Chuông báo tin nhắn vang lên, Hoa Nguyệt Nguyệt mở di động, thấy là tin Tề Tín gửi, nhanh chóng mở ra.
“Anh chờ em ở cửa, nhanh ra đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt có chút vội vàng. Cô muốn gặp Tề Tín ngay bây giờ. Nhưng ngay khi bước chân khỏi công ty, trong đầu cô đột nhiên hiện ra câu mà anh đã nói.
“Anh sẽ không để em bị ảnh hưởng đâu.”
Bước chân của cô bị kìm lại, cô tỉnh táo trở lại. Thứ nhất, nếu là Tề Tín thật, thì dù thế nào cũng không để cho cô phải ra ngoài trong giờ làm việc. Thứ hai, Tề Tín đã nói chuyện của anh làm không muốn cô dính vào, giờ lại gửi tin nhắn đến, nói khác hẳn với lúc trước. Quan trọng nhất là, tin nhắn của Tề Tín không bao giờ có cái giọng này.
Nếu là Tề Tín, chắc chắn phải viết là “Anh ở dưới tầng, em làm cho xong việc rồi xuống gặp anh, đừng vội.”
Vĩnh viễn không bao giờ thúc giục.
Hoa Nguyệt Nguyệt suy nghĩ mãi, mình có nên gọi cho Tề Tín hỏi một chút không.
Điện thoại gọi được, nhưng tút tút mãi.
Cho đến khi.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhẹ hỏi: “Tề Tín à?”
Đầu bên kia chẳng có tiếng gì.
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng nóng ruột, “Tề Tín, anh nói gì đi chứ, em đang rất lo.”
“Ồ, đúng là tình cảm quá, Tề Tín, mày nói có phải không?” Đầu bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông, có vẻ đầu gấu.
Có một giọng nam mơ hồ ở gần đó, hình như là Hoa Nguyệt Nguyệt em đừng tới đây…
Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, “Anh là?”
Người đàn ông nói: “Hai chúng mày chơi trò bạn bè cũng vui quá nhỉ. Tề Tín giờ đang ở trong tay tao, muốn cứu nó, mày phải ra ngoài. Tao ở trong nhà hoang bên cạnh công ty chúng mày. Đừng có dẫn thêm người. Cẩn thận mạng của thằng này.”
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Được.”
…
“Trần ca, chiêu này của anh đúng là hay, con bé đó đến thật kìa.” Đám tay chân đứng cạnh khom lưng cúi đầu với một người đàn ông đầu trọc.
“Đương nhiên rồi, ra đường muốn kiếm được ăn thì phải có cái đầu.” Trần ca chỉ chỉ đầu mình, tự hào nói.
“Con bé nó đến, chờ chút nữa, đánh cho nó mấy trận, trút giận cho Đạm Như.”
“Nhưng mà, Trần ca à… người ta cũng một thân con gái, em nghĩ phải ra tay nhẹ nhàng chút, không thể để có án mạng.” Đám tay chân nói.
“Đừng có lằng nhằng, chúng mày sợ chứ gì? Có chuyện gì thì tao lo.” Trần ca vỗ vỗ ngực.
“Hay quá, có câu này của Trần ca, bọn em không phải sợ nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt từ từ đi tới, gõ lên cửa sắt rách nát.
Trần ca đưa mắt ra hiệu, để cho cả đám cùng nhào lên bắt Hoa Nguyệt Nguyệt.
Ngay khi cửa mở, một đám đầu gấu nhào ra cửa.
“A – mẹ, đứa nào đè lên tao?” Người đầu tiên ra ngoài Trần ca vồ ếch, một đám đực rựa đè cả vào hắn.
Trần ca thấy cách đó không xa có một đôi chân phụ nữ đến gần, xung quanh có tiếng bước chân.
“Đi ra hết đi, bắt chúng cho tôi!” Tề Hùng Trạch quay đầu nói với đội bảo vệ.
Đợi khi Trần ca kịp phản ứng, hắn và đám tay chân đã bị khống chế trên mặt đất.
Trần ca nhếch miệng cười: “Con chó cái, mày giỏi lắm, mày không sợ bồ mày bị bọn tao giết sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười lạnh: “Mày tưởng tao ngu chắc. Thứ nhất, tao tin Tề Tín sẽ không bị chúng mày bắt dễ dàng như thế được. Thứ hai, từ đầu đến cuối chỉ nghe được có một tiếng lầm bầm của nam giới, ai biết được có phải Tề Tín không. Ba, nếu như là Tề Tín, cho dù anh ấy có gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng không thể để chúng mày cầm được di động của anh ấy, khiến cho tao gặp nguy hiểm, trừ khi anh ấy mất di động.”
Trần ca hết lời, “Mày không tin, thì để anh em tao làm thịt bồ mày, giờ tao chỉ cần gào một tiếng, chúng nó còn ở sau kho hàng sẽ nghe thấy giết bỏ ngay thằng bồ mày.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nở nụ cười, rất khinh miệt: “Vậy mày gào đi.”
Cuối cùng thì Trần ca cũng không kêu la gì cả.
Tề Hùng Trạch lệnh người giải cả đám Trần ca lên đồn, rồi nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Thật không hổ là con dâu của bố, lạnh lùng tỉnh táo được như vậy là tốt!”
Nhưng cũng đến khi ấy Hoa Nguyệt Nguyệt quỵ xuống.
Thực ra, cô đang đánh cuộc.
May quá, cô đã thắng.
Chỉ là, Tề Tín ở đâu…
Di động của Hoa Nguyệt Nguyệt lại vang lên, cô nhận điện thoại, giọng nói xa lạ của nam giới vang lên.
Anh ta hỏi: “Cho hỏi cô có phải là vợ của Tề Tín không? Anh nhà cô xảy ra tai nạn, chúng tôi cần cô đến giải quyết một số thủ tục.”
Giọng nói của Hoa Nguyệt Nguyệt có chút run rẩy: “Tề Tín đâu?”
Anh ta nói: “Tề tiên sinh không rõ đã đi đâu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, cô nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, cảm ơn ngài.”
Cô báo chuyện đó với Tề Hùng Trạch, rồi tự mình đi về nơi vụ tai nạn xảy ra.
Thậm chí cô còn quên mình phải gọi xe, chỉ cứ thế cắm đầu chạy.
Trong đầu là nụ cười ngày hôm qua của anh, rõ ràng anh đã nói anh sẽ không sao, sao giờ lại thành như thế?
Nếu không có anh, vậy em… biết phải làm sao?
Hoa Nguyệt Nguyệt không biết vì sao, mình lại trào nước mắt.
…
Có đôi khi đời người là câu chuyện máu chó như thế, Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn thấy phía trước có một chiếc taxi lái đến, đột nhiên nghĩ ra, có lẽ ngồi xe sẽ nhanh hơn.
Cô chắn chiếc xe, như thể không cần sống nữa.
Vừa mở cửa xe ngồi vào ghế sau, nói: “Đường XX.”
Hoa Nguyệt Nguyệt rất lo lắng, thậm chí cũng không nhìn mặt mũi tài xế, cho đến khi, chờ mãi mà chẳng thấy tài xế lái đi.
Cô ngẩng đầu.
Thấy Tề Tín cười, nhìn cô, gương mặt tuấn tú có quá nhiều màu sắc. Cái trán đang chảy máu.
Anh nói: “May quá, may quá, em không sao.”
Sau đó, gục ngay trên ghế lái.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Tề Tín, đột nhiên thấy nửa muốn cười, mà nửa muốn khóc.
Cô gọi cho 112 xong, vươn tay vuốt ve mặt của anh.
Cô nói: “Tề Tín, anh xuất hiện trong đời em, đúng là một sự bất ngờ.”
Có một giây nào đó, cô đã nghĩ, nếu không có anh, có phải cô đã không hề biết đến hạnh phúc…
Đời này, cô, không thể không có anh.
Đột nhiên cô cảm thấy như thế.
Giống như đã hạ quyết tâm.
Tề Tín, trên đời có hai loại người. Một loại sẽ cho anh một tình yêu cuồng nhiệt kịch tính, cho anh sự ngọt ngào như kẹo ngọt, nhưng cũng sẽ cho anh nỗi đau đớn tột cùng. Còn một loại khác, sẽ cho anh một dòng suối mát dịu dàng nhưng không bao giờ cạn, cho anh nửa đời tươi sáng và rực rỡ. Mà với em, anh chính là người thứ hai.
Cũng là người mà em cần.
Hoàn phần 1
❋Ngoại truyện: Mùa xuân hoa nở❋
Mùa xuân về hoa nở, Điền Phong(*) sinh được hai quả trứng.
Một quả là đực, tên là Tiêu Dục.
Một quả là cái, tên là Dương Úc.
Con trai theo họ bố, con gái theo họ mẹ.
Chỉ là tên này, dù thế nào, cũng đều là “ngư”.
(Dục, Úc và Ngư đều phát âm là yu)
Lại nói về nguồn gốc cái tên của hai cô cậu —
Lúc Điền Phong còn nằm viện, ăn táo Tiêu Mộc gọt cho, vô cùng happy…
Tiêu Mộc hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ti vi đang làm canh cá, cô thuận miệng nói: “Ngày mai em muốn ăn canh cá.”
Tiêu Mộc lại hỏi tiếp: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ậm ờ bảo: “Con cá này sao nhìn ngon thế nhỉ.”
Tiêu Mộc vẫn hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong cau mày nói: “Không bằng ngày mai lại cho em một cái đầu cá đi.”
Tiêu Mộc: “… Hiểu rồi, tên là cá.”
Và thế là, hai bánh bao cứ thế được đặt tên.
Hồi còn bé, anh trai khá là yên tĩnh, tính cách rất giống Tiêu Mộc, mà em gái rất hoạt bát, chính xác là phiên bản của Điền Phong.
Cho nên Điền Phong lúc nào cũng nói: “Cá lớn ngoan, cá nhỏ nghịch lắm.”
Cá nhỏ sẽ nói: “Mẹ, bố bảo con giống mẹ nhất, mẹ nói thế không phải là mẹ cũng nghịch sao?” mắt nhỏ vô tội.
Điền Phong: “…”
Mỗi lấn như thế, Cá lớn lại mỉm cười.
…
Ở nhà trẻ, hầu như chẳng ai nghĩ Cá lớn và Cá nhỏ là sinh đôi cả.
Vì, nếu nói Cá lớn là dạng trầm ổn, khá là xa cách, không thích thân thiết với người khác.
Mà Cá nhỏ lại cầm đầu bọn trẻ con, ở trong vườn trẻ cũng xưng bá một phương.
Thế nhưng, đại ca cũng sẽ có lúc thua, vào một hôm nào đấy, một bạn nhỏ mới chuyển tới.
Tên là Tề Hách, béo ú, to cao, nhưng mà thái độ rất khiêm tốn, luôn luôn nhường nhịn tặng quà cho các bạn, chẳng mất mấy ngày, cậu bé nhanh chóng thành đại ca mới.
Cá nhỏ không cam lòng.
Cô bé là nữ bá vương nhé, bố đã bảo vậy mà.
Cho nên, cô bé khiêu chiến Tề Hách.
Cuối cùng, áo bông xinh đẹp của cô bé, bị Tề Hách xé rách mất.
Cá lớn nhìn thấy, chạy ra, một nhát đẩy Tề Hách ngã ra đất, nói: “Không cho bắt nạt em gái tớ.”
Cuối cùng, phụ huynh hai bên gặp nhau.
Tề Tín cười híp mắt nói: “Tề Hách, mau xin lỗi đi.”
Điền Phong nói: “Cá nhỏ Cá lớn nhanh xin lỗi bạn.”
Hóa ra Tề Hách là con Tề Tín.
Có điều, Điền Phong vẫn nói: “Mình nói cậu nghe Tề Tín ạ, cậu á, phong lưu bao nhiêu, thế nào mà sinh ra được một quả bóng thế này.”
Tề Tín cười híp mắt trả lời: “Thật ra mình lại thấy rất đáng yêu, có điều, Điền Phong cậu cũng xem như giai nhân, thế nào lại sinh được nữ bá vương vậy.”
Hai người tuy cười, nhưng mùi thuốc súng vẫn đặc nghẹt.
Cuối cùng, Tề Hách trả lại vương vị cho Cá lớn.
Cá lớn chẳng quan tâm.
Cá nhỏ hận.
Từ đó, Cá nhỏ thề, nếu không thắng được Tề Hách, cô sẽ không gọi là nữ bá vương!
Vậy là, Cá nhỏ và Tề Hách bắt đầu cạnh tranh.
Tề Hách đi học Taekwondo giảm béo, Cá nhỏ cũng đi.
Người trước từ từ gầy đi, người sau vì phấn đấu hết sức cuối cùng thành béo.
Tề Hách học giỏi, Cá nhỏ thề phải xếp thứ nhất.
Người trước qua năm lớp vẫn luôn ở nhóm 10 người giỏi nhất, người sau trung thành với vị trí thứ nhất, có điều là từ dưới lên.
Mười bốn xuân xanh, Cá nhỏ Cá lớn và Tề Hách đều đã nhớn.
Tề Hách đã hoàn toàn thoát khỏi dáng phục phịch, còn Cá nhỏ thành công thành gấu mẹ vĩ đại 150 cân (aka chừng 75kg).
Cá lớn thì vẫn thế, lạnh lùng cao quý, và đẹp.
Tề Hách bây giờ vô cùng được rào đón.
Nhưng, cậu vẫn có một phiền não.
Cá nhỏ gào: “Tề Hách, hôm nay, xem tôi có gạt được cậu ngã không.”
Kết quả, Tề Hách cho Cá nhỏ cảm nhận cái sự bị gạt ngã.
Cá nhỏ ạ, con tự rước lấy nhục vậy làm gì?
Cá nhỏ quyết định đóng cửa tu luyện, chờ tu luyện được chiêu mới đi đánh Tề Hách, lần này nhất định phải đánh bại nó.
Đến khi cô bé phơi phới đi tìm Tề Hách, lại thấy Tề Hách ngồi dưới tàng cây cạnh một bạn nữ mềm mại còn hơn nước, hôn hôn.
Cô bé không có chút cốt khí, bỏ chạy.
Trong lòng cô đầy khó chịu, nhưng không rõ vì sao?
Trở về kể với Cá lớn, Cá lớn bình thản nói: “Em thích Tề Hách.”
“Anh! Anh, anh không được nói lung tung, làm sao em thích nó được!” Cá nhỏ lu loa.
Cá lớn chỉ đúng trọng tâm: “Vậy sao em phải buồn?”
Cá nhỏ im lặng.
Suốt nửa năm sau, cô bé cũng không đi tìm Tề Hách nữa.
Bây giờ cậu ấy có người thích nhất rồi, bó cải trắng như cô, còn cần gì nữa?
Cá nhỏ đi thi Taekwondo quốc gia, những ngày không được ở nhà, ăn ở rất khổ sở, thường một ngày đêm chỉ được ăn một bữa cơm, sau đó là huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện.
Chờ đến lúc cô đi soi gương, mới phát hiện mình gầy đi, hẳn hai mươi cân.
Cá nhỏ vốn đã cao, người cũng có cơ, da màu hơi rám nắng, bây giờ gầy đi, nhìn cũng không tệ.
Càng ngạc nhiên hơn, cô bé phát hiện ra mình thật ra giống bố Tiêu Mộc, có một đôi mắt phượng.
Thỉnh thoảng trong lúc huấn luyện cô bé sẽ nhớ đến Tề Hách.
Tên kia có lẽ đã quên cô mất rồi.
Quên đi, dù sao cũng tại cô vẫn tạo ấn tượng không tốt với Tề Hách, đành chịu vậy thôi.
Cô một lèo đấu đến chung kết, vào đêm đấu chung kết đó, cô bé nhận được tin nhắn của Tề Hách, hắn nói: “Cố lên!”
Cá nhỏ lập tức cảm giác một trận lửa cháy trong ngực.
Đêm đó kết quả là, cá nhỏ trở thành “nhà vô địch” trẻ nhất.
Ở trong giới Taekwondo coi như cũng có chút nổi tiếng.
Trở về rồi, hoa đào của cô bé hơn nhiều, Tề Hách cũng nghe đâu đã chia tay bạn gái.
Hai người bỏ qua hiềm khích khi trước, bắt đầu chơi với nhau.
Chỉ là, chỉ được hơn một năm, thể trọng Cá nhỏ lại về như cũ.
Chậc, bộ dạng bây giờ Tề Hách chắc chắn sẽ không thích.
Coi như xong rồi, đời này, đối với Tề Hách, cô không còn cửa đâu.
Nghe nói Tề Hách chuẩn bị cầu hôn bạn gái.
Cá nhỏ nghe được tin đó, không ngừng nói, đến lúc đó phải mời mình nha.
Kỳ thực, sau lưng, đang khóc hu hu.
Đến ngày cầu hôn, cô bé đỏ hoe mắt đi vào nơi Tề Hách cầu hôn người ta.
Ơ ơ ơ, sao không có ai?
Trong bóng tối có tiếng người nói.
“Một năm em đi tập huấn thi đấu, anh cảm giác cuộc sống trở nên trống rỗng, giống như bị người ta hút hết không khí, một một lần trận đấu của em được quay lại, anh đề tìm xem, anh cũng không biết anh bị sao nữa…”
“Nhìn em càng ngày càng gầy đi, bên người dần xuất hiện người theo đuổi, anh đột nhiên cảm thấy dáng em béo như trước đây thực ra rất tốt.”
“Giờ em lại béo lại rồi, chỉ còn anh muốn em thôi, cho nên gả cho anh đi.”
Cá nhỏ che miệng.
Mợ cậu, bất ngờ gì đâu.
Cá nhỏ nói: “Mình nhận lời cậu… Có điều… Bao lâu này vì sao, mình hoàn toàn không có cảm giác… Cậu thích mình…”
Tề Hách nói: “Vì… Em ngốc quá.”
Cá nhỏ: “Bây giờ tôi là quán quân Taekwondo rồi đấy, chết này!”
Tề Hách máu mũi ròng ròng!
Tình yêu mà, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.