Từ Du cảm thấy bà cụ này quả thực rất thú vị, thật ra trước đó bọn họ cũng cho rằng Kỳ Tễ là yêu quái, cho nên cũng chẳng trách được bà cụ hiểu lầm.
Nhưng Viên Chỉ Hề vẫn giải thích một câu: “Bà à, việc này bà không cần lo lắng, Kỳ Tễ quả thật không phải yêu quái. Cháu từng giao đấu với hắn, còn từng dùng gương Hồi Quang nhưng không có phản ứng. Gương Hồi Quang là vật gia truyền của nhà họ Viên bọn cháu, chuyên để bắt yêu.”
“Anh bạn nhỏ còn có thể bắt yêu? Nói như vậy, Kỳ Tễ quả thật không phải yêu quái?” Từ Vĩnh Xu tò mò nhìn Viên Chỉ Hề, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
“Anh ta là người, cháu có thể đảm bảo.” Viên Chỉ Hề mỉm cười, hoàn toàn xóa bỏ mối nghi ngờ đã tồn tại trong lòng của Từ Vĩnh Xu hơn ba năm trời!
Cố Tùy cuối cùng cũng nhìn thẳng Viên Chỉ Hề, ánh mắt mang chút dò xét đảo từ đầu đến chân Viên Chỉ Hề, nhưng nhìn thế nào cũng không thể tin tưởng thiếu niên đẹp hơn cả con gái này lại có thể bắt yêu. Còn vật gia truyền của nhà họ Viên… Chờ đã, không phải là nhà họ Viên kia chứ?
“Cậu là con cháu của Viên Thiên Cương?”
“Phải” Viên Chỉ Hề thản nhiên trả lời. Cậu không có hảo cảm gì với Cố Tùy, cũng không muốn nói nhiều với ông ta.
Cố Tùy gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi, có điều thái độ đã tốt hơn một chút.
Từ Vĩnh Xu cũng tươi cười hơn, tâm tình thoải mái hơn không ít: “Không phải yêu quái thì tốt rồi. Có điều người này thật sự rất lợi hại, ngoại trừ có thể kéo dài tuổi thọ cho người khác, còn có thể mãi mãi trẻ trung. Năm năm trước ta gặp anh ta với dáng vẻ đó, mấy tháng trước hàng xóm Ngu Nhất Minh gặp anh ta vẫn là dáng vẻ đó. Hơn nữa, nghe nói người này võ công vô cùng cao, lợi hại như cao thủ võ lâm trong phim truyền hình.”
Từ Du không nhịn được cười, nghe bà cụ nhắc tới Ngu Nhất Minh khiến cô có chút bất ngờ. Ngay cả Từ Vĩnh Xu cũng biết Ngu Nhất Minh cũng kéo dài tuổi thọ. Vậy chắc chắn ông chủ Cố Tùy này cũng biết nhỉ? Chẳng trách vừa rồi ông ta hỏi Viên Chỉ Hề có phải con cháu của Viên Thiên Cương hay không.
Việc xảy ra tối hôm đó, có thể Ngu Nhất Minh đã từng bàn luận với Cố Tùy.
“Võ công của Kỳ Tễ quả thật vô cùng lợi hại.” Bắc Thanh cũng thừa nhận điểm này, bởi vì anh ta biết ngay cả Viên Chỉ Hề cũng không phải đối thủ của Kỳ Tễ, đây là do một lần Viên Chỉ Yên lỡ miệng nói ra, “Vậy thưa bà, lúc Kỳ Tễ kéo dài tuổi thọ cho bà có từng nói gì đó khiến bà có ấn tượng sâu sắc hay không?”
“Lời nói ấn tượng sâu sắc?” Từ Vĩnh Xu khẽ nhíu mày, tự hỏi một lúc lâu mới lắc đầu: “Không có, người này rất ít nói, ngoại trừ bảo ta nằm xuống, còn nói về sau phải nghỉ ngơi nhiều thì không có gì khác nữa. Cố Tùy, lúc ấy con cũng ở đó, còn nhớ không?”
Cố Tùy nói: “Quả thật không có lời gì khiến người khác khắc sâu.”
Việc này thật kỳ lạ, mấy người Từ Du liếc nhau, rõ ràng hỏi cụ Từ có chị gái hay không, sao tới chỗ người phụ nữ họ Từ thì lại không hỏi gì cả?
Cô thẳng thắn hỏi: “Anh ta không hỏi bà có chị em hay không sao?”
“Anh ta hỏi cái này làm gì? Không có, không có, không hỏi gì cả.” Từ Vĩnh Xu cười ha ha, xua tay, lại nói: “Hơn nữa, đồng lứa với ta chỉ có một mình ta là con gái, anh em trai thì có hai người.”
Trong lòng mấy người Từ Du bao trùm một tầng sương lạnh, manh mối lại bị chặt đứt, chẳng lẽ Kỳ Tễ trước đây chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không phải muốn tìm kiếm phụ nữ nhà họ Từ?
Người này thật sự là ngày càng khó nắm bắt.
“Các vị, các người hỏi thăm Kỳ Tễ, rốt cuộc là muốn làm gì?” Cố Tùy thấy không có ai mở miệng, lúc này mới chậm rãi đặt câu hỏi, “Các ngươi muốn bắt anh ta?”
Bắc Thanh mỉm cười, nói: “Tổng Giám đốc Cố cũng biết rồi đấy, tôi là người của Sở mật vụ quốc gia, Sở chúng tôi chuyên điều tra những người và sự việc không thể dùng khoa học để giải thích. Đương nhiên, nếu có thể bắt được anh ta thì càng tốt.”
Cố Tùy nói: “Vậy các người cũng nên cẩn thận, các người gióng trống khua chiêng điều tra Kỳ Tễ như vậy, anh ta chắc chắn sẽ biết được sớm thôi. Với thế lực của anh ta, nếu muốn đối phó với mấy người, thật sự là dễ như trở bàn tay.”
Bắc Thanh nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc Cố đã quan tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận. Vậy chúng tôi cáo từ trước.”
Sau khi ra khỏi nhà Cố Tùy, bốn người liền quay trở về thành phố, dọc đường thảo luận rất sôi nổi, nhưng nói tới nói lui đều là những lời vô nghĩa, không có chút tiến triển nào. Còn đối với lời nhắc nhở lúc cuối của Cố Tùy, họ lại có cách nhìn khác nhau.
Anh em Viên Chỉ Hề cho rằng người này đang uy hiếp bọn họ, bảo bọn họ đừng tiếp tục điều tra. Bởi vì từ đầu tới cuối, Cố Tùy đều không thích bọn họ, không chào đón bọn họ, hơn nữa rất lo lắng sau này Kỳ Tễ không kéo dài tuổi thọ cho mẹ của ông ta nữa.
Vì vậy bọn họ nghĩ, nếu người này làm gì đó với bọn họ thì cũng không có gì kỳ lạ.
Bắc Thanh lại cho rằng Tổng Giám đốc Cố chỉ là tốt bụng nhắc nhở, cho dù ông ta là ông chủ tập đoàn lớn cũng sẽ không ngang nhiên đối nghịch với quốc gia. Tốt xấu gì thì Sở mật vụ quốc gia cũng có hai chữ quốc gia, không phải ai cũng có thể khiêu khích.
“Vậy chúng ta còn tiếp tục tra không?” Viên Chỉ Yên thuận miệng hỏi. Nhà họ Viên bọn họ thật sự không sợ người như Cố Tùy.
“Đương nhiên là phải điều tra! Tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, người Kỳ Tễ muốn tìm chính là phụ nữ họ Từ. Cũng có lẽ anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra Từ Vĩnh Xu này không phải người anh ta muốn tìm, cho nên mới không hỏi gì cả.” Bắc Thanh vừa nói vừa tra cứu máy tính, mở danh sách những người kéo dài tuổi thọ kia ra.
“Em cũng cảm thấy người hắn muốn tìm chính là phụ nữ họ Từ.” Viên Chỉ Hề đồng ý với cách nhìn của Bắc Thanh, có điều lại đưa ra thêm giải thích của mình: “Cụ Từ kéo dài tuổi thọ vào bảy năm trước, bà cụ này lại là năm năm trước, cách nhau hai năm. Có lẽ trong hai năm này, anh ta đã tìm được người cần tìm.”
Từ Du tập trung lái xe, bởi vậy chỉ nghe bọn họ phân tích, cũng không xen vào.
Viên Chỉ Yên thì vừa cầm điện thoại chơi, vừa lơ đãng nói: “Nói với mọi người rồi mà, vẫn nên về quê của chị Từ hỏi thăm một chút. Trực giác nói cho em biết, chỗ đó sẽ có đáp án chúng ta muốn biết.”
Tay Bắc Thanh tra cứu máy tính liền khựng lại, ngẩng đầu, nói: “Được rồi, vậy chúng ta tới tỉnh J đi. Vốn dĩ cụ Từ mà chúng ta cần thăm hỏi tiếp theo cũng ở tỉnh J, cụ Từ này vừa hay có một người chị, hơn nữa cách quê Từ Du không xa.”
“Anh vẫn muốn tới thăm hỏi à?” Viên Chỉ Yên liếc mắt xem thường, người này sao không biết ứng biến chứ? “Em nói nè, không thể chờ sau khi về quê của chị Từ rồi hãy đi thăm hỏi người khác sao?”
Bắc Thanh đẩy gọng kính, cười trả lời: “Con người của tôi không thích tình huống đột phát lắm, thích làm tuần tự theo từng bước. Huống chi, nếu chúng ta đi tàu cao tốc tới thì có thể xuống xe ở chỗ cụ Từ kia trước, chờ thăm hỏi xong lại đi thêm một trạm là có thể đến quê của Từ Du rồi. Theo như cô nói, chúng ta lại phải vòng trở lại, không chỉ phiền phức, còn lãng phí tiền.”
Không biết vì sao Từ Du lại lạnh run một cái, Bắc Thanh nói nhiều như vậy, câu cuối cùng kia chắc mới là quan trọng nhất nhỉ? Cô cứ cảm thấy ngồi phía sau cô là một con quỷ, quỷ keo kiệt.
Viên Chỉ Yên làm tư thế đầu hàng, lần này xem như cô thua!
Có điều, nói đến tiền… Khụ, cô và anh họ thật ra cũng rất nghèo, gần đây đều phải dựa vào sự viện trợ của Từ Du. Được rồi, tiết kiệm tiền là cần thiết.
Từ Du cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng sắp về quê rồi, hơn nữa còn có nhiều người như vậy đi cùng cô. Đến lúc đó cho dù ở quê có âm u hơn, cô cũng sẽ không sợ nữa.