“Khụ khụ khụ…” Một trận ho từ trong cung Thiên Xu truyền đến.
Già Diệp đau lòng tột đỉnh, hắn bưng chén thuốc quỳ trên mặt đất.
Mấy ngày nay, bệnh tình của Lam Tranh ngày càng nặng.
Mỗi năm một lần, hắn đều đi hồ Thiên Xu tiến hành nghi thức cầu phúc, trên danh nghĩa là thượng đế ban chức thần Thiên Xu cho hắn, thay toàn bộ thiên giới gắn kết phúc âm, nhưng kỳ thực, là cố ý tiêu hao tính mạng của hắn, mỗi một lần hắn sẽ mệt đến không cách nào từ trong hồ đi ra, sau đó, điện hạ sẽ lại dùng hơn nửa năm kế tiếp khôi phục thể chất, ai nấy đều thấy được, là thần đế phương đông cùng các trưởng lão cố ý áp chế hắn, bài xích hắn, dùng phương pháp như vậy áp chế sức mạnh phi phàm của hắn. Nhưng điện hạ cũng kiên trì, lần lượt mệt đến té xỉu, lại lần lượt đứng lên.
Hắn nói, đó là thay nữ nhân kia trả nợ. Mà nữ nhân kia, là mẫu phi của hắn.
Hắn hận bà, nhưng lại để ý bà. Không ai nghĩ một đằng nói một nẻo hơn điện hạ, đối với người hắn để ý, hắn vĩnh viễn nói không nên lời.
Nhưng ngay sau cầu phúc nghi thức năm nay, hắn gặp Khuynh Anh, dùng hơn phân nửa nguyên thần còn lại của hắn ban tặng cho nàng dung nhan bất diệt cùng sinh mệnh lâu dài, lại còn bị nàng đả thương hao tổn hết khí huyết. Nhưng cô gái kia lại không chút nào tự biết, càng vô ý lần lượt đả thương hắn, liên lụy hắn… Lần này, càng làm hại điện hạ rơi vào cảnh bị bao vây!
Già Diệp đã không chỉ một lần thấy mặt Lam Tranh tái nhợt, nhưng lại lộ ra bộ dáng nhẹ như mây gió ở trước mặt Khuynh Anh.
Vì thế, hắn chán ghét Khuynh Anh.
Chán ghét đến tận xương tủy đi!!
“Có tin tức của nàng chưa?” Lam Tranh ngồi ở bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi đó là một mảnh sương mù, chẳng có chút chân thực.
“Không có.” Già Diệp mím môi, cầm chén thuốc dâng quá đỉnh đầu: “Điện hạ, xin ngài uống thuốc.”
“Tỷ tỷ tới chưa?” Lam Tranh nghĩ nghĩ, thời gian hẹn với Toàn Cơ cũng sắp đến rồi.
Già Diệp rốt cuộc không thể chịu đựng được, hắn đứng lên, đi về phía trước một bước: “Điện hạ, ngài vì sao còn muốn Khuynh Anh? Rõ ràng có chứng cứ chứng minh mình vô tội, vì sao ngài không giải thích?!!!”
Ánh mắt Lam Tranh vẫn nhàn nhạt, hắn khụ hai tiếng, bởi vì thở gấp, không cẩn thận bị thương nguyên thần.
Nói xấu, lời đồn, hãm hại… Kỳ thực cũng không là chuyện quan trọng gì.
Quan trọng là, bọn họ lại vứt bỏ lòng chờ đợi ngu ngốc hắn. Bọn họ rốt cuộc chọc giận hắn thành công, khiến hắn nhẫn nại cực hạn, dồn đến tận cùng.
Nhưng biểu tình như vậy lại biến thành đau nhói ở trong mắt Già Diệp, hắn không khỏi kêu lên: “Điện hạ! Công chúa Toàn Cơ sẽ không tới! Trong ngoài Cung Thiên Xu đều bị quân đội thiên thần bao vây, còn là thần đế bệ hạ tự mình hạ lệnh, công chúa điện hạ không có khả năng tiến vào!! Vô luận là ngài ấy, hay là người khác, cũng không thể bước vào Cung Thiên Xu!! Nhưng nếu ngài có thể gặp thần đế bệ hạ giải thích rõ, ngài có thể được thả ra, ngài liền…”
“Già Diệp, ngươi vẫn không biết cá tính của Toàn Cơ sao?” Lam Tranh lắc lắc đầu.
“Đúng vậy, Già Diệp, ngươi theo tiểu tử này nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết cá tính của hắn sao?” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Lam Tranh quay đầu lại, liền thấy Toàn Cơ mặc một thân nam trang xuất hiện ở trước mặt của hắn, trên người nàng còn mặc áo giáp bạc, trên mặt có vết máu, nhìn ra được, nàng tiến vào tựa hồ cũng không dễ dàng.
“Khuynh Anh ở nơi nào?” Hắn hỏi.
“Đệ thật không lương tâm, lão nương vì chuyện của ngươi mà dễ chịu lắm sao? Vừa thấy mặt cũng không quan tâm ta, liền chỉ biết là hỏi tiểu tình nhân của đệ.” Toàn Cơ vỗ vỗ bụi bặm trên người, lại vỗ vỗ vai Già Diệp: “Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, hắn không chết được.”
Lam Tranh nhíu nhíu mày: “Tin tức của Khuynh Anh.”
Toàn Cơ nghĩ nghĩ: “Ta còn chưa biết.”
“Tóc đỏ quái, khi tỷ nói dối, lông mi luôn luôn run, ngón út trái cũng cong lên, nếu tỷ muốn gạt ta, tốt nhất đốt sạch lông mi, chặt bỏ ngón tay út.”
“…”
Toàn Cơ hết chỗ nói rồi, mắt lại quét chén thuốc trong tay Già Diệp: “Nếu đệ uống sạch nó, ta sẽ nói cho đệ biết.”
Lam Tranh cầm lấy chén thuốc, uống một hơi.
“Được rồi, ta có thể nói cho đệ biết, nhưng chỉ là suy đoán của ta.” Toàn Cơ ngồi vào bên cạnh, nói: “Còn nhớ nhẫn ngọc hoàn trên ngón tay của Khuynh Anh không? Chỉ cần nàng còn mang theo vật đó, Trường Minh có thể tìm được nàng ở bất kỳ địa phương nào. Thế nhưng, hắn cũng không thể tìm được Khuynh Anh, mấy ngày nay hắn thậm chí không có tham dự bất luận cuộc thảo luận quân sự nào, ngày hôm qua, ta lặng lẽ đi tẩm điện của hắn, thấy được một quyển sách…”
Toàn Cơ muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Lam Tranh nhìn về phía nàng, cơ hồ có thể đông nàng lại.
…Đệ đệ này cũng không tùy tiện tức giận với nàng, nhưng lúc tức giận quả thực không phải thần, đó là quỷ.
Toàn Cơ thỏa hiệp: “Quyển sách kia, ký hiệu một chỗ… Vực sâu U Minh.”
Lam Tranh nhất thời cứng đờ. Đến Già Diệp cũng tái nhợt sắc mặt.
“Hắn tựa hồ xem rất tỉ mỉ, theo lý thuyết, cái chỗ này cũng không phải là phạm trù hắn nên quan tâm, thế nhưng…” Toàn Cơ nghiêm trọng nói: “Thế nhưng, đêm qua ta thấy Nam Huân len lén ra khỏi cung Ngọc Hành, đi vào rừng rậm mây mù, thu thập cây lim đen.”
Nếu mở kết giới thông với Vực sâu U Minh, cần cây lim đen đốt sáng sương mù làm đường dẫn, đầu gỗ màu đen sẽ như quỷ hồn, dẫn dắt bạn tới thế giới hắc ám điên cuồng nhất…
Không khí nhất thời ngưng trệ.
Lam Tranh liền đứng lên muốn xông ra bên ngoài, Toàn Cơ liền vội vàng kéo, nói: “Đệ muốn làm gì?! Ta còn chưa nói hết, đệ chạy loạn cái cái gì?!! Những thứ này đều là suy đoán của ta, suy đoán, hiểu hay không!! Ta cho đệ biết không phải là vì cho đệ xông ra như thế, hơn nữa bên ngoài có quân đội, thân thể đệ còn chưa khôi phục, không thể xông vào!!”
“Bọn họ có thể ngăn được đệ sao?” Hắn nhẹ nhàng cười, con ngươi lại là băng lạnh, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều: “Người cản ta, chết.”
“Nếu ta muốn ngăn đệ thì sao?” Đột nhiên, một giọng chậm rãi vang lên từ ngoài cửa, tiếng nói trầm thấp như nghiền nát núi sông, đến âm cuối cũng giống như hoa tuyết bay xuống.
Cửa tẩm cung chậm rãi mở ra, thân hình cao ngất của Trường Minh đứng ở ngoài cửa.
Lam Tranh híp mắt, sát ý trong mắt lại càng sâu.