Tống Kim Triêu rũ tay xuống, cuộn chặt thành nắm đấm, ánh mắt thẳng tắp đối diện với Lục Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Anh từng tin tưởng em, nhưng mà…”
Nghe cậu muốn nói lại thôi, Lục Niệm Niệm gần như sụp đổ, cao giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì? Anh nói rõ ràng cho em!”
Cậu cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, cứ như vậy định tội!
Đối diện với từng bước từng bước ép buộc chất vấn của cô, mày Tống Kim Triêu nhíu chặt, trong lòng co rút từng trận đau đớn, hai tay của cậu đều run rẩy, dường như đang kìm nén kích động của chính mình.
Nhìn cậu cắn chặt hàm răng, vẻ mặt thống khổ, Lục Niệm Niệm mím môi, nỗ lực để cho bản thân mình bình tĩnh, liền thu lại tâm tình hỏi cậu: “Xin anh nói với em, rốt cuộc em đã làm gì?”
Đối diện với ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của cô, thần kinh căng thẳng trong đầu Tống Kim Triêu đùng một tiếng đứt mất, giờ khắc này con ngươi trở nên u ám.
Cậu mở ngăn kéo ra, lấy những tấm ảnh đó ra vứt lên trên mặt bàn, “Vậy em nói cho anh biết, đây là gì!”
Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm người trong tấm ảnh, đó là cô cùng Điền Mặc, hình ảnh hai người cùng nhau làm việc, ăn trưa cùng nhau.
Đây chỉ là những chuyện bình thường trong lúc ở chung với đồng nghiệp, cho dù Điền Mặc đối với cô có ý nghĩ gì, cô cũng đã xác định rõ rồi từ chối.
Nhưng những tấm hình này lại là chuyện gì phát sinh?
Lục Niệm Niệm đờ đẫn cầm lên mấy tấm ảnh đó lên, tỉ mỉ xem qua từng tấm từng tấm, trái tim lại như bị người xé rách, đau đến thở không nổi.
Cuối cùng, cô hỏi: “Cho nên anh phái người theo dõi em?”
vẻ mặt Tống Kim Triêu lạnh lùng, con ngươi đen, u ám, căng thẳng nhìn chằm chằm cô, “Em nói với anh, rốt cuộc em cùng Điền Mặc có quan hệ gì!”
Lục Niệm Niệm bị cậu làm cho lùi về sau, viền mắt chua xót: “Bọn em chính là quan hệ đồng nghiệp bình thường, vì sao anh lại không tin tưởng em?”
“Anh nên tin tưởng em như thế nào.” Ánh mắt cùng vẻ mặt của cậu, mù mịt đến cực điểm.
Bị cậu chất vấn như vậy, Lục Niệm Niệm mệt mỏi nhắm mắt, nói: “Anh phái người theo dõi em, hiện tại cho rằng em trượt đường ray sao?”
Nghe được hai chữ kia từ trong miệng cô nói ra, trong lòng Tống Kim Triêu co rút từng trận, đầu đau như búa bổ, ngay cả người cũng bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.
Cậu quay đầu, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt kia, anh mắt đó giống như một con dao, cứa đau nhói vào mỗi dây thần kinh của cậu.
Bị người mình yêu nhất hoài nghi, Lục Niệm Niệm làm sao cũng không nghờ tới, Tống Kim Triêu sẽ cho người theo dõi cô, cuối cùng là tình huống như thế nào, mới để cho cậu làm như vậy.
Chỉ cần nghĩ cẩn thận, Lục Niệm Niệm liền cảm thấy được, Tống Kim Triêu trước mặt dường như từ trước đến nay chưa có nhận thức được.
Hai người chỉ còn lại trầm mặc, Lục Niệm Niệm bị ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc của cậu cứa vào tim đau đớn, quanh người áp suất thấp bao phủ, ép tới không thể thở nổi.
Hít sâu một hơi, xoay người nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng, gần như là chạy trốn, muốn rời xa nơi này.
Nghe thấy ầm một tiếng cửa được đóng lại, Tống Kim Triêu chậm chạp phản ứng lại, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.
Cậu vội vàng chạy xuống lầu, chỉ mang dép lê đuổi theo, bên ngoài tuyết vẫn rơi, cứ như vậy chạy đi!
Khi Lục Niệm Niệm chạy ra ngoài đến cả áo khoác cũng không mặc, gần như là thoát thân bỏ chạy, gió lạnh mãnh liệt thổi, tuyết bay lả tả rơi trên bờ vai gầy yếu của cô, so với gió lạnh thấu xương, trong lòng càng khó chịu.
Tống Kim Triêu nhanh chóng đuổi theo, dép lê trên tuyết trơn trượt một hồi, cậu suýt chút nữa đứng không vững, không phát hiện thấy bóng hình Lục Niệm Niệm, cậu lo lắng, hoảng loạn nắm chặt tay thành nắm đấm.
Lục Niệm Niệm trốn ở trong góc, ánh mắt ngây ngốc nhìn hình bóng của cậu, rõ ràng có thể chạy trốn xa hơn nữa, không cần lại để ý tới cậu, để một mình cậu khó chịu.
Nhưng vẫn không thể buông tay.
Nhìn thấy cậu đi dép lê chạy tới, hoa tuyết phất phới rơi trên tóc của cậu, Lục Niệm Niệm không chịu được, chấp nhận chịu thua từ trong góc bước ra.
Trong âm thanh khàn đặc vì khóc còn mang thèm âm mũi, yên lặng mở miệng: “Em ở đây.”
Tống Kim Triêu nhanh chóng xoay người, theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy mặt cô, sửng sốt một chút, nặng nề thở ra một hơi.
Lục Niệm Niệm đứng bất động tại chỗ, liền thấy ánh mắt Tống Kim Triêu cố định nhìn cô đi tới.
Ánh mắt hai người tĩnh lặng đối diện với nhau, thời khắc này mới phát hiện, trong mắt cậu ngoài sự giận dữ phẫn nộ, còn bị che lấp bởi sự hỗn loạn cùng khủng hoảng.
Cậu đang hãi sợ…
Có thể tức giận vì hiểu lầm của cậu, có thể oán giận sự mẫn cảm của cậu, cũng có thể trách cậu không tin tưởng, nhưng vĩnh viễn không có cách nào phớt lờ sự lo lắng, bất an trong lòng cậu.
Viền mắt đột nhiên nóng lên, nước mắt như nước vỡ đê tuôn trào, quét qua mặt.
Lục Niệm Niệm dựa ở trong góc tường, nước mắt mông lung, nức nở khóc: “Tống Kim Triêu… Anh chỉ biết bắt nạt em.”
Nói xong, nước mắt tuôn trào càng mãnh liệt.
Biết cậu nhất định sẽ đuổi theo, cho nên không dám chạy quá xa, sợ cậu không tìm thấy.
Lục Niệm Niệm nghẹn ngào, nước mắt như trân châu đứt đoạn, lách tách rơi xuống.
Viền mắt Tống Kim Triêu vừa đau sót lại vừa sưng, cậu không muốn nhìn thấy nhất, chính là dáng vẻ rơi nước mắt của cô, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác để người đó phải rơi nước mắt.
Cổ họng cậu khô khốc, thấp giọng mở miệng: “… Xin lỗi.”
Hoa tuyết bay phất phới rơi vào trên người hai người, Tống Kim Triêu đem Lục Niệm Niệm ôm vào trong ngực, sợ cảm lạnh, ôm cô về nhà.
Chờ tiến vào trong phòng, Lục Niệm Niệm chỉ lo lau nước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không phần cho cậu.
Tống Kim Triêu chạm vào nước mắt vừa mới rơi trên mu bàn tay, chất lỏng vừa mặn vừa ướt dần dần bốc hơi, cậu không chút dấu vết vỗ về mu bàn tay, trong lòng mùi vị gì cũng có.
Ban đêm, Lục Niệm Niệm còn tức giận, càng không nguyện ý nói với cậu nhiều hơn một câu, Tống Kim Triêu thật vất vả đem người dỗ ngủ, một mình đi tới ban công phòng khách.
Trong màn đêm trầm mặc vô biên, tàn thuốc run rẩy rơi xuống, nhẹ nhàng tung bay rơi trên mặt đất.
Đứng bên cửa sổ, gió lạnh thổi đến khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, Tống Kim Triêu mệt mỏi nhắm mắt, trong đầu lại lần nữa hiện lên là hình ảnh Niệm Niệm nước mắt rơi đầy mặt.
Cậu dường như suy nghĩ rất lâu, ánh mắt trầm mặc nhìn số điện thoại kia, lần nữa gọi cho Keon.
Đợi mùi thuốc khắp người tản đi, Tống Kim Triêu mới xoay người, rón rén tiến vào phòng ngủ, Lục Niệm Niệm đang ngủ say, cuộn người nằm ở mép giường bên trái, dường như muốn cùng cậu phân rõ giới hạn.
Tống Kim Triêu dừng một chút, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, cứ ôm như vậy, nhưng là một đêm mất ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi Lục Niệm Niệm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Lục Niệm Niệm sa sút tinh thần đi rửa mặt, khi mở cửa mới chú ý tới trên bàn ăn, cậu đã chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lục Niệm Niệm mặt không cảm xúc bước ra ngoài cửa, mấy giây sau lại quay trở lại, cầm một cái bánh mì trên bàn bước ra ngoài.
Rất nhanh đến giờ nghỉ buổi trưa, Điền Mặc lại hẹn cô cùng nhau ăn cơm, sau khi bị thái độ kiên quyết từ chối của Lục Niệm Niệm cậu vẫn cảm thấy khó hiểu.
Từ từ, Điền Mặc dường như cảm nhận được Lục Niệm Niệm đang cố ý xa lánh cậu, sau mấy lần bị cự tuyệt, cậu cũng không hỏi nữa.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà qua đi, ngày hôm sau khi Lục Niệm Niệm tới tòa soạn đi làm, từ chỗ Lão Từ mới biết được, Điền Mặc bị sa thải.
Nghe được tin tức này, Lục Niệm Niệm sửng sốt một lúc, ngữ khí của lão Từ không tránh khỏi có chút tiếc nuối: “Điền Mặc người này làm việc nghiêm túc, ở trong nhóm người thực tập, thầy đánh giá cao em và cậu ta, không ngờ tới chủ biên lại có thể sa thải cậu ta.”
Tình huống quá bất ngờ, cũng là chuyện sáng ngày hôm nay, Lão Từ còn cố ý chạy tới phòng chủ biên nói đỡ, kết quả nói đến miệng đắng lưỡi khô, Điền Mặc vẫn là rời đi.
Lục Niệm Niệm ngồi ở vị trí của mình, lẳng lặng nghe lão Từ nói xong, hoài nghi trong lòng đột nhiên ùa tới, nhưng lại cảm thấy không thể nào, vì vậy loại bỏ ý nghĩ này, chủ động gọi điện thoại cho Điền Mặc, hỏi dò nguyên nhân vì sao chủ biên lại sa thải cậu.
Điền Mặc ôm đồ đang trên đường về trường học, nhìn thấy Lục Niệm Niệm gọi điện thoại tới, dừng một chút mới ấn xuống nút nhận.
Giọng nói của cậu nghe ra so với ngày thường không giống nhau, chỉ đơn giản nói vài câu nguyên nhân chủ biên sa thải cậu, ví dụ như không có lòng cầu tiến, đối với công việc không có lòng nhiệt tình.
Nghe những lý do đường đường chính chính này, tim Lục Niệm Niệm chậm rãi chìm xuống, dự cảm trong lòng nói với cô, chuyện này rất có thể cùng Tống Kim Triêu có liên quan.
Buổi tối tan làm, Tống Kim Triêu tới đón cô về nhà, đối với chuyện hai người chiến tranh lạnh mấy ngày trước, cậu hết sức lưu ý không nhắc lại, Lục Niệm Niệm vốn cho rằng chuyện này sẽ giống như mấy lần trước, hai người cũng sẽ làm lành như lúc đầu, nhưng cô nghĩ sai rồi.
Tống Kim Triêu không nhắc tới nguyên nhân là vì, ở sau lưng cậu đã giải quyết mầm mống gây họa, mà không mảy may đến tình huống hiện tại.
Trên đường về nhà, Lục Niệm Niệm dựa lưng trên ghế, ánh mắt nhìn qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ cứ như vậy mà lướt qua, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tống Kim Triêu nhìn bộ dáng ỉu xìu của cô, tưởng là cô ốm, tận dụng lúc đợi đèn đỏ, duỗi tay ra sờ trán cô, cảm thấy không phải sốt, liền lạnh nhạt hỏi, có chỗ nào không thoải mái.
Lục Niệm Niệm rũ mắt, lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói.
Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn, mơ hồ nhận ra được tâm trạng thay đổi của cô, môi mỏng khẽ động, muốn nói lại thôi.
Ăn xong bữa tối, Lục Niệm Niệm hết sức chủ động đi rửa bát, ngay cả khi Tống Kim Triêu chủ động tìm đến nói chuyện, cũng không phản ứng lại.
Chờ đến thời gian nghỉ ngơi, Tống Kim Triêu từ thư phòng đi ra, phát hiện trong phòng ngủ không có ai, liền đi tới phòng khách, mới phát hiện cô để chân trần ngồi dưới nền nhà trong phòng khách xem phim.
Lông mày Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nhíu lại, đi tới nói với cô: “Trên đất lạnh, về phòng ngủ xem.”
Lục Niệm Niệm lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, “Rất nhanh sẽ kết thúc, anh đi ngủ trước đi.”
Nghe cô uyển chuyển từ chối, trong lòng Tống Kim Triêu như bị chặn bởi một khối bông, muốn mạnh mẽ đem cô ôm về phòng ngủ, lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Cậu xoay người, trở về phòng cầm một chiếc thảm, sau đó lại đi ra, không nói hai lời liền đem người ôm tới trên sô pha, “Anh cùng em xem.”
Tâm trạng của Lục Niệm Niệm rốt cuộc gợn sóng, mắt hạnh trừng cậu, ánh mắt khẽ động.
Tống Kim Triêu không bận tâm đi đoán trong lòng cô đang nghĩ gì, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy chân cô, dán vào làn da lạnh lẽo, lông mày tinh xảo nhíu lại thành một đường.
Vốn là thể chất hàn, đến mùa đông tay lạnh chân cũng lạnh, ngày trước sợ lạnh thường xuyên dán vào trong ngực cậu làm nũng, để cậu sưởi ấm chân tay, nhưng hiện tại tránh cậu còn không kịp, một mình ngồi trong phòng khách vắng vẻ, lạnh lẽo, hai chân lạnh như khối đá.
Chạm phải đôi mắt âm trầm, sóng cuồn cuộn của cậu, Lục Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục chăm chú xem phim, cậu nắm lấy chân cô ôm vào trong ngực, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay từng chút, từng chút đem nhiệt độ ấm áp truyền cho cô.
Hai người ai cũng không nói gì, trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới giọng nói của nhân vật chính trong phim.
Nhìn bộ phim dần đi đến hồi kết, Tống Kim Triêu dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, trầm giọng mở miệng nói: “Về phòng ngủ.”
Lục Niệm Niệm dừng một chút, cầm điều khiển ti vi ấn một hồi, lại dừng ở bộ phim quái vật ultraman.
Nói: “Em xem xong bộ phim này sẽ đi ngủ, anh đi ngủ trước đi.”
Nghe được câu nói đó, Tống Kim Triêu căng thẳng mím môi không nói lời nào, đôi mắt đen, thâm thúy nhìn cô, muốn nhìn cho rõ tâm trạng của cô.
Rất lâu không nghe được câu trả lời của cậu, Lục Niệm Niệm cho rằng đây là thỏa hiệp, liền co lại trong tấm thảm tiếp tục xem phim.
Giây tiếp theo ti vi bị tắt đi, Tống Kim Triêu vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm buông điều khiển ti vi, bước tới vững vàng đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp bước tới lầu hai.
Lục Niệm Niệm cau mày giãy dụa: “Buông em xuống, em muốn xem ti vi.”
Tống Kim Triêu mặt không biến sắc, môi mỏng khẽ mở: “Về phòng ngủ xem.”
Lục Niệm Niệm vẻ mặt rầu rĩ cụp mắt, không nhìn tới cậu.
Đến phòng ngủ, Lục Niệm Niệm sợ cậu đổi ý, trước tiên bật TV, một mình choàng tấm thảm dựa ở bên trái giường, cách xa cậu.
Không biết cô lại đang náo loạn cái gì, Tống Kim Triêu mím môi, lời đến bên miệng lại dừng lại.
Không muốn nghỉ ngơi, Tống Kim Triêu cầm quyển sách nằm trên giường đọc, cứ như vậy tiếp tục bồi cô.
Vì không muốn ảnh hưởng tới cậu, Lục Niệm Niệm đem âm thanh giảm tới mức thấp nhất, ánh sáng trên màn hình không ngừng chiếu ra những tia sáng lập lòe, chiếu vào khuôn mặt nhỏ gầy gò.
Không lâu sau, dường như thật sự buồn ngủ, Lục Niệm Niệm tắt ti vi, chỉ bọc trong tấm thảm mỏng ngủ ở tít bên ngoài mép giường.
Tống Kim Triêu trầm mặc nhìn bóng lưng gầy gò rất lâu, tắt đèn bên cạnh giường, cánh tay dài duỗi ra, dễ dàng đem người ôm vào trong ngực, đắp chăn lên trên hai người.
Cảm nhận được cậu sáp lại gần cùng ôm ấp, Lục Niệm Niệm suýt chút nữa xoay người ôm lấy cậu, kìm chế kích động, cằm của người phía sau chống đỡ trên đầu cô, chỉ nghe thấy cậu trầm giọng mở miệng: “Vì sao lại khó chịu, nói nguyên nhân với anh.”
Nghe được cậu thấp giọng lại dịu dàng nói, Lục Niệm Niệm dừng một chút, sợ hỏi ra rồi, hai người lại lâm vào cãi vã, giống như lần trước.
Người trong lòng cuộn thành một đoàn, lòng Tống Kim Triêu mềm nhũn, cánh tay lướt qua eo nhỏ, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn.
Lục Niệm Niệm nhắm mắt, giống như thăm dò mở miệng hỏi cậu: “Điền Mặc từ chức, anh có biết không?”
Nghe thấy lời này, ánh sáng trong mắt Tống Kim Triêu nhạt dầ, lực nắm tay trở nên nặng nề, ngữ khí nặng nề nói: “Cùng em không có liên quan.”
Coi như cậu thật sự làm gì đó, vậy cũng không có liên quan.
Nghe được cậu đáp lại, tim Lục Niệm Niệm trầm xuống, dự cảm trong lòng dường như dần dần ứng nghiệm, “Cho nên có liên quan tới anh, thật sao?”
Phía sau, Tống Kim Triêu hít sâu một hơi, “Em vì sao cứ để bụng chuyện này như vậy.”
Cậu không có trực tiếp phản bác, cho nên chuyện Điền Mặc từ chức có liên quan đến cậu, ý thức được điểm này, Lục Niệm Niệm xoay người, từ trong lồng ngực của cậu thoát ra.
Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Em cảm thấy, em đã không hiểu rõ anh.”
Ở trong nhận thức của cô, Tống Kim Triêu không phải người như vậy.
Trong ngực đột nhiên trở nên trống rỗng, trong màn đêm tĩnh lặng vô biên, không thấy rõ tâm tình trên mặt Tống Kim Triêu, nhưng cũng có thể nghe ra được trong giọng nói mang theo tuyệt vọng.
Chỉ nghe thấy cái tên đó được nhắc lại lần nữa, “Điền Mặc là vô tội, anh làm cậu ấy mất đi công việc…”
Tống Kim Triêu trầm giọng đánh gãy lời cô: “Không cần lại nhắc tới tên của cậu ta.”
Lục Niệm Niệm sửng sốt, đang muốn mở miệng, bóng đen trước mắt áp xuống, bờ môi mỏng mát lạnh của người đàn ông nặng nè áp xuống, không cho từ chối, còn mang theo cường ngạnh, áp bức cùng dục vọng chiếm hữu, cậu cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi tiến vào, thản nhiên mút, sức lực lỗ mãng mà bá đạo.
Nhận ra được cậu muốn làm gì, Lục Niệm Niệm quật cường muốn trốn đi, lại bị cậu kìm chặt eo không thể động đậy, Tống Kim Triêu duỗi tay, nhấc chân lên, ngón tay thon dài, lạnh lẽo thăm dò, sau đó tiến vào.
Không có bất kỳ chuẩn bị nào cứ thế tiến vào, Lục Niệm Niệm đau đến cau mày, Tống Kim Triêu dường như cũng nhận thức được, ngậm lấy môi cô động tác chậm lại, đợi thân thể phản ứng lại, mới ôm chặt lấy cô, cùng hòa vào làm một khối.
Trong ánh trăng nửa sáng nửa tối, Tống Kim Triêu nhìn thấy khóe mắt cô có vệt nước mắt, cậu liền cúi đầu xuống hôn đi chất lỏng mặn ướt, xúc cảm nóng ấm làm cho cậu đau lòng, cảm giác đau lít nhít lan tràn toàn thân, cho dù là như vậy, cậu cũng cố chấp đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Bốn giờ sáng, Tống Kim Triêu nắm tay Lục Niệm Niệm, bên tai là hơi thở nhàn nhạt của cô, cậu ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn trần nhà.
Sáng ngày hôm sau, Tống Kim Triêu rời đi từ rất sớm, Lục Niệm Niệm cả người đều thấy đau, giống như bị xe tải nghiền qua, xuống giường chân dẫm trên tấm thảm, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Trong lòng ôm hận, mắng chủi vài câu, Lục Niệm Niệm mới chậm rãi bò dậy đi rửa mặt.
Trên bàn ăn như cũ vẫn đặt bữa ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn dán một tờ giấy nhớ.
Kim Triêu: Giúp em xin nghỉ, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Lục Niệm Niệm nhìn tờ giấy nhớ, trong lòng phiền muộn, trực tiếp xé tờ giấy nhớ vò thành một đống ném vào thùng rác.
Đến tòa soạn, Lục Niệm Niệm mở máy tính, chuẩn bị viết bản thảo tin tức ngày hôm nay, lão Từ đi qua nhắc nhở cô về cuộc họp.
Phòng họp ở lầu hai, lúc chủ biên Trương Cảnh Đào cầm tài liệu bước vào, nhìn thấy Lục Niệm Niệm ngồi ở trong góc còn có chút không hiểu, không phải xin nghỉ sao?
Đúng lúc này, Lục Niệm Niệm nâng mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt như có như không dò xét, Trương Cảnh Đào có chút chột dạ quay đầu đi.
Cuộc họp lần này chủ yếu liên quan dự án công trình Hy Vọng được thành lập bởi chính quyền tỉnh W, hai ngày nữa thành ủy sẽ phái người qua đó một chuyến, mà liên quan đến bản tin theo sát, Trương Cảnh Đào dự định phái người của tổ chính trị đi.
Lão Từ vẫn luôn chạy ở tuyến đầu, không nói hai lời yêu cầu tham gia, ngược lại những người khác dường như không tình nguyện đi.
Bởi vì tỉnh W thuộc diện tỉnh khó khăn, mà bọn họ cần đi tới nơi được coi là hoang vu, lạnh lẽo nhất, ở trong núi lớn, điều kiện vô cùng khắc nghiệt, chuyến đi này cần phải kéo dài nửa tháng.
Khi nghe thấy Lục Niệm Niệm cũng muốn đi, Trương Cảnh Đào rõ ràng do dự một lúc, không có lập tức đáp ứng, dù sao tỉnh W rất xa, hơn nữa thời gian lại dài, con gái đi, có thể sẽ phải chịu khổ cực.
Sau khi cuộc họp kết thúc, người muốn đi chỉ có vẻn vẹn vài người, lão Từ biết Lục Niệm Niệm muốn đi, đầu tiên khen ngợi vài câu, sau đó cũng khuyên đừng đi, chỗ đó bên trong vùng núi hẻo lánh, dùng nước dùng điện đều bất tiện, tới đó quả nhiên là chịu tội.
Lục Niệm Niệm không nghe lời lão Từ, trực tiếp đi tới văn phòng chủ biên, hai người nói chuyện rất lâu, khi Trương Cảnh Đào đưa ra quyết định cuối cùng, vẫn không nhịn được nói: “Tống tổng nếu không đồng ý, tôi cũng chịu bó tay.”
Nghe thấy lời như vậy, Lục Niệm Niệm mặt không biến sắc trả lời: “Chuyện này tôi vừa nói qua với anh ấy, anh ấy rất ủng hộ.”
Thấy vẻ mặt người trước mắt chân thành, Trương Cảnh Đào cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói câu: “Ủng hộ là tốt rồi, vậy ngày mai cô cùng lão Từ cùng nhau xuất phát.”
Vì để tránh được Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm cố ý đặt vé xe lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Lần này đi không từ mà biệt, hoặc là mượn cơ hội lần này, có thể để bọn họ bình tĩnh một chút, dù sao cũng chưa từng nghĩ tới cùng cậu thật sự tách ra.
Lúc tới tỉnh W, đã là rạng sáng ngày hôm sau, tín hiệu trên tàu hỏa luôn không tốt, Lục Niệm Niệm xuống xe mới nhìn thấy Tống Kim Triêu gửi tin nhắn tới với mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Nhìn nội dung tin nhắn, cậu đã biết chuyện mình tự ý tới tỉnh W, Lục Niệm Niệm trả lời tin nhắn của cậu, điện thoại hết pin liền tắt máy.
Cùng lúc này trong phòng làm việc của chủ biên, Trương Cảnh Đào nơm nớp lo sợ đứng một bên, nhìn vẻ mặt người trước mặt lạnh lùng, đột nhiên không dám nói câu nào.
Tống Kim Triêu mở tin nhắn trong điện thoại ra, là tin nhắn hồi âm của Niệm Niệm, lông mày dài, đen nhẹ nhàng nhíu lại.
Nói: Kim Triêu, em nghĩ chúng ta nên có một khoảng thời gian bình tĩnh lại, đối mặt với vấn đề xuất hiện trong hôn nhân, em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, mà không phải là chiến tranh lạnh như hiện tại. Chờ em quay về, chúng ta liền kết thúc chiến tranh lạnh, có được hay không?
Sau khi rời khỏi nhà ga, Lão Từ cùng Niệm Niệm ngồi xe bus tới thị trấn, nơi bọn họ muốn đi là một nông thôn ở trên núi, đến trấn nhỏ, còn phải ngồi xe một đường xóc nảy.
Sau khi đến chỗ cần đến, Lục Niệm Niệm ngồi đến mức mông tê dại, thêm vào đó còn say xe, xuống xe liền bắt đầu nôn không ngừng.
May mà lão Từ có chuẩn bị nhiều thuốc, nếu như là thật sự bị bệnh, còn phải ngồi hai giờ xe mới tới thị trấn mua thuốc.
Cán bộ trong thôn sắp xếp cho khách mấy căn phòng trống, bên trong còn đặt thùng nước sạch, những thứ này đều là người trong thôn quyên góp cho nhân vật lớn của trường học, Lão Từ và Niệm Niệm bị cho là khách quý mà đối xử, đều có chút thụ sủng nhược kinh.
Ngày đầu tiên, thị ủy cân nhắc mọi người chạy đường xa tới đều mệt, liền cho trước tiên nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại bắt đầu phỏng vấn.
Buổi tối, Lục Niệm Niệm thật vất vả để sạc pin cho điện thoại, mới phát hiện căn bản không có tín hiệu.
Tin nhắn gửi đi nửa giờ, hiển thị vẫn là đang gửi. Lục Niệm Niệm không thể làm gì khác là xin giúp đỡ của lão Từ, gõ cửa phòng hắn nhưng không thấy đáp lại.
Còn tưởng rằng hắn ra ngoài, Lục Niệm Niệm đang chuẩn bị về phòng, liền nghe thấy giọng nói lão Từ phát ra từ trên đỉnh đầu.
Lão Từ: “Tôi ở đây.”
Lục Niệm Niệm ngẩng đầu, ngoại trừ bầu trời rộng lớn đầy sao, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiếp theo lão Từ nói: “Tôi ở trên cây.”
Ánh mắt Lục Niệm Niệm chậm rãi rời tới, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng lão Từ lung lay ở trên cây.
“Sư phụ, sao anh lại ở trên cây vậy?” Cô hỏi.
Lão Từ ôm thân cây, trong tay còn cầm điện thoại di động, cũng rất bất đắc dĩ: “Chỗ cao tín hiệu tốt.”
Hắn chính là đang gọi điện thoại cho bà xã, cúi đầu nhìn Niệm Niệm dường như tìm hắn có chuyện.
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm nắm điện thoại di động, thuận theo thang trèo lên, cũng muốn gọi điện thoại cho Kim Triêu.
Lão Từ cùng Niệm Niệm phân nhau ra đứng ở hai bên thân cây, Lục Niệm Niệm giơ điện thoại tìm tín hiệu, đáng tiếc tín hiệu rất yếu, tay động nhẹ một cái, liền mất tín hiệu.
Thử rất lâu, Lục Niệm Niệm cuối cùng hết hơi, mắt tha thiết nhìn lão Từ gọi điện thoại xong có thể để mình mượn dùng.
Khi nhận được điện thoại của Niệm Niệm, Tống Kim Triêu đang cùng Keon nói chuyện với nhau, nói chuyện với hắn về tình hình gần đây Keon đưa cho ra kiến nghị điều trị cho cậu.
Nhìn thấy màn hình hiển thị dãy số xa lạ, cậu nhíu mày, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, giây tiếp theo, âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai cậu.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Lục Niệm Niệm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, liền oan ức mở miệng: “Kim Triêu, em lúc nãy vẫn luôn gọi điện cho anh.”
“Nơi này không có tín hiệu, em hơi động một chút, liền mất tín hiệu, chúng ta chỉ có thể câu được câu không nói chuyện.”
Lục Niệm Niệm dường như đang giành giật từng giây từng phút nói chuyện với cậu, từ vượt núi băng đèo đến nơi cần đến, xuống xe vẫn luôn nôn, đến chuyện trèo cây để tìm tín hiệu.
Tống Kim Triêu yên lặng nghe cô nói, sau đó hỏi: “Em bây giờ đang ở đâu?”
Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng: “Em ở trên cây.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu xiết chặt tay thành nắm đấm, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi, nói chưa được mấy câu, Lục Niệm Niệm nhìn lượng pin điện thoại nhắc nhở, liền vội vã hạ giọng chọn trọng điểm nói: “Kim Triêu chờ em quay về! Tạch tạch!”
Một hơi nói xong, vẫn không nghe thấy đối phương đáp lại, điện thoại tự động tắt máy.
Lục Niệm Niệm giống như đánh trận, thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động trả lại lão Từ, cũng không biết Kim Triêu có nghe thấy những lời cuối cùng không.
Lão Từ nhìn cô cười, không nhịn được chế nhạo nói: “Gọi điện thoại cho bạn trai?”
Lục Niệm Niệm lắc đầu, “Là ông xã.”
Lão Từ: “…”
Đầu bên kia điện thoại âm thanh đột nhiên im bặt, nhưng Tống Kim Triêu nhớ rõ lời cuối cùng Lục Niệm Niệm nói, cô nói, chờ cô trở về.
Nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của cậu, trong lòng Keon đứng bên cạnh hiểu rõ mấy phần, ngoại trừ điện thoại của Lục Niệm Niệm, còn ai có thể làm cho Kim Triêu có phản ứng lớn như vậy.
Keon giống như thăm dò hỏi cậu: “Vẫn dự định đi tìm sao?”
Tống Kim Triêu ở phòng trị liệu đã một ngày, vẫn luôn xoắn xuýt một vấn đề, rốt cuộc có nên đi tỉnh W tìm Niệm Niệm, mặc dù đã từng xác minh qua, hy vọng có thể cho nhau mấy ngày bình tĩnh lại, sau khi trở về liền kết thúc chiến tranh lạnh.
Người đàn ông trước rũ mắt, con ngươi đen trong suốt giống như đang suy tư, tiếp theo liền ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh lại: “Tôi chờ cô ấy quay lại.”
Đã nói sẽ trở về, lần này cậu muốn chờ.
Nghe được đáp án của cậu, Keon yên lặng thở một hơi nhẹ nhõm, nếu như Kim Triêu vẫn cố chấp muốn đi, hắn sẽ phải cân nhăc một chút, bệnh tình của cậu có phải đã đến bước không thể khống chế.
Cũng mau hắn đánh giá thấp vị trí của Lục Niệm Niệm trong lòng Tống Kim Triêu.
keon từng hoài nghi, sự xuất hiện của Lục Niệm Niệm có hay không lợi nhiều hơn hại, Tống Kim Triêu trước đây mặc dù linh hồn đã chết, nhưng cậu sẽ không mất đi khống chế, chỉ có thể ẩn mình trong góc tối tự mình vùng vẫy.
Hiện tại Tống Kim Triêu cùng trước đây không giống nhau, tâm trạng của cậu xuất hiện giống người thường, thậm chí đã bước ra khỏi ngã cụt trước đây.
Mà hắn cùng từ từ hiểu ra, chấp niệm của Tống Kim Triêu đã bắt đầu thay đổi, trước đây chỉ là trải qua giai đoạn mù mịt, tối tăm, hiện tại chỉ có Lục Niệm Niệm.
Bởi vì phải đưa tin về tình trạng nghèo khó ở nơi này, Lão Từ tìm mấy người nghèo khó nhất trong thôn, tiến hành phỏng vấn, lúc bắt đầu công việc, Lục Niệm Niệm mới phát hiện cô gái mình phỏng vấn dường như không thể nói chuyện.
Cô gái nỗ lực dùng thủ ngữ giao lưu với bọn họ, Lão Từ nhìn có vẻ lo lắng, lại phát hiện Lục Niệm Niệm cùng đứa nhỏ này khai thông rất tốt, hoàn toàn không có cản trở, hai người luôn dùng thủ ngữ để giao lưu.
Lão Từ không nhịn được khen: “Không ngờ tới em còn biết thủ ngữ.”
Lục Niệm Niệm cười khẽ: “Mẹ của em là người câm điếc.”
Vẻ mặt Lão Từ sững sờ, giống như an ủi vỗ vai cô.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lão Từ trở về chỗ của mình làm cơm tối, Lục Niệm Niệm dẫn theo cô gái đó cùng nhau đi ăn ké.
Khi chỉ có một mình ở bên ngoài, Lục Niệm Niệm mới nhận thức được sâu sắc, không có Tống Kim Triêu ở bên cạnh, dường như cái gì cũng không làm được.
Ban đêm, bên ngoài căn phòng mưa bão nổi lên, tiếng sấm vang ầm ầm, bởi vì mưa quá lớn, đường núi đi lại không được, Lục Niệm Niệm liền để cô gái đó ở lại ngủ cùng mình.
Mưa to vẫn kéo dài tới nửa đêm, mưa rơi xuống chạm vào mái nhà giống như tạo ra một cái lỗ, luôn có cảm giác giây tiếp theo căn phòng này sẽ sụp đổ.
Trải qua một đêm kinh hồn bạt vía, cô gái bên cạnh vẫn đang say giấc, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt, sáng sớm liền nghe được lão Từ gõ cửa, dường như có việc gấp.
Cửa vừa mở ra, liền thấy lão Từ mặc áo mưa vẻ mặt vội vã, trong tay còn cầm xẻng sắt, không biết muốn đi đâu làm gì.
Lão Từ vội vàng căn dặn: “Tối hôm qua trời mưa to quá, trấn nhỏ phía trước ngọn núi đất bị lở, có vài người dân bị chôn vùi.”
“Em cùng cô gái này đợi ở đây, chỗ nào cũng đừng đi, biết không?”
Lục Niệm Niệm ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nghe lời sư phụ, vội vã căn dặn hắn chú ý an toàn, Lão Từ nói xong cầm xẻng sắt cùng đám người vội vàng rời đi.
Khi bộ đội cứu viên nhanh chóng tới đã là buổi chiều, may mà không có người mất tích, người bị chôn vùi, người dân đều tìm thấy, có người bị thương nghiêm trọng được đưa tới bệnh viện ở thị trấn.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, lại thêm hoàn cảnh khắc nghiệt, người ủy viên phụ trách tạm thời để nhóm người thay đổi lịch trình, rút ngắn thời gian phỏng vấn, hai ngày nữa liền có thể trở về thành phố “B”.
Ban đêm, sau khi lão Từ gọi điện cho vợ báo bình an, Lục Niệm Niệm cầm điện thoại đứng ở chỗ hắn vừa đứng tìm tín hiệu, nghe tin tức ngọn núi này xảy ra sạt lở đất, nếu như Kim Triêu biết khẳng định sẽ lo lắng.
Nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, khi điện thoại trong nháy mắt được kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói của Tống Kim Triêu, tiếng nói trầm thấp mà khàn đặc của cậu gọi: “Niệm Niệm, em đang ở đâu.”
Nghe được giọng nói của cậu, Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phảo nhẹ nhõm, đoán được cậu đang lo lắng, vội vàng nói “Em rất tốt”, lại hỏi cậu: “Anh có phải là một đêm không ngủ?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, cậu thấp giọng “Ừ”, một tiếng nặng nề rơi ở trong lòng cô.
Lục Niệm Niệm đau lòng, “Em rất tốt, không có chuyện gì, anh nhanh chóng nghỉ ngơi một chút.”
Xung quanh yên tĩnh, Lục Niệm Niệm đứng trên cây, không đành lòng cúp điện thoại, Tống Kim Triêu không nói gì thêm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của cậu, cùng với tiếng ô tô đang tiến về phía trước.
Lục Niệm Niệm run nhẹ, không nhịn được mở miệng hỏi cậu: “Anh đang ở đâu?”
Tống Kim Triêu nhìn cảnh vật không ngừng biến hóa bên ngoài cửa sổ xe, cùng với đoạn đường lên núi chòng chành làm cho đầu cậu choáng váng, cố nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, cậu trả lời: “Trên đường.”