Long Tử Vy đi rồi, tâm trạng của Hứa Tâm An bỗng chùng xuống, cô nằm dài trước bàn thu ngân ngơ ngẩn nhìn email trên máy tính.
“Làm gì thế?” Tất Phương gõ nhẹ vào đầu Hứa Tâm An.
“Tôi đang buồn, không biết viết thư thế nào để gửi cho cha đây.”
Tất Phương đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho Tái Ngọc trước đã, nói cô ấy điều tra người tên Long Tử Vy đó. Nếu những lời của Long Tử Vy nói là thật, cô sẽ không còn muộn phiền về việc viết thư cho cha cô nữa. Hơn nữa, tôi thấy chuyện này chẳng có gì đáng để buồn rầu. Ông ấy nuôi cô lớn, ông ấy là cha cô, cô là con của ông ấy, có chỗ nào không đúng đâu? Cha mẹ ruột thịt của cô vẫn chưa tìm thấy, cô cũng chưa bao giờ gặp mặt họ, bây giờ lại có thêm một người bác, cô cũng đâu tổn thất gì. Có thêm một người giúp đỡ, không tốt hơn sao? Cô vớ được hời rồi muốn gì nữa.”
Nghe sao mà có lý thế này! Hứa Tâm An bĩu môi, có điều trong lòng vẫn xao động. Người cha luôn đối xử tốt và thương yêu cô, không ngờ lại là chú của cô.
“Năm đó cha nhận nuôi tôi, vì vậy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn. Ông ấy hy sinh vì tôi quá nhiều.” Hứa Tâm An càng nghĩ càng đau lòng.
Tất Phương nằm dài trên bàn, mặt đối mặt nhìn cô: “Này, sao cô lại đa sầu đa cảm như thế. Vậy sau khi tôi chết, cô có đau lòng vì tôi không?”
Nước mắt Hứa Tâm An chực trào ra, cô vội đứng dậy, đánh mạnh vào người Tất Phương: “Sao anh lại chọc tôi khóc thế, tôi không thèm đau lòng. Anh muốn chết thì chết nhanh lên đi, đừng ở đó suốt ngày chọc giận người khác.”
“Chưa tìm ra Nến Hồn mà, chết thôi mà khó khăn đến vậy.”
Hứa Tâm An oa oa khóc lớn: “Đừng tìm Nến Hồn nữa được không? Nến Hồn đã mất từ lâu rồi. Anh đừng chết được không? Ngay cả cha mẹ ruột trông như thế nào tôi cũng không biết.”
Hứa Tâm An vòng qua chạy đến ôm chặt eo Tất Phương, gối lên vai anh ta khóc lớn rồi chùi nước mắt lên áo anh Tâm An.
Đúng là quá đáng mà! Tất Phương phát hiện sự nhẫn nại của mình lại tăng thêm một bậc. Bẩn chết đi được, còn ồn nữa chứ, cha mẹ cô thì có liên quan gì đến anh ta đâu?
Vậy mà chẳng ngờ anh ta lại không đẩy cô ra.
Không những không làm thế, tối đó anh ta còn ra ngoài kéo thêm khách vào tiệm, hôm đó cửa tiệm buôn bán không tệ. Nhìn thấy doanh số hôm nay Hứa Tâm An tức khắc nở nụ cười hám tiền, Tất Phương liếc thấy liền bày vẻ mặt khinh bỉ.
Tôi hôm đó Cầu Tái Ngọc đến nhà của Hứa Tâm An, cô nàng đã điều tra chứng minh nhân dân và tấm hình do Hứa Tâm An cung cấp, Long Tử Vy không nói dối, đúng là hộ khẩu của bà ấy ở thành phố K, em gái tên Long Tử Kỳ, hai mươi ba năm trước đúng là có ghi chép sinh trong bệnh viện. Còn bên nhà hr, cha Hứa quả thực có một người anh tên Hứa Chiêu An. Long Tử Kỳ và Hứa Chiêu An vẫn còn trong danh sách những người mất tích của cảnh sát.
Hứa Tâm An rất đau lòng, Cầu Tái Ngọc bèn ở lại an ủi cô.
Lại nói đến Ngô Xuyên, những người có tên như thế rất nhiều, không điều tra được gì cả. hơn nữa cnt có gọi điện đến quán cà phê và cao ốc Kim Mộc, định dùng thân phận cảnh sát để kiểm tra camera ở quán cà phê thì được báo lúc đó camera gặp trục trặc kỹ thuật, không ghi hình được.
Sau khi Cầu Tái Ngọc đi khỏi, Hứa Tâm An lẳng lặng ngồi ở sau vườn thẫn thờ, lát sau mới phát hiện Tất Phương đang ngồi bên cạnh.
“Không ngờ như vậy cũng không hù được cô.” Tất Phương cố ý xuất hiện bất ngờ vậy mà Hứa Tâm An vẫn thản nhiên như không.
“Anh rảnh rỗi quá đấy.”
“Do cô không phản ứng như người bình thường thôi.”
“Lúc người bình thường thấy không vui sẽ có phản ứng như tôi.”
Tất Phương không nói gì nữa, yên lặng ngồi cùng cô.
Một lúc sau Hứa Tâm An lên tiếng: “Tất Phương, tâm trạng tôi không tốt.”
“Nhìn thấy rồi. Bộ dạng cô bây giờ đúng là như vậy đó.” Tất Phương vừa nói vừa đưa một khung ảnh cho cô.
Hứa Tâm An cầm lấy, đây là một bức hình của cô được bày trong phòng khách, hiện giờ trên gương mặt sau lớp kính trong khung ảnh của cô hiện lên bốn chữ “Tâm trạng không tốt”.
Hứa Tâm An đánh Tất Phương mấy phát: “Anh vô duyên quá.”
“Haiz, cô đánh người đau thật đấy.” Tất Phương lầm bầm ai oán: “Vậy phải làm thế nào? Biến ra một đống tiền cho cô sao?” Chuyện gì cũng được, miễn là đừng bắt anh ta phải đứng trước cửa tiệm mỉm cười khéo khách thôi.”
“Anh thực dụng ghê.” Hứa Tâm An than vãn, nhưng vẫn hỏi: “Có tác dụng không nhỉ?”
“Tiết tháo đâu rồi?” Đến lượt Tất Phương than thở.
“Vậy biến ra cái gì không cần lo lắng đến tiết tháo đi.”
“Ví dụ?”
Hứa Tâm An nghĩ một lúc lâu: “Biến ra đom đóm đi.”
“Được.” Tất Phương vừa dứt lời, cả khu vườn đột nhiên xuất hiện vô số đốm sáng nhỏ, lấp la lấp lánh, như ảo như mộng.
“Oa!” Hứa Tâm An hớn hở mở to đôi mắt, nhìn được nửa phút: “Hay là biến ra tiền đi.”
“…” Tất Phương khinh bỉ, tiết tháo của cô gái này đúng là không chịu nổi thử thách.
“Đợi đã.” Hứa Tâm An đột nhiên phát hiện điều gì đó, cô lớn tiếng gọi: “Đó không phỉa là đom đóm.” Đó là những quả cầu lửa rất nhỏ, rất nhỏ, vô cùng nhỏ, nhìn từ xa trông rất giống những con đom đóm.
“Chỉ giỏi làm trò lừa đảo.” Hứa Tâm An lại đánh anh ta hai phát.
“Nhìn giống là được rồi.” Tất Phương kêu ca: “Tôi biến ra cầu lửa dễ hơn đom đóm.”
“Nhưng người ta nhận ra đó là giả thì sao?”
Tất Phương thở một hơi thật dài: “Haiz, tôi chỉ làm được có thế thôi.” Anh ta xòe tay ra, cây chổi ở góc vườn hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An nghi ngờ hỏi: “Muốn tôi đánh anh một trận để giải tỏa áp lực sao?”
“Không. Là để cô dọn dẹp khu vườn, lao động giúp giải tỏa cảm xúc.
“…”
Thế là Hứa Tâm An vớ lấy cây chổi đuổi đánh Tất Phương, lúc trở về quả nhiên tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Chạy đổ mồ hôi ướt đẫm cả người, cô về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Lúc vào phòng nhìn thấy trên bàn có một khung ảnh, gương mặt cô trong bức ảnh sau khung kính hiện lên bốn chữ “Tâm trạng vui vẻ.”
Hứa Tâm An phụt cười hì hì – Cái tên Tất Phương thần kinh này!
Cô hét lớn về phía phòng của Tất Phương: “Ngày mai có món móng giò hầm.”
Tất Phương không hề có phản ứng, tuy nhiên cô biết anh ta đã nghe thấy.
Bởi vì đột nhiên trong phòng cô có vài con đom đóm giả, Hứa Tâm An tắt đèn, nằm trên giường nhìn những đốm sáng nhỏ bé lấp lánh ấm áp ấy, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Hứa Tâm An viết email gửi cho cha mình, cô đã suy nghĩ kỹ nên viết thế nào rồi.
Cô nói rằng, bởi vì cô muốn giải quyết chuyện của Nến Hồn, nhất thời dại dột lên mạng đăng tin hỏi chuyện tiệm Tìm Cái Chết, khiến Long Tử Vy tìm đến tận nhà. Giờ cô đã biết thân thế của mình, song bất luận thế nào, cô vẫn rất yêu ông. Đã lâu không nhận được tin tức của ông, cô rất lo lắng. Mong là sau khi ông đọc được những dòng này sẽ liên lạc với cô. Cô chỉ có một người cha tuyệt vời là ông mà thôi, cô rất yêu ông. Sắp đến Tết rồi, mong ông về kịp cùng cô đón tết. Mong ông chú ý an toàn, nhanh chóng về nhà.
Sau khi gửi xong bức thư đó, trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều, cảm thấy mọi muộn phiền đều tan biến.
Cả ngày hôm nay khá yên bình, cô và Tất Phương vẫn sống như những ngày bình thường. Cô sai anh ta làm việc vặt còn cô thì làm món móng giò hầm mà anh ta thích nhất, sau đó định đăng ký tập gym thì bị Tất Phương cười nhạo.
“Đến phòng tập gym làm gì?”
“Để có dáng người đẹp, tăng cường thể lực, nếu gặp phải người muốn giết mình, tôi có thể chạy nhanh hơn.”
“Chỉ cần cô lấy ra một nửa sức lực lúc đuổi đánh tôi là dư sức đánh lui sát thủ.”
Hứa Tâm An bỏ ra sức lực gấp đôi cầm chổi đuổi đánh anh ta chạy hết hai quãng đường, khi quay về thì thấy quả thật không cần tốn tiền để đến phòng tập gym làm gì nữa.
Lại một ngày trôi qua, Long Tử Vy gọi điện đến nói là bà đã hỏi thăm những người trong giới hàng ma, không có cao thủ kết giới nào tên Ngô Xuyên cả, nhưng đúng là có một người rất giống với lời kể của Hứa Tâm An. Người ấy gần bốn mươi, cao gầy, mắt một mí, mũi cao, sở trường bố trí kết giới, là người thừa kế của một gia tộc hàng ma. Có điều người này không phải tên là Ngô Xuyên mà là Trần Bách Xuyên, quê ở thành phố S. Nghe những người trong nghề ở thành phố S kể lại, nhà của Trần Bách Xuyên quả thực từng kinh doanh nến, cũng từng nhận chế tạo những vật dụng liên quan đến lửa như bật lửa, diêm… Nhưng sau khi cha của Trần Bách Xuyên mất, hắn liền rời khỏi thành phố S. Gia tộc của hắn cũng khá có tiếng trong giới hàng ma ở thành phố này, nên sau khi hắn rời khỏi, người trong giới đều biết chuyện, tuy nhiên không ai biết rõ hẳn đã đi đâu và làm gì.
“Chúng tôi đoán Trần Bách Xuyên đã giả mạo thành Ngô Xuyên.” Long Tử Vy nói.
Bà còn nói trước mắt họ chưa điều tra được tung tích của Trần Bách Xuyên, song những người trong giới hàng ma muốn nói chuyện với Hứa Tâm An, muốn biết chi tiết về chuyện hôm đó. Pháp sư hàng ma thu thập năng lực linh hồn là một hành vi vồ cùng tà ác, là một trọng tội mà không ai trong ngành có thể chấp nhận được. Mọi người cũng mong bắt được hắn ta, xử lý theo quy định.
“Quy định gì vậy?”
“Hủy tu đạo, phá pháp thuật của hắn, trục xuất khỏi giới hàng ma để hắn không còn khả năng làm chuyện xấu nữa.”
“Nghe có vẻ hợp lý nhỉ.” Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, đến hôm nay trong lòng cô vẫn còn nỗi ám ảnh khi nghe bảo là đi gặp người trong giới hàng ma, tuy Long Tử Vy là bác của cô, có điều giữa họ cũng không được tính là quen biết.
“Dẫn tôi theo thì đi cũng được.” Tất Phương vừa chơi với mấy chậu cây vừa nói.
Vì thế Hứa Tâm An dẫn Tất Phương đi cùng.
Địa điểm là văn phòng của Long Tử Vy – Công ty văn hóa truyền thông Long Uy.
Trong lòng Hứa Tâm An thầm nhủ thì ra Ngô Xuyên… À không, hóa ra Trần Bách Xuyên cũng không hoàn toàn lừa cô, đúng là hiện tại người trong giới hàng ma thích mở công ty để phô trương thanh thế.
Ccông ty của Long Tử Vy có ba nhân viên.
Phù Lương phụ trách việc giám sát và liên lạc, anh ta là người giúp Long Tử Vy theo dõi mọi động thái của Hứa Tâm An, cũng chính là người phát hiện trong diễn đàn có người đăng bài tìm tiệm Tìm Cái Chết.
Tần Hướng Vũ là người có bản lĩnh hàng ma mạnh nhất trong ba nhân viên, thường xuyên cùng Long Tử Vy ra ngoài làm việc.
Quách Tấn có đầu óc nhanh nhạy và có tài ăn nói, là một nhân viên đúng chất chạy việc trong công ty, bàn việc làm ăn với khách hàng, phụ trách việc trinh sát và nghe ngóng tin tức.
Hứa Tâm An nghe họ giới thiệu thì gật đầu lia lịa, thấy oách lắm. Tất Phương kể sát tai cô nói: “Tiệm nhà chúng ta cũng phân công rõ ràng, cô phụ trách nấu cơm, tôi phụ trách ăn cơm.”
Hứa Tâm An liếc nhìn anh ta: “Tôi cần phụ trách tìm Nến Hồn, anh phục trách chết.”
“Cố lên!” Tất Phương không biết xấu hổ còn khích lệ cô.
Nhóm Phù Lương nhìn chằm chằm vào Tất Phương bằng đôi mắt sáng rỡ, thần sống đó, biết cử động đó nha! Lần đầu tiên bọn họ được thấy thần, muốn kéo vị thần này lại chụp một tấm hình quá! Nếu vị thần này hiện nguyên hình, cho phép bọn họ đứng kế bên tạo dáng rồi chụp một tấm hình chung thì hay biết mấy.
Nhưng thần không để ý đến bọn họ, sau khi thì thầm to nhỏ với Hứa Tâm An liền chăm chú nhìn đống thức ăn trên bàn: khoai tây chiên kìa, đậu hũ khô kìa, chân gà muối ớt kìa…
Thần hỏi: “Ăn được không?”
“Được chứ!” Ba người bọn họ bèn chạy đến tranh đưa thức ăn vặt cho thần. A, sờ được mép áo của thần rồi, thật là hạnh phúc!
Hứa Tâm An ở bên cạnh chứng kiến cảm thấy ngứa ngáy tay chân, rất muốn gõ vào đầu Tất Phương vài cái. Bây giờ không phải đang ở nhà, không có cây chổi ở đây, còn phải kìm nén để không tổn hại thể diện của anh ta. Khó quá!
Tất Phương xé một túi đậu hũ khô đưa cho cô, Hứa Tâm An đành cầm lấy để có việc gì đó làm, cố gắng ăn để kiềm chế mong muốn được đánh anh ta.
Khi mấy người bạn trong giới của Long Tử Vy đến công ty thì tâm trạng của bà đang không được tốt lắm, mắt nhìn ba trợ lý đắc lực của mình đang vây quanh hai người kia cùng nhau ăn vặt, cả bàn đầy thức ăn.
Phương Thư Lượng nhanh chóng đeo mắt kính hàng ma nhận hồn: “Bị ma đói nhập thể rồi sao?”
Long Tử Vy liếc nhìn năm người ăn hết cả bàn thức ăn: “Không phải, bọn họ vốn là ma đói mà.”
Hứa Tâm An đá Tất Phương, cuối cùng Tất Phương cũng chịu dừng lại, lau sạch tay rồi nở nụ cười thân thiện, vô cùng lễ độ cất tiếng chào mọi người: “Chào mọi người, tôi là Tất Phương.”
Đúng là một vị thần thân thiện đáng mến mà. Tự bản thân Tất Phương cũng thấy mình diễn vô cùng hay. Anh ta nhìn về phía Hứa Tâm An ngầm hỏi, vừa lòng rồi chứ?
Vô cùng hài lòng! Hứa Tâm An lén nhét vài túi đậu hũ khô vào túi áo anh ta, thể hiện thái độ hết sức hài lòng của mình.
Các pháp sư hàng ma mừng rỡ, hàng ma bao nhiêu năm nay rồi đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy đại thần thời viễn cổ Tất Phương – Bắt tay với họ một cái chắc không quá đáng chứ?!
Đại thần bắt tay với họ.
Hứa Tâm An thấy những người trong giới hàng ma này không được bình thường cho lắm.
Mọi người ngồi trên ghế sô-pha bắt đầu thảo luận, ai nấy đều đưa ra câu hỏi, Tất Phương trả lời. Hứa Tâm An là đương sự trực tiếp trải qua chuyện đó nhưng rất ít cơ hội phát biểu, bởi mọi sự chú ý đều tập trung trên người Tất Phương.
Hứa Tâm An thấy cũng bình thường thôi, thần linh luôn có ánh hào quang mà, cô hoàn toàn có thể lý giải được. Dù sao thì cô đâu có hiểu đống tên gọi về kết giới hay pháp thuật gì đó nên cứ an phận ngồi yên lắng nghe thôi, lúc mọi người hỏi đến những vấn đề chi tiết, cô mới giải đáp cụ thể.
“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra Trần Bách Xuyên, hắn ít nhiều cũng có tiếng tăm trong nghề nhờ năng lực pháp thuật mạnh. Người quen biết cũng khá nhiều, cho dù cố ý muốn che giấu chắc chắn vẫn tìm ra được thôi, việc tìm được hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Có điều hắn không thể thực hiện chuyện đó một mình được, tôi thấy chúng ta nên đề phòng đồng bọn của hắn. Hơn nữa đại thần nói rất đúng, đối phó với người bình thường như cô Hứa không nhất thiết phải bày bố pháp trận kết giới lớn như vậy. Có lẽ chúng còn có kế hoạch khác, muốn đối phó với đối thủ lợi hại khác.” Người nói câu này là Đổng Khê – là một nữ pháp sư hàng ma ba mươi tư tuổi, sở trường của cô ấy cũng là kết giới, nên rất am hiểu Trần Bách Xuyên.
Hứa Tâm An vừa cắn đậu hũ khô vừa nghĩ, cô ấy thật lợi hại, kết giới như vậy không phải là xong một cái là thôi, những hiểm nguy chực chờ trong đó không ai lường trước được.
“Tôi có thắc mắc.” Đổng Khê tiếp lời: “Nếu cô Hứa đây không phải người trong giới hàng ma, hoàn toàn không biết gì về pháp thuật, vậy cô ấy làm sao thoát khỏi ảo cảnh?”
Hứa Tâm An tiếp tục ăn đậu hủ của mình, cái gì mà “cô ấy” chứ, rõ ràng cô đang ngồi trước mặt Đổng Khê, hỏi trực tiếp không được sao? Sao cô ấy lại hỏi Tất Phương mà không hỏi cô nhỉ?
Hứa Tâm An nhìn về phía Tất Phương, Tất Phương đang nhìn Đổng Khê, không chú ý đến Hứa Tâm An, cô bèn nhét một bao cá sợi cho anh ta, để anh ta phải quay sang nhìn mình.
“Cô xem cô ấy ngốc như thế, chỉ biết ăn thôi.” Tất Phương vừa ăn cá sợi vừa trả lời câu hỏi của Đổng Khê: “Bản thân mình tham ăn thì thôi đi còn kéo theo người khác.”
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta, anh ta đang nói cô hay nói chính mình vậy?
“Mọi người cũng biết, thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Hôm đó, Tâm An có chút may mắn, hơn nữa tôi vẫn luôn tìm cô ấy, sau cùng mới cứu được cô ấy.” – Nói cũng như không.
Mọi người rất muốn lắc đầu, bọn họ không hiểu, hoàn toàn không hiểu, may mắn đó ở đâu ra chứ.