Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 62 - Kinh Doanh Hàng Hóa Không Rõ Nguồn Gốc

trước
tiếp

Từ Du: “… Đừng có tự luyến, những gì em nói chị đều nghe thấy đó có được không?”

Viên Chỉ Hề khôi phục vẻ nghiêm túc, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với Từ Du.

“Em cảm thấy chị có thể đi hỏi ông nội, bà nội của chị một chút, có lẽ bọn họ biết chút gì đó.”

Từ Du lắc lắc đầu, nói: “Đoán chừng là ông nội, bà nội của chị cũng không biết. Trên thực tế là thế này, gia tộc bọn chị đều là phụ nữ làm chủ, đàn ông ở rể. Mẹ chị họ Từ, tên Từ Dung Hoa, bố chị tên Lâm Lập Minh, bà ngoại và bà cố ngoại của chị cũng họ Từ. Cho nên, nếu cho rằng biết chút gì đó hẳn là phía bà ngoại.”

Cô chìa một ngón tay ra lắc lắc, cười nói: “Nếu tổ tiên là Từ Phúc, vậy Từ Phúc cũng thật là kỳ quái, vậy mà lại đặt ra quy tắc như vậy.”

“Có lẽ… Thật ra Từ Phúc là phụ nữ?” Viên Chỉ Yên lại xen vào, suy đoán lung tung, nói.

Sắc mặt Viên Chỉ Hề đầy vạch đen: “Tránh qua một bên, đừng nói lung tung, Từ Phúc tuyệt đối là đàn ông hàng thật giá thật. Tình hình tổ tiên của Từ Du như vậy, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, hoàn toàn không phải con cháu Từ Phúc; thứ hai, bởi vì nguyên nhân nào đó chưa biết mà Từ Phúc mới lập ra quy tắc như vậy. Em hơi nghiêng về khả năng thứ hai.”

Viên Chỉ Yên nói: “Chị Từ, vậy bà ngoại của chị ở đâu? Hay là chúng ta tới thăm hỏi một chút?”

“Chị cũng có dự định này, có điều hãy cứ chờ về nhà một chuyến rồi tính. Bà ngoại ở tại tỉnh J, khu ngoại ô thành phố Y, tuy rằng không giống như thôn Viên Sơn, nhưng mà cũng là nông thôn đúng nghĩa. Các bà xưa nay cũng không hay ra ngoài, thứ nhất đi lại không tiện, thứ hai là sống ở nông thôn quen rồi, không muốn bôn ba nay đây mai đó.”

Trong đầu Từ Du hiện ra căn nhà cũ của nhà họ Từ, đó thật sự là nhà cũ, nghe nói là giữ lại từ thời dân quốc. Hiện giờ giá trị không thấp, nhưng các bà tuyệt đối sẽ không bán đi.

Thật ra cô không thích nhà cũ của nhà họ Từ lắm, luôn cảm thấy âm u, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn có cảm giác hoang vu nặng nề. Đời đời nhà họ Từ đều sinh ra ở đó, mất đi ở đó, gần như mỗi một phòng ngủ đều có người sinh ra và chết đi ở đó.

Trải qua mấy ngày bôn ba, ba người cuối cùng cũng từ thôn Viên Sơn xa xôi về tới thành phố lớn, Từ Du đột nhiên sinh ra một cảm giác như trở về nhân gian.

Có điều ở thôn Viên Sơn đã lâu, giờ quay về thủ đô lại thấy không khí quá tệ. Hơn nữa còn ồn ào, huyên náo, cô lại cảm thấy từ trong ra ngoài đều có cảm giác buồn bực nói không nên lời.

Trái lại, Viên Chỉ Yên giống như nhà quê mới lên tỉnh, cái gì cũng vô cùng tò mò, lôi kéo Từ Du và Viên Chỉ Hề hỏi đông hỏi tây, không chút mệt mỏi. Vì để tiện liên hệ, Viên Chỉ Hề còn mua cho cô một cái điện thoại di động, tải xuống một đống ứng dụng, vì vậy Viên Chỉ Yên rảnh rỗi liền ôm di động chơi, hai người cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút.

“Thuốc tường sinh, bảo đảm bạn kéo dài tuổi thọ, thanh xuân mãi bên bạn… Chị Từ, đây là cái gì?” Viên Chỉ Yên đang lướt Wechat, bỗng nhiên hiện ra một tin tức mới.

Từ Du nghe thấy ba chữ thuốc trường sinh, mí mắt liền mở ra, nói: “Chắc là lừa đảo… là ai gửi tới?”

“Số này hẳn là chị Phân ở lầu dưới, chính là vợ của ông chủ béo, sáng nay em xuống tiệm mua đồ ăn, trao đổi Wechat với chị ấy.” Viên Chỉ Yên nhấn vào đường link kia, đưa cho Từ Du xem. “Cái này gọi là bán hàng trên Wechat nhỉ? Không ngờ chị Phân cũng theo kịp thời đại ghê.”

Rõ ràng người nhìn cao lớn thô kệch, dáng người kia cũng phải lớn hơn Viên Chỉ Yên hai size. Viên Chỉ Yên thầm nghĩ, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Từ Du xem lướt qua nội dung trong màn hình, quả nhiên là bán hàng trên Wechat, hơn nữa sản phẩm thuốc trường sinh này quảng cáo vang dội như vậy, chỉ sợ căn bản là đồ không rõ nguồn gốc, chuyên môn lừa tiền.

Cũng không biết là chị Phân nghĩ như thế nào, vậy mà lại buôn bán kiểu này, thật ra việc kinh doanh của quán ăn dưới lầu đã rất tốt rồi, hai người mỗi tháng kiếm lời cũng hơn mười ngàn.

Cô cảm thấy cô vẫn nên tìm dịp nhắc nhở chị Phân một chút, dù sao đây cũng là thứ ăn vào miệng, lỡ như ăn vào bị làm sao thì chị Phân thảm rồi.

“Đừng để ý, lừa tiền đó. Đúng rồi, buổi tối ăn gì? Chị nấu.”

Viên Chỉ Yên lập tức nổi gai ốc, nuốt nước miếng một cái, nói: “Chị Từ định tự mình xuống bếp? Hay là, cứ để anh họ đi làm đi? Hoặc là chúng ta gọi đồ ăn ngoài?”

“Ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài rất tốn tiền. Sao, em chê tay nghề của chị?” Từ Du có chút không vui, khó khăn lắm cô mới nấu cơm một lần, thế mà còn bị Viên Chỉ Yên chê, thật là tổn thương lòng tự trọng lắm đấy có biết không?

“Tuyệt đối không phải!” Viên Chỉ Yên vội vàng nói, “Em chỉ sợ chị mệt. Chị Từ, chị xem chị cũng không thu tiền thuê nhà của em, lại còn nấu cơm cho em ăn, em thật sự là rất ngại. Cứ quyết định vậy đi, em đi bảo anh họ em nấu!”

Nói xong bỏ chạy ra khỏi phòng, Từ Du cũng không kịp ngăn cản.

Thôi vậy, dù sao cơm cô nấu thật sự không được ngon lắm…

Trước khi đi ngủ, Từ Du lướt Wechat, phát hiện chị Phân lại gửi tới một tin. Cô nhất thời tò mò liền nhấn vào trang cá nhân của chị Phân, phát hiện chị Phân bán loại thuốc này đã nửa tháng, cũng không biết có bán được hay không, trái lại cô còn hy vọng chưa bán được hộp nào. Gần đây cô cũng không lướt Wechat cho nên đại khái là đã bỏ lỡ.

Nhấn mở cửa sổ trò chuyện, cô cân nhắc lựa câu lựa chữ nên nói thế nào với chị Phân về vấn đề thuốc trường sinh này, nghĩ một hồi liền cảm thấy buồn ngủ, cô dứt khoát tắt màn hình, để mai rồi tính.

Sáng ngày hôm sau, cô mới từ trên giường đứng dậy bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe cấp cứu. Có điều cũng không để ý lắm, đây là khu dân cư, dân cư đông đúc, thỉnh thoảng cũng có người xảy ra chuyện, âm thanh này đã sớm nghe chán rồi.

Lại không ngờ Viên Chỉ Yên vẻ mặt kinh hoảng xông vào, trong tay còn cầm bữa sáng.

“Chị Từ không hay rồi, chị Phân đã xảy ra chuyện, vừa được xe cứu thương đưa đi rồi!”

“Là chị Phân à?” Từ Du kinh ngạc nhảy dựng, vén tóc một cái, nói: “Nghiêm trọng không? Rốt cuộc là bị làm sao?”

Sức khỏe chị Phân vẫn luôn rất tốt, tối hôm qua còn có tâm tình lướt Wechat, bán hàng trên mạng, Từ Du thật sự không thể ngờ tới chị ấy có bệnh gì.

Viên Chỉ Yên đi ra ngoài, đặt bữa sáng lên bàn rồi mới nói: “Cụ thể em cũng không biết sao lại như vậy, lúc em đi xuống vừa vặn đi ngang qua chị Phân được khiêng lên xe cấp cứu, ông chủ béo cũng đi theo. Em hỏi nhân viên trong tiệm, nói là chị Phân đột nhiên miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng, sau đó gục xuống đất. Em thấy như vậy, nói không chừng là ngộ độc thực phẩm.”

“Ngộ độc thực phẩm? Cái này không thể nào. Nhà bọn họ bán đồ ăn, nếu thật sự là ngộ độc thực phẩm sẽ không chỉ có chị ấy trúng độc, hơn nữa nếu như vậy, ai còn dám vào tiệm để ăn?” Chốc lát, Từ Du đã rửa mặt xong, cô vừa ăn đồ ăn vừa nói: “Có biết đưa tới bệnh viện nào không? Chờ ăn xong chúng ta tới thăm một chút.”

“Biết, chính là bệnh viện trung tâm ở gần đây.”

Từ Du gật gật đầu, hy vọng chị Phấn không có việc gì.

Không biết vì sao, cô đột nhiên lại nghĩ tới thuốc tường sinh mà chị Phân bán kia, chắc không phải là bị cô đoán trúng, thứ kia thật sự là sản phẩm không rõ nguồn gốc chứ? Có lẽ nào chị Phân dùng thứ kia cho nên trúng độc?

Cô lắc đầu, nếu chị Phân muốn dùng cũng sẽ không đợi tới giờ mới dùng, tốt nhất cô không nên đoán bừa thì hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.