Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 43 - Trì Phật Anh Minh - Võ Lâm Song Phật

trước
tiếp

Vừa xáp chiến với nhau, hai nàng thiếu nữ trao đổi liên tiếp với nhau bảy tám đòn độc.

Trì Phật Anh táng đởm kinh tâm, không ngờ Bạch Lan là một cô gái trẻ đẹp thế kia mà công lực lại hùng hồn dường ấy.

Nếu Trì Phật Anh không nhờ Lư Ẩu dốc hết bình sinh sở học thì sẽ thua trong vòng năm miếng.

Bảy hiệp trôi qua, bất thình lình Bạch Lan tung ra một ngọn cước kinh hồn xéo vào bả vai Trì Phật Anh.

Gặp phải ngọn đá đó, Trì Phật Anh bị bắt buộc phải rút lui sang cánh hữu hai bước mới có thể tránh đòn, chỉ chờ có bao nhiêu đó, nên khi ngọn cước vừa đi qua khỏi, thì bàn tay hữu của Bạch Lan bất thình lình từ trong kẹt nách trổ ra, chộp một đường vào giữa mặt của Trì Phật Anh…

Xuyên qua làn lụa đen trước mặt mình, Trì Phật Anh thấy năm ngón tay của Bạch Lan xòe ra như một đóa hoa lan bay lả tả trước mặt mình và tấn công vào giữa mặt bằng một đòn kinh dị.

Cô Trúc lão nhân kêu lên :

– Trời ơi… Lan Hoa Phất Huyệt Thủ…

Thì ra đây là một đường võ danh chấn giang hồ, do một bậc võ lâm tiền bối khi xưa sáng tạo, còn lưu lại đến ngày hôm nay.

Cô Trúc biết thế võ này vô cùng lợi hại nên hai chân dấy động, thân hình của ông ta bắn vút về phía Trì Phật Anh, thò hai ngón tay ra điểm vào giữa đóa hoa lan của đối thủ để gỡ nguy cho nàng.

Nhưng đòn chỉ tuôn ra một nửa thì sau lưng ông ta gió dậy vù vù, cả năm người đứng bàng quan bên ngoài nhất tề xuất động, tấn công vào hậu tâm của ông ta.

Cô Trúc lão nhân lóng tai nghe thấy có bốn luồng gió lạnh thổi thốc vào bốn đại huyệt sau lưng, ngoài ra còn có một luồng cương khí bay vù về phía Tâm Đăng đang nằm trên vai mình.

Trong lòng cả sợ vì những đòn tấn công sau lưng có thể gỡ, chứ một khi Tâm Đăng bị trúng đòn thì thật là thêm một gánh nặng.

Cô Trúc lão nhân không dám cần chờ, thấy đòn của Bạch Lan đã sượng lại, nên vội vàng di chuyển hai chân, sử một đòn Mãnh Long Hồi Đầu, quay trở lại chống cự.

Nào ngờ ông ta vừa quay đầu trở lại thì bất giác rúng động tâm can, vì rằng năm người đứng sau lưng mình đã đứng vào một vị trí lạ lùng khôn tả.

Nhưng nhác trông, Cô Trúc cũng biết đó là thế trận Mai Hoa mà họ mang ra áp dụng với mình.

Miếng Mãnh Long Hồi Đầu chỉ tung ra một nửa là năm cánh hoa mai kia rần rần dấy động, vây chặt Cô Trúc lão nhân và Tâm Đăng, cô lập hai người này riêng biệt với Trì Phật Anh.

Trong lúc đó thì Bạch Lan vẫn không ngừng tấn công Trì Phật Anh ráo riết, làm cho nàng phải mang hết bao nhiêu điều sở học với Lư Ẩu ra thi thố để mà ứng chiến mới tạm cầm đồng ngang ngửa.

Còn Mai Hoa trận vỏn vẹn chỉ có năm người nhưng mà biến ảo khôn lường, huyền diệu vô song.

Đợt tấn công này chưa dứt thì đợt tấn công khác đã tràn tới liên miên bất tuyệt, năm người cùng một lúc tung ra năm thế võ khác nhau nhưng lại kết hợp vô cùng chặt chẽ làm cho Cô Trúc lão nhân đối phó vô cùng mệt nhọc.

Cô Trúc lão nhân vốn là một bậc tiền bối trong làng võ, những người trẻ tuổi kia không phải là tay đối địch.

Nhưng hiềm vì Cô Trúc lão nhân mới vượt một đoạn đường xa nghìn dặm, nội lực sút kém quá nhiều, bây giờ lại mắc đèo bòng thêm một bệnh nhân trên vai, chỉ dùng có một tay để kháng cự.

Lại thêm nữa, ông ta không dám dùng những sát thủ vì e sợ sẽ lỡ tay làm đả thương đối phương, thì cái việc cầu y trị bệnh cho Tâm Đăng chẳng hóa ra như bọt tan đầu ghềnh, bèo trôi bãi biển.

Vì vậy mà ông ta chỉ kháng cự cầm chừng, hai mươi hiệp trôi qua vẫn chưa ngã ngũ.

Ông ta vừa đánh vừa giải thích :

– Chẳng hiểu cớ sao chư vị vừa gặp mặt là tấn công như thế? Chúng tôi đối với chư vị vốn không thù không oán, chỉ đến đây cầu y trị bệnh thôi mà.

Nhưng bọn người trong Thiên Hương cốc cả giận thét vang :

– Câm mồm lại, đồ đểu, chúng ta chẳng mắc mẹo lần thứ nhì…

Nói rồi tấn công ồ ạt.

Cô Trúc lão nhân trong lòng vô cùng căm tức, không biết đầu đuôi ất giáp ra sao, vừa kháng cự, ông ta vừa âm thầm suy nghĩ một phương sách vẹn toàn.

Nghĩ rằng muốn giải thích cho bọn người này nghe thì trước hết phải tung ra một đòn dằn mặt cho bọn chúng kiêng oai.

Vì nghĩ vậy nên ông ta thình lình thay đổi lối đánh.

Dùng một tay còn lại, ông ta tức tốc đổ ra một đường Cô Trúc Triều Thiên, bàn tay của ông ta bất thình lình tung ngược lên trên không trung, thoáng trông như một ngọn trúc vẫy vùng trong cơn gió lộng rồi thình lình đổ ụp xuống năm đòn, từ năm ngón tay của ông ta tuôn ra năm luồng cương khí tấn công vào năm đường…

Năm đối thủ thấy đòn này kỳ quặc, đương cơn lúng túng, thì Cô Trúc lão nhân tung ra một cước đá thốc và người đứng đầu Mai Hoa trận là gã trung niên.

Hồng Điệp kêu lên một tiếng thất thanh :

– Lương đại ca, coi chừng…

Tiếng nói chưa dứt thì đòn đã tới, và ngọn cước của Cô Trúc lão nhân mập mờ huyền ảo, không biết đâu mà ngăn đón, một tiếng “bộp” khô khan vang lên, Lương đại ca là Lương Hùng Phi bị đá trúng một cước vào đùi, chệnh choạng thối lui hai bước.

Hắn gào lên một tiếng rồi đọc luôn mấy thế võ :

– Mai Hoa Trùng Trùng… Vạn Mai Canh Diễm…

Và Mai Hoa trận lại rần rần dấy động, tấn công ráo riết hơn xưa, cả năm người thảy đều có tinh thần tử chiến, không vì một cước đó chùn lòng chột dạ.

Thì ra người trong Thiên Hương cốc vừa bị một đòn chua cay…

Số là mấy hôm trước, có một người con gái khổ người thon thon đẹp đẽ, trên gương mặt cũng che ngang một vuông lụa đen giống hệt như Trì Phật Anh.

Người thiếu nữ này đưa một gã thanh niên luống tuổi vào Thiên Hương cốc, bảo rằng lâm trọng trọng bệnh, cầu Y Thánh chạy chữa cho.

Sau khi thâm nhập Thiên Hương cốc, qua đêm hôm sau, nàng thiếu nữ này sẽ lén vào đan phòng đánh cắp lọ thuốc vô cùng quí báu dùng để trấn môn của Thiên Hương cốc.

Y Thánh vì thờ ơ nên để cho nàng thiếu nữ này đánh cắp đi một vật quí báu nhất trong môn phái, và hiện bây giờ, một số người trong Thiên Hương cốc đang chia nhau đi tìm khắp các nẻo đường, và Thiên Hương cốc đã tăng cường phòng bị.

Trong lúc đó thì Cô Trúc lão nhân và Trì Phật Anh lại đến, Bạch Lan và Hồng Điệp thoáng trông thấy Trì Phật Anh thì tin chắc là người đã đánh cắp lọ thuốc mấy hôm trước vì vậy mới ra tay đòi xem mặt.

Lương Hùng Phi ban nãy bị trúng một đòn nên trong lòng căm tức bồi hồi, quyết rửa hận nên dấy động Mai Hoa trận tấn công ráo riết.

Về phần Bạch Lan cũng muốn sớm hạ Trì Phật Anh để lập công với Y Thánh nên nàng tung ra toàn là đòn độc và Trì Phật Anh lần lần núng thế.

Đến giờ phút này, Trì Phật Anh mới biết rằng nền võ học trên đời thật là cao thâm, mình đã cao tay thì lại có người cao tay hơn, nền võ học mà nàng học được với Lư Ẩu, bây giờ trở về Trung Nguyên đem so với một người con gái miệng còn hôi sữa như Bạch Lan đây vẫn có phần sút kém.

Cố gắng vận dụng hết mười phần công lực nhưng tình thế càng ngày càng bi quan thấy rõ.

Trong lúc đó thì thế trận Mai Hoa ngày càng tấn công ráo riết, Cô Trúc lão nhân vì chỉ còn rảnh có một tay nên chống trả gượng gạo mà thôi.

Trong lúc đó thì Hồng Điệp dường như biết được chỗ yếu của Cô Trúc lão nhân, thỉnh thoảng lại tung một đòn trí mạng về phía Tâm Đăng, làm cho Cô Trúc lão nhân phải luống cuống gỡ đòn, tình trạng thật là nguy cấp.

Cô Trúc lão nhân thấy rằng chiến cuộc không thể kéo dài thêm nữa nên bất thình lình tung Tâm Đăng lên cao năm trượng, ông ta được rảnh hai tay, nghiến răng đổ ra một đòn Cuồng Phong Xuy Vạn Trúc, đánh ra tứ phía một đòn vô cùng hung bạo làm cho Mai Hoa trận phải giãn ra…

Vừa lúc đó thì Tâm Đăng từ trên cao đã rơi xuống, bất đắc dĩ Cô Trúc lão nhân phải đưa một tay ra đón lấy.

Trong lúc đó thì Mai Hoa trận vừa giãn ra, bây giờ lại thình lình kết chặt, tấn công ráo riết.

Cô Trúc lão nhân nghiến răng kèn kẹt, tấn công Hồng Điệp bằng một đòn hư, để rồi đá ngược về phía sau một cước, tấn công Lương Hùng Phi bằng một đòn thật.

Ông ta biết rằng người nắm giềng mối Mai Hoa trận là Lương Hùng Phi, vì vậy nên cứ tấn công người này để giải quyết thế trận.

Ban nãy đã từng lãnh qua một đá của Cô Trúc nên Lương Hùng Phi đã đề phòng, bây giờ tức tốc thối lui hai bước để trốn đòn.

Hai bước đó đã làm cho thế trận Mai Hoa lệch lạc đi và bất thình lình bệnh nhân nằm trên vai Cô Trúc là Tâm Đăng bất thần thò hai ngón tay điểm ra một ngón.

Ngón tay của Tâm Đăng do chàng thu hết hơi tàn mà trợ lực cho Cô Trúc lão nhân, nãy giờ Trì Phật Anh và Cô Trúc lão nhân chiến đấu tưng bừng chàng thảy đều trông thấy nhưng vì đang lâm trọng bệnh nên không thể tiếp tay.

Nằm trên lưng của Cô Trúc, thỉnh thoảng Tâm Đăng lại bị Hồng Điệp điểm vào yếu huyệt Cước Tâm trên lòng bàn chân của chàng mấy lần, may nhờ Cô Trúc lão nhân nhanh chân tránh thoát.

Bây giờ thưa dịp thế trận Mai Hoa dang dở, Hồng Điệp đang đứng ở một vị trí ngoài khuôn phép nên Tâm Đăng thu hết hơi tàn điểm không ra một ngón…

Dù vậy một làn hơi cương khí cũng bốc ra, ập vào giữa mặt của Hồng Điệp, làm cho nàng phải rú lên một tiếng thất thanh vì cương khí của Tâm Đăng đã trúng nhẹ vào huyệt Tỏa Hầu của nàng.

Nếu Tâm Đăng đang hồi sung sức thì Hồng Điệp lâm nguy, chỉ vì Tâm Đăng hơi sức mỏi mòn nên Hồng Điệp chỉ nhói lên một cái rồi trở lại bình thường.

Giữa lúc kinh mang bỗng nghe Trì Phật Anh kêu lên một tiếng thất thanh, Cô Trúc lão nhân quay đầu nhìn lại thấy Trì Phật Anh vừa trúng một đòn của Bạch Lan, chệnh choạng thối lui hai bước.

Và Bạch Lan cất lên một tiếng hú dài, dấy động thân hình nhảy xổ tới tấn công liên tiếp.

Cô Trúc lão nhân giật mình kinh hãi vì vừa thấy Bạch Lan trổ ra một ngón Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, nếu Trì Phật Anh mà trúng đòn thì thật là lành ít dữ nhiều.

Không dám chần chờ, và không khách sáo nữa, Cô Trúc lão nhân giương một cánh tay còn lại, chộp vào bâu áo của Hồng Điệp, nhấc bổng lên, gác qua mình của Tâm Đăng…

Trong một khoảnh khắc đó, Cô Trúc lão nhân đã ra tay điểm huyệt làm cho Hồng Điệp đờ người ra… rồi thân hình của ông ta nhanh như mây bay gió cuốn bay vù về phía Bạch Lan.

Cô Trúc lão nhân bắt Hồng Điệp rồi đuổi theo Bạch Lan, đi sau mà lại tới trước, Bạch Lan chưa kịp tấn công trọn vẹn thì huyệt Hội Tông nhói lên một cái và bâu áo của mình đã bị Cô Trúc lão nhân nhấc bổng lên.

Vào giữa lúc bầu không khí hết sức khẩn trương, thì Lương Hùng Phi nhảy xổ tới nhanh như một vệt khói mờ, tung ra một đòn Tiểu Cầm Nã Thủ bắt gắn lấy Trì Phật Anh…

Cô Trúc lão nhân vì hai tay đều bận nên không thể giải cứu, và Trì Phật Anh trong chớp mắt bị Lương Hùng Phi dùng một thế võ lạ lùng bẻ ngoặc hai tay ra sau lưng tự mình trói mình.

Và bốn người còn lại, đều là thanh niên, lúc bấy giờ thảy đều tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, chia thành hình tứ trụ sắp sửa tấn công.

Cô Trúc thấy tình thế ngặt nghèo không dám mê chiến nữa, nghĩ rằng mình đã bắt được Bạch Lan và Hồng Điệp, chi bằng dùng hai người này làm con tin, để uy hiếp Y Thánh phải cho thuốc.

Nghĩ đoạn ông ta cắp cả ba người lên vai, trổ thuật phi hành trở lộn ra bên ngoài Thiên Hương cốc.

Mặc dầu Lương Hùng Phi truyền lệnh cho hai người đồng bọn đuổi theo nhưng hai người nay so với Cô Trúc lão nhân khinh công kém xa, vì vậy mà đuổi theo chưa đầy một dặm thì bị Cô Trúc lão nhân bỏ rơi xa lơ xa lắc…

Và chiếc bóng của Cô Trúc lão nhân, đèo thêm ba người trên vai tạo thành một hình dáng lạ lùng, lần lần mất hút sau những rặng cây xanh thẳm…

Bọn người của Thiên Hương cốc, dưới sự hướng dẫn của Lương Hùng Phi áp giải Trì Phật Anh đi sâu vào Thiên Hương cốc.

Vượt qua nhiều con đường đèo, đoàn người dừng chân trước một ngôi nhà tranh kiến trúc vô cùng khéo léo.

Bốn gã thanh niên đưa Trì Phật Anh vào trong ấy, Lương Hùng Phi điểm vào huyệt tê của nàng làm cho đờ ra không thể cực cựa.

Lương Hùng Phi vào trong giây lát để báo tin và Trì Phật Anh lóng tai nghe ngóng, có tiếng bước chân người nhè nhẹ vang lên.

Và trước mắt nàng xuất hiện một lão già đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn còn quắc thước, nhìn xem diện mạo như thần tiên ấy, Trì Phật Anh đoán chắc lão già này là Y Thánh, theo lời truyền thuyết.

Sự ước đoán của nàng không sai, quả thật người ấy nổi danh là một người thầy thuốc hay nhất thời bấy giờ, vì vậy mà võ lâm tặng cho biệt hiệu Y Thánh.

Trì Phật Anh thấy ông ta bước đến bên nàng, ung dung hòa hoãn hỏi rằng :

– Cô nương cớ sao lại đánh cắp lọ thuốc trấn môn của lão?

Trì Phật Anh ngớ ngẩn, không biết đầu đuôi ra sao, chợt có một gã thanh niên trong bọn Lương Hùng Phi cất tiếng nói rằng :

– Rõ ràng con quỷ nhỏ này ra độc thủ đánh cắp lọ thuốc trấn môn của ta…

Câu nói chưa dứt thì một gã thanh niên khác thình lình chồm tới, thò tay ra giật phắt vuông lụa trên mặt của Trì Phật Anh.

Một tiếng “toạc” như lụa xé vang lên, cả bốn chàng thanh niên thảy đều kêu lên những tiếng kinh dị, vì rằng gương mặt của Trì Phật Anh thật là đẹp, trắng nõn nà, cặp mắt bồ câu đen láy, bên khóe miệng xinh tươi nổi bật lên hai nét hằn đầy nghị lực, nhưng……

Trên khuôn mặt ngọc đó lại có một nốt ruồi to tướng và mấy sợi lông thật dài, thoáng trông thật là kinh rợn.

Trì Phật Anh nước mắt lưng tròng, nàng tức tối vì phải lộ liễu bộ mặt thật trước bốn gã thanh niên.

Y Thánh lại hỏi :

– Cô nương hãy nghe lão phu hỏi, cớ sao cô nương đánh cắp lọ thuốc kia và hiện nay giấu ở nơi đâu?

Trì Phật Anh lắc đầu nói :

– Quả thật tôi không biết điều này… Tôi vừa đến Giang Nam nội nhật ngày hôm nay…

Lương Hùng Phi quát :

– Láo, rõ ràng mi và một người nữa lẻn vào đây để phỗng tay trên…

Trì Phật Anh tức tối vô cùng, nàng có miệng mà chẳng nói ra lời. Lương Hùng Phi lại thưa với Y Thánh :

– Xin sư phụ cho chúng con tra khảo, tất sẽ biết.

Nào ngờ Y Thánh vẫn một mực ung dung trả lời :

– Thôi, bất tất…

Ngẫm nghĩ giây lâu, ông ta quay sang Lương Hùng Phi bảo rằng :

– Hãy giam nó sau hậu đường chờ ta suy tính.

Lương Hùng Phi cúi đầu vâng dạ và cùng áp giải Trì Phật Anh ra phía sau…

* * * * *

Đây nói về Cô Trúc lão nhân vác trên vai ba người chạy thẳng một mạch xuyên qua những khu rừng rậm rạp và đến một con đường mòn hoang vắng…

Lần theo con đường mòn đó đi thêm một đoạn đường khá xa, Cô Trúc lão nhân thấy bên vệ đường thoáng hiện một mái ngói và tường rêu cũ kỹ.

Nghe chắc sau lưng mình chẳng có truy binh, Cô Trúc lão nhân thong thả dừng chân lại, đi quanh vào bức tường rêu.

Thì ra đó là một ngôi cổ miếu, chắc đã lâu đời không có hương hỏa nên cột xiêu tường đổ, cảnh tượng thật là hoang vu ảm đạm…

Ngửa mặt nhìn lên, thấy bên trên có treo một tấm hoành phi mập mờ mấy chữ: “Di… miếu”.

Cô Trúc lão nhân đoán chừng đây là Di Lặc thần miếu.

Tiến hẳn vào bên trong, Cô Trúc lão nhân thấy rêu phong phủ kín, rõ ràng lâu ngày chẳng có ai đặt chân đến đây.

Nhẹ nhàng đặt ba người trên vai xuống đất, lúc bấy giờ Tâm Đăng vì quá mệt nhọc nên nhắm nghiền cặp mắt, thần trí mê man.

Khám kỹ lại những huyệt đạo của Bạch Lan và Hồng Điệp, Cô Trúc lão nhân yên trí đặt hai nàng xuống một xó đoạn quay lại điều khí trị thương cho Tâm Đăng.

Độ chừng tàn một nén hương thì Tâm Đăng lần lần hồi tỉnh, chàng mở bừng cặp mắt dậy, lúc bấy giờ nắng quái chiều hôm đang xuyên qua những lỗ hổng trên tường rọi vào chỗ bốn người đang ngồi.

Tâm Đăng bàng hoàng xúc động vì đập vào mắt chàng trước hết là hai khuôn mặt nõn nà trinh bạch của Bạch Lan và Hồng Điệp, khổ người xinh tươi của hai nàng cộng với hai cặp mắt đen láy nằm trên hai khuôn mặt vô cùng diễm lệ đem đến cho Tâm Đăng một thứ cảm giác mơ hồ…

Từ thủa nhỏ lớn lên, Tâm Đăng sống biệt lập trong một ngôi chùa vùng Tây Tạng, kịp đến khi lớn lên chàng chỉ tiếp xúc thân mật với hai người con gái là Trì Phật Anh và Mặc Lâm Na.

Những tưởng rằng hai người này là hai người có sắc đẹp phi phàm, nào ngờ hôm nay, bước chân vào đất Trung Nguyên, lần thứ nhất chàng lại tiếp xúc với hai người con gái, nhưng hai người con gái này có một nhan sắc thật là diễm lệ, so với Mặc Lâm Na và Trì Phật Anh hơn hẳn một bậc.

Vẻ đẹp của Mặc Lâm Na là vẻ đẹp của một cô sơn nữ ngây thơ, thẳng tính còn vẻ đẹp của Trì Phật Anh là vẻ đẹp của một nàng khuê nữ nghiêm trang từ tốn.

Còn vẻ đẹp của Bạch Lan và Hồng Điệp đây thật là vẻ đẹp của hạng người phong lưu đài các, vừa lộng lẫy vừa quyến rũ vô cùng.

Ban nãy vì phải chiến đấu tưng bừng nên Tâm Đăng không nhìn rõ, bây giờ nằm giữa một ngôi chùa hoang vắng, tứ bề tĩnh mịch, Tâm Đăng mới có dịp thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp mặn mà của Bạch Lan và Hồng Điệp.

Còn đang bàng hoàng thì Cô Trúc lão nhân đã lên tiếng hỏi :

– Nhị vị cô nương, xin để cho lão phu đường đột hỏi đôi lời?

Ngừng một chút để cho hai nàng kia suy nghĩ, Cô Trúc lão nhân mới tiếp tục hỏi :

– Chúng tôi có một người mang chứng bệnh nan y, vì vậy mà không nề đường xa vạn dặm, đến Thiên Hương cốc để tìm Y Thánh, chẳng rõ vì sao chư vị vừa gặp mặt liền tung sát thủ mà chẳng hỏi rõ đầu đuôi?

Bạch Lan và Hồng Điệp nghiến răng kèn kẹt không chịu trả lời. Cô Trúc lão nhân phải hỏi thêm một lượt nữa, Bạch Lan mới gắt gỏng nói :

– Ta lỡ lọt vào tay mi, muốn xử sao thì xử, hà tất phải lôi thôi dài dòng…

Cô Trúc lão nhân thấy hai nàng quá ư ương ngạnh muốn trổ ra một ngón để dằn mặt, vội vàng khoát ống tay áo phủ lên vai của Bạch Lan, rồi thò ngón tay trỏ ra ém vào huyệt Giai Tĩnh…

Bạch Lan tức khắc rú lên những tiếng kinh hoàng, vì nàng nghe thấy một thứ cảm giác kỳ lạ xâm nhập vào cơ thể, xuyên qua huyệt Giai Tĩnh…

Nàng nghe thấy như có trăm trăm nghìn nghìn con kiến gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của mình, đem đến một cảm giác thật là khó chịu, nàng tru tréo luôn mồm :

– Mi hãy nới tay, ta nói cho mi biết.

Cô Trúc lão nhân thấy vậy vội vàng rút tay trở về và Bạch Lan mới kể lể đầu đuôi tự sự, thì ra có một người con gái giống hệt Trì Phật Anh, mà Bạch Lan bấy giờ cũng đề quyết là Trì Phật Anh, giả vờ mang một bệnh nhân thâm nhập vào Thiên Hương cốc để đánh cắp lọ thuốc trấn môn.

Cô Trúc lão nhân nghe qua mới vỡ lẽ và ông ta tươi cười nói :

– Quả thật thằng nhỏ đây danh lâm trọng bệnh và ta cần Y Thánh để giải cứu.

Bạch Lan và Hồng Điệp quay đầu nhìn lại, thấy Tâm Đăng lúc bấy giờ mặt mày nhợt nhạt, sắc diện khô héo, rõ ràng là người đang lâm trọng bệnh.

Cô Trúc lão nhân ngửa mặt nhìn trời miên man suy nghĩ, và nhân dịp đó bốn ánh mắt của Bạch Lan và Hồng Điệp vẫn không rời khỏi bộ mặt của Tâm Đăng.

Cả hai người đồng có cảm nghĩ rằng, người thanh niên bệnh hoạn kia mặc dầu thân xác võ vàng nhưng không mất đi vẻ khôi ngô anh tuấn, cặp mắt của chàng sâu và trong, đượm một nỗi buồn man mác, bên khóe miệng héo hắt kia vẫn còn hiện lên hai nét hằn tươi thắm và đầy nghị lực.

Bỗng Cô Trúc lão nhân vỗ đùi đánh đét nói rằng :

– Ba đứa bay chịu phiền ở lại chỗ này một lúc, ta ra ngoài kia có chút việc.

Nói đoạn khám kỹ lại những huyệt đạo của Bạch Lan và Hồng Điệp, thấy những huyệt tê đều bị bế hết, tình trạng này phải đến cuối canh năm mới có thể bình phục và cử động như thường.

Ông ta yên trí, sờ trán Tâm Đăng một lần chót rồi xoay lưng trở ra ngoài, vừa ra khỏi Di Lặc thần miếu là ông ta tức tốc trổ thuật phi hành đi về phía Thiên Hương cốc.

Đến khi bước chân của Cô Trúc lão nhân vừa đặt vào Thiên Hương cốc thì bóng chiều đã ngả tà tà, rừng cây nội cỏ dâng lên một màn sương xanh biếc.

Đã biết sự hiểu lầm hồi ban sáng nên lần này Cô Trúc lão nhân không đường đường chính chính mà vào, ông ta dùng khinh công thượng thặng, lựa những chỗ an toàn mà thâm nhập vào bên trong.

Sương đã rơi lác đác, trên trời chỉ còn vài ánh sao thưa và Cô Trúc lão nhân đã đi đến gian nhà tranh nhốt Trì Phật Anh hồi ban chiều.

Nghe thấy bên trong có tiếng xì xào, Cô Trúc vội vàng nín hơi nhón gót đi lần về phía đó.

Tìm một khe hở, Cô Trúc lão nhân lén nhìn vào bên trong và bất giác giật mình đánh thót, vì rằng Trì Phật Anh lúc đó bị trói hai tay hai chân vào cột nhà và trước mặt nàng có hai gã thanh niên vạm vỡ, Cô Trúc nhìn ra có một tên, đó là Lương Hùng Phi buổi ban chiều.

Hai tên này sắc mặt hầm hầm, Lương Hùng Phi quát tháo :

– Hoàng nhị đệ, nó chẳng chịu cung khai thì ta cứ gia hình…

Hoàng nhị đệ tên thật là Hoàng Linh ứng tiếng :

– Phải…

Nói đoạn hắn bước ra bên ngoài, và trong giây lát bước trở vào, nhãn lực của Cô Trúc thật là bén nhạy, nhìn thấy trên tay hắn cầm một mũi kim dài chừng hai tấc.

Lương Hùng Phi lại thét hỏi :

– Bây giờ mi có chịu cung khai tại sao mi lại đánh cắp lọ thuốc và hiện nay giấu ở chỗ nào?

Trì Phật Anh lúc bấy giờ không còn che ngang vuông lụa trên mặt nữa, nàng quắc mắt sang sảng tiếng đồng :

– Ta đã bảo với chúng mi rằng ta không bao giờ làm một việc như thế, chúng bay có mắt không tròng, đã nhìn sai người mà vẫn khư khư…

Lương Hùng Phi tức tối bảo rằng nhìn sai người thì hắn quyết nhìn không sai, vì nàng thiếu nữ kia có một khổ người cân đối và đẹp đẽ, lại vận một bộ quần áo giống người này như khuôn như đúc, cũng vẫn che ngang mặt như người này…

Hắn thét :

– Láo… Rõ ràng là mi, cũng vẫn bộ quần áo này, cũng vuông lụa đen kia…

Nghe đến “bộ quần áo này, vuông lụa đen kia”, Trì Phật Anh giật mình đánh thót, trong trí nàng bỗng hiện lên hình bóng của một người, người ấy có liên hệ mật thiết với đời nàng.

Và bây giờ giọng nói của nàng càng thêm quả quyết :

– Vậy thì chắc chắn trăm phần trăm là mi đã nhìn sai…

Câu nói của nàng bị một tiếng thét của Lương Hùng Phi cắt ngang và hắn truyền lệnh :

– Hoàng nhị đệ, không ra tay còn đợi chừng nào?

Hoàng Linh trờ tới hai bước, đưa mũi kim trong tay mình vào trước mặt của Trì Phật Anh.

Mũi kim từ từ đi tới vào con mắt bên hữu của nàng.

Cặp mắt thu ba của Trì Phật Anh vẫn long lên sòng sọc, nàng quắc mắt nhìn vào mũi kim, hai nét hằn bên khóe miệng của nàng càng nổi bật lên một cách cương nghị.

Bên ngoài, Cô Trúc lão nhân nín hơi chờ đợi, dồn hết hơi sức xuống hai chân… Bên trong, mũi kim của Hoàng Linh vẫn từ từ đi tới…

Khi mũi kim còn cách tròng con mắt độ chừng hai tấc, Lương Hùng Phi gằn giọng hỏi :

– Ta đếm ba tiếng, nếu mi chẳng chịu cung khai thì từ đây mi biến thành “độc nhãn mỹ nhân”, nghe chưa?

Dứt lời, hắn oai nghiêm đếm :

– Một… hai…

Tiếng “ba” chưa kịp thoát ra khỏi vành môi của hắn, Cô Trúc vừa dợm nhón gót tung vách mà vào, bỗng có tiếng ám khí xé gió nghe vèo vèo, từ chỗ đối diện của Cô Trúc lão nhân có một đốm sáng lập lòe bay vút ra…

Bằng một tốc độ ngoài tưởng tượng, món ám khí ấy chạm vào mũi kim trên tay của Hoàng Linh… và cùng trong một lúc có hai tiếng rú kinh hoàng sửng sốt vang lên.

Thế rồi từ trong bóng tối nhảy xổ ra một chiếc bóng mờ.

Tiếng rú thứ nhất do Hoàng Linh kêu lên, vì rằng huyệt Khúc Trì của hắn vừa trúng phải một viên ám khí kỳ lạ.

Vì rằng người ném ám khí kia tung ra hai viên một lượt chứ không phải một, viên đi đầu xé gió vèo vèo, khí thế thật là mạnh bạo, đánh gãy mũi kim trong tay của Hoàng Linh, còn viên ám khí thứ nhì lại phát ra vô cùng êm ái, tốc độ vượt hơn viên thứ nhất, đi sau mà tới trước, chiếu vào huyệt Khúc Trì của Hoàng Linh…

Tiếng rú thứ hai do Cô Trúc lão nhân kêu lên, vì rằng trước mắt ông ta bỗng xuất hiện một người, người này có một khổ người xinh xắn y hệt Trì Phật Anh, và bộ đồ nàng mặc trên mình đây cũng giống bộ đồ của Trì Phật Anh như tạc, trên mặt của người này vẫn che ngang một vuông lụa màu đen đầy huyền bí.

Nếu không có Trì Phật Anh bị trói đứng đó thì Cô Trúc lão nhân, Lương Hùng Phi và Hoàng Linh nhất quyết cho nàng nọ là Trì Phật Anh.

Trì Phật Anh nước mắt lưng tròng kêu lên một tiếng :

– Trời…

Nàng thiếu nữ đến sau thò một ngón trỏ gác lên môi mình, ra dấu bảo Trì Phật Anh đừng nói chuyện.

Trong lúc đó thì Lương Hùng Phi và Hoàng Linh dấy động thân mình mở thế gọng kìm chặn người đến sau vào giữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.