Triệu Trầm muốn trở về.
Hoàng Thượng đã trở về cung, Triệu Trầm khi đi chỉ là trưởng tử Duyên Bình hầu phủ, hoàn toàn chỉ là đi theo cùng du ngoạn, đến lúc về đã trở thành Kim Ngô tiền vệ chỉ huy sứ, được vào cung nhận nhiệm vụ từ Tiền chỉ huy sứ, thuận tiện liền bắt đầu đảm nhiệm nhiệm vụ trông coi hoàng thành ngày đầu tiên, phải đợi đến lúc mặt trời lặn mới có thể trở về phủ.
Trong lòng A Kết bất ổn.
Buổi sáng, lúc nghe tin Triệu Trầm theo Hoàng Thượng vào kinh, dù cho Ninh thị đã nhắc nhở qua rằng Triệu Trầm có thể sẽ không quay lại ngay, A Kết vẫn không nhịn được mà thấp thỏm chờ đợi, sau đó tuy không chờ được Triệu Trầm nhưng lại đón tiếp Quách Bảo Châu đến kể chuyện đi xem náo nhiệt trên đường. uách Bảo Châu phấn khích ríu rít nói chuyện, nói nàng nhìn thấy Quách Tử Kính theo sát bên cạnh Hoàng Thượng, Triệu Trầm cách không xa ở phía sau, thân mang quan phục uy phong lẫm lẫm, là người có dung mạo xuất sắc nhất trong tất cả thị vệ.
A Kết nghe đến nhập thần, kìm lòng không được tưởng tượng ra dáng vẻ của Triệu Trầm.
Xác định Triệu Trầm đến sau chạng vạng mới trở về, A Kết thoáng chút bình tĩnh lại, hơn nữa có Ninh thị và Quách Bảo Châu ở bên cạnh, nàng cũng ngượng ngùng không dám biểu hiện rằng mình quá chờ mong. Dùng xong cơm trưa, bởi vì từ sau khi mang thai thì thường xuyên buồn ngủ, A Kết nằm trên giường không bao lâu liền thiếp đi, đến lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa thấy rõ trang trí trong phòng thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là buổi tối Triệu Trầm sẽ trở về!
A Kết lặng lẽ xuống đất, đứng trước gương đánh giá bản thân.
Cô nương trong gương tóc tai rối bời, bởi vì lúc ngủ nằm nghiêng một bên, khiến cho nửa bên mặt bị ép cho đỏ rực. A Kết khẽ nhéo nhéo mặt mình, luôn cảm thấy hình như mình béo lên, nhưng khi cúi đầu nhìn, bụng nàng vẫn bằng phẳng, căn bản không thể nhìn ra đang có thai. A Kết nhìn trái nhìn phải, xác định dáng người không khác trước đây quá nhiều mới bắt đầu chọn xiêm y.
Ba tháng không gặp, nàng muốn trang điểm thật tốt để lát nữa gặp lại hắn.
Trong ngăn tủ treo quần áo mùa hè mà tú phòng mới đưa tới, áo ngoài, áo mỏng, váy dài, cái gì cần đều đã có, đại đa số đều chưa từng mặc qua.
Mỗi bộ A Kết đều lấy ra ướm thử trước người, cuối cùng để lại hai bộ mà nàng thích nhất, một bộ minh diễm (đẹp rực rỡ), một bộ mộc mạc. Bộ minh diễm có thể tôn lên ngũ quan của nàng, trong lòng A Kết thật thích bộ này, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự mặc vào, Triệu Trầm thông minh như vậy nhất định có thể nhìn ra nàng là vì hắn mà đặc biệt trang điểm, A Kết không muốn khiến hắn nhìn ra. Còn bộ mộc mạc kia, váy dài xanh nhạt thêu hoa sen, mặc lên người thoạt nhìn mát mắt, rất là thoải mái.
“Đại cô nương dậy rồi sao?” Đang trong lúc nàng do dự chưa quyết định được, Tưởng ma ma tiến vào.
A Kết lập tức đỏ mặt, xoay người treo lại váy trong tay, giả vờ lấy ra một cái khác, làm bộ như tùy ý nói: “Uh, buổi sáng người đổ mồ hôi, buổi chiều muốn thay y phục khác.” Nói xong cầm một bộ váy tương đối bình thường, chuẩn bị mặc vào.
Tưởng ma ma tuy không quá xuất sắc, nhưng mấy năm trước thường thấy Tiểu Liễu thị và Chu Bồi liếc mắt đưa tình, hơn nữa tính nàng thận trọng, sao có thể không rõ chút tâm tư của A Kết chứ? Không đành lòng đùa nàng, Tưởng ma ma cười tiến lên, lấy ra bộ váy minh diễm mà A Kết nhìn trúng kia, “Đại cô nương mặc cái này đi, cái này tôn lên nhan sắc của người.”
“Liệu có quá tươi tắn hay không?” A Kết có chút ngượng ngùng hỏi.
“Đại cô nương xinh đẹp, mặc gì cũng giống nhau, không tin thì chúng ta thử xem, lát nữa khi đại gia trở về, người mặc xiêm y của nha hoàn đứng tại trong nhóm người Lục Vân, đại gia liếc mắt vẫn có thể nhận ra người.” Tưởng ma ma cười tủm tỉm trêu ghẹo nàng, lại chọn chiếc áo thêu hoa lan màu xanh biếc phối với chiếc váy, “Một diễm một tố (một tươi đẹp, một thanh thuần), vừa đẹp.”
A Kết cũng rất thích, ngoan ngoãn thay vào.
Chuẩn bị xong xuôi, A Kết ngồi đọc sách ở phía trước cửa sổ, bên ngoài Vọng Trúc hiên là rừng trúc xanh ngát, làn gió nhẹ thổi qua, trong phòng vẫn rất mát mẻ. Chỉ là, tuy rằng nàng lật giở trang sách, nhưng lại không đọc vào chữ nào, chỉ chú tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lần này Triệu Trầm rời nhà lâu như vậy, đêm nay hai vợ chồng sẽ phải đi Vinh Thọ đường dùng cơm, nhưng mà bên ngoài trời nóng như vậy, Triệu Trầm hơn phân nửa sẽ trở về Vọng Trúc hiên trước để tắm rửa thay quần áo khác.
Ngồi một lát thì mệt mỏi, A Kết liền đứng dậy đi vài vòng trên kháng, cứ thế hai lần ba lượt, ánh nắng bên ngoài dần dần chuyển từ chói mắt sang nhu hòa, A Kết đưa lưng về cửa, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tự hỏi Triệu Trầm sắp trở lại chưa?
Nàng lẳng lặng nhìn cảnh đêm hậu viện, trong đầu là khuôn mặt anh tuấn của Triệu Trầm, là cái ôm ấm áp của hắn…
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vén mành, A Kết cho là Tưởng ma ma tiến vào, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ma ma, hầu gia trở lại sao?” Nàng thật có chút nóng lòng, nhưng lại ngại ngần, không thể trực tiếp hỏi thăm Triệu Trầm, đành phải hỏi về cha chồng một chút. Hai cha con đều ở trong cung, hẳn là sẽ cùng nhau hồi phủ nhỉ?
“Phụ thân bị Hoàng Thượng gọi đến hỏi chuyện, có khả năng trở về muộn một chút.” Triệu Trầm buông mành, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc kia, chậm rãi đi đến trước mép giường.
Hắn đến không hề báo trước, A Kết khó có thể tin được, vội vã xoay người, đến lúc thấy nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong thật sự đứng ở đằng kia, nước mắt lập tức thi nhau rơi xuống.
Từng ghét hắn, ghét đến mức hận đời này chỉ mong không gặp lại, hiện tại lại thích đến mức hi vọng mỗi ngày mỗi đêm đều có thể bên nhau.
Triệu Trầm cười nàng: “Mong nhớ ta đến vậy sao? Lại đây, cho ta ôm một cái.”
Nếu như bình thường A Kết nhất định xấu hổ không thôi, nhưng bây giờ nàng chỉ giương mắt nhìn hắn, chậm rãi đi qua. Chờ khi nàng đến mép giường, ánh mắt Triệu Trầm cuối cùng cũng dời từ trên mặt đến bụng nàng. Hắn ôm chân nàng, nhìn chằm chằm cái bụng còn bằng phẳng, sau một lúc lâu, cách quần áo sờ thử, sau đó bàn tay to liền di chuyển vào trong.
“Chàng làm cái gì vậy?” A Kết hoảng hốt muốn che tay hắn lại, mới vừa rồi chỉ lo nhìn hắn, không nghĩ tới tính tình hắn đến chết cũng không đổi, chưa nói vài câu liền muốn giở trò xấu. Chống lại ánh mắt cố chấp của Triệu Trầm, A Kết đỏ mặt quay đầu đi, thanh âm yếu ớt , “Trước khi đứa nhỏ sinh ra, không cho chàng làm loạn…”
Dáng vẻ nàng từ chối khiến người khác muốn yêu thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Triệu Trầm cười khổ, dù hắn muốn thật nhiều, nghĩ tới cũng thật nhiều, nhưng trong bụng nàng đang mang đứa con đầu lòng của hai người, hắn nào dám mạo hiểm. Hôn lên mu bàn tay nhẵn nhụi của nàng lại bị nàng tránh, Triệu Trầm một tay đỡ nàng, một tay lần vào trong. Hắn luyện tên hàng năm, ngón tay có chút thô ráp, lại ôn nhu đụng chạm cũng làm cho A Kết thở gấp, ấn bả vai hắn chống đỡ bản thân, muốn cầu hắn đừng như vậy, lại luyến tiếc đã lâu không thân mật, trong mắt tựa như có làn nước luân chuyển, quyến rũ vạn phần.
Triệu Trầm ngửa đầu nhìn nàng, bị ánh mắt mời quân hái (quân ở đây là chồng, người yêu) của nàng làm cho cả người nóng lên, nhân lúc sự việc chưa đến mức không thể ngừng được, hắn khó khăn thu tay, mày dài khẽ nhíu, trong mắt phượng lóe lên chút hoài nghi, “Thật sự có sao? Không phải nàng và nương lừa ta chứ?”
Thì ra hắn sờ đứa nhỏ…
Khóe miệng A Kết nâng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú dù có chút gầy và đen đi nhưng lại càng đẹp mắt, cuối cùng cũng không thể nhịn được, nâng tay đặt lên, vừa nhẹ nhàng sờ vừa cười nói: “Lừa chàng làm gì? Nương nói hiện tại mới qua ít tháng nên không nhìn ra, cứ từ từ rồi bụng sẽ lớn lên. Kỳ thật thiếp cảm thấy hiện tại bản thân đã có chút béo…”
Ánh mắt nàng ôn nhu như nước, lời nói mềm nhẹ càng lòng hắn mềm nhũn, Triệu Trầm bắt lấy tay nàng, hôn lên, thì thào nói nhỏ: “Không hề béo mà càng đẹp mắt. A Kết, ta nhớ nàng…”
Đáp lại hắn là tiếng A Kết không đè nén được mà nôn khan, Triệu Trầm choáng váng, A Kết lại nhanh chóng lui về phía sau hai bước, xoay người cố gắng hồi phục. Chờ cho sự khó chịu đi qua, nàng quay đầu, thấy Triệu Trầm mang ánh mắt phức tạp, còn ẩn chứa chút ủy khuất, nàng nhẹ nhàng cười, vội vàng giải thích: “Mùi mồ hôi trên người chàng quá nặng, hiện giờ thiếp có chút ngửi không được…” Vừa nói vừa lưu luyến không rời nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Trầm lúc này mặc quan phục chỉ huy sứ, áo choàng màu đỏ làm từ vải gai và tơ tằm, eo buộc đai ngọc, lộ ra dáng người cao to vai rộng eo hẹp của hắn, oai hùng uy nghiêm lại tăng thêm vài phần độc đáo, phong lưu mà phóng khoáng.
“Thế nào?” Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, uỷ khuất của Triệu Trầm lập tức biến mất, lui ra phía sau vài bước, để cho nàng nhìn toàn thân.
A Kết đỏ mặt, cúi đầu khuyên hắn: “Nhanh đi tắm rửa đi, đừng để bên kia chờ lâu sốt ruột.”
Triệu Trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, thanh âm khàn khàn: “Vốn định trở về để nàng hầu hạ ta tắm rửa, không nghĩ giờ nàng lại bất tiện, A Kết, vi phu đã rất lâu không suất quân xuất chinh.” Tại bãi săn bên kia, đêm khuya vắng người một mình khó ngủ, chỉ có thể ở trong mộng yêu nàng, khi dễ nàng, thật sự rất muốn đến lúc về dày vò nàng một phen để trấn an bản thân, kết quả nàng dùng phương thức này tránh thoát một kiếp, tuy rằng, phương thức này lại khiến hắn thật lòng cam tâm tình nguyện.
Trời còn chưa tối hắn đã nói loại chuyện này, A Kết trừng hắn, ngồi vào kháng, không thèm để ý tới hắn .
Phía ngoài gian phòng vọng vào tiếng nha hoàn báo trong nhà kề đã chuẩn bị xong nước tắm, Triệu Trầm nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nghĩ tới từ sau khi ra khỏi cung mình đã phóng ngựa chạy như điên, cười lắc đầu, lại liếc nhìn về phía thê tử đang ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia, bước nhanh đi gian ngoài.
Đi sớm về sớm, rửa sạch lại thân thiết cùng nàng, không thể đánh nhau, ôm ôm ấp ấp cũng coi như là ổn vậy.
~
Trong Vinh Thọ Đường, Thái phu nhân một chốc nhìn bức rèm che cửa , một chốc lại nhìn đám nha hoàn bên cạnh, khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa đã phái nha hoàn đi mời phu thê cháu trai trưởng lại đây. Ngại mặt mũi trưởng tôn, nàng không mở miệng, nhưng môi vẫn nhấp lên.
Nàng biết tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng Lâm thị có thai, lúc này nàng ta không sớm một chút theo nam nhân lại đây, chẳng lẽ còn muốn lấy lòng nam nhân sao? Nàng ta không sợ đứa nhỏ gặp chuyện không may à? Quả nhiên thật giống Ninh thị, đều là hồ ly mê hoặc nam nhân.
Triệu Duẫn Đình cũng chưa đến, trong phòng chỉ có một bà già và lũ nhỏ cùng chờ.
Triệu Thanh ngồi nhìn ly trà trước mặt, trầm mặc không nói, Triệu Hàm cũng không khác hắn lắm, chỉ là vẻ mặt không bình thản được như Triệu Thanh. Triệu Nghi lặng lẽ liếc Thái phu nhân, nghĩ nghĩ, cười nói với Thái phu nhân: “Tổ mẫu, hôm qua ta nghe Tiểu Tranh nói người bên ngoài đang náo nhiệt khen ngài giỏi chỉ bảo vãn bối đấy, đầu tiên là đại ca phong quan, ngày hôm qua nhị ca lại trúng tú tài, nhà người ta chả mấy ai lại có chuyện tốt liên tiếp kéo tới như vậy.”
Những lời này Thái phu nhân nghe rất thư thái, trong nhà có hai cháu trai một văn một võ, quả thật đã cho bà mặt mũi.
Nhưng mà bà vẫn là cười híp mắt chuyển công lao cho nhi tử, “Là phụ thân các ngươi dạy dỗ tốt, tổ mẫu không phải làm gì.”
“Đó cũng là tổ mẫu giáo dục tốt phụ thân nha.” Không khí rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút, Triệu Nghi ngọt ngào khen.
“Thật biết nói chuyện.” Thái phu nhân nhìn về phía cháu gái bình thường không mấy chú ý tới, thấy nàng còn nhỏ tuổi đã xinh xắn như hoa như ngọc, tương lai nhất định là mĩ nhân, lại là cô nương duy nhất ở Triệu gia, nhân tiện nói: “Đừng chỉ lo nói bọn họ, ngươi gần đây học nữ hồng thế nào? Ta nghe người ta nói ngươi thường chạy đi xem nai phải không? Về sau vẫn ít đi thôi, cô nương gia cần dịu dàng ngoan ngoãn, à, ngươi cũng mười tuổi, rồi ta sẽ nói với phụ thân ngươi một chút, mời cho ngươi vài ma ma dạy dỗ.”
Mặt Triệu Nghi nhất thời suy sụp, lặng lẽ nhìn về phía hai ca ca, vẻ mặt tội nghiệp. Triệu Thanh bất động thanh sắc, Triệu Hàm không tự chủ mà khẽ cười.
Nhưng lúc này Triệu Duẫn Đình lại bước vào, vừa tiến vào phòng liền nhìn thẳng về phía Triệu Nghi, hiển nhiên là nghe được câu nói vừa rồi, “Mẫu thân, Nghi nhi còn nhỏ, để qua vài năm lại mời ma ma cũng không muộn.”
Thái phu nhân bất mãn trừng mắt với hắn nhưng lại không nói gì thêm mà nhìn chằm chằm về phía phu thê trưởng tôn đang theo hắn đi vào.
“Tổ mẫu.” Triệu Trầm tiến lên hành lễ.
Thái phu nhân hài lòng đánh giá trưởng tôn đã ba tháng không gặp. Hắn đã thay một bộ áo tơ lụa Hàng Châu màu hoa đinh hương, sau khi tẩy rửa đi những phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn cũng không đen như khi vừa trở về, tuấn lãng thanh dật, sao sáng trong mắt phượng thiếu đi sự lạnh lùng khi hồi phủ, càng thêm nội liễm, có thể thấy được đã trưởng thành lên không ít.
Nam nhân, chính là nên đi nhiều để học hỏi kinh nghiệm.
“Thừa Viễn một đường mệt nhọc, nhưng mang lại ngày tháng giá trị bây giờ, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Thái phu nhân đau lòng nói.
Triệu Trầm nói lời cảm tạ, xoay người, nhìn A Kết ngồi xuống trước, hắn mới ngồi.
Tươi cười trên mặt Thái phu nhân phai nhạt, ánh mắt dừng lại một chút trên đôi môi hồng nhuận khác thường của A Kết, dời đi, lại nói chuyện với cha con Triệu Trầm.
Triệu Trầm nói không nhiều, một tiếng nâng trà, ánh mắt nhìn xéo Triệu Hàm ở đối diện.
Nhận thấy được ánh mắt của huynh trưởng, trong lòng Triệu Hàm căng thẳng, nhấc mắt lên, nhìn đến nam nhân đang cười cười với mình.
Nụ cười kia, so với khi Triệu Trầm lạnh lùng không nhìn hắn thì càng làm cho trái tim hắn băng giá.
Triệu Hàm muốn nhìn rõ thâm ý trong nụ cười kia, Triệu Trầm lại dời tầm mắt, trả lời câu hỏi của Thái phu nhân.
Đến lúc đứng dậy đến trước thiên sảnh dùng cơm thì gió đêm cũng vừa thổi tới, Triệu Hàm mới giật mình nhận ra sau lưng mình xuất đầy mồ hôi lạnh. Việc mẫu thân làm phụ thân cũng không ra mệnh lệnh giữ kín, đừng nói hầu phủ, gần như toàn bộ kinh thành đều biết hầu phu nhân Duyên Bình Hầu lòng dạ ác độc muốn mưu hại huyết mạch của trưởng tử không phải do mình sinh ra. Triệu Hàm không sợ huynh trưởng đối phó hắn mà lo lắng huynh trưởng bất mãn với sự trừng phạt của phụ thân, còn muốn đối phó mẫu thân.
Một bữa cơm ăn không có chút mùi vị.
Ăn cơm xong, sau khi Triệu Hàm do dự thật lâu, sau đó đi ra Vinh Thọ đường, để Triệu Thanh đi trước, hắn núp trong bóng tối, muốn chờ sau khi huynh trưởng ra ngoài thì cầu xin thay mẫu thân.
Triệu Trầm cùng A Kết còn chưa đi ra, bởi vì Thái phu nhân gọi A Kết vào buồng trong, nói là có việc dặn dò A Kết vài câu, Triệu Trầm đành phải ở bên ngoài chờ. Vừa lúc Triệu Duẫn Đình cũng chưa đi, gọi nhi tử cùng đứng dưới mái hiên, nói chuyện với hắn: “Thừa Viễn, Tần thị muốn hại cốt nhục của con, ta còn hi vọng nàng ta chết hơn cả, nhưng con cũng biết, ta sai Tần thị đến thôn trang, Hoàng Thượng sẽ không quản, nhưng muốn lấy mạng nàng ta, Hoàng Thượng chắc chắn mất hứng, cho nên con đừng làm gì, hiểu không?”
Triệu Trầm đứng đối mặt thê tử đang ở trong gian phòng, trong tay mân mê một mảnh lá trúc vừa mới bẻ, bình tĩnh nói: “Phụ thân yên tâm, tự thân ta hiểu rõ chuyện gì có thể và chuyện gì không thể làm, Tần thị sẽ không chết.” Chết xong hết chuyện, chẳng phải là tiện nghi cho nàng ta? Nàng ta không phải muốn hại hài tử của hắn sao, hắn sẽ để cho nàng nếm thử cảm giác cốt nhục chia lìa, chờ hắn giết Tần Tư Dũng lại giết Triệu Hàm, lại để cho nàng cảm thụ một chút cảm giác thân nhân chết tại trước mặt nàng là như thế nào.
Triệu Duẫn Đình vẫn không yên lòng, hắn tin rằng Triệu Trầm không xúc động đến mức phái người giết Tần thị, nhưng hắn sợ Triệu Trầm gây chuyện với Triệu Hàm, “Thừa Viễn, con trở về lâu như vậy hẳn là nhìn ra được Thừa An là đứa bé ngoan, nó không giống như người Tần gia, con đối với Tần thị dù hận dù oán ta đều không quản, nhưng con đừng đụng đến Thừa An để báo thù Tần thị…”
“Phụ thân, người thật coi trọng cốt nhục của bản thân phải không? Chỉ cần là con của ngươi, ngươi liền không thể bỏ mặc chứ gì?” Triệu Trầm nhẹ nhàng đánh gãy lời của hắn.
Triệu Doãn Đình thở dài ở trong lòng, “Nay con rồi cũng sẽ nhanh chóng trở thành phụ thân, tâm tình của ta, con hẳn là hiểu.”
“Ta không hiểu.” Triệu Trầm lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào mắt Triệu Duẫn Đình, “Ta sắp trở thành phụ thân rồi, ta cũng sẽ che chở hài tử của ta, nhưng chỉ giới hạn trong đứa nhỏ mà A Kết vì ta mà sinh. Phụ thân, ngươi chạm vào Tần thị, chạm vào hai di nương đều là do ngươi có nỗi khổ riêng, ta trước nay vẫn không trách ngươi chuyện này. Hiện tại ta mệnh tốt hơn, không có người áp chế ta, không cần phải lựa chọn giữa tiền đồ và A Kết, ta không chạm vào nữ nhân khác, cho nên ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình phụ tử đối với đứa nhỏ khác.”
“Nhưng là phụ thân, con không hiểu cảm thụ của ta sao?”
Triệu Trầm đi đến trước người Triệu Duẫn Đình, thanh âm bởi áp lực tích tụ nhiều năm mà có chút kích động, “Khi còn nhỏ ta theo mẫu thân đến nhà dì, biểu muội sẽ nhường trái cây lớn nhất cho ta ăn, sau đó lại cùng biểu huynh đoạt trái lớn thứ hai, đây chính là thân sơ khác nhau, đều là ca ca, tình cảm huynh muội cũng là không giống nhau. Trong nhà chúng ta, ta cũng có đệ đệ, ta cũng thích mang hắn chơi, nhưng mặc kệ ta đối với hắn tốt cỡ nào, hắn đều không dám làm nũng với ta, bởi vì hắn không phải do nương ta sinh ra.”
“Phụ thân, ngươi có ba nhi tử một nữ nhi, mà ta chỉ muốn đệ đệ muội muội ruột. Năm ấy ở Đăng Châu, trước khi phụ thân đến, ta vô tình phát hiện mẫu thân thừa dịp lúc ta không ở đó sai người đi sắc thuốc, ta nghi hoặc, sau hỏi thăm mới biết được mẫu thân uống tị tử canh (canh tránh thai), phụ thân, ngươi có biết ta nghĩ thế nào không?”
Triệu Duẫn Đình thống khổ cúi đầu, “Đừng nói nữa, là ta có lỗi với hai người…”
Triệu Trầm thản nhiên nói, “Khi đó ta chỉ muốn, ta vốn có thể có đệ đệ muội muội của mình, nhưng bởi vì Tần gia, đệ đệ muội muội của ta ngay cả cơ hội sinh ra cũng đều không có, phụ thân lại lần nữa khuyên ta nhận Triệu Hàm là đệ đệ, dựa vào cái gì? Bằng việc gia tộc của mẫu thân hắn hại một nhà ngoại tổ của ta, bằng việc mẫu thân nó đoạt danh phận của nương ta, hay bằng việc hắn đoạt vị trí của đệ đệ ruột của ta?”
“Phụ thân, ta hiện tại nói rõ cho ngươi biết, Triệu Hàm dù tốt dù vô tội đến mấy, hắn cũng không chết tử tế được. Phụ thân, ta nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, ta là mạng lớn mới sống sót, không phải ai mềm lòng thả ta sống sót.” Hiện tại hắn không động Triệu Hàm, chỉ là không muốn đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn) mà thôi.
Không nhìn biểu tình của Triệu Duẫn Đình, Triệu Trầm nhấc chân đến phòng chính.
Phía sau hắn, Triệu Duẫn Đình ngơ ngác đứng, thật lâu sau mới xoay người đi, bóng lưng lại như có chút khom xuống.
Cuối tháng tư, ngàn sao lốm đốm đầy trời, duy chỉ có không thấy ánh trăng, mà dù ánh sao có rực rỡ, chung quy cũng không chiếu được tới phía sau cây cối tươi tốt.
Triệu Hàm vô lực dựa vào vách tường, lệ rơi đầy mặt.
Huynh trưởng có đầy đủ lý do để giết hắn, nhưng là, hắn thật sự không cố ý, nếu có thể, hắn cũng muốn làm đệ đệ ruột thịt với huynh trưởng, nhưng hắn không làm chủ được, số mệnh hắn sinh ra đã cột chặt vào Tần gia, thành kẻ thù trong mắt huynh trưởng.
Còn có phụ thân, hắn không cần mạng mẫu thân, quả nhiên là bởi vì Hoàng Thượng kiêng kị với ngoại tổ phụ.
Triệu Hàm cười khổ, hồn bay phách lạc mà trở về.
Mẫu thân phí hết tâm tư gả vào đây, là muốn làm gì? Nếu nàng nghe được cuộc nói chuyện này, có thể hối hận hay không?
Chắc sẽ không, đó là mẫu thân hắn, một nữ nhân hoàn toàn ngốc nghếch.
Nhưng dù có ngốc, nàng cũng là mẫu thân hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết.