Rời khỏi sơn cốc, Kim Ngang Tiêu đi xuyên qua khu rừng rậm.
Đang lúc cắm cổ đi thật mau, chàng bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngay bên cạnh.
– Bây giờ ngươi mới chịu ra? Ta tưởng ngươi chết ở trong đó rồi chứ?
Giọng nói the thé đó làm Kim Ngang Tiêu rợn tóc gáy, chàng đã biết giọng của ai rồi. Đó là Câu Hồn bang chủ.
Chàng vội quay đầu nhìn. Câu Hồn bang chủ đứng cách chàng hơn một trượng, vẫn với chiếc mặt nạ bằng đồng hung ác, và đôi mắt nảy lửa gớm ghiếc.
Kim Ngang Tiêu thấy kẻ thù đứng ngay trước mặt, chàng vừa kinh vừa hận. Chàng kinh là vì lúc này biết mình chưa phải là đối thủ của Câu Hồn bang chủ chỉ một chút sơ ý có thể bị y sát hại ngay. Còn hận là vì thấy kẻ thù ngay trước mắt mà không làm gì được.
Nhưng lửa giận mỗi lúc một tăng, bốc lên làm nóng mặt chàng. Nếu không cố nén chịu, Kim Ngang Tiêu đã nhảy xổ lại đánh thí mạng với kẻ thù rồi.
Câu Hồn bang chủ bỗng cười nhạt, nói :
– Khắp thiên hạ này, có ngươi là người độc nhất biết ta là gái!
Kim Ngang Tiêu trong lúc nóng giận, không nói được lời nào chỉ “hừ” một tiếng rồi trừng mắt nhìn kẻ thù.
Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười lanh lảnh :
– Nhưng từ lúc này trên thế gian lại không có ai biết được sự thật này.
Kim Ngang Tiêu nghe y nói vậy, trong lòng kinh hoảng vô cùng nhưng làm ra vẻ điều nhiên lãnh đạm hỏi :
– Ngươi dám giết ta chăng?
Câu Hồn bang chủ buông chuỗi cười dài :
– Tại sao ta lại không dám?
Kim Ngang Tiêu cho tay vào ngực lấy chiếc thẻ bài nhỏ của lão bà, giơ lên trước mặt :
– Đây là vật của mẹ ngươi. Ngươi nhìn rõ đi?
Vừa dứt lời bỗng thấy Câu Hồn bang chủ gầm lên đầy căm hận.
Tiếng gầm thét đó vang dậy cả một vùng rừng núi, rồi từ tứ bề chuyển lại những tiếng vang ầm ầm bất tuyệt như tiếng sấm, thật kinh người.
Song là, tiếng dội đó chưa dứt, bỗng từ trong lòng núi bên cạnh, một tiếng hú thánh thoát vang ra. Đoạn giọng nói của lão bà quái nhân chuyền lại, tuy xa nhưng nghe rõ mồn một :
– Con gái lớn ngươi đã thấy tín vật của ta còn định hạ thủ sao?
Câu Hồn bang chủ gầm lên một tiếng đầy vẻ thịnh nộ và quát lại :
– Một tín vật trọng yếu như vậy sao má cấp phát bừa bãi cho người ngoài?
Giọng nói của lão bà từ trong núi truyền ra :
– Con gái lớn, thấy tín bài như thấy mẫu thân. Người muốn hạ thủ, cứ việc hạ thủ đi!
Sắc mặt của Câu Hồn bang chủ lúc đó ra sao, dĩ nhiên không thể Kim Ngang Tiêu trông thấy vì chiếc mặt nạ đồng nhưng chàng nghe thấy những tiếng nghiến răng then thét từ trong chiếc mặt nạ đưa ra, chứng tỏ Câu Hồn bang chủ căm giận đến cực độ.
Bỗng nhiên Câu Hồn bang chủ giơ tay, năm ngón tay xòe ra khum khum như vuốt chim ưng, nhằm đỉnh đầu Kim Ngang Tiêu hờm sẵn.
Kim Ngang Tiêu ngửa mặt nhìn, cười nhạt, nhưng vẫn đứng im không chịu lùi hay né tránh, và cũng không lộ vẻ sợ hãi. Chàng đã có chủ ý. Nếu quả Câu Hồn bang chủ không chịu nghe lời mẹ y tấn công, lập tức chàng sẽ dùng Cự Linh thần chưởng đối phó.
Song là, năm ngón tay của Câu Hồn bang chủ không đánh xuống. Câu Hồn bang chủ ngừng khoảnh khắc, đột nhiên y buông ra một tiếng cười nhạt, thu tay về thân hình lùi lại mấy bước. Rồi không nói một lời nào, Câu Hồn bang chủ quay lưng phi thân đi mất.
Lúc đối diện với Câu Hồn bang chủ, đôi mắt của Kim Ngang Tiêu từ đầu chí cuối không lúc nào rời khỏi người Câu Hồn bang chủ. Chàng nhìn thấy Câu Hồn bang chủ lùi lại, đôi mắt của y thị sau chiếc mặt nạ bỗng lộ ra một tia hung quang lạ lùng, như thể mắt rắn độc, khiến chàng rùng mình rợn gáy. Dĩ nhiên Kim Ngang Tiêu không lạ gì Câu Hồn bang chủ là người vô cùng hung ác. Loại người như y thị chưa chắc có nguyên nhân nào bí ẩn khiến y thị chưa muốn ra tay hạ thủ.
Thân pháp của Câu Hồn bang chủ mau lẹ tựa như luồng gió. Trong chớp mắt không thấy hình ảnh của y thị đâu nữa.
Kim Ngang Tiêu cúi nhìn chiếc thẻ bài bằng sắt cầm tay. Chàng lấy làm lạ lùng, không hiểu vì lẽ gì Câu Hồn bang chủ trông thấy chiếc thẻ này lại giật mình kinh hoảng mà còn nói đó là vật hết sức trọng yếu.
Dẫu sao chàng cũng yên lòng, chiếc thẻ bài của lão bà quái nhân đưa cho chàng quả là thứ vật quan trọng, có thể giúp chàng vượt khỏi trở ngại ở dọc đường.
Gặp lại người yêu
Kim Ngang Tiêu lại bắt đầu đi, tìm lối ra khỏi vùng núi hiểm trở này. Chàng đi gấp rút đến ngày thứ hai, vào lúc hoàng hôn, chàng ra khỏi núi Thanh Thành, tiến đến một thị trấn nhỏ.
Chàng biết rằng đường đi đến Miêu Cương xa xôi đến vạn dặm, vậy mà lão bà quái nhân chỉ cho chàng thời hạn hai trăm mười ngày vừa đi vừa về, hơn nữa chàng tới Miêu Cương lại còn phải học mật quyết Cự Linh thần chưởng, bởi thế chàng phải gấp rút lên đường, không thể trì hoãn ngày nào.
Sau khi nghỉ ngơi ăn uống thật no, Kim Ngang Tiêu ra chợ mua một con ngựa thật khỏe rồi lên yên đi ngay.
Chàng ra roi cho ngựa chạy một mạch, đến nửa đêm vẫn chưa nghỉ. Lúc đó đêm tối, quãng đường hoàn toàn vắng vẻ. Nhưng nửa đêm lại có vầng trăng sáng, đường đi cũng không khó khăn lắm. Ánh trăng chiếu in bóng người ngựa bên đường, trong khi không cần cưỡng bức sức ngựa vô lý, nên kéo cương cho ngựa dừng nghỉ lại.
Kim Ngang Tiêu vừa dừng ngựa bên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng cười rất trong trẻo, kiều mị. Chàng giật mình quay đầu lại nhìn và… sửng sốt.
Đứng ngay sau ngựa chàng là một cô gái, người dong dỏng cao, xiêm y lòa xòa bay theo gió, dung nhan dưới ánh trăng cực kỳ diễm lệ. Thiếu nữ đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Thôi Ngọc Hoàn.
Kim Ngang Tiêu thấy Thôi Ngọc Hoàn xuất hiện bất ngờ như vậy cứ tưởng mình nằm mơ, hân hoan quá đỗi. Chàng không ngờ người mà chàng khổ tâm mơ tưởng bao lâu nay lại ở nơi này.
Nhưng chưa tin hẳn mắt mình, Kim Ngang Tiêu ngỡ ngàng hỏi :
– Ngọc Hoàn, có phải nàng đó không?
– Chẳng phải thiếp là ai? Thiếp đuổi theo chàng bao lâu mà chàng vẫn làm ngơ, không thèm nhìn đến thiếp.
Kim Ngang Tiêu mừng rỡ như điên, nhưng thấy nàng hờn giận như vậy, vội nói :
– Nàng đuổi theo tôi? Tôi nào có biết. Tôi… tôi đang mong gặp nàng để báo tin tôi đã… đã khỏi mắt.
Nói dứt lời chàng định xuống ngựa…
– Cứ ngồi yên trên đó. Nhưng chàng phải quay mặt đi một chút cơ.
Giọng Thôi Ngọc Hoàn uyển chuyển, nũng nịu đáng yêu làm sao. Kim Ngang Tiêu nghe thấy đã mê mẩn tâm thần, chàng vội quay mặt đi.
Liền sau đó Kim Ngang Tiêu thấy sau lưng có một tiếng gió nhẹ, một mùi hương thơm bay đến mũi, rồi một thân hình mềm mại áp vào sau lưng chàng.
Thôi Ngọc Hoàn đã nhảy lên ngồi sau lưng chàng, trên mình ngựa, Kim Ngang Tiêu thấy người đẹp ngồi sát bên mình, mặt chàng nóng bừng, luống cuống không biết làm thế nào.
Kim Ngang Tiêu thấy nàng tha thiết như vậy, trong lòng rất cao hứng vội nói :
– Ngọc Hoàn! Chính tôi cũng khổ tâm mong nhớ nàng.
Sau khi Ngọc Hoàn nhảy lên ngựa ngồi sau lưng Kim Ngang Tiêu, con ngựa lại cất bước đi, nhưng lúc này Kim Ngang Tiêu chẳng còn hay biết gì cả. Hai tay Thôi Ngọc Hoàn vòng ngang eo chàng ôm chặt, khiến Kim Ngang Tiêu choáng váng, tâm thần rối loạn suýt ngã ngựa, Thôi Ngọc Hoàn cất tiếng cười khanh khách :
– Ý trời! Khéo té đó!
Kim Ngang Tiêu đỏ mặt ấp úng :
– Ngọc Hoàn, không phải… không phải tôi có ý gì cả, nhưng tôi muốn ở gần mãi.
Thôi Ngọc Hoàn lại cười :
– Gần như thế này được chưa?
Vừa nói nàng vừa ôm sát người Kim Ngang Tiêu hơn nữa. Thân hình nàng mềm mại ẻo lả, tựa như không xương, bám chặt lấy người Tiêu Ngang Tiêu. Mùi hương thơm của người cô gái bay ra ngào ngạt, khiến Kim Ngang Tiêu nóng hừng cả mặt.
Tuy là một chàng trai ngay thẳng thật thà, Kim Ngang Tiêu không khỏi phát sinh lòng ngựa ý lang, khó lòng kiềm chế được.
Chàng khẽ kêu lên một tiếng :
– Ngọc Hoàn!…
Đoạn chàng quay đầu lại vừa gặp mặt Thôi Ngọc Hoàn kề sau gáy. Cầm lòng chẳng đậu, chàng hôn lên mặt cô gái.
Thôi Ngọc Hoàn khúc khích cười, quay mặt lảng tránh, nói :
– Trước sau cũng thuộc về chàng, hà tất chàng phải vội vàng?
Lời nói đó như quạt vào ruột Kim Ngang Tiêu. Chàng thấy nó ngon ngọt làm sao. Một mặt chàng cố tự kiềm chế, giới hạn lòng dục, để lộ cử chỉ khinh cuồng khiến Thôi Ngọc Hoàn có thể coi thường mình.
Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn ngồi trên mình ngựa, thì thầm nói chuyện với nhau như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, thoáng một lúc đã đi đến mười dặm đường mà không biết.
Kim Ngang Tiêu hỏi :
– Ngọc Hoàn! Từ lúc chia tay với ta nàng đi những đâu?
Sự thật, đối với Thôi Ngọc Hoàn, Kim Ngang Tiêu không phải hoàn toàn tin nàng. Sau lúc mừng rỡ gặp nàng, chàng đã bắt đầu nghi ngờ, tuy nghi mà không dám nói, nhưng lòng băn khoăn vô hạn, chỉ sợ sự bất hạnh nhất đời là Ngọc Hoàn lừa dối chàng, không thực lòng đối với chàng.
Trước đây, trong lúc cách biệt với Thôi Ngọc Hoàn, chàng đã nêu ra biết bao nhiêu nghi vấn, và định bụng bao giờ gặp lại Ngọc Hoàn sẽ căn vặn cho ra lẽ. Không ngờ lúc này gặp lại nàng, có nàng ngồi sát sau lưng, Kim Ngang Tiêu tâm trí tán loạn, chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chàng chỉ hỏi được một câu như vậy, còn quên hết những điều gì định nói, Thôi Ngọc Hoàn không trả lời câu hỏi của chàng, nàng không trả lời câu hỏi của chàng, nàng hỏi lại :
– Chàng chia tay với thiếp rồi, chàng làm những gì? Sự tình ra sao, mau nói cho thiếp nghe kẻo thiếp nóng lòng.
Giọng nói của Thôi Ngọc Hoàn có sức quyến rũ lạ thường, Kim Ngang Tiêu không có cách nào phản kháng. Chàng liền đem tất cả sự thật ra: Chàng gặp Thôi Ngọc Linh như thế nào, rồi được chữa sáng mắt, sau đó giả làm Câu Hồn bang, lên Gián Vân phong trốn vào động núi, gặp quái nhân ra sao, nhất nhất thuật lại một lượt.
Trong lúc nói chuyện như vậy, thỉnh thoảng chàng lại quay đầu nhìn lại sau lưng và bắt gặp đôi mắt thu hồn nhiếp phách của Thôi Ngọc Hoàn đang đăm đăm nhìn chàng, với một vẻ thơ ngây kiều mị đáng yêu vô cùng. Nhưng lúc đó, Kim Ngang Tiêu thấy bồi hồi xốn xang khó lòng nói tiếp được nữa.
Đến khi chàng thuật xong câu chuyện thì trời cũng đã vừa sáng. Ánh bình minh của buổi mai rực rỡ chiếu lên khuôn mặt yêu kiều của Thôi Ngọc Hoàn, lại làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng lên một bậc nữa.
Kim Ngang Tiêu quay lại ngắm nhìn, cầm lòng không được, buông cương ngựa thốt ra một lời khen :
– Ngọc Hoàn, nàng đẹp quá.
Thôi Ngọc Hoàn làm ra bộ hổ thẹn, nói :
– Chàng làm gì thế? Trông chàng tựa hồ như người mất hồn vía. Chẳng sớm thì muộn, thiếp cũng là người của chàng. Chàng vội vàng có ích gì?
Ngọc Hoàn lại nhắc đến câu nói đó, trong khi mặt nàng đỏ bừng, khóe mắt đưa đẩy, đầy vẻ phong tình quyến rũ. Kim Ngang Tiêu như uống phải một ly rượu mạnh, người ngây ngất mê say, chàng cầm lấy tay Ngọc Hoàn, cảm động đến không nói được nên lời.
Ngọc Hoàn khẽ nói :
– Chàng coi chừng cử chỉ đó, đừng để người đi đường trông thấy cười chúng ta.
Kim Ngang Tiêu vội rụt tay lại :
– Phải, phải. Nàng nói rất đúng.
Thôi Ngọc Hoàn khẽ nhếch đôi mày lá liễu, thỏ thẻ nói :
– Thiếp có một việc muốn nói với chàng, chẳng biết chàng có chịu nghe không?
Kim Ngang Tiêu nói :
– Ngọc Hoàn, tại sao nàng phải khách sáo như vậy? Bất cứ việc gì nàng nói, tôi cũng muốn nghe.
Thôi Ngọc Hoàn khẽ cười một tiếng, đầu ngã vào vai Kim Ngang Tiêu và thỏ thẻ :
– Ngang Tiêu. Thiếp muốn chàng đừng đáp lời yêu cầu của vị lão bà quái nhân trong động, khỏi phải đi đến Miêu Cương nữa.
Kim Ngang Tiêu giật mình :
– Điều đó, thật…
Thôi Ngọc Hoàn ngắt lời chàng :
– Chàng không muốn nghe lời thiếp hay sao?
Kim Ngang Tiêu nhăn nhó khổ sở :
– Ngọc Hoàn, việc đó tôi đâu có muốn làm, chẳng qua…
Thôi Ngọc Hoàn có vẻ hờn dỗi :
– Chẳng qua làm sao?… Chàng… chàng tưởng thiếp thích có người chồng tàn phế kinh khủng, què một chân, cụt một tay, mất một mắt hay sao?
Kim Ngang Tiêu ngây người không biết nói sao. Một sự thất vọng ghê gớm lần lần xâm chiếm lòng chàng.
Từ lúc gặp lại Ngọc Hoàn, vì quá vui mừng Kim Ngang Tiêu hầu như quên hẳn số phận khe khắt đang chờ đón mình. Đến nay nghe Ngọc Hoàn nhắc đến sự thật, chàng rùng mình.
Trước đây chàng đã quyết định đáp lời vị Lão bà quái nhân, là vì chàng mong học được hết những mật quyết của Cự Linh thần chưởng. Chàng vốn là người rất cương quyết, một khi đã nói là làm nhất định không từ nan.
Mặc dầu biết phải hy sinh tự tàn phế thân hình, chàng mong trở thành một dị nhân võ công cao cường xuất chúng, và học được toàn bộ Cự Linh thần chưởng để báo mối thù nhà.
Lúc đó ý nghĩ báo thù nặng hơn, chàng đã quyết hy sinh. Nhưng lúc đó, không có… Thôi Ngọc Hoàn. Bây giờ chàng choáng váng tâm thần, nhận thấy giá hy sinh đó quá lớn lao.
Chẳng những chàng mất một chân, một tay và một mắt, mà chàng còn mất cả Thôi Ngọc Hoàn. Đó là giá mà chàng phải trả để học bí quyết của Cự Linh thần chưởng.
Kim Ngang Tiêu đã say mê Thôi Ngọc Hoàn đến cực điểm. Có thể nói mối tình si đó làm chàng u mê tâm trí, không sao suy nghĩ sáng suốt được nữa. Thôi Ngọc Hoàn nói xong mấy lời, Kim Ngang Tiêu rối loạn tâm thần, không biết trả lời ra sao nữa, cứ ngồi ngay người trên mình ngựa.
Một lúc lâu sao, Thôi Ngọc Hoàn bỗng thở dài gọi :
– Ngang Tiêu.
Kim Ngang Tiêu giật mình quay lại.
Thôi Ngọc Hoàn hỏi :
– Thiếp xúi chàng bội ước với người ta. Có phải vì thế mà chàng không vui không?
Kim Ngang Tiêu vội nói :
– Không… không phải thế. Tại tôi đang nghĩ, nếu quả thật nàng… không muốn cho tôi đi, tôi… tôi cũng có thể phạm lời thề độc, để… để nghe lời chàng.
Nói mấy câu đó, Kim Ngang Tiêu cảm thấy trong lòng mình hết sức mâu thuẫn.
Tuy nói như vậy, nhưng lòng chàng lại muốn khác. Một mặt chàng không muốn mất Thôi Ngọc Hoàn, một mặt chàng lại muốn có võ công thật cao siêu để báo thù.
Về phần Thôi Ngọc Hoàn, nàng nghe Kim Ngang Tiêu nói mấy câu đó, lòng nàng cao hứng vô hạn. Sự thật ý nàng chỉ muốn biết Kim Ngang Tiêu mê nàng đến độ nào và liệu nàng có thể sai bảo được Kim Ngang Tiêu như ý muốn không, chỉ có thế thôi.
Mấy lời của Kim Ngang Tiêu chứng tỏ chàng ta hoàn toàn thuộc nàng chi phối.
Thôi Ngọc Hoàn tuy mừng, nhưng sau đó lại lo ngại. Nàng lo là vì mục đích thực sự của chàng trái ngược hẳn: nàng cần để Kim Ngang Tiêu lên Miêu Cương. Bởi thế, nàng sợ Kim Ngang Tiêu không đi Miêu Cương thật, làm hỏng việc của nàng.
Sở dĩ nàng vờ tỏ ý không bằng lòng cho Kim Ngang Tiêu đi, là nàng muốn chứng tỏ cho Kim Ngang Tiêu thấy rằng nàng quan tâm đến chàng.
Bởi thế, Thôi Ngọc Hoàn thở dài :
– Ngang Tiêu, chàng đã trót thề độc mất rồi. Thiếp không muốn cho chàng đi, nhưng lại không muốn chàng trở thành hèn hạ, vi phạm lời thề ước, mất hẳn tín nghĩa ở trên đời.
Câu nói đó đúng tâm lý Kim Ngang Tiêu, nên chàng vội đáp ngay :
– Đúng thế. Chính vì thế mà tôi hết sức do dự.
Thôi Ngọc Hoàn kỳ thật đã có sẵn kế hoạch trong lòng, nhưng nàng vẫn giả bộ quyến luyến, khổ sở vì hành động của Kim Ngang Tiêu. Nàng thở dài mấy lượt, rồi bỗng nói :
– Ngang Tiêu, thiếp có điều này nữa, muốn bàn tính với chàng.
Kim Ngang Tiêu hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Thôi Ngọc Hoàn định nói, nhưng bỗng nàng lắc đầu thở dài :
– Không xong rồi. Thiếp chắc chàng không chịu nghe nào.
Kim Ngang Tiêu lạ lùng, vội hỏi :
– Ngọc Hoàn, nàng cứ nói ra. Có điều gì tôi không nghe nàng đâu?
Thôi Ngọc Hoàn ngoảnh mặt đi, trên môi nàng nở một nụ cười kín đáo. Đoạn nàng áp má vào lưng Kim Ngang Tiêu và thỏ thẻ nói :
– Việc như thế này. Khi chàng đến Miêu Cương, chàng xuống động Dã Nhân, chàng lấy được vật mà vị quái nhân ngồi dưới đưa cho chàng, rồi chàng trở lên… trước hết chàng cùng thiếp mở vật đó ra xem là vật gì?
Nếu không phải là người tâm trí đã bị u mê vì tình ái, lúc này Kim Ngang Tiêu tất phải hiểu rằng mục đích của Thôi Ngọc Hoàn chẳng phải là quan tâm đến số phận của chàng, mà chỉ quan tâm đến vật lạ mà Lão bà bảo chàng đi lấy mà thôi!
Khốn nổi Kim Ngang Tiêu đã bị mê hoặc rồi, chàng không thể nào tin rằng Thôi Ngọc Hoàn có ý không tốt đối với mình. Bởi thế nghe Ngọc Hoàn nói như vậy, chàng chỉ sững sờ kinh ngạc và hỏi :
– Như vậy để làm gì?
Thôi Ngọc Hoàn đưa bàn tay trắng muốt như ngọc lên, ấn ngón tay vào trán chàng như mẹ mắng con và nói :
– Sao chàng khờ dại thế! Lão bà quái nhân nọ dùng trăm mưu ngàn kế để bắt chàng phải đi lấy vật đó cho bằng được, tất nhiên vật đó phải là vật quí giá vô cùng. Chàng nên nhớ lão bà quái nhân đó là mẹ của Câu Hồn bang chủ, võ công còn cao hơn Câu Hồn bang chủ, mà còn phải thiết tha như vậy, chàng đủ biết vật đó quí giá như thế nào. Chàng phải mở ra xem, biết đâu vật đó chẳng có lợi ích đối với chàng.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra nghe, rồi sững sờ nói :
– Phải… nàng nói đúng thật!
Thôi Ngọc Hoàn cười :
– Tự nhiên là đúng! Chẳng lẽ thiếp lại nói dối với chàng hay sao?
Kim Ngang Tiêu cười nói :
– Ngọc Hoàn. Nếu vậy nàng cũng định cùng tôi đi tới Miêu Cương hay sao?
Trong lúc nói vậy, Kim Ngang Tiêu đã thầm nghĩ đường lên Miêu Cương xa vạn dặm, nếu được đi bên cạnh Ngọc Hoàn bao ngày trời trên con đường thiên lý đó, khi đã đến Miêu Cương thân chàng có bị sẽ thành muôn mãnh, chàng cũng cam lòng.
Nhưng Thôi Ngọc Hoàn lắc đầu :
– Không thiếp không thể đi với chàng được!
Kim Ngang Tiêu thất vọng hỏi :
– Tại sao vậy?
Thôi Ngọc Hoàn ôm lấy chàng, an ủi :
– Chàng làm gì mà vội vã vậy? Sau này thế nào chúng ta chẳng sống với nhau?
Kim Ngang Tiêu khẽ nói :
– Nhưng sau khi lên Miêu Cương rủi tôi… tôi trở thành một phế nhân!
Thôi Ngọc Hoàn đáp :
– Trước đây chàng đã từng mù cả mắt, chàng đã là phế nhân thiếp có quản ngại gì đâu!
Kim Ngang Tiêu hồi hộp la lên một tiếng, ngập ngừng nói :
– Nàng nói như vậy tức là sau này tôi dù có tàn tật, nàng cũng vẫn… cũng vẫn…
Chàng không dám nói hết câu. Nàng cũng vẫn yêu tôi và lấy tôi làm chồng. Nhưng Thôi Ngọc Hoàn không đáp, nàng vịn cổ chàng xuống khẽ áp má chàng vào mặt nàng, với một cử chỉ thân thiện hết sức.
Kim Ngang Tiêu ngây ngất, chàng sung sướng đến cực điểm, cho rằng như vậy là Thôi Ngọc Hoàn đã ưng thuận lấy chàng, dù sao này thân thể chàng có bị tàn phế, nàng vẫn yêu chàng như thường.
Vì quá cao hứng, Kim Ngang Tiêu đâm mạnh bạo. Chàng ôm choàng lấy người Thôi Ngọc Hoàn rồi hôn đại lên má nàng. Thôi Ngọc Hoàn bỗng đỏ bừng mặt, quay ngoắt mặt đi, giọng nói như hờn dỗi :
– Ngang Tiêu… chàng… chàng…
Kim Ngang Tiêu có ý hối mình đã quá sỗ sàng, vội hỏi :
– Ngọc Hoàn… Nàng buồn tôi đó à?
Thôi Ngọc Hoàn lắc đầu, cúi mặt không nói, dáng điệu hết sức yêu kiều: Kim Ngang Tiêu cảm thấy hạnh phúc chan chứa, chàng không còn biết trời đất gì nữa, chỉ mong được ở bên Ngọc Hoàn mãi như thế này.
Lát sau, Thôi Ngọc Hoàn lại nói :
– Thiếp không thể cùng chàng đi tới Miêu Cương được, nhưng thiếp muốn tiễn đưa chàng một đoạn đường, đến bờ sông chúng ta sẽ chia tay.
Kim Ngang Tiêu tha thiết nói :
– Ngọc Hoàn. Tôi muốn đi mãi thế này suốt đời, không bao giờ đến bờ sông cả.
Thôi Ngọc Hoàn cười, ngã đầu vào vai chàng :
– Thiếp cấm chàng không được si mê như thế.
Kim Ngang Tiêu lòng lại càng như nở hoa, quay mặt lại ngắm nàng mãi không thôi. Trong khi đó con ngựa vẫn từ từ bước.
Một ngày trôi qua mau lẹ. Khoảng đến chiều tối, Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn đến bên một con sông lớn. Ánh tà dương chiếu xuống mặt sông lăn tăn gợn sóng như muôn ngàn con tim xà quây khúc. Trên trời mây chiều lững lờ trôi.
Hai bên bờ sông, cỏ hoa chen lần xới lá xanh rì, tạo thành một hình ảnh muôn phần cẩm tú.
Nhưng Kim Ngang Tiêu nào có trông thấy cảnh đẹp. Lòng chàng đang xốn xang, đau đớn, biết rằng phút chia ly với Thôi Ngọc Hoàn đã đến. Con ngựa đến bên sông dừng bước. Thôi Ngọc Hoàn thở dài, nói :
– Chúng ta chia tay nhau ở đây thôi.
Kim Ngang Tiêu hoảng hốt nắm vội lấy tay nàng :
– Làm gì mà gấp rút quá vậy?
Thôi Ngọc Hoàn lắc đầu :
– Thiếp có việc, không thể lưu lại với chàng được nữa.
Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên :
– Việc gì cần vậy?
Thôi Ngọc Hoàn đáp :
– Việc đó thiếp không thể nói với chàng bây giờ được. Sau này sẽ hiểu.
Kim Ngang Tiêu vốn đã tin tưởng Thôi Ngọc Hoàn đến cực độ, thấy nàng nói vậy, chàng không hỏi thêm nữa, cũng như chàng không hỏi tại sao nàng không thể cùng chàng đi tới Miêu Cương. Chàng nhìn quanh khẽ nói :
– Nàng… Nàng hãy nán lại với tôi chút nữa.
Thôi Ngọc Hoàn do dự, rồi bỗng gật đầu :
– Được, thiếp ở lại chút nữa cũng không sao.
Hai người xuống ngựa, dắt tay nhau đi dọc theo bờ sông, con ngựa chậm bước theo sau. Trông Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn lúc đó chẳng khác gì một đôi vợ chồng trẻ mới cưới hay một cặp tình nhân vừa bước chân vào tình ái. Kim Ngang Tiêu hân hoan đến độ ngây ngất như người say rượu. Còn Thôi Ngọc Hoàn nét mặt thân thiện, đôi khi như lạnh lùng, thật khó lòng phỏng đoán được trong tâm trí nàng lúc đó suy tính sự gì?
Trời ngã chiều, ánh nắng tắt dần rồi tối hẳn. Trên mặt sông, hình ảnh muôn ngàn con kim xà cũng biến mất, chẳng bao lâu mọi vật chìm đắm trong màn đêm và lòng sông chỉ là một vệt đen kịt như một quãng đường âm u đưa tới Diêm ty Địa ngục.
Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn đi mãi, đến lúc sao lấp lánh mọc đầy trời thì họ chọn một tảng đá lớn bên bờ sông ngồi nghĩ chân. Một sự tình cờ, tảng đá mà hai người chọn làm ghế ngồi, hình dạng thập phân kỳ quái, cao lối một xích, nhưng ngay bên cạnh có tảng đá cao lớn hơn, lối sáu, bảy xích, hao hao tựa như hình hai người đứng tựa bên nhau nhìn ra mặt sóng.
Kim Ngang Tiêu và Thôi Ngọc Hoàn ngồi trên tảng đá mới nhìn thấy ở khối đá giống hình người đó có được ba chữ lớn “Hòn tình nhân”, mặt chữ hõm sâu vào đá, có trét vôi trắng nên ban đêm trời tối mà đọc thấy ngay.
Thôi Ngọc Hoàn chỉ khối đá đó hỏi :
– Người địa phương này đặt tên cho khối đá là “Hòn tình nhân”, không biết có ý tứ như thế nào?
Kim Ngang Tiêu đáp :
– Hòn đá này chắc hẳn là do một đôi tình nhân từ thời cổ xưa hóa thành.
Thôi Ngọc Hoàn liền nói :
– Ngang Tiêu, sau khi lên Miêu Cương rồi, chàng hãy về “Hòn tình nhân” này tìm thiếp. Chúng ta sẽ tái ngộ ở đây. Chàng có ưng thuận không?
Kim Ngang Tiêu hớn hở gật đầu :
– Phải, phải, ý kiến của nàng hay lắm. Có điều là tôi đi như vậy, không biết đến ngày nào sẽ về tới đây?
Thôi Ngọc Hoàn nói :
– Không việc gì phải vội vàng. Sau khi thiếp xong việc, thiếp sẽ trở lại hòn đá này chờ chàng. Dù có phải chờ một năm hay mười năm, thiếp cũng cam nguyện.
Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn Ngọc Hoàn rồi khẽ nói :
– Ngọc Hoàn. Tôi chỉ mong báo được thù cho cha mẹ xong là chúng ta sẽ rời bỏ hẳn chốn giang hồ đầy ưu phiền này, hầu tìm một nơi nào thật u tỉnh để ẩn thân. Đôi ta sẽ ở nơi đó suốt đời và chỉ biết có nhau, nàng có chịu thế không?
Thôi Ngọc Hoàn cúi đầu khẽ nói :
– Thiếp chỉ… cầu mong có vậy.
Thấy Ngọc Hoàn đồng ý, Kim Ngang Tiêu trong lòng vô cùng cao hứng. Hai người đưa mắt nhìn nhau một lát, bỗng Thôi Ngọc Hoàn nói :
– Ngang Tiêu, thiếp phải đi đây.
Kim Ngang Tiêu tuy không muốn chia tay với Thôi Ngọc Hoàn, nhưng tình thế đã đến thế này, chàng không có cách gì nấn ná được nữa.
Thôi Ngọc Hoàn vụt đứng lên, nét mặt có vẻ bịn rịn quyến luyến, đi được vài bước lại nhìn. Song le chỉ trong chớp mắt thân hình đã khuất trong bóng tối, không còn thấy nữa.
Người cô độc giữa rừng
Chờ cho Thôi Ngọc Hoàn đi khuất hẳn, Kim Ngang Tiêu mới buông một tiếng thở dài não ruột. Lát sau, chàng cất bước đi lên phía trên, để tìm chỗ sang sông.
Vừa đi khỏi tảng đá độ mươi bước, chàng bỗng nghe thấy tiếng mái chèo đập xuống nước, rồi một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, tựa hồ như một chiếc thuyền đánh cá trở về. Kim Ngang Tiêu thầm nghĩ: trên đường đi Miêu Cương chuyến này chàng đã được lão bà quái nhân cấp cho một chiếc thẻ bài bằng sắt, là vật biểu hiệu của lão bà, những bọn thủ hạ của Câu Hồn bang chưa chắc đã biết hiệu lệnh này, tốt hơn hết chàng tránh mặt không để cho người Câu Hồn bang trông thấy.
Chàng liền định bụng nhờ thuyền qua sông sau đó sẽ cải trang, tìm đường thẳng hướng Miêu Cương tiến phát. Thấy ở đuôi thuyền có người lái đò đang ngồi bơi thuyền, Kim Ngang Tiêu vội gọi lớn :
– Lái đò! Lái đò! Cho tôi qua sông với.
Người lái đò ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một ông lão, quần áo lam lũ. Thấy Kim Ngang Tiêu ông lái định đưa thuyền vào bờ nhưng không biết nghĩ sao, bỗng lắc đầu, quay thuyền đi thẳng nét mặt có vẻ sợ sệt. Kim Ngang Tiêu kinh ngạc không hiểu tại sao?
Mãi sau chàng mới chợt nghĩ tại mấy hôm vừa qua, chàng trải qua bao việc vất vả gian nan, quần áo xốc xếch, dơ bẩn, khiến ông lão lái đò trông thấy tưởng chàng là quân cướp nên mới sợ hãi như vậy.
Kim Ngang Tiêu đành phải quay lại tìm con ngựa, đoạn chạy dọc theo bờ sông, đến một làng đánh cá nhỏ. Tại đây chàng mua thức ăn, nhất là lương khô, mua sắm mấy bộ áo quần, rồi tìm nhà một người nông dân nhờ ngủ một đêm lấy sức.
Sáng hôm sau, chàng qua sông dễ dàng, lên ngựa thẳng hướng Tây nam đi một mạch.
Từ đó Kim Ngang Tiêu đi luôn trong mười ngày trời, ngày đi đêm nghỉ, dọc đường không xảy ra sự gì khác lạ. Kim Ngang Tiêu cũng nhận thấy vô số các nhân vật trong võ lâm ở dọc đường, nhưng có ý giấu hành tung, tránh mặt họ và cũng không chuyện trò với ai.
Khoảng mười ngày sau đó, chàng đã bắt đầu đi vào một vùng, núi rừng hoang vu, thuộc khoảng biên cương tỉnh Vân Quý. Con ngựa của chàng đã kiệt lực ở dọc đường, nên chàng bỏ mặc, thả cho nó chạy vào rừng, còn chàng tiếp tục cuộc hành trình bằng cách đi bộ.
Từ lúc này trở đi, người đi đường đã hiếm, nhưng mỗi lần gặp ai chàng cũng hỏi thăm đường lên xứ Miêu Cương, tức là xứ mèo thuộc phía Tây nam Trung Hoa thời đó.
Những người biết đường đều chỉ về phía Tây nam, và đều nói rằng đường lên xứ Miêu Cương rất hiểm trở. Kim Ngang Tiêu không chút không chút sờn lòng, tiếp tục đi mãi. Quả nhiên mấy ngày sau đó, đường đi rất khó khăn, người đi đường không có ai, thật là một vùng hoang dã vô cùng.
Trong những ngày đi đường Kim Ngang Tiêu luôn tưởng nhớ đến Thôi Ngọc Hoàn. Càng mong nhớ chàng lại càng muốn đi nhanh, hoàn thành nhiệm vụ để có thể trở về tìm gặp người yêu.
Hôm đó, tính đốt ngón tay, Kim Ngang Tiêu biết mình đã từ giã Thôi Ngọc Hoàn được một tháng rồi. Nghĩ đến lời hẹn ở hòn đá tình nhân bên sông, chàng nóng lòng muốn đi thật mau. Khoảng quá trưa hôm đó, chàng đi vào một khu từng âm u rậm rạp. Lúc ở ngoài rừng chàng còn thấy trời sáng, vậy mà đến lúc đi sâu vào trong khu rừng này, ánh sáng tối dần.
Phía trước mặt chàng lúc đó là một dãy núi dài, ngọn cao chót vót, cỏ cây rừng núi trùng điệp, trông hết sứ thần bí. Chàng đi một chút nữa thì trời tối. Quen lộ đi rừng, Kim Ngang Tiêu tìm một cây lớn, leo lên đó, định ngủ qua đêm để sáng hôm sau đi tiếp.
Nhưng đến khi leo lên cây, chàng nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa, giữa khu rừng rậm rạp, có ánh lửa chập chờn. Chàng giật mình kinh hãi, không ngờ ở nơi rừng núi hoang vắng này có người đốt lửa. Suốt trên mười ngày nay, đi trong miền hoang sơn này, Kim Ngang Tiêu không gặp một bóng người. Chàng đã tin rằng vùng này không còn ai ở nữa.
Chàng định thần nhìn về phía ánh lửa, quả nhiên phát hiện thấy bên một đống lửa lớn giữa rừng có một người ngồi. Từ một tháng nay Kim Ngang Tiêu đã tránh mọi sự gặp gỡ với bất cứ ai, để giấu biệt hành tung của mình. Song le giữa nơi hoang vu không một bóng người, chàng không khỏi cảm thấy cô đơn và e ngại. Đến nay thấy có một người giữa rừng làm sao chàng không thấy vui và có ý muốn làm quen và để hỏi chuyện.
Chàng liền tuột xuống cây và tiến về phía ánh lửa. Nhưng vừa đi được mấy bước, Kim Ngang Tiêu đã ngừng ngang lại và do dự. Bởi vì chàng đã nhận định rằng một người cô độc ở giữa rừng rậm và hoang vắng như thế này tất phải là một người trong võ lâm. Liệu gặp người trong võ lâm trong lúc này có thể sinh ra chuyện lôi thôi gì không?
Tuy do dự, nhưng Kim Ngang Tiêu không khỏi tò mò. Hơn nữa, vì trên mười ngày không gặp một bóng người, chàng cũng muốn có ai để đàm đạo cho đỡ buồn. Chàng tự nhủ: thử đến gần xem hình dạng người đó ra sao rồi quyết định.
Nghĩ vậy, chàng lại tiến lên nhưng thận trọng nhẹ bước để khỏi kinh động người lạ ngồi bên đống lửa và nấp sau một gốc cây nhìn ra. Lúc này chàng đứng cách chỗ người lạ ngồi đốt lửa hai trượng, vì người đó ngồi quay lưng lại phía chàng nên chàng nhìn không rõ mặt.
Kim Ngang Tiêu thấy người đó ngồi im như pho tượng.
Đang khi nghĩ vậy, bỗng thấy người đó cười lên một tiếng và cất tiếng nói sang sảng :
– Ở nơi hoang vu rừng rậm thế này, thật không ngờ ngoài tại hạ còn có người nữa!
Người đó nói câu đó, trong khi vẫn ngồi im và nói xong, cũng không quay đầu trở lại. Kim Ngang Tiêu thật tình kinh hoảng hết sức. Chàng đã bước đi rất nhẹ đến chỗ này, không ngờ bị người đó phát giác. Chẳng lẽ y có thuật nhìn được về phía sau lưng.
Trong lúc Kim Ngang Tiêu còn sững sờ kinh hoàng, người lạ lại nói :
– Bằng hữu nào đó chưa chịu ra mặt tương kiến hay sao? Hay có ý gì khác đó?
Kim Ngang Tiêu thấy mình đã lộ tung tích, nhất là thấy giọng nói của người đó có chút gay gắt, chàng vội lên tiếng :
– Tôi tình cờ qua đây, chớ không có ý gì khác xin các hạ tha thứ.
Vừa nói, chàng vừa bước lại đống lửa, rồi đến trước mặt người lạ. Người đó vẫn ngồi y nguyên nhưng từ từ ngẩng đầu lên.
Kim Ngang Tiêu thấy đó là một người trung niên, trạc ngoài ba mươi tuổi, nét mặt nghiêm nghị quắc thước. Có điều lạ lùng là Kim Ngang Tiêu trông mặt hơi quen, phảng phất như đã có lần gặp y ở đâu rồi, nhưng chàng không sao nhớ ra được.
Trong lúc đó, người lạ đưa mắt ngắm nhìn chàng một lúc. Đột nhiên y lên tiếng hỏi Kim Ngang Tiêu :
– Còn người bằng hữu của các hạ nữa, tại sao vẫn chưa ra mặt?
Kim Ngang Tiêu kinh ngạc vội hỏi :
– Bằng hữu nói gì thế?
Người lạ cười nhạt nói :
– Các hạ có một người nữa cùng đi, tưởng giấu nổi ta hay sao?
Kim Ngang Tiêu tức cười nhủ thầm: anh này mơ hoảng chuyện gì thế? Hơn mười ngày nay, ta đi một thân một mình, không gặp qua bóng người thứ hai. Y nghĩ làm sao mà bảo ta cùng đi với một người nữa?
Chàng vội đáp :
– Nhất định các hạ nhầm rồi. Bao ngày nay, tôi đi có một mình, không gặp qua bóng người thứ hai. Các hạ nghĩ sao mà bảo ta cùng đi với một người nữa?
Người lạ cười nhạt mấy tiếng nói :
– Tai của ta có thể nghe xa trên một dặm, dù có một tiếng động nhỏ ta cũng nghe thấy. Bọn các hạ có hai người tất cả, cùng leo lên cây cùng tụt xuống rón rén bước đến đây. Có điều là người bạn của các hạ võ công cao cường hơn các hạ nhiều. Ta đâu có thể nghe nhầm và các hạ đâu có thể giấu ta được?
Kim Ngang Tiêu nghe người đó nói chắc như đinh đóng cột như vậy, bất giác vừa tức vừa buồn cười. Nhưng chàng cũng phải công nhận tai y nghe thính thật, vì y biết chàng đã trèo lên cây rồi lại tụt xuống.
Kim Ngang Tiêu tin chắc rằng chàng chỉ có một mình, bởi vậy chỉ có người lạ nhầm thôi. Trong lúc Kim Ngang Tiêu đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên người lạ mặt quát lên một tiếng :
– “Không được chạy!”
Tiếng quát chưa đứt, tay người đó đã chống xuống đất, thân hình y vọt lên, phi thân nhảy về hướng Kim Ngang Tiêu vừa từ đó tiếng vào, thân pháp của y mau lẹ không thể tả, thoáng hiện như một lằn chớp nhoáng.
Kim Ngang Tiêu hoàn toàn kinh ngạc. Chàng chưa kịp hiểu gì, nhưng vì người lạ nhảy về một phía, chàng cũng vội đưa mắt nhìn theo. Trong khoảng giây phút cực kỳ ngắn ngủi đó, Kim Ngang Tiêu thoáng trông thấy một bóng người, có lẽ là một bóng người đàn bà, nhảy vút như chim bay cách đó hai trượng, thấy thoáng biến mất vào trong bóng đêm của rừng thẳm.
Bóng người lạ nhảy theo bóng đen, cả hai bóng người thi triển một thân pháp khinh công thượng hạng, chỉ thấy thoáng như một làn chớp giật dưới ánh lửa lập lòe rồi biến mất.
Kim Ngang Tiêu đứng bên đống lửa, ngây đờ người, bàng hoàng kinh hãi. Đến lúc này chàng mới biết người lạ mặt nói thật, quả thật có người đi theo chàng mà chàng không biết Kẻ theo chàng là ai? Đã đi theo chàng từ bao giờ? Người lạ mặt đã nói có người đi cùng với chàng, trèo lên cây rồi cùng tụt xuống cây, thật y như bóng với hình. Vậy mà chàng không thấy gì cả.
Nghĩ đến đó Kim Ngang Tiêu rùng mình sởn gáy. Lúc này chàng hết sức phân vân, không biết phải nên hành động như thế nào, ở bên đống lửa này hay là bỏ đi tránh khỏi mọi sự rắc rối.
Nhưng chỉ khoảnh khắc, trước mắt chàng đã trông thấy bóng người thấp thoáng dưới ánh lửa. Đó là người lạ đã trở lại.
Nét mặt y có vẻ tức giận vô cùng. Y tiến lại bên đống lửa bên cạnh Kim Ngang Tiêu, rồi hừ một tiếng hằn học nói.
– Người bạn của các hạ khinh công kể cũng khá hay!
Kim Ngang Tiêu hiểu ngay y không đuổi kịp bóng đen đã đi theo chàng. Tuy nhiên, thấy y nói như vậy, chàng gượng cười nói :
– Các hạ nhầm rồi.
Người lạ quắc mắt, hai mắt y như hào quang ghê người y gằn giọng :
– Ta nhầm cái gì?
Kim Ngang Tiêu đã trông thấy thân pháp trác tuyệt của người thế nào, chàng đoán võ công của y nhất định phải cao hơn chàng rất nhiều. Bởi vậy, tuy người lạ ăn nói cáu kỉnh giận dữ, chàng không muốn gây chuyện thù oán vô ích, hơn nữa chàng còn thầm mong ra tay bênh vực mình, nếu quả thực người đi theo chàng là cường địch muốn ám hại chàng.
Kim Ngang Tiêu liền dịu giọng lại nói :
– Chẳng nói giấu gì các hạ, từ trên một tháng nay tại hạ một thân một mình tìm đến xứ Miêu Cương này, thật không ngờ có người lén lút theo sau. Nếu không nhờ các hạ phát giác lên tiếng tại hạ còn bị kẻ nào đó theo mãi.
Người lạ nghe nói bán tín bán nghi, đưa mắt ngắm nhìn Kim Ngang Tiêu một lượt, rồi nói :
– Làm gì có sự lạ như vậy? Có người đi theo sau cả tháng trời mà không biết. Ai mà tin cho được?
Y nói xong bước lại bên đống lửa ngồi như cũ, nét mặt có vẻ đăm chiêu, hình như có chuyện bận tâm đang suy nghĩ. Y ngồi xuống rồi lại hỏi :
– Bằng hữu nói lên Miêu Cương này một mình. Để làm gì vậy?
Kim Ngang Tiêu do dự rồi cũng nói thật :
– Tại hạ muốn tới Dã Nhân lãnh!
Người lạ bỗng nhảy phắt đứng dậy, nét mặt hết sức kinh dị hỏi gấp?
– Bằng hữu nói gì? Đến Dã Nhân lãnh làm gì?
Kim Ngang Tiêu thấy người đó mới nghe tới ba chữ “Dã Nhân lãnh” đã giật mình kích động như vậy, nên chàng không khỏi lấy làm lạ.
Kim Ngang Tiêu vẫn thành thực nói :
– Tại hạ nhận lời ủy thác của một người đến Dã Nhân lãnh làm một việc. Nhưng không biết Dã Nhân lãnh ở chỗ nào?
Người lạ đưa mắt nhìn chàng đăm đăm, trong ánh mắt của y có một chút lạ lùng, nửa như kinh dị nửa như hoài nghi, như thể y đã đoán biết được việc của chàng phải làm là gì.
Đang ngắm nhìn chàng, bỗng nhiên cặp mắt đó phát ra hào quang sáng quắc, đôi lông mày chiếu lại, người lạ nói :
– Bằng hữu hãy nghe thử!
Kim Ngang Tiêu sững sờ hỏi :
– Nghe gì?
Người lạ gắt :
– Bằng hữu hãy nghe kỹ một chút nữa!
Lạ lùng, Kim Ngang Tiêu định thần nghe ngóng. Lúc ấy ban đêm giữa rừng, ở một vùng núi hoang vu, bầu không khí yên tĩnh phẳng lặng đến cực điểm. Mới đầu chàng không nghe thấy gì, ngoài tiếng là rừng xì xào dưới cơn gió và tiếng lửa nổ lép bép.
Nhưng rồi cố lắng tai nghe, chàng nhận thấy từ xa vẳng lại một thứ âm thanh rất nhỏ, song lắng tai nghe kỹ, chàng thấy như sấm động ở phương xa, vì thế vô cùng mãnh liệt, như vậy đủ hiểu ngọn thác đó lớn lao như thế nào, chứ không phải là một vùng thác nhỏ.
Kim Ngang Tiêu chợt nhớ đến những lời dặn của lão bà quái nhân.
Lão bà bảo chàng muốn tìm Dã Nhân lãnh không khó, bởi tại nơi đó có một thác nước rất lớn, nước chảy suốt ngày đêm.
Thác nước mà chàng nghe thấy phải chăng chính là thác nước mà lão bà nói.
Kim Ngang Tiêu lắng tai nghe một lúc rồi hỏi :
– Phải tiếng thác nước đó không?
Người lạ gật đầu.
– Đúng. Đó là thác nước trên đỉnh Dã Nhân lãnh đó.
Anh cả của Câu Hồn bang chủ
Kim Ngang Tiêu vội hỏi :
– Nếu vậy từ nay đến Dã Nhân lãnh không bao xa nữa?
Người lạ đáp :
– Tới bảy tám dặm đường…
Nhưng chưa nói dứt lời, người đó bỗng quắc mắt dừng lại, rồi thân của y lại nhảy vọt lên, miệng thét vang như sấm :
– Táo gan thật! Dám lẩn quẩn rình mò ta mấy lượt!
Thanh âm của tiếng quát đó vang đi, rồi từ mấy rặng núi vọng lại ầm ầm như sấm động, liên miên bất tuyệt.
Thân hình người lạ đã bay vọt đi, biến mất vào trong đêm tối. Kim Ngang Tiêu lại một phen kinh ngạc sững sờ, mặc dầu chàng biết người lạ đã phát giác có người bí mật vừa rồi trở lại nghe ngóng nên y đã đuổi theo.
Chàng không hiểu người lạ này là ai, tại sao y lại có vẻ kích động khi biết chàng đến Dã Nhân lãnh? Còn kẻ bí mật đi theo chàng, Kim Ngang Tiêu đoán là người của Câu Hồn bang. Bởi vậy chàng thầm mong người lạ đuổi kịp y đem về trị tội, trừ diệt hậu hoạn cho chàng.
Nhưng Kim Ngang Tiêu đã phải thất vọng ngay, bởi người lạ trở lại có một mình và trên vẻ mặt y hiện rõ vẻ tức giận y như lần trước, rõ ràng là y không đuổi kịp kẻ rình mò.
Kim Ngang Tiêu vội hỏi :
– Các hạ có nhìn thấy rõ kẻ đó là ai không?
Người lạ tức giận lừ mắt nhìn chàng, không nói một lời. Chẳng can phải nói, chàng cũng đoán hiểu rằng kẻ bí mật chạy quá lẹ, đến nỗi người lạ muốn nhìn thấy mặt cũng không được.
Kim Ngang Tiêu thấy đứng ở đây cũng vô ích, liền nói :
– Dã Nhân lãnh ở gần đây. Tại hạ xin cáo từ.
Người lạ vội cản lại :
– Hãy khoan. Ta có chuyện muốn nói với bằng hữu.
Chàng hỏi :
– Có việc gì?
Người lạ nhìn chàng rồi dằn giọng nói :
– Ta muốn biết bằng hữu đến Dã Nhân lãnh làm gì?
Kim Ngang Tiêu lắc đầu :
– Tôi được người ủy thác làm chuyện riêng, không thể nói với các hạ.
Người lạ cười nhạt :
– Người ủy thác bằng hữu là ai?
Kim Ngang Tiêu do dự rồi cũng nói thật đáp :
– Nói thật xấu hổ ta cũng không biết tên người đó là gì nữa.
Người lạ bỗng sa sầm nét mặt, đột nhiên vươn người lên, năm ngón tay xòe ra như vuốt chim ưng, nhằm đầu cai chàng vồ tới. Thủ pháp của người đó mau lẹ quá sức tưởng tượng tay vung ra nhanh như điện chớp. Kim Ngang Tiêu tuy đã luyện hai thức Cự Linh thần chưởng, võ công nội lực tiến triển hơn xưa thập bội, nhưng lúc này bất ngờ, trở tay không kịp, bị bàn tay người lạ vồ trúng đầu vai.
Năm ngón tay người lạ vừa chạm đến bả vai Kim Ngang Tiêu, bỗng xòe ra, điểm vào năm nơi huyệt đạo ở đầu vai chàng là “Kiên tỉnh”, “Thiên Thủ”, Khúc đan”, “Cự cốt” và “Lôi Môn”.
Năm huyệt đạo bị điểm, nửa thân Kim Ngang Tiêu bị tê liệt không cử động được nữa, kinh hoảng và tức giận, Kim Ngang Tiêu thét lên :
– Làm… làm gì thế?
Mặt người lạ quắc lên dữ dặn, y nói :
– Võ công của ngươi so với ta một trời một vực!
Kim Ngang Tiêu bất phục đáp :
– Vị tất?
Người lạ “hừ” một tiếng nói :
– Khỏi nói chuyện vô ích. Ta hỏi ngươi, ngươi đến Dã Nhân lãnh làm cái gì?
Kim Ngang Tiêu tức mình nghĩ thầm: ngươi muốn thay ta đến nơi đó hay sao? Chàng lạnh lùng đáp :
– Các hạ nhất định bắt tôi nói, vậy tôi nói cho nghe cũng không sao. Tôi đến Dã Nhân lãnh để xuống một động núi sâu như đạo huyệt, với mục đích lấy một vật cho người ủy thác tôi.
Người lạ nghe đến đó biến hẳn sắc mặt. Hắn sững sờ một lát, rồi lại hỏi :
– Người ủy thác là thế nào với bằng hữu? Tại sao bằng hữu cam nguyện vì người ta mà tự chặt một chân, chặt một tay và đâm mù một con mắt?
Kim Ngang Tiêu nghe nói giật nẩy người, trố mắt nhìn người lạ trừng trừng.
Tại sao y biết rõ công việc của chàng? Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn người nọ, như cố đoán xem y là ai, lai lịch thế nào. Bao câu hỏi quay cuồng trong đầu óc chàng, khiến chàng quên cả trả lời câu hỏi vừa rồi.
Chợt người lạ buông một chuỗi cười dài, hắn bỏ tay ra khỏi đầu Kim Ngang Tiêu rồi lại hỏi :
– Một việc như thế, ngay cả cha mẹ muốn nhờ con cũng không được, tại sao bạn dám làm?
Vừa rồi Kim Ngang Tiêu đã đoán rằng người lạ này tất nhiên phải là người hết sức thân thiết với vị lão bà quái nhân sống trong động núi Gián Vân phong. Nếu không, y không thể nào biết rõ sự bí mật trên Dã Nhân lãnh.
Đến lúc này, Kim Ngang Tiêu chợt nghe y nói câu “cha mẹ muốn nhờ con cũng không được” chàng chợt hiểu y là ai, bất giác kinh hãi lùi lại một bước.
Cặp mắt người lạ vẫn sáng quắc, lộ ra những tia nhìn âm hiểm, đầy về oán độc. Y lạnh lùng nhắc lại câu hỏi :
– Người sai bằng hữu đến đây là ai?
Kim Ngang Tiêu đáp :
– Người đó là một người võ công cực cao, một vị nữ tiền bối cổ quái…
Người lạ nghe chưa dứt câu, nét mặt đã lộ vẻ kinh hoảng, kêu lên một tiếng.
– Bà ta vẫn còn sống trên đời này? Bà ta vẫn còn… thật?
Kim Ngang Tiêu điềm nhiên đáp :
– Chính thế! Lệnh đường vẫn còn sống!
Câu nói đó chẳng khác gì tiếng sét nổ trên đầu người lạ này!
Kim Ngang Tiêu gọi lão bà là “lệnh đường” tức là biết người lạ này chính là con trai lớn của lão bà vậy.
Người lạ biến sắc quát lên một tiếng, đưa cả hai tay ra định chụp lấy bả vai Kim Ngang Tiêu.
Kim Ngang Tiêu đã đoán trúng. Người lạ chính là con trai cả của lão bà quái nhân và là anh ruột của Câu Hồn bang chủ. Chàng đoán được như vậy là vì chợt nhớ rằng trước đây trong động núi Câu Hồn bang chủ gặp lão bà có nói anh của y thị đã lên Miêu Cương rồi.
Lão bà cũng nhận đúng tính tình của đứa con trai mình. Quả nhiên người này lên tới Miêu Cương không dám xuống động Dã Nhân lãnh để thu vật báu, chỉ vì y không thể hy sinh một tay một chân và một mắt cho mẫu thân của y.
Kim Ngang Tiêu đã đoán được sự thật nên chàng đã lưu ý đề phòng.
Khi người lạ biến sắc, quát lên một tiếng và đưa hai tay ra vồ, lập tức Kim Ngang Tiêu nghiêng mình né tránh, đồng thời chàng xử luôn một thức Cự Linh thần chưởng ra đối phó.
Trong những ngày vừa qua, trên đường đi Miêu Cương. Kim Ngang Tiêu ngày đêm suy nghĩ, nghiên cứu thêm về hai thức Cự Linh thần chưởng. Nhiều lúc cao hứng, chàng dừng lại bên đường, đem hai thức chưởng pháp đó ra học lại, biến chế và thấu triệt thêm được những tinh hoa của hai thức võ đó. Bởi vậy lúc này so với lúc đầu chàng mới học được, võ công của chàng tinh tiến gấp bội.
Chàng vừa xuất thủ, uy thế đã bộc lộ, trong chớp mắt, muôn ngàn chưởng hình hiện ra như trăm hoa đua nở vây bọc lấy người lạ.
“Bốp, bốp, bốp” ba tiếng khô khan vang, chưởng pháp thần diệu của Kim Ngang Tiêu đã đánh trúng người lạ, khiến y rống lên một tiếng cực kỳ giận dữ.
Mặc dầu võ công người lạ cực cao, trúng một lúc ba chưởng, tuy chưa đến nỗi bị thương nặng, cũng phải lùi luôn mấy bước, thân hình lảo đảo.
Cự Linh thần chưởng quả là võ công tuyệt đỉnh. Kim Ngang Tiêu mới học được hai thức mà vừa xuất thủ chàng đã đánh bay được một cao thủ. Hơn nữa, nhờ hai thức đó, chàng lãnh ngộ được phép thổ nạp kỳ diệu, vận chuyển chân khí khiến nội lực tinh tiến vô cùng, tuy chưa đạt được đến mức nội công của vị đệ nhứt lưu cao thủ, nhưng khá thâm hậu chẳng khác gì người luyện nội công trong bốn hay năm năm liền.
Người lạ là tay võ nghệ siêu quần, sau khi trúng ba chưởng, y biết ngay nội công của Kim Ngang Tiêu chưa bằng được y. Song sắc mặt của y lúc này lộ vẻ kinh dị, y nhìn hồi lâu rồi lên tiếng hỏi, giọng lạc hẳn đi vì kinh hoảng :
– Ngươi… Ngươi vừa xử đó là… Chưởng pháp gì?
Kim Ngang Tiêu biết người này là anh ruột của Câu Hồn bang chủ, chàng không khi nào chịu nói thật, nên cười gằn đáp :
– Đó là chưởng pháp gia truyền của ta, có gì đáng kể. Ngay đến tên cũng không có.
Người lạ bỗng ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười khanh khách một hồi.
Kim Ngang Tiêu không biết y cười gì, nhưng vẫn thủ thế đề phòng. Người lạ tiến đến trước mặt Kim Ngang Tiêu, còn cách độ hai bước rồi ngừng lại và nói :
– Nhà ngươi một mình một vạn dặm đến đất này, võ công lịch duyệt tưởng cũng chẳng kém cỏi. Ta hỏi, nhà ngươi đã nghe thấy nói đến một môn võ công tên gọi là “Du Long thân pháp” bao giờ chưa?
Kim Ngang Tiêu không hiểu y hỏi thế có gì, trong lòng không khỏi e ngại. Tuy vậy chàng vẫn đáp :
– Du Long thân pháp? Đó là một thân pháp tuyệt đỉnh của võ môn, ai không biết? Năm xưa Phi Long Quân đã dùng Du Long thân pháp đánh bại luôn bảy phái tám môn trên đỉnh Hoa Sơn. Võ lâm tương truyền rằng mười lăm vị Chưởng môn của các môn phái đó, hợp lực liên thủ vây đánh Phi Long Quân, mười lăm người cùng một lúc phát ra một trăm chiêu liên tiếp, vậy mà không một chiêu nào đụng được đến người Phi Long Quân, đó là nhờ Phi Long thân pháp.
Người lạ nhìn Kim Ngang Tiêu, tia mắt lộ vẻ kính phục, kiêng nể, y gật đầu nói :
– Đúng lắm, các hạ tuổi còn trẻ, sự hiểu biết về võ công thật uyên bác. Nhưng ta nói thật cho các hạ nghe. Vừa rồi môn võ ta sử dụng chính là… Phi Long thân pháp đó. Vậy mà ta không tránh nổi mấy chiêu chưởng pháp của các hạ, thậm chí còn bị trúng luôn ba chưởng. Xét ra như vậy chưởng pháp gia truyền của các hạ thật quá cao, đến độ không thể tưởng tượng. Dám hỏi lệnh tôn là vị võ lâm tiền bối nào vậy?
Kim Ngang Tiêu nghe y nói một hồi, trong lòng hết sức kinh dị. Du Long thân pháp, người này biết sử Du Long thân pháp, vậy y thật sự là ai, lai lịch như thế nào? Nếu y biết sử dụng Du Long thân pháp, tất nhiên y phải có liên quan mật thiết đến vị “Đệ Nhất Dị Nhân” của võ lâm là Tinh Túc Hải Phi Long Quân. Nhưng tại sao y lại còn là anh ruột của Câu Hồn bang chủ?
Tinh Túc Hải Phi Long Quân là người đã mất tích từ lâu trong võ lâm, ông ta cũng là người duy nhất trên đời, thâu gom được hết những tinh túy của hai phái chính và tà trong võ lâm, bởi vậy võ công của ông vừa tà vừa chính, cao siêu không thể tưởng tượng. Năm xưa Tinh Túc Hải Phi Long Quân vừa là đệ nhất ma đầu của tà phái, lại nữa là đệ nhất cao thủ chính phái. Hành động của ông quái dị vô cùng.
Phải chăng Câu Hồn bang chủ có quan hệ đến nhân vật ghê gớm này. Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, giật mình kinh sợ. Người lạ thấy chàng đứng ngây người ra suy nghĩ, lại hỏi :
– Các hạ hãy nói thật, chưởng pháp của các hạ vừa xử gọi là gì?
Kim Ngang Tiêu đã biết người lạ võ công rất cao, mặc dầu y bị trúng ba chưởng, y vẫn như thường không tỏ vẻ gì bị nội thương, nên dù có đấu lại chưa chắc chàng thủ thắng. Hơn nữa lai lịch của y không rõ, chàng chỉ biết y có liên quan đến kẻ thù của chàng, bởi vậy chàng nhất quyết không chịu nói thật về Cự Linh thần chưởng.
Kim Ngang Tiêu bèn đáp :
– Tôi không biết tên chưởng pháp đó. Võ công của các hạ cao hơn tôi rất nhiều, tất nhiên các hạ phải biết hơn tôi. Nếu các hạ nói không biết tức là các hạ nhận võ công của tôi cao hơn các hạ hay sao?
Người lạ cười nhạt mấy tiếng, nói :
– Bằng hữu chớ có giấu ta, vô ích. Trong thiên hạ võ công của các môn phái như thế nào, đại để ta đều biết qua. Bằng hữu không nói ta cũng nhận biết chưởng pháp của bằng hữu còn ở trên Thái Ất Thiên Cương chưởng của Thiên Cương môn và trên cả mấy pho chưởng pháp huyền môn chính tông của Phật gia nữa. Nhưng nếu bằng hữu không chịu nói, ta có cách làm cho bằng hữu phải nói sự thật.
Hắn vừa nói vừa giơ tay lên như muốn tấn công Kim Ngang Tiêu, đôi mắt y long lên sáng quắc, lộ đầy sát khí.
Kim Ngang Tiêu cả kinh, vội tìm cách đánh lại sự chú ý của người lạ, nói :
– Khoan! Vừa rồi chúng ta chưa nói xong câu chuyện. Lệnh đường muốn lấy vật báu dưới động địa ngục trên Dã Nhân lãnh, ngày đêm thêm khát mong mỏi, các hạ là con, tại sao không đi lấy vật đó cho lệnh đường?
Người lạ quả nhiên đổi sắc mặt khi nghe nói đến chuyện lão bà trong động núi. Y cười gượng mấy tiếng hỏi :
– Bằng hữu biết ta là con của bà ấy?
Kim Ngang Tiêu đáp :
– Tự nhiên là tôi biết. Lệnh đường có nói đến các hạ khi gặp tôi.
Người lạ cười, lạnh lùng nói :
– Có điều bạn không biết là khi chúng ta còn nhỏ tuổi, cha mẹ đã bỏ đi một cách bí mật để anh em chúng tôi trong một tòa nhà lớn. Cảm tình của chúng ta đối với cha mẹ không sâu đậm. Bây giờ bảo ta phải hy sinh một tay, một chân và một mắt làm sao ta hy sinh cho được?
Kim Ngang Tiêu lạnh lùng, hỏi :
– Các hạ chưa được gặp cha mẹ, tại sao lại biết việc cha mẹ ủy thác để lên Miêu Cương?
Người lạ đáp :
– Cha mẹ chúng ta để lại một lá thư rất dài, dặn dò rằng sau này, khi chúng ta lớn lên…
Nói đến đó đột nhiên y ngừng lại, châu mày gắt gỏng :
– Bằng hữu hỏi đến gia thế chúng ta có mục đích gì? Bây giờ không phải lúc bằng hữu hỏi mà là ta hỏi. Có muốn nói rõ chưởng pháp vừa xử là gì không? Bằng hữu hãy chống lại ta.
Dứt lời tay mặt y ngoặc về phía sau, bàn tay xòe ra đánh mạnh vào thân cây cổ thụ ở gần đó. Chỉ nghe đến “rắc” một tiếng, thâu cây to lớn và kiên cố như vậy đã gãy làm đôi. Kim Ngang Tiêu thấy y biểu diễn công lực, bất giác biến sắc kinh hoàng. Chàng biết không thể nào chống nổi y nên chàng do dự nói :
– Hai thức chưởng pháp vừa rồi…
Nhưng Kim Ngang Tiêu chưa nói dứt lời, người lạ bỗng nhảy vọt về phía bên, miệng quát bảo :
– A giỏi, bằng hữu nào thân pháp mau lẹ lắm. Hai lần ta đuổi theo bạn không kịp, nhưng lần này bằng hữu đừng hòng thoát!
Kim Ngang Tiêu vội ngoảnh mặt nhìn về phía rừng tối, nhưng chàng không thấy gì hết. Song le, người lạ vừa nói dứt lời, bỗng từ trong đám lá cây có tiếng cười khúc khích rất nhỏ phát ra. Rồi thoáng vụt một bóng trắng nhảy lần qua đám cây rừng mau như điện xẹt. Thân pháp của bóng trắng đó mau lẹ đến nỗi Kim Ngang Tiêu tưởng mình hoa mắt.
Chàng chưa kịp định thần nhìn kỹ thì người lạ đã nhảy đi đuổi theo bóng trắng, tốc độ cũng mau lẹ chẳng kém gì bóng người bí mật đã mấy lần rình rập.
Kim Ngang Tiêu chỉ còn biết ngay người trông theo, khoảnh khắc hai bóng người đuổi nhau đã biến mất trong bóng tối của rừng đêm, như hồn ma vừa hiện lên đã biến mất.
Trên Dã Nhân lãnh
Kim Ngang Tiêu ngẩn người ra một lát, rồi chàng chợt nhớ lúc này chính là lúc thuận tiện nhất để thoát khỏi người lạ, còn đợi đến bao giờ nữa. Lập tức chàng quay người đi ngay, nhằm thẳng hướng có tiếng thác nước chảy ầm ầm, chàng đi được một lát, thì tiếng nước chảy một lúc nghe rõ thêm, không cần phải lắng tai chú ý cũng nghe rõ.
Kim Ngang Tiêu cũng để ý nhìn lại phía sau và nghe ngóng, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì lạ ngoài khoảng rừng bao la, cỏ voi mọc cao đến đầu người. Hai người đuổi theo nhau không biết chạy mất về phía nào.
Kim Ngang Tiêu lại tiếp tục đi về phía có tiếng nước chảy. Khoảng một giờ đồng hồ sau, chàng tới nơi. Trước mặt chàng lúc đó là một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ của thiên nhiên.
Một sườn núi cao ngất, dựng trước như một bức tường khổng lồ chạy dài đến mấy dặm. Mặt tường đó phẳng nhẵn, một màu trắng xóa như bạc. Đến gần hơn nữa, chàng thấy rõ thác nước từ trên cao đổ xuống, tựa hồ như một tấm màn nước bao phủ mặt tường.
Tiếng nước đổ xuống ầm ầm như sấm động, liên miên bất tuyệt. Nhờ ánh trăng sáng, mặt thác nước lấp lánh, như muôn ngàn con rắn quẫy khúc bò trên mặt nước. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh đó cũng phải ta thán cho bàn tay Tạo Hóa đã khéo tạo thành một hình ảnh uy nghiêm tráng lệ, đem một nguồn nước lớn như sông cái từ trên cao rót xuống vực thẳm.
Kim Ngang Tiêu trong lòng nặng trĩu ưu tư, vì công việc sắp phải làm, nhưng trước cảnh thiên nhiên hùng tráng đó, chàng cũng phải ngây người ra nhìn ngắm hồi lâu, rồi mới rảo bước tiến lại gần thác nước.
Lát sau chàng tới chân thác. Nước từ trên cao rớt xuống phía dưới, nơi đây nước tụ thành một đầm nước lớn, rồi từ đầm nước đó có những ngọn sông nhỏ đưa nước chảy xuống mãi phía xa.
Nước ở đầm trong vắt, dưới ánh trăng bạc, Kim Ngang Tiêu có thể nhìn xuống tận đáy. Chàng lại bên bờ nằm sấp người, gục đầu xuống uống mấy ngụm nước trong và mát dịu. Tinh thần sảng khoái chàng ngửa mặt trông lên.
Lúc đó, trong lòng Kim Ngang Tiêu bỗng nhiên phát sinh ra một mối nghi ngờ.
Lão bà quái nhân trong động núi bảo chàng, ngọn thác này mỗi năm có một ngày ngừng chảy, và lúc nước biến mất, trên mặt tường sẽ hiện ra những bí quyết của Cự Linh thần chưởng. Sở dĩ Kim Ngang Tiêu vượt ngàn dặm đến đây cũng chỉ vì nguyên nhân đó.
Song là, đến đây nhìn thấy tình thế thực sự trước mắt, Kim Ngang Tiêu bỗng thấy nghi ngờ lời nói đó. Bởi lẽ tuy mặt tường lúc này có nước chảy bao phủ, nhưng nhờ nước trong vắt và nhất là cũng có một vài nơi không có nước chảy, chàng có thể nhìn thấy rõ, nhưng nào mặt tường có gì? Chẳng thấy bí quyết gì hết mà chỉ thấy một màu trắng xóa.
Kim Ngang Tiêu nghĩ ngay rằng lão bào quái nhân đã đánh lừa chàng. Chàng do dự hồi lâu, sau quyết định bất luận như thế nào, chàng hãy lên Dã Nhân lãnh xem sao đã.
Chàng liền đi vòng tới mặt bên không có thác nước đổ xuống, rồi tìm đường leo lên trên. Mặc dầu phía bên này không có thác nước, sườn núi cũng thẳng tắp, leo lên rất khó.
Kim Ngang Tiêu vận dụng nội lực, dùng cả chân lẫn tay, vừa leo vừa bò, lần lần tiến lên phía trên. Đến lúc trời sáng rõ thì chàng vừa lên tới mặt núi, tức là nơi Lão bà gọi Dã Nhân lãnh.
Đứng trên cao nhìn xuống phía dưới, tầm mắt bao quát cả một vùng núi non trùng điệp, hiểm trở như muôn ngàn thành quách chồng chất lên nhau.
Kim Ngang Tiêu lên tới phía trên mới biết rằng nơi gọi là Dã Nhân lãnh tức là một cao nguyên rừng cây chi chít, những cổ thụ ở đây to lớn dị thường, không biết đã sống được mấy trăm năm.
Chàng đi được độ bảy tám trượng thì thấy ở giữa bên đại thụ chia làm bốn góc vuông vắn, có một lỗ huyệt lớn và sâu thăm thẳm như một cái giếng. Kim Ngang Tiêu đến bên bờ huyệt nhìn xuống chỉ thấy sâu thẳm và dưới tối mò, không trông thấy đáy huyệt. Chàng lắng tai nghe ngóng, nhưng chỉ có tiếng gió thổi rào rào trên ngọn cây, ngoài ra không còn có tiếng gì khác lạ.
Kim Ngang Tiêu hết sức kinh ngạc, không thể nào tưởng tượng được rằng ở dưới một địa huyệt sâu thẳm như vậy lại có một người sống ẩn náu.
Giữa lúc chàng phân vân nghi hoặc như vậy, bỗng có một tiếng gầm rú ghê gớm, như tiếng ma quỷ hú hồn không biết từ đâu vẳng tới, nghe như thể từ dưới đáy huyệt đưa lên. Kim Ngang Tiêu gan dạ như vậy mà cũng giật nẩy người suýt té nhào xuống huyệt. Chàng vội lùi lại mấy bước, đưa cánh tay áo lên lau mồ hôi trán. Tiếng gầm rú ma quái đó khiến Kim Ngang Tiêu rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra. Nhưng sau đó tuyệt nhiên không thấy có gì lạ, tứ bề lại tĩnh mịch như cũ.
Kim Ngang Tiêu thận trọng lùi xa bờ huyệt chút nữa, bỗng phía sau chàng có tiếng người cười rất lạnh lùng :
– Mới có mấy tiếng lạ đó mà bạn đã hoảng sợ như vậy. Gan của bằng hữu như vậy mà cũng đòi xuống địa huyệt hay sao?
Kim Ngang Tiêu vội quay người lại, thấy kẻ vừa nói sau lưng chàng chẳng phải ai xa lạ chính là người lạ vừa gặp trong rừng, người vừa truy hỏi chàng về hai thức Cự Linh thần chưởng.
Kim Ngang Tiêu cười nhạt đáp :
– Lệnh đường đêm ngày khao khát mong mỏi được có báu vật dưới địa huyệt này, các hạ là con trai sao không xuống lấy vật đó về cho mẹ. Tôi đã nhận lời xuống lấy, thì dù tôi là người thiếu can đảm chăng nữa, so với các hạ tôi còn hơn nhiều.
Người lạ bị Kim Ngang Tiêu nói cho mấy lời, bất giác ngây người ra, sắc mặt trắng bệch lại đỏ như gấc, không nói được một lời. Mãi một lúc sau, y mới gượng cười nói :
– Nhà ngươi có can đảm hơn ta như vậy tại sao lúc này còn đứng đó? Không xuống động lấy báu vật còn chờ gì nữa?
Kim Ngang Tiêu đáp :
– Lệnh đường đã dặn tôi cách thức xuống huyệt sâu này. Bà bảo phải kiếm mấy người Miêu, nhờ họ bện cho một sợi dây dài hơn một trăm trượng để dòng xuống huyệt…
Người nọ không để Kim Ngang Tiêu nói dứt câu, liền ngắt lời :
– Điều đó ngươi khỏi bận tâm. Khi ta đến nơi này, ta đã chuẩn bị ngay dây thừng rồi. Có điều… có điều là…
Y nói đến đó bỗng đỏ mặt ngập ngừng, Kim Ngang Tiêu cười nhạt tiếp ngay :
– Có điều là các hạ không có gan xuống huyệt phải không?
Người nọ “hừ” một tiếng tức bực, rồi lên giọng thách thức :
– Còn ngươi có gan xuống à? Ngươi hãy xuống cho ta coi.
Kim Ngang Tiêu điềm nhiên đáp :
– Tôi đã nhận lời với lệnh đường thì có gan hay không, tôi cũng phải xuống.
Người nọ trầm giọng nói :
– Ngươi đừng có mong xuống địa huyệt rồi gặp may mắn toàn vẹn thân thể. Xuống dưới đó tức là ngươi trở thành một phế nhân quái gở, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Kim Ngang Tiêu nghe nói không khỏi rùng mình. Bình thường không phải là chàng không nghĩ đến sự tàn phế ghê gớm đó, nhưng lúc này do miệng người lạ nói ra với một giọng thâm độc tàn ác, chàng mới cảm thấy cực hình đó khủng khiếp, như thế nào.
Tuy vậy chàng vẫn lạnh lùng, đáp :
– Điều đó tôi đã biết!
Người lạ cười nhạt :
– Ta không biết nhà ngươi chịu hy sinh như vậy để được lợi cái gì? Còn ta, ta nghĩ dù được lợi đến thế nào, ta cũng không thể hy sinh một tay, một chân và một mắt được.
Kim Ngang Tiêu lặng lẽ không đáp. Nhưng trong lòng chàng nghĩ :
– “Ngươi có biết đâu ta có một mối thù to như biển cả, để báo mối thù đó, chẳng những phải hy sinh một tay, một chân và một mắt, mà phải hy sinh cả tính mạng nữa ta cũng cam lòng. Cũng vì để báo thù, ta có thể hy sinh cả tình yêu. Thôi Ngọc Hoàn nói rằng nàng sẽ yêu ta sau khi ta bị tàn phế, nhưng ta cũng không nỡ để nàng sẽ yêu ta sau khi ta bị tàn phế, nhưng ta cũng không nỡ để nàng mất hạnh phúc vì một người tàn tật như ta. Sau này, ta báo được thù nhà rồi, ta sẽ vĩnh biệt giới giang hồ, ẩn cư một nơi thâm sơn cùng cốc, không thấy một bóng người, để Ngọc Hoàn khỏi phí mất một đời xuân sắc vì ta. Ái tình, tính mạng ta còn hy sinh được nữa là thân thể ta”.
Nghĩ vậy Kim Ngang Tiêu lòng đã quyết, không đáp lời người lạ nữa, chỉ bảo y một cách giản dị :
– Các hạ mau cho tôi mượn sợi dây thừng. Tôi không có nhiều thì giờ nói chuyện vô ích.
Người lạ ngửa mặt nhìn lên trời cười khanh khách một hồi. Nhưng y cũng nghe lời chàng, thân hình nhảy vút đi lẹ như chớp, đến bên một tảng đá lớn ở gần đó. Y co chân đạp tảng đá sang một bên, cúi xuống ôm lên một đống thừng rất lớn.
Người lạ vung tay mạnh, tức thì “vút vút” tiếng gió bay, rồi đầu sợi dây thừng ngoằn ngoèo như con rắn bay lại nơi Kim Ngang Tiêu đứng, Kim Ngang Tiêu thấy y có công lực bất phàm như vậy, cũng phải thán phục. Chàng nghĩ thầm y là anh của Câu Hồn bang chủ, là người có quan hệ mật thiết với Phi Long Quân, lẽ tự nhiên y phải đạt tới một công phu thượng thừa.
Kim Ngang Tiêu liền bảo y :
– Các hạ đã không dám xuống huyệt, như vậy tôi nhờ các hạ đứng ở trên thòng dây thừng. Đến khi xong việc, các hạ hãy kéo tôi lên.
Người lạ cười ròn :
– Dĩ nhiên là như vậy.
Nói đoạn y lấy một đầu thừng cột vào gốc một cổ thụ, còn một đầu y đưa cho Kim Ngang Tiêu bảo chàng cột vào ngang lưng.
Chuẩn bị xong, y gật đầu bảo :
– Ngươi có thể bắt đầu xuống rồi đó.
Kim Ngang Tiêu tiến đến bên bờ huyệt, nhìn xuống dưới. Miệng rộng đến hơn một trượng, nhưng phía dưới có lẽ còn rộng hơn. Có điều là huyệt sâu thăm thẳm, ánh sáng mặt trời chỉ thấu đến phần trên, còn ở dưới tối mò, âm khí xông lên rợn người. Mặc dù cương quyết thế nào, lúc này Kim Ngang Tiêu cũng không khỏi thấy ngần ngại.
Người lạ thấy chàng ngần ngại, liền cười lớn, nói :
– Ngươi cứ thong thả suy nghĩ, không việc gì mà gấp. Trước đây, ta đã đứng bên huyệt này cả ngày trời đó. Rút cục ta… đành chịu.
Giọng nói của y thật mỉa mai chế diễu nhưng Kim Ngang Tiêu không tức giận, chàng nghĩ thấy lúc này trong lòng hết sức bình tĩnh. Chàng đã quyết định hy sinh để báo thù cho cha mẹ, nên không có chút nào để hối tiếc.
Kim Ngang Tiêu quay đầu nhìn người lạ mặt một lần chót. Rồi không nói một lời, chàng lẳng lặng cúi người, định đưa tay bám tảng đá đu xuống.
Không ngờ, chính lúc ấy bỗng có tiếng người quát :
– Hãy khoan!
Kim Ngang Tiêu giật mình, ngẩng đầu nhìn lên. Chàng đã nhận thấy ngay rằng tiếng quát đó không phải là tiếng người lạ, mà là một thứ tiếng khô khan quái dị, khàn khàn như thể cổ họng người đó nói có tật. Đó là tiếng của một người thứ ba.
Kim Ngang Tiêu nhìn lên vừa kịp thấy một bóng người từ xa phi lại như bay, tiến đến chỗ chàng và người lạ đứng.
Người anh của Câu Hồn bang chủ đã nhận thấy bóng lạ phi đến. Y không nói không rằng lập tức vận chưởng tấn công luôn bóng người vừa chạy đến. Người lạ rú lên một tiếng tức giận rồi cũng giơ chưởng lên đỡ. “Bùng” một tiếng dữ dội, hai chưởng giao nhau. Cả hai người cùng lùi lại hai bước.
Kim Ngang Tiêu chưa kịp định thần nhìn xem bóng người mới tới là ai, thì người đó sau khi giao chưởng với người anh của Câu Hồn bang chủ, lập tức nhảy đến bên sợi dây thừng nhanh như cắt. Hắn vồ lấy sợi dây rồi giật thật mạnh.
Kim Ngang Tiêu bị sợi dây thừng buộc ngang lưng, nên khi người mới đến kéo giựt, thân hình chàng bắn vọt ra khỏi miệng như con diều. Hành động của người mới đến qua mau lẹ Kim Ngang Tiêu hoàn toàn bị bất ngờ, không thể cưỡng lại được, đành để mặc cho sợi dây kéo tung lên cao đến hai trượng.
Nhưng thủ pháp của người mới đến thật tài tình. Chẳng những hắn có một công lực mạnh ghê gớm, giựt cho chàng bay tung lên, mà còn điều khiển sợi dây, làm cho Kim Ngang Tiêu nhẹ nhàng rớt xuống, rơi đúng vào một cành cây ở cạnh, như đặt chàng xuống đó, thành thử Kim Ngang Tiêu không chút bị thương.
Lúc đó mới thấy người anh của Câu Hồn bang chủ kêu lên một tiếng kinh ngạc :
– Muội muội! Em đó sao?
Giọng nói khàn khàn như có tật, đáp :
– Phải, tiểu muội đây!
Kim Ngang Tiêu vừa ngồi vững trên cành cây, nghe thấy hai câu đối đáp đó, trong lòng kinh hoảng. Bởi vì nếu là em gái của người lạ thì tức là Câu Hồn bang chủ đã đến. Y đến để giết chàng, không cho chàng xuống động hay sao?
Kim Ngang Tiêu hoảng hốt vội đưa mắt nhìn người mới đến. Chàng kinh ngạc xiết bao khi thấy người nọ đến không đeo mặt nạ bằng đồng.
Đó là một cô gái, nhưng là một cô gái cực kỳ xấu xí, trông như quỷ dạ xoa. Tóc y đỏ hoe, mặt y thô kệch, nước da hung hung đỏ, trông quái dị vô cùng. Thân hình cô gái nhỏ nhắn, tầm thước, nhưng tay cuốn vải kín mít y như người bị phong cùi.
Kim Ngang Tiêu thở dài nhẹ nhõm vì chàng biết đó không phải là Câu Hồn bang chủ. Đồng thời chàng đã đoán được rằng cô gái này chắc hẳn là con thứ ba của lão bà trong động núi, vì lão bà có nói, có ba người con một trai hai gái. Cô gái này tức là em của Câu Hồn bang chủ.
Nhưng Kim Ngang Tiêu vẫn không hiểu tại sao, cô gái xấu xí này ngăn cản, không cho chàng xuống địa huyệt. Chàng nhìn đến người anh của Câu Hồn bang chủ, thấy sắc mặt y bừng bừng giận dữ, quát hỏi :
– Muội muội, hai lần đùa rỡn ta có phải là muội muội đó không?
Cô gái xấu xí có vẻ hối hả, đáp :
– Khỏi nói chuyện đó vội, hãy tính chuyện cần gấp trước mắt.
Người anh lạ lùng, hỏi :
– Muội muội đến đây có việc gì?
Cô gái xấu xí không đáp, quay đầu nhìn về phía Kim Ngang Tiêu ngồi trên cây, cất giọng khàn khàn nói :
– Kim bằng hữu, mời bạn xuống!
Kim Ngang Tiêu giật mình thấy cô gái nói trúng tên họ mình chàng nhìn kỹ mặt một cô gái, thấy rõ không phải là người quen. Chàng không hề biết mặt cô gái hình dung quái gở như vậy bao giờ. Nhưng đôi mắt cô gái sáng quắc, tia nhìn bộc lộ một niềm tha thiết và thân mật, như thể coi chàng là người quen biết từ lâu.
Cái nhìn đó làm Kim Ngang Tiêu yên lòng, chàng biết dù không quen biết, người con gái này đối với chàng cũng không có ý thù địch. Vì thế chàng từ trên cây nhảy xuống.
Cô gái nói :
– Kim bằng hữu, bằng hữu có thể rời khỏi nơi đây được rồi.
Kim Ngang Tiêu kinh ngạc hỏi lại :
– Cô nương nói sao?
Cô gái điềm nhiên nói :
– Gia mẫu nhờ bằng hữu lên đây làm một việc, có phải không?
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
– Đúng! Tôi sắp sửa xuống huyệt đây!
Cô gái lắc đầu :
– Bạn khỏi xuống nữa. Một việc như vậy không thể nhờ người ngoài làm, đó là việc riêng của gia đình chúng tôi. Anh tôi không dám xuống huyệt, tất nhiên là tôi phải xuống. Bằng hữu khỏi quan tâm đến việc này, nên đi ngay khỏi nơi này là hơn.
Kim Ngang Tiêu sửng sốt nhìn cô gái, nhưng thấy y có vẻ nghiêm trang thành thật chớ không phải giả dối. Chàng không ngờ cô gái này chịu hy sinh cho mẹ. Trước đây, chàng đã thấy Câu Hồn bang chủ tàn ác độc địa như thế nào, sau chàng lại gặp người anh của Câu Hồn bang chủ, võ công tuy cao, nhưng cũng là người sâu độc, chẳng có chút lương tâm, chàng đã tưởng anh em của Câu Hồn bang chủ toàn một loại tàn ác ích kỷ như vậy. Ai ngờ đến nay cô gái út của lão bà lại có lòng hy sinh cho mẹ.
Người anh nghe nói trợn mắt, hỏi :
– Muội muội, em nói thực đó sao? Em muốn xuống địa huyệt này để tự chặt một chân, một tay và chọc mù một mắt?
Cô gái chưa kịp nói, Kim Ngang Tiêu đã điềm nhiên đáp :
– Cô nương nói thế tôi biết vậy thôi. Nhưng tôi đã trót nhận lời của lệnh đường, tôi phải xuống huyệt này. Cô nương hãy tránh ra để tôi xuống.
Cô gái giậm chân, tức bực :
– Ta đã nói không phải xuống, tại sao ngươi cứ đòi xuống? Làm sao ngươi ngu ngốc như vậy?
Kim Ngang Tiêu bị mắng không giận, mà chỉ ngạc nhiên. Chàng thấy thái độ của cô gái rất lạ lùng, như thể quan tâm đến số phận của mình. Chàng lắc đầu, đáp :
– Tôi chẳng phải là kẻ ngu ngốc, tôi cũng biết xuống địa huyệt này hậu quả sẽ như thế nào? Nhưng tôi là một nam tử đại trượng phu, nói rồi là phải giữ lấy lời, dù có chết cũng không sao lay chuyển được ý định của tôi.
Sự thật ý định của Kim Ngang Tiêu chẳng phải là hy sinh thân mình cho lão bà quái nhân, mà là muốn học võ công tuyệt đỉnh để báo cừu. Dĩ nhiên chàng không thể nói ra được điều ấy.
Cô gái xấu xí bỗng cười nhạt :
– Ngươi đừng mong trái ý ta. Võ công của ngươi còn kém ta xa, ta đã bảo ngươi phải rời khỏi nơi đây là ngươi phải nghe lời. Nếu không, ta có cách đuổi ngươi đi khỏi nơi đây. Đừng để ta động thủ.
Người anh khoanh tay đứng nghe cô gái đối đáp với Kim Ngang Tiêu, lúc này mới lên giọng mỉa mai :
– Muội muội, ta thiết tưởng muội muội khỏi cần làm ra bộ anh hùng. Đã không dám xuống, thì nên nhờ người ta xuống cho xong.
Cô gái quay lại nhìn anh, cười gằn :
– Đại ca nói vậy không biết mắc cỡ hay sao?
Người anh biến sắc, lớn tiếng :
– A giỏi, ngươi đã lớn rồi nên không coi anh ngươi ra gì nữa phải không? Ta hãy hỏi: vì lẽ ngươi nhất định đòi thay hắn xuống địa huyệt?
Cô gái gằn giọng đáp :
– Vì lẽ gì đại ca còn phải hỏi hay sao? Việc riêng của gia đình chúng ta, làm sao phải mượn tay người? Còn đâu là gia phong?
Người anh lớn tiếng cười :
– Có kẻ chịu chết thay cho mình, làm sao không chịu?
Cô gái giận dữ quát :
– Đại ca!
Người anh ngừng cười, trừng mắt hỏi :
– Cái gì! Ta nói không phải hay sao?
Cô gái tiến đến bên Kim Ngang Tiêu, định giơ tay cởi sợi dây thừng buộc ngang lưng chàng, người anh thét lớn :
– Khoan! Ngươi định cãi lời ta phải không? Muốn sống rời khỏi nơi này ngay, về nhà chờ ta và chị ngươi trở về sửa trị cho đứa em bất hiếu bất thuận như ngươi.
Cô gái xấu xí bướng bỉnh :
– Tôi không về!
Người anh giơ tay lên giữ thế, quát hỏi :
– Ngươi muốn bắt ta phải động thủ hay sao?
– Đại ca, không phải thế, nhưng…
Nói đến đó, cô gái bỗng dừng lại quay đầu lại nhìn Kim Ngang Tiêu. Bỗng nàng thở dài một tiếng, nói tiếp :
– Thôi được, đại ca muốn dùng võ lực, tiểu muội không có cách nào khác hơn là… lãnh giáo đại ca vậy!
Kim Ngang Tiêu đứng bên nghe hai anh em cãi nhau, chàng nhận thấy cô gái xấu xí này tính tình nhân hậu khoan hòa, khác hẳn với xử sự độc ác của Câu Hồn bang chủ và người anh.
Cô gái vừa nói dứt lời, người anh đã vung cánh tay lên. Đột nhiên có tiếng “cách cách cách” như thể bắp rang, rõ rệt là y vận nội lực vào cánh tay, và xương kêu rắc rắc. Lạ lùng hơn hết là cánh tay bỗng dài ra nửa tấc thêm nữa, không hiểu y sử dụng môn công phu gì có thể dãn cốt như vậy?
Sau khi vận công lực kéo dài cánh tay ra, y lập tức xòe ngón tay thành chảo, nhằm bả vai cô gái chợp xuống. Chiêu đó chẳng những mau lẹ như chớp nhoáng, mà thủ pháp chiêu số hoàn toàn quái dị, Kim Ngang Tiêu chưa từng trông thấy bao giờ.
Cô gái lập tức né tránh, thân pháp thần tốc, chứng tỏ nàng cũng có khinh công vào hàng cao thủ. Song le bàn tay của người anh đã biến chiêu, ngón tay giữa như mũi giùi định điểm vào mạch môn ở vai cô gái.
Cô gái vẫn không đánh trả lại, chỉ nhảy lùi hay né tránh. Người anh tấn công luôn mấy chiêu nữa, cô gái vẫn lùi.
Người anh bỗng cười khanh khách :
– Muội muội, ngươi tưởng dùng Phi Phụng Cửu Vũ thân pháp có thể tránh được hết thảy mười bảy thức Huyền Âm Trảo của ta chăng?
Cô gái điềm nhiên đáp :
– Tôi không biết lấy Cửu Điêu thập bát thức ra đối phó hay sao?
Người anh cả lại cười :
– Nếu vậy ngươi không thoát khỏi Cửu Quỷ thiên chưởng của ta.
Cô gái tránh xa ra một trượng, đáp :
– Ca ca có trông thấy tôi không dám đánh lại không? Tại sao ca ca bức bách tôi quá như vậy?
Hai anh em người nọ vừa đấu, vừa nói chuyện khiến Kim Ngang Tiêu sững sờ kinh ngạc. Chàng ngạc nhiên vì những danh từ “Phi Phụng cửu thức”, “Huyền Âm thập thất trảo”, “Cửu Điêu thập bát thức”, “Cửu Quỷ thiên chưởng” đều là những tên võ công tuyệt đỉnh của cả hai phái chánh và tà.
Mấy môn võ công đó, bất luận được biết một môn nào cũng có thể tung hoành trong võ lâm để tranh cường đấu thắng trở thành võ lâm cao thủ.
Vậy mà hai anh em này nói chuyện với nhau coi đó như những môn võ công hết sức tầm thường. Hơn nữa, họ biết cả những môn võ công đó, tức là họ đã luyện qua võ công của nhiều môn phái. Có lẽ họ đã lãnh hội được hết thảy các môn võ học tinh diệu trong thế gian chăng?
Trong lúc đó, người anh vẫn tiếp tục tấn công cô gái. Đột nhiên thân pháp của người anh biến đổi một cách quái dị, chỉ thấy “vút vút” gió thổi, hai chân không rời khỏi mặt đất, nhưng thân hình y phi tới như bay, hai cánh tay tung hoành như đôi rắn bể, mười đầu ngón tay xòe ra, liên tiếp điểm tới bảy nơi huyệt đạo trọng yếu của cô gái.
Cô gái xấu xí lúc này bỗng rú lên một tiếng thật dài, tiếng rú thật kinh thiên động địa. Kim Ngang Tiêu đứng bên cũng bị chấn động.
Với bộ mặt xấu xí quái gở, lại thêm tiếng rú rùng rợn, cô gái y hệt như quỷ dạ xoa hiện hình. Tiếng rú chưa dứt, thân hình cô gái đã xoay đi như chong chóng, mau lẹ không thể tả, chớp mắt đã luồng ra sau lưng người anh, tránh thoát được bảy thế điểm huyệt cực kỳ hiểm ác.
Kim Ngang Tiêu càng nhìn càng thấy lạ. Bởi vì chàng nhận thấy thân pháp của cô gái có vẻ quen thuộc, hình như chàng đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nếu không hẳn cô gái đã sử dụng một môn võ công của một người nào đó mà chàng đã quen biết.
Kim Ngang Tiêu đột nhiên nhảy vào giữa hai người, khoa quyền nhanh như chớp, một tay gạt đỡ thế công của người anh, một tay giữ môn hộ. Đồng thời chàng quát lớn :
– Hãy khoan!
Người anh biết mấy thế chưởng của Kim Ngang Tiêu kỳ diệu thế nào, nên không dám coi thường vội lùi lại ngay, cắt giọng lạnh lùng hỏi :
– Ngươi muốn gì?
Kim Ngang Tiêu không đáp lời, chàng quay đầu nhìn cô gái và hỏi :
Dám hỏi cô nương là người thế nào? Phải chăng có quen biết tại hạ?
Cô gái xấu xí lạnh lùng, đáp :
– Ta là con gái của vị quái nhân đã ủy thác bạn đến đây!
Kim Ngang Tiêu thấy cô gái đáp như vậy, không còn biết hỏi tiếp làm sao, vì thật ra chàng đã biết cô gái là con của lão bà quái nhân trong động núi. Cô gái trả lời chàng nhưng thật như không nói gì.
Kim Ngang Tiêu định vặn hỏi thêm về lai lịch của cô gái, nhưng nàng đã xua tay như đuổi chàng :
– Bằng hữu không rời khỏi nơi đây còn chờ gì nữa?
Kim Ngang Tiêu nói :
– Lệnh đường đã nhờ tôi xuống địa huyệt, tôi phải hoàn thành công tác…
Cô gái bực tức, lớn tiếng :
– Ta đã bảo không cần đến bằng hữu nữa. Đi ngay đi!
Kim Ngang Tiêu càng ngạc nhiên, hỏi :
– Cô nương là ai, tại hạ hết sức khâm phục, nhưng vẫn có điểm chưa minh bạch.
Cô gái có vẻ nóng nảy, giậm chân hỏi :
– Còn cái gì không minh bạch?
Kim Ngang Tiêu ngập ngừng, chàng muốn hỏi cho rõ thân pháp vừa rồi của cô gái, nhưng không biết hỏi như thế nào?
Cô gái thấy vẻ mặt Kim Ngang Tiêu, hình như hiểu được ý nghĩ của chàng liền quát :
– Ngươi có đi khỏi nơi đây mau không? Ta với ngươi không quan hệ, không quen biết. Ta không muốn ngươi can dự vào việc riêng của gia đình ta. Nếu ngươi còn cố chấp, đừng trách ta không nể mặt!
– Tôi muốn xuống địa huyệt là có lý riêng của tôi, mong cô nương cũng đừng can dự.
Cô gái có vẻ tức giận đến cực điểm, giậm chân xuống đất, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, hai chưởng tung ra nhằm Kim Ngang Tiêu liên tiếp tấn công bảy chưởng.
Bảy chưởng đó uy thế dũng mãnh lạ thường, chưởng phong phát ra ào ào, chiêu số đánh ra lại quá mau lẹ và bất ngờ, Kim Ngang Tiêu dù có muốn giở Cự Linh thần chưởng ra nghênh địch cũng không kịp nữa, vì chàng không phòng bị, thế công của cô gái đã áp chế ngay từ đầu, thành thử chàng chỉ còn cách lùi tránh.
Tuy thế công của cô gái dữ dội vô cùng, nhưng xét ra cô gái không có ý đả thương chàng. Mấy lần chưởng gần chạm đến người Kim Ngang Tiêu, lập tức cô gái thu lại hay đánh trượt sang một bên.
Kim Ngang Tiêu không bị đánh trúng, nhưng bảy chưởng vừa dứt, lập tức cô gái tung chân đá luôn mấy liên hoàn cước. Mấy ngọn cước này chiêu số thực thần diệu, trong chớp mắt, hai bàn chân đã tấn công luôn bảy cước, nhưng không hề đá trúng Kim Ngang Tiêu. Dù vậy chàng cũng phải lùi thêm nữa.
Cô gái dừng lại, cười nhạt mấy tiếng, nói :
– Nếu ngươi không đi khỏi, ta sẽ không nương tay nữa. Ta sẽ vứt ngươi xuống chân núi.
Kim Ngang Tiêu vừa thấy mười bốn chiêu chưởng cước của cô gái lợi hại thế nào, chàng biết cô gái không nói ngoa, nếu cô gái có ý định tấn công thật sự, chưa chắc mình đã thoát. Không biết chừng cô gái đá mình xuống núi cũng nên.
Kim Ngang Tiêu vội nói :
– Khoan! Nếu cô nương không muốn tôi xuống địa huyệt thì thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi đây.
Cô gái gật đầu tỏ vẻ hài lòng :
– Ngươi biết điều lắm.
Trong lúc cô gái tấn công Kim Ngang Tiêu buộc chàng lùi người anh không nói một lời, chỉ cười nhạt hoài. Lúc này y mới lên tiếng :
– Nhị muội, nếu y đi khỏi, ai là người xuống địa huyệt?
Cô gái ngang nhiên đáp :
– Dĩ nhiên là tiểu muội!
Người anh cười nhạt :
– Nhị muội biết rằng xuống địa huyệt hậu quả sẽ gây ra như thế nào không?
Cô gái đáp :
– Tiểu muội đã biết!
Người trung niên lúc này có vẻ do dự vô cùng. Dáng điệu của y bình thường như một thư sinh khoan hòa nhàn hạ, bây giờ có vẻ luống cuống rõ rệt. Dĩ nhiên y không muốn em gái mình xuống địa huyệt thay Kim Ngang Tiêu, để rồi trở thành một kẻ phế nhân gớm ghiếc.
Kim Ngang Tiêu vẫn chưa biết hoài nghi về thái độ của cô gái đối với mình. Hơn nữa vừa rồi thân pháp của nàng rất quen thuộc. Chàng biết võ lâm có nhiều lối hóa trang kỳ đặc, bộ mặt xấu xí của cô gái biết đâu chẳng phải là mặt giả.
Kim Ngang Tiêu ngập ngừng hỏi :
– Dám hỏi cô nương là ai mà đối với tôi tốt… như vậy?
Cô gái nghe Kim Ngang Tiêu hỏi thế, có vẻ bỗng nhiên nổi giận đùng. Nàng cười gay gắt, rồi hỏi lại :
– Người tưởng ta chịu xuống địa huyệt là vì ta có lòng tốt với ngươi hay sao?
Người trung niên, anh cô gái không để Kim Ngang Tiêu trả lời, liền hỏi xen vào :
– Nếu không thế, vì lý do gì?
Cô gái nhắc lại câu nói trước :
– Đại ca muốn mượn tay người làm việc nhà hay sao?
Cô gái vừa nói dứt lời, bỗng nhiên một chuỗi cười dài the thé, từ trên cao vọng xuống, nghe rùng mình sởn tóc gáy.
Ba anh em một nơi
Tiếng cười ghê rợn đó chẳng những làm Kim Ngang Tiêu giật mình kinh hãi, mà cả hai anh em cô gái cũng hoảng sợ, vì họ không ngờ một người thứ tư lên tới Dã Nhân lãnh này từ bao giờ mà họ không biết.
Cả ba người Kim Ngang Tiêu, người trung niên và cô gái xấu xí, vội ngẩng đầu nhìn về phía tiếng cười.
Trên một cành cổ thụ cao chót vót ở cạnh, có một bóng người ngồi chễm chệ. Lạ lùng hơn nữa là cành cây rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay, khó lòng chịu đựng sức nặng của một người. Thế mà người đó vẫn ngồi vắt vẻo, cành cây đong đưa dâng lên rồi lại trầm xuống như đánh đu, tuyệt nhiên không bị gẫy.
Kim Ngang Tiêu lạnh xương sống, sau khi nhìn thấy người đó. Y mặc toàn đồ đen, mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng rất nanh ác. Đó chính là Câu Hồn bang chủ.
Cô gái xấu xí vừa trông thấy Câu Hồn bang chủ, bao vẻ trầm tĩnh bình thản trước đây bỗng biến mất, nàng rú lên một tiếng kinh hoảng :
– Thư thư!
Còn người trung niên dáng điệu thư sinh lúc đầu kinh hoảng, nhưng y lấy lại vẻ điềm tĩnh ngay. Y nói :
– Đại muội đã tới đó à?
Câu Hồn bang chủ khẽ chuyển mình, từ trên cành cây nhỏ nhắn buông thân người rớt xuống nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng. Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười the thé :
– Ta đến vừa đúng lúc!
Đột nhiên y ngừng cười bước lại trước mặt cô gái xấu xí, gằn giọng nói :
– Tại sao ngươi mới thấy ta lại biết là… ta?
Cô gái xấu xí hoảng hốt lùi lại, vội nói :
– Tiểu… tiểu muội nghe tiếng cười, biết ngay là thư thư!
Câu Hồn bang chủ cười nhạt :
– Bản lãnh nói dối của ngươi càng ngày càng tồi tệ! Ta đã uống một viên Biến Âm dược làm sao ngươi có thể nhận được ra tiếng ta? Muốn sống khai mau, vì lẽ gì ngươi biết ta là Câu Hồn bang chủ?
Kim Ngang Tiêu đứng bên nghe hai chị em Câu Hồn bang chủ nói chuyện với nhau, trong lòng chàng tuy hồi hộp kinh hãi, nhưng không khỏi lấy làm lạ kỳ. Té ra như vậy là người em của Câu Hồn bang chủ xưa nay vẫn không biết chị mình là người như thế nào, mãi đến nay mới biết và người chị cũng giấu luôn người em sự bí mật của mình.
Một điều lạ nữa là hai chị em nhà này đối với nhau như thù địch. Người em gái có vẻ sợ Câu Hồn bang chủ như sợ rắn độc.
Kim Ngang Tiêu còn đang phân vân nghi hoặc, bỗng thấy Câu Hồn bang chủ quát lớn :
– Sao? Nói mau cho ta nghe!
Câu gái xấu xí có vẻ đã tự trấn tĩnh được, khẽ nói :
– Thư thư, tại… ở Gián Vân phong, tiểu muội có lẻn qua… lúc đó.
Câu Hồn bang chủ lạnh lùng hỏi :
– Sao? Ngươi chỉ lẻn qua đó mà cũng biết ta là Câu Hồn bang chủ?
Cô gái xấu xí ngập ngừng rồi nói thật :
– Tiểu muội có vào động núi và gặp phụ thân…
Câu Hồn bang chủ quát lớn :
– Câm mồm! Câu Hồn bang là việc riêng của ta, ngươi đã nói việc của ta cho người ngoài biết chưa?
Hỏi dứt lời, Câu Hồn bang chủ đưa cặp mát sáng quắc sau chiếc mặt nạ bằng đồng nhìn về phía Kim Ngang Tiêu.
Cô gái hiểu ý câu hỏi, vội vàng đáp :
– Chưa! Tiểu muội chưa hề nói với người nào.
Câu Hồn bang chủ trừng mắt nhìn cô gái như muốn nhìn thấu vào đầu óc người em xem y có nói thật không?
Cô gái khẽ lắc đầu, nói :
– Một việc như vậy không khi nào tiểu muội nói với… ai cả!
Kim Ngang Tiêu lại ngạc nhiên. Câu nói của Câu Hồn bang chủ như nhằm vào chàng. Nhưng tại sao y lại hỏi thế? Chẳng lẽ y nghi ngờ trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, cô gái xấu xí đã thiết lộ sự bí mật đối với chàng.
Cô gái xấu xí lại hỏi :
– Thư thư bình tâm, tiểu muội quyết không dám trái lệnh thư thư.
Câu Hồn bang chủ vừa “hừ” một tiếng, nhưng không truy hỏi nữa, y có vẻ hài lòng. Bỗng y lại nói, giọng dịu bớt :
– Muội muội, mấy hồi gần đây em không ai cai quản đã quá trớn rồi đó.
Cô gái xấu xí sợ hãi kêu.
– Thư thư…
Câu Hồn bang chủ đột nhiên giơ tay ra ám hiệu với người trung niên. Cô gái xấu xí chưa nói hết câu, cả hai người bỗng nhảy thoắt lại, mỗi người kèm một bên cô gái, đồng thời dùng thủ pháp trấn huyệt, mỗi người nắm lấy một huyệt đạo ở bên tay cô gái, chế ngự nàng không cho vùng vẫy.
Cô gái biết không thể kháng cự nổi người anh và người chị mình, nên không vùng vẫy.
Nhưng đến khi hai người đẩy cô gái bước đi, cô gái hoảng hốt kêu :
– Đại ca, thư thư, hai người định làm gì tôi thế này?
Câu Hồn bang chủ, cười gằn :
– Trước hết hãy kềm chế ngươi lại, chờ về nhà sẽ hay.
Cô gái xấu xí đó có vẻ hoảng sợ đến cực điểm, run giọng nói :
– Thư thư, tôi không có nói gì…
Câu Hồn bang chủ ra tay nhanh như chớp điểm luôn vào á huyệt của cô gái, thành thử câu nói chưa dứt, nàng đã hóa thành người câm. Người trung niên và Câu Hồn bang chủ đẩy cô gái đi.
Trước khi bị đẩy đi, cô gái xấu xí còn quay lại nhìn Kim Ngang Tiêu và lạ lùng thay, Kim Ngang Tiêu nhìn thấy rõ ràng ở khóe mắt của cô gái có giọt lệ chảy ra.
Cô gái định nói với chàng điều gì mà không nói được? Hay nàng căm giận người anh người chị đã ức hiếp nàng. Kim Ngang Tiêu cảm thấy lạ lùng khó hiểu.
Đưa cô gái đi khỏi được mười bước, bỗng Câu Hồn bang chủ quay lại nhìn Kim Ngang Tiêu. Cặp mắt y lóe lên tia hung quang khiến Kim Ngang Tiêu rùng mình. Chàng tự hỏi chẳng lẽ y lại giết chàng ngay lúc này và làm vỡ việc của mẹ y?
Câu Hồn bang chủ nhảy lại bên địa huyệt chỉ tay xuống đó, cười the thé :
– Ngươi xuống đi. Ta cho ngươi xuống đó!
Vừa nói y vừa giơ tay lên như dọa tấn công Kim Ngang Tiêu nếu chàng không nghe lời y.
Từ lúc gặp lại kẻ đại thù, mặt Kim Ngang Tiêu đã nóng bừng. Chàng hận võ công của mình chưa đủ để quyết một trận sống mái, bởi vậy chàng lại càng muốn xuống địa huyệt để thực hành ý định học nghệ báo thù.
Sự thật việc xuống địa huyệt là việc chàng đã quyết tâm, nếu không có cô gái xấu xí cản trở, có lẽ lúc này chàng đã ở dưới đất rồi. Bởi vậy chàng cố nén căm phẫn, lạnh lùng nói :
– Ngươi không bảo ta xuống, ta cũng xuống, ta là kẻ giữ lời. Một khi ta đã nhận lời với mẫu thân của ngươi, lẽ tự nhiên ta phải hoàn thành lời hứa, không hề thoái thác.
Câu Hồn bang chủ cười gằn :
– Dù ngươi muốn thoái thác lúc này cũng không xong!
Nói dứt lời y quay người đi luôn, đến bên người anh đang giữ cô gái, Câu Hồn bang chủ nói :
– Đại ca, chúng ta hãy tạm đi khỏi nơi này…
Người trung niên nói :
– Đại muội, nếu như quả thằng bé đó sống được, ta muốn…
Câu Hồn bang chủ ngắt lời :
– Đại ca yên lòng. Tiểu muội đã có chủ ý. Đại ca hãy theo tiểu muội, quyết không lầm lẫn…
Người anh gật đầu. Hai người bèn thi triển khinh công đem cô gái đi xuống phía dưới chân Dã Nhân lãnh, khinh công của họ trác tuyệt, trong chớp mắt không thấy hành tích đâu nữa…