Ngày hôm sau đi làm, Lục Niệm Niệm liên lạc với dãy số đó, sau khi điện thoại được kết nối, liền vang lên giọng Bắc Kinh chuẩn.
Nghe thấy giọng Lục Niệm Niệm, keon không nhịn được cười: “Cô Lục, cảm ơn sự tin tưởng của cô, đồng ý gọi điện cho tôi.”
Không ngờ tới câu đầu tiên hắn nói lại là cám ơn, Lục Niệm Niệm dừng một chút: “Anh là bạn của Kim Triêu, cho nên tôi…”
Đối với tin tưởng của Lục Niệm Niệm, Keon bắt đầu cảm thấy việc mình phải hoàn thành, dường như cũng không có khó như vậy.
Keon liền ăn ngay nói thật, tự báo cáo thân phận của mình: “Tôi là bác sỹ tâm lý của cậu ta.”
Lời đối phương vừa nói ra, hô hấp của Lục Niệm Niệm đình trệ, vẻ mặt sững sờ, có chút không xác định lặp lại: “… Bác sỹ tâm lý?”
Kim Triêu có bác sỹ tâm lý, bao lâu rồi, cậu bị bệnh sao, vì sao cô cái gì cũng không biết.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại dần hạ thấp, Keon sợ cô không tin, còn nói vài câu, lại giống như nghĩ tới gì đó, hắn dừng một lúc: “Chuyện cô liên lạc với tôi, Kim Triêu không biết chứ?”
Lục Niệm Niệm nhíu mày, nắm chặt điện thoại: “Tôi không nói với cậu ấy.”
Dựa vào thái độ tối qua của Kim Triêu, nếu như biết chuyện mình chủ động liên lạc với người này, sợ là lại xảy lên xung đột.
Keon thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhắc nhở: “Chuyện chúng ra liên lạc riêng với nhau, đừng nói với cậu ấy.”
Dù sao Kim Triêu vẫn luôn không tình nguyện thẳng thắn nói với Lục Niệm Niệm về tình trạng bệnh tình của mình, càng không nguyện ý tiếp nhận phương án trị liệu, cứ kéo dài như vậy chỉ có thể từ từ kéo đổ cậu ta.
Lục Niệm Niệm lẳng lặng nghe, đối phương ngắn gọn nói mấy câu, trái tim đã trở nên loạn thất bát tao.
keon: “Cô Lục, chúng ta vẫn nên hẹn thời gian kỹ càng.”
Lục Niệm Niệm run nhẹ: “Được.”
Buổi trưa, trong thời gian làm việc, trong đầu Lục Niệm Niệm không ngừng hiện lên lời của Keon, Kim Triêu có bác sỹ tâm lý, hơn nữa đã hơn mười năm, cậu vẫn luôn có bệnh tâm lý, nhưng cô một chút cũng không hề biết.
Vừa nghĩ tới những khác thường trước kia của Kim Triêu, trong lòng Lục Niệm Niệm mơ hồ cảm thấy bất an.
Buổi chiều trong tòa soạn không có việc gì, trước thời gian Lục Niệm Niệm tan làm, không đợi Tống Kim Triêu tới đón, bắt taxi trực tiếp tới Phong Thụy.
Đến văn phòng Tổng giám đốc, thư ký tỏ vẻ xin lỗi, chặn cô lại, “Cô Lục, tổng giám đốc đang bận, xin cô chờ một chút.”
Lục Niệm Niệm chỉ có thể ngồi đợi ở bên ngoài, không lâu sau, văn phòng làm việc đột nhiên truyền tới tiếng động, thư ký phản ứng đầu tiên chạy qua, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy tới, gõ cửa nhưng không thấy đáp lại, tiếp theo đẩy cửa đi vào, Lục Niệm Niệm liền theo ở sau lưng.
Cửa phòng làm việc trong nháy mắt mở ra, thư ký ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết có nên tiến tới phía trước hay không, bên trong truyền tới tiếng nói lạnh lùng mà quen thuộc, âm u của Tống Kim Triêu: “Đi ra ngoài!”
Bởi vì thư ký đứng ở trước mặt, Lục Niệm Niệm đứng ở phía sau, người bên trong căn bản không nhìn thấy.
Ngay tại khoảnh khắc thư ký sợ hãi đóng cửa lại, Lục Niệm Niệm cau mày, chậm rãi mở miệng: “Bên trong là ai.”
Nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, trên mặt tổng giám đốc dường như tang thương, lại sợ Lục Niệm Niệm hiểu lầm, thư ký do dự nói: “Là tổng giám đốc cùng một người đàn ông họ Trần…”
vừa dứt lời, trong phòng làm việc lại truyền tới âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Người đàn ông họ Trần?
Mắt Lục Niệm Niệm sững lại, tim đột nhiên nhảy lên, mi tâm khóa chặt, trong đầu hiện lên suy đoán làm cho cô cảm thấy bất an.
Giây tiếp theo, không chút do dự mà đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một màn trước thì sững sờ, mà trong phòng làm việc vẻ mặt hai người kinh ngạc giống nhau nhìn qua.
Trong phòng, văn kiện rơi đầy trên mặt đất, vẻ mặt Tống Kim Triêu hung ác, khóe môi chảy xuống một vệt máu đỏ sẫm.
Mà cách đó không xa, Trần Tương Xán xiết chặt nắm đấm, toàn thân đang run rẩy, gò má cậu xanh tím thành một khối, mũi có chất lỏng nóng ấm, tanh ngọt chảy xuống, thần kinh cậu căng thẳng nhấc mu bàn tay lên, lau đi.
Xung quanh một mảng hỗn loạn, hai người đều thương tích đầy mình, tim Lục Niệm Niệm ngừng đập trong nháy mắt, sau đó cô hiểu được, vừa nãy bên ngoài nghe thấy tiếng động, chính là bọn họ đang đánh nhau.
Vẻ mặt Lục Niệm Niệm lạnh lùng, nhếch môi, “Hai người…”
Trần Tương Xán thấy cô, vẻ mặt tối tăm rốt cuộc xoa dịu phần nào, cậu bước nhanh về phía trước, ánh mắt nhìn cô: “Niệm Niệm, cậu nói với tớ, có phải hắn ta hạn chế tự do của cậu, gây trở ngại đến giao thiệp của cậu!”
Không đợi cô mở miệng, có người bắt lấy cổ tay hắn, lực đạo rất lớn, đem cả người kéo về phía sau, Tống Kim Triêu chắn phía trước người Trần Tương Xán, ánh mắt hung ác, toàn thân tản rơi hơi thở âm u: “Việc này không có liên quan tới cậu!”
Trần Tương Xán không cam lòng yếu thế, trong mắt lửa giận bốc lên: “Là vợ của cậu, cậu lại có thể đối xử với cô ấy như vậy?!”
“Nếu như cậu thật sự yêu cô ấy, chính là không nên đem mọi chuyện đều giấu đi như vậy!”
Lời của hắn hiển nhiên là có ý khác, nghe thấy lời này, sắc mặt Tống Kim Triêu trắng bệch, cắn chặt hàm răng phát ra tiếng răng rắc, tay nắm chặt thành nắm đấm dường như giây tiếp theo sẽ vung tới.
Lục Niệm Niệm sợ hai người lại động thủ lần nữa, vội vã lao ra, chắn ở trước mặt Trần Tương Xán.
Mà khi nhìn thấy động tác này của Lục Niệm Niệm, vẻ mặt Tống Kim Triêu mịt mù tới cực điểm, nhìn bộ dáng vợ mình cứ như vậy che trở cho người khác.
Tim Tống Kim Triêu bị nhấn chìm, môi mỏng chậm rãi nhếch lên lộ ra nụ cười giễu cợt, tầm mắt cậu di chuyển, nhìn về phía Trần Tương Xán, giọng nói rét lạnh như gió mùa đông: “Cậu lại là người nào, thanh mai trúc mã? Hay là tình nhân cũ?!”
U ám, tối tăm trong lòng vẫn luôn áp xuống rốt cuộc bùng phát, phơi bày dưới ánh sáng, trước đó Tống Kim Triêu còn luôn sợ hãi, lo lắng những lời này một khi đã nói toạc ra, liền không có khả năng cứu vãn.
Có thể tại thời điểm nhìn thấy Niệm Niệm một mực bảo vệ Trần Tương Xán, tim cậu bắt đầu máu chảy không ngừng.
Nghe rõ từng câu từng chữ trong lời nói của Kim Triêu, Lục Niệm Niệm hóa đá tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, những lời này lại có thể từ trong miệng cậu nói ra, không giống như vũ khí lợi hại, một đao, một đao cứa ở trong tim cô, đau đớn kèm theo thương tích đầy mình.
Trong đầu Lục Niệm Niệm trống rỗng, trong nháy mắt cảm thấy không chắc chắn, ánh mắt lẳng lặng vẫn luôn nhìn thẳng Kim Triêu, uể oải mở miệng: “Anh vẫn luôn cho rằng là như vậy?”
Lời vừa nói ra, tay Tống Kim Triêu bắt đầu run rẩy, ánh mắt đen, âm u giăng kín vẻ sắc bén, giống như ẩn giấu lưỡi dao sắc bén.
Không nghe thấy câu trả lời phủ định của cậu, Lục Niệm Niệm hoảng hốt cười.
Trần Tương Xán muốn mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy mắt cô đỏ ngầu thì ngừng lại.
Cậu không biết hôm nay đến gặp Tống Kim Triêu là đúng hay sai, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Niệm Niệm rơi lệ cậu liền hối hận.
Ba người giằng co, cuối cùng Lục Niệm Niệm lùi về sau một bước, cố nén nước mặt đang trực trào ra, kìm nén tâm trạng, giọng nói bình tĩnh đối với Trần Tương Xán nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy lời này, ánh sáng trong mắt Tống Kim Triêu đình trệ, sắc mặt cứng đờ, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, một luồng khí lạnh chạy thẳng từ đầu lan tràn khắp toàn thân, cậu không thể tin nhìn chằm chằm Niệm Niệm, trong lúc tuyệt vọng, cậu lại có thể nói ra câu đó, nhưng cậu không còn sức lực để phản bác.
Trong mắt Tống Kim Triêu tràn đầy tang thương, khàn giọng mở miệng, “Đừng rời bỏ anh.”
Tim Lục Niệm Niệm bị câu nói của cậu thít chặt lại, động tác không có ngừng lại, quay lưng về phía cậu trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Đầu Tống Kim Triêu đau như búa bổ, đứng tại chỗ, cậu dường như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn bóng lưng quyết tuyệt dần đi xa, nhưng cậu không có dũng khí đuổi theo.
Người phía sau cũng không có đuổi tới, mỗi một bước đi của Lục Niệm Niệm, tim cũng theo đó mà không ngừng rớt xuống.
Hai người đi thẳng tới cửa lớn của công ty, người bên cạnh đột nhiên dừng lại, Trần Tương Xán vẫn kìm nén tâm trạng, lúc này đứng lại liếc nhìn Lục Niệm Niệm, giọng nói không tự chủ được mà mềm xuống: “Niệm Niệm, theo tớ về thành phố A, tớ đưa cậu về nhà.”
Rốt cuộc cậu không có dũng khí nói ra câu đó, đi theo tớ.
Lục Niệm Niệm rũ mắt, nước mắt trong suốt, long lanh từ khóe mắt tràn ra, bả vai giống như chất đầy đau thương, nhẹ nhàng run rẩy.
Mềm mại bất lực như vậy, lại gần như tuyệt vọng, trong tim Trần Tương Xán bị cứa một nhát, cậu duỗi tay ra muốn ôm lấy cô, người trước mắt phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.
Lục Niệm Niệm nước mắt mịt mù ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với vẻ mặt chua xót, đau lòng của Trần Tương Xán, vẫn cứ cố chấp lắc đầu, chống cự đụng chạm của cậu.
Trần Tương Xán cứng đờ, tay đưa ra được một nửa từ từ thu lại, trái tim giống như bị chặn bởi một tảng đá lớn, cậu dường như đã đoán được quyết định của cô.
Trong trầm mặc, Trần Tương Xán chậm rãi thỏa hiệp, cậu bĩnh tĩnh nói, cổ họng khô khốc, đau đớn, “Tớ hỏi cậu, cậu cùng anh ta ở cùng một chỗ, có hạnh phúc không?”
Cậu không phải Tống Kim Triêu, không hiểu hắn ta yêu Niệm Niệm bao nhiêu, nếu như loại yêu này là cướp đoạt tự do, bẻ gãy cánh, giống như tù nhân vĩnh viễn đem giam giữ bên người, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thời gian quá lâu, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy hốt hoảng, đây có được coi là hạnh phúc không?
Cho dù như vậy, vẫn yêu Tống Kim Triêu, dù cậu hết lần này tới lần khác tổn thương cô, thậm chí hoài nghi, vẫn là yêu cậu, hạnh phúc mỗi ngày đều là chân trần giẫm lên mảnh vụn kính.
Không đợi được đáp án, Trần Tương Xán hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Niệm Niệm lắc đầu chậm rãi bước về phía sau một bước, khàn giọng nói: “Tương Xán, cậu đi đi.”
Khoảnh khắc nhìn khóe mắt cô rơi nước mắt, Trần Tương Xán á khẩu không nói nên lời.
Nhìn theo Trần Tương Xán rời đi, Lục Niệm Niệm xoay người, quay lại.
Cô gái lễ tân mắt thấy xích mích lúc nãy của hai người, trong mắt ngoài trừ nghi hoặc vẫn lóe lên ngọn lửa bát quái, nhìn thấy Lục Niệm Niệm sắc mặt trắng bệch, vội vã tới đỡ: “Cô Lục, cô không sao chứ?”
Đầu Lục Niệm Niệm vừa trướng vừa đau, uể oải lắc đầu, nói tiếng cảm ơn sau đó rời đi, ấn nút thang máy.
Khi lần nữa quay lại văn phòng, thư ký hoảng loạn bất an đi tới đi lui trước cửa phòng làm việc, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đồ vật bị vỡ, bị dọa sợ không dám tiến vào, lúc này nhìn thấy Lục Niệm Niệm tới, liền thở phào nhẹ nhõm.
Vội vã chạy tới: “Cô Lục, tổng giám đốc anh ấy…”
Lục Niệm Niệm gật đầu, do dự rất lâu, chậm rãi đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng làm việc, trên mặt đất là một mớ hỗn độn, bình hoa chia năm xẻ bảy, nhìn thấy bên cạnh chân là một khung ảnh, cúi người chậm rãi nhặt lên, trên ảnh là hình hai người chụp chung lần đầu tiên, khi đó cậu ở viện điều dưỡng, cuối tuần cô mang theo bữa sáng đến tìm cậu.
Không ngờ tới cậu còn giữ tấm hình này.
Trái tim Lục Niệm Niệm chua xót, đứng lên nhìn về phía cậu, bóng lưng cậu ngược sáng quay lưng lại với mình, giống như toàn bộ thế giới âm u, tối tăm, mịt mù chỉ còn thừa lại một người là cậu chìm trong vực sâu vô biên.
Lục Niệm Niệm không nhìn được nữa, đứng ở đằng sau cậu, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà chảy nước mắt.
Dường như linh cảm được, người đứng trước cửa sổ sát đất chầm chầm xoay người, mắt Tống Kim Triêu đỏ ngầu nhìn về phía cô, trong nháy mắt tim ngừng đập, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người cô vài giây, có chút không dám xác định, người xuất hiện trước mặt có phải là cô.
Vẻ mặt cậu lộ ra thất bại cùng tuyệt vọng, cậu nhếch môi, thậm chí không dám lên tiếng, sợ kinh động người trước mặt, sợ sẽ bay đi mất.
Trong yên lặng, ánh mắt hai người đối diện nhau, nước mắt Lục Niệm Niệm theo gò má chậm rãi chảy xuống.
Tim Tống Kim Triêu run lên, nhanh chóng bước tới, đem người kéo vào trong ngực.
Hai người dán chặt vào nhau, rốt cuộc Lục Niệm Niệm nghẹn ngào phát ra tiếng khóc, tay nện ở trên ngực cậu, tàn nhẫn đánh một hồi, mang hết thảy oan ức, phẫn nộ mà phát tiết ra ngoài, nhưng Tống Kim Triêu không buông tay, ôm càng chặt, mừng như điên vì sau khi tuyệt vọng mất đi lại tìm thấy.
Ở trong ngực cậu đánh xé, Tống Kim Triêu không tránh không né, cậu để cô nện, để cô cắn, chỉ cần có thể giảm bớt khó chịu trong lòng cô.
Lục Niệm Niệm òa khóc: “Anh chỉ biết bắt nạt em! Chỉ biết bắt nạt em!”
Cứ như vậy chạy đi, ngoại trừ Tống Kim Triêu, thậm chí cô đã quên, mình không có chỗ nào để đi.
Muốn hỏi cậu, rốt cuộc muốn nghi ngờ tới khi nào, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt như nước vỡ đê, cũng không khống chế được mà chảy xuống.
Trong lòng Tống Kim Triêu chua xót, chỉ còn lại vô ý thức lắc đầu, “Cầu em, đừng lại rời xa anh.”
Cậu gần như dùng ngữ khí khẩn cầu, làm cho Lục Niệm Niệm nước mắt mịt mù, vì sao bây giờ mới biết, Kim Triêu bị bệnh.
Hai người trở về nhà, lại là yên lặng sau khi sóng to gió lớn qua đi, mà mặt yên lặng này có thể kéo dài bao lâu, Lục Niệm Niệm bắt đầu khủng hoảng.
Ban đêm, Tống Kim Triêu cấp bách đem người đặt ở dưới thân, mỗi một lần đều rất hung bạo, không có quá nhiều tư thế, chỉ là khẩn trương chói tay lại, mãnh liệt va chạm, ở trên thân thể mềm mại vừa hôn lại vừa cắn, cảm nhận được bất an cùng khủng hoảng của cậu, Lục Niệm Niệm nhẫn nhịn tiếp nhận cậu, lúc đầu còn có thể chịu đựng được, sau đó truyền tới cảm giác đau.
Lúc trước chỉ cần cô kêu đau, cậu cho dù không vui cũng sẽ dừng lại, kiểm tra có phải là bị thương hay không, nhưng ngày hôm nay không giống như vậy, mỗi lần cậu ra vào đều thô lỗ, ngang ngược, sức lực lớn, dường như muốn đem người khảm vào thân thể.
Hơi thở trầm của người đàn ông cùng tiếng khóc nức nở của cô gái hòa vào màn đêm, Tống Kim Triêu nắm chặt tay cô, cùng mười ngón tay đan vào nhau, môi mỏng dán trên môi cô, mang theo cố chấp nỉ non, cậu một lần lại một lần, không biết mệt mỏi nói với cô, đừng rời xa anh.
Hai người cách nhau rất gần, Niệm Niệm có thể nhìn thấy trong mắt cậu ẩn giấu điên cuồng cùng thống khổ, quá sâu quá đậm, tim cũng bắt đầu run rẩy.
Cả một đêm, hai người không biết mệt mỏi quấn chặt vào nhau, hai người chặt chẽ liên kết, cậu gần như một khắc cũng không muốn tách ra, mà những u ám, mịt mù cùng đấu tranh trong lòng cậu toàn bộ được che lấp.
Chờ đến khi cậu chôn sâu trong thân thể không có động, người dưới thân cũng khóc ướt đẫm gối.