Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 133 - Quyết Định Hợp Tác

trước
tiếp

ỳ Tễ gật gật đầu, lại chỉ vào mặt mày xanh tím của mình, tự giễu, nói: “Đây là kiệt tác của ông ta, sau khi ông ta dùng máu của cô rồi sống lại, thân thể sinh ra biến dị, không chỉ trên người mọc ra vảy rồng, sức lực cũng trở nên rất lớn, thân thủ vô cùng linh hoạt, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa chết trong tay ông ta.”

Viên Chỉ Hề không chút khách sáo nở nụ cười châm biếm, Kỳ Tễ cũng không để bụng tới sự châm chọc của cậu, chỉ lẳng lặng nhìn.

Viên Chỉ Hề cười xong xoa xoa mũi, nói: “Kỳ Tễ, đừng tưởng rằng anh dùng khổ nhục kế là có thể lấy được sự tin tưởng của bọn tôi. Người kia là Kỳ Trạch cũng được, là Từ Phúc cũng chẳng sao, không liên quan gì với bọn tôi. Lần trước thiếu chút nữa anh đã hại chết Từ Du, đừng tưởng rằng giải thích ngoài miệng một tiếng là có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có cơ hội tôi chắc chắn sẽ tống anh vào tù!”

Kỳ Tễ âm trầm cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Tôi biết các người sẽ nói như vậy mà, nhưng các người cảm thấy chuyện này thật sự không liên quan đến các người sao? Từ sau khi tỉnh lại, Từ Phúc vẫn luôn yêu cầu tôi lấy máu của Từ Du cho ông ta, có điều tôi cứ lần lữa qua loa có lệ, lần này ông ta đã để lộ bộ mặt thật, ngay cả tôi cũng muốn giết, tôi đương nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ông ta nữa. Nhưng chắc chắn Từ Phúc sẽ tìm đến các người, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của ông ta, các người cảm thấy có thể thắng được ông ta sao?”

Viên Chỉ Hề nhìn Từ Du, lại nhìn Kỳ Tễ, không biết lời anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả, suy nghĩ Kỳ Trạch biến thành Từ Phúc này thật sự là quá khác thường.

“Vậy làm sao tôi biết có phải anh đang nói dối hay không? Có thể lần này anh đến, chính là vì lấy máu của Từ Du.”

Kỳ Tễ nói: “Dựa vào bản lĩnh của tôi, cần làm mình bị thương thành thế này để tranh thủ đồng cảm, lấy máu sao? Các người quá xem thường tôi rồi. Còn nữa, nếu các người không tin chuyện Từ Phúc, có thể tự mình tới biệt thự ở ngoại ô của tôi xem xem, có điều nếu bị Từ Phúc phát hiện, bị ông ta giết chết, thì chuyện cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Đây mới là mục đích thật sự của ngươi, muốn lừa bọn tôi đi chịu chết phải không?” Lời Kỳ Tễ nói, Viên Chỉ Hề thật sự là một chữ cũng không muốn tin, nhưng cũng cảm thấy có vài phần có lý. Nếu Kỳ Tễ muốn bắt Từ Du, quả thật không cần thiết làm bản thân ra nông nỗi này.

“Vậy các người muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng lời tôi nói?” Kỳ Tễ có chút bất đắc dĩ, anh ta biết bản thân chẳng có gì đáng tin, nhưng lần này là anh ta chủ động tới tìm kiếm sự hợp tác, do vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Từ Du vẫn lẳng lặng nghe, lúc này mới mở miệng hỏi: “Vậy hôm nay anh tới tìm bọn tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Đương nhiên là hợp tác, hai bên chúng ta bắt tay xử lý Từ Phúc.” Trong ánh mắt Kỳ Tễ hiện lên một tia sáng lạnh, cho dù hy sinh hết tất cả, anh ta cũng phải xử lý người này!

“Thật xin lỗi, bọn tôi chỉ là người dân lương thiện, sẽ không làm loại thủ đoạn giết người này.” Từ Du từ chối dứt khoát. Nói đùa à, giết người là phải ngồi tù, huống hồ Từ Phúc chỉ là uy hiếp cô, vẫn chưa từng ra tay với cô, cô thật sự không cần phải hấp tấp đi đối phó với Từ Phúc.

“Chờ lúc ông ta tới tìm cô thì đã không kịp nữa rồi, hơn nữa, giết ông ta là do tôi làm, tôi chỉ cần các người cùng phối hợp.” Kỳ Tễ sớm đã có biện pháp vẹn toàn, chẳng qua cần Từ Du phối hợp thực hiện, biện pháp này là phương án có xác suất thành công cao nhất.

“Tôi sẽ không đồng ý.” Từ Du lắc lắc đầu, cho dù không tự mình ra tay, vậy cũng là đồng phạm giết người, cô không muốn gánh lấy tội danh như vậy, “Kỳ Tễ, anh có tiền có thế, cho dù bản thân không đánh lại Từ Phúc cũng có thể tìm rất nhiều người giúp, không cần thiết tìm bọn tôi hợp tác?”

“Nếu là đối phó với người thường, đương nhiên tôi không cần phải tìm các người, nhưng người này là Từ Phúc, các người hẳn là biết…” Kỳ Tễ còn chưa nói xong, đột nhiên bị tiếng mở cửa cắt ngang, Từ Dung Hoa mang theo một túi lớn rau dưa, khuôn mặt tươi cười đi đến.

Nhìn thấy có thêm một người xa lạ, Từ Dung Hoa đang muốn chào hỏi, nhưng lúc thấy rõ người nọ là Kỳ Tễ, thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi.

“Du Du, sao các con để cho anh ta vào?” Từ Dung Hoa nói xong liền che phía trước Từ Du, sợ Kỳ Tễ đột nhiên làm gì đó.

Từ Du vô cùng cảm động, mẹ mình tay trói gà không chặt nhưng lúc này lại bảo vệ mình như vậy, hành động này chứng minh cho tình thương vĩ đại của mẹ.

“Mẹ, không sao, đừng lo.” Cô nói lại mục đích Kỳ Tễ đến đây cho mẹ nghe, Từ Dung Hoa vẫn không buông lỏng cảnh giác.

“Cậu chắc chắn người kia là Từ Phúc? Nếu thật sự là ông ta, vậy phải bảo đảm mạng sống của ông ta an toàn! Người này biết rất nhiều việc, có thể giải đáp cho chúng ta rất nhiều thứ.” Không ngờ Từ Dung Hoa nghe xong, câu đầu tiên nói ra lại là thế này.

“Ý của mẹ là muốn giao ông ta cho nhà nước?” Từ Du gật gật đầu, tán thưởng, nói: “Đây là một ý kiến rất hay.”

“Không có khả năng.” Kỳ Tễ lại một hơi từ chối, cười lạnh, nói: “Các người đúng thật là không biết trời cao đất rộng, người như Từ Phúc, các người cho rằng ông ta sẽ để mặc các người tùy ý sắp xếp sao? Ông ta hại chết em trai tôi, lại lừa tôi nhiều năm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta!”

Sắc mặt Từ Dung Hoa trầm tĩnh nhìn chằm chằm Kỳ Tễ, nghiêm túc nói: “Việc này chỉ sợ không phải do cậu quyết định, người này đối với nhà nước rất quan trọng, nếu anh dám ra tay với ông ta, không ai có thể bảo vệ được anh.”

Kỳ Tễ nhíu mày, nói: “Ông ta có thể quan trọng bằng tôi không? Ông ta nhiều lắm cũng chỉ là luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử không hoàn thiện, còn tôi lại chứng kiến lịch sử hơn hai ngàn năm! Cô Từ, tự cô ngẫm lại đi, tôi và ông ta, cô chỉ có thể chọn một.”

Từ Dung Hoa ngẩn ra một lúc, trước đây nhiều năm như vậy, vô số người đều từng có ý đồ với Kỳ Tễ, muốn anh ta cống hiến sức lực vì nước nhà, nhưng người này thần bí khó lường, lại rất cao ngạo, cơ bản không muốn phối hợp. Không ngờ hiện giờ vì đối phó với Từ Phúc mà lại bằng lòng lấy bí mật mình biết ra trao đổi.

Từ Dung Hoa đã dao động, nhưng mà không muốn từ bỏ Từ Phúc, bởi vậy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Suy nghĩ một lúc, bà mới đáp: “Đây không phải việc tôi có thể quyết định, tôi sẽ báo lên trên, đến lúc đó anh nói với người phụ trách đi. Tôi khuyên anh đừng quá cố chấp, chỉ cần nhà nước ra tay, sẽ không để anh tùy ý dính vào, nếu không bản thân anh cũng sẽ gặp họa.”

“Ha ha… Xem ra tôi thật sự là tự chui đầu vào rọ rồi, sớm biết như vậy, tôi đã nghĩ cách khác để xử lý Từ Phúc, tuyệt đối sẽ không tìm đến các người để hợp tác.” Kỳ Tễ ân hận, tính tới tính lui lại không tính đến Từ Dung Hoa sẽ làm như vậy.

Từ Du vừa cắn hạt dưa vừa xem trò vui, có thể khiến cho Kỳ Tễ khó chịu, cô đương nhiên vui vẻ.

Kỳ Tễ nói: “Tôi có thể tạm thời không giết ông ta, nhưng nếu bí mật ông ta nói ra đã mất đi giá trị, hy vọng các người có thể đưa ông ta cho tôi.”

Từ Dung Hoa vẫn nói: “Cái này không phải việc tôi có thể quyết định. Nếu đến lúc đó người phụ trách đồng ý, anh có thể làm như vậy.”

“Tôi sẽ khiến anh ta phải đồng ý.” Kỳ Tễ nói một cách chắc chắn.

Sau khi Kỳ Tễ đi khỏi, Từ Dung Hoa liền tự mình đi gặp lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo đưa ra quyết định: sau khi xác nhận thân phận, lập tức bắt Từ Phúc!

Vì vậy, lãnh đạo đặc biệt thành lập tổ hành động đặc biệt, hơn nữa triệu tập cao thủ các nơi gia nhập. Sở mật vụ cũng phái người đến, do Bắc Thanh dẫn đầu.

Từ Du, anh em Viên Chỉ Hề dĩ nhiên cũng gia nhập. Dựa theo kế hoạch của Kỳ Tễ, Từ Du chính là nhân vật mấu chốt để dẫn dụ Từ Phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.