Nam Phong thức dậy tại phòng bệnh, bên cạnh là Lam Thư. Cô ngủ gục ở đó,anh khẽ cười vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng. Nhìn vào cánh tay của cô đầy vết trầy xước do mẹ anh gây ra hồi tối. Rời khỏi giường một cách thật nhẹ nhàng, Nam Phong khẽ khoác lên người cô một tấm áo. Cô vẫn ngủ say không biết gì, cánh cửa khẽ được mở ra. Nam Anh cầm bọc đồ ăn bước vào.
” Anh…..”
Suỵt một tiếng, anh khẽ lắc đầu. Nam Anh hiểu ý liền khép cửa đi ra ngoài, anh nhìn cô một lát rồi cũng đi ra ngoài.
” Anh hai còn đau không?”
Anh cùng ngồi vào hàng ghế với cô, rồi cười mà lắc đầu. Cô gật đầu một cái buồn bã, rồi cúi đầu xuống. Anh như hiểu ý cô em gái mà xoa đầu cô vuốt ve.
” Bây giờ mẹ ở đâu rồi em?”
” Mẹ…. bác sĩ chuẩn đoán mẹ bị bệnh thần kinh”
” Thần kinh….”
Anh hoảng hốt khi nghe thấy cô nói mẹ bị điên, lay người cô một hồi anh đau đớn khi biết về sự thật phũ phàng.
” Bây giờ mẹ ở đâu rồi?”
” Mẹ ở khoa thần kinh”
Nam Phong chạy như bay đến khoa thần kinh. Nam Anh thấy anh chạy đi thì cũng vội vàng chạy theo.
” Anh hai…. Anh đừng đi…. Vết thương của anh chưa lành hẳn mà… Anh hai….”
Mặc cho lời kêu gọi của cô, anh vẫn cứ thế chạy như bay. Máu từ trong vết thương của anh chảy ra từ từ và đỏ cả một khoảng trên chiếc áo bệnh nhân. Anh hỏi thăm vài người nhà bệnh nhân khác thì đến được khoa thần kinh. Ở đây, nào là tiền người gào thét trong điên loạn, nào là tiếng khóc thét của người nhà bệnh nhân. Nam Phong sợ hãi khi chứng kiến mọi thứ. Một hàng công an sếp trước cửa phòng bệnh, bên trong là mẹ của anh, tay chân bà bị trói chặt, gào thét trong cơn mê sản.
” Lam Như cô mau cút đi, tôi không sợ cô đâu. Có giỏi thì giết chết tôi đi nếu không tôi sẽ cho cô chết thêm lần nữa. Lam Như….”
Bà ngấu nghiến tên cô ta, giọng nói của bà đầy sự uất hận. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng sau cánh cửa. Tay chân không ngừng vùng vẫy, bây giờ nhìn bà chẳng khác gì một người điên thật sự. Người phụ nữ ấy, nở một nụ cười ma mị, miệng thì thầm.
” Đây là cái giá mà bà phải trả vì dám chia cắt mẹ con tôi”
Lườm bà Vương bằng ánh mắt sắc lẹm, bà biến mất trong không trung mà miệng không ngừng cười đắc ý.
Nam Phong thấy hành vi cư sử của mẹ thì tuyệt vọng, có lẽ người mẹ hiền từ trong mắt anh đã hoàn toàn biến mất. Để lại trong kí ức là một người phụ nữ độc ác sẵn sàng tước đoạt một mạng sống của một người vô tội khác. Nhìn mẹ một cách luyến tiếc thêm lần nữa anh vội vã rời đi.
…..
Sáng ngày hôm sau….
” Dậy đi cô nương, trời sáng rồi đó. Em có tính đi học không hả”
Nam Phong mặc sẵn đồng phục, rồi thét to vào tai Lam Thư làm cô tỉnh giấc. Dụi mắt vài cái, cô hẫn hờ nhìn vào anh.
” Anh bị thương mà….”
” Nhưng bây giờ khỏe rồi, em có định đi học không vậy nhóc”
Lam Thư ngó nghiêng người anh vài cái nghi ngờ rồi vắt tay lên trán suy nghĩ.
” Ủa hôm qua em thấy anh…… Mà sao bây giờ lại……”
Anh quay một vòng trước mặt cô, rồi búng vào trán với một cái.
” Anh bị thương, anh nói không sao thì là không sao mà”
Lam Thư xoay anh một vòng ngắm nghía, rồi lại suy nghĩ một hồi lâu.
” Nhìn anh như vậy đúng là khoẻ rồi. Vậy mà hôm qua làm người ta khóc gần hết nước mắt…”
Cô nũng nịu ngồi xuống giường, Nam Phong thấy cô dở bản tính trẻ con thì che miệng cười.
” Em khóc cũng đúng thôi, ai bảo em chịu ơn người ta”
” Chịu ơn ai chứ, là anh tự muốn làm anh hùng chứ bộ”
Cô hứ một tiếng rồi quay sang một bên. Thấy cô giận hờn một cách đáng yêu, anh lôi mặt cô tiến sát lại gần mặt anh.
” Hôm qua em hứa gì nhớ không nhóc?”
” Hứa gì chứ…”
Lam Thư hơi cúi mặt xuống, mặt đỏ ửng.
” Lại còn chối à”
” Em không chối”
” Vậy để anh đưa em bằng chứng”