Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 40 - Chương 38

trước
tiếp

Vừa ngủ dậy trời đã sáng trưng, theo thói quen rửa mặt một lượt cầm lấy túi xách định chạy thẳng đến công ty, nhìn thấy những túi hành lý lớn đặt trên bàn mới giật mình nhận ra hôm nay là ngày đi công tác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì bay vào buổi trưa, hôm qua Thẩm Luật đại phát thiện tâm cho cô nửa ngày nghỉ phép, vì thế lợi dụng thời gian rảnh đi đến siêu thị, mua sashimi cá hồi hôm qua đồng ý với người nào đó về.

Người mở cửa lại là Lạc Tiêu.

Ánh mắt Hàn Đan dừng trên chiếc áo ngủ bằng tơ màu vàng sáng rộng thùng thình có nút thắt kia, kinh ngạc vô cùng.

“Có đẹp không?” Anh cười híp mắt nói: “Tôi cũng không ngờ có thể tìm được áo ngủ thú gợi cảm này ở nhà cậu ta đâu.”

“……”

Cho nên, bộ áo này là của Kỷ biến thái sao?

“Ồn chết rồi!” Cùng với tiếng gầm thét, một vật bất minh bay trên không trung tập kích về phía bọn họ.

Lạc Tiêu linh hoạt nghiêng người tránh đi, Hàn Đan không hề đề phòng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, trúng chính giữa mặt. Cảm giác mềm mại nhưng sức lực hơi lớn, đập vào khiến cô lùi về sau một bước.

Vật bay đến lăn xuống mặt đất, là cái gối đầu trắng mập.

Người bất hạnh bị đập trợn trừng mắt nhìn vào bên trong cửa.

Trên chiếc giường hình tròn lớn đến khoa trương trong phòng trọ nhỏ, người nào đó ném gối với mái tóc rối bời đang nhíu mày.

Khi ánh mắt tập trung vào nửa thân trên nam tính lộ ra giữa chăn đệm mềm mại, lông tai của người họ Hàn vẫn luôn chậm chạp nào đó đã nóng lên, lập tức giật mình một cái, tỉnh ngộ.

Cô nhanh chóng nhét hộp giấy đựng miếng cá sống vào tay Lạc Tiêu, sau đó dùng ánh mắt thông cảm quét qua Kỷ Vân Dực trên giường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉm ấm áp nói “Chú ý thân thể”, nhanh nhẹn xoay người đóng cửa lại.

“Cứ vậy mà đi sao.” Người đàn ông mặc áo ngủ cười rực rỡ.

“Cởi ra cho lão tử.” Người nào đó cắn răng nghiến lợi: “Còn nữa, ánh mắt quái dị của con bé đó là sao?”

“Ừm. Cậu, tôi, giường và áo ngủ, có thể có bao nhiêu cách liên hệ?”

“Cho dù có liên hệ, tại sao lão tử lại phải cần ánh mắt thông cảm đó?”

“Bởi vì tôi đứng mà cậu nằm?”

“Cút!”

“Này này, tốt xấu gì tôi cũng khổ sở trông nom bên giường cậu cả một đêm, đừng lạnh nhạt như vậy mà ~”

“Cậu còn tiếp tục dùng giọng điệu ghê tởm này nữa, tôi sẽ……”

“A ~ Cậu lại thẹn quá hóa giận rồi!”

……

Khi Hàn Đan ra khỏi cửa Kỷ Vân Dực đang ôm cánh tay dựa vào cánh cửa đối diện.

Ánh mắt lướt qua túi du lịch trong tay cô, nhìn về phía khuôn mặt cô: “Em không đi không được?”

“Ừ, là công việc.” Thấy đối phương lạnh mặt, chỉ sợ anh thật sự tìm một băng đảng gián đen ngăn cô ở nhà làm nữ đầu bếp, vì thế cô lập tức ra dáng chân chó* cười bổ sung: “Lúc về cho anh ít quà.”

*dáng chân chó: chân chó cong, ở đây chỉ sự nhượng bộ, lấy lòng.

Kỷ Vân Dực nhìn cô với vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt đó giống như ánh sáng đi tới từ hành tinh rất xa, mang theo sắc bén xuyên thấu tầng mây, nhưng lại dịu dàng ngoài dự đoán.

Ánh mắt này khiến cô không được tự nhiên: “…… Còn có chuyện sao?” Cô do dự hỏi.

Người đàn ông đột nhiên cong môi cười nhẹ một tiếng giống như tự giễu, lập tức khôi phục lại bản mặt thối, vào nhà đóng sầm cửa lại.

Rốt cuộc tính cách quỷ dị đến chết này là sao vậy?

Hàn Đan không thể nhịn được nữa, hung hăng đá vào cửa một cái, sau đó kêu rên một tiếng, di chuyển khập khiễng xuống lầu.

Thẩm Luật đợi cô ở dưới lầu, cùng đi như tên bắn đến sân bay.

Lộ trình xem như thuận lợi, trợ lý nhỏ gà chó lên trời lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất, lòng dạ nhảy nhót không thôi.

Chờ đến khi niềm vui sướng mới mẻ trôi qua, người từ từ thả lỏng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi tiếp viên hàng không đưa cơm đến mới tỉnh lại, phát hiện ra cả người mình nghiêng sang một bên, đầu đang tựa lên vai Thẩm Luật, không khỏi quẫn bách, cuống quýt xin lỗi.

Nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cô một cái, cười thản nhiên.

Bình thường Thẩm Luật không hay cười, nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện cũng mang theo uy hiếp sát khí tứ phía, hoặc là cảm giác trào phúng nhìn từ trên cao xuống. Mà nụ cười này lại lộ ra chút dịu dàng trong vẻ bình thản, dường như còn có vài phần cưng chiều, khiến Hàn Đan tạm thời khó mà thích ứng, vội vàng chuyển sự chú ý qua bữa trưa.

“Không thích ăn cà rốt?” Thấy người bên cạnh đang nỗ lực lấy ra từng miếng cà rốt trong cơm của máy bay, anh hỏi.

“Ừm, nếu sớm biết đã không gọi cơm cà-ri thịt bò rồi……” Cô đang than phiền, bàn ăn trước mặt lại bị người ta cầm lên.

“Đổi với em.” Thẩm Luật chuyển phần mỳ Ý sốt cà của mình cho cô: “Tôi vẫn chưa đụng vào, ăn đi.”

“A, cám ơn.” Người họ Hàn nào đó được cưng mà hoảng.

Đây là lần đầu tiên Hàn Đan đến thành phố ven biển nổi danh lâu đời này.

Bầu trời xanh lam rất trong trẻo, áng mây bồng bềnh giống như kẹo bông khổng lồ mềm xốp, gió đưa theo làn hơi ướt át phả vào mặt. Những thực vật nhiệt đới sinh trưởng tươi tốt đó khiến nhìn cả thành phố bừng bừng sức sống.

Đến đón hai người là một chiếc Mercedes Benz màu đen, trên thân xe cũng không có nhận dạng gì của khách sạn.

Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi mảnh khảnh, mặc áo sơ mi màu đen, hình như quen biết Thẩm Luật, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra anh trong đám người. Nhưng lại chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó chẳng nói lời nào. Điều khiến người ta kinh ngạc vui mừng là trên xe đã chuẩn bị nước hoa quả và đủ loại túi đồ ăn vặt. Khi Hàn Đan hỏi lái xe những cung cấp này có thu phí không, hình như đối phương hơi tỏ ra kinh ngạc một chút, nhìn Thẩm Duật một cái, sau đó lắc lắc đầu, quay mặt về lái xe.

Hàn Đan đưa tay xé túi khoai tây chiên, đột nhiên bên cạnh còn có một người ngồi, vì vậy khách sáo đưa cái túi qua hỏi: “A, anh muốn không?”

Thẩm Luật nghiêng mặt hỏi: “Vừa nãy đã rửa tay trong sân bay chưa?”

“Không sao, tục ngữ nói không sạch sẽ ăn không bị bệnh.” Cô đang định nhét vào miệng thì lại bị túm chặt cổ tay.

“Ngộ nhỡ ngã bệnh, tôi sẽ bỏ em ở đây.” Anh vừa nói, vừa rút ra một chiếc khăn ướt khử trùng từ ghế sau, cầm lấy tay cô, lần lượt lau hết đầu ngón tay này đến đầu ngón tay khác một lần, ném khăn ướt vào thùng rác, nói câu “Ăn đi” rồi quay lại tiếp tục đọc thời báo tài chính và kinh tế trên ipad.Hàn Đan cứng đờ nửa ngày mới giật mình nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Đây hoàn toàn không giống như cách đối xử giữa cấp trên và cấp dưới, mà giống với tình nhân hơn. Chỉ có điều Thẩm Luật làm quá mức tự nhiên, dưới tình huống cô còn chưa nhận ra vấn đề và tỏ ý cự tuyệt thì đã hoàn thành rồi.

Thấy dáng vẻ đối phương không đặt chuyện vừa rồi trong lòng chút nào, ngược lại truy cứu thêm có vẻ chuyện bé xé ra to, vì vậy Hàn Đan gặm khoai tây chiên mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe không hé răng nữa.

Thẩm Luật không để cô đặt trước khách sạn, vì vậy cô không hề biết rõ đâu mới là điểm đến. Trước đó đã từng tra cứu một vài khách sạn thương vụ trên mạng, rõ ràng đều không ở hướng này.

Độ dài của hành trình này đã nằm ngoài dự kiến của cô, đúng vào lúc cô không chống đỡ nổi nữa uể oải muốn ngủ thiếp đi, xe đã dừng.

Hàn Đan xuống xe mơ mơ màng màng nhìn cửa gỗ màu trắng có đánh dấu “Biệt thự Thịnh Thế 230” ở trước mặt, thoáng chốc đã tỉnh táo lại.

Phóng mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy mái nhà hình nón nối tiếp nhau kéo dài thành hàng về phía xa, tường bao với khung gỗ màu trắng bao bọc chúng ở bên trong. Mỗi tòa đều có sân riêng cửa riêng, nhìn sạch sẽ tinh xảo.

Mà tòa nhà số 230 trước mặt mình lại có hai tầng, hình như cũng chiếm nhiều diện tích hơn những tòa khác. Tọa lạc một mình một góc, trở thành điểm nút của toàn bộ biệt thự. Cách đó không xa chính là bờ biển rất dài, thậm chí có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ.

Rõ ràng, thật sự là biệt thự Thịnh Thế……

Hàn Đan cảm thấy tất cả trước mắt đều rất không chân thực.

Biệt thự Thịnh Thế là tập đoàn khách sạn cao cấp nổi tiếng cả nước. Bốn chữ “tuyệt đối xa hoa” không chỉ là điều kiện ăn ở và chất lượng phục vụ, mà còn có giá cả chi phí làm người ta líu lưỡi.

Dựa vào hiểu biết của cô đối với tính cách keo kiệt của tổng giám đốc tài vụ, cùng với tinh thần thiết thực của tổng giám đốc tiêu thụ, cô tuyệt đối không tin đi công tác có thể ở trong khách sạn một ngày mất vạn kim này.

Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa là một cô gái dáng người quyến rũ, cả người mặc đồ công sở màu trắng, tươi cười dịu dàng: “Chào mừng quý khách, cô Hàn Đan, ngài Thẩm Luật. Nơi hai người ở là số 230 và số 231 của khu vực biệt thự bờ cát VIP tại biệt thự Thịnh Thế của chúng tôi. Tôi là quản gia chuyên dụng của hai vị, tôi tên là……”

“Không cần phải giới thiệu nữa.” Thẩm Luật ngắt lời cô: “Có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.”

Đối phương ngẩn ra, ánh mắt tối đi, vẫn tao nhã mỉm cười nói: “Vâng, bất cứ lúc nào quản gia Dương Tiếu của khu vực VIP số 2 tại biệt thự Thịnh Thế cũng chờ ngài sai khiến.” Nói xong lập tức rời đi.

Thẩm Luật mở cửa giúp cô.

Bể bơi lộ thiên cực lớn chiếm vị trí chính giữa sân, trên nóc là cây lá to cao ngút trời, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trút xuống, tạo nên một lớp màu vàng mỏng manh trên mặt nước.

Biệt thự là một tòa kiến trúc màu trắng ngoại hình đơn giản, thiết bị đầy đủ, đã đạt được hiệu quả mỹ quan trên cơ sở bảo đảm trọn vẹn độ thoải mái của chỗ nghỉ.

Mà bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn, chính là bờ cát trắng mịn và biện rộng xanh thẳm.

Bị cảnh sắc này làm chấn động, Hàn Đan nhảy nhót lung tung lại quên mất còn có một người đứng bên cạnh, lập tức bắt đầu ngượng ngùng.

“Nghỉ ngơi trước bữa tối một lát.” Thẩm Luật đặt túi hành lý lên bàn: “Tôi ở phòng 231 bên cạnh, có chuyện có thể qua tìm tôi.”

“Nhưng……” Hàn Đan không nhịn được hỏi: “Ở đây thật sự không sao chứ? Tại sao tôi luôn có cảm giác sẽ bị Lưu lột da thình lình xuất hiện ném ra khỏi căn phòng này?”

“Lưu lột da?”

“À, tên khoa học dùng gọi tổng giám đốc tài vụ.”

Anh khẽ cười một tiếng, xoa đầu cô: “Không đâu, anh ta không phải đối thủ của tôi.”

Khoảnh khắc đó, khóe mắt chân mày đều là dịu dàng.

Trong lúc đối mặt, bất giác tim đập càng lúc càng nhanh, Hàn Đan quay mặt đi, lùi về sau một bước.

“Vậy đi, tôi đi trước, lát nữa gặp.” Anh xoay người ra khỏi cửa.

Vẫn còn cách thời gian cơm tối khá lâu.

Sự hưng phấn của Hàn Đan hoàn toàn bị sự chú ý với những động tác nhỏ kia lấn át, hiếm khi có người làm chỗ dựa phung phí của công một lần, nên tận hưởng mới đúng.

Cô đang định dọn dẹp hành lý, lại phát hiện ra bên cạnh túi xách của mình đặt một cái túi. Bên trong chứa năm bộ đồ bơi khác nhau về kiểu dáng và một ít dụng cụ lặn nước cùng với sản phẩm chống nắng. Trong ấn tượng, hình như cái túi này do Thẩm Luật cầm đi. Hàn Đan nghẹn lời với hai bộ bikini.

Người đó là thần côn* sao, kích cỡ lại vừa vặn như vậy……

*thần côn: chỉ kẻ lừa đảo bằng thủ đoạn mượn danh quỷ thần, làm vẻ thần bí.

Ánh nắng, bờ cát, trời xanh, mây trắng, còn có mong muốn gì nữa đây?

Cô cười lớn một tiếng, đá bay giày nhảy vào bể bơi, trước tiên hồi tưởng lại cách bơi cơ bản đã lâu rồi không ôn tập. Bơi mệt rồi lại nằm ở trên ván nổi uống nước hoa quả nhìn trời.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Người tới là quản gia Dương Tiếu.

“Chào cô Hàn, đã quấy rầy rồi. Đây là quà mà ngài Thẩm của số 231 nhờ tôi chuyển cho cô.”

“A, cám ơn.”

Cô mở hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục đuôi cá màu rượu vang và một đôi giày cao gót có quai cùng màu.

Còn có một tờ giấy.

“Tôi đã đặt Lob¬ster din¬ner ở nhà hàng Phù Sinh, hi vọng cô Hàn có thể vui lòng cùng đi ăn tối.”

— —— —— —— —— —-

Tác giả có lời muốn nói: Cầm thú Mặc bán manh*: Ngẫu nhiên đổi Bá Vương, ngẫu nhiên để Lạc Tiêu ăn tươi Kỷ Vân Dực! ~

*Bán manh: tỏ vẻ đáng yêu, làm người khác rung động.

Lạc Tiêu: Phụt ~ Để tôi nghĩ xem, tôi nên ăn như thế nào.

Kỷ Vân Dực: Cút.

Lạc Tiêu: Trước tiên bắt đầu ăn từ bộ phận nào đây ~

Kỷ Vân Dực: Chương sau viết cậu ta chết cho tôi, nếu không tôi sẽ băm cô ra!

Cầm thú Mặc:……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.