Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 135 - Từ Phúc Mắc Mưu

trước
tiếp

uy rằng Từ Du bị trói lại, nhưng nút thắt lại ở trên tay cô, hai giờ rất dài, cô dứt khoát đứng dậy hoạt động tay chân một chút.

Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người không khỏi đề cao cảnh giác. Có nhân viên ở ngoài kho hàng giám sát, thông qua tai nghe, thường xuyên báo lại tình hình với bọn họ, bởi vậy chỉ cần Từ Phúc tới gần, bọn họ có thể biết trước.

Thời gian mới qua một tiếng rưỡi, trong tai nghe của mọi người bỗng nhiên truyền đến tiếng của Bắc Thanh: “Mục tiêu đã xuất hiện, mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Mục tiêu đã xuất hiện, mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Mục tiêu đang đến rất nhanh gần kho hàng, dự tính một phút sau có thể tới!”

“Nhanh như vậy sao?” Từ Du vội vàng ngồi lại trên ghế, cúi đầu không cử động.

Những người còn lại cũng đề cao cảnh giác, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

Mặt Kỳ Tễ không chút thay đổi nhìn về phía cửa kho hàng, đứng khoanh tay, ngọn đèn âm u trong kho hàng chiếu lên người anh ta, tăng thêm cho anh ta thêm thần bí và mơ hồ.

Khóe mắt Từ Du liếc đến bóng dáng anh ta, tâm tình vô cùng phức tạp, đối với người đàn ông này, cô đã không biết nên oán hận hay là cảm ơn. Anh ta suýt giết chết cô, là một kẻ ác không hơn không kém, nhưng sau khi anh ta biết được sự thật, cũng đã bồi thường cô chín năm tuổi thọ, đó là tuổi thọ phải cần chín trăm triệu mới có thể mua được!

Có lẽ là giống như bản thân anh ta nói, kẻ ác cũng có nguyên tắc của kẻ ác.

Người này, từ đầu tới cuối Từ Du đều chưa từng nhìn thấu.

“Thùng, thùng, thùng…” Theo tiếng bước chân tới gần, Từ Du cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, trong lòng bàn tay căng thẳng cũng đổ mồ hôi. Tuy rằng đã từng diễn tập mọi thứ, tập trốn đi, hơn nữa xung quanh còn có nhiều người như vậy bảo vệ cô, nhưng vẫn không thể loại bỏ sự sợ hãi và căng thẳng.

“Bùng!” Cửa kho hàng bị một lực mạnh hung hăng đạp ra, phát ra một tiếng nổ, Từ Du sợ hãi run rẩy, trước sau vẫn giữ yên không động đậy.

Ở cửa vào xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, tướng mạo người đàn ông vô cùng giống Kỳ Tễ, nhưng khí chất toàn thân phát ra lại khiến cho người ta rất không thoải mái… Đó là hơi thở khát máu!

“Quả nhiên là ông đã đến rồi.” Kỳ Tễ nhìn chằm chằm Từ Phúc, không chút bất ngờ nói.

Anh phát hiện thân hình Từ Phúc lớn hơn so với trước đây, không phải mập lên mà là bởi vì trên người mọc đầy vảy. Cách một lớp quần áo vẫn mơ hồ có thể thấy được vảy ở cổ và cổ tay, nhìn qua vô cùng quái dị.

Nhìn thấy cơ thể em trai mình biến thành như vậy, tim Kỳ Tễ như bị dao cắt, thù hận đối với Từ Phúc càng sâu. Nhưng anh ta vẫn không thể giết người này, nhiệm vụ hôm nay là bắt sống!

Ánh mắt Từ Phúc quét tới quét lui trên người Kỳ Tễ và Từ Du, đi từng bước một đi vào kho hàng, đáp: “Ta đương nhiên phải tới, cũng biết ngươi bố trí cạm bẫy. Đồ nhi, nói xem nào, muốn vi sư trả giá gì thì ngươi mới có thể giao người phụ nữ này cho ta.”

“Đừng gọi tôi là đồ nhi, chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ thầy trò rồi!” Kỳ Tễ lớn tiếng quát, người đàn ông này đã sớm không có tư cách làm sư phụ anh ta rồi! “Điều kiện? Chỉ sợ điều kiện tôi muốn ông không làm được, tôi chỉ cần cái mạng của ông!”

“Muốn mạng của ta? Chỉ sợ không dễ như vậy. Kỳ Tễ, bảo người mai phục xung quanh xuất hiện cả đi, ta không rảnh chơi trò trốn tìm với các ngươi.” Từ Phúc thuận tay chỉ mấy phía, nói: “Ở đây, ở đây… mấy chỗ này đều có người mai phục, chỉ tiếc đều là một đám rác rưởi, cơ bản không biết phải che giấu hơi thở.”

Sắc mặt Kỳ Tễ không thay đổi, Từ Phúc có năng lực như vậy anh ta cũng không thấy kỳ lạ. Mấy người bị chỉ tên lại vô cùng kinh ngạc, bọn họ cách Từ Phúc ít nhất hơn mười thước, rốt cuộc là sao Từ Phúc lại có thể đoán ra? Hơi thở? Đó là cái gì?

“Ồ… Hình như còn có hai tên mai phục có chút bản lĩnh. Kỳ Tễ, xem ra ngươi vì đối phó ta mà tìm không ít người giúp đỡ.” Ánh mắt Từ Phúc quét đến chỗ ẩn nấp của Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên, cũng không biết rốt cuộc chỉ là đoán hay là thật sự đã biết sự tồn tại của bọn họ.

“Nếu biết rồi thì ngoan ngoãn đầu hàng đi, nói không chừng tôi sẽ cho ông được chết một cách thoải mái một chút.” Kỳ Tễ rút dao ngắn ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên một tia sáng lạnh, Từ Phúc lập tức híp mắt lại.

“Ngươi cho rằng tìm mấy tên rác rưởi như vậy là có thể đối phó được với ta sao? Kỳ Tễ, sao ngươi lại trở nên khờ dại như vậy? Có điều ta vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi đưa người phụ nữ này tới tận cửa, ta vẫn thật sự không biết đi đâu tìm cô ta.” Từ Phúc liếm liếm môi dưới, ánh mắt nhìn Từ Du nóng rực từng cơn.

Từ Du hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Từ Phúc, lập tức lắp bắp kinh hãi. Từ Phúc lại ha ha cười lớn, nhe răng, hận không thể lập tức uống cạn máu của Từ Du!

“Bớt nói nhảm đi, để mạng lại!” Kỳ Tễ híp hai mắt lại, lập tức lao tới phía Từ Phúc.

Ai ngờ Từ Phúc không né không tránh, chỉ dùng cánh tay vung lên, đỡ dao ngắn đang lao tới. Tay áo nháy mắt bị cắt ra một lỗ, nhưng dao ngắn lại không thể tiến tới thêm một li, va chạm với lớp vảy, phát ra một tiếng vang trầm.

Kỳ Tễ ngẩn ra, phát hiện vảy trên người Từ Phúc càng thêm cứng rắn, dao ngắn của anh ta bị đâm chi chít những lỗ thủng.

“Ha ha ha ha, chỉ với miếng sắt cùn này của ngươi cũng muốn làm tổn thương ta? Kỳ Tễ, ngươi thật sự là quá ngây thơ.”

Từ Phúc thuận thế đè xuống một cái, cánh tay Kỳ Tễ lập tức đau đớn, thiếu chút nữa đã lại bị bẻ gãy.

Sắc mặt Từ Phúc nghiêm túc, bắt đầu chủ động tấn công, chưa được mấy cái đã đánh Kỳ Tễ ngã dưới đất. Kỳ Tễ muốn ngăn chặn ông ta, Từ Phúc cũng không cố gắng chống đối với anh ta, xông về phía Từ Du.

Từ Du hét lên một tiếng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi hai tay Từ Phúc sắp đụng tới Từ Du, bỗng nhiên bị một sức mạnh vô hình bắn văng ra! Lập tức bay ngược ra ngoài! Từ Du kinh hồn chưa kịp bình tĩnh, cái ghế đột nhiên hạ xuống, được chuyển tới tầng hầm.

Ngay khi cái ghế hạ xuống, anh em Viên Chỉ Hề cùng với mấy thành viên tổ hành động đặc biệt đồng thời xông tới, cùng nhau đánh về phía Từ Phúc.

“Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi!” Từ Phúc nhảy từ dưới đất lên, xem ra chỉ có dọn sạch những kẻ này mới có thể đi tìm Từ Du.

Mấy người Viên Chỉ Hề, trong tay mỗi người đều cầm dùi cui điện, Từ Phúc lại cho rằng đó chỉ là gậy gộc bình thường, bởi vậy vừa giao đấu liền chịu thua thiệt, bị giật đến cả người run lên, đầu óc trống rỗng.

Nhưng ông ta phản ứng cực nhanh, thuận tay liền vung một quyền tới, đánh cho người nọ ngã xuống đất không dậy nổi, trực tiếp mất đi khả năng hành động.

“Chỉnh đến mức cao nhất.” Kỳ Tễ thấy mức bình thường không có tác dụng gì với Từ Phúc, lập tức mở miệng nhắc nhở một câu.

“Hừ! Cho rằng mấy trò vặt này có thể đả thương được ta sao? Nằm mơ đi!” Mắt Từ Phúc lộ vẻ thù hận, cũng không dám dùng tay đỡ gậy nữa.

Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên lại cố ý đâm vào phần cơ thể để trần của ông ta, thân hình hai người linh hoạt, ra tay lại nhanh, thỉnh thoảng có thể đâm trúng một lần, giật cho da đầu Từ Phúc run lên, tấn công cũng liên tục bị cắt ngang.

Cuối cùng Từ Phúc cũng nổi giận, lại hung hăng chống đỡ đau đớn do dùi cui điện gây ra, ném Viên Chỉ Yên ra ngoài, Viên Chỉ Yên ngã xuống, cả người đau đớn, phun ra một ngụm máu.

Mấy thành viên của tổ hành động cũng bị quăng ra rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại Kỳ Tễ và Viên Chỉ Hề, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng.

Thực lực của Từ Phúc đã vượt qua dự đoán, chỉ sợ đành phải dùng đến súng bắn tỉa mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.