Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 235 - Phiên Ngoại 31

trước
tiếp

“Em dù chết cũng không thể bỏ đứa bé này!” Nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, Mặc Noãn gằn từng tiếng, tỏ rõ quyết tâm vững chắc không thể lay chuyển của cô.

” Noãn, em nghe không hiểu lời của bác sĩ sao? Đứa bé này dù thế nào cũng không giữ được, nghe lời đi, bỏ nó đi, điều dưỡng sức khỏe thật tốt, chờ dưỡng tốt thân thể vẫn có cơ hội sinh mà!” Cố Triển Dật vừa dụ dỗ, vừa đến gần cô, Mặc Noãn giống như chịu kích thích lớn, ôm đầu hét lên! “A ——” Cố Triển Dật bịt chặt lỗ tai, mày nhíu lại, cho đến khi cô không còn la nữa anh mới bỏ tay xuống, chân mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, nhìn cô ngồi chồm hổm trên mặt đất co rúm thành một khối đang khóc thầm, ngó chừng dãy hành lang một cái, thấy không ai qua lại anh mới nhỏ giọng, dáng vẻ như rất sợ mất mặt! “Noãn!” Anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Nghe lời đi, anh không muốn em gặp chuyện gì!” “Tại sao?” Mặc Noãn nức nở nói.

“Cái gì tại sao?” Cố Triển Dật sững sờ, chợt giải thích: “Chỉ bởi vì anh yêu em thôi!” Cô bé ngốc.

“Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Tại sao ông trời trừng phạt tôi như vậy, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi đi, con tôi vô tội mà, tại sao ông không chịu buông tha nó chứ, tại sao? Tại sao?” Cô níu lấy quần áo Cố Triển Dật, nước mắt rơi tí tách chất vấn nói.

” Noãn, em đừng kích động!” Cố Triển Dật gạt tay cô đang níu lấy anh quần áo, lo lắng giải thích, “Em rất tốt, lỗi gì cũng không có, đáng chết là ông trời mù mắt kia!” “Ô ô.

.

.

.

.

.” Mặc Noãn ngơ ngác nhìn anh ta, cô thật khó chịu, thật khó chịu, ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn, xoay tròn, đau đến á khẩu, ngoài nước mắt cô không tìm được cách nào khác thổ lộ nỗi lòng.

Cố Triển Dật lại không dám kích thích cô, cũng không biết nên làm sao để an ủi cô, chỉ có thể không ngừng ôm chặt cô, để cho cô khóc cho đã, tốt nhất là có thể khóc đến rớt cái nghiệt chủng trong bụng ra, như vậy, anh liền an tâm! .

.

.

.

.

.

.

.

.

Màn đêm buông xuống, đèn muôn màu rực rỡ thắp lên! Một chiếc xe BMW dừng ở cách biệt thự Mặc gia không xa, sau khi xe dừng lại, Cố Triển Dật thấy Mặc Noãn không có phản ứng, nhắc nhở cô một câu, ” Noãn, đến rồi!” “Hả!” Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp lại anh ta tiếng cám ơn rồi đẩy cửa xe ra đang muốn xuống xe, đột nhiên Cố Triển Dật đưa tay cầm cánh tay cô, cô quay đầu lại, môi của anh cũng thuận thế rơi xuống, ở trên trán cô hôn một cái, Mặc Noãn có chút ghét bỏ mà chau mày, mặt cũng không biến sắc nói: “Đi đường cẩn thận!” “Noãn, anh sẽ đợi em một lát!” Cố Triển Dật thâm tình ngắm nhìn cô nói.

Mặc Noãn mệt mỏi thầm than, đang muốn nói chia tay, Cố Triển Dật đột nhiên chặn lời cô…, mắt nhìn phía trước mặt, “Anh em!” Mặc Noãn trong lòng cả kinh, quay đầu mà nhìn lại, chỉ thấy phía trước đèn xe chiếu sáng một người đứng cứng ngắc, không thấy rõ thái độ của anh, chỉ là từ thân thể hết sức căng cứng của anh để phán đoán, anh hẳn là đang tức giận, hơn nữa vô cùng tức giận, chắc anh nhìn thấy Cố Triển Dật mới vừa hôn cô! Mặc Noãn sợ hãi, nhưng chỉ một chút thôi, cô đẩy cửa xe ra thản nhiên đi xuống.

“Noãn!” Cố Triển Dật kêu cô một tiếng.

Mặc Noãn quay đầu nhìn anh, cười đến ngọt ngào cùng hạnh phúc, “Triển Dật, hôm nay em chơi rất vui, cám ơn anh.” Hả.

.

.

.

.

.

Cố Triển Dật giật mình, Mặc Noãn hướng anh nháy mắt, anh hiểu ý cô, cố nở nụ cười gượng gạo làm hằn lên nếp nhăn trên mặt.

“Hẹn gặp lại!” Mặc Noãn ngọt ngào hướng anh ta phất phất tay.

“Gặp lại sau!” Tay Cố Triển Dật lại có chút cứng nhắc giơ không lên.

Đưa mắt nhìn anh ta lái xe rời đi xong, Mặc Noãn mới quay đầu lại nhìn về phía Mặc Phi Tước, nhìn một hồi lâu thấy anh cũng không nói chuyện, cô dứt khoát âm thầm trở về biệt thự! Trong phòng khách, dì Tần nhìn thấy cô lập tức nhỏ giọng, chỉ thiếu mỗi niệm a di đà Phật, bước nhanh tới kéo cánh tay cô, “Tiểu thư, cô cuối cùng cũng trở lại, thiếu gia mới vừa rồi phát giận thật lớn, thật là muốn hù chết người?” Dì Tần vỗ vỗ ngực chưa hoàn hồn, hỏi: “Tiểu thư, cô không phải đi đưa canh cho thiếu gia sao, thế sao lại không có?” “Dì Tần tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, để hôm khác hãy nói!” Mặc Noãn gượng cười nói.

“A, cô bình an trở về là tốt rồi, đợi lát nữa giải thích rõ một chút với thiếu gia, cậu ấy thật là bị cô dọa sợ chết khiếp luôn!” Lời này, làm Mặc Noãn kích động phát khóc, nhưng bị cô nhịn xuống, xoay người cái gì cũng không nói, trực tiếp đi lên lầu! Cô chân trước vừa mới vào nhà, phía sau liền truyền đến một tiếng tiếng đóng cửa kinh thiên động địa, Mặc Noãn kinh sợ nhắm chặt mắt, nhưng cũng không quay đầu lại, cởi áo khoác xuống, đang muốn lên giường nghỉ ngơi, cánh tay đột nhiên bị một lực lớn nắm chặt.

“Em hôm nay đi đâu vậy?” Trong lời chất vấn rõ ràng ẩn chứa lửa giận nồng đậm.

“Buông tay!” “Anh hỏi em hôm nay đi đâu?” Cô lãnh đạm trốn tránh, làm Mặc Phi Tước không tự chủ nâng cao đê-xi-ben.

“Tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, có gì ngày mai lại nói!” Cô lúc này mới xoay người, cúi thấp đầu giãy giụa cánh tay bị anh giữ chặt, nhưng Mặc Phi Tước không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, tức giận đến sùi bọt mép cắn răng nghiến lợi, cô đây là thái độ gì? Cái tên ăn bám yếu ớt đó thật có mị lực lớn như vậy sao, làm cho cô gặp mặt một lần, liền mất hồn! Đè ép lửa giận trong lòng anh nhẫn nại hỏi lại lần nữa, “Hôm nay em cùng anh ta đi ra ngoài làm gì vậy?” “Xấu xa!” Mặc Noãn không sợ hãi ngược lại nhìn chằm chằm anh, cũng cắn chặt hàm răng, chẳng lẽ đi gặp bạn trai cũ nhất định chính là đi thuê phòng sao? Không chỉ một lần giãy giụa nhưng vẫn không thoát, cô phiền não mở miệng, “Anh ấy mời tôi ăn bữa tối, làm bạn bè tôi chẳng lẽ không thể nhận lời sao?” “Người khác thì có thể, nhưng riêng anh ta thì không được!” Thái độ Mặc Phi Tước rất kiên quyết, bởi vì cái tên đàn ông này không những là bạn bè, mà còn là bạn trai cũ của cô, cái này kêu anh làm sao mà yên tâm được! “Mặc Phi Tước tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, mời buông tôi ra có được không, tôi muốn đi ngủ!” Mặc Noãn chợt cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, không muốn tiếp tục gây gổ cùng anh nữa, sợ mình sẽ chịu đựng không được mà gục ngã trước mặt anh, nếu như bị anh biết thân thể của cô không thích hợp mang thai, anh nhất định bất chấp tất cả, ép cô bỏ đứa bé đi! Không! Cô đã mất đi một đứa rồi, cô không thể lại mất đi một đứa nữa, cô không thể chịu nổi cú sốc như vậy, tuyệt đối không thể! “Ăn cơm mà mất cả một ngày sao?” Mặc Phi Tước cười lạnh châm chọc nói.

“Chúng tôi còn đi dạo phố nữa!” Mặc Noãn tìm cái cớ, chỉ hy vọng anh có thể nhanh một chút thả cô ra, cô thật mệt chết đi, mệt chết đi được.

“Đi dạo phố?” Con ngươi Mặc Phi Tước bỗng chốc trở nên lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần cô, từ trong hàm răng tràn đầy bất mãn: “Em thật đúng là dám mang tánh mạng cục cưng ra đùa sao! Cái tên kia rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm em mê mẩn thần hồn điên đảo, hả?” Phiền! Mặc Noãn cảm thấy anh thật là phiền! “Cục cưng không sao, anh có thể yên tâm!” Ánh mắt Mặc Noãn sáng quắc, đen láy, khiêu khích nhìn anh —— “Mặc Phi Tước tôi hiểu rõ anh rất coi trọng đứa bé này, tôi cũng vậy, cho nên anh có thể yên tâm, tôi cho dù mạng của mình không cần cũng sẽ bảo vệ nó bình an.

Tôi cũng biết rõ anh chẳng qua là muốn dùng đứa bé làm cái cớ, muốn hạn chế tự do của tôi, anh tại sao lại như vậy? Mặc Phi Tước, loại cảm giác này chắc là không dễ chịu gì, thấy người khác đêm hôm khuya khoắt đưa tôi về trong lòng anh rất không thoải mái chứ gì? Cần gì phải tự làm mình mệt mỏi như vậy, dù sao anh cũng biết lòng tôi không thuộc về anh, hãy để tôi đi đi!” Ý vị khiêu khích quá nặng, Mặc Phi Tước đột nhiên giác ngộ hình như là mình quá nhạy cảm trách lầm cô, bác sĩ đều nói, thân thể của cô căn bản chịu không được vận động, biết cô chắc là do giận dỗi, Mặc Phi Tước chậm rãi buông tay cô ra, trong mắt thu lại tức giận, anh nhàn nhạt nói: “Noãn, anh không hỏi nữa, em trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Anh như vậy thật làm cho Mặc Noãn cảm thấy rất không thoải mái, nhắm mắt lại, cô xoa xoa mi tâm đau nhức, “Mặc Phi Tước, tiếp tục như vậy chúng ta chỉ càng nhìn nhau càng thêm chán ghét, không bằng đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

.

.

.

.

.” Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Mặc Phi Tước ôm chầm lấy, hôn cô thật sâu, nụ hôn này so bất kỳ một nụ hôn nào trước kia đều điên cuồng hơn nhiều, cạy ra hàm răng đang cắn chặt của cô, cắn nuốt thần kinh cô không chịu nổi một kích, Mặc Noãn dùng sức dù tức giận cũng không thể lay chuyển anh chút nào, đôi tay bị anh giữ thật chặt vòng vào trong ngực, bên hông bị cái tay còn lại của anh ôm thật chặt, đại não phút chốc trống không, cho đến khi cô cũng không thể thở nổi, rốt cuộc anh mới thả cô ra! Pằng! Một bàn tay nhẫn tâm tát mạnh lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rất nhanh hiện ra mấy dấu tay hồng hồng, Mặc Noãn vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, thở hổn hển giọng căm hận: “Mặc Phi Tước, anh khốn kiếp!” Mặc Phi Tước không cảm thấy đau, chỉ liều mạng ôm cô, dùng cái trán chống đỡ cô, giận quá hóa cười, “Noãn, anh thích em mắng anh cầm thú hơn!” Từ này mới phù hợp với hình tượng của anh hơn! Bị anh trêu đùa, Mặc Noãn có chút dở khóc dở cười, anh không biết, cô phải dùng hết sức lực giận dữ toàn thân mới thốt ra được lời nói tuyệt tình kia, thế nhưng anh không giận? Còn mặt dày vô sỉ cải chính rằng cô mắng chưa đúng! Cô thật không biết nên làm sao với anh bây giờ! Cô cũng đã sắp không nhận biết Mặc Phi Tước trước mắt này, anh trước kia làm cho cô không yêu, không hận, nhưng bây giờ chính anh, trừ bỏ yêu vẫn là yêu, nhưng yêu này so với hận khổ cực hơn mấy nghìn, mấy vạn lần! “Không phải kêu mệt sao? Ngủ đi!” Anh lại hôn lên trán cô, nước mắt của cô cũng không khống chế nổi rơi xuống, hít hít mũi, cô nói: “Mặc Phi Tước, hai tháng kỳ hạn đã đến!” Cả thân thể anh cứng lại! “Thả tôi đi!” Ngẩng đầu lên, cô đưa hai mắt đẫm lệ nhìn anh, chỉ thấy mắt anh như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy nháy nháy mấy cái! “Noãn, em thật không thể không đi sao?” Sâu kín lóe lên trong ánh mắt có một cỗ nồng tình khó tan, anh chăm chú nhìn cô chằm chằm, giống như không tin cô thật sẽ tuyệt tình như vậy.

“Ừ!” Dời ánh mắt, Mặc Noãn củng cố lòng mình một chút gật đầu, lần này cô thật sự không thể không đi! Nghĩ đến có thể sẽ xa nhau, cô liền làm thế nào cũng khống chế không được nước mắt… Cô cũng muốn để lại cho anh một nụ cười đẹp nhất, nhưng cô cười không nổi, thật cười không nổi, tâm đau đến hốt hoảng! “Anh cho rằng hai tháng này em thấy được anh vì em nỗ lực thay đổi, sẽ yêu anh dù chỉ một chút xíu, không nghĩ tới anh vẫn không giữ được lòng của em!” Giọng nói nhàn nhạt, giọng mũi có chút nặng, là bởi vì cổ họng anh rất khô, lỗ mũi chua xót, hai tháng này anh còn nghĩ hết biện pháp để dỗ cô vui vẻ, dù mệt mỏi cũng sẽ cố dành thời gian nghỉ ngơi đi theo cô, dù mệt mỏi cũng sẽ đối với cô cười thật vui vẻ, nhưng cho dù như vậy anh vẫn thất bại! Lòng của cô, không có ở bên anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.