Nếu như nói rừng rậm mây mù là biên giới giữa Thần tộc và Tu La, như vậy vực sâu U Minh chính là cửa vào giới Tu La, thiên thần cùng Tu La ở đầu thế kỷ đã ra hiệp nghị, không quấy nhiễu lẫn nhau. Vì phòng ngừa khế ước mất đi hiệu lực, bọn họ liền sáng lập một chỗ như thế ở hai giới——vực sâu tử vong vô tận, cho dù là thần tộc đi tới nơi này cũng chỉ có một kết cục —— bị quái linh ở đây ùn ùn kéo đến dằn vặt đến chết, mà sau khi thân thể diệt vong, linh hồn sẽ tiếp tục bị gông cùm xiềng xích cắn nuốt, cho đến khi trở thành ác linh.
Khu vực này tràn đầy hắc ám, thống khổ, tuyệt vọng bao trùm! Như mê cung, hơi lạc lối, đều vạn kiếp bất phục!
Lê Thiên Thường nhìn mấy người áo đen đem Khuynh Anh đặt ở trên một trận pháp màu đen, ánh mắt tràn đầy ác độc cười nhạo.
Ở trên yến hội, thiếu nữ này đã xúc phạm nàng, không ai có thể đối nghịch với nàng, càng không ai có thể cướp nam nhân của nàng—— đêm hôm đó, khi điện hạ Trường Minh đuổi theo Khuynh Anh đi ra chính điện, đố kị cùng lửa giận của nàng cũng đã ngập trời!
… Không, có lẽ mồi lửa đố kị kia đã nổi lên ở thời gian sớm hơn.
Ở cung Ngọc Hành, trong đại điện, vào lúc Khuynh Anh kéo cổ áo Trường Minh, hung hăng khóc.
Mà hắn, không có đẩy Khuynh Anh ra. Hắn yên tĩnh như một bức họa, con ngươi màu đen tĩnh lặng đem thiếu nữ nhìn vào đáy mắt, thậm chí mang theo nhiệt lượng, mềm mại đáng sợ!
Lê Thiên Thường chán ghét con ngươi như vậy! Chán ghét hình ảnh như vậy!
Bởi vì nàng vẫn nhìn chăm chú vào hắn! Nàng chưa từng bỏ qua bất luận cái biểu tình gì xuất hiện qua trên mặt hắn, nàng để ý tất cả màu sắc trong con ngươi của hắn, thậm chí hiểu hắn còn hơn cả hiểu mình!! Cho nên nàng biết, mấy trăm năm này, Trường Minh cũng không cho nữ nhân đụng vào hắn, cho dù là một góc y phục, cũng không thể——
Ngoại trừ một nữ nhân.
Yên Tự…
Yên Tự.
Cái nữ nhân xinh đẹp làm đau lòng người kia.
Thế nhưng, ả vĩnh viễn cũng không về được.
Lê Thiên Thường mỉm cười, tươi cười giống hoa hồng dính máu tươi: “Vĩnh biệt, Khuynh Anh.”
…
…
Khuynh Anh giãy giụa tỉnh lại từ trong đau đớn kịch liệt.
Bốn phía tràn ngập sương mù, trên cao lộ một vòng trăng tròn yêu dị, to thái quá, thậm chí cho người ta một loại ảo giác mọi lúc có thể bị mặt trăng đè dẹp.
Khuynh Anh rùng mình một cái, nàng nhìn nhìn xung quanh, phát hiện mình nằm ở một trên tảng đá thật lớn, nơi được ánh trăng rọi sáng xa xa, đều là một mảnh núi đá hoang vu, đến một cọng cỏ cũng không có mọc ra.
Nàng muốn đứng lên, lại phát hiện chân mình căn bản là bất động, mà bởi vì động tác của nàng, làm một trận đau đớn tập kích đại não, suýt chút nữa làm cho nàng đau ngất đi.
Nhìn kỹ, mới phát hiện trên giầy đã nhiễm máu đỏ một mảnh, từ bàn chân lan tràn xuống, làm lớp nham thạch cũng nhiễm đỏ.
Nàng cắn răng cởi giầy, chợt thấy rõ ràng ở trên đế giày có tia ánh sáng mang theo tơ máu như đinh sắt bén nhọn, đâm xuyên qua lòng bàn chân nàng, quá trình rút ra đã làm cho sắc mặt của nàng trắng bệch, đại não càng ngày càng thanh tỉnh.
Khuynh Anh hít một hơi thật sâu, ném đôi giày đi rất xa, sau đó từ ngón tay giữa tụ tập chút ánh sáng yếu ớt tiến hành điều trị.
“Lê Thiên Thường, đồ nữ nhân biến thái… Chờ bà cô đây khỏe lên, nhất định dằn vặt ngươi, dằn vặt ngươi, dằn vặt chết ngươi. Vô sỉ!” Nàng tính toán dùng lời lẻ mắng mỏ để giảm bớt đau đơn, nhưng giọng nói yếu ớt của nàng vang vọng ra, hòa trong tiếng gió lạnh lẽo như quỷ khóc sói gào, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Nàng quay đầu lại, liền mấy nghìn ánh mắt xanh mượt nhìn chằm chằm cái phương hướng này.
…
Khuynh Anh rất nhanh tạo ra một kết giới nho nhỏ, sau đó co rúm lại trong kết giới chữa trị chân của mình.
Mặt ngoài vết thương đã cầm máu, thế nhưng đau đớn vẫn còn. Tu vi của nàng không cao, pháp thuật học phần lớn cũng là mang tính công kích, chú thuật cơ bản nhất này cũng chỉ có thể làm được trình độ như vậy.
Ở đây không có ánh sáng mặt trời, nên ánh trăng có vẻ tăng thêm yêu dị.
“Vực sâu U Minh…” Nàng thì thầm cái từ này, ở một khắc cuối cùng trước khi hôn mê nàng nghe thấy Lê Thiên Thường nói qua lời như vậy.
Khuynh Anh nghe qua cái chỗ này, bị Toàn Cơ miêu tả là một chỗ cực kỳ kinh khủng, ngay phía dưới rừng rậm mây mù, nhưng lại kinh khủng hơn rừng rậm mây mù vô số lần, nghe nói, ngay cả quái vật cũng kinh khủng hơn.
Vừa nghĩ tới lại thấy vô số cặp mắt, Khuynh Anh không có dũng khí lại ngẩng đầu.
Nàng lấy mọi thứ trên người ra, có một túi bách bảo, bên trong có ba quyển sách Toàn Cơ cho nàng, ngọc bài thông hành trong cung điện của Lam Tranh, còn có một chủy thủ nhỏ màu hoàng kim.
Thế nhưng, một ít thuốc bổ sung thể lực cũng đã bị cướp đoạt đi.
Lê Thiên Thường quả thật là cái nữ nhân kinh khủng, ả bảo lưu lại pháp lực của nàng, cho nàng một phần hi vọng. Nhưng lại đả thương chân nàng, làm cho nàng giãy chết trong phần hy vọng mỏng manh này.
Khuynh Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu một hơi không khí lạnh như băng.
Khuynh Anh mở ra cuốn sách Toàn Cơ cho nàng, âm thầm đọc từng cái khẩu quyết, hiện nay cách làm an toàn nhất đó là bất động tại chỗ, chờ đợi cứu viện… Nhưng nếu cứu viện không đến, nàng cũng chỉ có thể dựa vào mình.
Trong đầu óc của nàng đột nhiên hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi màu vàng yêu nghiệt lại tà khí.
Khóe miệng không khỏi ngoéo ngoéo, nếu Lam Tranh cho là mình là chạy trốn, mà không phải mất tích, hắn có thể giận dữ hay không?… Nhất định, hắn nhất định sẽ đập phá giường của nàng, xé y phục của nàng, sau đó nguyền rủa nàng.
Khuynh Anh tươi cười xong lại ủ rủ, chờ gặp lúc lại nói cho hắn biết là được rồi.