Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 50 - Trận Thủy Chiến Hãi Hùng Trên Hoàng Hà

trước
tiếp

Tam xú lại bước đi thoăn thoắt như rồng bay phụng lộn, Tam Tài kiếm trận lại kết hợp chặt chẽ như tường đồng vách sắt.

Trong trí của Tâm Đăng vùng nảy ra một ý, bất thình lình dùng một đường gươm trong Kim Cang kiếm pháp chém xả về phía Phùng Kinh.

Một đường gươm lóe lên loang loáng trong lúc Phùng Kinh đang hoang mang, thì bỗng Tâm Đăng dùng ngón tay của mình búng mạnh ra một đường tấn công về phía người giữ cửa Nhân.

Đó là một thế võ Kim Cang Đàn Chỉ, thế võ này búng bay lưỡi gươm của đối thủ, và lưỡi gươm của chàng nương theo cơn hỗn loạn đó mà tung ra một đòn Kim Cang Phục Ma.

Thế võ Kim Cang Phục Ma bây giờ chiếu thẳng vào huyệt Hoa Cái của người giữ cửa Địa…

Thế là cùng trong một lúc, Tâm Đăng đã sử một thế liên hoàn tuyệt kỹ, liền theo đó có hai tiếng rú thảm thiết vang lên và một thế trận hết sức tinh vi là Tam Tài kiếm trận lập tức bị phá vỡ.

Phùng Kinh và Phùng Chân thảy đều trúng đòn mà ngã ngửa ra chết tại trận.

Còn Tâm Đăng thì tay cầm trường kiếm đứng sửng sốt, chàng không ngờ tuyệt kỹ của mình lại thành công mỹ mãn, và không ngờ ngày hôm nay mình lại phạm sát giới tại chỗ này.

Chỉ còn lại một mình Phùng Thịnh, đứng bên cạnh hai xác chết mà thẩn thờ như một người mất vía.

Lão già chưa thông báo họ tên bây giờ cũng giật mình kinh hãi, với cặp mắt lanh lợi của ông ta mà vẫn không trông ra chú tiểu này đã dùng cách gì để phá trận.

Ông ta quay đầu nhìn lại thấy Thiếu Lâm tam lão bây giờ vẫn bị kẹt trong vòng vây, hết lòng tử chiến.

Về phần Tuệ Minh phương trượng bấy giờ đang bị kẹt trong vòng vây của Trường Bạch tứ quái, và chiến cuộc đang bước sang một giai đoạn vô cùng quyết liệt.

Tứ quái bây giờ đang chia thành hình tứ trụ bốn mặt giáp công, đưa Tuệ Minh phương trượng vào một tình thế hết sức nguy hiểm.

Dù vậy ông ta vẫn còn đủ nhãn lực để trông thấy Tâm Đăng vừa thắng trận một cách oanh liệt.

Tinh thần phấn khởi, Tuệ Minh phương trượng cất lên một tiếng hú hào hùng, đoạn bắt đầu thay đổi lối đánh, phản công dữ dội.

Ông ta vốn là một tay cao thủ vào hàng nhất nhì của phái Thiếu Lâm, nên mới được cựu Phương trượng nhường ngôi lãnh đạo cho chứ nào phải hạng tầm thường.

Vì vậy một khi ông trổ hết ngón nghề, thật là đáng sợ. Tâm Đăng trông thấy quyền cước đi vì vèo trong gió làm cho vòng vây của Trường Bạch tứ quái nới rộng thêm ra.

Mười hai hiệp nặng nề trôi qua, sang đến hiệp thứ mười ba, Tuệ Minh phương trượng thình lình quát lên một tiếng, đang chiến đấu tưng bừng ở giàn trên, thình lình ông ta tung ra một thế Cổn Địa Đường, thân hình của ông ta lăn tròn sát đất.

Đây là một thế võ vô cùng lợi hại của phái Thiếu Lâm, rút trong đường đao Cổn Đường đao pháp.

Nãy giờ mặc dù phải chiến đấu với Tứ quái nhưng Tuệ Minh vẫn chưa dùng đến binh khí, bây giờ sau khi lăn tròn mấy vòng thì thân hình của ông ta đã nhập nội sát vào chân của người cầm đầu thế trận là Trường Bạch Đại Quái.

Tâm Đăng thấy ông ta vung hai bàn tay trắng ra nghe rào rào, chém vun vút vào hai chân của đối thủ…

Hai bàn tay của Tuệ Minh phương trượng đã thay cho đại đao mà trảm vào bắp đùi của tên này, làm cho hai ống xương chân bị gãy ngay ra làm mấy đoạn.

Đứng bên ngoài, Tâm Đăng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng hơi thở chưa dứt, thì đã bị cắt ngang vì mấy tiếng thét rợn người của ba người còn lại.

Và nhanh như một tia điện chớp, cả ba người đồng chia thành ba chiều hướng khác nhau, đồng loạt nhảy xổ tới tấn công vào ba yếu huyệt trên mình của Tuệ Minh phương trượng.

Tâm Đăng nhác trông thấy, bất giác hãi kinh vì cả ba thế võ thảy đều là những sát thủ rợn người mà chàng chưa hề trông thấy.

Thì ra đây là một thế võ liều lĩnh, nhất chết nhất sống, phi trường hợp thiên nguy vạn hiểm không bao giờ mang ra sử dụng.

Vì Trường Bạch tứ quái vốn là anh em kết nghĩa, thề nguyền đồng sinh đồng tử có nhau, mà lối tấn công toàn diện bằng bốn người mà họ vừa mang ra sử dụng cũng là một tuyệt kỹ của Trường Bạch, và mỗi khi thế trận bốn mặt giáp công này bị phá vỡ vì một người thọ trọng thương hay tử thương thì ba người tức khắc tung ra sát thủ để liều mạng.

Ba thế võ này phối hợp với nhau như tường đồng vách sắt, dầu là một bậc cao thủ thượng thặng cũng khó lòng chống đỡ.

Tâm Đăng trông thấy cả ba người này đứng theo hình chân vạc nhưng khi phát động tấn công, không hiểu tại sao thì thảy đều chiếu thẳng vào hậu tâm.

Tâm Đăng trông thấy một người tấn công huyệt Chí Đường, một người tấn công huyệt Linh Đài, một người tấn công huyệt Mệnh Môn, trong ba đại huyệt nay nếu để phạm nhằm một cũng đủ táng mạng ngay trong chớp mắt.

Tình thế hết sức khẩn trương, Tâm Đăng nào dám chần chờ, chàng cũng vội vàng nhún chân nhảy tới bằng một tốc độ vô cùng lanh lẹn về phía người đang tấn công huyệt Linh Đài.

Nếu kềm chế được người này thì có thể giải nguy được Linh Đài đại huyệt cho Tuệ Minh phương trượng, mở một con đường máu cho ông ta trốn thoát khỏi ba thế võ phối hợp với nhau một cách kín kẽ.

Nào hay đâu thân hình của chàng chỉ còn cách đối phương chừng một trượng thì sau lưng chàng nổi lên một luồng gió âm u lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương.

Kể từ khi Tâm Đăng lê gót Trung Nguyên đến nay chàng chưa hề gặp phải một người nào có công lực lạ lùng và thâm hậu đến thế.

Thoáng nghe hơi gió chàng đã biết người đánh lén mình đây thật có một nền võ học cao siêu vô tận.

Nhưng tình thế của chàng hiện nay hết sức khó khăn, nếu hồi bộ trở về thì Tuệ Minh phương trượng ắt phải lâm nguy, còn nếu cứ liền lĩnh gỡ nguy cho Tuệ Minh thì mình ắt phải táng mạng.

Giữa phút nguy nan trong trí chàng thoáng nảy ra một ý, hai bàn chân của chàng vẫn tiếp tục lướt tới như mây bay gió cuốn, nhưng bàn tay tả của chàng tung nghịch về phía sau một đòn Nghịch Điểu Đăng Chi chọi lại luồng chưởng lực âm u ấy một cách phi thường khéo léo.

Hai bàn chân của chàng may sao lại sinh ra tác dụng, người đang tấn công huyệt Linh Đài của Tuệ Minh vì bị áp lực gia tăng bắt buộc hắn phải bước xéo sang cánh tả hai bước để lánh đòn.

Nhưng vốn là liên hoàn cước, chân này chưa dứt thì chân kia đã tới, nên hắn chỉ lướt đi được một bước rưỡi thì có một tiếng bốp vang lên, bàn chân của Tâm Đăng đã trúng vào huyệt Thượng Thận của hắn.

Cùng trong một lúc, Tâm Đăng mượn thế võ Nghịch Điểu Đăng Chi của mình chạm vào luồng chưởng lực âm u lạnh lẽo ấy để cho thân hình của mình bay tà tà lên một cành cây gần đó.

Vừa thoát khỏi vòng áp lực, Tâm Đăng lập tức trụ hình đứng trên cành cây, quay đầu nhìn lại bất giác hãi kinh, vì người ấy chính là lão già đến sau mà chưa xưng họ tên.

Chính vào lúc Tâm Đăng đang bàng hoàng sửng sốt thì có mấy tiếng rú kinh hoàng vang lên…

Chỉ trong chốc lát đã có thêm hai người trong Trường Bạch tứ quái trúng đòn ngã ngửa, và Tuệ Minh phương trượng như một con hổ lìa non, xông tới tấn công người còn lại một cách phi thường ráo riết.

Thì ra, sở dĩ Tuệ Minh phương trượng lâm nguy chỉ là một kế hư binh mà thôi, ông ta cố tình làm cho đối thủ sinh lòng khinh địch để ông ta thừa cơ hội ra tay.

Và ông ta đã thành công một cách mỹ mãn, thêm hai đối phương của ông trúng đòn ngã gục, và Trường Bạch tứ quái chỉ còn lại một người đối địch cùng ông.

Hai tên đối thủ của Tuệ Minh vừa ngã gục thì lão già đánh lén Tâm Đăng bỗng thình lình từ phía dưới sử một thế khinh công quái lạ, để cho thân hình của ông ta bay vút lên như một đường tên…

Thân hình của lão ta vừa cất khỏi mặt đất thì Tuyết Sơn Thần Nữ rú lên :

– Trời… Ngỡ là ai, hóa ra là Hoàng Hà Nhất Sát.

Bốn tiếng Hoàng Hà Nhất Sát lọt vào tai của Hồng Long Nữ làm cho nàng rúng động tâm can.

Thì ra ngày thường nàng nghe mẹ nàng kể chuyện, rằng Hoàng Hà Nhất Sát là một kẻ đại gian đại ác, giết người không nháy mắt…

Uy danh của hắn lừng lẫy suốt con Hoàng Hà, vì vậy người trong võ lâm gắn cho biệt danh Hoàng Hà Nhất Sát.

Nàng không hiểu tại sao trong một đêm mà bao nhiêu tay cao thủ miền bắc thảy đều tập trung tại đỉnh đồi này, và dốc hết toàn lực tàn sát vị hòa thượng này?

Ý nghĩ của nàng vừa đến đây thì thân hình của mẹ nàng đã thoát ly khỏi mặt đất, bắn vù về phía Tâm Đăng…

Nhác trông thấy điệu bộ của mẹ nàng, Hồng Long Nữ giật mình kinh hãi, vì mẹ nàng đang sử dụng một thế võ phi thường lợi hại của bản môn, đây là một tuyệt chiêu mà không gặp lúc thiên nguy vạn hiểm bà ta không bao giờ mang ra sử dụng.

Thấy vậy nàng cũng vội vã tức tốc phi thân theo sau, cố tình yểm trợ mẹ mình một khi xảy ra điều bất trắc.

Thế là thành ra có ba bóng người, kẻ trước người sau lao nhanh vùn vụt về phía Tâm Đăng, lúc bấy giờ chàng đang đứng trên đầu cành cây trong cái thế Kim Kê Độc Lập.

Tuyết Sơn Thần Nữ tuy đi sau nhưng nhờ dốc toàn lực nên bắt kịp Hoàng Hà Nhất Sát một cách dễ dàng, và khi hai người chưa bay mình đến chỗ của Tâm Đăng thì đã trao đổi cùng nhau hai đòn giữa không trung tuyệt mỹ.

Tâm Đăng đã từng hội chiến với nhiều cao thủ nhưng chưa từng thấy ai đấu chiến với nhau giữa không trung trong lúc thân hình không có lấy một điểm tựa.

Đứng trên đầu cành, Tâm Đăng vỗ tay khen dậy :

– Hảo khinh công, hảo thủ pháp!

Tiếng khen chưa dứt thì mấy tiếng bốp bốp vang lên giữa không trung, cả hai người đồng mất trớn mà sa xuống đất.

Hồng Long Nữ thấy vậy cũng đảo nhẹ một vòng giữa không trung, đoạn lâng lâng rơi xuống bên cạnh mẹ mình, tư thái thật vô cùng diễm lệ như một nàng tiên giáng thế.

Lúc bấy giờ Tâm Đăng mới bần thần tự hỏi :

– Lão già này bất thần tấn công ta, vì sao thì ta đã rõ, nếu không vì Tàm Tang khẩu quyết thì cũng vì Linh Chi Thần Thảo, còn tại sao Tuyết Sơn Thần Nữ ra tay can thiệp thì thật là không rõ…

Trong những người có mặt tại đây, chỉ có Hồng Long Nữ biết rõ nguyên nhân đó, vì vậy mà nàng cấp tốc phi thân yểm trợ.

Thì ra Hồng Long Nữ vốn là một nàng thiếu nữ có tính tình ương ngạnh, trong đời nàng không hề khuất phục một ai, dám tự tin là đệ nhất cao thủ vùng Tuyết Sơn.

Vì vậy mà có nhiều nơi gấm ghé thảy đều bị nàng từ chối một cách tàn nhẫn.

Hai năm về trước, vì hôn nhân của nàng đã gây ra sóng gió trong làng võ đất bắc.

Thấy thiên hạ xôn xao về mình, Hồng Long Nữ tuyên bố trước một cuộc anh hùng đại yến rằng, nếu một vị anh hùng hảo hán nào dùng võ chạm được vào mình nàng một đòn thì nàng sẽ bằng lòng trao thân gửi phận.

Thế là có biết bao nhiêu vị anh hùng hiệp sĩ còn trẻ tuổi nhao nhao nhảy ra xin đấu chiến.

Trong cuộc anh hùng hội yến đó kéo dài hơn bảy ngày, trước sau có hơn năm mươi người xin ứng chiến, nhưng chẳng có một người có đủ công lực để thắng Hồng Long Nữ một đòn mà toại kỳ sở nguyện.

Thế rồi tiệc tàn, những kẻ chiến bại ấy trở về, một số chán đời, thấy mình không có hi vọng gì thắng được người đẹp nên mượn cửa thiền để gột rửa nỗi đau thương.

Còn một số thì tiếp tục tầm sư học nghệ để tạm trau dồi võ học, định một thời gian sau sẽ tìm cách gặp người đẹp, dùng bình sinh sở học của mình khuất phục cho kỳ được Hồng Long Nữ.

Nào ngờ việc chưa kịp thức hiện thì Hồng Long Nữ tình cờ vào hang thẳm gặp gỡ Tâm Đăng.

Những tường người này võ nghệ cũng tầm thường như những người mình đã giao chiến, nào hay đâu so với nhau một trận kinh thiên động địa và nàng bị Tâm Đăng tặng cho một đòn đích đáng.

Hai mũi giầy của Tâm Đăng đã đặt trọn lên bờ vai xinh xắn của nàng, và đưa nàng xuống vực thẳm, suýt nữa phải chết một cách bi thảm.

Theo thói thường, Hồng Long Nữ sẽ oán hận Tâm Đăng đến tột cùng, và sẽ tìm cách trả đũa một cách đích đáng.

Nhưng sau khi hoàn hồn, Hồng Long Nữ cảm thấy thâm tâm của mình nổi lên nhiều ý tưởng kỳ lạ.

Câu hứa hẹn năm xưa của mình giữa cuộc anh hùng đại yến, bấy giờ bỗng văng vẳng bên tai nàng.

Nàng khóc sướt mướt và kể đầu đuôi tự sự cho mẹ nàng nghe.

Tuyết Sơn Thần Nữ là người lớn tuổi, tháng nghe lời lẽ đã đọc thấu tâm tư của con mình, bà giả vờ giận dữ bảo Hồng Long Nữ sửa soạn đi tìm Tâm Đăng để phục hận, chứ thực ra bà muốn tìm gặp mặt để xem Tâm Đăng là người như thế nào, mà có thể thâm nhập vào tận đáy hang sâu, lấy được Linh Chi Thần Thảo và hạ nổi Hồng Long Nữ một cách dễ dàng.

Sau khi dụ Tâm Đăng ra khỏi thị trấn đến một ngọn đồi cao, cùng nhau so mấy trăm hiệp mới biết người này công lực quả thật là hiếm thấy.

Ngoài miệng bà chẳng nói ra chứ thật tình bên trong bà thầm mến Tâm Đăng, nay thình lình trông thấy lão già kia trổ ra một đòn Nhất Tiễn Xạ Song Điêu, đó là một thế võ đặc biệt của Hoàng Hà Nhất Sát mà khi xưa, thủa bà còn ngang dọc giang hồ đã từng nếm mùi cay đắng.

Bây giờ bỗng thấy người này sử dụng, bà ta bỗng sực nhớ ra, thảo nào nãy giờ cứ trông dáng điệu của lão ta, cứ như có quen thuộc một hai lần nhưng không nhớ ở đâu, bây giờ thấy ông ta dùng đòn ruột mới phát giác. Chỉ vì qua gần hai mươi năm không gặp mặt, Hoàng Hà Nhất Sát lại trải qua lắm cuộc phong trần nên sắc diện khác đi rất nhiều.

Biết rằng mỗi khi Hoàng Hà Nhất Sát tung ra thế võ này thì lành ít dữ nhiều, nên bà ta tức tốc sử ra một thế bản môn tuyệt kỹ để gỡ nguy cho chàng.

Về phần Hoàng Hà Nhất Sát đang thừa lúc Tâm Đăng đứng ơ hờ trên một cành cây theo thế Kim Kê Độc Lập, ông ta liền bất thình lình dùng một thế Nhất Tiễn Xạ Song Điêu bắn vút lên để tấn công thần tốc.

Thế võ này do ông ta suy nghĩ suốt mười mấy năm liền mới sáng tạo nên, thật phi thường lợi hại, chuyên dùng để tấn công người đứng vào một vị trí cao hơn mình.

Vào giữa lúc thân hình của ông ta sắp sửa đứng dưới mặt của Tâm Đăng, bỗng thình lình bên tả mình gió dậy vèo vèo.

Liếc mắt nhìn lại thấy Tuyết Sơn Thần Nữ đang dấy động thân hình đuổi theo cấp tốc…

Thế võ Nhất Tiễn Xạ Song Điêu của ông ta vẫn dùng hai bàn tay tấn công về phía trước bằng hai đòn hư chưởng làm cho rối mắt đối phương rồi bất thình lình dùng chân tung ra một cước thật là kỳ diệu.

Thế cước này mới thật sự mang danh là Nhất Tiễn Xạ Song Điêu, tuy một cước mà lợi hại vô cùng, người nào gặp phải thật khó lòng tránh cho thoát.

Phàm là một thế võ lợi hại thì bao nhiêu ý chí và sinh lực thảy đều tập trung vào đó, nay thình lình có người thọc gậy bánh xe làm cho ông ta vô cùng tức tối.

Mà người thọc gậy bánh xe đây lại là một người lừng danh trong vùng Tuyết Sơn, nên bà ta vừa kề sát bên mình, thì Hoàng Hà Nhất Sát tức khắc nghe thấy một luồng gió lạnh thấu xương xông thẳng vào huyệt Thanh Linh trên vai của mình.

Huyệt Thanh Linh thuộc tim nên nội lực của Tuyết Sơn Thần Nữ vừa xông vào, làm cho Hoàng Hà Nhất Sát nghe gần như nghẹt thở.

Kinh tâm, ông ta vội vàng thâu bộ trở về để cứu nguy cho mình, và cũng vì vậy mà kế hoạch của ông ta hoàn toàn ta vỡ.

Lòng căm tức dâng lên cực điểm, chân vừa chấm đất, ông ta tức khắc nhảy xổ về phía Tuyết Sơn Thần Nữ, thét lên :

– Mười năm không gặp ngỡ mi đã ăn năn hối cải, không ngờ hễ gặp mặt là làm khó dễ ta.

Câu nói này làm cho Hồng Long Nữ trong lòng ngơ ngác, không ngờ mẹ với Hoàng Hà Nhất Sát lại có quen biết nhau từ mười năm về trước.

Nàng có biết đâu mẹ nàng không những quen biết Hoàng Hà Nhất Sát mà đôi bên còn có một đoạn ân thù khá sâu đậm.

Thì ra mười năm về trước, Tuyết Sơn Thần Nữ vốn là một tay kiệt hiệt, danh tiếng lẫy lừng trong làng võ lâm miền Bắc.

Một hôm bà ta đi ngang qua sông Hoàng Hà, lúc bấy giờ trăng lặn sao mờ, một giải trường giang im phăng phắc.

Thuyền của Tuyết Sơn Thần Nữ đang đi một cách yên lành, Tuyết Sơn Thần Nữ đang đứng trước mũi thuyền nhìn sao hóng mát, bỗng thình lình giật mình kinh hãi, ngồi dậy nhớn nhác nhìn quanh.

Theo kinh nghiệm cho biết thì tiếng động đó do tên cướp lặn ngầm dưới nước để đục thuyền.

Lúc bấy giờ thuyền đang ở giữa sông, nếu kẻ gian xuống độc thủ như vậy thì thật là một điều phi thường nan giải.

May nhờ bà ta biết chút ít thủy công nên vẫn trầm tĩnh, bà ta gọi tên đà công :

– Nhà ngươi mau bẻ thuyền vào bờ, ta nghe dường như dưới lườn thuyền có tiếng động khả nghi.

Tên đà công nở một nụ cười tinh quái nói :

– Không sao, nhân lúc đêm khuya thanh vắng, khí trời oi ả, cho cô nương có dịp may tắm mát chẳng tốt lắm sao.

Tuyết Sơn Thần Nữ giật mình, thì ra mình có việc cần kíp qua sông, chẳng có dịp lực thuyền nên phải quá giang nhầm thuyền của kẻ ác.

Thì ra tên đà công ấy chính là một tên tay sai đắc lực của Hoàng Hà Nhất Sát, chuyên cậy vào võ thuật của mình mà bóc lột khách qua đường.

Ngày hôm nay thấy khách thuê thuyền sang sông là một trang nhan sắc tuyệt vời, bên mình chẳng có ai hầu hạ, trong lòng hắn lấy làm mừng rỡ vì đây là một dịp tốt, giúp cho hắn tìm được một món của quí để tâng công với kẻ bề trên là Hoàng Hà Nhất Sát.

Tuyết Sơn Thần Nữ còn đang bàng hoàng do dự thì tên đà công thình lình buông tay lái, tung mình nhả tới, điệu bộ thật là nhanh nhẹn.

Tuyết Sơn Thần Nữ nhác trông thấy điệu bộ khinh công ấy, biết ngay rằng đối thủ của mình không phải hạng tầm thường.

Bà ta vội vàng cất lên một tiếng hú thanh thao lảnh lót đoạn bắn vọt thân hình ra trước mũi thuyền.

Thân hình của bà vừa kịp đứng vững thì tên đà công đã tức tốc đuổi theo, thân hình của hắn còn cách Tuyết Sơn Thần Nữ chừng ba trượng thì bà ta dùng một thủ pháp cực kỳ lanh lẹ tuốt phắt thanh trường kiếm vào tay đoạn hất hàm hỏi :

– Nhà ngươi hãy thông báo tên họ rồi sẽ xuống sông Hoàng Hà tắm mát, tiện dịp đi chầu Diêm Chúa.

Tên đà công ngửa cổ cười rùng rợn, hắn nhe răng trả lời một câu đanh ác :

– Mi ngày hôm nay muốn thoát khỏi con sông này mà vào bờ thì thật là thiên nan vạn nan. Đêm hôm nay ta quyết cho mi nếm mùi tuyệt học của Hoàng Hà ngũ quỷ.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe nói giật mình đánh thót, bà ta không ngờ tên đà công đứng trước mặt mình lại là một trong Hoàng Hà ngũ quỷ.

Nhưng sự thể đã như vậy, bà đã thành thế cưỡi cọp, chỉ còn có cách dốc hết bình sinh sở học của mình để hạ tên này một trận vẻ vang.

Tuyết Sơn Thần Nữ ngửa mặt cười giòn :

– Ngỡ là ai, té ra Hoàng Hà ngũ quỷ, vậy ngày hôm nay ta không làm cho chúng bay máu nhuộm Hoàng Hà ta quyết không nhìn nhận danh hiệu Tuyết Sơn Thần Nữ nữa.

Câu nói vừa dứt thì thanh gươm trong tay bà thình lình tung ra một đòn cực kỳ mãnh liệt, trông như một chiếc cầu vồng bay thẳng vào đầu của đối phương.

Đối phương chưa kịp tránh đòn thì bỗng từ trong khoang thuyền có giọng nói lanh lảnh sang sảng như chuông đồng :

– Hay cho Mai Hoa kiếm pháp!

Tuyết Sơn Thần Nữ lại khẽ giật mình không biết người ngồi trong khoang thuyền kia là hà phương nhân vật, mà chỉ trong một đường kiếm của mình là biết ngay xuất xứ.

Muốn mãi lộng thần uy của mình để cho đối phương kinh khiếp, đường gươm đi chưa mãn trớn, Tuyết Sơn Thần Nữ bất thình lình đổi “trảm” thành ra “thích”…

Lưỡi gươm của bà đang trảm tới vù vù vào đỉnh đầu của đối phương, bất thình lình trút mũi xuống đâm thốc vào dạ dưới của đối phương, chiếu đúng huyệt Đan Điền.

Nhưng đối phương của bà đã dùng bàn chân tả xê dịch một cách thần tốc sang cánh trái, và cái bộ trớ tài tình đó đã làm cho mũi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ đâm trượt vào khoảng không.

Giọng nói ban này từ trong khoang thuyền lại vang lên :

– Nhị đệ hãy lui ra, để lại ta cho con bé này một bài học.

Thì ra Tuyết Sơn Thần Nữ lúc bấy giờ diện mạo phi phàm, sắc mặt tươi đẹp như hoa nên người đứng đầu Hoàng Hà ngũ quỷ gọi là con bé.

Tuyết Sơn Thần Nữ chưa kịp dùng gươm thứ hai để tấn công thì từ trong mui bay vút ra một bóng người.

Người này thân hình vạm vỡ, vai u thịt bắp, mặt vuông mày rậm có một cặp mắt to và tròn.

Thì ra người này chính là người đứng đầu Hoàng Hà ngũ quỷ, chân chưa kịp chạm vào ván thuyền, hắn đã nhanh tay rút ra một món binh khí kỳ dị.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe tiếng binh khí chẳng phải món tầm thường.

Định thần nhìn kỹ thì ra đó là một miếng thiết bài làm bằng sắt, cứ theo dáng dấp bề ngoài thì miếng thiết bài này trọng lượng không dưới trăm cân.

Miếng thiết bài vừa đánh tới thì cuồng phong dạt ra bốn phía làm cho những chéo áo trên mình của Tuyết Sơn Thần Nữ thảy đều động đậy.

Bà ta tức khắc dấy động thân hình, bước theo bộ pháp Hồng Môn, thừa lúc đối phương đang cơn đắc chí, lướt thẳng vào trung cung của địch, tính làm chuyện phi thường.

Nào ngờ thân hình của Hoàng Hà Đệ Nhất Quỷ tuy cao lớn kệch cỡm, binh khí tuy to lớn, nặng nề nhưng động tác quá ư lanh lẹn.

Thấy Tuyết Sơn Thần Nữ liều mạng, hắn ta cũng tung ra một đòn liều mạng, không tránh né Đệ Nhất Quỷ thình lình xoạc chân xuống tấn, miếng thiết bài vừa đánh hụt một đòn liền mượn trớn múa thêm một vòng để gia tăng sức mạnh rồi thình lình phất trở về trung cung chận hết ngõ tấn công của Tuyết Sơn Thần Nữ, muốn dùng sức mạnh chọi sức mạnh chứ chẳng sợ lưỡi bảo kiếm trong tay của đối phương.

Lưỡi gươm Tuyết Sơn Thần Nữ đang cầm chính là một thanh kiếm bén nhất trong vùng bắc Trung Hoa.

Khi xưa, sư phụ của bà phải leo tận đỉnh Tuyết Sơn giữa muôn trùng gió tuyết để xây lò luyện kiếm, khó nhọc không biết chừng nào.

Thanh bảo kiếm này truyền vào tay Tuyết Sơn Thần Nữ đã mười năm, mỗi lần va chạm vào binh khí kẻ khác, thảy đều làm cho binh khí đối phương bị hư hại.

Ngày hôm nay thấy Đệ Nhất Quỷ cả gan dám dùng binh khí va chạm thẳng tay với mình, Tuyết Sơn Thần Nữ trong lòng cả mừng, nên đường gươm của nàng không những không trốn tránh mà lại còn gia tăng thêm sức mạnh, nhắm thẳng vào trung cung bay tới vèo vèo.

Hoàng Hà đệ nhị quỷ thấy vậy buông ra một tiếng cười thích thú, tiếng cười chưa dứt thì một tiếng “coong” rợn người vang lên, lửa bắn tung tóe…

Vì sức mạnh va chạm vào nhau một cách kinh khủng lên cả hai đều loạng choạng thối lui ba bước.

Trên mặt của Hoàng Hà Đại Quỷ nổi lên những nét hằn kinh ngạc, thật hắn không ngờ đêm nay trên chỗ giang sơn riêng biệt của hắn tại con sông Hoàng Hà này lại gặp tay đối thủ.

Vì mới chạm nhau nội lực một đòn, hắn nghe thấy sức mạnh của nàng thiếu nữ trẻ đẹp này thật là cao thâm vô tận.

Liếc xuống nhìn kỹ thấy binh khí của mình là miếng thiết bài bị thanh gươm của đối thủ cắt đứt một đường to tướng.

Đại Quỷ càng thêm sợ hãi, vì cây thiết bài này chế tạo bằng một thứ sắt rắn vô cùng gọi là Huyền Thiết.

Hai mươi máy năm ngang dọc suốt dải Hoàng Hà, cây thiết bài của ông ta hễ chạm vào món binh khí nào thì món binh khí ấy phải hư hao đi.

Không ngờ ngày hôm nay lại bị lưỡi gươm của đối phương chém đứt, trong lòng hắn bất giác bàng hoàng lo sợ.

Về phần Tuyết Sơn Thần Nữ cũng liếc nhìn thanh bảo kiếm của mình, may sao không hề suy suyển, bà ta lấy làm mừng rỡ.

Hoàng hà đại quỷ sau khi biết món binh khí trong tay đối phương tức khắc thay đổi lối đánh.

Tuyết Sơn Thần Nữ thấy món binh khí trong tay của đối phương không còn sử dụng theo lối ngạnh công nữa mà mỗi khi xuất động thảy đều mềm mại lạ thường.

Thiết bài là một món binh khí nặng nề kịch cỡm, thế mà trong tay đại quỷ nó trở thành một món binh khí mềm mại lạ thường, làm cho thanh gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ luôn gặp điều nguy hiểm.

May nhờ trong tay nàng có một món binh khí sắc bén hơn của đối phương nên gắng gượng cầm đồng hơn bốn mươi hiệp.

Trong lúc đó thì tiếng động dưới mạn thuyền càng lúc càng to, không mấy chốc thuyền chòng chành lắc lư một cách kinh khiếp.

Trên gương mặt của Tuyết Sơn Thần Nữ thoáng hiện một nét lo âu nhưng trên gương mặt của Hoàng hà đại quỷ và nhị quỷ thảy đều nổi lên một nét mừng rỡ.

Năm Hiệp nữa lại diễn biến trong bầu không khí cực kỳ sôi nổi, Đệ Nhị Quỷ đứng bên cạnh lược trận lòng mừng khấp khởi, vì nó biết chỉ trong vòng năm mươi hiệp nữa, chiến cuộc ắt có thể giải quyết.

Quả thật Đại Quỷ chỉ dùng ba thế võ nữa là đã dụ Tuyết Sơn Thần Nữ vào mạn thuyền, tình thế quá ư nguy hiểm.

Và thêm hai thế nữa thì Đại Quỷ đã dồn đối phương đến trước mũi thuyền, thế là Tuyết Sơn Thần Nữ lần lần bị đưa vào ngõ bí, vì mũi thuyền là một nơi tuyệt lộ, không còn đường để tháo lui nữa.

Đệ Nhị Quỷ cười hềnh hệch nói :

– Khôn hồn thì hãy mau buông kiếm xuống, chúng ta sẽ tha cho tội chết, mà biết đâu có thể còn làm áp trại phu nhân nữa là đằng khác…

Bốn chữ “áp trại phu nhân” vừa dứt thì bỗng thình lình bị một tiếng thét rùng rợn cắt ngang…

Đệ Nhị Quỷ cơ hồ líu lưỡi, không thể nói tiếp, vì rằng một việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng…

Thì ra tiếng thét đó là của Đại Quỷ kêu lên, Đệ Nhị Quỷ vừa định thần nhìn kỹ, thì một cánh tay hữu của Đại Quỷ đã thoát ly với thân hình của hắn mà bay vù về phía Đệ Nhị Quỷ, và khi còn cách chừng hai thước thì nó rơi xuống ván thuyền đánh sầm một cái, bàn tay còn nắm chặt miếng thiết bài…

Một làn máu thắm tuôn ra ướt cả nửa thân áo của Đại Quỷ, toàn thân của hắn run lên bần bật trong lúc đó thì Tuyết Sơn Thần Nữ hiên ngang đứng trên mũi thuyền trong cái thế Kim Kê Độc Lập.

Mũi gươm của nàng vẫn chỉ thẳng về phía người chiến bại để phòng ngừa bất trắc.

Thì ra nãy giờ nàng yếu thế chỉ là một kế hư binh, cốt để cho đối phương khinh địch.

Quả thật sự việc xảy ra chưa hợp với dự định của nàng và cho đến khi tinh thần khinh địch của đối phương lên đến tuyệt đỉnh, thì nàng bất thình lình tung ra một đòn Hoàng Sào Thi Kiếm.

Đây là một thế võ phi thường lợi hại, một sát thủ của nàng sáng chế ra, đường gươm của nàng nãy giờ bị gò bó vì miếng thiết bài cổ quái nọ.

Nay bỗng thình lình chia ra thành năm ngõ tấn công vào đại huyệt trước ngực của đối phương.

Lối tấn công lạ lùng đó làm cho Đại Quỷ giật mình, nhưng hắn chưa kịp định thần thì một đường gươm khác đã lóc lên, trảm ngang một đường vô cùng thần tốc.

Chính đường gươm đó đã làm cho thanh danh của Hoàng Hà Đại Quỷ phải trôi theo luồng nước, vì nó đã thành công mỹ mãn, trảm đứt ngang cánh tay của hắn rơi trên ván thuyền.

Đau thấu tâm can, hắn suýt ngất đi vì máu ra quá nhiều. Nhưng Tuyết Sơn Thần Nữ chẳng nhân dịp đó mà tiếp tục tấn công.

Nàng lo lắng vì tiếng động dưới mạn thuyền càng lúc càng nghe rõ, chắc chắn họ sẽ đục thuyền cho đắm.

Nàng nghĩ :

– Chẳng biết sau khi thuyền đắm, những người trên thuyền sẽ đào sinh bằng cách nào và họ sẽ đối phó với ta ra sao?

Vừa nghĩ đến đây, bỗng thuyền chòng chành dữ dội, và từ từ lụn xuống mặt nước mênh mông bát ngát của con sông Hoàng Hà.

Còn đang bàng hoàng kinh dị thì Đệ Nhị Quỷ đã nhảy xổ tới đỡ lấy thân hình tái xanh của Đại Quỷ…

Nước bắt đầu ồ ạt tràn vào thuyền và bỗng nhiên từ sau lái thuyền vang lên mấy hồi tù và lanh lảnh.

Ba hồi tù vừa dứt thì bỗng nhiên từ trong bờ có mấy chiếc thuyền tách sóng xông ra.

Tuyết Sơn Thần Nữ trong dạ bàng hoàng, vì nàng định liệu rằng, nếu viện binh của họ từ trong đổ xô ra quá nhiều thì mình ắt bị dụ vào thế quả bất địch chúng…

Trong trí vùng nảy ra một ý, nàng vội vàng nhảy xổ về phía Đệ Nhị Quỷ, định bất thình lình bắt hắn làm con tin, ngõ hầu uy hiếp đối phương, nào ngờ…

Thân hình của nàng còn cách Đệ Nhị Quỷ không đầy ba thước, bỗng từ trong mui thuyền có ba bóng người nhảy xổ tới trước mặt của nàng.

Ba người này cùng nhau phối hợp, giăng thành hình chữ nhất chặn hẳn lối đi của nàng.

Thì ra, đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Hoàng Hà tam quỷ đó. Vì rằng Hoàng Hà ngũ quỷ có cái tật riêng là hễ đi đâu thì năm người dính liền vào nhau không rời một bước.

Ban nãy cuộc chiến diễn biến, ba người thảy đều theo dõi từng ly từng tí bằng cách ngồi trong mui thuyền nhìn ra.

Nhưng chỉ vì Tuyết Sơn Thần Nữ ban đầu giả vờ yếu thế, rồi sau mới thình lình quật khởi tấn công, vì thế Tam quỷ ra tay tiếp cứu chẳng kịp.

Nay bây giờ thấy Đại Quỷ thọ thương quá nặng mới đồng loạt tham gia chiến trận.

Đây nói về Tuyết Sơn Thần Nữ bị Tam Quỷ, Tứ Quỷ, Ngũ Quỷ đồng mở lưới bao vây, trong lòng kinh sợ, phần từ trong bờ, những chiếc thuyền khả nghi khác nghe hiệu tù và, bây giờ đang tách sóng đâm mũi ra thật nhanh.

Cùng trong một lúc, nước sông Hoàng Hà noi theo những lỗ thủng trên thuyền tuôn vào ào ạt, tình thế thật muôn phần nguy cấp.

Ba người vừa đến sau, vừa trụ hình liền tức khắc đại khởi thế công, tấn công vùn vụt, ba người lại dùng ba thứ binh khí khác nhau.

Ba người thảy đều tung ra sát thủ, yểm trợ cho Nhị Quỷ ôm Đại Quỷ rút trở về sau lái thuyền lo điều trị vết thương.

Thân hình của Nhị Quỷ vừa cắp Đại Quỷ rút ra khỏi chỗ chiến đấu chừng một trượng thì ba người tức tố kết thành một bức tường đồng vách sắt, chẹn lấy lối thoát của đối phương, tính chuyện dồn ép Tuyết Sơn Thần Nữ cho mất đất đứng mà rơi xuống nước.

Nào hay đâu chỉ vừa tung ra ba bốn thế võ thì con thuyền mọi người đang đấu chiến lần lần chìm lỉm xuống làn nước bạc.

Trong chớp mắt, nước đã lên tới ống chân của Tuyết Sơn Thần Nữ, và một việc lại xảy ra ngoài vòng tưởng tượng của mọi người.

Tuyết Sơn Thần Nữ thình lình cất lên một tiếng hú lẫy lừng rồi bất thình lình dùng một thế Thất Tinh Liên Hoàn bộ bắn lùi bảy bước…

Bảy bước đó làm cho thân hình của nàng bắn vù vào làn nước. Làm cho ba đối thủ của nàng thảy đều há hốc mồm kinh dị.

Nhưng Tam Quỷ đã cấp tốc truyền lệnh cho những chiếc thuyền từ trong bờ tức tốc chia ra thành hình cánh nhạn bao vây Tuyết Sơn Thần Nữ vào giữa. Đồng thời chúng truyền lệnh cho một chiếc thuyền to lớn nhất cặp sát vào chiếc thuyền đang đắm để cứu bọn trên thuyền.

Đây nói về Tuyết Sơn Thần Nữ vừa bắn mình xuống nước, ai nấy ngỡ nàng sẽ chìm lỉm, nào hay đâu hai chân nàng vừa chạm vào mặt nước tức khắc đạp nhẹ lên một cánh bèo, rồi thân hình của nàng tức khắc đứng vững như trên bình địa.

Việc xảy ra làm cho những người có mặt nơi đó thảy đều thất sắc, đồng nghĩ :

– Chửng lẽ người con gái này biết yêu thuật, có thể đứng trên mặt nước mà không chìm…?

Trong những người chứng kiến chỉ có một mình Đại Quỷ nằm trong lòng Nhị Quỷ liếc mắt nhìn ra sông rộng mà chép môi nói :

– Lai lịch người này ra sao mà lại luyện được phép Đăng Bình Độ Thủy?

Quả thật lúc bấy giờ Tuyết Sơn Thần Nữ đang trổ một thật khinh công tuyệt đỉnh là Đăng Bình Độ Thủy.

Ai luyện được môn này chỉ đứng trên một cánh bèo cũng có thể vượt qua một khoảng trường giang rộng lớn.

Dưới gầm trời này há dễ mấy ai có thể luyện được món khinh công tuyệt diệu này.

Đại Quỷ mặc ù thân lâm trọng bệnh nhưng hắn cũng kề tai phụ nhĩ với Nhị Quỷ vài câu và tên này lập tức truyền lệnh cho những chiếc thuyền còn lại mở thế bao vây Tuyết Sơn Thần Nữ vào giữa.

Nào hay đâu thân hình của Tuyết Sơn Thần Nữ cực kỳ linh động, chỉ tựa vào một cánh bèo mà lướt đi trên mặt nước nhanh như một đường tên bắn.

Mặc dầu những chiếc thuyền đến sau hết sức để lèo lại nàng vào giữa nhưng xem tình thế này thật khó bắt kịp.

Chính vào lúc Tuyết Sơn Thần Nữ thoát khỏi vòng vây, bỗng thình lình từ trong mui thuyền bắn vụt ra một bóng người, người ấy đâm sầm xuống mặt nước…

Và lạ lùng thay, khi hai chân người này cũng vừa chạm xuống mặt nước thì cũng đứng vững trên mặt sông Hoàng Hà như đứng trên đất bằng.

Thân hình của người này vừa đứng vững thì tiếng reo hò từ bốn phía vang dậy để hoan hô tài bộ của người này.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe văng vẳng có tiếng người nói :

– Phen này cho yêu nữ nếm mùi của Hoàng Hà Nhất Sát!

Bốn chữ Hoàng Hà Nhất Sát lọt vào tai nàng đó là lần thứ nhất. Thế rồi nàng trông thấy Hoàng Hà Nhất Sát khẽ nhún thân hình lướt về phía này nhanh thoăn thoắt.

Thì ra tên này cũng biết Đăng Bình Độ Thủy, vậy thì tài bộ của người này thật cao siêu không biết mức độ nào mà đo lường.

Không dám chần chờ, Tuyết Sơn Thần Nữ vội vàng quay lưng xuôi dòng Hoàng Hà mà đi thẳng.

Con sông này suốt ngày nước lũ đổ cuồn cuộn, không ngớt chảy về phía đông, này Tuyết Sơn Thần Nữ xuôi dòng nước nhắm hướng đông mà đi nhanh như giông như gió.

Trong một cái nháy mát nàng đã thoát ra khỏi vòng kềm tỏa của những chiếc ghe quái dị từ trong bờ đi ra chực bao vây nàng.

Thoát đi được chừng một đoạn đường quay đầu nhìn lại, bất giác kinh hãi, vì lẽ sau lưng nàng Hoàng Hà Nhất Sát cũng theo một cánh bèo đuổi theo như giông như gió.

Thân hình của ông ta lướt trên mặt con trường giang bát ngát bằng một tốc độ kinh thiên, đuổi theo Tuyết Sơn Thần Nữ rất gắt.

Tuyết Sơn Thần Nữ tức khắc gia tăng tốc độ, định dùng môn Đăng Bình Độ Thủy này mà thoát khỏi cơn nguy.

Thế là mặt nước Hoàng hà mênh mông bát ngát, người ta trông thấy hai chiếc bóng người lướt trên mặt nước nhanh như hai đường tên bắn, trong chớp mắt đã vượt ra ngoài ba trăm trượng.

Nhưng thính giác của Tuyết Sơn Thần Nữ báo cho nàng biết khoảng cách giữa hai người càng ngày càng thu ngắn, vì lẽ tiếng phi hành của Hoàng Hà Nhất Sát càng lúc càng nghe rõ.

Thế là hiển nhiên công lực của nàng còn kém tên này một bực. Trong lòng hết sức lo lắng không biết rồi đây mình sẽ đối phó ra sao, vì cứ tình thế này thì thế nào đối thủ cũng băng theo kịp mình.

Lúc bấy giờ nàng liếc mắt trông sang hai bên bờ. Ở hai bên bờ cây xanh mịt mịt, bất giác trong lòng nảy ra một ý, nàng nghĩ :

– Hay là ta vào bờ, bởi vì trên đường đất sầm uất hơn, dễ bề cho ta trốn lánh?

Nghĩ đoạn nàng rẽ hướng đi chênh chếch vào bờ. Nào hay đâu khi nàng vừa thay chiều đổi hướng thì phía sau lưng nàng Hoàng Hà Nhất Sát vội vàng gia tăng tốc độ.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy sau lưng mình gió dậy vì vèo, liếc mắt nhìn lại thấy đối phương chỉ còn cách mình không đầy mười trượng.

Đồng thời bây giờ hắn chẳng còn đuổi theo mình theo đường thẳng như bàn nãy mà lại đi bọc sang cánh tả để chặn đầu nàng.

Rõ ràng tình thế như vậy thì đối phương cố ý không cho mình vào bờ. Còn đang nghi kỵ trong dạ thì quả thật Hoàng Hà Nhất Sát bỗng nhiên cất lên tiếng hú thật dài.

Tiếng hú trong veo, ngân lên cao vút giữa khoảng trường giang vắng lặng. Thế rồi thân hình của hắn vùng bắn vút về phía trước nhanh như một đường tên, chặn lấy đầu nàng.

Hắn cất lên tiếng cười lanh lảnh nói :

– Mi có chắp cánh cũng không bay được lên bờ. Hãy trở ra giữa sông Hoàng hà cùng ta đấu một trận trên mặt nước cho phỉ chí bình sinh.

Thì ra trong nửa đời người ngang dọc của Hoàng Hà Nhất Sát, ông ta mới trông thấy một người thiếu nữ nhỏ tuổi như Tuyết Sơn Thần Nữ đây lại luyện được phép Đăng Bình Độ Thủy. Trong lòng lấy làm hiếu kỳ, cố tình đưa đẩy đối phương ra giữa dòng nước bạc để cùng nhau so một trận thư hùng.

Này giờ ngầm so tốc lực giữa đôi bên, Tuyết Sơn Thần Nữ biết mình chẳng thể nào dùng khinh công mà thoát khỏi vòng kềm tỏa cho nổi.

Nàng nghĩ :

– Giờ đây ta không thể dùng võ lực để thắng, thì phải dùng mưu trí vậy… Nhưng dùng mưu trí thế nào? Chốc nữa sẽ tính, bây giờ hãy cùng tên này so một trận thủy chiến chơi…

Nghĩ đoạn, nàng liền đình bộ, bất thình lình tháo lui, lướt thẳng ra giữa dòng nước bạc.

Và Hoàng Hà Nhất Sát nào chịu bỏ qua, hắn dấy động thân hình đuổi theo rất gắt.

Ra đến giữa sông rồi, nàng liền đảo nhẹ một vòng đoạn dừng chân đứng lại, và Hoàng Hà Nhất Sát cũng y theo bộ pháp của nàng, ngửa cổ cười ha hả rằng :

– Chịu thua rồi ư? Hãy nghe theo lời bọn Hoàng Hà ngũ quỷ theo ta về làm áp trại phu nhân thì ngọc ngà châu báu suốt một dải Hoàng Hà này thảy đều lọt vào tay người đẹp… Mỹ nhân nghĩ sao?… Ha ha… Ha ha…

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe qua rụng rời nghĩ :

– Thì ra bọn này đã có kế hoạch hẳn hoi, nhất quyết bắt ta cho kỳ được.

Còn đang suy nghĩ bỗng nghe hắn cất giọng nói :

– Chẳng hay cô nương cao danh quí tính? Sư môn là ai? Từng này tuổi mà luyện được phép Đăng Bình Độ Thủy thật chẳng phải tầm thường.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghiến răng kèn kẹt nói :

– Sư môn của ta mi chẳng cần biết, chỉ nên nhớ lấy bốn chữ Tuyết Sơn Thần Nữ để về trối trăng với sư phụ của mi, tìm đến Tuyết Sơn mà rửa thù phục hận.

Giọng nói của nàng hiển nhiên đã đặt Hoàng Hà Nhất Sát vào cái thế thất bại.

Hoàng Hà Nhất Sát cười lên lanh lảnh thét :

– Hay cho ni dám buông lời hỗn láo, ngỡ là ai, té ra mi là một đứa vô danh tiểu tốt ở trên Tuyết sơn mà cũng dám đến Hoàng Hà trêu ghẹo ta… Đỡ!

Chữ “đỡ” vừa dứt thì thân hình của hắn cũng bắn vụt tới nhanh như một tia chớp.

Nãy giờ hai người sở dĩ đứng được trên mặt nước là nhờ có một cánh bèo làm điểm tựa.

Bây giờ thân hình của hắn bắn vụt tới, Tuyết Sơn Thần Nữ lanh mắt trông xuống dưới bàn chân của hắn bất giác khẽ giật mình, vì mặc dù thân hình của hắn ly khai với mặt nước nhưng bàn chân của hắn cũng mang cánh bèo đem theo.

Nàng bất giác khen thầm :

– Uổng thay cho một người có công lực cao thâm như thế này mà lại đi làm điều đại gian đại ác.

Nghĩ tới đây thì đòn tấn công của Hoàng Hà Nhất Sát cũng vừa bay tới. Tuyết Sơn Thần Nữ không dám chần chờ, thấy bàn tay của hắn vỗ thẳng vào giữa mặt một chưởng, thế võ không có chi là kỳ lạ.

Mặc dù chỉ dùng một bàn tay trắng nhưng Hoàng Hà Nhất Sát tấn công bằng một lối thật là lạ lùng khôn tả, làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy một luồng gió lạnh thổi thốc vào mặt của mình.

Hai chân của nàng thật là lanh lẹn, mặc dù chỉ đứng trên một cánh bèo nhưng liền tức tốc trượt lui ra phía sau một đường thần tốc.

Hai bàn chân thon nhỏ của nàng khẽ động đậy thì thân hình của nàng bắn vụt về phía sau nhanh như một đường tên.

Thì ra phép Đăng Bình Độ Thủy rất có lợi khi người ta sử dụng trên mặt nước, mỗi khi xê dịch thì bộ pháp trơn tru lanh lẹ, không như người ở trên đất bằng, gặp phải nhiều chướng ngại vật.

Nào hay đâu thân hình của nàng chỉ bắn lùi được ba trượng thì Hoàng Hà Nhất Sát ngửa mặt ngửa mặt lên trời ha hả, hai bàn chân củ lão ta cũng xê dịch và thân hình của lão ta tiếp tục lướt tới như bay.

Chỉ trong một cái chớp mắt là ông ta đã bám sát theo sát Tuyết Sơn Thần Nữ, nàng thấy bàn tay của Hoàng Hà Nhất Sát vẫn theo điệu bộ cũ, vẫn theo chiều hướng cũ, cách sống mũi của mình chừng hai ba thước mà thôi.

Trong lòng của nàng lấy làm kinh hãi vì trong suốt nửa đời người của nàng đi ngang dọc khắp ngũ hồ thất hải mà chưa gặp phải người nào có lối tấn công lạ lùng đến thế.

Nhưng ngoài mặt, Tuyết Sơn Thần Nữ không bao giờ lộ vẻ chùn lòng, tiếp tục rút lui thêm hai trượng và lần này hai chân của nàng chưa đứng vững thì vang lên một trang loảng xoảng nghe đến rợn người.

Chỉ trong một cái nháy mắt, nàng đã tuốt thanh trường kiếm hoa tay hoành thân thủ một thế phi thường hóc hiểm.

Lười gươm của nàng chỉ mũi về phía Hoàng Hà Nhất Sát bằng một chiều hướng thật là quái dị làm cho hắn ta không thể không thu tay trở về.

Vì lẽ nếu hắn tháo thú tiếp tục tấn công thì bàn tay kia sẽ bị lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ cắt phăng trong nháy mắt như chơi.

Trong lòng của hắn bây giờ thật bàng hoàng kinh dị, không biết nàng thiếu nữ trẻ đẹp này thuộc môn phái nào mà lại có một thế thủ lạ lùng đến thế.

Hắn vội hỏi :

– Xin cô nương cho biết sư môn để sau này còn phải trương lực lệ đến ra mắt.

Tuyết Sơn Thần Nữ thét :

– Ta đã bảo mi không có đủ tư cách nghe đến tên sư phụ của ta của ta.

Nói dứt lời lại liên tiếp biến hóa ra hai thế võ liên hoàn tấn công dữ dội.

Hoàng Hà Nhất Sát reo lên một tiếng thật dài đoạn vũ lộng hai bàn tay trắng lướt tới tấn công.

Khá khen cho ông ta chỉ sử dụng có hai tay mà chiến đấu với một cao thủ đang cầm trong tay một thanh kiếm quí.

Có lẽ Hoàng Hà Nhất Sát định vũ lộng thần oai làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ tâm phục nên không sử dụng binh khí.

Biết công lực của tên này cao hơn mình quá nhiều, Tuyết Sơn Thần Nữ không dám khinh địch, để hết tâm thần vào đường kiếm của mình.

Thoạt tiên nàng dùng một thế võ vô cùng bí hiểm của sư phụ mình là Thiên Nữ Tản Hoa để mở mà chiến cuộc.

Hoàng Hà Nhất Sát nghe thấy lưỡi gươm trong tay nàng thiếu nữ này bỗng thình lình tách thành trăm trăm nghìn nghìn mũi cơ hồ như một bức màn vô cùng huyền diệu, lại cũng mương tượng như trăm trăm nghìn nghìn đóa hoa rơi lả tả xuống trước mặt ông ta.

Biết rằng lợi hại, không dám chần chờ, Hoàng Hà Nhất Sát cũng trổ khinh công thượng thặng làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ đường gươm của mình sắp bao trùm đối phương bỗng thình lình thấy hắn tung tăng bay nhảy trên mặt nước bằng một bộ pháp thật là lạ lùng khó tả.

Hai bàn chân của hắn có lúc lại lún sâu xuống mặt nước hơn năm tấc và lối dùng bộ pháp lạ lùng đó mà hắn ta trốn thoát được đòn Thiên Nữ Tản Hoa.

Tuyết Sơn Thần Nữ trong lòng thầm nghĩ :

– Không ngờ đứng trên mặt nước mà hắn lại có thể tự do bay nhảy như trên đất bằng.

Trong lòng vừa nghĩ nhưng hai tay của nàng không ngơi nghỉ, cứ loang gươm vùn vụt tấn công.

Đòn thứ nhì tiếp theo là Kinh Thiên Nhất Kiếm.

Đòn thứ nhất phức tạp bao nhiêu, rối mắt bao nhiêu thì đòn thứ nhì đơn giản và mạnh bạo bấy nhiêu.

Bởi vì đường gươm Thiên Nữ Tản Hoa như cái tên của nó, khi sử dụng ra thì như một nàng tiên nữ rắc ra vô số cánh hoa vậy, nên rất dễ làm cho người xem phải rối mắt, rồi lợi dụng lúc đối thủ tinh thần đang thảng thốt mà tung ra thêm sát thủ.

Đằng này vì gặp một tay đối thủ vô cùng lợi hại nên tránh thoát một cách dễ dàng.

Vì vậy Tuyết Sơn Thần Nữ phải dùng một đòn thứ hai là một thế võ vô cùng hung bạo, đường gươm của nàng chỉ chém ra một nhát nhưng gồm không biết bao nhiêu là sát thủ liên tiếp theo sau.

Đường gươm của nàng bắt đầu từ trên chém thẳng một đường dữ dội vào huyệt Hoa Cái trên đỉnh đầu của hắn…

Gươm đến nửa chừng liền tức tốc thay đổi chiều hướng, phạt ngang một đường vào giữa hông, tiếng gươm đi trong gió nghe vì vèo thật vô cùng kinh khiếp.

Nào ngờ lưỡi gươm đi đến nửa chừng cũng lại biến đổi một cách thần tốc. Đường gươm đang phạt ngang bỗng thình lình chúc mũi trở xuống, để rồi bắt đầu từ phía dưới đâm nghịch trở lên, đúng như cái tên Kinh Thiên Nhất Kiếm của nó.

Hoàng Hà Nhất Sát trông thấy lưỡi gươm tuy đâm thẳng vào huyệt Đan Điền nhưng thật ra khắp các yếu huyệt từ Đan Điền trở lên cho chí tới huyệt Hầu Đầu thảy đều bị khống chế một cách vô cùng quái ác.

Hoàng Hà Nhất Sát trong lòng càng thêm kinh dị vì đường gươm này thật là kỳ dị nhưng ông ta cũng kịp thời ứng biến.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy đối phương hú dài lên một tiếng, hai chân của hắn đổi liền bảy tám cung bộ trong cùng một lúc và hai bàn tay của hắn trấn ra liên tiếp vù vù bốn năm đường.

Bốn năm đường này thảy đều trảm vào những chỗ yếu nhược khắp toàn thân làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ không thể không thu gươm trở về và hắn nhờ thế tránh thoát được những đường gươm lợi hại.

So qua hai thế Tuyết Sơn Thần Nữ thấy rõ ràng tài bộ của Hoàng Hà Nhất Sát cao hơn nàng một bậc, đêm hôm nay muốn thoát qua khỏi cửa ải này thật là thiên nan vạn nan.

Ý nghĩ vừa thoáng qua thì thế võ thứ nhì đã dứt và Hoàng Hà Nhất Sát đang hăm he phản công, Tuyết Sơn Thần Nữ không muốn mình phải lọt vào thế bị động nên vội vàng tung ra một thế võ thứ ba.

Đây là một sát thủ cuối cùng trong những tuyệt chiêu của Tuyết Sơn phái, đường Tuyết Sơn Phi Vũ.

Lưỡi gươm trong tay của Tuyết Sơn Thần Nữ vừa nháng ra thì Hoàng Hà Nhất Sát cảm thấy trước mặt mình có trăm trăm nghìn nghìn lưỡi kiếm đâm tua tủa vào giữa mặt mình, khí thế còn mạnh bạo gấp mấy lần đòn thứ nhất, tức là đòn Thiên Nữ Tản Hoa lúc nãy.

Quả thật đây không hổ là một đường gươm tuyệt chiêu của bản môn, vừa thi thố thì Hoàng Hà Nhất Sát nghe thấy áp lực lần lần gia tăng một cách mãnh liệt.

Đương đầu với một thế võ vô cùng huyền diệu thế kia mà Hoàng Hà Nhất Sát chỉ dùng có hai bàn tay trắng thật vô cùng nguy hiểm. Nhưng vì một mặt hắn mải ăn thua với người đẹp này giờ dùng tay trắng, thành ra thế đã cưỡi cọp nên phải đi luôn.

Chính vào giữa lúc làn kiếm quang của Tuyết Sơn Thần Nữ chộp vào đầu của hắn thì hắn bỗng thình lình vung hai bàn tay ra, một tay chỉ trời, một tay vạch đất, khí thế thật là mạnh bạo.

Nhưng thế võ Tuyết Sơn Phi Vũ nào phải tầm thường vì trong thế võ nào còn lồng thêm thế võ khác, nên khi bàn tay của Hoàng Hà Nhất Sát sắp sửa khóa phải Uyển Mạch của nàng thì đường gươm lại biến.

Cánh tay của Tuyết Sơn Thần Nữ đang đi ngon trớn bỗng thình lình dừng phắt lại như một con ngựa đang phi nước đại thình lình ghìm chân dừng lại trên bờ vực thẳm…

Nhờ vậy mà ngón tay khóa mạch của đối thủ hoàn toàn vô công hiệu. Và liền theo đó năm ngón tay búp măng của nàng bên tay trái bỗng nhiên tung ra một thế Cầm Nã Thủ, chộp lấy bàn tay đang tấn công giàn dưới của đối phương.

Kể từ khi Hoàng Hà Nhất Sát so tài cùng Tuyết Sơn Thần Nữ thì đây là lần thứ nhất nàng dùng toàn lực liều mạng tung ra một sát thủ phi thường lợi hại.

Hoàng Hà Nhất Sát bỗng nhiên cảm thấy năm ngón tay mềm mại đẹp đẽ kia bây giờ bỗng nhiên trở thành năm chiếc móc sắt vô cùng bén nhọn, móc thẳng vào cườm tay của mình, nếu chẳng nhanh tay trốn tránh thì cườm tay của mình sẽ tan nát như chơi.

Tình thế thật cấp bách, Hoàng Hà Nhất Sát không thể chần chờ, vội vàng sử một thế Thu Nê Hồi Thân rút phắt bàn tay trở về nhanh như một con đỉa.

Nào hay đâu bàn tay ông ta mới chỉ rút về chừng hai tấc thì trên đầu ông ta gió lịa dậy rào rào, mũi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ ban nãy đứng khựng lại bây giờ thình lình vèo vèo đâm xuống, làm cho Hoàng Hà Nhất Sát cách cái chết chỉ có một đường tơ.

Thì ra cái thế Cầm Nã Thủ ban nãy có thể…

[Mất trang 85”

Tuyết Sơn Thần Nữ nào để cho hắn có cơ hội thoát thân, thừa lúc hắn đang thất thế trong miếng Thiết Bản Kiều, nàng tức khắc thét to lên một tiếng để làm cho đối phương khiếp đảm, đoạn nương theo cánh bèo trờ tới một bước thật nhanh, chúc lưỡi gươm xuống mặt nước đâm nhanh một đường vào Đan Điền của đối phương.

Thanh gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ chém sắt như chém bùn, nếu đường gươm này mà đâm xuống thì Hoàng Hà Nhất Sát dù mình đồng xương sắt thì cũng tán mạng như chơi.

Lưỡi gươm của nàng tách gió đi xuống nghe vèo vèo, trong một cái nháy mắt đã cách đan điền đại huyệt chừng hai tấc mà thôi.

Chính vào giữa phút nguy nan cùng cấp thì sống lưng của Hoàng Hà Nhất Sát đã chạm vào mặt nước, nhưng vì thủy công của hắn quá cao siêu, chỉ chạm vào mặt nước một chút đó thôi cũng đủ cho hắn mượn làm điểm tựa để bắn vù thân hình lên, tạo thành một thế Lý Ngư Vượt Lăng một cách vô cùng thẩm mỹ.

Tuyết Sơn Thần Nữ trông thấy thân hình của hắn bắn vút lên như một con cá chép vượt sóng trường giang để rồi tránh thoát ngọn gươm của mình một cách tài tình.

Hoàng Hà Nhất Sát thoát ra khỏi đường gươm lợi hại của Tuyết Sơn Thần Nữ, đoạn phi thân ra ngoài ba trượng, tài tình thay dưới chân của hắn vẫn còn kẹp chặt một cánh bèo, nhờ đó mà hắn đảo lộn một vòng lại đứng vững trên mặt nước, lải nhải rằng :

– Ta nể tình cô nương là phận quần vận yếm ngang nên nhường trước cho ba đòn, bây giờ không còn khách sáo nữa đâu!

Tuyết Sơn Thần Nữ cũng ngạo nghễ đưa bàn tay trái của mình ve vẩy trước mặt của Hoàng Hà Nhất Sát, trong lòng bàn tay của nàng có một vuông vải chừng hai bàn tay.

Hoàng Hà Nhất Sát thoáng trông thấy vuông vải ấy, mặt mày bỗng nhiên biến sắc, tức khắc cúi đầu nhìn xuống, thấy vạt áo trước ngực của mình rách đi một mảng.

Thì ra vuông vải trong tay của Tuyết Sơn Thần Nữ chính là miếng vải trên áo của Hoàng Hà Nhất Sát, bởi vì ban nãy khi hắn ta té ngửa trong cái thế Thiết Bản Kiều thì Tuyết Sơn Thần Nữ đâm xuống một gươm, khi hắn ta dùng thế Lý Ngư Vượt Lăng để trốn thì Tuyết Sơn Thần Nữ rút phắt lưỡi gươm trở về, định cắt cho hắn một đường đích đáng.

Nào hay đâu thủ pháp của hắn quá lanh lẹn nên nàng chỉ vớt phải một đường nhằm vạt áo mà thôi. Và lưỡi gươm chém sắt như chém bùn của nàng cắt đứt vạt áo quá nhanh, không gây ra một tiếng động.

Như vậy thì vô tình Hoàng Hà Nhất Sát đã thua Tuyết Sơn Thần Nữ một đòn, đó là một điều vô cùng sỉ nhục đối với hắn.

Vì vậy nên sau khi trông thấy vạt áo của mình nằm trong tay đối phương, Hoàng Hà Nhất Sát gầm lên một tiếng phi thường khủng khiếp đoạn tuốt phắt vũ khí trong lưng ra.

Tuyết Sơn Thần Nữ thoáng nghe thấy một tràng tiếng động loảng xoảng vang lên và trong chớp mắt, hào quang hiện lên sáng chói, một ngọn roi chín khúc ve vẩy như một cái đuôi rồng phủ tới chụp vào đầu của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Vừa nghe tiếng vì vèo trong gió nàng biết tên này đã cáu tiết lắm rồi. Quả thật Hoàng Hà Nhất Sát mấy mươi năm nay để tâm nghiền ngẫm môn Cửu Khúc Nhuyễn Tiên này, mỗi khi sử dụng thật là xuất quỷ nhập thần, bấy giờ mình đã thua đối thủ một đòn nên quyết tâm dùng binh khí để gỡ nhục.

Gần mười năm nay hắn chưa dùng binh khí để đối chọi với một kẻ nào, chỉ vì hắn chỉ dùng hai bàn tay không cùng đủ hạ đối phương một cách oanh liệt. Nào ngờ hôm nay hắn phải dùng binh khí để đối phó với một người thiếu nữ mảnh khảnh, mình hạc xương mai.

Tuyết Sơn Thần Nữ biết người biết ta, nghĩ rằng :

– Ban nãy nó không dùng binh khí ta đã đối phó với nó chật vật lắm, phen này hắn cáu tiết như vậy chắc ta khó bề thủ thắng, bây giờ phải tìm một kế để đào sinh.

Cứ suy đi tính lui mà không tìm ra được một kế nào cho vẹn toàn, vì những đường roi ác liệt của đối phương cứ tung ra nghe vì vèo trong gió, tấn công một cách cuồng loạn, làm cho nàng không có đủ thời giờ suy tính một cách kỹ càng.

Trong chớp mắt, Hoàng Hà Nhất Sát đã tung ra ba đòn vô cùng hung bạo, nhưng nhờ Tuyết Sơn Thần Nữ để hết tâm thần ứng chiến nên chưa thấy có gì nguy hại, nhưng một luồng áp lực từ từ gia tăng mãi, xem tình thế này Hoàng Hà Nhất Sát không muốn tốc chiến tốc quyết mà lại muốn dùng thế dẻo dai, để làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ phải lần lần hao mòn thực lực.

Tuyết Sơn Thần Nữ mắng thầm, cho rằng đây là một cơ hội tốt để cho mình thoát thân.

Vì vậy nàng giả vờ càng ngày càng yếu thế, lần lần rút lui vào bờ, nhưng nàng tháo lui chưa đầy hai trượng thì Hoàng Hà Nhất Sát bỗng nhiên cười khan, đoạn thình lình tung ra một thế Thần Tiên Đoản Hậu.

Thân hình của hắn đang tấn công mặt tiền của Tuyết Sơn Thần Nữ, bỗng thình lình vòng một vòng cực nhanh rồi tấn công vào phía hậu của nàng.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy một luồng gió mạnh, thổi thốc vào huyệt Linh Đài sau hậu tâm của mình, bất giác kinh hoàng thất sắc, sử một thế Ngọc Nữ Phiên Thân quay đầu trở lại để chống trả.

Liền đó bên mang tai của nàng vang lên một câu nói vô cùng kinh rợn :

– Mi đừng hòng bước vào gần bờ nửa bước, một là chôn thây trong bụng cá, hai là trao thân cho ta, chứ không có ngõ nào trốn thoát cho được.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe nói, tay chân rụng rời, thì ra ý định hát bài tẩu mã của nàng, Hoàng Hà Nhất Sát đã thấu hiểu rõ ràng.

Nàng nghĩ :

– Môn Đăng Bình Độ Thủy chỉ nhờ ở nơi dùng nội lực của mình mà đề khí lên để cho trọng lượng trong thân hình được giảm bớt, nếu một khi nội lực của mình hao mòn, thế tất sẽ chìm lỉm xuống dòng nước, hoặc là hai chân sẽ lún xuống nước, cung độ xê dịch tất sẽ khó khăn, và sẽ rước lấy cái thất bại như chơi.

Thì ra Hoàng Hà Nhất Sát cũng thấu hiểu điểm này hơn nàng vì vậy nên mới dùng ngón nhuyễn tiên trong tay hắn nhồi cho Tuyết Sơn Thần Nữ cho đến khi nào mệt nhoài, mất hết nội lực, chừng đó nàng sẽ ngoan ngoãn mà chịu thua hắn.

Quả thật sau mười hiệp trôi qua thì Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy vỏ đôi hài của mình đã bắt đầu lần lần thấm ướt. Nàng quá đỗi kinh tâm vì biết tình thế này mà kéo dài thì thật là một điều vô cùng bất lợi đối với mình.

Tuyết Sơn Thần Nữ lộ vẻ kinh hãi chừng nào thì Hoàng Hà Nhất Sát tỏ vẻ thích thú chừng ấy, theo hắn nghĩ thì chỉ trong vòng không đầy một nén hương nữa thì phép Đăng Bình Độ Thủy của Tuyết Sơn Thần Nữ sẽ mất hết tác dụng, chừng ấy nàng sẽ như một con cá nằm trên thớt, mặc tình cho mình tha hồ mà cắt.

Ngọn cửu khúc nhuyễn tiên trong tay của hắn lần lần thu hẹp tầm hoạt động, nghĩa là từ từ khép chặt vòng vây, mà vòng vây khép chặt chừng nào thì hai chân của Tuyết Sơn Thần Nữ lún sâu xuống chừng ấy.

Hoàng Hà Nhất Sát reo lên một tiếng cười thỏa thích như một người hoàn toàn đắc kỳ sở nguyện.

Nào hay đâu chuỗi cười chưa dứt thì Tuyết Sơn Thần Nữ bỗng trượt chân một cái, cái trượt chân của nàng tức khắc làm cho cánh bèo dưới chân nàng tức khắc ly khai khỏi đôi vỏ hài của nàng.

Tuyết Sơn Thần Nữ sở dĩ đứng nổi trên mặt nước, chỉ nhờ nơi dưới chân mình có một cánh bèo dùng làm điểm tựa, giờ đây điểm tựa thình lình mất đi, nàng tức khắc ngã sóng soài trên mặt nước…

Và thân hình của nàng tức khắc chìm dần… chìm dần xuống mặt nước…

Hoàng Hà Nhất Sát nào chịu chần chờ, ngọn roi trong tay của ông ta tức khắc vòng quanh một vòng để rồi quấn nhanh vào lưng của ông ta trong nháy mắt. Và nhanh như chớp, hắn nhảy xổ tới, thò hai cánh tay vươn ra đỡ lấy người đẹp.

Nào hay đâu, hắn đã trễ một bước, hai cánh tay của hắn vừa thò tới thì thân hình của Tuyết Sơn Thần Nữ đã chìm lỉm vào mặt nước.

Hoàng Hà Nhất Sát nào chịu bỏ qua, hắn lập tức nhún chân nhảy khỏi cánh bèo để rồi định trầm mình xuống nước mà vớt lấy người đẹp.

Nào hay đâu chính vào giữa lúc thân hình của hắn vừa ly khai với cánh bèo thì sau lưng hắn gió dậy vèo vèo, hơi lạnh thấu xương…

Kinh tâm táng đởm, vì căn cứ vào tiếng réo trong gió, hắn biết có người đang dùng gươm chém lén vào hậu tâm.

Đang lúc lỡ bộ vì vừa ly khai với cánh bèo, thân hình chới với, không một điểm tựa, nhưng hắn lập tức cắn răng, vừa vận hơi đề khí, vừa chuyển mình nửa bộ để tránh đòn.

May nhờ khinh công của hắn đã vô cùng tuyệt diệu nên trong một cái chớp mắt đã đảo nhẹ được nửa vòng, vì vậy mà tránh được mũi nhọn của lưỡi gươm, nhưng đường gươm này từ trên chém xả xuống, chập chờn biến động, và trên bả vai của hắn bỗng nghe thấy đau buốt tận xương.

Thì ra lưỡi kiếm của người chém lén này đã trúng vào huyệt Khuyết Bồn trên vai của ông ta. Nhanh như một tia chớp, Hoàng Hà Nhất Sát thì một cánh tay ra đớp lấy cánh bèo mà hắn vừa buông ra đoạn nhét vào bàn chân của mình…

Trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn tức khắc đứng phắt dậy chỉ vì nhờ cánh bèo đã đút vào dưới chân.

Nhưng một tia máu đào đã từ trong vai hắn bắn vọt ra, và cơn đau nhức lần lần thấu tận tâm can.

Định thần nhìn kỹ thấy người chém lén không phải ai xa lạ mà chính là Tuyết Sơn Thần Nữ.

Lúc bấy giờ thân hình của nàng ướt đầm ướt đìa những nước, bộ quần áo bằng lụa bạch bây giờ bị nước làm cho bó sát vào da, vô tình làm cho thân hình của Tuyết Sơn Thần Nữ nổi bật lên những đường cong tuyệt mỹ.

Mặc dù đang thọ trọng thương nhưng Hoàng Hà Nhất Sát cũng nghe thấy tâm thần của mình bần thần ngớ ngẩn…

Thì ra Tuyết Sơn Thần Nữ liệu lường biết mình không tài nào thắng nổi đối phương, nên mới giả vờ trượt chân ngã trên mặt nước, lừa cho đối phương khinh địch.

Và chờ khi Hoàng Hà Nhất Sát lướt tới định đỡ lấy nàng thì Tuyết Sơn Thần Nữ tức tốc lặn xuống làn nước bạc, để rồi chun lộn ra phía hậu của đối phương, từ dưới nước nàng dùng một thế Ngư Vượt Long Môn bắn vọt lên khỏi mặt nước để rồi dùng một sát thủ mà hạ đối phương.

Và nàng đã đắc kỳ sở nguyện, thấy Hoàng Hà Nhất Sát đã thọ thương nhưng vẫn mở mắt thao láo nhìn nàng.

Vì có kinh nghiệm chuyến trước, nên Hoàng Hà Nhất Sát vừa thấy Tuyết Sơn Thần Nữ chìm xuống, tức tốc vung binh khí ra đề phòng cẩn mật.

Nhưng ông ta chờ mãi, chờ mãi mà không thấy tăm hơi của người đẹp đâu. Vì vết thương trên vai máu ra càng lúc càng nhiều, ông ta không dám đứng ở ngoài sông nữa, vội vàng nương theo cánh bèo mà đi thẳng vào bờ.

Về phần Tuyết Sơn Thần Nữ vì biết mình xuất đầu lộ diện càng thêm bất lợi nên thừa lúc khi mình rơi trở về mặt nước liền tức khắc lặn sâu xuống đáy nước, trốn thẳng vào bờ.

Vì Tuyết Sơn Thần Nữ vốn sinh trưởng trong vùng băng giá xa xôi nên chịu lạnh rất giỏi, đến khi lớn lên phải luyện thủy công nên nghề bơi lội rất giỏi, chỉ vì ban nãy thấy Hoàng Hà Nhất Sát đang hồi khí lực sung mãn nên chưa dám dùng thủy công trốn chạy, bây giờ thấy đối phương đã thọ thương, máu đổ đầm đìa, tức khắc giở tuyệt kỹ ra đối phó.

Và nàng yên lành lặn thẳng một hơi vào sát bờ, tìm một nơi vắng vẻ bò lên đoạn tìm đường trở về Tuyết Sơn.

Kể từ đó Hoàng Hà Nhất Sát và Tuyết Sơn Thần Nữ mang một mối hiềm khích với nhau.

Nhất là Hoàng Hà Nhất Sát thì oán hận Tuyết Sơn Thần Nữ đến tột độ mà cũng thương mến đến tột độ vì lẽ tài bộ của nàng đã làm cho ông ta hoàn toàn tâm phục.

Ngày hôm nay hai người này thình lình gặp lại tại nơi đây và giữa lúc Hoàng Hà Nhất Sát sắp sửa phải đương đầu với một đấu thủ vô cùng lợi hại.

Quay đầu lại nhìn kỹ, Hoàng Hà Nhất Sát không khỏi ngậm ngùi bâng khuâng, vì lẽ sau mười mấy năm xa cách giờ đây Tuyết Sơn Thần Nữ đã trở thành một trung niên thiếu phụ và lại có một người con gái mỹ miều đến thế kia đi kèm, thật là bãi biển nương dâu.

Về phần Tuyết Sơn Thần Nữ sau trận đấu chiến trên sông Hoàng Hà tuy thắng nhưng thật ra là thua.

* * * * *

Bà ta trở về đến Tuyết Sơn rồi liền để hết tinh thần vào việc luyện tập võ công.

Bà ta đến một cái hồ nổi tiếng nhất trong vùng Tuyết Sơn luyện lại môn Đăng Bình Độ Thủy, vì bà ta cho rằng sau này thế nào Hoàng Hà Nhất Sát cũng lại tìm đến gặp mình để trả mối thù chém hắn một gươm khi xưa.

Một mặt khác, bà ta nghiền ngẫm ra một đường gươm vô cùng lợi hại, chuyên để phá vỡ những đường cửu khúc nhuyễn tiên của Hoàng Hà Nhất Sát.

Bà ta mệnh danh đường gươm này là Sát Hoàng Hà. Cái tên có vẻ lạ nhưng thật ra ngụ ý là dùng đường gươm này để giết Hoàng Hà Nhất Sát.

Bây giờ gặp mặt tại chỗ này, bà ta quyết định vũ lộng thần oai hạ tên hung thần ác sát này, vừa để trừ đi một mối hại cho lương dân, vừa để cho Tâm Đăng trông thấy tuyệt học của Tuyết Sơn chẳng phải tầm thường.

Về phần Hoàng Hà Nhất Sát thua cay một trận trong tay của người đẹp, trong dạ căm tức bồi hồi, kể từ ngày thành danh đến nay, ông ta chưa hề thua ai một chiêu một thức, vậy mà bây giờ phải thảm bại để cho máu thẫm của mình nhuộm cả một dải Hoàng hà.

Nửa yêu mà nửa hận, ông ta quyết định sau này có gặp được Tuyết Sơn Thần Nữ sẽ cho nàng một đòn sấm sét chẳng kịp bưng tai và bắt được người đẹp tha hồ ruồng rẫy.

Nhưng thời gian lặng lẽ trôi qua một cách vô cùng tàn nhẫn, cách biệt với nhau trong một cái nháy mắt thì đã mười mấy năm trời.

Bầy giờ gặp lại lòng căm hận khi xưa lại bừng bừng trỗi dậy, nhất là phát giác Tuyết Sơn Thần Nữ đã là một người đàn bà có chồng có con, lòng ghen tức lên cao tuyệt đỉnh, ông ta gầm lên một tiếng, nhảy xổ tới tấn công Tuyết Sơn Thần Nữ bằng một đòn chớp nhoáng.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe thấy một tràng tiếng loảng xoảng vang lên, một ngọn cửu khúc nhuyễn tiên đã phủ tới ngang đầu như một trận cuồng phong.

Đó là đường Thần Tiên Khai Sơn, một đường roi mà ông ta đã dày công luyện tập chuyên dùng để đối phó với Tuyết Sơn Thần Nữ.

Đường roi này tuy trông như tấn công vào mặt tiền nhưng thật ra đã phong tỏa hết những đường rút lui của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Bởi vì năm xưa ông ta bị nàng đánh lừa trốn chạy nên bây giờ hễ xuất thủ là phong tỏa đường rút lui.

Nào ngờ đâu Tuyết Sơn Thần Nữ vì nghiên cứu rất kỹ cửu khúc nhuyễn tiên của người này nên đã tìm cách đối phó từ trước. Ngọn nhuyễn tiên vừa bay tới đỉnh đầu chừng ba thước thì từ phía Tuyết Sơn Thần Nữ cũng có một trang tiếng loảng choảng vang lên, bằng một động tác phi thường lanh lẹ, Tuyết Sơn Thần Nữ đã tuốt thanh trường kiếm ra khỏi tay mình và cấp thời tung ra một đường thần tốc.

Đó là đường Thần Nữ Hiện Thân, một đường xuất sắc trong đường gươm Sát Hoàng Hà.

Hoàng Hà Nhất Sát nghe thấy lưỡi gươm trong tay của Tuyết Sơn Thần Nữ biến thành trăm nghìn mũi nhọn chiếu thẳng vào những yếu huyệt khắp toàn thân của mình.

Và đường roi của mình hoàn toàn vô dụng. Vì lẽ thế võ thứ nhất của Hoàng Hà Nhất Sát tung ra, chú trọng phần cản hậu vì vậy mà để hở tiền tâm, còn đường gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ thì nhắm thẳng vào những yếu huyệt mà đối phương đang bỏ ngỏ.

Do đó mà tình thế bắt buộc hắn không thể không hồi bộ trở về, Tâm Đăng đứng bên ngoài giật mình đánh thót, chàng nghĩ :

– Cứ trông thế võ mà Tuyết Sơn Thần Nữ đang dùng thì bà ta đấu với ta vẫn còn nương tay, nếu dùng hết mười phần nghệ thuật như bây giờ thì thật là một điều nan giải cho ta.

Chàng cũng ái ngại về phần võ công của Hoàng Hà Nhất Sát vì người này chỉ trổ ra có một đường cửu khúc nhuyễn tiên cũng đủ cho chàng phải sinh lòng kính nể.

Còn đang bâng khuâng nghĩ ngợi, bỗng thình lình thấy Hoàng Hà Nhất Sát thét lên một tiếng kinh thiên, đoạn dấy động thân hình, bước sang cánh tả hai bước. Hai bước của hắn vừa dứt thì ngọn roi trong tay thình lình đâm vút ra theo một chiều hướng lạ lùng quái dị, nhưng lại thăng bằng như một cán bút.

Đường roi này vừa tuôn ra thì Tâm Đăng và Tuệ Thiện không hẹn mà cùng nhau rú lên một tiếng kinh hoàng.

Và hai thầy trò đồng trố mắt nhìn nhau một cách kinh ngạc. Thì ra khi còn ở Tây Tạng, khi mọi người tập trung tại Tây Tạng đệ nhất gia triển khai một trận đấu chiến kinh hoàng thảm khốc, trong khi hỗn chiến cùng nhau, cũng có một người dùng đường roi này để thi thố.

Nếu chàng không lầm thì Hoàng Hà Nhất Sát cũng có nhúng tay vào vụ tranh cướp quyển Võ thư tại Tây Tạng đệ nhất gia.

Ý nghĩ của hai thầy trò đều đúng, quả thật Hoàng Hà Nhất Sát đã chẳng nệ đường xa nghìn dặm, đến Tây Tạng là một xứ xa xôi ngoài biên ải, lại là một vùng ma thiêng nước độc để tìm pho sách quý kia.

Vì mải lo tìm pho sách quý nên ông ta mới gác việc tìm Tuyết Sơn Thần Nữ sang một bên, vì vậy mà mười mấy năm trời không gặp mặt.

Sau khi các vị võ lâm cao thủ tàn sát nhau một trận kinh thiên động địa trong Tây Tạng đệ nhất gia nhưng không một người nào lấy được Tàm Tang khẩu quyết.

Hoàng Hà Nhất Sát trong lòng ảo não, lủi thủi trở về Trung Nguyên và nghe tin Tâm Đăng đã chính thức gia nhập phái Thiếu Lâm, đồng thời cũng được tin Tâm Đăng cùng Thiếu Lâm tam lão đến chỗ xa xôi nghìn dặm để tìm thuốc cho Thiếu Lâm phương trượng.

Chuyện đi này được một số người trong võ lâm đồn đại và vô số võ lâm cao thủ nghĩ rằng :

– Người trong làng võ Trung Nguyên lại không tốt phúc bằng một chú tiểu từ Tây Tạng trôi nổi đến đây, nó vừa đọc được Tàm Tang khẩu quyết lại được diễm phúc lấy đi Linh Chi Thần Thảo, nếu thằng nhỏ sinh lòng tham uống trước phân nửa chỗ thuốc thánh thì công lực gia tăng biết mấy, chừng ấy trong làng võ Trung Nguyên, thử hỏi ai là tay đối thủ với nó?

Vì nghĩ vậy nên một số đông cao thủ lên đường tìm cách đánh úp Tâm Đăng để cướp Linh Chi Thần Thảo, vừa để uy hiếp chàng và Thiếu Lâm tam lão để lấy Tàm Tang khẩu quyết, mọi người nghĩ biết đâu pho sách quý này lại đang nằm trong mình của Tâm Đăng.

Vì vậy mới có một cuộc phục kích quanh chỗ cư ngụ của Tâm Đăng, và khi mọi người trông thấy chàng bị mẹ con Tuyết Sơn Thần Nữ như lên ngọn đồi này, tức khắc đuổi theo.

Đây nói về Tuyết Sơn Thần Nữ và Hoàng Hà Nhất Sát trong chớp mắt đã cùng nhau trao đổi trên năm hiệp, năm hiệp nay đôi bên dùng toàn là sát thủ.

Cả đôi bên thảy đều khâm phục lẫn nhau, vì mười năm nay không gặp, cả hai người đều nghe thấy công lực của đôi bên tăng tiến bội phần.

Mười năm về trước, Hoàng Hà Nhất Sát giao chiến với người đẹp trên một dải trường giang bát ngát, lại nữa, khi ấy Tuyết Sơn Thần Nữ đang lúc thanh xuân, sắc đẹp vô cùng diễm lệ, vì vậy mà hắn ta vừa đấu chiến vừa suy nghĩ lơ ra, vừa hồi hộp trước sắc đẹp của nàng nên tình thần ý chí không thể tập trung.

Ngày hôm nay giao đấu với cố nhân trước mặt nhiều người, vì muốn giữ thể diện của mình nên ông ta để hết tinh thần vào chiến cuộc.

Về phần Tuyết Sơn Thần Nữ sau khi chém nhằm Hoàng Hà Nhất Sát một gươm, trong lòng đinh ninh thế nào cũng có ngày hôm nay và hôm nay việc đến đã đến, bao nhiêu tuyệt học của bà thảy đều tung, quyết làm cho đối thủ điên đầu.

Ngọn roi của Hoàng Hà Nhất Sát ngoe nguẩy như một con độc xà uốn khúc, xỉa xói vào khắp những yếu huyệt khắp toàn thân của Tuyết Sơn Thần Nữ, còn thanh gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ tạo thành một bức màn kiếm quang vô cùng linh động che chắn hết tất cả các yếu huyệt.

Thỉnh thoảng lưỡi gươm của nàng bỗng thình lình tách ra một ngõ để rồi phản công một cách chớp nhoáng. Thật là kỳ phùng địch thủ, làm cho mọi người đứng bên ngoài thảy đều kinh tâm hồi hộp.

Trong những người đứng bên ngoài quan chiến chỉ có Tâm Đăng và Hồng Long Nữ là lo lắng nhất.

Một người lo cho sự yên nguy của mẹ mình, còn một người thì mong cho Tuyết Sơn Thần Nữ mau mau thắng trận.

Vì lẽ ban nãy chàng nhờ bà ta gỡ cho một đòn, mặc dù chàng bị bà ta dụ đến nơi này choảng cho một trận nhưng nhìn vào trận đấu này suy ra ban nãy bà ta chẳng dùng hết toàn lực.

Vì vậy trong lòng của Tâm Đăng bỗng sinh ra một hảo cảm, vô tình thành ra chàng đứng về phía Tuyết Sơn Thần Nữ.

Tâm Đăng và Hồng Long Nữ còn đang bàng hoàng nghĩ ngợi, bỗng thình lình cả hai thảy đều giật mình choàng tỉnh vì một tiếng thét rợn người của Hoàng Hà Nhất Sát.

Tiếng thét chưa dứt thì ngọn roi trong tay của hắn bỗng vang lên một tràng tiếng khua loảng xoảng, để rồi uốn theo một chiều hướng lạ lùng, từ bên trên bỗng lộn xuống phía dưới tấn công vào huyệt Hoàn Khiêu của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Huyệt Hoàn Khiêu nằm trên đùi của con người, nếu bị điểm phải tức khắc nhũn người ra không thể nào cục cựa được.

Lúc bấy giờ thì lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ đang bận tấn công vào Thiên Linh Cái của đối phương.

Tâm Đăng đứng bên ngoài nói :

– Thôi nguy rồi!

Nhưng Hồng Long Nữ đứng bên ngoài chỉ thản nhiên mỉm cười, thì ra nàng với Tuyết Sơn Thần Nữ vốn là mẹ con ruột, lại cũng là thầy trò những thế võ của bà ta cơ hồ thảy đều nằm trong lòng ruột của nàng.

Nàng biết đây là một lối dụ địch của mẹ nàng mà thôi, vì vậy trong lòng rất ư bình tĩnh.

Quả thật chỉ vì Tuyết Sơn Thần Nữ thấy giao chiến nãy giờ đã lâu mà không hạ nổi Hoàng Hà Nhất Sát nên trong lòng nóng nảy, cố tình lộ bày ra một chỗ hở cho đối phương tấn công.

Phần Hoàng Hà Nhất Sát đang để hết tâm tư ý chí tìm cách đưa đối phương vào tử địa, bỗng thấy Tuyết Sơn Thần Nữ dùng hết toàn lực tấn công vào giàn trên của mình mà bỏ ơ hờ giàn dưới.

Đây là một dịp may hiếm có, hắn ta thét lên một tiếng kinh hồn để làm khiếp đảm đối phương đoạn trổ ra một thế Hư Thượng Kích Hạ.

Ngọn roi của hắn ta đi nhẹ một vòng lên phía trên, dường như để gỡ đòn, nhưng thực ra là để mượn trớn mà bất thình lình tấn công vào phía dưới của Tuyết Sơn Thần Nữ một roi vô cùng hiểm độc.

Vì nếu ngọn roi của ông ta mà điểm phải huyệt Hoàn Khiêu thì Tuyết Sơn Thần Nữ sẽ ngã sóng soài trong nháy mắt.

Ngọn roi của ông ta vừa bay ra được chừng hai thước thì tức khắc uốn khúc như một con bạch long đâm đầu vào huyệt Hoàn Khiêu một cách vô cùng kinh dị.

Chính vào lúc đầu ngọn roi của hắn còn cách huyệt đạo chừng hai tấc, thấy đã chắc chắn cầm chắc cái thắng trong tay, nào hay đâu Tuyết Sơn Thần Nữ không thối lui để trốn đòn mà ngược lại còn tiến thêm một bước nữa.

Chỉ tiến thêm một bước đó mà Tuyết Sơn Thần Nữ hoàn toàn tánh thoát khỏi tầm tấn công của đối phương, cùng trong một lúc, nhờ tiến thêm một bước, thân hình của hai người vô tình xáp lá cà với nhau, chỉ còn trong gang tấc mà thôi.

Và mũi gươm kỳ diệu trong tay của Tuyết Sơn Thần Nữ đã bằng một tốc độ kinh hồn, bằng một chiều hướng lạ lùng quái dị đâm chếch và huyệt Tỏa Hầu của hắn.

Hoàng Hà Nhất Sát không ngờ đối phương chuyển bại thành thắng đặt mình vào tình trạng hết sức hiểm nguy.

Ý niệm của hắn chưa tròn thì lưỡi gươm của nàng đã kề sát vào huyệt Hầu Đầu, hơi lạnh thấu xương…

Huyệt Hầu Đầu nằm nơi cuống họng, là một vị trí tối quan trọng nằm trên thân hình của con người, chỉ phạm một chút cũng đủ đứt đường hô hấp vong mạng, huống hồ lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ là một lưỡi gươm chém sắt như chém bùn.

Hoàng Hà Nhất Sát thấy tính mạng của mình chỉ treo trên sợi tóc, hết sức kinh mang, vội vàng quát to một tiếng lại sử ra một thế Thiết Bản Kiều…

Mười mấy năm về trước, trên mặt sông Hoàng Hà, chính Hoàng Hà Nhất Sát còn thi thố một cách vô cùng huyền diệu đến thế, bây giờ trên đất bằng thì còn biểu diễn hay đến mức nào…

Tâm Đăng là một người giỏi võ, vậy mà khi trông thấy thân hình của hắn bỗng thình lình ngã phắt ra sau một cách vô cùng lanh lẹn cũng phải tấm tắc khen thầm.

Những tưởng với thế võ điêu luyện như thế có t ể cứu được sinh mạng của mình, vì lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ đâm trượt ra ngoài, cách sống mũi của hắn chừng nửa tấc mà thôi.

Nào hay đâu…

Tuyết Sơn Thần Nữ chỉ chờ có bấy nhiêu đó, sau khi đâm trượt vào khoảng không rồi, nàng giả vờ chúi nhủi vì lỡ bộ…

Hồng Long Nữ là con ruột của Tuyết Sơn Thần Nữ vậy mà lúc đó cũng rú lên một tiếng, có vẻ tiếc rẻ vì con mồi đã vào trong tay rồi mà còn xảy đi.

Tiếng rú của Hồng Long Nữ chưa dứt thì Tuyết Sơn Thần Nữ đã thu tay trở về, cái bộ thu tay của bà ta vô cùng điêu luyện, trong một cái chớp mắt, bà ta trỏ lưỡi gươm vào sát ngực của đối phương mà róc thẳng một đường.

Thế võ quá ư là cay độc làm cho ai đứng bên ngoài cũng đều tin chắc rằng Hoàng Hà Nhất Sát sẽ bị lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ làm cho phơi bày ruột gan ra trong nháy mắt.

Nào hay đâu, Hoàng Hà Nhất Sát thanh danh đã mấy mươi năm nay, nào phải một tay tầm thường.

Chính vào giữa lúc Tuyết Sơn Thần Nữ cũng đinh ninh rằng mình sẽ thành công mỹ mãn, thì thân hình của Hoàng Hà Nhất Sát thình lình bắn vút ra phía sau một đường nhanh như tên.

Đến như Tâm Đăng cũng không trông rõ hắn ta dùng thế võ nào làm cho thân hình của hắn đi sát mặt đất mà bắn vù ra một cách vô cùng nhanh nhẹn.

Thoát ra ngoài hơn ba trượng, Hoàng Hà Nhất Sát vừa chạm gót chân vào mặt đất thì liền đứng phắt dậy…

Thân hình của hắn vừa đứng vững rồi thì tức khắc bên tai của Tâm Đăng vang lên một chuỗi cười trong trẻo như tiếng pha lê…

Thoáng nghe biết ngay rằng đó là giọng cười thích thú của Hồng Long Nữ, định thần nhìn kỹ thấy Hoàng Hà Nhất Sát đang tần ngần đứng đấy, sắc mặt tái xanh cắt không còn chút máu.

Một cơn gió lộng thổi đến làm cho chiếc áo của hắn bay lên lất phất, phần bụng và phần ngực xưa hắn tức khắc phơi bày ra dưới mắt của Tâm Đăng một cách vô cùng trơ trẽn.

Thì ra lưỡi gươm của Tuyết Sơn Thần Nữ đã rạch một đường lên vạt áo trước của hắn, làm cho rách một đường dài từ ngực tới bụng.

Nếu đường gươm này chỉ ăn xuống thêm một chút nữa thì Hoàng Hà Nhất Sát sẽ mang cái nạn đổ ruột phơi gan như chơi.

Quay lại nhìn Tuyết Sơn Thần Nữ, Tâm Đăng thấy thái độ của bà ta phi thường đắc ý, bà ta cầm thanh gươm mà sắc mặt rỡ ràng.

Hoàng Hà Nhất Sát không ngờ sau mười mấy năm tập luyện, hôm nay hội chiến cùng nhau mình lại lãnh lấy cái phần thất bại như vầy.

Cơn xúc động qua đi, thâm tâm của ông ta lần lần bình tĩnh, ông nghiêm sắc mặt nói :

– Hay cho Tuyết Sơn Thần Nữ, không ngờ mười năm không gặp mặt, tài bộ của ngươi lại tiến bộ đến dường này, nhưng thằng Hoàng Hà Nhất Sát này vẫn chưa tâm phục, ngày hôm sau nếu gặp lại sẽ xin lãnh giáo vài đường… bây giờ xin tạm biệt…

Chữ “biệt” vừa thoát ra khỏi cửa họng thì thân hình của hắn ta đã như một cánh nhạn lưng trời, bay vụt xuống triền đồi, chỉ trong một cái chớp mắt thì mất dạng trong bức màn đêm âm u thảm đạm…

Hoàng Hà Nhất Sát đi rồi, Tâm Đăng quay đầu nhìn lại mới thấy bấy giờ giữa chiến trường đã vắng lặng, không còn tiếng sát phạt vang lừng nữa.

Thì ra những tay đối thủ của Thiếu Lâm tam lão nãy giờ một mặt chiến đấu với ba vị cao tăng nhưng một mặt vẫn liếc mắt theo dõi chiến cuộc giữa Hoàng Hà Nhất Sát và Tuyết Sơn Thần Nữ.

Bọn họ thấy Hoàng Hà Nhất Sát công lực cao siêu như vậy mà cũng thua trong tay của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Và họ không biết tại làm sao Tuyết Sơn Thần Nữ bỗng thình lình đứng về phía Tâm Đăng.

Biết ngày hôm nay muốn thắng Thiếu Lâm tam lão, Tâm Đăng và mẹ con Tuyết Sơn Thần Nữ không phải là một việc dễ…

Biết người biết ta, bọn họ tức khắc tự động rút lui bởi vì họ biết rằng thà rút lui còn hay hơn phải cố gắng chiến đấu mà phải mang thêm phần thảm bại.

Trong chớp mắt trên ngọn đồi bây giờ chỉ còn lại Thiếu Lâm tam lão, Tâm Đăng và mẹ con Tuyết Sơn Thần Nữ mà thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.