Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Q.1 - Chương 73 - Trời Đất Rung Động!

trước
tiếp

Trời đất rung động!

Khuynh dương vung tay lên, trong nháy mắt vung một câu thần chú hung hăng bổ tới cự thú kia!!

Trong nháy mắt, trong tay lóe ra ánh sáng vàng kim! Nàng tiến lên một bước, tăng số lượng lá chắn thêm ba tầng——

—— “Ầm!!!”

Quái vật tựa hồ như bị chọc tức, nó điên cuồng gầm thét một tiếng, vung lên một cước, tầng chắn thứ nhất đã bị đánh nát bấy!!!

Khuynh Anh toát ra một thân mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước, giơ tay lên, một cỗ ánh sáng vàng kim thật lớn phát ra trong nháy mắt bao phủ nó!! Ngay sau đó, cỗ ánh sáng thứ hai, thứ ba, từng tầng từng tầng chú ngữ chồng lên, như sợi xích giam cầm quấn ở xung quanh cự thú.

Đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Nếu như lần này không thành công, nàng sẽ cùng như chiếc giày kia, bị xé rách, bị cắn nuốt, bị mấy nghìn cái răng đâm thủng…

Toàn Cơ từng nay nói qua, cơ thể của mình không giống với người khác, vì thế, mới có thể thu mình làm đồ đệ.

Hiện tại nàng muốn đánh cuộc một keo, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu hi vọng!!!

Tử vong.

Hoặc cũng là —— trở lại!!!

Tiếng rít gào điên cuồng xé trời không!! Làm cho người ta sợ hãi! Sợ hãi! Run rẩy!!

Thân hình của cự thú bởi vì chú ấn mà không ngừng giãy giụa, chân trước thật lớn không ngừng đạp lên đất dưới chân, tạo ra một cái khe thật dài, dưới cái khe, lại là dung nham đỏ đậm, nóng rực, giống như là muốn cắn nuốt tất cả đều!

“Kính nhờ, đừng nữa phản kháng, tỷ tỷ sẽ không ngược đãi ngươi.”

Nàng mang theo kiên định, hi vọng, cũng là mỉm cười.

Cự thú vẫn đang gầm thét, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng, đỏ tiên diễm, đỏ như máu!

———— “Ầm!!!!!”

Bùa chú trê đỉnh đầu nó bị nổ tung!!!

Nơi cổ họng của Khuynh Anh căng thẳng, rốt cuộc nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi!

“Chạy bên này, bên này!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Khuynh Anh còn đang sững sờ, liền bị một bàn tay bắt được, sau đó, theo người kia cùng nhau chạy vào trong một sơn động thật lớn.

*****************************

“… Ưm…”

Khuynh Anh cố sức mở mắt ra, đập vào mi mắt, là vách tường màu đen.

Sau đó, là gương mặt, có chút kinh khủng… Mặt…

“A a a a!” Khuynh Anh bị dọa ngồi dậy, nhưng vừa mới khẽ động, đầu ong ong choáng váng, lảo đảo một cái, nặng nề ngả trở lại.

“Vừa rồi ngươi cũng không sợ ác thú, ngươi sợ ta làm cái gì?!” Người nọ tựa hồ có chút tức giận, quan sát Khuynh Anh một cái: “Tiểu cô nương ngươi từ đâu tới đây? Mới bị trục xuất khỏi thần tộc à?” Dừng một chút, hắn tiến lên ngửi ngửi tóc Khuynh Anh: “Không đúng, ngươi đến thần tộc cũng không phải, ngươi rốt cuộc là ai?”

Khuynh Anh không nói ra lời được, trên thực tế, đối mặt với khuôn mặt kinh khủng này, cái gì nàng cũng không nói nên lời.

Dưới áo choàng cổ xưa, là áo giáp tối đen. Phân nửa khuôn mặt hắn cũng đã héo rũ, mặc dù bị tóc màu bạc che lấp, nhưng trong bóng mờ, cũng có thể xem thấy những lằn sẹo dữ tợn trườn ở trán, môi đỏ máu, nếu không phải hắn còn có hình dáng, nàng nhất định cho rằng hắn là mà quỷ… So với quái vật, nàng còn sợ mấy thứ này hơn.

“Ta nhìn rất kinh khủng sao?” Người nọ nhìn thấy trong ánh mắt của Khuynh Anh mang theo khiếp sợ, lại cười nhẹ: “Xin lỗi, ta bị giam đã lâu lắm, đã quên hình dạng của mình, ta tên Mộc Hi.”

“… Ta tên Khuynh Anh.” Khuynh Anh hòa hoãn tâm tình của mình, “Cám ơn ngươi vừa cứu ta… Đúng rồi, ác thú vừa rồi là con gì?”

Mộc Hi giật mình, sau đó đột nhiên lớn tiếng cười lên: “Đến nó là cái gì ngươi cũng không biết, ngươi còn đấu cùng nó? Ha ha, tiểu cô nương ngươi thật là lớn mật…” Tựa hồ đã lâu hắn không có gặp chuyện buồn cười như vậy, tiếng cười tràn ngập trong sơn động, vang vọng phập phồng.

Hắn cười xong, mới nhìn Khuynh Anh, nói tiếp: “Ác thú là thần thú hung mãnh nhất vực sâu U Minh, có truyền thuyết nói nó là con trai của thượng đế phương bắc, phạm sai lầm lớn nên bị giam ở đây, mỗi ngày nó đều cắn nuốt yêu thú, một cước là có thể giẫm cái thân thể nhỏ bé của ngươi thành thịt vụn, ngươi còn dám đi trêu chọc nó sao?”

“…” Nghe miêu tả như thế, dạ dày Khuynh Anh đột nhiên có chút khó chịu.

“Thế nhưng, vì sao ngươi ở trong này?” Mộc Hi hỏi.

“Bị người hại…” Khuynh Anh vô cùng phiền muộn, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi tại sao ở trong này?”

Mộc Hi suy nghĩ thật lâu, như là vấn đề này đã biến mất khỏi trí nhớ của hắn lâu rồi, lúc này lại bị người lôi lên.

Trầm mặc lan tỏa.

Hắn rốt cuộc nhớ ra: “Ta đến tìm người, nhưng là phải tìm ai, ta không nhớ rõ.”

“…”

“Ngươi biết làm sao ra khỏi đây không?” Khuynh Anh liên tưởng đến Mộc Hi có năng lực sinh tồn khác hẳn với người thường, bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng.

“Biết.” Mộc Hi gật gật đầu, lại nói: “Thế nhưng ta quên rồi.”

“…”

Khuynh Anh vô cùng uể oải ngồi ở trong sơn động khôi phục thể lực.

“Ta sẽ tận lực nhớ ra.” Mộc Hi thật ra rất ôn hòa, “Vết thương của ngươi không nhẹ, ta hiện tại ra ngoài kiếm chút thứ trị thương cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.