Bắt đầu từ khi ra đời, Phùng Tinh Vãn đã là con dâu khâm định của hoàng thất.
Khi còn bé Phùng Tinh Vãn cũng giống như những cô bé khác, vừa ngây thơ hoạt bát lại trắng trẻo đáng yêu.
Nàng hết sức ngây thơ mờ mịt, cũng từng bò lên ngồi trên đùi phụ thân. Nghiêng cái đầu nhỏ mơ mơ màng màng hỏi: “Phụ thân, Thái Tử Phi là gì? Còn hoàng cung là cái gì?”
Nàng còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.
Chỉ nghe các trưởng bối nghị luận, sau này nàng phải vào cung làm Thái Tử Phi… Hình như bởi vì những lời này mà ánh mắt mọi người nhìn nàng đều không giống nhau___ Các trưởng bối khen nàng, nói nàng ngoan ngoãn thông tuệ; những bé gái cùng tuổi hâm mộ nàng, còn lén nói với nàng: Hoàng cung là nơi vô cùng đẹp.
Phụ thân mỉm cười nói với nàng:
“Hoàng cung vàng son lộng lẫy, là nơi đẹp nhất ở Đại Ngụy. Thái Tử là tiểu chủ nhân của tòa cung điện này, Vãn Vãn trưởng thành rồi, sẽ phải tiến cung ở một chỗ với Thái tử, trở thành Thái Tử Phi.”
Các bé gái đều thích những đồ vật sáng lấp lánh, Phùng Tinh Vãn cũng không ngoại lệ. Bởi vì tòa “Cung điện sáng lấp lánh” trong miệng phụ thân này mà Phùng Tinh Vãn lần đầu tiên mơ hồ có khát khao với hoàng cung. Cũng có nhận thức về ‘Thái Tử’___ người sau này sẽ sống bên nàng.
Lúc bảy tuổi, hoàng cung mở yến tiệc. Phùng Tinh Vãn vào cung lần đầu tiên.
Nàng mặc nhu váy màu hồng đào xinh đẹp, búi tóc trái đào tinh xảo đẹp đẽ. Xe ngựa lăn bánh về phía trước, trong tay nàng ôm tượng gỗ điêu khắc nhỏ___ chuẩn bị tặng lễ vật cho Thái Tử.
Hoàng cung hoa lệ, so với tưởng tượng của cô còn phải đẹp hơn gấp trăm ngàn lần. Cung điện nguy nga, rường cột chạm trổ.
Vào cung, khi bước trên hành lang, các cung tỳ được huấn luyện nghiêm chỉnh đi qua một cách có trật tự, phảng phất giống như những con rối gỗ bị điều khiển, tinh xảo mà thống nhất, nhưng lại cô đơn thiếu sức sống.
Khi đó, Phùng Tinh Vãn chỉ chú ý tới hoàng cung hoa lệ trang nghiêm, giương miệng, tò mò cùng kinh diễm lấp đầy đôi mắt. Mỗi một cây một cỏ, một gạch một ngói ở hoàng cung đều là thứ tốt nhất mà nàng từng gặp.
Hơn nữa, sau khi ngồi vào vị trí, bé trai khoan thai tới muộn dừng lại trước mặt nàng kia, cũng là người đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Lúc đó nàng ngoan ngoãn ăn bánh hoa sen thì nghe mẫu thân nhẹ giọng nói: “Vị kia là Thái Tử.”
Thái Tử. Phùng Tinh Vãn nhìn qua liền thấy Thái Tử đang hành lễ trước mặt Hoàng Hậu, ước chừng còn cao hơn nàng nửa cái người, một thân hoa phục, đỉnh đầu mang kim quan… Từ bên trái nhìn lại, nghiễm nhiên là một bé trai vàng nạm ngọc.
Hoàng Hậu nói gì đó với Thái Tử, tiếp đó lại gọi Phùng Tinh Vãn đến tham gia.
Phùng Tinh Vãn có chút sợ hãi. Mẫu thân nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhỏ giọng dặn dò: “Vãn Vãn đừng sợ, đến bên cạnh Hoàng Hậu nương nương đi.”
Phùng Tinh Vãn gật đầu. Bé gái nhỏ nhắn thoáng chốc trở thành tiêu điểm của yến hội. Nàng nắm chặt tượng gỗ điêu khắc nhỏ trong lòng ngực, chạy bước ngắn đến trước mặt Hoàng Hậu, nghiêm trang hành lễ, vấn an.
Dường như Hoàng Hậu rất thích nàng, bà nói với Thái Tử: “Hằng nhi, đây là Phùng muội muội của con… Mấy hôm trước không phải con đòi gặp tiểu cô nương nhà người ta hay sao?”
Hắn… muốn gặp nàng?
Phùng Tinh Vãn mân chặt đôi môi, đánh bạo nghiêng mặt nhìn về phía Thái Tử trong tầm tay… Mắt ngọc má phấn, mắt đen mi dài, là một khuôn mặt còn đẹp hơn so với con gái. Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy mà mặt không căng thẳng chút nào, ngược lại hắn bình tĩnh thong thả, đôi mắt xinh đẹp liếc mắt quét mình một cái, ánh mắt lười biếng, không nói gì, chỉ có khóe miệng hơi nhếch.
Người trong cung, lớn lên đều đẹp như vậy sao?
Hoàng Hậu, tiểu Công Chúa, cùng vị Thái Tử trước mắt này. Phùng Tĩnh Vẫn gần như nhìn đến phát ngốc, vẫn chưa chú ý đến thái độ của Thái Tử khi nhìn nàng, chỉ ngoan ngoãn vấn an.
Thật lâu sau, tiểu Thái Tử như được tạo ra từ châu ngọc rốt cuộc cũng mở miệng. Hắn khẽ nhếch cằm, ánh mắt kiêu căng, nói một câu tựa như bình phẩm:
“Thật xấu.”
Một câu nhẹ nhàng bay ra, lại giống như một tảng đá khổng lồ bị ném vào mặt hồ. Vẻ mặt Phùng Tinh Vãn ngốc ngốc ôm tượng gỗ điêu khắc, một hồi lâu mới phản ứng lại, hốc mắt tức khắc ướt đẫm, “Oa” một tiếng khóc lên.
Tầm mắt nàng mơ hồ, chỉ mờ mờ thấy được hình dáng Thái Tử trước mặt.
Trong nháy mắt kia, thanh âm gì cô cũng đều không nghe lọt, chỉ nghe thấy Thái Tử dùng giọng thanh thúy dễ nghe nói: “Khóc càng xấu… Người quái dị.”
Thái Tử chọc nàng khóc, Hoàng Hậu nương nương muốn Thái Tử xin lỗi, nhưng hắn lại không nghe, thuận miệng tìm một cái cớ liền thoát khỏi yến hội.
Mãi cho đến ba ngày sau, khi Phùng Tinh Vãn đã sắp quên mất việc này, Thái Tử đột nhiên giá lâm, nói là cố ý tới bồi tội.
Thái Tử tôn quý, hắn vừa tới Phùng phủ, cả nhà trên dưới đều tiến đến quỳ lạy nghênh giá. Phùng Tinh Vãn còn bị mẫu thân đến đốc thúc thay đổi một thân váy áo xinh đẹp, quỳ gối phía sau mẫu thân. Thái Tử không cho bọn họ đứng lên, ai cũng không dám ngẩng đầu, Phùng Tinh Vãn cũng cúi đầu quỳ thành một cục nho nhỏ.
Thẳng đến khi một đôi giày gấm thêu phúc lộc bằng tơ vàng dừng trong tầm với của nàng.
Phùng Tinh Vãn lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ở trong cung, cắn môi không nói lời nào.
Ngay sau đó, một đôi tay cầm gỗ đàn nhỏ đưa tới trước mắt nàng: “Cho ngươi.”
Hộp nhỏ rất đẹp, đến ngay cả móc khóa vàng ánh của nó cũng tinh xảo vô cùng. Trong một chớp mắt kia, Phùng Tinh Vãn có chút chờ mong, lòng mang tò mò nhìn Thái Tử, sau đó đưa tay nhận lấy.
“Ngươi mở ra nhìn xem, có thích hay không.”
Phùng Tinh Vãn nghe vậy liền gật đầu mở ra, thời điểm chậm rãi mở hộp ra, một tiếng “Oa” vang dội chấn động đến đôi tay nàng run lên.
Bản thân nàng đã nhát gan, bây giờ bị dọa như vậy, hộp gỗ trong tay “Bộp” một tiếng rơi xuống đất. Một con cóc bị ngã ra từ bên trong. Lưng gồ ghề lồi lõm, đôi mắt tròn tròn trừng lớn, ộp ộp kêu… Cả đầu Phùng Tinh Vãn đều phát run, mặt bị dọa đến nỗi trắng bệch, lại lần nữa nhịn không được òa khóc.
Thái Tử thì cười ha ha.
Trong lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, Phùng Tĩnh Vãn ngẩng đầu nhìn Thái Tử trước mắt___ Lần đầu tiên, nàng có người vô cùng vô cùng ghét.
Đến cả tòa cung điện lấp lánh ánh vàng kia, trong lòng nàng cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng Phùng Tinh Vãn vẫn cứ là Thái Tử Phi được quyết định. Từ đó về sau, Hoàng Hậu thường xuyên mời nàng vào cung làm bạn.
Hoàng Hậu rất tốt, tiểu Công Chúa cũng coi nàng như tỷ muội ruột, chỉ duy có Thái Tử, mỗi lần nhìn thấy nàng đều thích giở trò trên cợt. Biết nàng sợ cóc nhái châu chấu, hắn cố ý bắt tới thả lên người nàng, nhìn nàng oa oa kêu lớn, hắn liền vui sướng ôm bụng cười to.
Lúc còn nhỏ, lần nào Phùng Tinh Vãn cũng bị Thái Tử dọa khóc.
Dần dần, Phùng Tinh Vãn lớn lên, từ cô bé ngây thơ trưởng thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, học tập các loại lễ nghi trong cung. Mẫu thân rất hà khắc với nàng, đến ngay cả một ngụm cơm phải nhai mấy cái cũng đều có quy định.
Mẫu thân nói nàng sau này phải vào cung làm Thái Tử Phi, gặp chuyện không thể hoảng loạn, phải học cách che dấu cảm xúc, học cách xem mặt đoán ý, học cách ẩn nhẫn.
Có lẽ do được dạy dỗ tư tưởng nên Phùng Tinh Vãn làm rất tốt___ Tiền đề là, không gặp phải Thái Tử.
Bởi vì bóng ma trong nội tâm nhiều năm qua mà Thái Tử Phi tương lai đoan trang thanh tú dịu dàng mỗi khi gặp Thái Tử, luôn luôn không lạnh nhạt thản nhiên đối mặt được. Chỉ cần nàng vừa nhìn thấy hắn thì cả người liền phát run, vừa nghe thấy tiếng hắn, liền không ngăn nổi sắc mặt trắng bệch. Càng trầm trọng đến nỗi… có thể từ tiếng bước chân ở rất xa mà nàng đã có thể phân biệt rõ là Thái Tử đang đến gần.
Thái Tử ngang bướng biến thành Thái Tử ăn chơi trác táng. Đã không còn dùng mấy trò đùa nhỏ để trêu cợt nàng như khi còn bé, chỉ là thỉnh thoảng thấy nàng, hắn lại ghét bỏ: “Cứ như một cái đầu gỗ, thật không thú vị.”
Phần lớn thời gian, Phùng Tinh Vãn chỉ có thể chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, đứng tại chỗ, lặng im không tiếng động.
Ngày thành thân ngày càng gần, mà cái danh phong lưu của Thái Tử, từ lâu đã truyền khắp hoàng thành. Trong mắt đại đa số mọi người, nam tử phong lưu, là một chuyện rất nhỏ, cũng chẳng có gì quan trọng. Nam tử nhà bình thường đều có tam thê tứ thiếp, huống chi là đế vương tương lai. Đợi đến khi Thái Tử đăng cơ, hậu cung ba ngàn cung phi, cũng hợp tình hợp lý.
Nữ tử phải rộng lượng. Đây là điều mẫu thân vẫn luôn dạy nàng, Phùng Tinh Vãn ghi nhớ trong lòng. Có lẽ do nàng không thích Thái Tử cho nên căn bản không để ý hắn có phong lưu hay không. Hơn nữa, Thái Tử phong lưu, trong lòng nàng còn mơ hồ có chút vui vẻ… Cũng có nghĩa là, cho dù sau này tiến cung, chuyện ở chung giữ nàng với Thái Tử sẽ không nhiều.
Nàng một chút cũng không muốn thấy hắn, càng không muốn hầu hạ hắn.
Chỉ là, Phùng Tinh Vãn nói cho cùng cũng chỉ là thiếu nữ khuê phòng, lúc thật sự chứng kiến, nội tâm vẫn không cách nào không nổi lên gợn sóng.
Hôm nay Phùng Tinh Vãn bước ra từ cung điện của Hoàng Hậu, đến Ngự Hoa Viên, thưởng thức song nhụy lan hiếm thấy. Hoa lan thanh tịnh mà đẹp đẽ, ngửi vào làm người thoải mái. Phùng Tinh Vãn yêu thích hoa lan, đang lúc nàng an tĩnh khom lưng thưởng thức, bên môi hơi giơ lên, lại có tiếng cười nói truyền đến từ sau núi giả.
Là tiếng đùa giỡn của nữ tử cùng với tiếng cười của nam tử.
Thế nhưng tiếng cười của nam tử lại quá quen thuộc với nàng, chỉ cần vừa nghe thấy, toàn bộ lưng đều căng chặt lại. Tư thái hình thành một loại phòng ngự theo bản năng.
Nàng ngừng tại chỗ một lát, không dám tiếp tục nghe. Thường ngày nàng chỉ nghe nói Thái Tử phong lưu, lại chưa từng nghĩ tới, hắn vậy mà lại phong lưu đến nỗi ban ngày tuyên dâm.
Trong mắt Phùng Tinh Vãn hiện lên một tia chán ghét, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng Thái Tử lại đi ra từ sau núi giả. Áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vô lại, trái phải ôm lấy hai tiểu cung tì xinh xắn, nhìn Phùng Tinh Vãn đứng ngốc trước mắt, khóe miệng cong lên: “Nghe đủ chưa?”
Phùng Tinh Vãn đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Thái Tử lại cười nhạo một tiếng, không đứng đắn nói: “Thế nào? Muốn gia nhập?”
Phùng Tĩnh Vãn là cô nương gia giáo, da mặt vốn mỏng, vừa bị Thái Tử nói như vậy, khuôn mặt trắng bệch tức khắc lạ đỏ bừng.
Cũng bất chấp lễ nghi, quay đầu chạy đi.
Thái Tử nhìn bóng dáng nàng chạy trối chết phía xa xa, đôi tay ôm hai cung tì rũ xuống, bất giác cảm thấy không thú vị. Trong lòng không hiểu sao bực bội, phun ra một câu: “Thật không thú vị.”
Phùng Tĩnh Vãn càng thêm không thích Thái Tử. Chỉ cần nghĩ tới tuổi già của bản thân phải trải qua trong hoàng cung, ở bên Thái Tử, nàng liền vô cùng mâu thuẫn với tương lai này. Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nữ tử Đại Ngụy nhiều như vậy, vì sao cứ cố tình là nàng cơ chứ? Hơn nữa nàng còn nghĩ, nếu thế gian này không có Thái Tử, vậy thì thật tốt biết bao.
Thẳng đến một ngày___
Di quốc đại bại, Nguyên Thái phó dắt binh chiến thắng trở về. Cả nước cùng chúc mừng.
Phùng Tinh Vãn từng có may mắn được chiêm ngưỡng phong tư của Thái phó. Đối với người không ôm bất luận hy vọng gì với nam nhi trên thế gian như nàng, đến khi nhìn thấy Thái phó cũng phải kinh ngạc cảm thán: Thì ra trên thế gian này còn có nam tử tốt đẹp như vậy. Nàng tán tưởng Thái phó, không liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ là sùng bái thuần túy.
Trong yến hội, nàng luôn không uống rượu vậy mà lại uống vào non nửa chén rượu. Rượu thơm ngon, nàng không thắng nổi sức mạnh của rượu, nửa ly vừa xuống bụng đã hơi say, gò má hơi phiếm hồng.
Phùng Tinh Vãn giữa yến hội rời khỏi chỗ ngồi, đến đình hóng gió Vạn Xuân ở Ngự Hoa Viên. Nàng cười khanh khách ghé vào trước lan can, nhìn sóng biếc dập dờn, cá chơi đùa giữa những lá sen, nàng liền gọi nha hoàn đi lấy thức ăn cho cá.
Cười nhìn đàn cá đùa nghịch với lá sen, tâm tình bực bội của Phùng Tinh Vãn rốt cuộc cũng tìm thấy chốc lát yên lặng. Ngay sau đó, “Ùm” một tiếng, hồ hoa sen nổi lên bọt sóng thật lớn, bầy cá đang đùa nghịch bị giật mình nháy mắt tỏa ra trốn mất. Phùng Tinh Vãn theo tiếng nhìn qua liền thấy có người rơi xuống bên bờ hồ.
Cũng là ánh mắt đầu tiên nhận ra, người rơi xuống nước kia, chính là Thái Tử.
Mặt nàng trắng nhợt, muốn đứng lên gọi người, nhưng trong chớp nhoáng kia, trong đầu nàng vậy mà lại toát ra một ý nghĩ thật hoang đường làm cho người ta sợ hãi… Nếu Thái Tử cứ như vậy chết đuối, vậy thì nàng không cần thành thân với Thái Tử. Có lẽ nàng cũng không có cách nào thành thân với người khác, nhưng chỉ cần không gả cho Thái Tử, nàng tình nguyện sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chớp mắt ngắn ngủi.
Mà một cái chớp mắt này, trong lòng Phùng Tinh Vãn sông cuộn biển gầm, cảm giác say trên mặt lập tức tan đi trong khoảnh khắc. Nàng quay đầu nhìn người giãy giụa bên bờ hồ, nội tâm của nàng cũng phảng phất liều mạng giãy giụa, kề bên tử vong giống hắn.
Cuối cùng,
Phùng Tinh Vãn vẫn chạy đến gần, vươn cánh tay hướng tới người mà nàng ghét nhất. Ống tay áo được vén lên, cánh tay tuyết trắng mảnh khảnh duỗi thật dài. Lần đầu tiên, nàng không hề hoảng loạn, dùng giọng điệu trấn định nói với hắn: “Đưa tay cho ta.”
Đầu Chúc Hằng ngoi lên khỏi mặt nước trong chớp mắt rồi lại chìm xuống, lại lần nữa liều mạng nhô lên, sau đó nắm chặt tay nàng.
Bắt được rồi!
Tim Phùng Tinh Vãn nảy lên, thuận theo sức nước nổi, dùng sức kéo Thái Tử lên.
Chỉ là, cánh tay bỗng nhiên bị một lực kéo xuống, tiếp theo “Ùm” một tiếng, nàng bị kéo xuống nước.
Phùng Tinh Vãn không biết bơi, khi nước lạnh lan tràn tiến vào khoang mũi, loại cảm giác hít thở không thông này làm cho nàng hoảng loạn không thôi, chỉ theo bản năng gắt gao leo lên thân thể người bên cạnh.
Hai chân nàng đạp loan trong nước, làn váy lẫn lộn với cung dây[1]… Có cái tay, cầm lấy bàn tay của nàng ấn vào trong ngực, tiếng nói vẫn cà lơ cà phất như vậy, còn lộ ra nụ cười xấu xa: “Phùng Tinh Vãn, có phải ngươi bị ngốc hay không?”
[1] Cung dây: Dải lụa đặc chế hoặc phỏng theo trong cung dùng để đeo trên váy áo.
Cái gì? Phùng Tinh Vãn sửng sốt, ngay sau đó, bàn tay kia bắt lấy nàng, “Ào” một tiếng giữ chặt nàng.
Lá sen xung quanh rung chuyển. Nàng thẳng tắp đứng trong nước, cúi đầu nhìn mặt nước mới chỉ đến ngực mình, đột nhiên phản ứng lại, nâng lên đôi mắt nhìn Thái Tử.
Lưng Thái Tử cập bờ, vóc người hắn cao hơn nàng rất nhiều, bây giờ còn từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tuấn tú ướt sũng, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, còn đang cười: “Ngươi không phải rất ghét cô[2] sao?” Tại sao thấy hắn rơi xuống nước lại còn muốn cứu hắn.
[2]Cô: Tiếng tự xưng của vương hầu trong thời phong kiến.
Hắn chợt cúi đầu: “Vừa rồi ngươi do dự, có phải hay không?”
Ngực Phùng Tinh Vãn cứng lại, lập tức phản ứng kịp. Thì ra hắn vẫn trêu cợt nàng!
Nàng sợ hãi Thái Tử, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhịn không được khóc, nhưng lúc này đây, nước mắt không ngăn nổi rơi xuống, lại không phải vì sợ hãi… Vừa rồi nội tâm nàng vô cùng giãy giụa, kết quả thì sao, rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa nho nhỏ của hắn. Tủi thân đè ép tràn đầy trong lòng, tựa như bùng nổ trong nháy mắt.
Hắn dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà luôn ức hiếp nàng!
Dựa vào đâu mà dùng phương thức như vậy để ức hiếp nàng!
“Này!” Thái Tử vỗ nhẹ mặt nàng. Đang êm đẹp, tại sao lại khóc?
Phùng Tinh Vãn giống như không chú ý Thái Tử đụng vào mình, hai mắt đẫm lệ, khóc đến thở hổn hển. Trên người nàng mặc tề ngực nhu váy, kiểu dáng thật đoan trang bảo thủ, nhưng lúc này nó bị thấm nước, ướt sũng dán vào bộ ngực, phần dưới cổ trắng nõn một màu.
Thái Tử lén liếc mắt nhìn một cái. Lúc sau trong lòng mới “Lộp bộp” một tiếng… Nàng là Thái Tử Phi tương lai của hắn, hắn nhìn nàng thì có sao? Có cần phải lén nhìn như vậy à?
Sau đó Thái Tử vậy mà lại không nhìn nữa. Nhìn dáng vẻ nàng vẫn khóc sướt mướt như cũ, trong lòng hơi bực bội. lung tung lau mặt cho nàng, nói: “Không được khóc.” Ngày thường Phùng Tinh Vãn rất nghe lời hắn, mỗi lần hắn bảo nàng không được khóc, nàng sẽ cố gắng nhịn lại, lông mi dính ướt, nước mắt run rẩy muốn rơi nhưng lại mãi không rơi xuống.
Lần này, hình như không hiệu nghiệm rồi.
Thái Tử nhíu mày, thấp giọng đe dọa: “Nếu ngươi còn khóc nữa, cô liền hôn ngươi!”
Tiếng nức nở của Phùng Tinh Vãn chợt dừng lại, mắt hạnh ầng ậc nước mông lung nhìn hắn.
Thái Tử thầm mắng một tiếng trong lòng, cũng không biết vì sao. Tóm lại là phiền lòng chết đi được.
Cuối cùng Thái Tử nâng mông nàng đỡ lên bờ. Hai người đều ướt sũng, Thái Tử không được tự nhiên chà xát tay, ánh mắt dừng trên người ướt đẫm của Phùng Tinh Vãn. Nhu váy hơi mỏng kề sát da thịt, dán vào đùi, lộ ra hình dáng đôi chân thon dài tinh tế, tầm mắt hướng lên trên, là bộ ngực no đủ. Từ nhỏ đã định sẵn là Thái Tử Phi, Phùng gia tất nhiên phải nuôi cực tốt, mỗi tấc da thịt trên người đều trắng nõn trơn nhẵn.
Thái Tử yên lặng đánh giá nàng.
Phùng Tinh Vãn thấy thế liền khoanh tay trước ngực, ôm chặt lấy thân thể mình, hơi thấp đầu, không nói gì. Tha thướt yêu kiều, hương thơm lan tỏa, nhã nhặn lịch sự giống như cây hoa lan bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Cánh tay nàng hợp lại, bộ ngực kia bị nàng chèn ép đến run rẩy sinh động. Trán Thái Tử thình thịch nhảy lên, rời mắt đi, buồn bực nói một câu: “Dại dột muốn chết.”
Hắn lại mắng nàng. Phùng Tinh Vãn cắn cắn môi, yên lặng nghĩ trong lòng.
……
Sau khi rơi xuống nước, Phùng Tinh Vãn bị sốt cao. Trong lúc bị nóng đến nỗi mơ mơ màng màng, nàng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, nữ nhi có thể không gả cho Thái Tử hay không?”
Mẫu thân nói với nàng: “Phát sốt đến hồ đồ rồi có phải hay không?”
Đúng vậy, là nàng hồ đồ… Thân phận của nàng chính là Thái Tử Phi. Phùng Tinh Vãn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng Thái Tử trêu cợt nàng, còn có lời nói khi ghét bỏ nàng, nói nàng ngu ngốc, nói nàng đần độn chơi không vui chút nào…
Hắn cho rằng, chỉ có hắn ghét bỏ nàng sao? Trừ bỏ thân phận Thái Tử, hắn còn có cái gì hơn người khác? Mà những lời này, Phùng Tinh Vãn chỉ dám yên lặng nghĩ trong lòng.
Cho dù nàng có chán ghét Thái Tử bao nhiêu thì đời này nàng vẫn vĩnh viễn bị cột vào Thái Tử. Căn cứ vào tập tực hoàng thất Đại Ngụy, trăm năm sau này, nàng cũng sẽ phải chôn cùng hắn.
Như vậy, nàng chỉ có thể khẩn cầu kiếp sau đừng gặp lại Thái Tử.
Nhưng Phùng Tinh Vãn chưa từng nghĩ tới, đời sau này lại tới nhanh như vậy.
Nàng tỉnh lại trong hoàn cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ chính là Phùng Tinh Vãn khi còn ở Đại Ngụy, mà quen thuộc lại bởi vì đây là nhà của Phùng Tinh Vãn hiện tại.
Phùng Tinh Vãn nằm trên giường, kí ức thuộc về thân thể này từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Nàng còn chưa kịp sửa sang lại xong thì đã bị mẫu thân gọi dậy ăn cơm sáng. Nàng mơ mơ màng màng, thân thể lại theo bản năng mà thực hiện từng bước, thành thạo đánh răng rửa mặt, ăn cơm sáng, đeo cặp sách, đến trường học.
Chờ đến khi Phùng Tinh Vãn đứng trước cửa phòng học, nhìn thấy mặt các bạn học trẻ tuổi còn mang tính trẻ con ở bên trong, rốt cuộc cũng sắp xếp kí ức đời này xong.
Con gái có thể đọc sách, có thể thi đại học, có thể đi làm, có thể yêu đương, có thể tự mình lựa chọn vị hôn phu…
Nơi này, không có Thái Tử, không có Thái Tử Phi khâm định. Chỉ có cô, Phùng Tinh Vãn.
Ban 7 năm ba cao trung, Phùng Tinh Vãn.
Một Phùng Tinh Vãn bị hạn chế cử chỉ, có thói quen cười không lộ răng, lúc này đây, lần đầu tiên lộ ra tươi cười đẹp đẽ thoải mái.
Nam sinh đang đứng trên bục giảng xóa bảng đen nhìn thấy Phùng Tinh Vãn bỗng nhiên cười với mình, nhịn không được đỏ mặt, chào hỏi với nàng: “Chào buổi sáng.”
Phùng Tinh Vãn nhìn về phía hắn, trong lòng nhảy nhót không gì sánh được, tràn ngập trong mắt hạnh đều là vui sướng, tiếng nói cũng hoạt bát nghịch ngợm: “Chào buổi sáng nha.”
Phùng Tinh Vãn ngồi vào chỗ ngồi, bạn cùng bàn là Từ Điềm thò qua: “Tinh Vãn, đây là bài tập toán của lớp phó học tập, cho cậu mượn chép.”
Lớp phó học tập… Chính là nam sinh xóa bảng vừa rồi, Chu Tinh Vũ. Phùng Tinh Vãn liếc nhìn vở bài tập, cũng biết thì ra thành tích của Phùng Tinh Vãn không tốt, bài tập toán hôm qua còn chưa làm xong…
Nàng nhìn vở bài tập được đưa tới, sau đó nhoẻn miệng cười với Từ Điềm:
“Không cần, tớ muốn tự mình làm.”