Trời ạ, em vẫn nghe mẹ nói chị tìm được một người đàn ông tốt làm chồng, không ngờ lại là một đại soái ca.”

“Đẹp lắm không?” Tả Phán Tình không thể nào cảm thấy được, hai ngày này lúc nào cũng nhìn cái mặt lạnh của Cố Học Văn rồi.

“Đẹp mê người.” Trần Tâm Y tấm tắc hai tiếng: “Trời ạ. Quả là một cực phẩm, vóc dáng kia, khuôn mặt kia, không làm người mẫu thì quá đáng tiếc.”

“Nào có khoa trương như vậy?” Trong đầu Tả Phán Tình hiện lên đường nét cương nghị của Cố Học Văn. Được rồi, tên đó bộ dạng đúng là không tồi, chỉ là hay bày ra cái mặt lạnh lùng.

“Đương nhiên là có.” Trần Tâm Y đưa tay vỗ ngực, vẻ mặt tán thưởng: “Chị, số của chị thật tốt.”

Số mình thật tốt?

Lại là bốn chữ này, hình như từ lúc cô gả cho Cố Học Văn, mọi người trong nhà đều cảm thấy số cô thật tốt. Cố Học Văn rất tốt, vô cùng tốt, tốt đến nỗi cô không xứng với anh.

Cố Học Văn thì sao? Anh ta cũng nghĩ như vậy sao? Cho nên vui vẻ liền hôn nhẹ cô, ôm cô một cái. mất hứng liền đưa mặt lạnh cho cô xem, là như vậy sao.

“Chị. Chị.”

“Hả?” Tả Phán Tình hồi phục tinh thần, Trần Tâm Y nghi ngờ nhìn cô: “Chị, chị làm sao vậy?”

“Chị không sao.” Tả Phán Tình nâng khóe môi: “Chẳng qua là làm phiền em, chăm sóc chị mấy ngày nay.”

“Nói cái gì vậy.” Trần Tâm Y nhíu mày: “Chị là chị của em, em chăm sóc chị, không phải là chuyện nên làm sao.”

Tả Phán Tình cười, Tạm thời đem Cố Học Văn để sang một bên, có một số việc, không nghĩ cũng được.

Sáng hôm sau, Cố Học Văn sáng sớm đã mua điểm tâm sáng mang vào. Để xuống rồi đi ra. Buổi tối tan ca, trở lại thăm Tả Phán Tình rồi lập tức về nhà.

Ngày nào cũng thế. Trần Tâm Y đối với anh rể này cực kỳ thán phục.

Cảm thấy anh rể cực kỳ tốt, cực kỳ đẹp, nhất thời cô không nghĩ ra, Tả Phán Tình chung sống với Cố Học Văn hoàn toàn không thân mật như các đôi vợ chồng khác.

Thắt lưng Tả Phán Tình cũng dần dần hồi phục, một tuần sau, bác sĩ giúp cô bỏ đai bảo hộ thắt lưng ra, nhắc nhở cô chú ý giữ gìn thắt lưng, đừng để bị thương nữa, là có thể xuất viện được.

“Thật tốt quá.” Tả Phán Tình vui chết đi được, nằm lỳ ở trên giường bảy ngày, sắp biến thành heo rồi.

Xuống giường nhéo nhéo bụng mình, nhíu mày nhìn Trần Tâm Y: “Tâm Y. Em nói có phải chị đã béo lên không?”

“Không có đâu.” Trần Tâm Y lắc đầu: “Vẫn xinh đẹp như xưa.”

“Em thật xạo quá đi.” Tả Phán Tình cúi đầu: “Chị thật sự cảm thấy mình béo lên rồi. Em xem, trên eo có cả vòng mỡ luôn nè.”

“Không có mà, chị suy nghĩ nhiều quá đó.” Trần Tâm Y vô tâm vô phổi vén áo cô lên: “Chỗ nào có vòng mỡ đâu? Chị yên tâm đi, anh rể sẽ không ghét bỏ chị đâu.”

“Chị mới không sợ anh ta ghét bỏ.” Tả Phán Tình kéo áo mình xuống. Liếc Trần Tâm Y một cái. Tốt nhất là ghét bỏ cô đi, sau đó đi tìm người khác, vậy thì quá hoàn hảo rồi.

“Đúng vậy đúng vậy. Em thấy anh rể yêu chị yêu muốn chết luôn, làm sao có thể ghét bỏ chị được chứ.”

“Tâm Y–” nói lung tung gì chứ. Tả Phán Tình giơ tay muốn đánh cô một cái, cửa phòng đã bị người ta mở ra, Cố Học Văn đi đến.

Khuôn mặt Tả Phán Tình thoáng đỏ. Anh ta chắc không có nghe thấy câu đó chứ?

“Anh rể.” Trần Tâm Y cười hết sức ngọt ngào: “Anh đến đón chị xuất viện hả? Bác sĩ nói hôm nay chị có thể xuất viện rồi.”

“Ừ. Anh biết rồi.” Anh đã làm xong thủ tục xuất viện. Chỉ chờ cô nữa thôi.

Giọng của Cố Học Văn nhàn nhạt, nhìn Tả Phán Tình: “Thắt lưng em thế nào? Không có việc gì chứ?”

“Không việc gì.” Chỉ cần không vận động quá mạnh thì sẽ không bị đau: “Có thể đi rồi.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, đến trước mặt Tả Phán Tình vươn tay, Tả Phán Tình nhìn cánh tay đưa ra của anh, có chút mất tự nhiên.

“Tôi tự mình đi.”

Cô đâu đến nỗi yểu điệu như vậy, Cố Học Văn nhìn cô, ánh mắt sâu thẩm, cố chấp vươn tay kéo tay cô, mang cô ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng bệnh, Trần Tâm Y mang đồ đạc của Tả Phán Tình đi phía trước, Cố Học Văn và Tả Phán Tình đi theo phía sau.

Trần Tâm Y quay lại nhìn Tả Phán Tình: “Chị, có muốn em đỡ chị không?”

“Không cần. Chị không có yếu ớt vậy đâu.” Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay to của Cố Học Văn, mạnh mẽ mà hữu lực. Tim của cô lại đập nhanh chút rồi.

“Em nghĩ cũng không cần.” Trần Tâm Y nhìn hai người cười cười, bước chân nhanh hơn, bất ngờ chỗ rẽ hành làng phía trước có người đi đến, cô không có để ý, liền va vào người người nọ.

“A–” một tiếng thét chói tai. Một giọng nữ gay gắt vang lên: “Cô, cô làm gì vậy. Cô nhắm mắt mà đi hả?”

“Thật xin lỗi.” Vừa rồi đúng là Trần Tâm Y không chú ý nhìn đường: “Tôi không cố ý.”

“Nói không cố ý là có thể xong sao?” Giọng nữ kia tuyệt không khách khí: “Cô đụng ngã tôi rồi còn không biết đỡ tôi đứng lên sao?”

Tả Phán Tình sửng sốt một chút, giọng nói này có chút quen thuộc, bước nhanh đến trước hai bước, nhìn chỗ rẽ có một dáng người quen thuộc đang ngồi dưới đất.

Trần Tâm Y đang vươn tay đỡ cô ta đứng lên. Lý Mỹ Bình liền nắm tay cô đứng dậy, rồi nhanh chóng bỏ tay cô ra.

“Cô có biết tôi là ai không? Nếu cô đụng tôi bị thương, tôi xem cô bồi thường như thế nào.” Cô ta đứng lên vươn tay chỉ vào Trần Tâm Y: “Ba mẹ cô làm thế nào mà sinh ra cô? Cô có mắt để làm gì? Hả? Bệnh viện là nhà của cô hả? Tôi là người cô có thể đụng vào sao?”

“Đến mức đó sao?” Tả Phán Tình bước nhanh đến, trừng mắt nhìn vẻ mặt vênh váo của Lý Mỹ Bình: “Cô ấy đâu phải cố ý, cũng đã xin lỗi cô rồi. Cô cũng không có việc gì, cô muốn thế nào?”

“Liên quan gì cô?” Ánh mắt Lý Mỹ Bình đảo qua mặt Tả Phán Tình, nhìn trên người cô toàn quần áo ở nhà”giá rẻ”: “Cô tránh ra chút. Đừng có xía vào chuyện của người khác.”

“Cô ấy là em tôi, hơn nữa cô ấy cũng không phải cố ý.” Tả Phán Tình kéo tay Trần Tâm Y, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô: “Tâm Y. Chúng ta đi.”

“Không được đi.” Lý Mỹ Bình vẻ mặt kiêu ngạo: “Ai nói cô ta có thể đi? Cô ta vừa đụng trúng tôi. Tôi hiện tại muốn đi kiểm tra, nếu tôi có chuyện gì, là do cô ấy làm bị thương.”

Tả Phán Tình cố gắng áp chế ý nghĩ muốn tát Lỹ Mỹ Bình một cái: “Cô ấy đã giúp cô đứng lên, cô có thể lớn tiếng như vậy, chứng tỏ cô không có việc gì. Sao còn không bỏ qua đi?”

“Bỏ qua? Dựa vào đâu mà tôi lại phải làm như vậy?” Lý Mỹ Bình trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Tôi nói cho cô biết, tôi đang mang thai. Tôi hiện tại muốn đi kiểm tra một chút, coi con tôi có chuyện gì hay không, nếu nó có vấn đề gì. Tôi thưa cô ấy là chắc rồi.”

Tả Phán Tình nhíu màu, nhìn khuôn mặt đã không biết làm thế nào của Trần Tâm Y, nắm chặt tay cô: “Có bản lĩnh thì cô cứ thưa đi, tôi tin đối với loại chuyện này, quan tòa hẳn là không có thời gian đến thụ lý đâu.”

Lúc này Lý Mỹ Bình rốt cuộc mới nhìn thẳng Tả Phán Tình, thấy cô có chút quen mắt, đột nhiện lại nhớ tới đã gặp qua ở đâu rồi.

“Thì ra là cô.” Bước lên trước từng bước một, vươn tay chỉ vào cô: “Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con tiện nhân đã dụ dỗ Kiến Nguyên.”

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tả Phán Tình liền thay đổi, khuôn mặt cứng ngắt nhìn Lý Mỹ Bình, giọng nói như đang kiềm chế cơn giận dữ: “Xin cô chú ý cách dùng từ.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lý Mỹ Bình cười đến kiêu căng đắc ý: “Hừ, dụ dỗ Kiến Nguyên không phải là cô sao? Ở trong văn phòng lại dám nhảy vào ôm ấp anh ấy. Cô đúng là không biết xấu hổ.”

Chân mày Tả Phán Tình gắt gao nhíu chặt, nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Trần Tâm Y, cô nắm chặt đôi tay trắng như phấn: “Cô Lý, Cô nói đủ chưa? Nói xong thì xin cô tránh ra. Chúng tôi phải đi.”

“Chớ đi nha.”

Lý Mỹ Bình chắn lại không cho cô đi: “Tôi vừa rồi đã nói, tôi đang mang thai, thế nào? Có phải cảm thấy rất khổ sở không? Đứa bé này chính là con của Kiến Nguyên. Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Vậy sao? Chúc mừng.” Tả Phán Tình lúc này vô cùng hận mình trước kia có mắt như mù, vì sao lại nhìn trúng tên khốn Chương Kiến Nguyên. Trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ.

“Đương nhiên cô phải chúc mừng tôi rồi. Đúng rồi, gần đây cô tìm công việc rất khó đúng không. Nói cho cô biết, đây là hình phạt cho cái tội dám dụ dỗ đàn ông của người khác.”

Tả Phán Tình mở to hai mắt, nhìn Lý Mỹ Bình: “Là cô? Là cô hại tôi không thể tìm được việc làm?”

“Đúng vậy, chính là tôi đó.” Lý Mỹ Bình vỗ tay, vẻ mặt đắc ý: “Đáng lẽ loại chuyện này, căn bản chẳng đáng để tôi động thủ, nhưng mà cha tôi quá yêu thương tôi, nghe nói tôi bị một con tiện nhân chọc tức, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp cho tôi hết giận. Về sau ở cái thành phố C này, vĩnh viễn không có chỗ cho cô, cô cứ thất nghiệp cả đời cho tôi, chuẩn bị nghỉ việc thiết kể của cô đi.”

“Lý Mỹ Bình, cô thật quá đáng.” Tả Phán Tình bị chọc tức, thảo nào cô mãi không tìm được việc. Vừa định xông lên tranh cãi với cô ta thì lòng bàn tay đã bị siết chặt.

Cố Học Văn kéo tay cô, để cô đúng bên cạnh anh.

“Chúng ta đi thôi.”

“Cố Học Văn, anh buông tôi ra. Tôi phải nói chuyện rõ ràng với cô ta.”

Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

………………..

Hết chương 91


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.