Đột nhiên chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu vang, báo hiệu đã đến giờ Dậu. Lương Tiêu nghe tiếng chuông, thần trí nhẹ nhõm, hít một hơi dài rồi loạng choạng đứng dậy. Minh Tam Thu thấy vậy cũng muốn đứng dậy, có điều chỉ mới động đậy đã thấy nội phủ như bị dao cắt, đau đớn không chịu được, chỉ đành trơ mắt nhìn Lương Tiêu từng chút từng chút một đứng dậy. Truyện “Côn Luân ”
Lương Tiêu đứng dậy được trước, trong lòng vui mừng cuồng liệt, không ngờ đứng chưa vững đã cảm thấy chân mềm nhũn ra, lảo đảo ngả về phía trước. Lúc này mỗi cử động của hai người đều khiến người xem thấp thỏm, cái lảo đảo đó của Lương Tiêu khiến Hoa Mộ Dung kinh hãi thất thanh kêu lên, thấy y cố gắng đứng vững lại được mới thở phào một hơi, tim vẫn còn đập thình thịch: “Xú tiểu tử này, dọa người ta chết khiếp.”
Hoa Vô Xuy thất Lương Tiêu đứng vững, trầm ngâm một chút rồi tiến lên một bước, chầm chậm nói:
– Chúc mừng túc hạ, từ nay về sau người chính là chủ nhân Thiên Cơ cung!
Mọi người nghe vậy đều thất kinh, nghĩ tới việc từ này về sau phải theo hiệu lệnh của thiếu niên lười nhác này, nhất thời đều ngẩn người ra. Tần Bá Phù lại nghĩ: “Lão tử trước đây muốn thu y làm đồ đệ, hiện giờ lại trở thành thượng cấp của lão tử, chẳng phải là lố bịch ư?” Rồi lại nghĩ: “Năm xưa ta đánh y khổ sở, không biết tiểu tử này có đem lòng báo thù.” Nghĩ đến đó lông mày nhíu chặt, thầm cảm thấy buồn rầu. Hoa Mộ Dung lại thầm nghĩ: “Ta trước đây thường tranh cãi với tiểu tử này, không ngờ y lại trở thành cung chủ, không biết có định tìm ta đòi nợ không.” Nhất thời trong lòng bối rối, vô cùng phiền muộn. Ngược lại Hoa Thanh Uyên mặt đầy mừng rỡ, tiến lên một bước hướng tới Lương Tiêu vòng tay nói:
– Lương Tiêu, à, không không, Lương đại cung chủ, chúc mừng, chúc mừng.
Hoa Hiểu Sương nghe thấy câu đó mới dám tin Lương Tiêu quả thực đã trở thành Thiên Cơ cung chủ, tức thì trong lòng mê mẩn, ngơ ngẩn nhìn y, cười đến tận mang tai.
Lương Tiêu hơi thở dần bình thường, trên mặt cũng có một chút huyết sắc, nghe vậy liền mỉm cười nói:
– Hoa đại thúc, ông nhầm rồi.
Hoa Thanh Uyên giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
– Chức cung chủ này, ta không thèm làm!
Lời này vừa nói ra, mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên, Minh Quy không kìm được hét lên:
– Sao có thể như vậy được? Ngươi đã không thèm ngôi vị cung chủ, tại sao lại ra tay tranh đoạt?
Lương Tiêu cười nhạt nói:
– Nói một cách rõ ràng ngắn gọn, ta chỉ muốn các người biết là kẻ mạnh chưa chắc đã chiếm quyền, kẻ thắng chưa chắc đã làm vua.
Mọi người thảy đều giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
– Chư vị, nếu quả thực là “Kẻ mạnh chiếm quyền, kẻ thắng làm vua” thì Thiên Cơ cung chủ tất phải do Tiêu Thiên Tuyệt làm mới đúng!
Trong lòng Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt là thiên hạ vô địch, mọi người đều có thù hận với Tiêu Thiên Tuyệt, nghe câu đó không khỏi biến sắc. Đồng Chú không nhịn được rít giọng hét lên:
– Tiêu Thiên Tuyệt đại gian đại ác, sao có thể đem so với chúng ta được? Xú tiểu tử, ngươi không làm cung chủ thì thôi, không được làm nhục danh dự ba trăm năm của Thiên Cơ cung chúng ta.
Lương Tiêu nói:
– Nói hay lắm, Tiêu Thiên Tuyệt là đại gian đại ác thì chú cháu họ Minh đó cũng bụng đầy quỷ kế, sao có thể gọi là người tốt? Nếu đổi lại là ta, thà để Hoa Thanh Uyên Hoa đại thúc làm cung chủ, mọi người hòa về một mối còn hơn là để họ Minh đó trèo lên đầu đánh rắm.
Trừ mấy kẻ chủ mưu, còn mọi người đối với lời bình luận đó của Lương Tiêu đều có bảy tám phần đồng ý, thấy rằng nếu để Lương Tiêu là người ngoài làm cung chủ thì chi bằng để Hoa Thanh Uyên làm còn hơn. Trong nháy mắt, Diệu Chiêu, Dương Lộ nhìn nhau một cái rồi cùng đứng dậy, đến trước mặt Hoa Thanh Uyên vái chào, đồng thanh nói:
– Diệp Dương hai nhà, tùy Thanh Uyên huynh điều khiển.
Tần Bá Phù cũng vái nói:
– Ba trăm tráng sĩ của Thiên Cơ biệt phủ đều xin nghe lệnh.
Hoa Thanh Uyên vội vàng đỡ ba người đứng dậy, lúng túng nói:
– Cái này… cái, cái này…
Trong lúc cấp bách không tìm được lời nào để nói. Đám người trẻ tuổi trong Thiên Cơ cung đều yêu quý Hoa Thanh Uyên, trước đây thì lệnh cha khó cãi, nhưng lúc này dư luận biến đổi, con của Đồng Chú là Đồng Phóng là người đầu tiên bước ra, trầm giọng nói:
– Cha, hiện giờ ngoại xâm cường thịnh, Hán thất yếu nhược, Thiên Cơ cung chúng ta lấy bảo vệ điển tịch làm trọng, chính là đang ẩn thế không ra, nếu được Hoa huynh là người điềm đạm không tham hư danh lãnh đạo thì đúng là phúc khí của chúng ta.
Con cả của Tu Cốc là Tu Thiên Tứ cũng nói:
– Không sai, ân oán của đời trước đã là quá khứ. Nếu lấy nhân phẩm mà luận thì đương nhiên Hoa huynh đứng đầu.
Con Tả Nguyên chết sớm, nhưng cháu là Tả Hận thấy vậy cũng tiến lên một bước, hướng về vái một cái nhưng không nói gì. Mọi người trong lòng thầm đồng ý, nhất thời không phân họ tộc, đồng loạt vái lạy.
Tả, Đồng, Tu ba người không ngờ hậu nhân đều bày ra tình trạng như vậy, nhất thời quát mắng không được, mà không quát mắng cũng không được, trong lòng vô cùng bối rối. Con trai của Minh Quy là Minh Tam Điệp đối với việc phụ thân coi trọng đường huynh, truyền thụ y bát vốn rất bất mãn, thấy vậy cũng tiến lên, vòng tay nói với Minh Quy:
– Phụ thân, đại thế đã mất, Thanh Uyên huynh độ lượng như biển, hiện giờ quay đầu vẫn còn kịp. Truyện “Côn Luân ”
Hoa Thanh Uyên không tham quyền vị, thấy mọi người đột nhiên đồng loạt ứng cử mình, vừa ngoài ý muốn, lại vừa lo lắng, vội muốn phân biện thì chợt thấy Hoa Vô Xuy mắt sáng rực nhìn tới, đành cúi đầu xuống, lời cự tuyệt ra đến cổ họng lại phải nuốt vào. Hoa Vô Xuy mỉm cười nói:
– Lương Tiêu đã có ý tốt như vậy, lão thân vô cùng cảm kích.
Vừa định thi lễ, Lương Tiêu đã rảo bước tránh qua, lạnh nhạt nói:
– Không dám, ta giúp Hiểu Sương chứ không phải giúp bà.
Hoa Vô Xuy sợ y phá được “Thiên Cơ thập toán” thì không còn đất mà lùi, nhưng bà ta thông minh vô cùng, vẫn cười nói:
– Thì ra là vậy, vậy bà cháu ta đồng lòng, vẫn muốn cảm tạ.
Lương Tiêu hai mắt nhìn lên trời, chính là đang cười nhạt.
Hoa Vô Xuy thần sắc nhẹ bớt, đột nhiên quay người nhìn Minh Quy cười nói:
– Lão thân tác chủ, nếu Minh huynh tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này kết thúc ở đây.
Minh Quy thở dài một tiếng, thảm hại nói:
– Lão phu tính toán mọi đường, cuối cùng vẫn không chống lại được ý trời. Bỏ đi, Tam Điệp, con qua đây.
Minh Tam Điệp không biết có việc gì, trong lòng bối rối, trù trừ tiến đến. Minh Quy cầm tay hắn, đem “Hoàng Hạc ngọc bội” tượng trưng cho thân phận giao cho hắn, nói:
– Bây giờ ta đem ngôi vị “Hoàng Hạc” giao cho con, về sau trên dưới họ Minh đều do con cai quản.
Mọi người thấy Minh Quy muốn nhường vị trí bát hạc đều cảm thấy quái dị, Minh Tam Điệp trước tiên giật mình, sau đó vô cùng mừng rỡ, đúng lúc định nói mấy câu khiêm nhượng thì bỗng thấy mạch môn xiết chặt, đã bị Minh Quy chế ngự.
Minh Quy một chiêu chế ngự con trai, không chút chần trừ hét lên:
– Đi.
Tay vung lên, Minh Tam Điệp lăng không đánh tới Hoa Vô Xuy. Hoa Vô Xuy vốn phòng bị nghiêm mật nhưng không thể ngờ Minh Quy lại lấy con trai ra làm binh khí, nếu đỡ lại thì Minh Tam Điệp không chết cũng bị thương, bất đắc dĩ đành phải nhảy lùi lại. Minh Quy đem con trai mình quay nửa vòng trên không, quay đến đâu mọi người dạt ra tới đó. Hoa Vô Xuy đang định lao lên thì lại nghe Minh Tam Quy rít lên quát:
– Tiếp lấy.
Rồi đột nhiên ném Minh Tam Điệp về phía bà ta, cái ném đó thế như Thái Sơn áp đỉnh, Hoa Vô Xuy bất đắc dĩ phải dừng lại đưa tay lên dùng nhu kình giải khai, nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu giải hết được. Minh Tam Điệp bị chấn đến mồm miệng hộc máu, ngất xỉu đi.
Minh Quy thân hình rung lên, nhảy tới trước mặt Lăng Sương Quân, thực ra lão dùng con trai mình mở lỗi, bản ý chính là nhằm vào mẹ con Lăng Sương Quân, hai chiêu đó đúng là bất ngờ, Lương Tiêu tính hết được việc thiên hạ cũng không nghĩ tới Minh Quy lại có thể quái đản như vậy. Lăng Sương Quân thấy thế vung chưởng chém tới, Minh Quy đảo tay chụp vào mạch môn của bà. Bỗng thấy sau lưng có âm thanh ám khí nhỏ bé phá không bay tới, lập tức phất tay áo ngược lại, quét bay mấy cái kim châm, chính là Ngô Thường Thanh vội vã phóng ra. Lăng Sương Quân lợi dụng lúc Minh Quy phân tâm liền kéo tay phải của Hiểu Sương nhảy lùi lại. Minh Quy phi thân chụp tới, bắt được tay trái của Hoa Hiểu Sương. Hai người mỗi người một tay, đều dùng lực kéo, Hiểu Sương mặt lộ vẻ đau đớn, Lăng Sương Quân trong lòng đau nhói, đành phải buông tay.
Minh Quy chụp Hiểu Sương đẩy tới trước mình, đúng lúc Hoa Vô Xuy đuổi tới, thấy vậy đành dừng chân rít lên:
– Ngươi điên rồi à?
Minh Quy mắt lộ hung quang, âm trầm nói:
– Ai điên? Hừ, ngươi nói chỉ cần ta tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này bỏ qua ư? Phì, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao? Hoa Vô Xuy, ngươi còn nằm trong tã ta đã biết ngươi rồi, bản tính của ngươi ta còn không rõ ư? Ngoài miệng thì ngươi nói dễ nghe lắm, trong lòng lại nghĩ đến những cách độc ác nhất để hành hạ người khác. Chém rắn phải chém đầu, ngươi còn có thể bỏ qua cho bọn Tả lão nhị, Đồng lão tam, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho Minh Quy ta. Ngươi sớm tưởng mọi việc đã xong, muốn đối phó lão phu ư, hừ, lão phu sao có thể chịu nhục trong tay ngươi được?
Minh Quy tay sử kình, hai mắt trợn lên nhìn mọi người, rít giọng quát lên: Truyện “Côn Luân ”
– Tất cả mau tránh ra.
Hoa Hiểu Sương cánh tay đau đớn, nhưng sợ cha mẹ lo lắng nên cố gắng chịu đựng, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng. Nhóm Tả Nguyên thấy Minh Quy làm như vậy là quá đáng, Đồng Chú nói:
– Minh lão đại, thường nghe nói: “Hổ dữ không ăn thịt con”, huynh lấy con trai làm binh khí, coi như không nói tới. Nhưng đứa bé gái này sinh ra đã ít phúc khí, tính mạng lúc nào cũng như trứng mỏng, thật sự không nên hành hạ nó như vậy.
Tu Cốc cũng nói:
– Minh lão đại, mọi việc có thể thương lượng, thả đứa bé đó ra, mọi người sẽ bàn thêm.
Tả Nguyên lại không nói gì, mặt xám ngoét, hiển nhiên thất bại ngày hôm nay đã khiến ông ta tiêu tan hết nhuệ khí.
Minh Quy đảo mắt nhìn ba người, cười nhạt nói:
– Ba người các ngươi đều chịu đau khổ. Thêm cả Thu lão tứ, Diệp lão thất, Dương lão bát ba tên tử quỷ đó, cùng lão phu năm xưa tất cả bảy người, không ai không mong làm con rể của Thiên Cơ cung, không ngờ bị người ngoài qua mặt.
Hoa Vô Xuy biến sắc, trầm giọng nói:
– Họ Minh kia, việc quá khứ còn muốn lôi lên sao?
Minh Quy cười nhạt nói:
– Ngươi sợ rồi sao, hừ, lão phu lại muốn nói ra. Tối hôm đó, sáu cái bị thịt này uống hết rượu, khóc lóc bên bờ hồ như một đám đàn bà.
Ba người Tả Nguyên thấy lão nói đến những việc bí ẩn đó, mặt đều đỏ lên, nhưng đó đều là sự thật, không thể phản bác được lão ta.
Minh Quy nói tới đó, mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng, hậm hực nói:
– Lão phu ngược lại không thể khóc nổi, những thương tâm đó chỉ giấu trong lòng. Lúc đó ta tự nhủ đời này không đấu lại kẻ đó, liền quyết ý đem việc thắng bại giao lại cho đời sau. Hừ, ta tuy không thắng được hắn nhưng con ta vị tất đã không đấu thắng được con hắn.
Lão nhìn Minh Tam Điệp đang mê man, thở dài nói:
– Đáng tiếc là vợ ta sinh được đứa con này giống như một khúc gỗ mục không thể đẽo gọt, ta chỉ còn có thể đem toàn bộ tâm tư gửi lên mình Tam Thu. Nó tuy không phải là người thân của ta, nhưng là do ta tâm huyết một tay tài bồi.
Lão nói tới đó, cười cuồng dại mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn Hoa Vô Xuy nói:
– Ngươi nói xem, nếu không có thằng nhóc phá đám đó thì ngươi có đấu lại ta không?
Hoa Vô Xuy bây giờ mới biết nguyên nhân xâu xa của biến loạn ngày hôm nay, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Đã hơn ba chục năm, không ngờ ngươi vẫn canh cánh không quên, bỏ đi, lão thân đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả Sương nhi, vô luận làm hay không làm cung chủ, ta cũng đều không làm khó ngươi.
Minh Tam Thu cũng chống tay đứng dậy, khó khăn nói:
– Bá phụ, cô bé này quả thật vô can, Hoa Vô Xuy đã nói vậy, người nên thả nó ra đi.
Minh Quy cười nhạt nói:
– Ta không tin được nữ nhân này, bà ta từ lúc còn nhỏ đã chấp chưởng Thiên Cơ cung, trăm bề dựa vào bảy người chúng ta. Nhưng vừa nhìn thấy kẻ đó thì đã coi chúng ta như rẻ rách. Tam Thu à Tam Thu, ngươi tuy tài trí không thấp, nhưng lòng dạ lại không ác độc, cuối cùng cũng không làm được việc lớn. Hắc, có điều đến lúc khẩn yếu, ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ của lão phu, tuy không ngồi lên được ngôi vị cung chủ nhưng đánh bại được Hoa Thanh Uyên thì cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của lão phu, đối với lão phu không còn gì hữu dụng nữa. Truyện “Côn Luân ”
Minh Tam Thu nghe vậy thần trí hoảng hốt: “Nguyên lai ông ta khổ tâm dạy ta ba mươi năm, bất quá chỉ là đem ta làm một con cờ dùng xong thì vứt đi.” Trong ngực đau đớn, lại phun mạnh ra một ngụm máu rải đầy mặt đất.
Minh Quy thấy vậy hơi nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua, cơ hồ không ai thấy được. Hoa Vô Xuy thấy lão khắc bạc tàn nhẫn như vậy, bất giác lòng lạnh buốt, đột nhiên tâm thần chớp động, buột miệng kêu lên:
– Ta biết rồi, Thu Sơn tuyệt đối không phải tự tử mà là chết về tay ngươi, phải không?
Minh Quy giật mình, cười ha hả nói:
– Hoa Vô Xuy giỏi lắm, ngươi làm sao đoán ra được?
Lời đó vừa nói ra, mọi người liền huyên náo ầm ĩ. Đám người Đồng Chú đều lộ ra thần sắc ngơ ngẩn. Hoa Vô Xuy trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra chút gì, chỉ lạnh nhạt nói:
– Những năm đó, Thu Sơn đã bộc lộ với ta không phải chỉ một, hai lần. Hừ, y tuy là kẻ si tình đệ nhất trong thiên hạ nhưng cũng là kẻ nhu nhược đệ nhất trong thiên hạ. Ta cự tuyệt y bao nhiêu lần mà y chưa từng tự sát một lần, ngày đó y đến tìm ta, tuy cử động vô lễ, bị ta quát lui, nhưng bằng vào tính khí nhu nhược của y, chỉ sợ không thể có dũng cảm tự sát… Truyện “Côn Luân ”
Nói đến đó, cổ họng Hoa Vô Xuy hơi nghẹn lại. Thu Sơn đối với bà ta một lòng si mê, bà ta không phải tuyệt nhiên không động tâm, chỉ bất quá tính bà ta kiên nghị, không muốn lộ ra trước mặt mọi người.
Minh Quy gật đầu cười nói:
– Nói đúng lắm, Thu Sơn tuy nhu nhược không có khả năng, nhưng nếu để khiêu khích tranh chấp thì lại là một con cờ tuyệt diệu. Ngày đó ta nói với y là đã nghe ngươi nói ngươi có tình cảm với y. Thằng ngốc đó tương tư đến điên cuồng, nghe vậy sao có thể không tin, vội vã mừng rỡ đến tìm ngươi. Ha ha, kết quả tự nhiên không thể vui vẻ rồi. Ta biết y mỗi lần thất bại đều mượn rượu để giải sầu, liền đi trước một bước, bỏ vào rượu của y một chút Hạc Đính Hồng. Hắc, sau đó ta lại đem cái chết của y đổ lên mình ngươi. Ba người Tả Nguyên vốn cùng Thu Sơn đồng bệnh tương liên, nghe thấy vậy sao có thể không tức giận đầy bụng, thay ta xuất lực.
Nói xong lại ha ha cười lớn, vô cùng đắc ý. Những lời này chưa nói hết, trên Linh Đài đã náo loạn ầm ĩ như sóng như triều. Đồng Chú thì vừa hổ thẹn vừa tức giận, đột nhiên ngực đau nhói lên, ọc ra một ngụm máu.
Minh Quy mặc kệ mọi người chửi bới, cười nhạt mấy tiếng rồi tay giữ Hiểu Sương đi về phía trước, mọi người ném chuột sợ vỡ đồ, không ai dám chặn đường lão. Lăng Sương Quân tim như bị dao dâm, thất thanh khóc lớn. Ngô Thường Thanh tức giận nói:
– Minh Quy, Sương nhi thân mang trọng bệnh, lúc nào tính mạng cũng nguy cấp, nó có mệnh hệ gì thì lão phu… lão phu băm ngươi ra làm vạn mảnh.
Minh Quy cười lớn, ngang nhiên tiến tới. Lúc này, Lương Tiêu đột nhiên cầm bảo kiếm lên, tiến lên chặn đường. Minh Quy trầm mặt, âm u nói:
– Xú tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Lương Tiêu cài kiếm vào eo lưng, dài bước tiến đến, y vừa đánh bại Minh Tam Thu, dư uy còn chưa hết. Minh Quy không kìm được lùi lại nửa bước, giữ chặt sau lưng Hiểu Sương, rít giọng nói:
– Ngươi còn tiến tới một bước, chúng ta ngọc đá cùng tan.
Hoa Thanh Uyên vội nói:
– Lương Tiêu, không được lỗ mãng.
Lương Tiêu nghe vậy dừng bước, ánh mắt dừng trên mặt Hoa Hiểu Sương. Hoa Hiểu Sương cũng nhìn y, đôi mắt to ươn ướt lệ. Hai người đối mặt một lúc, Lương Tiêu nhíu mày, mỉm cười nói:
– Minh lão nhi, ta và ngươi làm một cuộc giao dịch.
Minh Quy lạnh nhạt nói:
– Giao dịch gì?
Lương Tiêu nói:
– Ngươi thả Hiểu Sương. Ta làm con tin của ngươi.
Lời đó vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Minh Quy không tin thiên hạ lại có việc tiện nghi như vậy, cho rằng Lương Tiêu gian trá, chớp mắt âm trầm nói:
– Thằng nhóc, ngươi muốn hí lộng trước mặt lão phu ư? Hừ, còn sớm mười năm!
Lương Tiêu cười ha hả, đột nhiên vung chưởng đánh vào ngực, máu miệng phun ra ướt cả áo.
Mọi người liền la lên mấy tiếng kinh hãi, Hiểu Sương thất thanh kêu lên:
– Tiêu ca ca, anh… anh làm gì vậy?
Lương Tiêu nhịn đau mỉm cười, cao giọng nói:
– Minh lão nhi, Hiểu Sương lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm, nếu đột nhiên phát bệnh thì ngươi có khống chế một người chết cũng vô dụng. Ta hiện giờ bị trọng thưuơng, cho dù có quỷ kế võ công gì thì cũng không dùng ra được, mọi việc đều do ngươi làm chủ.
Mọi người nghe vậy thảy đều ngẩn người ra. Hoa Hiểu Sương nước mắt lưng tròng thi nhau tuôn ra, theo hai gò má trắng như tuyết của cô chảy xuống. Hoa Thanh Uyên trong lòng lo lắng, cao giọng kêu gọi:
– Lương Tiêu, không được sính cường, mau mau lùi lại.
Đột nhiên tiến lên hai bước, vung tay chụp tới muốn kéo Lương Tiêu về, nhưng Lương Tiêu bộ pháp chuyển động, Hoa Thanh Uyên một trảo chụp hụt, mắt thấy y tiến đến gần Minh Quy, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng không dám cử động nữa.
Minh Quy nhìn thấy rõ chưởng đó của Lương Tiêu đánh rất mạnh, tất nhiên đã bị trọng thương, nhất thời mấy ý niệm chuyển qua trong đầu rồi cười nanh ác nói:
– Tốt lắm.
Liền đưa tay chụp mạch môn của y. Lương Tiêu lại rụt tay lùi lại một bước, cao giọng nói:
– Chậm đã. Ngươi nếu muốn bắt ta thì phải thả Hiểu Sương, như vậy được chứ?
Minh Quy thầm nghĩ: “Tiểu tử này rất cẩn thận.” liền gật đầu cười nói:
– Được, lão phu thề với trời, lấy một đổi một, tuyệt không xảo trá, nếu không thì trời tru đất diệt, chết dưới đao thương loạn tiễn.
Lương Tiêu mới gật đầu nói:
– Như vậy là tốt nhất.
Nói xong từng bước tiến lại, ba người lúc này đã rất gần nhau, mọi người muốn can thiệp cũng không kịp, chỉ còn có thể giậm chân đứng nhìn. Hoa Hiểu Sương lệ đầy mặt, liên tục nói:
– Đừng qua… đừng qua…
Minh Quy đưa tay chụp lấy Lương Tiêu, đột nhiên cười ha hả nói:
– Lão phu phát thệ mà ngươi cũng tin ư?
Nhất thời mọi người ầm ĩ cả lên, Tần Bá Phù rít giọng nói:
– Minh Quy, ngươi không bằng loài chó lợn, lừa dối cả đứa bé mười mấy tuổi ư?
Hắn nói vô ý, nhưng người nghe lại có lòng, Minh Quy nghe sao biết thế, nhưng Hoa Vô Xuy mặt lại nóng lên, liếc xéo hắn một cái. Những người khác đều cảm thấy phẫn nộ, thi nhau chửi bới, Minh Quy có hai người trong tay thì trong lòng ổn định, đột nhiên cười ha hả nói:
– Tiểu tử, ngươi giúp đứa nha đầu bệnh hoạn này, phải chăng là thích nó? Hắc, không nhìn ra tuổi ngươi còn nhỏ như vậy mà cũng giống Linh Hạc Thu Sơn, là một loại đa tình
Lương Tiêu lắc đầu nói: Truyện “Côn Luân ”
– Ta chỉ biết Hiểu Sương thật lòng đối xử tốt với ta, ta tự nhiên phải thật lòng đối xử với cô ấy.
Câu nói đó của y từng chữ từng chữ đều phát ra từ nội tâm, vô cùng thành khẩn, Hoa Hiểu Sương ngơ ngẩn nhìn Lương Tiêu như ngây như dại. Hoa Thanh Uyên cho dù tính tình bình hòa, lúc này cũng không khỏi tức giận sôi máu, mặt tím lại, thất thanh quát lớn:
– Minh Quy, ngươi phát thệ mà không giữ lời, không sợ trời tru đất diệt ư?
Minh Quy cười nói:
– Trời đất là cái rắm gì? Tiểu súc sinh nhà ngươi cứ chửi đi, hai người ổn thỏa hơn một người nhiều, cho dù ta có lỡ tay làm chết một đứa thì vẫn còn một đứa.
Nói xong ha hả cười, nắm hai đứa trẻ rảo bước xuống Linh Đài.
Hoa Thanh Uyên mắt thấy Minh Quy tiến nhập “Lưỡng Nghi Ảo Trần trận” nhất thời thúc thủ không có cách nào, lo lắng nói:
– Tại sao, tại sao chứ?
Rồi đi loạn mấy vòng giống như kiến bò trong chảo nóng. Hoa Vô Xuy không kìm được gắt lên:
– Loạn quá, con là chủ nhân một cung, sao có thể lâm nguy là loạn?
Liền quay mình quát lệnh mọi người:
– Lập tức mở trọng tâm trong cung, nghịch chuyển Lưỡng Nghi Ảo Trần trận.
Hoa Thanh Uyên nghe vậy giật mình, thất thanh nói:
– Nếu làm như vậy chẳng phải Tiêu nhi và Hiểu Sương sẽ bị nguy hiểm ư.
Hoa Vô Xuy thở dài nói:
– Hiện giờ chỉ còn cách đánh cược một phen. Minh Quy lúc nào còn chưa chạy được khỏi Thiên Cơ cung thì lúc đó còn chưa dám làm hại hai đứa bé. Nếu để hắn thoát thân ra ngoài mới vô cùng nguy hiểm. Cho dù ba người bị hãm trong trận thì sau một lúc, với trí kế của Lương Tiêu không chừng sẽ có một tia sinh lộ. Truyện “Côn Luân ”
Hoa Thanh Uyên nghe có lý, vội đi mở cơ quan.
Minh Quy đi lại trong trận đã nhiều năm, vô cùng thành thục, liền chạy như gió, chạy được khoảng hai dặm thì bỗng cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn bốn phía phát hiện ra thạch trận đã bị nghịch chuyển, không khỏi thất thanh kêu lên:
– Hoa Vô Xuy con mụ xấu xí đó, dám làm như vậy sao?
Lão biết rõ trong Thiên Cơ cung chỉ có Hoa Vô Xuy có thể dùng tới phương thức hiểm độc này, trong lúc hoảng hốt mất hết cả phong độ, liền chửi loạn cả lên. Hoa Hiểu Sương nghe đến mức khó chịu, đưa tay bịt lấy hai tai.
Minh Quy chửi mắng một hồi, đột nhiên trầm tĩnh trở lại, nhìn Lương Tiêu cười nhạt nói:
– Thằng nhóc nhà ngươi muốn lợi dụng cơ hội bày trò sao?
Liền xoay tay điểm huyệt Hiểu Sương đặt sang một bên, tay trái túm Lương Tiêu, tay phải bẻ một cành cây vạch trên mặt đất tính toán trận pháp.
Thạch trận tuy lúc chính lúc nghịch, biến hóa vô cùng nhưng thạch tượng trong trận thì không hề biến đổi, nếu là nhà toán học cao mình thì có thể thông qua những thạch tượng chạy qua để tính toán toàn diện trận pháp. Minh Quy lúc này bị hãm trong “Thích khách cảnh”, lòng như lửa đốt, liền định thần nhìn một pho “Dự Nhượng tiềm xí” , dụng tâm tính toán. Dự Nhượng là người nước Tấn đời Xuân Thu, vì thay chủ nhân báo thù mà nấp trong nhà xí để ám sát Triệu Tương Tử, nhưng bại lộ bị bắt. Có điều Triệu Tương Tử là nhân vật khí độ to lớn, vì cho rằng Dự Nhượng trung thành với chủ cũ mà khảng khái thả ông ta ra. Sau đó Dự Nhượng lại hai lần nữa ám sát Triệu Tương Tử nhưng đều thất bại, lần cuối cùng bị quân sĩ bắt lại vẫn ngang nhiên bất khuất, vung kiếm tự sát. Trong “Thích khách cảnh” này đều là tượng những thích khách nhân nghĩa, tượng nào cũng thu mình chờ phát động, khí thế lăng lệ.
Minh Quy một tay tính toán, một tay giữ chặt hậu tâm Lương Tiêu. Phải biết là Minh Tam Thu từ nhỏ do ông ta bồi dưỡng lại bị Lương Tiêu đánh bại nên tâm lý Minh Quy đối với thiếu niên này vô cùng úy kỵ, phải nắm trong tay thì mới có thể yên tâm. Lương Tiêu nhìn Hoa Hiểu Sương, thấy cô hai mắt rớm lệ, chăm chú nhìn mình, ánh mắt vô cùng thê lương buồn rầu. Lương Tiêu liền mỉm cười với cô. Hoa Hiểu Sương thấy vẻ cười của y nhẹ nhàng bình thản, trong lòng ấm lại, yên tâm hơn nhiều.
Minh Quy liếc mắt nhìn thấy, cười nhạt nói:
– Hai đứa trẻ con các ngươi nếu muốn đầu mày cuối mắt thì bây giờ là đúng lúc đấy.
Hai người đều hổ thẹn cúi đầu xuống. Minh Quy cười nhạt, lại cúi đầu xuống tính toán một lúc, bỗng nghe Lương Tiêu nói:
– Tính sai rồi.
Minh Quy buột miệng nói:
– Đánh rắm.
Nhưng lại đổi ý, nghĩ: “Tiểu tử này toán học không có đối thủ, có thể là sai thật.” Nghĩ tới đó liền tính toán lại, quả nhiên trong lúc vội vã đã nhầm lẫn, tính sai hai bước, nhất thời kinh nghi bất định, cười âm trầm nói:
– Thằng nhóc, ngươi có ý chỉ điểm ta, không sợ ta ra khỏi thạch trận thì việc đầu tiên là trút lên đầu ngươi sao?
Lương Tiêu cười nói:
– Đằng nào chẳng chết, trước khi chết mà vẫn chọc được được ngươi thì cũng là một việc khoái hoạt.
Minh Quy trong lòng hồ nghi, nhìn y một lúc vẫn không nhìn ra được gì. Nhưng lão tính ra được phương vị hiện giờ, dù sao cũng vô cùng sung sướng, cười dài một tiếng, vừa định đứng dậy thì bỗng thấy tay Lương Tiêu đột nhiên vung lên, khuỷu tay huých vào eo lưng mình. Minh Quy vốn nghĩ y bị trọng thương, không còn khí lực, hoàn toàn không tưởng đến lúc này Lương Tiêu còn có năng lực chống cự, bất giác trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, vội ấn vào yếu huyệt ở bối tâm Lương Tiêu, đúng lúc này lão phát giác lưng lạnh toát, rồi một cỗ sát khí lăng lệ hùng dũng đánh tới. Minh Quy trong lòng chấn động: “Hỏng rồi, có mai phục.” Vội định chuyển mình, Lương Tiêu thừa cơ phát lực, quát lớn một tiếng đã thoát khỏi tay Minh Quy. Truyện “Côn Luân ”
Minh Quy một phút phân tâm đã bị Lương Tiêu thoát khỏi tay, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng sau lưng lão ta sát khí mười phần mãnh liệt, buộc lão phải quay lại chống cự, không ngờ vừa quay mình nhìn thì sau lưng đến bóng quỷ cũng không có, chỉ có một pho thạch tượng từ từ đi tới, quỳ xuống dâng cá, chính là một pho tượng Chuyên Chư. Chuyên Chư là đại thích khách của nước Ngô thời Xuân Thu, đem thanh đoản kiếm Ngư Trường nhét vào bụng con cá tứ lại lư để ám sát Ngô vương Liêu. Pho tượng đó nâng khay cúi người, đoản kiếm chuẩn bị xuất, khí thế lăng lệ quỷ dị.
Minh Quy nhìn đến kinh nghi bất định: “Chẳng lẽ lão phu khẩn trương quá độ, sinh ra ảo giác.” Vội vàng quay mình, đã thấy Lương Tiêu ôm Hiểu Sương chạy như bay, đã đến gần thạch tượng của thích khách của nước Yên là Cao Tiệm Li, bất giác lửa giận bùng lên, quát lớn:
– Xú tiểu tử, chạy đi đâu?
Liền tung mình rảo bước đuổi theo. Lương Tiêu ôm theo một người, thân pháp chậm hẳn, thấy sau lưng tiếng gió nổi liên, Minh Quy đã đuổi đến gần, nhất thời không thể tránh né liền quay người dùng chiêu “Vũ Dương Phấn Kích” đâm ra một hư chiêu. Minh Quy thấy thấy Lương Tiêu chiêu thức tinh diệu mãnh liệt, trong lòng lại có úy kỵ, thân hình liền chậm lại. Lương Tiêu thừa cơ lùi tới sau tượng Cao Tiệm Li. Minh Quy lại quát một tiếng, nhảy ra sau thạch tượng, vừa kịp thấy lưng của Lương Tiêu liền vung tay chụp tới, ai ngờ chiêu “Phi Hồng Trảo” chưa kịp đánh hết thì lại có một cỗ sát khí tạt vào mặt, lạnh lẽo thấu xương, khiến lão dựng hết lông tóc, vội vàng dừng thế công, dốc sức nhảy lùi lại. Vì sự can thiệp này mà một trảo đó của lão uy lực giảm mạnh, chỉ có ngón giữa vạch vào chân phải Hiểu Sương, tạo thành một vệt máu. Minh Quy lùi lại hai bước, tim đập thình thịch, rít giọng gào lên:
– Cao nhân phương nào, lén lén lút lút định làm gì?
Mãi không có người đáp lời, lão chuyển qua thạch tượng, nhưng thần nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy ai, chỉ có một pho thạch tượng, tay phải mở tranh, tay trái giữ chủy thủ, dụi mắt nhìn kỹ thì chính là bộ dạng Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng, hết bản đồ lộ ra chủy thủ. Kinh Kha đó điêu khắc như người sống, hai mắt lăng lệ tuyệt luân, giống như chim ưng bắt thỏ. Minh Quy cùng tượng đá bốn mắt nhìn nhay, tuy biết rõ là vật chết nhưng trong lòng cũng ớn lạnh. Lão liên tiếp gặp việc quái dị, bực tức vô cùng, quay ra nhìn thì thấy Lương Tiêu đỡ Hoa Hiểu Sương đã chạy tới phía sau một pho thạch tượng. Minh Quy rảo bước chạy lên, lại thấy sau tượng trống không, chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Lương Tiêu đỡ Hoa Hiểu Sương chạy được gần ba trăm bước, đột nhiên không chống cự nổi ngã lăn ra đất, phun ra hai ngụm máu. Hoa Hiểu Sương chống tay đẩy lưng y lật người lại, lo lắng nói:
– Tiêu ca ca, anh bị thương có nặng không?
Nói chưa dứt nước mắt đã sớm chảy ra. Lương Tiêu thở dốc cười nói:
– Không có gì đáng ngại.
Đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái nghiên mực, nói:
– Muội xem, chưởng đó của ta đều đánh lên cái nghiên này.
Hoa Hiểu Sương tức thì vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nhưng cái nghiên mực đó sớm đã nứt nẻ, lúc này bị Lương Tiêu bóp mạnh liền vỡ ra làm mấy mảnh. Lương Tiêu trong lòng thầm thở dài: “Đáng tiếc, ta lại tin Minh lão nhi, xuất thủ mạnh quá.” Nguyên lai, Lương Tiêu lợi dụng lúc mọi người đang ồn ào chửi mắng liền lấy cái nghiên mực dùng để giải toán bỏ vào trong áo, sau đó vung chưởng tự đánh mình, cố ý bị Minh Quy bắt dữ để có thể đồng hành, dò xét cơ hội cứu Hiểu Sương. Nhưng Minh Quy già thành tinh, lừa được lão ta không phải dễ, vì vậy chưởng đó của Lương Tiêu cực mạnh, sau khi đánh vỡ nghiên mực vẫn thương tới nội phủ. Chiêu khổ nhục kế đó quả thật vô cùng nguy hiểm, chỉ cần Minh Quy nhất thời đoán ra, đánh chết y tại chỗ, hoặc giữa đường điểm huyệt y thì Lương Tiêu đều xuống sông Nại Hà. May là Minh Quy quá ư cẩn thận, thủy chung vẫn dùng tay nắm chặt y nên Lương Tiêu mới có thể tận dụng cơ hội. Trên đường đi, Lương Tiêu không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng không ngừng tính kế. Đợi lúc đi vào Thích khách cảnh, mắt thấy Minh Quy tính sai mấy bước liền giả ý thay lão sửa sai, khiến lão hồ ly đó yên tâm vui mừng, lại nhìn thấy thạch tượng Chuyên Chư đến gần sau lưng Minh Quy liền thừa cơ sử ra một chiêu “Chu Hợi huy chùy”. Theo phương vị của thạch trận thì sau chiêu “Chu Hợi huy chùy” đó chính là chiêu “Chuyên Chư hiến lư”.
Lương Tiêu bị Minh Quy giữ chặt hậu tâm, sử ra chiêu “Chu Hợi huy chùy” vốn không thể biến chiêu, nhưng y nắm thời cơ cực chuẩn, một chiêu đó vừa xuất ra thì pho thạch tượng của Chuyên Chư cũng vừa đi đến, hô ứng với chiêu trước đó thay y sử ra chiêu “Chuyên Chư hiến lư” đánh tới. Minh Quy vốn là cao thủ võ học, là người tâm linh mẫn tiệp dị thường, lúc này lại đang chạy trốn nên như chim sợ cành cong, lúc nào cũng đề phòng. Thạch tượng xuất chiêu, sát khí tự sinh, Minh Quy phân tâm một chút đã bị Lương Tiêu chạy thoát khỏi tay.
Sau đó, Lương Tiêu thấy Minh Quy đuổi đến, bất đắc dĩ dùng lại cách cũ, sử ra một chiêu “Vũ Dương phấn kích”. “Vũ Dương phấn kích”, “Tiệm Li kích trúc” , “Đồ cùng chủy hiện” vốn là ba chiêu liên hoàn, một lượt tạo thành. Lương Tiêu sử xong “Vũ Dương phấn kích” liền lùi vào sau thạch tượng Cao Tiệm Li, thạch trận vận chuyển không lúc nào dừng, hai pho thạch tượng Cao Tiệm Li, Kinh Kha tiến về phía trước, vừa khéo thay y xuất ra hai chiêu phía sau. Tuy là thạch tượng nhưng bằng vào uy phong khí thế của hai vị đại hào sĩ tung hoành cổ kim đó cũng khiến Minh Quy sợ đến lùi lại không ngớt. Nhớ năm đó Hoa Lưu Thủy thiết lập tám trăm thạch tượng vốn muốn truyền lại võ học, vạn lần không nghĩ tới mấy trăm năm sau truyền nhân cách thế của ông ta lại có trí tưởng tượng trùm trời, dùng uy thế của thạch tượng để chấn kinh cường địch
Minh Quy không biết chỗ ảo diệu của thạch tượng, cho dù nghĩ đến nát óc cũng không nhìn rõ được sự việc quái dị đó, trpư mắt nhìn Lương Tiêu bỏ chạy, sự kinh hãi còn lớn hơn nỗi buồn bực trong lòng.
Lương Tiêu hơi thở đã ổn định, cúi đầu xuống bỗng thấy ống quần Hoa Hiểu Sương đỏ thẫm, trong lòng kinh hãi liền đưa lên xem, chỉ thấy bắp chân cô có một miệng vết thương vừa dài vừa sâu, máu chảy không ngớt. Hoa Hiểu Sương trước đó vô cùng kinh hãi nên không cảm thấy đau đớn, bây giờ đưa mắt nhìn thấy, bất giác đau không chịu được, thấp giọng rên rỉ. Lương Tiêu đưa tay phong tỏa huyết mạch của cô, xé áo buộc lại. Đột nhiên thân mình y run lên, quay đầu nhìn, tức thì miệng lưỡi líu lại, những lời định nói không phát ra được.
Hoa Hiểu Sương thấy Lương Tiêu thần tình cổ quái, theo ánh mắt y nhìn qua, thấy trên đường đầy những vệt máu đỏ đập vào mắt. Nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nghe thấy cả tiếng tim đối phương đang đập. Hoa Hiểu Sương biết Minh Quy xảo trá, quyết không bỏ qua dấu vết này, chậm chễ chút nào thì nguy cơ càng đến gần chừng đó, liền trầm ngâm một chút rồi ngừng đầu lên nói:
– Tiêu ca ca, huynh đi trước đi, để muội ở đây được rồi. Minh Quy gia gia muốn dùng muội để uy hiếp cha, nhất định không hại muội đâu.
Tuy cô cố gắng bình tĩnh nhưng trong lòng khổ không kể xiết, vừa nói dứt mắt đã đầy lệ, nếu không phải vì sợ Lương Tiêu lo lắng thì đã sớm gục đầu vào ngực y khóc to lên rồi.
Lương Tiêu thoáng qua mấy ý niệm, nháy mắt đã có quyết định, gật đầu nói:
– Cũng được.
Hiểu Sương tuy có lòng xả thân nhưng trong thâm tâm vẫn mong Lương Tiêu có thể đột nhiên có mưu kế kì diệu, lại đem mình thoát khỏi nguy hiểm, tuyệt không ngờ Lương Tiêu lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, vừa giật mình bỗng thấy huyệt Thần Phong tê đi, cơ thể không thể động đậy. Hoa Hiểu Sương cả kinh, định hỏi lại nhưng một hơi khẩu khí đó nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Lương Tiêu cởi áo ngoài của Hoa Hiểu Sương, nhặt một cành cây khô treo cái áo lên đó rồi cầm trước mặt. Hoa Hiểu Sương đột nhiên tỉnh ngộ, vội muốn kêu lên nhưng không phát ra được âm thanh, lại muốn ngăn trở nhưng không cử động được cả đầu ngón tay. Lương Tiêu thâm tình nhìn cô, cúi người xuống cười nói:
– Ngoan nhé, nằm tại chỗ này, huyệt đạo một lúc là tự giải.
Chợt thấy trên mặt Hoa Hiểu Sương nước mắt ròng ròng, bất giác khóe mắt đỏ lên, cười lớn nói:
– Hiểu Sương, muội đáp ứng ta một việc được không?
Nước mắt Hoa Hiểu Sương mờ cả hai mắt, cơ hồ không còn nhìn rõ hình ảnh Lương Tiêu nữa, nhưng trong lòng hiểu rất rõ lần này chia tay có thể trở thành vĩnh biết, nhất thời thực sự hận không thể chết luôn được thì tốt, trong lúc mơ hồ bỗng nghe Lương Tiêu thấp giọng nói bên tai:
– Bất luận như thế nào, muội đều phải yêu quí bản thân mình, tương lai lúc nào rảnh rỗi ta sẽ quay lại Thiên Cơ cung thăm muội.
Hoa Hiểu Sương nghe từng chữ mà trong lòng như bị tê liệt đi từng phần, sự thống khổ đó bình sinh chưa từng gặp. Lại nghe Lương Tiêu cười cười nói:
– Không tin ư, lại đây.
Nói xong tay chìa ra ngón út thành cái móc, móc với ngón út của Hoa Hiểu Sương, nói:
– Móc vàng móc bạc, nói mà không giữ lời là chó con.
Hoa Hiểu Sương nghe vậy sớm đã nước mắt như mưa, nhưng trăm nghìn lời đảo qua đảo lại trong lồng ngực mà không thể nói ra một chữ nào.
Lúc này, từ xa đã truyền đến tiếng động nho nhỏ, Lương Tiêu lòng biết cường địch đã tới gần, đưa mắt nhìn lên đã thấy phía tây mặt trời đã lặn hết, phía đông trăng khuyết sáng lên, quả thật thời gian trôi nhanh, đã quá hoàng hôn. Truyện “Côn Luân ”
Minh Quy theo vết máu truy tới, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trong lòng mừng rỡ, vội chạy tới thì thấy bên một pho tượng có vạt áo chuyển động, chính là áo của Hoa Hiểu Sương. Lão tinh thông toán học, Hoa Vô Xuy nghịch chuyển trận pháp chỉ nhờ bất ngờ mà vây được lão một lúc, lúc này đã hiểu rõ phương vị, không thể làm khó lão ta nữa, tức thì trong lòng cười nhạt, nhanh chóng đuổi theo.
Lương Tiêu chạy loạn trong trận mấy trăm bước, cảm thấy đầu nhẹ bỗng, chân mềm nhũn, khí lực không còn. Trận chiến trên Linh Đài đã khiến y tốn nhiều nguyên khí, sau đó lại vung chưởng tự đánh, thương thế chồng chất thêm, y duy trì được đến bây giờ toàn là dựa vào huyết khí ngoan cường. Lại chạy mấy bước, y trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, tai nghe Minh Quy cười dài rách cả tai, biết là không cách nào tránh khỏi kiếp nạn, liền cười nói:
– Được lắm, cho lão đây.
Liền dốc tàn lực đem cành cây khô ném tới Minh Quy.
Minh Quy thấy thế tới của cành cây liền biết mọi việc đã nằm trong tay, liền tung chưởng đánh bay cành cây rồi rít giọng nói:
– Xú tiểu tử, ngươi tìm cái chết.
Tung mình nhảy tới, túm chặt tâm khẩu Lương Tiêu nhấc lên, năm ngón tay phải hợp lại thành trảo chụp vào mặt y, ác độc nói: Truyện “Côn Luân ”
– Tiểu nha đầu ở đâu?
Lương Tiêu khóe miệng rỏ máu nhưng trong lòng lại hoàn toàn vui vẻ. Minh Quy thấy y mặt đầy nét cười, trong lòng càng tức giận, mắt lóe lên, liền vận kình vào ngón tay, vừa định xiết trảo thì bỗng nghe một tràng tiếng bước chân như có nhiều người đang đi tới. Cơn thịnh nộ của Minh Quy quá lớn, vốn định đem Lương Tiêu xé nát ra, lúc này nghe tiếng động bất giác biến sắc, xách Lương Tiêu lên rảo bước chạy ra khỏi trận.
Chạy được khoảng hai thời thần thì ra đến ngoài trận. Minh Quy đã có bài học lớn, liền phong bế huyệt đạo mấy chỗ của Lương Tiêu rồi mới chạy tới gần vách núi, gạt cây cỏ để lộ ra một cái thạch động. Lương Tiêu thấy lão ta từ thạch động đó kéo ra một cái thiên lý thuyền, bất giác tán thưởng:
– Minh lão nhi, lão quả thật là bậc tiên tri, tính cả cách bỏ chạy giữ mạng.
Ngữ khí của y trào phúng, nhưng Minh Quy lại không nổi giận, chỉ thản nhiên nói:
– Tiểu tử, dạy khôn cho ngươi biết nhé, cái gọi là thỏ có ba hang chính là dù tính toán có chắc thắng thì cũng phải lưu lại một đường thối lui.
Lương Tiêu cười nói:
– Đã thụ giáo rồi.
Minh Quy lạnh nhạt nhìn y, thầm nghĩ: “Cứ để ngươi cười mấy tiếng, đợi rồi lão tử sẽ dạy cho ngươi khóc không ra tiếng nữa thì thôi.” Lão đưa thuyền xuống nước, đem Lương Tiêu vào khoang rồi chuyển động sừng rồng, từ từ đi về phía hạ du.
Qua một lúc, Lương Tiêu ẩn ước thấy phía sau thuyền có nhiều bóng đen xì, trong lòng biết người trong Thiên Cơ cung đã phát giác hành tung Minh Quy liền đuổi theo phía sau, bất giác trầm tư: “Không biết huyệt đạo của Hiểu Sương đã giải chưa? Cô ấy bệnh tật yếu ớt, tuy không bị mê loạn trong trận pháp của thạch trân nhưng nếu bị vây trong trận rồi nhất thời phát bệnh thì chẳng phải không có ai chiếu cố ư?” Y nghĩ đến mức lo lắng, lập tức nhắm mắt vận công để xung phá huyệt đạo. Nhưng y đã mất rất nhiều nguyên khí, thủ pháp của Minh Quy lại xảo diệu nên thử liền mấy lần đều không giải được. Đột nhiên thấy trước mắt tối lại, thì ra thiên lý thuyền đã đi qua hồ nhỏ, tiến vào Thải Bối hiệp. Lương Tiêu thấy đường thủy đã đi một nửa mà hy vọng chạy thoát ngày càng ít, bất giác buồn phiền, ngoác miệng chửi mắng.
Chửi được mấy câu, Minh Quy đột nhiên bỏ sừng rồng, chuyển mình đi tới, Lương Tiêu tưởng lão muốn động thủ xử lý mình, ai ngờ Minh Quy lại từ trong khoang lấy ra một cái cần câu, tay nắm Lương Tiêu nhấc lên, điểm á huyệt của y rồi kẹp chặt bên sườn. Lương Tiêu chỉ nghe tiếng gió vù vù, thân mình đã lăng không bay lên. Thải Bốc hiệp hình thế quanh co, ánh trăng không rọi đến, Minh Quy đưa chống cần câu vào vách trái hiệp cốc, bay lên hơn một trượng rồi đung đưa một chút rơi sang vách phải, lại chống cần câu vào vách phải một cái bay lên hai trượng rơi sang vách trái, chính là dùng ra cách leo Oán Lữ phong của Đồng Chú. Cứ lúc trái lúc phải như vậy một lúc lâu thì đã lên tới đỉnh hiệp cốc. Trong hiệp cốc tối đen không có ánh sáng, bốn chiến thiên lý thuyền đuổi theo phía sau không biết Minh Quy đã dùng kế kim thiềm thoát xác, vẫn theo dòng đuổi theo sau chiếc thuyền không đó, lúc đi qua bên dưới hai người, Lương Tiêu nghe tiếng thiếu nữ khóc ngắt quãng, đúng là Hoa Hiểu Sương, bất giác thở phào một hơi, lòng như cất được một tảng đá nặng.
Minh Quy thu cần câu lại, nhìn bóng mấy chiếc thuyền đã chạy qua cười nhạt. Lương Tiêu trong lòng biết cơ hội sống sót đã hoàn toàn mất hết, bất giác thất vọng vô cùng. Minh Quy cắp Lương Tiêu chạy một lúc rồi đột nhiên dừng lại, ném mạnh y xuống đất, giải á huyệt cho Lương Tiêu rồi độc ác nói:
– Xú tiểu tử, còn gì để nói nữa không?
Lương Tiêu tự biết phải chết, chỉ nhắm hai mắt không nói gì. Chợt nghe Minh Quy cười nói:
– Bất quá nếu ngươi muốn sống thì cũng dễ thô, ta hỏi ngươi, lúc ngươi chạy trốn cuối cùng thì trong thạch trận đã phát sinh việc gì? Sát khí đó từ đâu phát ra, nếu ngươi chịu nói thì ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu không đáp. Minh Quy mặt lộ sắc giận, cười ha hả nói:
– Ngươi không nói cũng được, ta lại hỏi ngươi, võ công của ngươi là học từ đâu, “Tam Tài Quy Nguyên chưởng” là ai dạy cho ngươi?
Lương Tiêu càu nhàu một tiếng rồi nghiến răng nhắm mắt, không nói tiếng nào. Minh Quy tức giận giơ chân lên định đá vào Thái Dương huyệt của Lương Tiêu, nhưng lại sinh ra do dự trầm tư nghĩ: “Vô luận thế nào cũng phải khiến tiểu tử này nói ra chỗ ảo diệu của Tam Tài Quy Nguyên chưởng, tìm hiểu tường tận thì tương lại có gặp thằng cha đó cũng có cách khắc chế.” Năm xưa lão thất bại nặng nề dưới “Tam Tài Quy Nguyên chưởng”, bao năm nay vẫn canh cánh trong lòng, vì vậy lo rằng tương lai tất yếu sẽ giao thủ với lộ chưởng pháp đó, nếu có thể từ Lương Tiêu nắm được điều ảo diệu thì đã tính là thêm được mấy phần thắng, vì vậy trầm ngâm không quyết. Lại thầm nghĩ: “Trong trạch trận có cỗ sát khí vô danh rất cổ quái, phải hiểu cho rõ ràng. Nhưng tiểu tử này tính tình cương liệt, cưỡng bức chỉ sợ không thể thành công. Phải uyển chuyển lừa gạt nó, trước hết phải thủ tín với nó, rồi từ từ lung lạc để nó nói ra.” Lão chuyển qua mấy ý niệm trong đầu, đột nhiên thở dài, tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống, cười nói: Truyện “Côn Luân ”
– Tiểu quỷ, ngươi thực sự thích con nha đầu bệnh hoạn của Hoa gia đó sao?
Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ta thích hay không thì liên quan gì đến lão?
Minh Quy cười nói:
– Ngươi toán học siêu phàm nhập thành, võ công tiền đồ vô lượng, con người cũng phong lưu tuấn tú. Chỉ cần ngươi tình nguyện thì danh hoa trên thế gian đều tùy ngươi hái, mỹ nhân trong thiên hạ đều tùy ngươi thân cận. Nếu ngươi hiểu rõ lạc thú trên mình nữ nhân thì cái con tiểu nha đầu bệnh thoi thóp đó đáng bao nhiêu? Truyện “Côn Luân ”
Lương Tiêu thản nhiên nói:
– Lão khích bác cũng vô dụng, Hiểu Sương là bằng hữu cực tốt của ta, ta có chết vì cô ấy cũng không hối hận.
Minh Quy nhìn y một lúc, ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên gật đầu nói:
– Tiểu tử, ngươi có chỗ chưa biết, đám nữ nhân họ Hoa đó đều là loài nhện hóa thân, ngươi đối với bọn chúng tốt trăm lần thì bọn chúng cũng không thèm cảm kích. Ngươi đã nhìn thấy nhện chưa?
Lương Tiêu nói:
– Tự nhiên là thấy rồi.
Minh Quy thở dài nói:
– Loài nhện vô cùng không biết ơn, sau khi con đực con cái giao hợp thì con nhện cái ăn thịt con nhện đực, nhện cái sinh nhện con thì nhện con lại ăn thịt mẹ nó. Năm xưa Nguyên Mậu công đột nhiên tạ thế, chị em Hoa Vô Xuy cô khổ không có chỗ dựa, toàn nhờ lão phu dùng lực dùng trí, một tay phù trì Hoa Vô Xuy ngồi lên ngôi vị cung chủ. Ai ngờ mụ ngồi vững ngôi cao rồi liền trăm mưu ngàn kế loại bỏ bọn chúng ta. Lão phu quá nửa đời giữ tòa Linh Đài đó, chẳng làm được việc gì. Ngươi nói xem, mụ chẳng phải là nhện ư?
Lương Tiêu lắc đầu nói:
– Hiểu Sương khác với Hoa Vô Xuy.
Minh Quy cười nhạt nói:
– Năm xưa Hoa Vô Xuy còn bày ra bộ dạng khả ái, công phu lừa người ta rơi nước mắt còn gấp chục lần con nha đầu bệnh hoạn đó. Ngươi nhìn xem, hiện giờ mụ như thế nào?
Lương Tiêu im lặng không nói, trong lòng lại nói: “Lời này không sai. Hoa Vô Xuy dùng Thiên Cơ thập toán làm khó ta, quả thật âm hiểm vô cùng.”
Minh Quy chìm đắm trong ân oán ngày trước, nhìn về phương hướng Thiên Cơ cung, thần sắc âm trầm bất định, hồi lâu mới quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
– Thằng nhóc, ngươi kỳ tài trùm trời, nếu cùng lão phu bắt tay thì với tài trí của hai chúng ta, một cái Thiên Cơ cung nhỏ bé tính vào đâu, ngay cả giang sơn của Đại Tống triều cũng chưa chắc đã không đoạt được. Lão phu tuổi quá sáu mươi, thời gian không còn nhiều, tương lai cai quản bờ cõi, hưởng thụ vinh hoa chẳng phải chính là ngươi ư? Truyện “Côn Luân ”
Lương Tiêu chợt nghe câu này thất kinh, nhưng y vẫn là thiếu niên khí thịnh, bị Minh Quy tâng bốc như vậy, bất giác có mấy phần đắc ý.
Minh Quy thấy y động tâm, lại cười nói:
– Tiểu tử, kẻ gọi là nam tử hán đại trượng phu vạn lần không thể chịu dưới người khác, phải oanh oanh liệt liệt làm đại sự kinh thiên động địa một phen.
Nói xong liền giải khai huyệt đạo cho Lương Tiêu, cười nói:
– Hiện giờ đã thoát hiểm cảnh, nếu ngươi nguyện đi cùng lão phu, lão phu tự nhiên cao hứng, còn nếu ngươi muốn đi lão phu cũng tuyệt không ngăn cả.
Hành động đó quả thật ra ngoài ý tưởng của Lương Tiêu, y trong lòng suy nghĩ, nhìn Minh Quy một lúc rồi lớn tiếng nói:
– Không đúng, lão nhất định có quỷ kế gì đó.
Minh Quy cười nói:
– Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một chưởng, cần gì phải có quỷ kế. Nếu nhất định phải nói đạo lý ra, thì lã lão phu coi ngươi là một nhân tài, Tam Thu còn thua xa ngươi, ta chỉ là yêu tài mà thôi.
Lương Tiêu nói:
– Lão chẳng phải đã nói Minh Tam Thu chỉ là một con cờ, hừ, ta cũng là một con cờ của lão thôi.
Minh Quy cười nhạt, ngạo nghễ nói:
– Dụng tâm của lão phu, người bình thường sao có thể hiểu rõ.
Lương Tiêu hơi giật mình, đột nhiên nói:
– Đúng rồi, lão càng nói như thế, Minh Tam Thu sẽ càng hận lão. Hắn càng hận lão thì Hoa Vô Xuy càng không muốn làm khó hắn.
Minh Quy hừ một tiếng, không bình luận gì.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Minh lão nhi tuy gian trá nhưng nói đến đấu trí đấu lực ta chắc gì đã sợ lão.” Y tuy thông minh nhưng dù sao cũng ít kinh nghiệm đường đời, nhất thời đầy tự tin nói:
– Vậy càng tốt, ta cũng không muốn lưu lại Thiên Cơ cung, cùng đường với lão, coi như bạn đồng hành.
Minh Quy đảo mắt, cười nói:
– Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên không phải cá trong ao…
Đột nhiên ngừng nói, lắng tai nghe ngóng như có động tĩnh, lập tức nhíu mày nhấc Lương Tiêu lên, chạy như bay trong Quát Thương sơn, đến lúc trời sáng mới dừng lại nghỉ ngơi. Minh Quy bỏ đi một lúc, nói là kiếm đồ ăn, thật ra là âm thầm quan sát, thấy Lương Tiêu tuyệt không có ý bỏ trốn, trong lòng yên tâm nhưng cũng không dám đi xa, liền dùng viên đá bắn rơi hai con trĩ đem về ăn cùng Lương Tiêu. Lão sợ lộ hành tung, chuyên đi vào những chỗ hiểm trở, nhưng công lực thâm hậu nên đưa Lương Tiêu vượt núi băng rừng vẫn nhanh như bay