Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 15 - Huyết Thủ Độc Lệnh

trước
tiếp

Mọi việc trong võ lâm đều gian manh giả dối. Gia Cát Ngọc không ngờ đến được pho Lục Ngọc Di Đà trong tay Phong Lôi nhị lão lại là một món đồ giả.

Tất cả mọi người đã bỏ đi tứ tán, rừng núi đã trở thành vắng vẻ, chàng đứng lại một mình, nhưng trong lòng đang có chẳng biết bao nhiêu là nghi vấn.

Tăng nhân của phái Thiếu Lâm chẳng hề đánh tráo để cướp lấy pho Lục Ngọc Di Đà thật. Vậy, chắc chắn họ đã trao cho Ngân Tu Tẩu pho Lục Ngọc Di Đà của Diễm Lôi để lại rồi, chứ không còn gì nghi ngờ nữa.

Thế nhưng, tại sao Phong Lôi nhị lão đã biết pho Lục Ngọc Di Đà thực trước đây đã trao lại cho Phong Lâm song lão, mà trong khi so tài với Xuyên Vân Yến, ông ta lại giả vờ bị thua đối phương?

Chả lẽ ông ta thực có lòng không tham lam của quí báu đó hay sao?

Không. Nếu ông ta không có ẩn ý gì, tại sao lại đến Di Thế sơn trang là gì?

Hơn nữa, ông ta đang đêm đã vào Kinh Thần tự chẳng phải để lấy thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” hay sao? Vừa rồi, ông ta bất ngờ ra tay như vậy, lại chẳng phải có ý lợi dụng đường đao của mình để bổ đôi pho Lục Ngọc Di Đà giúp cho ông ta hay chăng?

Nhưng, có chỗ đáng nghi là vật trong tay ông ta, rõ ràng là một pho tượng giả, vậy ông ta hà tất phải hành động ngu ngốc như thế. Chả lẽ ông ta không biết vật ấy là giả hay sao? Nếu quả đúng như thế, thì vật ấy đã có từ đâu?

Những nghi vấn đó thực là rối bời, không biết đâu mà phân manh mối, Gia Cát Ngọc tuy là người thiên bẩm phi thường, thông minh hơn người, nhưng suy nghĩ nát óc vẫn không làm sao tự tìm câu giải đáp cho được.

Cuối cùng, chàng bèn quyết định trước tiên hãy tìm đến cô gái áo trắng đầy thần bí kia. Vì chàng sẽ có thể tìm hiểu được những bí mật quanh pho Lục Ngọc Di Đà nơi cô ta. Song đấy là một việc nhỏ, mà việc lớn chính là chàng sẽ tìm hiểu mọi biến cố xung quanh gia đình chàng cũng như về Xích Diễm Tàn Chưởng, một người mà chàng đã tưởng chết mất bên động đá cổ, nhưng giờ tại sao lại xuất hiện một cách đột ngột như chàng đã được nghe nói.

Bóng mặt trời đang đứng ngay đỉnh đầu, nóng bỏng cả da thịt. Chàng đang sửa soạn cất bước rời đi, thì bỗng nhớ đến Tích Hoa công tử vừa rồi bị luồng chưởng lực đánh nằm bất tỉnh trong ngôi miếu Sơn Thần, chẳng rõ hiện giờ thương thế ra sao?

Bởi thế, chàng liền nhanh chân chạy thẳng vào ngôi miếu.

Bên trong ngôi miếu Sơn Thần vẫn đổ nát như cũ, đầy đất cỏ dại mọc um tùm, đá vụn ngổn ngang, nhưng nào thấy Tích Hoa công tử đâu nữa?

Chàng là người rất nhiệt tình đối với kẻ khác, nên nghĩ đến việc mình không kịp thời cứu nguy giúp cho Tích Hoa công tử, trái lại đã bỏ chạy theo nửa mảnh Lục Ngọc Di Đà giả mạo kia thì trong lòng không khỏi thầm xấu hổ.

Nhưng, thực ra chàng nào có biết việc Tích Hoa công tử té nằm im trên đất, chính là hắn ta giả vờ.

Sở dĩ hắn ta giả vờ như vậy là vì trong khi Hắc Y Diêm La vung chưởng đánh ra, thì hắn ta và Hoàng Phong chân nhân đã nhanh tay mỗi người cướp đi nửa mảnh Lục Ngọc Di Đà vào tay rồi. Song, hắn ta tự biết những người hiện diện võ công đều cao cường hơn hắn cả, do đó mới giả vờ bị trọng thương nằm yên trên đất không dậy nữa.

Chính vì thế mà mọi người ai nấy đều tưởng pho Lục Ngọc Di Đà đã bị Hoàng Phong chân nhân cướp đi hết, chứ không hề ngờ đến hắn ta đã dối gạt được mọi người. Đến khi Hoàng Phong chân nhân bỏ chạy ai nấy lao người đuổi theo, thì hắn ta chụp ngay cơ hội ngàn năm một thủa ấy bỏ chuồn đi mất dạng.

Gia Cát Ngọc đã lấy lòng dạ quân tử mà suy cái bụng của kẻ tiểu nhân, nên tự lấy làm xấu hổ, buồn bã rời khỏi ngôi cổ miếu nhắm hướng Lệ Thủy đi rút tới.

Huyện Lệ Thủy nằm tại phía Đông Tùng Dương, thuộc Bắc ngạn dòng sông Âu giang là một nơi núi xanh nước biếc, phong cảnh xinh đẹp.

Gia Cát Ngọc ngược dòng Vĩnh An Khê đi về hướng Tây, theo đường Tấn Vân chuyển xuống phía Nam, nên chỉ mấy hôm là đến ranh giới huyện Lệ Thủy.

Mặt nước hồ rộng mênh mông hàng mười dặm, nước biếc dính liền với trời xanh, mỗi khi làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương sen bay thơm thoang thoảng…

Gia Cát Ngọc đứng dựa mé nước, nhìn thẳng vào mặt nước xanh gợn sóng lăn tăn, cau mày nghĩ ngợi :

– “Xích Diễm Tàn Chưởng có thực sự chết hay không? Ông ta làm thế nào đã thoát khỏi được bàn tay của lão quái nhân ấy? Còn xác chết trong sơn động kia là ai? Giờ đây ông ta ở nơi nào? Phải chăng ông ta lại bị rơi vào tay của bọn người trong Huyết Hải Địa Khuyết?”

Chàng biết muốn tìm Xích Diễm Tàn Chưởng thì tốt nhất là phải tìm gặp số người của Huyết Hải Địa Khuyết, nhất là cô gái áo trắng thần bí kia. Nhưng huyện Lệ Thủy núi non trùng điệp, nào biết hiện giờ nàng ở đâu?

Bỗng ngay lúc ấy, có tiếng vó ngựa chạy hối hả từ xa đến, khiến chàng bừng tỉnh khỏi cơn nghĩ ngợi miên man…

Trên ven bở ao sen, có hai người cưỡi hai con ngựa khỏe mạnh, đang phi nhanh dưới mành liễu xanh um, nhưng vì khuất rặng liễu nên chàng không thể thấy rõ được diện mục của người cưỡi ngựa.

Hai người kỵ mã phi ngựa mỗi lúc càng xa và trong khi họ sắp sửa quanh qua một con đường núi, bỗng nghe có một tiếng hí dài vọng đến.

Tiếng ngựa hí ấy nghe thực quen tai, nó vừa trong trẻo vừa cao vút, không ngớt bay lâng lâng trong chiều gió. Đấy chẳng phải là tiếng hí của con tuấn mã mà chàng để lại Di Thế sơn trang hay sao?

Nghĩ thế, nên chàng liền nhanh nhẹn rảo bước đuổi theo và chẳng mấy chốc, là đã tiến vào một khu núi rừng vắng vẻ.

Vùng núi này chính là dãy núi Quát Thương sơn, xưa kia gọi là Chân Ẩn sơn, cũng có tên là Tượng Ty sơn. Trong vùng núi này có rất nhiều cây thao lao, thân cây cao vút, nhành lá rậm rạp, gió thổi reo xào xạc.

Khi chàng tiến vào đến khu rừng, thì hai người kỵ mã kia đã mất hút, và chàng đang đưa mắt tìm tòi…

Bỗng nhiên, nghe có tiếng gió rít vèo vèo, rồi một cái bóng đen từ trên vách đá cao mười trượng bay xẹt xuống đến nơi.

Khi người ấy đã đứng yên trên mặt đất thì Gia Cát Ngọc trông thấy đấy là một đạo sĩ đứng tuổi mình mặc áo đen, lưng giắt trường kiếm. Sắc mặt của vị đạo sĩ này lạnh lùng như một tảng băng, lên tiếng nói :

– Ngươi là đệ tử của phái nào? Tại sao không theo sư trưởng vào trong chùa, mà còn ở đây tò mò gì thế?

Gia Cát Ngọc thấy đối phương ăn nói thiếu lễ độ, bèn đáp lại bằng một tiếng cười nhạt rằng :

– Tại hạ là đệ tử của phái nào chẳng phải là việc mà ông cần hỏi. Hơn nữa, ở giữa núi đồi hoang dã, chứ có phải là ở cung điện hay vườn ngự uyển nên nào có thể nói được là tôi tò mò?

Sắc mặt của vị đạo sĩ ấy càng lạnh lùng hơn, bất thần tràn tới ba bước gằn giọng quát rằng :

– Chỉ mới từng ấy tuổi đầu, tại sao lại chẳng hiểu gì là phải trái cả. Nếu ngươi tiến tới một bước nữa, thì chớ trách ta là kẻ lớn mà ra tay hiếp đáp ngươi đó.

Lão đạo sĩ này tuy võ công chắc cũng không phải tầm thường, nhưng nếu đem so sánh với một bậc kỳ tài như Gia Cát Ngọc, thì thực ra còn chênh lệch nhau một trời một vực, vậy y lại tự nói là ỷ lớn hiếp nhỏ thực chẳng tự hiểu biết tí nào cả.

Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói của lão ta, không khỏi nổi da gà khắp cả người buột miệng cười nhạt đáp rằng :

– Dãy núi Quát Thương sơn chạy dài có hàng trăm dặm, ngọn núi cao có hàng nghìn cái, tại hạ tự do ngao du, vậy ông có bản lĩnh gì thì cứ việc thi thố ra đi nào.

Câu nói vừa dứt, thì chàng đã lao thẳng người lên cao, trông chẳng khác nào một con diều hâu khổng lồ đang tung bay trên nền trời vậy.

Người đạo sĩ áo đen trông thấy thế liền quát to một tiếng, rồi nhanh như chớp phi thân bay vút theo, đánh ra liên tiếp ba chưởng.

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười to, trong khi thân người chàng bị luồng kình phong cuốn tới làm cho lảo đảo, trông chẳng khác nào những sợi tơ liễu bị gió thổi tung bay, nhưng cuối cùng vẫn rơi thẳng xuống bức vách đá cao một cách bình yên vô sự.

Qua tình trạng đó, xem chàng chẳng khác nào một áng mây trắng bay lơ lửng trên nền trời cao, giữa lúc bóng tịch dương khuất núi.

Nhưng, ngay lúc ấy, bóng mặt trời hãy còn đang đứng giữa đỉnh đầu, chưa quá giờ ngọ, ngửa mặt nhìn lên nền trời, thì thấy trời xanh thăm thẳm, nào có một áng mây nào khác?

Lão đạo sĩ ấy hôm nay thực có một dịp để mở rộng tầm mắt. Lão ta đưa mắt nhìn trân trối, mồm há hốc, ngơ ngác không nói nên lời…

Trong khi Gia Cát Ngọc sắp đáp xuống bức vách đá, thì bỗng nghe một tiếng quát to, rồi lại thấy một cái bóng xám lao vút tới trước mặt chàng, đi đôi với một ngọn kình phong vô cùng mạnh mẽ.

Vì khoảng cách quá gần, nên lúc ấy chỉ còn có một con đường duy nhất, là phải vung chưởng đánh ra, mặc dầu thân người hãy còn lơ lửng trên không trung.

Nhưng, một việc xem như sắp phải xảy ra, không thể nào khác hơn được, thì bất thần nó lại diễn biến…

Gia Cát Ngọc đợi đến khi luồng kình phong ấy quét tới lớp áo ngoài, thì bất thần thét lên một tiếng dài, rồi dùng ngay sức lướt tới lại nhanh nhẹn tạt qua bên trái ngoài tám thước…

Bóng xám vừa lao tới ấy, tựa hồ như cảm thấy quá bất ngờ, nên buột miệng kinh hoàng “úy” lên một tiếng, rồi bay xẹt ngang thân người của Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc đã sử dụng đến thân pháp tuyệt diệu “Vân Long Cửu Chuyển”, vượt lên đỉnh vách đá một cách dễ dàng. Khi hai chân của chàng vừa đứng yên trên đầu vách đá, thì bỗng nghe có ba tiếng chuông vang rền nổi lên.

Chàng đưa mắt nhì lên, thì thấy giữa đám tùng bách xanh um, có nhiều nhà cửa nguy nga tráng lệ. Xuyên qua cành lá đang lay động theo chiều gió, chàng thấy thấp thoáng ba chữ “Ẩn Chân Quan” to, nên trong lòng không khỏi sực nhớ một điều gì.

Thì ra, mười năm trước đây, tại Ẩn Chân quan nhờ có một Đồng Chung đạo nhân, do đó ba tiếng Ẩn Chân quan đã được truyền tụng khắp cả võ lâm. Chính vì lẽ đó mà phái Quát Thương cũng được xem là một chính phái trong võ lâm. Tuy Đồng Chung đạo nhân đã nhiều năm vắng bóng trong giới giang hồ, nhưng mình…

Chàng biết vừa rồi vì quá bực tức, nên chắc chắn sẽ gây ra lắm việc rắc rối chứ chẳng chơi.

Quả nhiên, trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi, thì đã thấy có mấy bóng người ùn ùn từ trên cao sa xuống.

Thì ra, số người ấy đều là những tay cao thủ ít có trên đời. Thân hình của họ đáp xuống đất nhẹ nhàng như một cành lá khô, khiến cho Gia Cát Ngọc cũng không khỏi thầm kinh hãi.

Chàng vội vàng ngửa mặt nhìn lên, thì thấy cách xa đó ngoài mười trượng, đang đứng sững năm lão già, vừa là tăng nhân, vừa là đạo sĩ, mà cũng có cả người phàm tục nữa. Về tuổi tác, thì người nhỏ nhất cũng ngoài sáu mươi. Lão nào lão nấy ấn đường gồ cao, chứng tỏ nội ngoại công đều cao cường tuyệt đỉnh.

Gia Cát Ngọc băn khoăn không hiểu ở trong núi Quát Thương sơn này đã xảy ra một biến cố to tát gì mà lại xuất hiện nhiều cao thủ võ lâm như thế?

Chàng im lặng suy nghĩ, trong khi năm lão già cũng đều đưa mắt nhìn chòng chọc vào chàng…

Trên đỉnh núi thực là vắng vẻ, cơ hồ một cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe được tiếng động rõ ràng.

Không khí căng thẳng và ngột ngạt này kéo dài độ chừng dùng xong một chén trà, thì vị lão tăng có thân hình cao lớn đứng ở phía trái bỗng phá lên cười to như muốn điếc cả tai mọi người.

Tiếng cười của vị lão tăng ấy vang rền, khiến nhành lá tuôn rơi xào xạc, núi đồi gây thành những tiếng hồi âm vọng về không ngớt.

Gia Cát Ngọc biết vị lão tăng ấy đã dùng thuật “sư tử gầm” riêng của Phật môn, nên trong lòng tuy đang kinh hãi nhưng cũng gợi nên tính kiêu ngạo trong lòng chàng. Bởi thế, chàng liền dồn hơi xuống đơn điền, rồi vận dụng “Cửu Cửu huyền công” gằn giọng nói :

– Đại sư có miệng thì hãy nói rõ cho biết mọi lẽ hơn thiệt, chứ làm bộ làm tịch như thế, chẳng hóa ra chọc người ta cười rớt cả răng hay sao?

Âm thanh của chàng nói lên nghe rổn rảng như tiếng sắt thép chạm nhau.

Năm lão già nghe thế đều không khỏi sửng sốt. Vị tăng nhân ấy sắc mặt liền thay đổi hẳn, im ngay tiếng cười, rồi gằn giọng quát rằng :

– Võ học của Huyết Hải quả là chẳng phải tầm thường. Bần tăng là Ca Đà, cung thỉnh thí chủ hãy ra tay chỉ giáo.

Ca Đà hòa thượng, chính là trụ trì chùa Kim Sơn tự tại Trấn Giang, võ công cao cường ít ai có thể đối địch nổi. Trong võ lâm, lão ta được mọi người tặng cho cái danh hiệu là Giang Đông Hoạt Phật. Gia Cát Ngọc trước khi xuống núi, đã từng nghe tên của lão ta từ lâu.

Nhưng, ngay lúc ấy trong lòng chàng không khỏi bật tức cười, vì “Cửu Cửu huyền công” của mình rõ ràng là tuyệt học trong pho “Thiên Ma bửu lục”, thế chẳng hiểu tại sao lão ta lại nhận định là võ học của Huyết Hải?

Ca Đà hòa thượng trông thấy chàng mỉm cười im lặng, nên không khỏi giận dữ, nói :

– Có lý đâu tiểu thí chủ khinh khi nên không thèm chỉ giáo?

Gia Cát Ngọc là người có tính cứng cỏi, nên nghe qua liền nhướng cao đôi mày lưỡi kiếm, nói :

– Kim Sơn tự oai chấn Cửu Châu, tiếng tăm lừng lẫy, vậy ngày hôm nay tại hạ được dịp đích thân lãnh giáo, thì đấy quả là một sự vinh hạnh hiếm có trên đời.

Vừa nói, đôi mắt của chàng vừa chiếu ngời ánh sáng, sắc mặt giận hầm hầm, trông vô cùng oai vệ.

Số người trên đỉnh núi này đều là những nhân vật tên tuổi của võ lâm, thế mà nhìn qua sắc diện của chàng cũng không khỏi giật mình kiêng sợ.

Râu tóc của Ca Đà hòa thượng đều dựng đứng vì giận dữ, từ từ đưa đôi chưởng lên, rồi bước liên tiếp tới trước ba bước.

Khi lão ta vừa dừng chân đứng lại, thì bất thần quát to một tiếng rồi công ra liên tiếp hai chưởng nhanh như điện chớp.

Ca Đà hòa thượng từ trước đến nay có tên tuổi trong giới giang hồ, là người nội lực dồi dào. Do đó, hai chưởng vừa công ra tức thì cát đá xung quanh đều tung bay mù mịt, cuồng phong hất tung cả tà áo của mọi người chẳng khác nào biển cả nổi trận phong ba.

Gia Cát Ngọc liền vận dụng chân khí, vung tay quét chưởng trở ra…

Chàng biết dùng sự mềm dẻo thì dễ chế ngự sự cứng cỏi, nên chưởng lực của chàng đánh ra, hoàn toàn là một thứ chưởng lực âm nhu, gây nên một luồng kình phong lạnh buốt, rít nghe vèo vèo.

Khi hai luồng nội lực va chạm vào nhau, thì liền gây nên tiếng xèo xèo không ngớt. Trong khi đó, thế chưởng của Ca Đà hòa thượng dày đặc như núi, thế mà khi va chạm với luồng chưởng lực của đối phương, thì hoàn toàn chẳng hề thấy có một phản ứng gì cả.

Trước tình trạng ấy, thực từ xưa đến nay lão chưa hề gặp được bao giờ. Bởi thế Ca Đà hòa thượng không khỏi thầm kinh hãi, vội vàng tăng thêm chân lực đôi chưởng đến chín phần mười số chân lực trong người.

Gia Cát Ngọc nắm ngay phần chủ động, thừa lúc đối phương chưa kịp vung chưởng đánh ra lần thứ hai đã nhanh nhẹn nhảy lui ra sau, rồi đưa hai chưởng xô thẳng về phái phải lẫn phía trái.

Chính vì vậy, nên chưởng lực của Ca Đà hòa thượng bị đánh hụt vào khoảng không, khiến lão ta đã bất giác phải ngã chúi xuống đất. Trong khi lão ta còn đang kinh hoàng, thì chưởng lực như núi của Gia Cát Ngọc, đã từ hai bên ập vào. Thấy thế, lão ta không khỏi ớn lạnh cả xương sống, thầm nói :

– “Thế là hết. Thết là hết. Thật không ngờ tiếng tăm lừng lẫy từ bấy lâu nay của Ca Đà ta, giờ đây đành phải chịu tan tành dưới tay của thằng bé này”.

Nào ngờ đâu, lão ta nghĩ ngợi chưa dứt, thì bỗng cảm thấy luồng chưởng lực nặng nề như một quả núi kia bỗng vừa chạm tới da là thu ngay trở về. Trong khi lão ta còn chưa hết cơn sửng sốt, thì bỗng nghe Gia Cát Ngọc cất tiếng cười to nói :

– Tài nghệ của đại sư thực cao cường, qua những thế đánh vừa rồi chứng tỏ đôi bên đều ngang nhau, vậy đến đây tạm dừng tay có được không?

Ca Đà hòa thượng biết chàng thiếu niên này có lòng tốt, nên trong thâm tâm hết sức cảm kích, tuy nhiên ngoài mặt thì lại lộ vẻ đắn đo do dự, tựa hồ có sự ẩn khuất gì khó nói.

Ngay lúc đó bỗng nghe có bỗng nghe có tiếng niệm “Vô lượng thọ Phật”, rồi lại thấy một lão đạo sĩ tóc bạc như bông, nhưng mặt mày xem còn trẻ măng, lách mình bước tới, chấp tay hỏi rằng :

– Đại sư là người từ xa đến đây làm khách, vậy trận này hãy nhường lại cho bần đạo là Lục Nhất vậy.

Vừa nói dứt lời, lão đạo sĩ ấy bèn quay qua Gia Cát Ngọc, cười nhạt nói tiếp rằng :

– Tiểu thí chủ lưng đeo bửu đao, vậy có lẽ là một người lừng danh về kiếm thuật. Bần đạo không ngại mình tài hèn sức kém, nên muốn dùng que trúc để thay thế cho lưỡi kiếm, cùng lãnh giáo tiểu thí chủ một vài đường tuyệt học.

Nói dứt lời, lão ta vung tay lên, bẻ một khúc trúc xanh dài độ ba thước, vung nhẹ tay lên một vòng, liền thấy có bốn đóa kiếm hoa chói rực.

Gia Cát Ngọc biết Lục Nhất đạo trưởng chính là Chưởng môn phái Quát Thương. Lão ta có đường “Hàn Tinh kiếm pháp” là một đường kiếm pháp bí truyền trong võ lâm.

Song, vì tính của chàng vốn trời sinh đã ngang bướng, nên vẫn tỏ ra ngạo nghễ không hề sợ hãi, nói :

– Đạo trưởng tiền bối là bậc cao nhân, vậy tại hạ đâu dám vô lễ.

Liền đó, chàng bèn thò vào áo rút ra một vuông lãnh trắng, cất giọng ngang nhiên cười nói :

– Tại hạ muốn dùng vật này để lĩnh giáo với “Hàn Tinh kiếm pháp” mà bấy lâu nay tên tuổi vang lừng của đạo trưởng.

Câu nói ấy vừa mới thốt ra khỏi miệng, thì tất cả số người hiện diện đều có cảm giác chàng là một người quá ngông cuồng. Lục Nhất đạo trưởng tuy là người rất trầm tĩnh, nhưng cũng không khỏi đổi hẳn sắc mặt, nói :

– Tiểu thí chủ thực là lớn lối, chắc chắn là người có chân tài thực học, bần đạo xin lãnh giáo vậy.

Dứt lời, lão ta liền vung tay lên, tức thì khúc trúc xanh rít gió vèo vèo, công thẳng ra như điện chớp với thế “Lưu Tinh Hóa Độ”.

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười to, rồi vận dụng “Cửu Cửu huyền công” dồn ra tay phải vung vuông lãnh trắng lên đâm thẳng tới.

Một người có thể sử dụng chân lực làm cho một miếng lãnh trắng mềm mại thẳng cứng để đâm tới được, thì thử hỏi trình độ nội công cao cường tới đâu?

Bởi thế, Lục Nhất đạo trưởng vừa cảm thấy kinh ngạc, thì đầu ngọn trúc của lão đã bị chéo lãnh trắng điểm tới. Lão ta vội vàng thay đổi thế kiếm, gây nên hàng vạn đốm sao bạc lạnh ngắt, bắt từ trên tuôn trở xuống…

Lúc bấy giờ, Ca Đà hòa thượng trong lòng đã có thiện cảm với Gia Cát Ngọc, nên vừa trông thấy Lục Nhất đạo trưởng sử dụng đến thế “Ngân Hà Tinh Lạc”, là một thế võ tuyệt học trong “Hàn Tinh kiếm pháp”, thì không khỏi toát mồ hôi lạnh, vì kinh sợ giúp cho chàng.

Nào ngờ đâu, trong nháy mắt cuộc chiến đã hoàn toàn biến đổi hẳn…

Vì ngay giữa lúc Lục Nhất đạo trưởng vung thanh trúc lên thành hàng vạn đốm sao bạc chiếu ngời, bắt từ trên tuôn xuống như một dãy ngân hà thì bỗng nhiên ai nấy nghe Gia Cát Ngọc thét dài một tiếng, rồi tấm lãnh trong tay của chàng giương rộng ra, vung nhanh lên như một luồng điện chớp…

Chỉ trong nháy mắt, cuồng phong dấy động ào ào, kình khí cuốn tới khắp nơi, gây thành muôn nghìn đợt sóng bạc dâng lên đầy trời.

Thanh trúc của Lục Nhất đạo trưởng bị cuốn giữa tấm lãnh trắng ấy, bỗng cảm thấy nó mềm nhũn, đồng thời lại có một luồng kình lực mềm dẻo không ngớt cuốn tới như một ngọn thủy triều đang dâng, nên lão ta bất giác bị đẩy lui ra ba bước.

Gia Cát Ngọc đang định lách mình tràn tới để giành lấy thời cơ, bám sát theo tấn công đối phương nữa, thì bỗng nghe xung quanh có tiếng kêu kinh hoàng rằng :

– Huyết Thủ lệnh.

Tức thì, chàng thấy ba bóng người tràn tới nhanh như gió hốt, cùng vung sáu chưởng lên tấn công ra chớp nhoáng.

Gia Cát Ngọc vừa nghe qua ba tiếng “Huyết Thủ lệnh” thì như chợt hiểu là tấm lãnh trắng của mình đang nắm trong tay chính là vật mà chàng đã lấy trong cỗ xe của cô gái áo trắng vừa rồi. Trong khi chàng vung tấm lãnh trắng đó ra, thì có lẽ mọi người đã trông thấy dấu bàn tay máu in giữa tấm lãnh ấy…

Những nhân vật quanh đây đều là cao thủ võ lâm, nên vừa nhìn thấy dấu bàn tay máu thì người nào người nấy phẫn nộ như điên. Lý do tại sao như vậy, thực chàng nhất thời không thể hiểu được, mà chỉ còn nhanh nhẹn sử dụng “Cửu Cửu huyền công”, đỡ ra ba chưởng một cách tuyệt diệu vô song.

Tức thì, tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên, khiến đôi tai của mọi người đều như muốn điếc hẳn. Trong khi đó, cuồng phong cũng dấy động ào ào, qua một lúc lâu vẫn chưa dứt hẳn.

Ba người vừa tràn đến tấn công ấy đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm. Bởi thế, chàng cô đơn một mình mà phải đối phó với số đông, nên không khỏi có vẻ luống cuống, trong lòng cũng không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn thối lui liên tiếp ra sau ba bước. Giữa lúc ấy một luồng máu huyết cuồng loạn trong người cũng suýt nữa vọt thẳng ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, dù ba người hợp sức đánh thẳng vào chàng, vẫn tựa hồ không gây được một ưu thế nào cả.

Người đứng chính giữa mình khoác áo choàng trắng đầu đội mão đạo sĩ, bị sức va chạm làm cho than người không ngớt chao đảo, thối lui ra sau ba bước dài.

Người đứng bên trái, mặt trắng no tròn mình mặc lam bào, đôi mày đang cau chặt, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, tựa hồ cũng đang bị nội thương. Riêng người đứng bên tay phải lại ăn mặc theo dân quê mùa, đầu đội nón tre, chân đi giày cỏ, đôi vai chỉ khẽ chao động, rồi liền đứng yên trở lại ngay. Lão già này gằn giọng quát rằng :

– Võ học của Huyết Hải quả chẳng phải tầm thường, thảo nào ngươi lại dám loan truyền Huyết Hải lệnh đi khắp nơi, để mời các cao nhân trong các môn phái lớn, để đến đây so tài cao thấp.

Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói ấy, mới bừng hiểu ra là lúc mình ở tại khách điếm, có nghe gã Ngân Bài lệnh chủ trong Huyết Hải Địa Khuyết đề cập đến việc đại vương của y gửi thư mời khắp võ lâm để làm một việc gì đó. Bởi thế, chàng định cất tiếng phân bua với lão già nọ, thì lão ta đã phì cười lạnh lùng nói :

– Liễu huynh, chả lẽ anh lại xu phụ theo Huyết Hải Địa Khuyết hay sao? Hừ, Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền tôi thà là chịu ngọc nát, chứ chẳng thèm chịu làm mảnh ngói lành. Từ đây về sau…

Câu nói chưa dứt, thì lão già ăn mặc theo dân quê mùa bỗng lại phì cười nói :

– Khá khen cho Nhị Tuyệt Tiên Ông, ông xem tôi là một nhân vật ra sao? Phái Chung Nam của ông là một danh môn chính phái, còn Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn tôi, nào phải là cái phường xu phụ quyền thế hay sao?

Nhị Tuyệt Tiên Ông và Thiên Đài Tiều Tử, một người là Chưởng môn phái Chung Nam, còn một người là hiệp ẩn có tên tuổi trong võ lâm, nên Gia Cát Ngọc nghe qua, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi. Nào ngờ đâu trong lúc ấy, lão đạo sĩ khoát chiếc áo trắng lại gằn giọng nói :

– Phù Du Tử đã biết nhị huynh là người có tính nóng nảy, nhưng đây chớ nên cãi nhau làm gì, mà nên hỏi vị Huyết Hải Chuyển Luân Vương này, xem ông ta mời chúng mình đến Quát Thương sơn là có ý định gì?

Phù Du Tử là chủ ngôi chùa Thái Sơn quan, mà cũng tức là vị Chưởng môn của phái Thái Sơn. Gia Cát Ngọc nhớ lại một mình mà đánh nhau với ba người vừa rồi, trong lòng không khỏi thầm hú hồn. Chàng tự biết mình đã lỡ lầm thì không thể để lỡ lầm thêm nữa, nên vội vàng phân bua rằng :

– Các vị tiền bối chớ nên hiểu lầm, tại hạ chẳng phải là người trong Huyết Hải Địa Khuyết, càng không phải là Huyết Hải Chuyển Luân Vương gì đó…

Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn phá lên cười to nói :

– Huyết Thủ lệnh cầm trong tay kia, vậy các hạ còn chối quanh làm gì?

Nói dứt lời, lão ta giậm mạnh chân trái xuống đất, tức thì sau một tiếng phịch, liền thấy chân lão ta đã lún sâu vào đất ba tấc mộc, hai chưởng đưa lên cao, vầng trán đều nổi gân có vồng, thế chưởng chưa đánh ra mà kình khí đã bay vèo vèo thực là ghê sợ.

Gia Cát Ngọc không khỏi thầm kinh hãi, tuy ngoài mặt vẫn ung dung nhưng thực sự bên trong đã ngầm vận chân lực, sẵn sàng chống trả.

Giữa bầu không khí hết sức căng thẳng, tựa hồ như chỉ khẽ va chạm là có thể bùng nổ cuộc ác chiến. Bỗng bất thần trên một khúc quanh tại con đường mòn bên sườn núi, xuất hiện hai con ngựa thực là khỏe mạnh, khi hãy còn cách xa mười trượng là đã nghe có tiếng trong trẻo gọi lớn rằng :

– Ngọc đệ.

Tiếp đó là một tiếng quát to, tức thì có hai người phi thân tới như gió hốt.

Người lướt tới trước là một lão già mặt đỏ như lửa, thân hình cao lớn, đúng là Xích Diện Thần Long Tư Đồ Uy. Còn người đứng sát bên lão ta, chính là Uyển tỷ tỷ, đang e ấp muốn nói gì, nhưng mặt đỏ hồng vì thẹn thùng. Nàng có vẻ muốn lướt tới nhưng lại sợ sệt, đôi mắt bồ câu đen láy chứa đầy những tình ý êm đềm…

Gia Cát Ngọc tuy trong lòng đang có nghìn lời muốn nói, nhưng giờ đây chỉ có thể đáp lại với nàng một nụ cười mỉm mà thôi. Thực ra, Uyển cô nương nghìn dặm tìm chàng đến đây, chỉ cần được một nụ cười của chàng như thế, là cũng đủ an ủi nỗi tương tư sầu muộn bấy lâu rồi.

Tư Đồ Uyển hết sức thông minh, trông thấy Ngọc đệ đệ đang đối diện với một số đông cường địch như vậy, thì trong lòng không khỏi cuống quít, nên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn cha già một lượt.

Xích Diện Thần Long ngay lúc ấy đã cất tiếng cười to ha hả nói :

– Liễu huynh hãy dừng tay, nếu Gia Cát Ngọc thiếu hiệp có điều gì xúc phạm, thì xin ông anh cũng hãy nể mặt già này…

Câu nói chưa dứt thì Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền bỗng cất giọng lạnh lùng cười nói :

– Tư Đồ Uy. Ông đã theo Huyết Hải Địa Khuyết bao giờ thế?

Xích Diện Thần Long lộ vẻ ngạc nhiên, tức giận nói :

– Võ huynh, câu nói của anh là có nghĩa làm sao?

Phù Du Tử cười nhạt, nói :

– Ông đã đứng ra xin xỏ giúp cho người trong Huyết Hải Địa Khuyết, vậy chả lẽ còn không hiểu hay sao?

– Người trong Huyết Hải Địa Khuyết? Ha ha. Xin các vị chớ nên hiểu lầm, vì Gia Cát Ngọc thiếu hiệp này thực ra chính là người môn đồ kế nghiệp của Âu Dương đại hiệp trong Càn Khôn ngũ bá.

Mọi người nghe nói đều sửng sốt, vội vàng hỏi :

– Môn đồ kế nghiệp của Âu Dương đại hiệp? Có phải là Tư Đồ huynh muốn nói cậu ấy chính là đệ tử của Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu, tức Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên chăng?

Xích Diện Thần Long khẽ gật đầu làm cho không khí xung quanh đấy bỗng trở thành im phăng phắc, ai nấy đều có vẻ sợ sệt, tựa hồ như cái tên Bát Chỉ Phi Ma vừa làm cho họ kinh khiếp, mà cũng vừa làm cho họ oán hận…

Qua một lúc lâu sau, Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn bỗng cất tiếng cười như cuồng dại nói :

– Ha ha. Bát Chỉ Phi Ma. Huyết Hải Chuyển Luân Vương. Chẳng phải tuy hai mà một, tuy một mà hai hay sao? Các ông nếu sợ oai danh của Bát Chỉ Phi Ma, thì hãy để cho tôi cùng thử sức với vị chủ nhân mới của Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu, xem hắn ta có võ học kinh người gì cho biết?

Cùng một lượt với tiếng cười như điên dại, rung chuyển cả màng tai ấy, lão ta tràn người tới như gió hốt, rồi tấn công liên tiếp chín thế võ vô cùng kỳ tuyệt.

Lão già này vừa rồi cũng ở trong số ba người đã cùng tràn tới tấn công vào một mình Gia Cát Ngọc, và đã bị luồng chưởng lực của Gia Cát Ngọc hất bắn lại, khiến đôi vai không ngớt chao động tựa hồ trong lòng còn ấm ức, nên giờ đây khi lão ta vung chưởng đánh ra, là đã dùng ngay đến chín phần mười chân lực.

Gia Cát Ngọc dù chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn được, xong vừa nghe qua Thiên Đài Tiều Tử nhục mạ ân sư của mình là Bát Chỉ Phi Ma, thì sắc mặt không khỏi trở thành lạnh buốt, vận dụng chân lực đánh ra ba chưởng như trời long đất lở.

Thiên Đài Tiều Tử là một quái kiệt có hạng trong giới giang hồ, nhưng Gia Cát Ngọc cũng là một bậc kỳ tài nghìn năm chưa thấy một. Do đó, qua cuộc đấu chưởng giữa họ cơ hồ như núi đồi đều rung chuyển, tiếng nổ ầm ầm như sấm động không ngớt bên tai.

Uyển cô nương từ trước đến nay nào thấy một cuộc ác chiến dữ dội đến thế, do đó kinh hãi đến quả tim không ngớt nhảy nghe thình thịch, đưa hai tay lên ôm lấy lồng ngực, mặt tràn đầy nét sợ hãi.

Những người khác tuy đều là những nhân vật có tên tuổi trong võ lâm, từng chứng kiến nhiều trận đánh to tát, nhưng cũng nhận rằng trận đánh này là một cuộc ác chiến hiếm có trong võ lâm. Do đó, ai nấy đều không khỏi lộ sắc kinh sợ.

Riêng Xích Diện Thần Long, tuy nhận ra rằng võ học của Gia Cát Ngọc chẳng phải tầm thường, nhưng nếu chàng cứ đánh thẳng đỡ mạnh như thế, thì e rằng còn kém hơn Thiên Đài Tiều Tử một bậc…

Nào ngờ đâu khi gió êm và cát bụi đã tan, ai nấy ngước đầu nhìn lên, thì đều không khỏi kinh hoàng thất sắc…

Thì ra, Gia Cát Ngọc tuy mới đánh ra có ba chưởng, mà đã phá tan được tất cả chín thế võ vô cùng mãnh liệt của Thiên Đài Tiều Tử. Hơn thế nữa, Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn, vì đã quá ỷ sức nên bị sức dội lại của hai luồng chưởng lực hất bắn ra sau liên tiếp…

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, rồi bất thần sử dụng đến Thiên Ma tuyệt học, thay đổi thế chưởng, năm ngón tay rít gió vèo vèo, kình khí bắn ra mãnh liệt, thế là hai thế võ tuyệt học “Thiên Võng La Hồn” và “Đao Sơn Hoa Phóng” được chàng sử dụng ra một cách nhẹ nhàng.

Tức thì liền thấy bóng chỉ chập chờn dày đặc như núi, thực chẳng khác nào thiên la địa võng, bắt từ trên tung xuống. Cùng trong một lúc đó, luồng chỉ phong cuốn ào ào như gió hốt, làm cho khắp đỉnh núi nhành lá đều không ngớt xao động.

Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn lúc ấy chẳng khác nào một con vịt đang sa vào giữa dòng nước đầy phong ba, tay chân luống cuống không còn phải biết đối phó ra sao nữa.

Lục Nhất đạo trưởng lúc bấy giờ không còn để ý gì đến mọi việc xung quanh, tràn ngay người tới rồi đánh ra ba chưởng nhanh như điện chớp.

Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền và Phù Du Tử cũng vận dụng đến mười phần chân lực, nhanh như gió hốt đánh ra một chưởng.

Lúc bấy giờ còn có Ca Đà đại sư ở Kim Sơn tự, vì cảm kích sự nhân nhượng vừa rồi của Gia Cát Ngọc, nên tỏ ra còn do dự chưa tràn tới tấn công chàng.

Gia Cát Ngọc dù cho tài thông thiên đi nữa, nhưng phải đấu với bốn cao thủ đều là bậc chí tôn trong các môn phái, cũng không khỏi cảm thấy rất mệt nhọc.

Bởi thế, chàng vội vàng vận dụng toàn lực “Cửu Cửu huyền công” đánh ra ba chưởng như điện chớp.

Thế là kình phong thét gào, đát tan đá vỡ.

Số người của Lục Nhất đạo trưởng đều bị hất bắn ra sau, người nào người nấy sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ kinh hoàng.

Nhưng Gia Cát Ngọc cũng bị sức dội lại từ sự va chạm của hai luồng chưởng lực, làm cho máu huyết trong lồng ngực đảo lộn, “ụa” lên một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu tươi.

Ca Đà đại sư thấy thế, liền nhắm mắt ngó xuống đất cất tiếng niệm Phật thực to. Xích Diện Thần Long trái lại đôi mắt nảy lửa, cất tiếng cười ha hả không ngớt.

Uyển cô nương thấy thế, liền kêu thét lên một tiếng, rồi nhún mình lao vút tới, một mặt đưa tay chùi vệt máu trên khóe miệng của Gia Cát Ngọc, một mặt cất tiếng kêu lên rằng :

– Ngọc đệ đệ. Đệ đệ… có sao không?

Gia Cát Ngọc cảm thấy trong lòng hết sức ngọt ngào, cười đáp :

– Uyển tỷ chớ sợ, tiểu đệ chẳng sao cả.

Nói xong, thì chàng liền thay đổi sắc mặt, nhắm ngay phía trước tràn tới ba bước, đôi mắt chiếu ngời như hai luồng điện, đôi tay từ từ đưa lên cao, mười ngón tay hoặc co hoặc giương, khiến kình lực bắn ra loạn xạ.

Chàng tập trung tinh thần và định sẽ sử dụng đến ba thế cuối cùng trong Thiên Ma chỉ để liều sống chết với bốn cao thủ trong võ lâm này.

Số người của Lục Nhất đạo trưởng trông thấy đôi mắt của Gia Cát Ngọc chiếu ngời ánh sáng, thì không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp cả người.

Sau một lúc im lặng thật khủng khiếp, Nhị Tuyệt Tiên Ông bỗng quát to lên một tiếng, đưa cao đôi chưởng, định sẽ…

Bỗng sau một tiếng cười nhạt, liền thấy có ba bóng người như từ ở ngoài phương trời xa xôi nào bay đến, làm cho đôi mắt mọi người đều hoa cả lên. Thế rồi, ai nấy thấy có một cô gái và hai người đàn ông từ trên đáp xuống đất.

Cô gái ấy mặc áo trắng như màu mây, chính là người mà Gia Cát Ngọc đã tìm kiếm khắp nơi. Theo sau cô ta chính là gã Đồng Bài lệnh chủ, tức Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang và một gã gọi là Ngân Bài lệnh chủ.

Sau khi cô gái đứng yên trên đất, liền đưa đôi mắt phượng quét qua khắp bốn bên, rồi cất giọng lạnh lùng nói :

– Võ Vân Tuyền, ông vươn nanh múa vuốt chuẩn bị làm gì thế?

Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền liền trợn to đôi mắt quát rằng :

– Khá khen cho con tiện tỳ kia. Lão phu à người Chưởng môn phái Chung Nam, trong võ lâm không ai là không tôn kính, thế mà ngươi được bao nhiêu tuổi, lại dám tỏ ra vô lễ như thế?

Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói :

– Huyết Hải Địa Khuyết là cao tột trong thiên hạ, với hành động của ông ngày hôm nay, đáng lý ra phải giết chết, nhưng cô nương thương tình ông là con ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng là gì, nên ta tha cho một lần.

Mấy câu nói ấy đã làm cho Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền tức giận đến há mồm trợn mắt, nói không nên lời.

Cô gái áo trắng vẫn xem như dưới mắt không ai, tiếp tục nói :

– Theo lệnh của Huyết Hải Chuyển Luân Vương, phong cho các vị Chưởng môn của các phái Thái Sơn, Chung Nam, Kim Sơn, Quát Thương và Thiên Đài giữ chức vụ “Tuần Hồi hộ pháp” của Huyết Hải Địa Khuyết. Từ đây về sau các ông đối với Huyết Thủ lệnh phải tôn trọng và trung thành, dù có chết cũng không thay đổi. Nếu có ai dám phản nghịch, tư thông với địch, thì sẽ chiếu theo các điều luật lệ trong Huyết Hải mà xử trị.

Câu nói ngạo nghễ coi dưới mắt không ai ấy, đã làm cho Lục Nhất đạo trưởng và bao nhiêu người xung quanh giận đến run rẩy cả người. Nhị Tuyệt Tiên Ông Võ Vân Tuyền tức giận gầm lên một tiếng rồi nhắm ngay cô gái áo trắng lao vút tới.

Cánh tay ngọc của cô gái áo trắng vừa đưa lên, tức thì Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang vung hai chưởng gầy đét của y lên, quét ra một luồng âm phong lạnh buốt đến xương tủy, hất Nhị Tuyệt Tiên Ông trở lui ra sau.

Tất cả mọi người hiện diện, ngoại trừ Gia Cát Ngọc còn thì ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi. Cô gái áo trắng thừa lúc mọi người không đề phòng, lách ngang thân người tràn thẳng đến bên cạnh Tư Đồ cô nương.

Gia Cát Ngọc vừa mới giật mình, thì cô gái áo trắng đã nắm lấy cánh tay ngọc của Tư Đồ cô nương, trên sắc mặt hiện lên một nụ cười lạ lùng nói :

– Vị tỷ tỷ này rất đẹp, chị có bằng lòng đưa tôi một đoạn đường không?

Tư Đồ Uyển đưa đôi mắt bồ câu đen láy lên nhìn đăm đăm về Gia Cát Ngọc, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến của Ngọc đệ đệ.

Gia Cát Ngọc chưa kịp trả lời, thì cô gái áo trắng đã cất tiếng cười duyên dáng nói :

– Này. Gia Cát thiếu hiệp, anh không bằng lòng hay sao?

Nàng tuy nói cười rất vui vẻ, nhưng qua sắc mặt của nàng có những nét làm cho ai nhìn đến cũng phải rờn rợn trong lòng. Gia Cát Ngọc vì sự an toàn của Uyển tỷ tỷ, nên đành phải làm thinh gật đầu.

Cô gái áo trắng đỡ lấy Tư Đồ Uyển, bước đi mấy bước, rồi nhảy nhẹ nhàng lên lưng con bạch mã, vung sợi roi tơ lên, phi ngựa thẳng xuống núi, dưới sự hộ vệ của hai gã đàn ông mặc áo tía.

Gia Cát Ngọc và Xích Diện Thần Long đưa mắt nhìn nhau một lượt, liền quay người phi thân bám sát theo sau.

Số người của Lục Nhất đạo trưởng biết những nhân vật trước mặt đều chẳng phải là những tay dễ trêu cợt, nên đành đưa mắt nhìn theo họ ung dung bỏ đi.

Đến xế chiều, khí hậu lần lần mát mẻ. Bên trong khu núi bóng cây rợp trời, nên làm cho người ta có cảm giác như tiết trời đang ở vào đầu xuân.

Mọi người đều im lặng không nói gì cả. Họ tiếp tục đi tới độ mấy tiếng đồng hồ, thì đến bên dưới một sườn núi cao. Cô gái áo trắng liền nhảy xuống ngựa, cất giọng lạnh lùng nói :

– Gia Cát thiếu hiệp, anh có biết tôi dẫn anh đến đây là có ý gì không?

Sắc mặt của Gia Cát Ngọc lạnh lùng như băng giá nói :

– Tôi không biết.

– Xin thiếu hiệp hãy cho tôi mượn thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” nơi sườn của thiếu hiệp kia, để tôi dùng đỡ ít hôm.

Gia Cát Ngọc không khỏi giật bắn người, gằn giọng nói :

– Nếu tôi không bằng lòng cho mượn thì sao?

– Cho mượn hay không là hoàn toàn ở tôn ý của thiếu hiệp.

Vừa nói đôi mày của cô ta dựng đứng lên, cánh tay phải từ từ đưa đến vai của Tư Đồ Uyển, giương thẳng năm ngón ra nhắm ngay ba đại huyệt trên lưng của nàng.

Xích Diện Thần Long biến hẳn sắc mặt, đôi mắt nhìn về phía Gia Cát Ngọc đầy vẻ cuống quít.

Gia Cát Ngọc biết số người trong Huyết Hải Địa Khuyết đang hồi cực thịnh như bóng mặt trời giữa trưa, nếu di bảo Diễm Lôi bị rơi vào tay họ, thì e rằng chỉ trong chớp mắt là cả võ lâm phải chìm đắm trong một cuộc sát phạt đẫm máu.

Nhưng, nếu chàng không bằng lòng thì vạn nhất chân lực từ trong người con gái áo trắng sẽ từ cánh tay đang kề sát lưng Uyển tỷ tỷ bắn ra, thì e rằng…

Cô gái áo trắng bỗng tươi cười nói :

– Tôi hỏi mượn đàng hoàng và không điều kiện như vậy, cũng không trách được tại sao thiếu hiệp không bằng lòng cho. Thôi được, vậy nếu thiếu hiệp cho tôi mượn thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” dùng một lần, thì tôi sẽ nói rõ tung tích của Xích Diễm Tàn Chưởng cho thiếu hiệp biết.

Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình, vội vàng nói :

– Lời nói ấy có thực không?

– Tôi gạt thiếu hiệp để làm gì?

Tư Đồ Uyển tự biết lúc ấy đang nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, nhưng vẫn mỉm cười duyên dáng nói :

– Ngọc đệ đệ. Cứ cho cô ta mượn dùng một lần đi, dù sao tỷ tỷ này cũng tỏ ra biết điều đó.

Gia Cát Ngọc cười đáp :

– Tiểu đệ xin tuân mệnh.

Nói dứt lời, chàng bèn lấy thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” ra cầm trên tay, tỏ vẻ ngập ngừng trong giây lát và cuối cùng đã trao cho cô gái áo trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.