Lâm Vãn Vinh thấy nàng có vẻ hơi cô quạnh, thầm nghĩ: “Nha đầu kia không đơn giản chút nào, nhãn giới rất cao nền tìm ra một đối tượng phù hợp cũng không đơn giản, trong lòng nàng hẳn rất buồn, thật khó cho nàng.
Đến tìm Lạc Mẫn mà không gặp nên chẳng cần phải lưu lại nữa, Lâm Vãn Vinh chuyển thân rời đi. Lạc Ngưng tiễn hắn đến cửa đột nhiên mở miệng hỏi:
– Lâm đại ca ngày mai rãnh rỗi không?
– Rãnh rỗi?
Lâm Vẫn Vinh nghi hoặc. Nếu ngày mai Đại Tiểu Thư không có giao cho hắn việc gì, thì hắn đương nhiên rãnh rỗi.
– Lạc tiểu thư, hỏi ta rãnh không là muốn làm gì? Không phải mời ta đi thưởng trà uống rượu chơi đùa đấy chứ?
Lâm Vãn Vinh bật cười.
Lạc Ngưng cười đáp:
– Lâm đại ca lại chọc ta rồi, ta thật sự muốn mời ngươi cùng uống trà, chỉ sợ ngươi từ chối không đi. Gần đây ta cùng các huynh đệ tỷ mụi ở thư xã đang tích cực chuẩn bị cho Tái thi hội rất là mệt nhọc, thế nên nhân ngay mai đẹp trời, sẽ cùng mọi người xuất du một phen. Tất cả mọi người đều muốn gặp vị cao nhân đã đánh bại Trầm Bán Sơn ngày ấy, ta là thay mặt họ mời người cùng đi.
Giao du? Tiết mục của những tài tử tài nử này cũng thật phong phú a! Nhất thời Lâm Vãn Vinh nhớ tới cuộc sống thời đại học của hắn. Có ý tứ, có ý tứ! hắn cười cười:
– Lạc tiểu thư, không phải lại muốn ta ủng hộ đấy chứ.
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được khanh khách cười:
– Lâm đại ca lại nói đâu đâu, lần này giao du thuần túy là để mọi người thư giãn, buông lỏng tâm tình, hoàn toàn không liên quna đến tiền bạc.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Xin lỗi a, chỉ là thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp.
Lạc Ngưng khẽ:
-Nói như vậy, Lâm đại ca người đồng ý đi rồi?
“Việc này, được miễn phí ăn uống, ta thật sự nghĩ không ra bất cứ một lý do gì để cự tuyệt. ”
Lâm Vãn Vinh cười nói. Những ngày này phải bận rộn với chuyện Tiêu gia, thập phần phiền nhiễu, đi ra ngoài du ngoạn một phen cũng tốt, dù sao cũng không tốn tiền, ‘bất ngoạn bạch bất ngoạn,bạch ngoạn thùy bất ngoạn’?
(đại ý là không chơi cái không miễn phí, chơi miễn phí ai lại không chơi)
Lạc Ngưng thấy hắn đồng ý, trong lòng cao hứng vô cùng, nhẹ giọng nói:
– Lâm đại ca, cứ như vậy, sáng ngay mai ta sẽ chờ ngươi trước cửa Tiêu phủ. Được rồi, ta vừa rồi quên nói cho ngươi biết, gần đây thi xã của chúng ta đang tiến hành mở rộng, Quách Vô Thường công tử cũng đã gia nhập vào thi xã.
Ta chết mất, ngay cả biểu thiếu gia cũng có thể tham gia vào thi xã ư? Vậy có thể thấy được chất lượng tài tử đang giảm xuống mạnh a! Sinh ý của thư xã này cũng thật thập phần khởi sắc, vừa nhận người vào, vừa thu tiền, chiêu khuếch trương này quả nhiên hiệu quả.
Vừa trở về phủ, Đại tiểu thư liền hỏi hắn:
– Lâm Tam, ngươi ổn cả chứ?
– Cây ngay không sợ chết đứng, ta có thể xãy ra việc gì chứ
Lâm Vãn Vinh cười he he.
Đại tiểu thư liếc hắn một cái:
– Ngươi mà cũng gọi là cây ngay? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay Uyển Doanh tiểu thư tìm tới trước cửa, bồi hồi đứng ngoài mãi, rốt cuộc cũng không tiến vào. Ta phải sai Tứ Đức tìm ngươi, ngươi sau này cũng nên cẩn thận một chút.
– Đại tiểu thư, người còn không rõ ư? Đó là môt liên hoàn kế, ta còn sợ nàng không tới tìm ấy chứ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Đích thực, đối với Đào Uyển Doanh mà nói, đây gọi là kế trong kế. Nàng ta vốn là hoài nghi Lâm Tam phá mất sự trong sạch, hung hăng muốn liều mạng, đến khi Lâm Vãn Vinh uốn ba tấc lưỡi nói một hồi, thì việc này hoàn toàn được giải quyết. Ngay cả ai đã giở trò Đào Uyển Doanh cũng không thể tìm ra được, vậy mới gọi là thê thảm.
Đây vốn là một sách lược đả kích liên hoàn, hôm nay nếu hắn trong lòng cứng rắn một chút, khẳng định là hoàn toàn không rõ sự tình sau này ra sao, bởi Đào Uyển Doanh lại đang quẩn bách, nếu ngay cả là ai đã làm ô nhục mình cũng không biêt e rằng là sẽ nổi điên lên.
Đại tiểu thư nghe hắn nói rõ sự tình thì cũng hiểu được, nói đến chỗ sinh lý vệ sinh, Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn:
– Ngươi sao mà những chuyện như vậy cũng có thể nói đến, thực là trời sinh vô sỉ.
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
– Ta đây chính là tiến hành phổ cập khoa học tri thức, Đào tiểu thư say này phải cảm tạ ta mới là phải.
Đại tiểu thư hừ một tiếng:
– Ngươi cũng không biết từ đâu có chủ ý xấu xa này, Uyển Doanh là một cô nương tốt, lại bị ngươi làm cho rơi vào tình cảnh như vậy. Ai mà đắc tội với ngươi, xem như đã tự tìm đường chết.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng kêu oan:
– Đại tiểu thư, ta đây chính là hoàn toàn vì người mà dẹp chuyện bất bình không có một chút tư tâm, ngươi cũng nên tha thứ cho ta. Huống chi, ta hôm nay đã nhắc nhở cho cô ta, muốn cô ta có thể phát hiện ra được rõ ràng vấn đề trong chuyện này. Xem như ta đã luyện tính tình cho cô ấy, cũng là việc nhân đức.
Tiêu Ngọc Nhược cười nói:
– Ta nói không lại được ngươi. Chuyện xấu lại bị ngươi nói thành chuyện tốt, ngươi cũng thật là đệ nhất. Nếu sau này Uyển Doanh phát hiện ra chuyện này hết thảy là do ngươi gây ra, để xem ngươi làm sao giải thích.
Ta chỉ là dọa nàng, so với nàng đe dọa giết người, còn lương thiện hơn. Lâm Vãn Vinh không muốn cùng Đại tiểu thư đôi co tiếp về vấn đê này, liền cười:
– Ngày mai ta muốn xin ngươi nghỉ một hôm.
– Ngươi mới là tốt được vài ngày, đã muốn làm biếng rồi ư, những ngày này ngươi nên cố gắng học tập một chút, tương lai Tiêu gia chúng ta sẽ phụ thuộc vào ngươi.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói.
Lâm Vãn Vinh nghe những lời này phát ra tức thì một thân đổ mồ hôi lạnh, phụ thuộc vào ta, thế là ý tứ gì? Ta mặc dù thích Nhị tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có nghĩ đến kết hôn, cái gì cũng phụ thuộc vào ta cả. Hắn cười ha ha:
– Trong mấy ngày tới công việc ở phủ lý và xưởng chế tạo không phải là bận rộn lắm, ta cũng muốn đi ra ngoài một phen. Vừa lúc biểu thiếu gia gần đây học vấn tăng mạnh, đã được Kim Lăng thư xã thu nạp làm hội viên, ngày mai thư xã bọn họ có hoạt động giao du, thịnh ý mời thiếu gia, ta sẽ đi cùng để hỗ trợ, cho nên muốn xin Đại tiểu thư cho nghỉ.
Bởi vì thái độ của Đại tiểu thư đối với Lạc Ngưng, không thể nói là do Lạc tài nử mời, nếu không thì “hoàng nên ba lạc khố đang, bất thị thỉ dã thị thỉ liễu” (bùn dính vào đít quần, không phải phân thì cũng thành phân). Trách nhiệm cứ cho biểu thiếu gia gánh hết, hết thảy đều không liên quan đến ta.
– Kim lăng thư xã?
Đại tiểu thư nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
– Vậy Lạc tiểu thư cũng đi à?
– Việc này, hình như không có nghe nói nàng muốn đi.
Lâm Vãn Vinh không hề chớp mắt nói, trong lòng lại thêm vào một câu “cũng không có nghe nói nàng không đi”
– Như thế…
Đại tiểu thư nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Vậy ngươi hãy đi đi, nhớ kỹ là phải chiếu cố đến biểu ca, đừng để cho hắn bị người khác khi dễ.
Khả năng của Quách Vô Thường, Đại tiểu thư trong lòng rất rõ, hắn có thể gia nhập vào thư xã thanh cao này, đương nhiên đã phải tiêu tốn không ít bạc. Cùng với những Kim Lăng tài tử ở một chỗ, hắn nhất định sẽ bị coi thường, nhưng có Lâm Tam theo cùng dám chắc sẽ không phải thua thiệt.
Lâm Vãn Vinh vui vẻ nói:
– Đại tiểu thư ngươi cứ yên tâm đi, chính vì lo lắng điều này, ta mới từ trong trăm mối bận rộn trích ra ít thời gian, đi theo bên người thiếu gia. Hắc hắc, ta xem ai dám khi dễ hắn, đánh chó phải ngó mặt…à, đánh thiếu gia cũng phải nhìn Đại tiểu thư chứ, có phải không?
Đại tiểu thư liếc hắn một cái bật cười:
– Ngươi thật là thích nói bậy.
Nàng nhỏ giọng thở dài:
– Nếu biểu ca có được một nửa tài học đảm lượng của ngươi, mẫu thân cũng sẽ không phải ngày ngày vì biểu ca mà lo lắng. Ai…!
Sáng sớm hôm sau, Lạc Ngưng quả nhiên như đã hẹn chờ ở trước cửa. Hẹn hò nam nữ, lại để cho nữ hài tử phải chờ, thật tội quá tội quá!
Lâm Vãn Vinh rửa mặt, mặc vào bộ thanh y tiểu mạo tiêu chuẩn của gia đinh, sau đó liền nghênh ngang đi tới cửa. Hiện nay thanh y tiểu mạo tại Kim Lăng đang rất phổ biến, gia đinh của Tiêu gia đi ở trên đường lại càng khí phách hơn, Lâm Tam ca danh chấn Kim Lăng, như sấm bên tai, nếu mà không đường hoàng đi lại trên đường cái, thì cũng là không công bằng với tấm thân này.
Biểu thiếu gia hôm nay mặc trường bào màu trắng, phe phẩy chiếc quạt nhỏ, đội chiếc mũ thư sinh với một cái trâm hoa hồng, đích thực là bộ dáng của một tài tử. Tiêu tốn tiền bạc vào nhị lưu đại học quả nhiên cũng đã trở nên phong nhã, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
– Thiếu gia, ta tới rồi.
Quách Vô Thường cùng Lâm Tam chính là có mối quan hệ sâu sắc, hắn là lão lãnh đạo nhưng cũng không dành lấy những chỗ tốt của lão thuộc hạ, lập tức kéo ống tay Lâm Vãn Vinh bảo:
– Lâm Tam, ta vừa mới nghe Lạc tiểu thư nói ngươi cũng được mời, thật là tốt, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Lâm Vãn Vinh đương nhiên hiểu được ý tứ của lão lãnh đạo, gật đầu đáp:
– Đúng là như vậy, hôm nay ta nhất định hỗ trợ thiếu gia chu toàn.
Lạc Ngưng từ trong kiệu ngó đầu ra nói:
– Lâm đại ca, huynh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.
Lâm Vãn Vinh thấy sắc trời mới lúc rạng đông, trong lòng lấy làm kinh ngạc:
– Lạc tiểu thư, xuất du gì mà sớm như vậy? Chúng ta hay là trước hết hãy tìm một chỗ uống trà rồi hẵng đi.
Lạc Ngưng lắc đầu cười nói:
– Hôm nay có một vị đại nhân vật đã cùng ta đã ước định thời gian, chúng ta thân là hậu sinh vãn bối, làm sao có thể đến chậm? Nên đến sớm chờ vị tiên sinh kia mới là đúng đắn.
Đại nhân vật? Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái, tiểu nữ này sao hôm qua đâu có nhắc đến đại nhân vật gì. Trời, tiểu nhân vật như ta, sợ nhất chính là phải gặp cái gì đại nhân vật.
Lạc Ngưng thấy hắn lộ vẻ đau khổ, nhịn không được cười lên một tiếng, vẫy tay gọi hắn, đợi hắn tới gần, nàng từ trong kiệu nhỏ lấy ra một thứ đưa cho hắn một chiếc hộp rồi nói:
– Lâm đại ca, đây là bánh Bát Bảo mà ta hồi sáng khi thức dậy đã làm, huynh hãy ăn đi.
Trong chiếc hộp có bảy tám khối bánh ngọt, trong đó còn có nửa miếng bánh Lạc Ngưng cắn còn dở. Lạc Ngưng mặt đỏ lên, lấy trở về nửa miếng bánh nắm trong tay.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
– Lạc tiểu thư, đây thực sự là ngươi đã làm?
Lạc Ngưng ngượng ngập nói:
– Ta thuở nhỏ không có mẫu thân, cha lại bận rộn với công việc, chỉ học trộm chút tay nghề, đã khiến đại ca chê cười rồi.
Lâm Vãn Vinh lấy một miếng bánh lên cắn một cái, cảm thán nói:
– Không chỉ có hình dáng bắt mắt, hương vị cũng rất tuyệt vời, Lạc tiểu thư, không nghĩ tới nàng ngoài làm thơ, làm món bánh ngọt này cũng rất ngon. Quả nhiên là ‘nhập đắc thính đường, hạ đắc trù phòng”* hắn trong lòng lại còn thêm một câu:”thượng đích đại sàng”. **
Lạc Ngưng nhớ tới ngày ấy cùng hắn nói qua về tiêu chuẩn chọn bạn đời ‘văn năng nhập tương, vũ năng sa tràng’ liền biết hắn là cố ý lấy việc này để đùa giỡn, nhịn không được mặt đỏ lên, khẽ nói:
– Lâm đại ca, huynh lại cười ta rồi.
Lâm Vãn Vinh ha hả cười, lại nuốt tiếp miếng bánh ngọt lớn vào miệng, Lạc Ngưng thấy thế mỉm cười, vung tay lên, chiếc kiệu nhỏ liền đi trước dẫn đường.
Bởi vì chuyến giao du này là của thư xã, địa điểm Lạc Ngưng cùng với những tài tử tài nữ ước hẹn nằm tại cửa Kim Lăng thư viện. Khi ba người đến nơi, trước cửa đã tụ tập khoảng ba mươi người, nam nữ đều có.
Mọi người vừa thấy bên cạnh kiệu của Lạc Ngưng có một công tử chân đi giày xanh, đầu đội một cái mũ gia đinh, liền lập tức tiếng xôn xao bàn tán trỗi dậy, có mấy nữ tử lần trước đã gặp qua, hoan hô kêu lên:
– Lâm tam ca, Lâm tam ca!
__________________________________________________ ___
Con người nổi tiếng có khác a! Khắp nơi đều có bao nhiêu ong bướm câu dẫn, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nghĩ, đi tới gần liền ôm quyền cười nói:
– Các vị tiểu thư gọi ta à? Chào mọi người, tại hạ Lâm Tam, ra mắt chư vị đại tỷ.
Người nào mà không biết Lâm Tam, nhìn thấy hắn mặc bộ đồ độc nhất vô nhị này thì cũng đều đoán ra đây chính là tiểu gia đinh Lâm Tam gần đây danh tiếng cực thịnh, ngoại trừ những chuyện đã qua, nhìn không ra hắn có bao nhiêu bản lĩnh.
Có mấy vị tiểu thư lần trước đã gặp qua tại thư viện giữ chặt lấy Lâm Tam líu lo nói:
– Lâm Tam ca, nghe nói ngươi một mình đánh bại vua câu đối của bảy tỉnh phía Bắc, ngươi thật lợi hại a!
– Tam ca, tam ca, ‘vị lão tư các lão -vô tài tố tú tài’,* ngươi như thế nào có thể nghĩ tới? Lúc ấy tâm tình như thế nào? Có cảm giác đã bị vũ nhục hay không? Có phải là vì Giang Nam tài tử chúng ta mà xuất đầu hay không?
– Tam ca, ngươi thay đổi hí pháp là học từ đâu thế? Có thể tại đây giải thích một chút được không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, những nữ tử này tập trung tại cùng một chỗ, thi nhau hỏi, cũng không biết làm thế nào.
Ngày đó không nhiều tài tử tham gia yến hội, nên cũng không thấy Lâm Tam đã khuất nhục được Trầm Bán Sơn như thế nào, đều chỉ là nghe kể lại. Hôm nay nhìn gia đinh nho nhỏ này, trong mắt có đôi chút tò mò, phần nhiều là khinh thường và ghen ghét.
‘Nhân tính bách thái, giai thị như hà a’ Lâm Vãn Vinh nhìn qua thần sắc của tất cả mọi người, trong lòng cảm khái nghĩ. Lạc Ngưng cười nói:
– Lâm đại ca, có một lượng đông đảo người theo sau như thế, trong lòng huynh cảm giác thế nào?
– Chà, xem ra ta lần sau ta sẽ xuất bản tuyển tập thi từ doanh liên, gọi là ‘Lâm Tam dữ doanh liên’, nói không chừng có thể bán được không ít bạc.
Lâm Vãn Vinh nói.
Lạc Ngưng bật cười:
– Điều này mà còn cần huynh nghĩ đến ư? Sớm đã có vài người nghĩ tới rồi. Hiện giờ người kể chuyện tại quán trà quán rượu, mang những chuyện xưa của huynh tại Hàng Châu Tình Vũ lâu, tập trung thành những đoạn ngắn, đang ở trà lâu tuyên giảng đó.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, có người tuyên truyền miễn phí thật là sướng, đây chính là điều ta rất mong muốn mà.
Lâm Vãn Vinh chỉ vào mấy tài tử đang nhìn mình chằm chằm:
– Lạc tiểu thư, vậy mấy vị kia là người nơi nào? Có vẻ không giống Kim Lăng tài tử chúng ta.
Lạc Ngưng gật đầu nói:
– Lâm đại ca nhãn lực thật tốt, bởi vì bây giờ cũng sắp tới Kim Lăng Tái thi hội, mấy vị tài từ đó đều là đến từ phương Bắc. Hôm nay cùng với chúng ta giao lưu một phen.
Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng:
– Không phải là đồng minh của bảy tỉnh phía Bắc đấy chứ? Vậy chẳng phải là tới vì Trầm Bán Sơn tới đây gỡ thể diện à?
Lạc Ngưng gật đầu:
– Những tú tài môn đồ Thư hữu đồng minh của bảy tỉnh phía Bắc cũng đều có thể tham gia. Đại ca, không dối gạt huynh, từ sau khi huynh đánh bại Trầm Bán Sơn, có nhiều tài tử tới tham gia Kim Lăng Tái thi hội hơn, phương Bắc cũng có không ít tinh anh tới rồi. Chỉ sợ chuyện nam bắc chi tranh là không thể tránh khỏi.
– Có cạnh tranh mới có phát triển, như vậy mới tốt.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Tài tử vốn không phân biệt nam bắc, bất quá, kiểu như bảy tỉnh phía bắc tổ chức thành đồng minh, coi như đã tự định ra cho mình một giới hạn, vậy nên mới việc nam bắc tranh đấu.
– Nhưng chúng ta là Kim Lăng thi xã, đứng ra tổ chức hội thơ, cũng không thể quá mất mặt.
Lạc Ngưng nói tiếp:
– Cho nên, ta mới muốn mời đại ca đến làm trấn xã chi bảo của thi xã chúng ta.
‘Trấn xã chi bảo? Trời ạ, lão tử có thể đạt đến danh tiếng này sao?’ Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Tốt lắm, ta đây da mặt rất dày, trở thành bảo bối của nàng, hy vọng sẽ không khiến nàng thất vọng.
Nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, Lạc Ngưng khẽ ‘ừm’ một tiếng, hai má ửng hồng, thẹn thùng không chịu nổi, không dám cùng hắn nói tiếp nữa.
Mấy vị tài tử phương Bắc và tài tử Kim Lăng thư viện, tổng cộng mấy chục người, kéo nhau hướng ra ngoại thành. Lâm Vãn Vinh vô luận hành động hay trang phục, bên cạnh bọn họ đều rất khác biệt, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt. Dọc theo đường đi có vài tiểu thư lại cứ đi theo bên người hắn, không ngừng mời hắn xem xét hộ mấy bài thơ họ viết, trong mắt thỉnh thoảng xuất điểm xuân tình.
Lâm Vãn Vinh liền đưa những bài thơ này cho biểu thiếu gia, cười nói:
– Học vấn nho nhỏ của ta, đều là do thiếu gia nhà ta dạy cho, mọi người phải nhờ hắn chỉ điểm cho mới phải.
Biểu thiếu gia cầm lấy những bài thơ này, ra vẻ trang nghiêm nói:
– Vị tiểu thư này, câu ‘xuân phong liêu ngã tâm’ không ổn, không bằng thay đổi thành ‘xuân phong phủ ngã hung’.
Lạc Ngưng sớm đã xuống khỏi kiệu, đi tới bên Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lâm đại ca, mới có trải qua mấy ngày mà những tiểu thư trong thành Kim Lăng này e rằng đều đã bị mê hoặc bởi tài học của ngươi.
Mê hoặc, ta tình nguyện bị mê hoặc bởi thân thể cường tráng của ta, Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Lạc tiểu thư, nàng nói hôm nay có một vị đại nhân vật đến, không biết vị đại nhân này bao nhiêu tuổi rồi?
Hắn lo lắng nghĩ thầm, chẳng lẽ là Từ Vị? Không có khả năng, lão nhân này bây giờ đang bận rộn với việc tiêu diệt Bạch Liên, rửa sạch quan trường Giang Tô, hành tung thập phần bí mật, làm sao có thể công khai lộ diện đây? Chẳng lẽ cũng giống như ta?
Lạc Ngưng mỉm cười:
– Là ân sư của ta khi học ở kinh thành học viện, cũng là nữ quốc học nổi danh phương Bắc. Trong số tài tử nam bắc, cũng cũng khá nổi tiếng, đối với những người đọc thi thư như chúng ta, thì đây chính là đại nhân vật rồi.
– Nữ quốc học?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút hỏi:
– Bao nhiêu tuổi rồi? Không phải nữ tế tửu lần trước đưa tới đối thơ đấy chứ?
Lạc Ngưng lắc đầu đáp:
– Không phải nàng ấy. Lần này là ân sư của ta, đã năm sáu mươi tuổi. Năm nay mới từ kinh thành tới tham gia hội thi thơ Kim Lăng. Hôm qua vừa đến thì hôm nay chúng ta đặc biệt mời sư phụ xuất du.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, kinh thành học viện, đại khái cũng tương đuơng với đại học Bắc Kinh bây giờ, từ bên trong tuỳ tiện triệu đến một lão bà, cũng được xưng là quốc học, chính là đại nhân vật trong mắt Lạc Ngưng các nàng. Quả nhiên thâm bất khả trắc, có cơ hội có thể đưa Nhị tiểu thư vào bên trong đào tạo một phen.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, thoát chốc cũng đã đến ngoại thành. Tuy là đầu mùa đông, nhưng vẫn còn đó cảnh non xanh nước biếc, những cánh đồng trải dài vô tận hiện lên trong tầm mắt. Trong làn sương mờ ảo, có mấy người nông dân dậy sớm ra đồng, dáng vẻ như thể nhàn nhã dạo chơi.
Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, đi dạo buổi sáng sớm giữa không khí trong lành, thật là sảng khoái a!
Mọi người đi đến trước một cái lều liền dừng lại, chỉ thấy xa xa có hai thân ảnh chậm rãi đi tới, phía trước là một nữ nhân, mặc hoa bào màu trắng, khoảng năm sáu mươi tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc nghiêm trang, ánh mắt lãnh đạm, tựa như là thấy ai cũng không vừa mắt.
Lạc Ngưng vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ:
– Ngưng nhi bái kiến ân sư.
Đây chính là sư phụ của Lạc Ngưng? Giống y chang ‘Diệt Tuyệt sư thái’ a! Chư vị học tử cũng vội bước lên phía trước bái kiến:
– Đệ tử bái kiến Mai đại quốc học.
Nhìn thấy bộ dạng cung kính của các học viên, có thể thấy Mai đại quốc học này thật sự là một vị đại nhân vật. Lâm Vãn Vinh vỗ vai Quách Vô Thường hỏi:
– Thiếu gia, ngươi có biết vị Mai đại quốc học này không?
– Việc này, ta không hay qua lại kinh thành, cho nên cũng không biết rõ lắm.
Biểu thiếu gia cũng không hề ngượng ngập nói.
Một vị tiểu thư theo sát bên Lâm Tam liền trả lời:
– Tam ca, vị này là Mai Nghiễn Thu sư phụ, chính là một vị quốc học nổi danh ở kinh thành, nghe nói có rất nhiều tài tử nổi danh đều là từ môn hạ của bà xuất ra, ngay cả những đạt quan quý nhân ở kinh thành, cũng tranh nhau bái bà làm sư phụ đó.
Lâm Vãn Vinh ‘ồ’ lên một tiếng, Mai Nghiễn Thu cũng thu nạp những đạt quan quý nhân làm đệ tử, như thế nào lại có bản mặt lạnh lùng vậy, cứ như thể là ta thiếu nợ bà mấy trăm tiền ấy.
Mai Nghiễn Thu nâng Lạc Ngưng dậy nói:
– Tốt lắm, Ngưng nhi, mấy năm không gặp, con ngày càng trở nên xinh đẹp.
Lạc Ngưng ngượng ngùng không biết nói gì, hai má ửng hồng.
Mai Nghiễn Thu gật gật đầu, nói với Lạc Ngưng:
– Ngưng nhi, sau khi ngươi rời kinh thành, ta lại thu đệ tử mới, con cũng nên biết một chút.
Bà hướng về người phía sau gật đầu, trên mặt mỉm cười:
– Con cũng đến gặp Ngưng nhi một lần đi.
Từ phía sau Mai Nghiễn Thu một người đi ra, hướng về Lạc Ngưng hành lễ:
– Tại hạ Triệu Khang Ninh, xin chào Lạc tiểu thư.
Lạc Ngưng thần sắc sửng sốt, căn bản là không có nghĩ lại gặp Tiểu vương gia ở đây, mà lại còn bái ân sư của mình làm sư phụ.
Mai Nghiễn Thu nói:
– Tiểu vương gia là người nhân hậu, hiểu biết sâu rộng, tài học xuất chúng, ta tại kinh thành liền thu hắn làm đệ tử, các con sau này cũng nên thân cận nhiều một chút.
Những tài tử tài nữ của Kim Lăng thư xã, vừa nghe nói đến vị công tử phong độ anh tuấn xuất hiện trước mắt, chính là Tiểu vương gia, nhất thời ầm ĩ lên. Mấy tiểu thư vây lấy Lâm Tam lúc trước bây giờ đều đã tới trước mặt tiểu vương gia. So sánh với gia đinh Lâm Tam, thì thân phận Tiểu vương gia hiển nhiên một trời một vực.
Bên người Lâm Tam mới vừa rồi còn ồn ào nhiệt náo, trong nháy mắt đã yên tĩnh hẳn, Lâm Vãn Vinh thầm than: “Con mẹ nó, thái tử đảng quả nhiên cũng có mị lực, cho dù là một cục phân chó mà có dính hai chữ hoàng gia, cũng thơm ngát a!
Biểu thiếu gia bất bình nói:
– Tiểu vuơng gia có gì là ghê gớm chứ, nói về tướng mạo sao bì kịp ta, còn nói về tài học thì ngay cả so với Lâm Tam cũng còn kém, làm sao bằng một người như lão tử chứ?
Lạc Ngưng đứng ở trước sư phụ, ở lại cũng không phải, rời đi cũng không phải, Triệu Khang Ninh kia thì nhã nhặn tinh tế, nói chuyện một lúc, những tài tử tài nữ chung quanh hoan hô liên tục.
“Mẹ nó, lão tử nghỉ ngơi đã”, Lâm Vãn Vinh phủi một chỗ đất, kéo biểu thiếu gia lại cùng nhau ngồi xuống. Hai gã đều đang buồn bực liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, chợt nghe một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâm Vãn Vinh vừa mở mắt, thì thấy rất nhiều tài tử tài nữ đều tụ lại xung quanh Triệu Khang Ninh và Mai Nghiễn Thu.
Triệu Khang Ninh cười nói:
– Nếu chư vị đồng đạo ưu ái, vậy Khang Ninh cũng xin thử một phen.
Hắn hơi trầm ngâm, nhìn về phía mấy nhân ảnh xa xa, mỉm cười nói:
– Ta ra vế đối trên là ‘nhất dương dẫn lưỡng cao’.**
Lâm Vãn Vinh nhìn theo nhãn thần của hắn, nhất thời khí tức nổi lên.