Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 107 - Ảo Ảnh

trước
tiếp

“Dừng!” Từ Phúc nhận ra điều bất thường liền hạ lệnh dừng thuyền.

Thận Lâu dừng lại, phát hiện núi tiên cũng không lui về sau nữa, mọi người đều kinh hãi.

“Tiên sinh, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các thần tiên hoàn toàn không hoan nghênh chúng ta đi qua?” Sử Tiền Trì lau mồ hôi, thần tiên đang cố ý trêu đùa bọn họ sao?

Từ Phúc trầm giọng nói: “Có hai khả năng, một là xung quanh núi tiên bố trí trận pháp, cách bình thường không thể đến gần. Thứ hai là…”

“Thứ hai là?” Thấy Từ Phúc hồi lâu không lên tiếng, Sử Tiền Trì nhịn không được hỏi một câu.

“Thứ hai, có khả năng là gặp được Thận trong truyền thuyết. Nghe đồn Thận có thể phun hơi thành núi, giữa biển rộng mênh mông này, nếu không phải hơi thở của Thận phun ra biến hóa thành thì có thể giải thích như thế nào? Nếu thật sự là Thận, vậy thì chúng ta nguy rồi.”

“Sư phụ, chúng ta có Thận Lâu, cho dù gặp phải Thận cũng không sợ đúng không? Chẳng lẽ Thận so với rồng còn lợi hại hơn sao?” Kỳ Tễ nhìn hòn đảo xa xa kia, đó thật sự là hơi thở của Thận phun ra, biến hóa thành sao? Rốt cuộc là thứ gì? Vì sao từ xưa đến nay chỉ nghe tên chứ không thấy hình?

Từ Phúc nói: “Thận ẩn hiện vô hình, có thể biến hóa thành hình thái gì, đến nay tất cả những người từng gặp nó đều đã chết. Đồ nhi, chúng ta phải cẩn thận.”

“Tiên sinh, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lỡ như đây không phải do Thận biến ra mà là núi tiên thật, vậy thì chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ.” Sử Tiền Trì vừa vội vừa lo lắng, thật vất vả mới nhìn thấy núi tiên mờ ảo, lẽ nào không làm gì cả, cứ nhìn nó biến mất như thế sao?

“Sư phụ, người xem, hòn đảo dường như càng ngày càng mơ hồ.” Kỳ Trạch nhìn chằm chằm phía trước, nhìn lâu đến mức mắt cũng có chút xót, chờ cậu xoa mắt rồi lại nhìn, phát hiện hòn đảo đã mờ đi.

“Núi tiên sắp biến mất, thưa ngài, làm sao bây giờ?” Sử Tiền Trì càng nóng lòng, rõ ràng núi tiên ở ngay trước mắt, nhưng bọn họ lại không đến gần được.

“Mọi thứ đều là duyên.” Từ Phúc thở dài một tiếng, không phải của bọn họ thì dù theo đuổi thế nào cũng không thể đến gần, “Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất chúng ta đã biết trên biển thật sự có núi tiên, hoặc là có Thận tồn tại.”

Hòn đảo chỉ còn lại chút mơ hồ, đợi khi hoàn toàn biến mất, Từ Phúc liền hạ lệnh khởi hành một lần nữa, tiếp tục đi về hướng đông.

“Tiên sinh, hình như không đúng. Hướng đầu thuyền của chúng ta cũng không phải hướng đông, điều này thật kỳ quái, rõ ràng chúng ta vẫn luôn đi thẳng mà.” Thuyền trưởng tìm được Từ Phúc và nói, việc này thật sự khiến ông ta hoảng sợ, chẳng lẽ thật sự có Thận đang quấy phá?

“Phát hiện khi nào?” Từ Phúc cũng ý thức được chuyện không ổn, vừa nhìn la bàn, phương hướng quả nhiên không đúng, đầu thuyền đã quay về hướng lúc đến.

Thuyền trưởng sầm mặt, nói: “Vừa mới phát hiện, trước đó bởi vì núi tiên xuất hiện, chúng ta vẫn luôn đuổi theo núi tiên, cũng không để ý phương hướng.”

“Nói cách khác, sau khi sương mù nổi lên, thuyền của chúng ta trong đã quay đầu lúc nào không hay, sau đó lại chạy theo con đường lúc đến nửa canh giờ?” Từ Phúc biết lúc này trách cứ thuyền trưởng cũng vô dụng, núi tiên xuất hiện, tất cả mọi người dĩ nhiên vui mừng, nào ai còn nghĩ đến thuyền quay đầu lúc nào chứ?

“Chắc là như vậy.” Thuyền trưởng lau mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu nhân đã sai người quay đầu thuyền lần nữa, tiếp tục đi về hướng đông.”

Từ Phúc gật gật đầu, lạnh giọng, nói: “Hy vọng đây là lần cuối phạm sai lầm thế này.”

“Vâng, tiểu nhân đã biết, về sau tuyệt đối không tái phạm.” Thuyền trưởng chờ Từ Phúc đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, rốt cuộc làm sao thuyền lại quay đầu chứ? Núi tiên gì đó ấy hả, ông thấy là núi ma thì có.

Thận Lâu quay đầu tiếp tục tiến về phía trước. Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng đang tự hỏi, thuyền lớn như vậy làm sao lại thay đổi phương hướng mà không ai hay biết. Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu nổi, có lẽ thật sự có Thận nấp trong màn sương trắng mê hoặc bọn họ, sau đó giở trò quỷ.

“Ca, ca thật sự tin có Thận sao?” Kỳ Trạch dựa lên lan can, nhỏ giọng nói: “Thật ra đệ không tin lắm.”

Kỳ Tễ cười hỏi: “Vậy đệ cảm thấy hòn đảo kia thật sự là nơi thần tiên ở sao?”

“Cũng không giống… Hòn đảo kia tuy rằng xuất hiện một cách kỳ quái, nhưng cũng không kỳ lạ, ca, ca không thấy hòn đảo kia thật ra rất bình thường sao? Không có tiên khí vờn quanh, không có tiên hạc bay lượn, cũng không có núi cao thác nước, bóng tiên mờ ảo.”

“Ai nói với đệ nơi thần tiên ở thì chắc chắn có những thứ này?”

Kỳ Trạch biện bạch, nói: “Trong sách đều viết như vậy, ca, ca không tin sao?”

Kỳ Tễ xoa xoa đầu cậu, nói: “Không tin toàn bộ, có đôi khi vẫn cần tự mình suy xét. Có thể những thứ trong sách kia cũng đều là người xưa tự mình tưởng tượng ra.”

“Vậy ca cảm thấy hòn đảo kia có phải là nơi thần tiên ở không?” Kỳ Trạch lại hỏi lại.

“Khó nói lắm, có lẽ chỉ có thật sự bước lên hòn đảo kia thì mới có thể biết được sự thật…”

“Ca, ca mau nhìn!” Kỳ Tễ còn chưa nói xong đã bị Kỳ Trạch cắt ngang, vẻ mặt Kỳ Trạch khiếp sợ chỉ về phía trước, giọng nói cũng run rẩy: “Hòn đảo kia lại xuất hiện rồi!”

Bọn họ phát hiện, dĩ nhiên cũng có người khác phát hiện, hòn đảo kia thật sự xuất hiện một lần nữa ở phía cuối trời, nhưng mà lần lần này thoạt nhìn thì dường như chân thật hơn một chút, hơn nữa theo con thuyền đi tới, khoảng cách cũng chậm rãi kéo gần.

“Tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lần này chúng ta vẫn muốn tiếp tục đi tới sao?” Sử Tiền Trì thầm nói có phải thuyền lại thay đổi phương hướng lúc nào không hay không?

Từ Phúc kiềm chế kích động, dặn dò: “Tiếp tục đi tới! Lần này là núi tiên thật, chúng ta thật sự tìm được núi tiên rồi!”

Thận Lâu cực nhanh đi tới, khoảng cách với hòn đảo quả nhiên càng ngày càng gần. Trước đó Từ Phúc còn lo lắng sẽ bị trận pháp của các thần tiên bố trí ngăn cản, kết quả trên đường thuận buồm xuôi gió, nhoáng cái đã đến bờ hòn đảo.

Hòn đảo này rất lớn, chu vi ít nhất cũng mấy trăm cây số, trên đảo rừng cây rậm rạp, cây cối cao lớn cành lá sum sê, ngăn lại phần lớn ánh mặt trời. Mới đến bờ biển cũng có thể nghe thấy chim chóc phát ra tiếng kêu vui vẻ, mơ hồ dường như còn có tiếng ve gọi ếch kêu, vô cùng rộn rã.

Mọi người ở trên biển nửa năm, nhìn thấy phong cảnh này lập tức lệ nóng rưng rưng, trên Thận Lâu có đầy đủ vật tư hơn nữa, cung điện có xa hoa đến mấy thì so với cảnh vật tự nhiên thật sự vẫn thiếu chút gì đó.

“Thật sự là núi tiên sao? Vì sao không có thần tiên tới đón tiếp chúng ta?” Kỳ Trạch nhỏ giọng nói thầm với Kỳ Tễ, xung quanh trên đảo này đều là rừng cây rậm rạp, đừng nói thần tiên, ngay cả một chút kiến trúc cũng không thấy, thật sự không giống chỗ có người ở.

Từ Phúc phủi phủi áo bào, lớn tiếng hô: “Tại hạ Từ Phúc, thay mặt bệ hạ tới đây cầu kiến sứ giả chúng tiên, mong rằng chúng tiên có thể hiện thân gặp mặt!”

Không hề có hồi âm, trái lại mấy con chim gần đó đều bị dọa bay ra, tình cảnh có chút lúng túng.

Thật lâu không có ai đáp lại, Từ Phúc lại lớn tiếng hô, sau lần thứ ba, lại bảo Sử Tiền Trì và mấy binh lính cùng nhau hô to, nhưng mà sau một nén nhang trôi qua, vẫn không chút động tĩnh.

“Tiên sinh, có lẽ thần tiên không ở nhà.” Sử Tiền Trì hô đến đau cả cổ, hơn nữa cảm thấy hành động này thật ngốc.

Từ Phúc gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi lên bờ xem đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.