Cô ngồi bịch xuống, thưởng thức tiếp “món” tiếp theo
Cô hô lớn
“Chuối ngon nè..”
“…”
Anh nhìn xuống cô, tay cầm vào … của anh
“…”
Anh không biết nói gì hơn, anh nhịn lắm rồi, từ cam chịu chuyển sang giận dữ, anh nhếch mép cười, kéo tay cô lên, kéo cô qua người.
Hừ, bồng công chúa, cõng? Say rượu không có kiểu bế đấy đâu.
Anh đem cô trở về phòng, đem cô vào bồn tắm, rửa ráy sạch sẽ cho cô.
Với lấy cái khắn tắm, anh lại nảy ra ý khác.
Một ý nghĩ tăm tối!
——————
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu vào phòng, hiện lên 2 thân ảnh cửa một người đàn ông da bánh mật với cơ 8 múi và người con gái người xinh xắn, xương xương nằm gọn trong lòng của người đàn ông đó.
Người ngoài nhìn vào: Chắc là đôi vợ chồng son!
Thế nhưng thực tế không phải vậy..
Nắng sớm làm Hạ Thư khó ngủ, cô mở mắt..
“…”
Quen biết anh bao năm nay, đúng là chưa một lần nhìn kỹ diện mạo của người đàn ông này, đôi lông mày hơi hất lên, giống hệt Thừa Hạ, điểm này cô rất thích, đôi môi thì nhỏ nhưng rõ ràng, Thừa Hạ lại môi trái tim, bất giác cô nghĩ, nếu như cô là con trai, cũng chưa biết phải yêu ai!
Cô bật cười, tay che miệng để không phát ra tiếng, hơi động.
Đàn ông dù không có giác quan thứ sáu nhưng cũng có thể cảm nhận được ai nhìn mình, nhất là chằm chằm không rời.
Anh khó chịu mở mắt
“A..”
“Em làm gì nhìn tôi chằm chằm?”
Cô lúng túng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói cô bất giác muốn nhìn, anh sẽ nghĩ như nào?
Liệu có giống như trong ngôn tình, nhìn cũng phải lấy thân báo đáp? Chắc không đâu ha?
“Emm.. em.. không có gì..không có gì.. em ngủ rồi..”
Hạ Thư quay lưng vào ngực anh thì bị anh kéo quay trở lại, giọng anh trầm ổn:
“Thế nào gọi là không có gì? Hửm?”
Cô nhìn anh , im lặng, vì có biết nên nói gì đâu!
“Em nhìn tôi mài mòn nhan sắc của tôi, nằm ngủ với tôi chiếm tiện nghi của tôi, em tính sao?”
Cô vẫn nhìn anh, bất ngờ, đây là ăn vạ trong truyền thuyết à?
“Em..”
Không biết nói gì, lại liếc qua chai rượu trống không trên bàn uống nước, cô lại nói
“Anh say rượu à?”
“…”
“Em nhớ lại ai say? Tôi say em có thể bế tôi lên giường hay sao? Em chắc?”
“À..ừm….có thể kéo lê mà?”
“Phụt.. tôi là người em có thể kéo được hay sao?”
Cô bé này đùa nhau với ai? 45kg m62 kéo tôi 70kg m85?
Bố mẹ Thừa Trung dáng dấp, sắc đẹp cũng tạm ổn nên khi đẻ ra hai người mọi thứ cũng gọi là ok, nhưng Thừa Trung khỏe hơn chiếm được nhiều hơn chút!
Thừa Trung ngả người, người một tay chống xuống đệm, một tay vòng qua eo giữ chặt cô, mặt đối mặt, Hạ Thư lại nhớ ra điều gì đó
“…”
A… Mì ý, cánh gà, humbergur, chuối…. ^.^
Xong nhìn qua cánh tay có mấy vết cắn, môi hơi đỏ, tóc tay anh hơi lộn xộn…
“Cánh tay anh chó cắn sao?”
“…”
“Chó em cắn!”
“Vậy tóc?”
“Mì Ý hạng sang của em đó! ”
“…”
“Vậy.. môi?”
“Em hôn!”
?!
“Không phải cắn sao ?!”
Hôn mà được như vậy, thần kì thật! Mặt mũi anh trước cô đã không còn nữa rồi. Anh là ai mà cô nỡ lòng nào giày vò anh vậy :)))
“A..”
Cô nhìn xuống quần áo, mỗi cái khăn tắm..
“…”
Mặt cô đỏ bừng, không biết nói gì.
Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí.
Anh nói cô ra mở cửa, anh vào mặc quần áo
Vừa mở cửa ra, cô đã bị một cái tất bốp vào mặt, vì anh vào phòng ngủ nên cách âm, dường như không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
“Tôi nói cô cái con hồ ly tinh này, cô dám cướp chồng tôi?”
Hạ Thư chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Hạ Mễ Liên lại nói tiếp
“Tôi có hôn ước với Thừa Trung, cô liệu hồn tránh xa anh ấy ra, không đừng trách con này độc ác..”
Hạ Thư bị tát đến ngây người, đau điếng, cô trước giờ luôn ôn nhu, biết chừng mực, chưa từng động vào ai, hôm nay cô bị tát, rất bất ngờ..
“Tôi không có..!”
“À lại còn chối, mày đang mặc cái gì trên người, mặc cái này cũng đòi quyến rũ chồng tao, ngực thì lép, được mỗi cái mông, nhà thì nghèo rớt, tương lai không có, mày lấy đâu ra tự tin mà dành đàn ông với tao???”
Cô ta đổi giọng, gầm lên, thật đúng, cứ khi nào dính đến đàn ông, phụ nữ mới bộc lộ hết nanh vuốt của mình ra, sẵn sàng cào cấu đối thủ.. Khốc liệt.. tàn ác.. đều là phái nữ với nhau.. đối xử với nhau chẳng bằng một con cún..
“Chỉ cần Hạ Thư nói tiếng đồng ý, cả Hạ Trung đều là của cô ấy! Thế đã đủ để so với cô chưa??”
Mải đối chất, hai người không để ý đến nhân vật chính đã đứng sau Hạ Thư, tay vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng, tay xoa đầu cô.
Mà cô ta không lường được Thừa Trung lại bảo vệ cô, lại kịp nghe hết mọi chuyện, mà đứng về phía cô, cô ta liền đổi giọng, dáng ưỡn ẹo, vẻ quyến rũ, anh nhìn thấy mà buồn nôn, mặt càng tất giận
“Anh Thừa Trung, sao anh lại đối xử với người ta như vậy, người ta là ..”
“Hủy!”
“Anh nói hủy cái gì?”
Cô ta chưa nói xong đã bị anh cắt ngang, không hiểu cho lắm!
“Hôn ước!”
Hạ Thư và Hạ Mễ Liên đồng thời quay ra nhìn anh, cô ta mặt ủy khuất, rưng rưng
“Thừa Trung ..”
“Hạ Thành bị đuổi việc!”
“Anh..”
“Hạ Gia phá sản!”
“Emm..”
“Cô bị phong sát!”
Thừa Trung lại nói thêm một câu
“Nói thêm một câu về tôi, cả nhà cô chẳng còn gì!”
Câu cuối cùng như tiếng sét đánh rầm vào đầu cô, cô ngã ngửa, vậy là hết rồi, chẳng còn gì rồi..
Ước mơ làm phu nhân chủ tịch Hạ Trung, ước mơ gả vào hào môn ước mơ được tiêu sài thỏa thích, trong chốc lát tan thành mây khói.
Người ta nói”ở hiền gặp lành”, ở dữ thì nghiệp quật đi!
Nói xong anh đóng rầm cửa, thư kí của anh kịp thấm những điều vừa rồi, anh tắt điện thoại, bế cô lại giường.