Con Đường Sủng Thê

Chương 193 - Ngoại Truyện 3: Triệu Lão Cha (1)

trước
tiếp

Triệu Duẫn Đình không mở mắt được.

Bốn phía tăm tối, lúc đầu hắn còn có thể cảm giác được bàn tay đã mất đi độ ấm của thê tử, dần dần hắn không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo nữa, hắn không cảm giác được bất kỳ cái gì cả, chỉ nghe thấy tiếng khóc, tất cả đều là tiếng khóc của nữ quyến và trẻ nhỏ, cháu của hắn, chắt của hắn …

Cuối cùng ngay cả một âm thanh cũng không nghe được.

Xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

An tĩnh như vậy, tĩnh lặng đến mức hắn hoảng hốt, hắn biết mình hẳn đã chết, hắn muốn mở to mắt để tìm kiếm bóng dáng của thê tử, hắn muốn cùng nàng đi xuống hoàng tuyền, nhưng hắn không mở mắt được, hắn muốn mở miệng gọi Lan Dung, nhưng cả thân thể không cảm giác, không làm gì được.

Hắn không có nước mắt, nhưng hắn muốn khóc.

Cho đến chết Lan Dung cũng không thích hắn, hắn thấy trong mắt nàng có đồng tình có áy náy, chỉ là tuyệt nhiên không có chút tình ý.

Hắn không trách nàng, ngược lại hắn cảm thấy đau lòng, nửa đời sau hắn đều đối tốt với nàng nhưng cũng không thể lay động trái tim của nàng, đủ để thấy lúc trước nàng đã bị tổn thương sâu bao nhiêu, hết việc này đến việc khác, khiến

nàng khóa chặt tình cảm nam nữ, trong lòng chỉ có con cháu, cùng bị thương chết đi nàng cũng không chịu đi cùng hắn, biến mất vô tung vô ảnh, để lại một mình hắn trôi nổi trong hư vô.

Thống khổ, hối hận, nhung nhớ, sợ hãi, cả người Triệu Duẫn Đình đều đau, hắn nhớ Lan Dung, làm quỷ cũng muốn đến tìm nàng, nhưng hắn không làm được gì…

Triệu Duẫn Đình đau khóc thành tiếng.

“Duẫn Đình ngoan, sau này đừng có trèo cây, nhìn trên đầu con u một cục lớn, nương sợ muốn chết, không khóc không khóc, nương thổi cho con một chút sẽ hết đau.”

Giọng nói hiền từ dịu dàng ngày càng rõ ràng, ngay tại bên tai, lại rất quen thuộc, là đã nghe qua ở nơi nào rồi?

Không biết sức lực từ nơi nào đến, rốt cuộc Triệu Duẫn Đình cũng mở to mắt.

Đập vào trong mắt là một gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, thiếu phụ thoạt nhìn ước chừng 25, 26 tuổi, da thịt nhẵn nhụi, vành mắt đỏ, vừa nhìn đã biết là mới khóc.

Triệu Duẫn Đình không thể tin nhìn chằm chằm vào mẫu thân mình, tại sao mẫu thân …

Hắn cúi đầu đánh giá chính mình, cánh tay cánh chân ngắn ngủn, rõ ràng vẫn còn là con nít!

Trèo cây bị ngã, hình như là chuyện xảy ra năm hắn tám tuổi?

Tằng thị thấy nhi tử đã ngừng khóc nhưng lại chỉ ngây ngốc, khắp mặt đều là nước mắt, vừa đau lòng vừa buồn cười, nàng vừa lau nước mắt cho hắn vừa trêu hắn: “Trước đây bị ngã cũng không thấy con khóc lợi hại như thế này, lần này làm sao? Giống như phải chịu uất ức lớn lắm, còn không phải là do con nghịch ngợm sao? Xem lần sau con còn dám trèo cây không?”

Triệu Duẫn Đình kinh ngạc nhìn mẫu thân, cảm thụ động tác dịu dàng của bà, hắn vẫn không dám tin, vươn tay cầm lấy tay của mẫu thân, bắt được, hoặc là hắn cảm thấy giấc mơ này quá chân thật, hoặc là căn bản đây cũng không phải là mơ.

Nhi tử ngừng khóc, Tằng thị còn có việc cần hoàn thành, sờ đầu nhi tử rồi bước đi. Triệu Duẫn Đình ngồi im ở trong phòng mình nửa ngày, cho đến khi quản gia sau này, bây giờ là tên sai vặt Triệu Nguyên tội nghiệp che mông chạy vào tố khổ với hắn, cuối cùng hắn cũng tin tưởng, hắn đã quay lại khi còn bé.

Hắn quay về lúc mọi chuyện chưa có xảy ra.

Nhưng Lan Dung đâu?

Triệu Duẫn Đình lập tức bước xuống giường, hắn muốn đi gặp Lan Dung, bọn họ cùng chết, hắn trở về, có lẽ Lan Dung cũng trở về!

“Thế tử, người đi đâu vậy?” Triệu Nguyên chín tuổi nhanh chóng chạy đến trước cửa, xoạc chân không cho Triệu Duẫn Đình đi, bởi vì không chăm sóc tốt cho thế tử nên mông bị ăn hai hèo, bây giờ thực hiện cái tư thế này khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng: “Thế tử, hãy ngồi yên đi, thành thành thật thật ở trong phòng, đợi dưỡng thương tốt rồi tính, nếu không phu nhân lại đánh nô tài, thế tử đã nói không làm liên lụy đến nô tài, không thể không đáng tin như vậy!”

Nhìn lão quản gia ổn trọng sau này trong hình dạng của đứa nhỏ, Triệu Duẫn Đình nhịn không được mà cười.

Giằng co một lát, Triệu Duẫn Đình xoay người đến trước gương.

Không thể gấp, cứ thế chạy tới, căn bản Ninh gia sẽ không cho hắn vào, hắn cũng không có lý do để qua đó.

Triệu Duẫn Đình nhìn chính mình trong gương.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, hắn đã quên mất dáng vẻ của mình khi còn nhỏ, vừa nhìn qua, hắn còn tưởng rằng bên trong là nhi tử lúc tám tuổi. Triệu Duẫn Đình nhìn người trong gương không chớp mắt, dần dần phát hiện mình và nhi tử cũng có điểm khác nhau. Bọn họ đều nói hắn và Thừa Viễn như được đúc ra từ một khuôn, thật ra không phải vậy, miệng của Thừa Viễn giống hệt mẫu thân nó…

Triệu Duẫn Đình đưa tay chạm vào gương, trong gương giống như có nhiều thêm hai người, hắn, Lan Dung và Thừa Viễn đều đang đứng bên cạnh, rất nhanh, bên cạnh Thừa Viễn lại có thêm con dâu, cháu gái bảo bối Xán Xán của hắn, còn có hai đứa cháu trai…

Đôi mắt có chút rát, Triệu Duẫn Đình vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Quả nhiên ông trời biết điều hắn khao khát nhất, cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, lần này, hắn nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

~

Lúc hoàng hôn, Ninh Ngộ đi ra từ nha môn của Lễ bộ, ngồi lên xe ngựa về nhà.

Gần đây ở Lễ bộ rất thanh nhàn, không có chuyện gì làm, Ninh Ngộ thấy thoải mái, trên đường về đều nhớ đến nhi tử và nữ nhi trong nhà, đặc biệt là tiểu nữ nhi mới được ba tuổi, so với tỷ tỷ thích làm nũng hơn, so với ca ca lại nhu thuận hiểu chuyện, về nhà ôm nữ nhi nghe cô bé gọi phụ thân là sự hưởng thụ lớn nhất trong ngày.

Hắn kìm lòng không đặng cười lên, không ngờ xe ngựa đột nhiên dừng lại khiến hắn ngã nhào về phía trước, ngay sau đó phu xe kêu lên đầy sợ hãi. Ninh Ngộ cảm thấy không ổn, kéo rèm ra nhìn, thấy trước xe là một bé trai đang nằm sấp, hiển nhiên là bị xe ngựa đụng trúng.

Phu xe còn đang giải thích rằng hắn không đụng vào người, Ninh Ngộ không để ý đến hắn, vội vàng chạy lại lật người bé trai lên.

Triệu Duẫn Đình thống khổ cau mày, mở to mắt nhìn nhạc phụ đại nhân tương lai, tội nghiệp kêu đau, giơ tay sờ chân.

Trán hắn sưng lên, trên người cũng toàn là bụi bặm, khả năng chân cũng bị thương, Ninh Ngộ ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện qua ngã rẽ là về đến nhà, liền nói với phu xe: “Lập tức đi mời thầy thuốc!” Nói xong thì ôm Triệu Duẫn Đình dậy, vừa đi về phía trước vừa dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, thầy thuốc sẽ tới ngay, không có chuyện gì đâu!”

Tuy rằng Triệu Duẫn Đình giả vờ đáng thương, nhưng được nhạc phụ đại nhân ôm, da mặt vẫn nóng lên, quay đầu nhìn hàng liễu bên cạnh.

Ninh Ngộ cúi đầu nhìn, xảy ra chuyện như vậy nhưng bé trai này vẫn không khóc, chân mày nhỏ nhíu lại càng thêm có vẻ hiểu chuyện. Ninh Ngộ thích trẻ nhỏ ngoan ngoãn, cười nói chuyện với hắn, cũng muốn dời đi lực chú ý của đứa nhỏ: “Cháu là con cái nhà ai? Tại sao lại một mình chạy ra ngoài chơi? Người lớn trong nhà có biết không?” Nhìn quần áo trên người bé trai, hẳn là xuất thân từ nhà giàu sang.

Vì nhìn thấy thê tử, Triệu Duẫn Đình cam chịu số phận, nhắm mắt, buồn bực nói: “Cha và nương cãi nhau, cháu không muốn ở nhà … Xin lỗi bá phụ, lúc nãy là do cháu đụng vào xe ngựa nhà bá phụ, cháu không nên chạy lung tung.”

Trẻ nhỏ đều không thích phụ mẫu cãi nhau, Ninh Ngộ đã hiểu vì sao bé trai chạy ra ngoài, nghe bé trai xin lỗi, hắn càng thích đửa nhỏ này hơn, vội vàng dỗ: “Không sao, không trách cháu, là phu xe không cẩn thận làm cháu bị thương, nếu cháu không muốn về nhà, vậy trước tiên đến nhà bá phụ chơi một lát, trong nhà bá phụ có đệ đệ muội muội, bọn chúng sẽ chơi với cháu. Đúng rồi, tên cháu là gì?”

Biết họ tên, có lẽ sẽ đoán được phụ thân là ai.

Đương nhiên Triệu Duẫn Đình biết đây là nhạc phụ đang dò hỏi hắn, hắn giả vờ như không hiểu, lập tức đáp: “Cháu gọi là Triệu … Đình.”

Rõ ràng là tên giả vừa soạn.

Trong lòng Ninh Ngộ thầm nghĩ đứa nhỏ này thật láu cá, vừa lúc đến cửa nhà, hắn cũng không hỏi nữa, trẻ nhỏ biết phòng bị người lớn, chút nữa hắn để cho bọn nhỏ hỏi xem.

“ Phụ thân!”

Vừa vào chính viện của nhị phòng, hai đứa bé chạy tới, dẫn đầu là Ninh Tấn Thư sáu tuổi, theo sau là Ninh Lan Dung ba tuổi, Ninh Tấn Thư chạy nhanh, chạy đến bên cạnh phụ thân trước, Ninh Lan Dung thấy vậy sốt ruột, miệng liên tục gọi “Phụ thân”, càng ngày tiếng gọi càng gấp gáp.

Triệu Duẫn Đình tựa vào trong ngực nhạc phụ, nhìn không dời mắt vào tiểu cô nương mặc váy đỏ càng lúc chạy đến càng gần, nhìn thấy nàng tức giận lườm Ninh Tấn Thư, cái miệng nhỏ nhắn giương cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Thì ra Lan Dung khi còn bé là như thế này …

Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến cháu gái khi còn nhỏ …

Triệu Duẫn Đình không tự chủ cúi đầu, nhìn bé gái đã bổ nhào vào đùi Ninh Ngộ, vừa vặn Ninh Lan Dung cũng ngửa đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lát, Ninh Lan Dung có chút không vui lại nghi ngờ hỏi phụ thân: “ Phụ thân, hắn là ai, tại sao cha lại bế hắn? Lan Dung muốn phụ thân bế.”

Triệu Duẫn Đình không thể tin vào tai của mình.

Ninh Ngộ lắc đầu bật cười, cúi đầu dỗ nữ nhi: “Lan Dung ngoan, đây là ca ca của Triệu gia, xe ngựa của phụ thân đụng ca ca bị thương, phụ thân đưa ca ca về nhà chúng ta xem bệnh, chờ ca ca tốt rồi, phụ thân sẽ bế con, ngoan. dienndnle,qu.y don Tấn Thư, dắt muội muội của con đi.”

Ninh Tấn Thư nghe lời bế muội muội lên, động tác rất thô lỗ, suy cho cùng cũng chỉ mới sáu tuổi.

Ninh Lan Dung được tam ca bế không thoải mái, uốn éo đẩy tam ca ra, vui vẻ đi theo phía sau phụ thân vào viện. Ninh Ngộ đặt Triệu Duẫn Đình lên giường ở gian phòng phía Đông, tự tay cởi giày ngoài và cởi áo cho hắn, hai huynh muội Ninh Lan Dung đứng ở một bên nhìn. Lúc Ninh Ngộ muốn vén ống quần của Triệu Duẫn Đình lên để kiểm tra thương tích, hai người nhìn càng nghiêm túc, chỉ là lúc ống quần được vén lên để lộ ra đầu gối bị chảy máu, Ninh Lan Dung lập tức lấy tay che mắt.

“Rất đau phải không?” Ninh Ngộ lo lắng hỏi.

Tầm mắt của Triệu Duẫn Đình không hề rời khỏi người Ninh Lan Dung, hoàn toàn bị thê tử mới ba tuổi hấp dẫn, có hoang mang có không giải thích được, nhưng phần nhiều vẫn là yêu thích, lòng Triệu Duẫn Đình mềm nhũn. Trách không được cháu gái đáng yêu như vậy, thì ra đều do giống tổ mẫu, giống y hệt tổ mẫu khi không cho phụ thân bế đứa nhỏ bên ngoài, cũng không dám nhìn vết thương.

Lan Dung không nhớ gì sao?

Thật là muốn ôm một cái…

“Triệu Đình?”

Ninh Ngộ lại gọi một tiếng, Triệu Duẫn Đình rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không phải rất đau.” Dù đau hơn nữa, nhìn thấy thê tử cũng không đau.

Rất nhanh Ninh nhị phu nhân đã dẫn trưởng nữ tới, sau khi biết được sự tình, Ninh nhị phu nhân nhịn không được trách cứ trượng phu đi xe nhanh, sau đó sai nha hoàn chuẩn bị nước để rửa miệng vết thương cho Triệu Duẫn Đình. Ninh Lan Dung vẫn không dám nhìn, trưởng tỷ kéo bé đi, bé lại không chịu đi, tò mò nhìn cục u trên đầu Triệu Duẫn Đình.

Triệu Duẫn Đình cảm thấy xấu hổ, biết bây giờ trên đầu mình có một cục u rất xấu, nhưng mà hắn thực sự chờ không nổi, không có gì quan trọng hơn việc nhìn thấy thê tử.

Rất nhanh thầy thuốc đã tới, Triệu Duẫn Đình bị thương không nặng, đầu gối chỉ cần bôi thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.

Sau khi thầy thuốc đi, phu thê Ninh Ngộ tận tình khuyên bảo muốn Triệu Duẫn Đình nói cho bọn họ biết nhà hắn ở đâu, Triệu Duẫn Đình ngậm miệng không nói. Ninh Ngộ không có cách nào, gọi mấy đứa con ra ngoài, dặn dò bọn họ hỏi Triệu Duẫn Đình, sau đó kêu thê tử rời khỏi.

Ninh Liên Dung không có hứng thú với chuyện này, ngồi một lát liền về phòng mình.

Ninh Tấn Thư đang vào độ tuổi thích chơi đùa, thấy Triệu Duẫn Đình ngơ ngác không phản ứng, thấy Triệu Duẫn Đình thật chán, chạy đến đại phòng chơi.

Trong phòng chỉ còn lại Triệu Duẫn Đình và Ninh Lan Dung, bọn nha hoàn đều ở bên ngoài.

“Tại sao ca ca vẫn nhìn muội?” Ninh Lan Dung ngồi cuối giường, buồn bực hỏi.

“Là muội nhìn ta trước, muội nhìn ta, ta mới nhìn muội.” Triệu Duẫn Đình dựa người vào đầu giường, thử thăm dò đùa tiểu cô nương.

Ninh Lan Dung nghiêng đầu suy nghĩ, hình như mình là người nhìn ca ca trước, liền cười, chỉ vào trán mình, có chút hả hê nói cho hắn biết: “Nơi này của ca ca sưng lên.”

Triệu Duẫn Đình đã xác định thê tử không nhớ gì, có hơi thất vọng, rất nhanh lại thoải mái, thê tử không nhớ những chuyện thương tâm đó càng tốt, nàng còn có thể một lần nữa từ một đứa bé lớn lên, lần này hắn sẽ không để cho nàng phải đau lòng.

Nhìn nàng xinh xắn đáng yêu, Triệu Duẫn Đình đáng thương giải thích: “Đúng vậy, trán ta không cứng như đất, cho nên sưng, đặc biệt đau.”

“Đau lắm hả?” Ninh Lan Dung có chút đồng tình với ca ca.

Triệu Duẫn Đình nhìn ra tiểu cô nương mềm lòng, khẩn trương hạ thấp giọng nói: “Rất đau, nếu có người thổi cho ta một chút sẽ hết đau.”

Thổi một chút sao, điều này Ninh Lan Dung biết, khi bé bước đi bị ngã, mẫu thân sẽ thổi cho bé, cho nên bé đứng dậy đi về phía Triệu Duẫn Đình, đứng bên cạnh nhìn trán hắn, rồi nhìn vào mắt của hắn: “Muội biết thổi, muội thổi cho ca ca một chút?”

“Được.” Triệu Duẫn Đình nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác(chỉ sự xinh xắn) gần trong gang tấc, giọng nói cho chút nghẹn ngào.

Ninh Lan Dung không nghe được, vịn bả vai của bé trai, thật cẩn thận ghé sát vào, chu môi thổi một hơi.

Thổi khiến bé trai rơi xuống hai hàng lệ.

Ninh Lan Dung thổi xong nhìn hắn, lúc đầu chờ mong hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn, kết quả nhìn thấy hắn khóc, lập tức hoảng: “Tại sao ca ca lại khóc?”

Triệu Duẫn Đình ôm chặt lấy tiểu cô nương, chôn đầu khóc trong lòng bé gái: “Lan Dung đối với ta thật tốt, từ xưa tới nay chưa từng có ai tốt với ta như vậy, cho nên ta muốn khóc.” Hắn có tài đức gì, mà lại có cơ hội làm lại từ đầu? Lại được thê tử đối xử như vậy?

Ninh Lan Dung ngây người, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, chờ khi Triệu Duẫn Đình ý thức được sự luống cuống của mình bèn buông bé ra cúi đầu lau nước mắt, bé gái nhìn bé trai, lại nhìn ngực của mình, không vui nói: “Ca ca làm ướt áo muội.”

Triệu Duẫn Đình nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu xin lỗi:” Là ca ca không tốt, ca ca đưa muội đi ngắm hoa lan, đi không?”

“Đi!” Ninh Lan Dung lập tức quên chuyện cái áo, nhanh chóng ngồi lên giường, dường như rất quen thuộc, ra lệnh: “Ca ca giúp muội mặc giày!”

“Được.” Triệu Duẫn Đình nhảy xuống, nhặt giày của tiểu cô nương lên, mặc cho bé.

Ninh Lan Dung nhìn theo tay hắn, nghiêm túc khen hắn: “Ca ca khéo, tam ca ngu ngốc.”dienndnle,qu.y don Lúc tam ca đi giày cho bé không dễ chịu như vậy.

Triệu Duẫn Đình nhìn bé cười, mắt phượng sáng ngời tinh khiết như sao.

Ninh Lan Dung nhìn đến ngẩn ngơ: “Ca ca thật là dễ nhìn.” Mấy người ca ca trong nhà không ai đẹp mắt bẳng ca ca này.

” Lan Dung cũng dễ nhìn.” Triệu Duẫn Đình nhỏ giọng khen nàng, nhìn ra bên ngoài, lúc ôm bé xuống trộm hôn lên mặt bé một cái, “Lan Dung xinh đẹp nhất, ca ca thích Lan Dung nhất.”

Được khen xinh đẹp nhất, Ninh Lan Dung cười tươi, sau khi xuống đất liền đưa tay nắm tay Triệu Duẫn Đình dẫn ra ngoài: “Đi ngắm hoa lan!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.