Viên Triển Vân vuốt râu, dường như cố ý nói cho Từ Du nghe: “Tòa tháp này tên là tháp Thiên Cương Pháp, do tổ tiên Viên Thiên Cương của nhà họ Viên ta khi còn sống xây nên, đến nay đã hơn một ngàn năm, hơn nữa được bảo tồn rất hoàn hảo. Những kiến trúc còn lại trải qua mưa gió đều đã xây dựng, tu sửa lại rất nhiều lần, chỉ có tòa tháp này vẫn sừng sững không ngã, là biểu tượng của gia tộc họ Viên ta.”
Từ Du nghe vô cùng chăm chú, lúc nhìn tòa tháp kia lần nữa, đột ngột cảm thấy cao lớn nguy nga làm sao.
Người nhà họ Viên đời đời kiếp kiếp trông coi nơi này e là chính vì tòa tháp này nhỉ? Có điều cô vẫn rất tò mò, kiến trúc thời Đường quý giá như vậy, vì sao không đưa vào di sản quốc gia.
“Ông nội Viên, vậy tòa tháp này có tác dụng gì ạ?”
“Trong tháp thờ phụng bài vị tổ tiên các đời nhà họ Viên ta, còn có tượng của Viên Thiên Cương, thanh minh và giao thừa hằng năm, nhà họ Viên từ trên xuống dưới đều sẽ vào trong tháp bái tế, bình thường lại có người chuyên bảo vệ, không được tới gần.” Viên Triển Vân bỗng nhiên nở nụ cười: “Cháu Từ rất tò mò đúng không? Có phải muốn đi vào xem một chút hay không?”
“Có thể sao?” Hai mắt Từ Du sáng ngời, nói ra thì, giao thừa năm nay cũng tới gần rồi.
“Nhưng mà tòa tháp này chỉ có người nhà họ Viên mới có thể đi vào. Chị Từ, nếu chị trở thành vợ của người nhà họ Viên là có thể đi vào.” Viên Chỉ Yên cười với Từ Du, còn có ý sâu xa nhìn thoáng qua Viên Chỉ Hề, chẳng chút bất ngờ mà nhận được một cái liếc mắt xem thường.
Từ Du thất vọng xụ mặt xuống, chỉ đành an ủi bản thân rằng bên trong đều là bài vị, thật ra không có gì hay để xem… Nhưng đây là kiến trúc thời Đường đó! Không thể tự mình đi vào xem một chút, cô thật sự rất không cam lòng!
Cô lòng đầy mong chờ nhìn Viên Triển Vân, Viên Triển Vân mỉm cười nói: “Nếu cha ta đồng ý, cháu có thể đi vào. Cách giao thừa còn hơn mười ngày, cháu cố lên nhé.”
Cha của Viên Triển Vân, chẳng phải chính là ông cố của Viên Chỉ Hề, Viên Thanh Sơn, ông cụ có quyền uy nhất nhà họ Viên sao?!
Mơ mơ màng màng theo mọi người đi vào Viên Gia Bảo, Từ Du phục hồi lại tinh thần mới phát hiện tòa cung điện này tuy rằng không tráng lệ như trong phim truyền hình nhưng cực kỳ mê hoặc.
Năm bước một tòa lầu, mười bước một căn gác, giữa các đình đài còn có núi giả đứng sừng sững, suối nước róc rách. Mỗi một cành cây ngọn cỏ đều được lựa chọn kỹ càng, nơi nơi là cảnh, tứ phía sinh tình. Nếu có thêm mấy cung nữ áo hồng đi qua đi lại, thật sự có thể trực tiếp quay thành phim truyền hình rồi.
Từ Du càng nhìn càng kinh hãi, nơi này hoàn toàn khác với hang sâu núi thẳm trong tưởng tượng của cô đó! Đặc biệt là lúc Viên Chỉ Hề nói với cô những thứ bày trí trong phòng này đều là đồ cổ, cô lập tức bị kích thích đến mức hai mắt đỏ lên! Mấy thứ này, lấy bừa một món đi bán đều có thể được mấy trăm ngàn đến mấy triệu đấy.
Người của Viên Gia Bảo quả thật là ngủ trên đống tiền mà!
Tiền tài là vật ngoài thân? Ha ha…
Lầu Minh Đức.
Viên Triển Vân dẫn mọi người đi tới đại điện, mặc dù biết đây chỉ là do con cháu đời sau xây dựng, Từ Du vẫn vô cùng khát khao. Những vật trang hoàng trong đại điện đều toát lên hương vị cổ kính, ngay phía trước bày hai cái ghế màu đỏ thắm, chia ra hai bên có bốn cái ghế dùng để tiếp khách.
Lúc này, một nam một nữ đang đứng ở cửa đón khách.
“Bố, anh cả, em ba, mọi người đã về rồi à.” Gương mặt người đàn ông lên tiếng khuôn có vài phần giống với Viên Chỉ Hề, tuổi tác khoảng bốn mươi, trên người tỏa ra khí chất nho nhã.
Từ Du nhanh chóng đoán ra ông chú đẹp trai này chính là bố của Viên Chỉ Hề, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Viên, Viên Thành Nhân, mà người phụ nữ đẹp bên cạnh là mẹ của Viên Chỉ Hề, Thân Giang Mai.
“Đã về rồi, còn dẫn về một vị khách quý – Từ Du.” Viên Triển Vân cười ha ha, giới thiệu: “Cô bé họ Từ này là bạn của Chỉ Hề, Thành Nhân, con và Giang Mai tiếp đón con bé cho tốt, không thể có gì sơ suất. Bố đi về trước.”
“Vâng, bố đi thong thả.” Viên Thành Nhân khe khẽ cúi đầu làm lễ, cùng hai người anh em nhìn Viên Triển Vân rời đi.
“Khách đã đón về, anh và Thành Tín cũng trở về trước.” Bác cả Viên Thành Lễ và chú ba Viên Thành Tín cũng nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại mấy người trẻ ở lại.
“Cô Từ đường xa đến đây, chắc hẳn cũng đã vất vả rồi, không bằng tôi dẫn cô đi xem phòng trước.” Giang Mai thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi sáu, ba mươi bảy, đang là độ tuổi đầy mị lực của người phụ nữ. Dung mạo của bà không tính là vô cùng xuất chúng, nhưng khẽ mỉm cười lại rất thân thiết, dễ dàng tạo thiện cảm.
“Vậy cám ơn dì ạ.” Từ Du thật sự là mệt lắm rồi, đi mấy tiếng đồng hồ, hai chân cũng giống như đeo chì. Nếu bây giờ nằm xuống, phỏng chừng có thể ngủ thẳng đến sáng mai.
“Chỉ Hề, con đi theo bố.” Viên Chỉ Hề đáng thương không những không thể được về phòng nghỉ ngơi, còn bị bố gọi vào trong phòng, đại khái muốn hỏi rõ nghi vấn trong khoảng thời gian này đã làm gì.
Từ Du ném cho cậu một ánh mắt bảo trọng, đi theo Giang Mai rời khỏi, không ngờ Viên Chỉ Yên cũng đi theo, tung ta tung tăng.
“Cô Từ, chỗ này của chúng tôi hẻo lánh, cảnh vật đơn sơ, hy vọng cô đừng chê.” Giang Mai vén tóc bên tai, chất tóc của bà rất tốt, vấn thành một búi sau gáy, vô cùng gọn gàng.
Từ Du càng nhìn càng cảm thấy bà rất thướt tha, nếu sinh ở thời Đường, Giang Mai nhất định là tiểu thư khuê các khiến người ta ngưỡng mộ.
“Dì nói đùa rồi, nơi này rất tốt, không khí tươi mát chưa nói, phòng ốc cũng có phong cách độc đáo, lại càng không cần nói mọi người còn đặc biệt hiếu khách.” Cô không thể kìm lòng khen ngợi: “Dì trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật khó tưởng tượng là đã có con trai lớn như Viên Chỉ Hề đó, nói hai người là chị em cũng có người tin ấy chứ.”
Giang Mai không nhịn được mà mỉm cười nhìn Từ Du một cái, nói: “Nào có trẻ như cô nói vậy? Dì cũng gần năm mươi rồi.”
“Không thể nào chứ?!” Từ Du kinh hãi, lúc mẹ cô năm mươi, gương mặt ít nhất cũng bốn mươi ba, bốn mươi bốn, chỉ vậy mà cô cũng cảm thấy là trẻ lắm rồi. Thế nhưng Giang Mai nhìn vậy mà lại còn trẻ hơn, quả thật là khó mà tin được.
Cô cảm thấy cô cần định nghĩa lại một chút tuổi tác người nhà họ Viên mất thôi.
“Là thật đó, bác hai của em mấy tháng nữa là tròn năm mươi, người trong thôn bọn em đều trông rất trẻ, bởi vì thường xuyên tu thân dưỡng tính, rèn luyện thân thể đó.” Hai mắt Viên Chỉ Yên phát sáng, giống như hiến vật quý, nói: “Chị Từ, chị đoán xem ông nội của em bao nhiêu tuổi rồi?”
Từ Du liếm môi dưới, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ông nội Viên nhìn cũng chỉ khoảng sáu mươi, nếu em đã nói như vậy, chị đoán là bảy mươi lăm đi.”
Đoán lớn hơn mười lăm tuổi cô đã rất khó chấp nhận rồi, đây vẫn là cân nhắc đến tuổi tác của Giang Mai mà đoán đó.
Viên Chỉ Yên cười khúc khích, khóe mắt cong lên, lắc ngón tay, nói: “Ông nội của em năm nay đã tám mươi mốt tuổi rồi. Nói thêm cho chị một chút, bác cả của em đã năm mươi lăm rồi, bác hai năm mươi hai, bố em bốn mươi tám.”
“Không, không khoa học…” Từ Du lập tức há hốc mồm, người khác chưa cần nói, nhưng Viên Triển Vân vậy mà lại đã tám mươi mốt?
Nhìn trẻ hơn hai mươi tuổi chưa nói, động tác của ông cũng rõ ràng không giống ông cụ tám mươi, đi đường mạnh mẽ nhanh nhẹn, tốc độ còn nhanh hơn cô. Hai mắt sáng ngời có thần, nói chuyện cũng vô cùng rõ ràng.
Cô lập tức lại nghĩ đến một vấn đề, ấp a ấp úng hỏi: “Vậy bố của ông nội Viên thì sao? Chẳng phải là đã qua trăm tuổi?”