Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 120 - Từ Phúc Đã Chết

trước
tiếp

ỳ Tễ dần dần tỉnh táo lại, lại nhìn Kỳ Trạch, liền phát hiện điểm khác thường.

Trên người Kỳ Trạch không có vết thương, cũng không giống như trúng độc mà chết, rốt cuộc là chết như thế nào, nhất thời cậu không tài nào hiểu nổi.

“Tiểu Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu đệ ở trên trời có linh thiêng hãy báo cho ca, ca nhất định sẽ báo thù giúp đệ.” Kỳ Tễ đặt Kỳ Trạch lại lên giường, bỗng nhiên phát hiện dưới gối có gì đó khác thường, vừa nhìn cậu đã thấy một bức thư, là nét chữ của Kỳ Trạch!

Kỳ Tễ vội vàng mở thư ra, càng xem càng kinh hãi, trong thư nói rằng cậu bị Từ Phúc làm hại, Từ Phúc dùng tà thuật đối phó cậu, khiến cho cậu chết không vết thương. Vì muốn kể ra oan ức của chính mình, giờ phút hấp hối cố ý để lại một bức thư, hy vọng Kỳ Tễ có thể thấy.

Nhưng điều càng khiến Kỳ Tễ kinh ngạc chính là Kỳ Trạch nói bản thân cũng không thật sự chết đi, linh hồn vẫn tồn tại trong cơ thể, hơn nữa đã viết lại cách bảo dưỡng thân thể và hồi sinh. Cuối thư còn viết ngày, cách ngày cậu tới chỗ Từ Phúc đã qua hai ngày.

“Không thật sự chết đi? Vẫn có thể sống lại?” Kỳ Tễ lập tức thở phào, bức thư này giống như một liều thuốc trợ tim, để lại cho cậu hy vọng.

Tuy rằng cậu không biết Kỳ Trạch tìm được phương pháp này từ đâu, nhưng từ nhỏ Kỳ Trạch đã thích xem sách cổ hơn so với cậu, rất nhiều lần từng dùng những tri thức rất hiếm lạ để đánh đố cậu, khiến cho cậu mặc cảm. Có lẽ phương pháp này chính là thứ mà Kỳ Trạch từng xem qua.

Kỳ Tễ vội vàng cất thư đi, dù thế nào thì nơi này cũng không thể tiếp tục ở lại, lỡ như Từ Phúc lại đến giết cả cậu thì anh em bọn họ sẽ thật sự xong đời.

Cậu bắt đầu lật tìm thứ có thể sử dụng, dự định rời khỏi nơi này, nhưng mới thu dọn một nửa, cửa phòng đã bị đẩy ra, là hai cô gái lúc chiều kia.

Hai cô gái vô cùng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, ngó đầu nhìn vào, dường như thật sự sợ hãi. Thấy Kỳ Tễ cũng đang nhìn mình, các cô lập tức rụt đầu trở về.

“Các ngươi vào đi, ta đã không sao rồi.” Tuy rằng Kỳ Tễ nhớ không rõ buổi chiều đã làm những gì, nhưng chắc chắn là việc rất đáng sợ, vì vậy có chút hổ thẹn.

“Huynh thật sự không sao rồi chứ?” Một cô gái lại ngó đầu vào dò xét.

“Không sao rồi.” Kỳ Tễ nói chắc chắn, lúc này hai cô gái mới đi vào.

“Kỳ đại ca, huynh đang thu dọn sao? Hay là bọn muội giúp huynh nhé.”

“Không cần. Có một việc ta muốn hỏi các muội, từ khi nào thì các muội phát hiện Kỳ Trạch… qua đời?” Kỳ Tễ không muốn nói ra hai chữ này, nhưng cậu càng không thể để lộ việc Kỳ Trạch vẫn có thể sống lại.

Hai cô gái nhìn nhau, một lát sau, một người trong đó mới ấp úng nói: “Là lúc giữa trưa. Bởi vì huynh bỗng nhiên mất tích khiến cho Kỳ Trạch rất lo lắng, hai ngày nay bọn muội đều tới đây đưa cơm cho huynh ấy. Ai ngờ giữa trưa hôm nay tới đây thì thấy huynh ấy đã nằm ở trên giường, không còn hơi thở.”

“Còn có một việc lạ.” Cô gái còn lại hạ thấp giọng, vô cùng thần bí, nói: “Ngài Từ Phúc bỗng nhiên mất tích, buổi chiều mọi người đều đi tìm kiếm, nhưng tới giờ vẫn chưa biết ngài ấy đã đi đâu.”

“Từ… Ông ta mất tích rồi ư?” Kỳ Tễ có chút kinh ngạc, sao Từ Phúc lại mất tích? Chẳng lẽ lão già điên cuồng kia lại muốn làm ra việc đáng sợ gì nữa?

“Đúng vậy, cho nên bọn muội mới thấy rất kỳ quái, bình thường ngài Từ Phúc không rời khỏi phòng luyện đan. Có điều huynh không cần lo lắng, mọi người cùng nhau tìm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được.” Hai cô gái còn chưa biết ân oán giữa Từ Phúc và Kỳ Tễ, Kỳ Trạch, cho rằng Kỳ Tễ đang lo lắng cho sư phụ.

Kỳ Tễ gật gật đầu, nhưng thật ra lại hy vọng Từ Phúc vĩnh viễn mất tích, đừng bao giờ trở về nữa!

Tìm liên tục ba ngày, mãi đến buổi chiều ngày thứ ba mới phát hiện Từ Phúc đã chết trên Thận Lâu, thi thể cũng đã bốc ra mùi thối. Mọi người thổn thức một hồi, khiêng ông ta trở về, đào mộ chôn cất, có lẽ có người sẽ than thở ông ta đến chết vẫn chưa luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử, nhưng cũng rất nhiều người lại cho rằng ông ta đáng chết.

Việc chín mươi chín người mất tích lúc trước đã càng ngày càng có nhiều người tin rằng do Từ Phúc làm.

Chỉ là Từ Phúc vừa chết, trên đảo liền như rắn mất đầu, cuối cùng mọi người đề cử Kỳ Tễ lên làm thủ lĩnh, Kỳ Tễ không từ chối, nhận lời bọn họ.

Tuy rằng cậu cảm thấy cái chết của Từ Phúc rất kỳ quái, nhưng nếu như ông ta đã chết, cậu sẽ không truy cứu sự việc nữa. Bình nguyên Quảng Trạch không có Từ Phúc, cậu tin rằng sẽ càng phát triển ngày một tốt hơn.

***

Kể đến đây, cuối cùng Kỳ Tễ ngừng lại, mà Từ Du và Từ Vân Tưởng đã nghe đến thất thần, trong đầu cũng tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó. Bọn họ có thể cảm nhận được khi đó Kỳ Tễ đau khổ cỡ nào, Từ Phúc tàn nhẫn ra sao, cũng dần hiểu rõ vì sao Kỳ Tễ lại trở nên như hôm nay.

Thật lâu sau không nghe thấy câu chuyện tiếp tục, Từ Du mới hồi phục tinh thần, không nhịn được mà dò hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Anh làm sao đưa Kỳ Trạch từ bình nguyên Quảng Trạch trở về?”

Từ bình nguyên Quảng Trạch đến đất liền, dựa vào Thận Lâu cũng phải đi mấy tháng.

Kỳ Tễ nói: “Sau đó, một đám người hung tàn từ nơi khác đến, chúng tôi bị bọn họ đuổi đi, nên dứt khoát lên Thận Lâu trở về đất liền. Lúc đó mới biết được Đại Tần đã sớm không còn, người nắm quyền lúc này chính là nhà Hán, vì vậy chúng tôi định cư ngay trên đất liền. Chỉ là thời gian dài qua đi, mọi người cũng dần dần ly tán, con cháu của ba cô gái họ Từ kia cũng phân bố đến trời nam đất bắc, tôi vẫn luôn tìm kiếm nơi ở của các cô ấy.”

Anh ta hơi nhếch khóe môi lên, nói: “Cũng may, cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Từ Du ổn định hơi thở, thì ra nhà họ Từ các cô thật sự có quan hệ với Từ Phúc, tuy rằng không phải con nối dòng của Từ Phúc nhưng cũng là con gái nuôi của ông ta. Nhưng nhà họ Từ các cô cũng là người bị hại, đời đời kiếp kiếp đều gánh trên lưng sứ mệnh nặng nề như vậy.

“Không phải anh nói tổng cộng có ba nhà sao? Vì sao tìm tới tôi?”

Kỳ Tễ nói: “Hai nhà kia đã tiêu vong rồi, một nhà trong đó hoàn toàn diệt vong vào cuối thời Đường, một nhà khác thì vào cuối nhà Thanh cũng chẳng còn ai. Đến giờ, nhà họ từ lưu truyền lại cũng chỉ còn lại các cô.”

“Cho nên, cách hồi sinh mà Kỳ Trạch viết ra kia chính là dùng máu của tôi?” Từ Du cười nhạo một tiếng, nói: “Anh cũng coi như là người hiện đại, chẳng lẽ không biết nhóm máu khác biệt thì không thể truyền máu sao?”

Kỳ Tễ nói: “Nếu nhóm máu khác biệt, tôi sẽ cho em ấy uống máu. Nếu nhóm máu giống nhau thì trực tiếp truyền máu.”

“Anh… Anh đúng là điên cuồng giống như Từ Phúc! Anh không sợ biện pháp của em trai anh cơ bản không thể thực hiện được sao?” Từ Du rụt cổ lại, uống máu cái quái gì, Kỳ Trạch là quỷ hút máu sao?!

“Được hay không phải đợi sau khi thử mới biết được.”

Từ Du căm giận, lên án: “Anh như vậy là giết người! Anh phải biết rằng, xã hội hiện đại, giết người là phạm pháp, là phải ngồi tù! Đừng tưởng rằng anh có quyền thế là có thể cướp đoạt mạng sống của người khác!”

“Ở đây chỉ có cô và bà cố ngoại của cô, cho dù giết các người thì cũng chẳng có ai biết, không phải sao? Không phải cô vẫn đang trông cậy vào Viên Chỉ Hề tới cứu đấy chứ? Nói thật cho cô biết, cả khu biệt thự này là do tôi khai phá ra, tôi cố ý để lại vài căn không bán đi. Cô cảm thấy bọn họ có thể tìm đúng nơi sao?” Trong ánh mắt Kỳ Tễ toát ra sự tự tin vô cùng, anh ta đã đợi hơn hai ngàn năm, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.