“Là cô ấy!”
“Là cơ trưởng Vưu!”
“Hóa ra là cơ trưởng Vưu của Bắc Hàng!”
“Bây giờ cô ấy còn làm ở Bắc Hàng nữa đâu.”
Không có ai không biết Vưu Châu Châu. Khi cô xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ai cũng đều khiếp sợ không thôi, nhưng cũng cảm thấy Vưu Châu Châu nhậm chức tổng đội trưởng này là hoàn toàn xứng đáng, bọn họ phục.
“Cô ấy bay được sáu năm, chưa hề xảy ra sai lầm gì, thành công bay qua sấm sét và mưa bão. Thành công hạ cánh trên sa mạc, động cơ bị hư vẫn có thể an toàn hạ cánh ở sân bay, từng bay qua rất nhiều điều kiện ác liệt, được gọi là Vưu Châu Châu bay an toàn suốt 6000 giờ, cơ trưởng Vưu!”, Tổng giám đốc Lâm vô cùng kích động, như muốn thét lên.
Ông ấy vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết sự tích của Vưu Châu Châu, nhưng mặc kệ nghe ở đâu, khi nào, nghe bao nhiêu lần, bọn họ đều không chán, bội phục sát đất.
Tống Thừa Lâm thấy mọi người vỗ tay, cũng vỗ tay theo. Tuy rằng anh ta không muốn Vưu Châu Châu làm người lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng trên thực tế, ở trong lòng anh ta, Vưu Châu Châu là người đầu tiên mà anh ta bội phục. Có điều người này lại quá xinh đẹp, nói cô ấy là nữ thần trong lòng của mấy tên đàn ông ở đây cũng không quá.
Lương Tấn đứng ở giữa những phi công khác, nhìn Vưu Châu Châu chăm chú. Lúc này cô ấy là người trung tâm, mang theo vầng hào quang. anh cũng vỗ tay rất lớn, nhưng tới một ánh mắt cô cũng không cho anh.
“Bây giờ mời tổng đội trưởng Vưu nói hai câu với mọi người.” Tổng giám đốc Lâm lại mở miệng nói.
Tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngừng. Vưu Châu Châu chờ tiếng vỗ tay ngừng mới mở miệng nói: “Tôi là Vưu Châu Châu, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành một trong những tổng đội trưởng hãng hàng không Trường Cát.”
Mọi người chờ xem Vưu Châu Châu tiếp tục nói gì, nhưng cô nói xong câu đó thì không nói gì nữa, lời ít ý nhiều. Lý Sơ Nhất lập tức vỗ tay kịch liệt, những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo.
“Được rồi, sau này mọi người phải nghe theo cơ trưởng Vưu, để tổng đội trưởng Vưu quản lý!” Tổng giám đốc Lâm tiếp tời. Sau đó, ông lại khen Vưu Châu Châu vài tiếng rồi mới giải tán đội ngũ.
Mấy phi công lục đục rời đi. Tống Thừa Lâm cũng theo sau. Lý Sơ Nhất vốn muốn đi cùng với Lương Tấn, nhưng anh vẫn còn đứng đó, đôi mắt nhìn về phía Vưu Châu Châu. Lúc Lý Sơ Nhất còn là cơ phó thường bay cùng với Lương Tấn, lúc thì lên chức cơ trưởng cũng nhờ Lương Tấn và Vưu Châu Châu chỉ đạo. Anh ta cũng biết mối quan hệ của Lương Tấn và Vưu Châu Châu, thế nên cũng không đợi Lương Tấn nữa, cùng những người khác rời đi.
Ở đại sảnh chỉ còn Lương Tấn và Vưu Châu Châu đứng ở đó, chỉ đứng cách nhau vài mét. Lương Tấn vẫn luôn chăm chú nhìn Vưu Châu Châu. Lúc đang chuẩn bị gọi cô thì cô sẽ xoay người, gọi với về phía những người đang rời đi: “Đội trưởng của đội bay thứ năm!”
Cánh môi của Lương Tấn hơi mở ra lập tức mím lại, tiếp tục đứng đó.
Tống Thừa Lâm nghe được tiếng của Vưu Châu Châu, trong lòng “A” một tiếng, cô đang kêu anh ta à? Anh ta xoay người, nhìn về phía Vưu Châu Châu, hỏi lớn: “ Cô đang kêu tôi à?”
Vưu Châu Châu đi qua, đứng trước mặt Tống Thừa Lâm, nâng cằm, “Sửa lại tài liệu của các phi công rồi đưa cho tôi một phần.”
“Tài liệu phi công của cục bay đều ở phòng lưu trữ hết mà?” Tống thừa lâm nói.
Vưu Châu Châu nói: “Vậy anh tới phòng cất giữ lấy đi.”
Tống Thừa Lâm “À” một tiếng. “Tổng đội trưởng Vưu, cô còn gì phân phó không?”
“Anh có thể đi rồi.”
Tống Thừa Lâm cười nói: “Được rồi!” Sau đó đi về phía phòng lưu trữ.
Vưu Châu Châu đi về phía thang máy. Cô phải đi tới văn phòng của tổng đội trưởng. Mà lúc nãy tổng giám đốc Lâm nói với cô nó nằm ở tầng 3, phòng 308.
Vưu Châu Châu đi vào thang máy, xoay người, từ xa nhìn thấy Lương Tấn vẫn còn đứng ở đại sảnh. Cửa thang máy khép lại, cũng ngăn chặn tầm nhìn của cô.
Đại sảnh trống trải chỉ còn lại một mình Lương Tấn. Anh yên lặng, xoay người rời đi.
*
Vưu Châu Châu xem xong tư liệu mà Tống Thừa Lâm đưa cho, sau đó mới rời khỏi văn phòng.
La Xán Xán đang đứng trước cổng lớn của Trường Cát, vừa thấy Vưu Châu Châu từ trong thang máy đi ra lập tức cười lên, “Châu Châu trở thành tổng đội trưởng luôn nha! Quá ngầu! Hai tổng đội trưởng khác của Trường Cát đều là đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi hết đó!”
Vưu Châu Châu nhếch môi lên, “Vậy mình chính là tổng đội trưởng trẻ tuổi xinh đẹp nhất đúng không?”
“Đúng! Chúng ta đi ăn uống chúc mừng thôi. Mình đã gọi cho Nguyên Nghị rồi. Cơ trưởng Lương đâu? Cậu gọi anh ấy đi chung luôn đi! Nhắc mới nhớ, giờ anh ấy đã là cấp dưới của cậu rồi!” La Xán Xán vô cùng vui vẻ kích động.
Vưu Châu Châu nói: “Ba người chúng ta là được rồi.”
“Không kêu thêm cơ trưởng Lương à?”
“Ừm. Bọn mình tách ra rồi.”
“Chia tay?”
Vưu Châu Châu nghĩ, “Có thể nói là tạm thời tách ra nhưng cũng có khả năng là chia tay luôn.”
“Tại sao lại vậy? Chẳng lẽ…”
Vưu Châu Châu ngắt lời “Nói ra thì dài lắm, nhưng không phải là nguyên nhân mà cậu nghĩ đâu.”
La Xán Xán suy nghĩ một chút, nói: “Xem ra cậu rất thích cơ trưởng Lương. Thế nhưng nói chính là khả năng xem như chia tay.”
“Đừng nói cái này, đi thôi, đi chúc mừng.”
Vưu Châu Châu và La Xán Xán rời khỏi toà nhà Trường Cát.
Tống Thừa Lâm đứng sau cầu thang, anh ta vừa từ lầu hai xuống đây, cuộc trò chuyện vừa nãy của Vưu Châu Châu và La Xán Xán anh ta đều nghe được. Anh ta “Ai da” một tiếng, lầm bầm lầu bầu: “Tôi nghe được cái gì thế này? Vưu Châu Châu chia tay với Lương Tấn? Thế này… Thật tốt quá!.” Dù sao Lương Tấn cũng chán chết đi được.
Lương Tấn có chuyến bay nên không chờ Vưu Châu Châu. Anh ngồi ở chỗ điều khiển, các hành khách còn đang lên máy bay. Trong tay anh cầm di động, cúi đầu gửi một tin nhắn: Chúc mừng em trở thành tổng đội trưởng.
Không có tin nhắn trả lời như trong dự đoán, Lương Tấn để điện thoại qua một bên, nghe thông báo cần lưu ý của sân bay. Một lát sau, tiếp viên trưởng đi tới báo hành khách đã lên máy xong. Lương Tấn gửi chỉ thị xin bay tới đài quan sát.
Máy bay trượt vào đường băng, cuối cùng cất cánh.
*
Tống Thừa Lâm vừa mới bay xong thì nhận được điện thoại của Vưu Châu Châu: “Khóa huấn luyện định kỳ của máy bay A380, lần này tới đội mình, anh sắp xếp ngồi trong đội một chút, sau khi bơi xong thì tiếp thu huấn luyện. Nửa giờ sau đem danh sách gửi cho tôi.”
“Cơ trưởng Vưu, đội trưởng Vưu, tôi mới vừa tới sân bay Bắc Thành thôi, nửa giờ sao mà kịp được?”
“Anh tự nghĩ cách đi.”
Vì thế, Tống Thừa Lâm ngồi trên xe gọi điện cho từng phi công, rồi gọi điện cho bộ điều hành. Đúng nửa giờ sau đem danh sách và thời gian biểu gửi cho Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu ngồi trên ghế, xem danh sách trong bưu kiện, Tống Thừa Lâm là người đầu tiên có thời gian huấn luyện, nhưng danh sách thiếu mất Lương Tấn.
“Còn một người nữa đâu?” Vưu Châu Châu gọi điện thoại hỏi Tống Thừa Lâm.
“Còn một người? À, cô đang hỏi cơ trưởng Lương à? Anh ấy còn đang bay, tôi không liên hệ anh ta được. Hay là tối nay cô gọi anh ta hỏi đi?” Tống Thừa Lâm cầm điện thoại cười hì hì.
“Đội viên của anh, anh gọi.” Vưu Châu Châu nói xong, cúp điện thoại.
Lương Tấn vừa đáp xuống sân bay thì nhận được điện thoại của Tống Thừa Lâm, hỏi anh thời gian để sắp xếp kỳ huấn luyện định kỳ A380. Lương Tấn xác nhận thời gian với Tống Thừa Lâm.
Sau khi huấn luyện xong, ai cũng phải viết báo cáo tổng kết, sau đó sao lại cho đội trưởng của mình.
Tống Thừa Lâm bước vào văn phòng của Vưu Châu Châu, đầu tiên biến ra một đóa hoa hồng đỏ, sau đó đặt đóa hoa hồng đỏ lên phần báo cáo của mấy phi công kia. “Mỗi lần nhìn thấy cơ trưởng Vưu, lúc nào tôi cũng cảm thấy hoa hồng rất thích hợp với cô.”
“Lúc không bay thì vui lòng kêu tôi là đội trưởng Vưu.” Vưu Châu Châu chậm rãi nói, cô vừa nói vừa cầm đóa hồng kia lên, ném vào thùng rác bên cạnh.
Cô cầm một xấp báo cáo tổng kết kia lên, ngẩng đầu nói: “Cơ trưởng Tổng, bảng tổng kết của anh làm là ít nhất, hơn nữa viết rất qua loa.”
Tống Thừa Lâm nói: “Bảng tổng kết của cơ trưởng Lương còn ít hơn tôi mà.”
Ngón tay Vưu Châu Châu cong lại, ngay sau bảng tổng kết của Tống Thừa Lâm là một tờ giấy, hay đúng hơn là bản tổng kết của Lương Tấn. Lúc nãy cô bỏ qua Lương Tấn, chưa xem. Lương Tấn chỉ viết vài đoạn, một trang giấy thì chỉ viết được nửa trang. Cô đọc qua một lần, nói: “Bản báo cáo này lời ít ý nhiều.”
“Bất công. Không phải cô với anh ta chia tay rồi sao?” Tống Thừa Lâm nghiêng người dựa vào bàn làm việc của Vưu Châu Châu, vì mình mà bênh vực kẻ yếu.
Vưu Châu Châu liếc nhìn Tống Thừa Lâm một cái, “Tôi nói thật. Còn nữa, anh phải viết thêm một bài báo cáo tổng kết của đội trưởng.”
Tống Thừa Lâm nhíu mày, “Tôi chưa từng biết qua bản tổng kết như thế bao giờ!”
“Viết liền ngay lập tức.”
“Đội trưởng Vưu, cô muốn chơi tôi đúng không? trời cũng sắp tối rồi!”
Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn anh ta, cười, “Nếu sáng mai mà còn chưa xong thì anh sẽ viết thêm một bài nữa.”
Tống Thừa Lâm nhíu mày. Đôi mắt anh ta bỗng nhiên thoáng nhìn qua tệp hồ sơ đang mở ra trên máy tính của Vưu Châu Châu, tên của đề mục là mấy chữ “Bản tổng hợp tổng kết”. “Cô cũng phải biết tổng kết à?”
“Ừm.” Vưu Châu Châu lười nhác đáp. Cá nhân cô cũng không thích viết tổng kết lắm đâu.
“Hóa ra cô cũng phải tổng kết!” Tống Thừa Lâm cười nói, “Xem ra hai chúng ta đều phải tăng ca. Có đội trưởng Vưu ở đây, tôi có thể viết tới sáng ngày mai.”
Vưu Châu Châu trừng hắn một cái, “Anh có thể cút được rồi đấy.”
Tống Thừa Lâm vừa đi, lại có người gõ cửa. Vưu Châu Châu ngẩng đầu, người đứng ở chỗ cửa là Lương Tấn.
“Chuyện gì?” Vưu Châu Châu hỏi.
Lương Tấn nói: “Phần báo cáo tổng kết kia là của đợt trước, đưa nhầm rồi.” Trong tay anh cầm hai tờ giấy A4.
“Sau này cứ đưa mấy thứ này cho đội trưởng của các anh, để đội trưởng của các anh giao cho tôi.” Vưu Châu Châu xử lý công việc theo đúng trình tự.
Lương Tấn trầm mặc nhìn cô.
“Nếu lỡ tới rồi thì để đấy cho tôi đi, lần sau nhớ kỹ là được.” Vưu Châu Châu nói. Nói xong chỉ chỉ chỗ bên tay trái của cô, ý bảo anh để bản báo cáo ở đó, sau đó cô tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính.
Lương Tấn đem bản tổng kết báo cáo trên tay đặt sang bên tay trái của cô. Trời bên ngoài đã có chút tối, Lương Tấn xoay người, đi mở đèn, anh vừa ấn nút một cái, đèn trong văn phòng lập tức sáng lên. Anh bật xong, rời khỏi văn phòng của Vưu Châu Châu.
“Đội trưởng Vưu, cô viết xong chưa? Tôi còn chưa viết xong.” Tống Thừa Lâm gửi tin nhắn tới.
Vưu Châu Châu nhìn thoáng qua, không trả lời.
Chờ viết tổng kết xong, trời đã tối đen, ánh đèn chiếu bên ngoài phi dương bông tuyết.
Tuyết lại rơi rồi.
Vưu Châu Châu cầm ô dự phòng của công ty ra ngoài. Chung cư cô ở cũng không xa mấy, đi bộ chỉ khoảng hai mươi phút. Cô cầm ô đợi xe trong chốc lát, đợi một hồi cũng không thấy chiếc nào, vì vậy quyết định đi bộ về.
Lương Tấn vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, anh đứng cách chỗ đèn đường rất xa, thế nên Vưu Châu Châu không thấy anh. Thấy Vưu Châu Châu đi, anh cũng đi theo từ đằng xa. Đợi tới khi cô bước vào cửa lớn của chung cư, anh mới xoay đi về chung cư của mình.
Anh không bung dù, cũng không gọi xe, đi bộ về chung cư. Từ nơi Vưu Châu Châu ở về đến chung cư của anh, phải đi qua cây cầu Thất Xảo.
Tuyết mùa đông rơi xuống, trên cầu cũng rất người. Lúc Lương Tấn đang đi trên cầu, khó tránh khỏi nhớ tới cảnh anh đã từng đứng ở đây cầm tay Vưu Châu Châu, hôn môi cô. Trong đầu dần hiện ra một vài hình ảnh. Cô dựa lưng lên thành cầu, giơ tay sờ cằm anh, cười nói: “Anh cạo râu rồi à?”
Tuyết rơi lên cằm anh, anh giơ tay sờ một chút, tuyết lập tức liền tan mất, sau đó anh sờ đến tới những sợi râu ngắn củn thô cứng trên cằm mình.