Cống Phẩm Tiên Cơ Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Q.1 - Chương 9 - Nhờ Phúc Của Nàng, Về Sau Nhất Định Sẽ Rất Náo Nhiệt

trước
tiếp

Khuynh Anh vội vàng xấu hổ khoát tay: “Ở chỗ chúng ta, người người đều tóc đen, ta chẳng qua là đi lầm vào đây, phải đi về.”

Phù Liên cười tủm tỉm nhìn nàng một cái, cũng không nhiều lời, cuối cùng khoác vai của nàng đi đến một căn phòng gần phía trong, nơi này bố trí đơn giản nhưng không mất tao nhã, đến cái bàn cái ghế đều lộ ra tiên khí lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của bản thân mình.

Khuynh Anh thấy cảnh sinh tình, yên lặng rơi lệ.

“Về sau nơi này chính là phòng của nàng.” Phù Liên lấy một cái chìa khóa nhỏ cùng một túi tiền bỏ vào trong tay Khuynh Anh, “Cuộc sống ở nơi này cùng phàm giới kỳ thực cũng không quá khác nhau, muốn mua gì đó trên đường đều có thể mua được, nhưng mà, trước khi điện hạ Trường Minh bỏ lệnh cấm cho nàng, nàng không thể rời thành Dao Quang này.”

“Ừ.” Khuynh Anh mất mát gật đầu.

“Thần giới kỳ thực cũng rất tốt, so với nhân gian, nam nhân Thần giới đều là đệ nhất mỹ nam, nếu nàng có nhìn trúng ai liền nói cho ta.” Phù Liên cười quyến rũ: “Nghe nói những năm gần đây, phàm nhân đặc biệt thích khẩu vị nặng, nàng có yêu cầu đặc thù gì, ta nhất định tìm ra cho nàng.”

“… Nàng thật sự suy nghĩ nhiều rồi…” =_=|||

Đang nói, bất thình lình, trước mặt xuất hiện một trận Càn Khôn màu vàng, rồi sau đó ánh sáng chậm rãi tụ tập, cuối cùng biến hóa ra bộ dáng một thiếu niên.

Tóc của hắn gồm màu đen và màu rám nắng, tay nâng một hộp gấm.

“Nam Huân?” Phù Liên chớp chớp mắt: “Thị thần bên cạnh điện hạ Trường Minh đại giá quang lâm, thật sự là hiếm có, đã lâu không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi thật sự là càng ngày càng mặn mà, cho tỷ tỷ hôn một cái nhé?”

Khuynh Anh thật kính nể bộ dáng lưu manh tung hoành của Phù Liên, nhưng Nam Huân dường như sớm đã thành thói quen, vô cùng trấn định.

“Thần quan Phù Liên, đây là vật điện hạ Trường Minh đưa tới cho tiểu thư Khuynh Anh, hơi thở của nàng tuy đã tinh lọc, nhưng bản thể yếu ớt, không thích ứng được với linh khí Thần giới, mà hôm nay có trăng tròn, nữ thần Nguyệt Quang sẽ chúc phúc cho, tiểu thư Khuynh Anh chỉ cần vào giờ tý tối nay tiến vào hồ Nguyệt lượng tắm rửa, cũng đủ bảo tồn bản thể một trăm năm.”

Nam Huân đưa mâm tới, mặt không chút thay đổi, cùng một cái khuôn mẫu với chủ nhân của hắn.

Khuynh Anh lại chấn kinh: “Một trăm năm?!!! Ta còn phải ở một trăm năm?!!”

Nam Huân nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn về phía Phù Liên: “Như thế, cáo lui.”

Khuynh Anh bị cái nhìn này làm tổn thương, đứa nhỏ đáng chết, quả thực giống chủ nhân hắn không coi ai ra gì!!! Bản thân mình bị cho là cống phẩm đưa lên trời, còn bị giam, tại sao phải trải qua đãi ngộ như vậy!!

Vừa nghĩ đến Trường Minh, một tia đồng tình vừa hình thành lập tức tan biến, loại tính cách đáng giận này, tìm không thấy vợ là xứng đáng! Cô đơn tịch mịch cả đời là xứng đáng!

Ngay lúc Khuynh Anh hung hăng oán thầm, Nam Huân đã biến mất trong trận pháp.

Ánh sáng biến mất, căn phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Phù Liên xốc cái khăn gấm trên khay lên, nhìn nhìn nội dung trong mâm, liếc nhìn Khuynh Anh còn đang đắm chìm trong căm giận, phút chốc như là hiểu được cái gì.

“Nhờ phúc của nàng, Thần giới về sau nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Nàng vỗ vỗ bả vai Khuynh Anh, nụ cười bí hiểm chợt lóe rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.