Hai ngày sau, chuyến đi Tuần trăng mật của hai người bắt đầu. Địa điểm là một bãi biển nổi tiếng nằm về phía đông, cách xa trung tâm thành phố S.
Những người có máu mặt trong thành phố đều chọn nơi này để tổ chức lễ cưới hoặc là nơi nghỉ dưỡng đều rất thích hợp. Vì vậy mà nơi này được xem là chốn phồn hoa đô hội của những giàu có.
Ngạn Tuyết bước xuống xe, những làn gió mát rượi mang theo vị mặn của biển cả phả vào người cô. Tóc đen tung bay trong gió càng tôn lên dung mạo tuyệt mỹ của người con gái.
Mặc cho những ồn ào ngoài kia, xung quanh cô như tĩnh lặng đi. Cô không nghĩ sẽ có một ngày cô lại đặt chân đến nơi này, những hình ảnh quá khứ cứ như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí cô.
Trong mắt cô không có đau buồn hay mất mát mà xen vào đó là sự trào phúng, chán ghét. Không phải cô chán ghét nơi này mà là chán ghét “người đó” người đã từng làm cô tổn thương
Lục Bắc Thần thấy cô trầm ngâm thì cất tiếng “Cô tính chôn chân ở đây tới khi nào hả? ”
Ngạn Tuyết không nói gì chỉ nhàn nhạt liếc mắt sang hắn sau đó sải bước đi về phía khách sạn
“Này cô không tính đem hành lí vào à?”
“Thế anh đứng ở đó để trưng à?” cô không trả lời mà hỏi ngược lại Lục Bắc Thần
“Có chồng để làm gì hả? Hừ! Tâm tình bản cô nương đang không được tốt đừng có động vào tôi. Tôi còn chưa xử anh đâu! ”
Nếu không phải tại tên này thì cô cũng đâu cần lết xác đến nơi này làm gì chứ
Lục Bắc Thần lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Cô vợ này của hắn sao lại bạo lực vậy chứ, mở miệng ra là đòi đánh hắn. Không biết đưa cô đến nơi này để hắn xử cô hay là cô xử hắn đây.
Hai tay xách hàng lí vào trong, hắn đã cảm nhận được ánh mắt dọa người của cô.
Lục Bắc Thần lại chỉ đặt một phòng vip, hắn lại muốn tiếp tục ngủ sofa đây mà.
Lúc này, trong lòng Lục Bắc Thần đang gào thét. Hắn cũng có muốn đâu, chẳng phải do ba mẹ hắn canh chừng hai người quá kĩ sao. Hắn cũng không muốn ngủ sofa đâu.
Lục Bắc Thần đành lủi thủi đi sau cô về phòng.
“Luật cũ, tôi ngủ giường anh ra sofa.” Ngạn Tuyết nhẹ nhàng phun ra một câu
Lục Bắc Thần biết trước sẽ như vậy nên cũng không nói gì, chỉ căm phẫn nhìn cô. Từ lúc nào lại có cái luật vợ ngủ giường chồng ngủ sofa này chứ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn nhất định sẽ chém cô thành mảnh.
Đối diện với cô vợ ưa bạo lực này thà hắn đi ra ngoài xả stress còn hơn. Nói rồi hắn liền vứt đồ đạc đó đi ra ngoài.
Hai người đến nơi thì trời cũng đã về chiều. Vừa vẹn từ cửa sổ phòng có thể ngắm hoàng hôn buông xuống.
“Tên này cũng rất biết chọn vị trí đó. Khung cảnh đẹp như này chắc số tiền bỏ ra để thuê phòng cũng không phải là nhỏ. ” Ngạn Tuyết khẽ cười nói, ánh mắt xa xăm nhìn về phía biển, hoàng hôn đang tắt dần.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _