– Đại Hoa sứ giả?
Ngọc Già nhíu mày lại:
– Mấy ngày trước Hồ Bất Quy, tướng thủ ở Ba Ngạn Hạo Đặc đã phái người tới bái kiến ta, bây giờ lại là Đại Hoa sứ giả ở đâu chui ra thế? Ngươi đã hỏi rõ ràng chưa?
Nạp Lan vội vã gật đầu:
– Nô tì hỏi qua rồi, trên người người đó có ấn tín của hoàng đế Đại Hoa, mời đại hãn xem.
Tiểu cung nữ trình vật trong tay lên, Ngọc Già cầm lấy đưa mắt lướt qua, đó là một mảnh kim bài lấp lánh, một mặt điêu khắc kim long đang nhe nanh múa vuốt, mặt kia là bốn chữ lớn “NHƯ TRẪM THÂN LÂM”!
Ngọc Già nhíu mày lại vẻ khó hiểu:
– Đặc sứ này tên là gì, hắn đến vì chuyện gì thế?
Nạp Lan che miệng yêu kiều cười nói:
– Đặc sứ chỉ đưa đến một tấm kim bài, đến cả tên cũng chưa nhắc đến với nô tì. Còn về chuyện đến làm gì Nạp Lan càng không biết được!
– Vậy giờ hắn ở đâu?
– Đang đợi ở bên ngoài lều của chúng ta。
– Hứ.
Ngọc Già vứt tấm kim bài lên chiếc bàn bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng nói:
– Cái tên đặc sứ gì đó này quả thực rất không hiểu chuyện, tới cầu kiến bản hãn mà lại không thông danh không báo tính, hắn coi Đột Quyết ta là cái gì đây? Lệnh bài của hoàng đế Đại Hoa tại thảo nguyên của chúng ta chẳng làm ăn gì được, cứ để hắn chờ ở bên ngoài đi!
– Thế này…
Tiểu cung nữ trợn mắt há mồm, vội vã nhìn sang Hương Tuyết mà nháy nháy mắt ra hiệu.
– Đại khả hãn!
Hương Tuyết nhỏ giọng nói:
– Đã là người từ Đại Hoa tới, lại không muốn thông báo tính danh, nói không chừng là người mà hãn vương phái tới đó! Hay là người gặp hắn một lần đi!
– Hắn phái tới?
Ngọc Già sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kéo rèm định lao ra. Suy nghĩ một chút lại dừng chân lại, sẵng giọng tức giận nói:
– Cái tên không có lương tâm đó, hai tháng rồi, đến một bức thư cũng không viết cho ta! Phái người đến có là cái gì? Ta chẳng muốn gặp đâu!
– Ồ…
Nạp Lan thất vọng thở dài một tiếng:
– Vậy tôi kêu hắn trở về vậy!
Tiểu cung nữ xoay người muốn đi hồi đáp, Ngọc Già thần sắc gấp gáp, vội nói:
– Chậm đã!
Nạp Lan ngẩn ngơ khó hiểu quay đầu lại, Kim Đao khả hãn mặt mũi đỏ bừng nhỏ giọng nói:
– Dù sao cũng là từ Đại Hoa xa xôi tới, không gặp cũng không hay. Các ngươi kêu cái tên đặc sứ gì đó chờ ở ngoài cửa, đợi ta xử lí xong công văn, nếu có thời gian sẽ đi gặp hắn.
– Vâng!
Tiểu cung nữ cười hì hì đáp:
– Nạp Lan hiểu rồi. Tôi sẽ kêu tên đặc sứ đó chờ ở ngoài cửa, đại khả hãn rảnh thì sẽ gặp, không rảnh thì thôi!
Ngọc Già hai má nóng bừng, mỉm cười không nói, ánh mắt mềm mại vô cùng.
Hương Tuyết bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút mỏi mệt, vội vàng khuyên:
– Đại khả hãn, người thân thể không khỏe, ngàn vạn lần đứng cố nữa. Công văn này vẫn còn có thể lưu lại đến ngày mai xử trí mà.
Đột Quyết vừa gặp đại biến, quốc sự rất nhiều, dọc đường đi lần này công văn đã chất thành đống cao như núi. Kim Đao khả hãn lặng lẽ lắc lắc đầu:
– Chuyện hôm nay cần phải hôm nay làm xong, nếu ta lười nhác thì sẽ không phải với phụ hãn và Tát Nhĩ Mộc.
– Nhưng tiểu vương tử trong bụng người thì sao? nếu hãn vương nhìn thấy còn không đau lòng đến chết sao?!
Ngọc Già xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
– Mới có hơn một tháng thôi, không phải vội! Hừ, nếu hắn thật sự đau lòng vì ta thì cũng sẽ không lâu như vậy mà đến một bức thư cũng không gửi tới!
Hương Tuyết nghe mà lè lưỡi ra:
– Hãn vương mới rời khỏi đây chưa đến hai tháng, Đại Hoa và Đột Quyết cách nhau ngàn vạn dặm, cho dù người có viết thư, cũng chẳng thể nhanh như vậy đã gửi đến nơi!
Nhìn về đống công văn kia, hai má Ngọc Già hơi nóng lên, lặng lẽ vuốt ve cái bụng bóng láng của mình, trong mắt lóe ra một tia ôn nhu vô cùng:
– Cũng phải, hôm nay cứ xử trí một nửa trước đã, đều là tên xấu xa đó hại người.
Hương Tuyết cười hì hì, vội vã dọn đi quá nửa đám công văn ấy.
Ngọc Già chậm rãi ngồi xuống vương tọa màu vàng, ánh mắt trầm tịch lặng lẽ, thanh xuân thiếu phụ mĩ lệ động nhân sau nháy mắt đã biến thành một tuyệt sắc thiên kiêu lãnh đạo thảo nguyên. Công văn mà các bộ lạc báo lên đều hiện ra trước mắt nàng.
Hiệp nghị hòa bình mới kí được hai tháng, người Đột Quyết đã từ chinh chiến quanh năm chuyển thành ở cùng và hòa thuận với địch nhân ngày trước, trong chuyện này tự nhiên là có rất nhiều xung đột và tranh chấp. May mà khu buôn bán tự do đã bước đầu được hình thành, tác dụng cải thiện cuộc sống của dân chúng Đột Quyết đã bắt đầu hiển hiện, những tiếng phản đối trong nội bộ đã dần dần yếu đi.
Công văn của các bộ lạc đa phần là có liên quan tới cục diện mới, đều là cảm thụ chân thực của người Đột Quyết. Ngọc Già có lúc nhìn mà vui vẻ gật đầu, có lúc lại nhíu mày trầm tư. Cây bút trong tay chưa từng dừng lại.
Cái bộ dạng chăm chỉ siêng năng của nàng, Hương Tuyết nhìn mà không khỏi lo lắng, nàng vội nhắc nhở:
– Đại khả hãn, đã sắp một canh giờ rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.
Ngọc Già gật gật đầu, cây bút trong tay vẫn không dừng lại.
Cung nữ Đột Quyết nháy nháy mắt nói:
– Đại khả hãn, vị Đại Hoa sứ thần đó đã đợi được một thời gian rồi, người có muốn đi gặp hắn không?
– Kêu hắn vào đi!
Hương Tuyết lén mỉm cười, lặng lẽ lui xuống.
Không bao lâu sau, trong kim trướng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tựa như vừa nhanh lại vừa trầm trọng.
Đại khả hãn đang bận với đám công văn, nghe thấy có người tới, đến đầu cũng chẳng ngẩng lên, lạnh nhạt nói:
– Ngươi chính là đặc sứ tới từ Đại Hoa?!
Trong trướng tĩnh lặng vô cùng, lờ mờ có thể nghe thấy những tiếng hô hấp gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch, nhưng lại không có ai nói gì.
Trầm mặc trong chốc lát, cổ tay Ngọc Già đột nhiên nhẹ bẫng đi, thân thể sau nháy mắt cứng lại, kim bút lặng lẽ rơi xuống đất.
– Ngươi, ngươi là ai?
Lệ châu lóng lánh nhuốn lên hàng mi dài, ánh lên những tia sáng động nhân, mặt nàng buồn vui xen lẫn, thân thể run rẩy kịch liệt, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
– Nàng đoán xem!
Một thanh âm tràn ngập nỗi nhớ nhung vang lên, trong tai nàng chỉ còn lại sự ôn nhu.
Trời đất tựa như đang xoay chuyển. Kim Đao khả hãn toàn thân run rẩy kịch liệt, nàng hắng giọng một tiếng, đôi tay ngọc xô đổ đống công văn trên bàn, nàng hung hăng ném chiếc khăn lụa về phía hắn:
– Ngươi đến làm cái gì? Đồ xấu xa vô tình vô nghĩa ngươi, ta chẳng thèm nhớ đến ngươi!!
Chiếc khăn lụa mềm mại tựa như đang nhảy múa trong cơn mưa nước mắt vô biên trong trướng, lặng lẽ bay tới mặt hắn, ôn nhu đến không nói lên lời. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, khẽ lên tiếng gọi:
– Tiểu muội muội…
Ngọc Già như bị sét đánh, hai bàn tay cầm lấy công văn sững sờ đứng đó, tựa như đã bị hóa đá vậy. Nước mắt tuôn rơi như mưa tháng ba, lặng lẽ chảy xuống.
Dung nhan nàng vừa mĩ lệ vừa tiều tụy, trong ánh lệ quang vô biên hệt như một bông hải đường hé nở, đẹp đẽ vô ngần. Lâm Vãn Vinh nhìn như si như dại, nuốt nước bọt nói:
– Tiểu muội muội của ta…
Nguyệt Nha Nhi run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn mặt đen quen thuộc kia, nụ cười xấu xa kia. Bóng hình mà nàng chờ đợi vô số ngày đêm đã xuất hiện ngay trước mắt, nàng đột nhiên có một loại ảo giác không chân thực.
Trong làn nước mắt mông lung, vô số những ưu thương và vui vẻ đồng thời ào lên trong lòng.
– Oa lão công…
Nàng ôm chặt lấy hắn, yêu kiều mỉm cười. Hai gò má đầy nước mắt áp chặt vào ngực hắn, dung nhan mĩ lệ diễm tuyệt thế gian.
Toàn thế giới chỉ có tiểu muội muội có thể gọi ra ba chữ này! Lâm Vãn Vinh lập tức như bị điểm trúng huyệt đạo, sững sờ đứng đó chẳng nói được câu nào.
Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc đó! Hai người lặng lẽ ôm nhau, tâm linh như đồng thời rung động.
Bọn họ đều là người tuyệt đỉnh thông minh trên đời, nhưng lại chẳng thể nào tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình lúc này. Cho dù là trời cao đất rộng cũng vĩnh viễn chẳng thể so được với cảm giác trong lòng họ lúc này.
Từ giữa chiều cho đến hoàng hôn, hai người lặng lẽ ôm nhau, không nói một lời nào. Cả thế giới đều như đã rơi vào trong tay bọn họ.
– Đại khả hãn, đại khả hãn!
Sắc trời đã tối đen, từ ngoài trướng truyền đến tiếng kêu lo lắng của hai tiểu cung nữ. Trong kim trướng, cả buổi chiều đều tĩnh lặng như tờ, cũng chẳng biết đại khả hãn và hãn vương rốt cuộc đã thế nào rồi.
Kim Đao khả hãn vội vã lau đi vết lệ trên mặt, sắc mặt đỏ bừng khẽ hừ một tiếng:
– Hai tiểu nha đầu này quá thể rồi, không ngờ lại dám hợp tác với tên xấu xa này lừa gạt ta.
– Nàng đừng trách bọn họ!
Lâm Vãn Vinh vội vã kéo tay nàng:
– Là ta kêu bọn họ không được nói.
– Nói như vậy, ngươi cũng tới lừa ta?
Ngọc Già nhìn hắn, ủy khuất hừ một tiếng.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Đâu mà lừa? Ta là một tên đặc sứ không hiểu chuyện, chỉ là muốn Kim Đao khả hãn có sự vui mừng bất ngờ mà thôi.
Nghĩ đến những lời vừa nói qua, Ngọc Già nóng bừng mặt lên, khẽ nói:
– Thần thần bí bí, giả thần giả quỷ. Sớm biết là tên đặc sứ giả mạo này ta đã trực tiếp kêu bọn chúng đánh đuổi ngươi đi rồi, khỏi phải bị ngươi khi dễ!
Nhìn thấy bộ dạng quật cường của nàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm áp, sắc mặt lại trở nên nghiêm chỉnh:
– Tiểu muội muội, nói thực lòng, lần này ta đến gặp nàng, kinh ngạc nhiều hơn cả vui mừng!
– Tại sao?
Ngọc Già lập tức mở to mắt ra, cắn chặt răng, hung hăng nhìn chăm chăm vào hắn. Hệt như cái bộ dạng khi hai người đấu đá với nhau trong Tử Vong chi hải vậy.
“Nha đầu này đến bây giờ rồi mà vẫn chẳng biến đổi gì!” Lâm Vãn Vinh nhìn mà buồn cười, hắn nghiêm mặt nói:
– Bởi vì, nàng quá không quý trọng bản thân! Ta ở ngoài trướng đợi gần một canh giờ, nàng một hơi xử lí công văn, đến cả hớp trà cũng không uống. Nếu không phải là ta tiến vào, không biết còn phải đợi đến lúc nào nữa! Nàng cứ hủy hoại thân thể mình như vậy, ta có thể vui vẻ được sao?
Nguyệt Nha Nhi xấu hổ mở to mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói:
– Ta hủy hoại thân thể ta bao giờ! Trên thế giới này, có thể hủy hoại thân thể ta, chỉ có một người! Ngươi biết hắn là ai không?
Lâm Vãn Vinh sờ sờ mũi cười đùa một cái, nặng nề nói:
– Tiểu muội muội, bây giờ và trước đây không giống nhau rồi. Nàng bây giờ là một người ăn hai người bổ, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều. Nàng là đại phu, đạo lí này đáng lẽ phải hiểu hơn ta nhiều chứ! Nàng mà cứ thế này nữa, chẳng phải là muốn ta lo lắng đến chết sao?
Ngọc Già hai má đỏ bừng, áp chặt vào ngực hắn xấu hổ cười nói:
– Ta cứ muốn ngươi đau lòng, như vậy ngươi mới có thể nhớ đến ta! Là đại phu thì sao chứ, những đạo lí này chỉ có ngươi nói với ta, ta mới có thể nhớ được!
Tính cách của Nguyệt Nha Nhi chính là như vậy, Lâm Vãn Vinh sớm đã quen thuộc, chỉ đành mỉm cười không nói gì.
Kim Đao khả hãn đột nhiên thần sắc nghiêm chỉnh, tức giận nói:
– Oa lão công, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Nếu lần sau mà còn dám quá hai tháng không viết thư cho ta… hừ, ngươi hành hạ ta, ta sẽ hành hạ nó!
Nàng khẽ vuốt ve lên bụng mình, khuôn mặt lộ vẻ vừa xấu hổ, lại vừa kiêu ngạo.
Lâm Vãn Vinh sắc mặt trắng bệch, với tính cách của tiểu muội tử, những lời đã nói ra nhất định sẽ làm được, vạn nhất có ngày nào đó ta viết thư không kịp, hậu quả đơn giản là không dám tưởng tượng!
– Rồi, rồi!
Hắn vội vã nhận lời, trong lòng lại đang tính toán, ta cứ viết sẵn vài trăm bức thư trước là được rồi, mỗi nửa tháng lại gửi tới một bức, như vậy là không có vấn đề gì rồi. Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn không nén nổi mà lắc lắc đầu.
Ngọc Già sớm đã liệu đến chuyện này, nàng nháy nháy mắt nói:
– Con người ngươi dối trá thành tính, để đề phòng ngươi viết sẵn hết thư từ trước, mỗi lần trả lời thư ta đều nhắc đến một vấn đề, phong thư sau của ngươi phải viết lại đáp án cho ta. Cứ như vậy, một hỏi một đáp, ngươi chẳng thể lừa gạt được nữa, hì hì!
Nàng sờ sờ đồng tiền trước ngực, cười khanh khách không thôi.
Lâm Vãn Vinh buồn bã thở dài, lão bà quá thông minh tuyệt không phải là phúc của nam nhân a!
Hai người lâu ngày gặp lại, sự vui vẻ trong lòng tự nhiên không cần phải nói, Ngọc Già trước mặt người khác là một khả hãn thiên kiêu, là lãnh tụ mọi người, nhưng trước mặt hắn lại là một tiểu muội muội ôn nhu khả ái. Tuy đã có thai nhưng cái bộ dáng giảo hoạt điêu man của thiếu nữ vẫn khiến người ta yêu thích vô cùng.
Hai người nói chuyện một hồi, nhìn thấy đống công văn tán loạn đầy trong kim trướng, Nguyệt Nha Nhi không nén nổi đỏ bừng mặt lên, vội nói:
– Ngươi ra bên ngoài đợi ta, ta ở nơi đây dọn dẹp một chút.
Dưới tay nàng vốn có hai tiểu cung nữ Nạp Lan và Hương Tuyết có thể sai phái, chỉ là đống hỗn loạn này đã chứng kiến cảnh nàng và oa lão công trùng phùng với nhau, nàng không muốn tay người khác động tới.
Lâm Vãn Vinh vội vã nói:
– Vậy không được, nàng bây giờ thân thể nặng nề, sao có thể làm những chuyện này? Hay là để ta đi!
Ngọc Già xấu hổ nhìn hắn:
– Những công văn này đều là cơ mật của Đột Quyết chúng ta, ngươi muốn tìm hiểu sao? Không có cửa đâu!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
– Cơ mật lớn nhất của Đột Quyết đã bị ta tìm hiểu qua rồi, những cái này còn sợ gì chứ?
– Hạ lưu!
Nguyệt Nha Nhi thẹn thùng vô cùng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cười lên một trận, Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, nghiêm mặt nói:
– Che mắt ta lại, ta giúp nàng dọn dẹp!
Nguyệt Nha Nhi khẽ ừm một tiếng, từ trong ngực lấy ra một miếng vải mềm màu đen, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt. Lâm vãn Vinh lập tức nhớ đến cảnh chia li đứt ruột đứt gan ngày trước, trong lòng cảm thấy thổn thức không thôi.
Mảnh vải đen che lại, trước mặt lập tức là một mảng đen sì, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Ngọc Già theo phản xạ, trong lòng không ngờ lại có chút khẩn trương.
Nguyệt Nha Nhi ngày đó, tâm tình đại khái chính là như ta lúc này, mũi hắn tự dưng cảm thấy cay cay, ngón tay run rẩy.
– Oa lão công!
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, tiểu muội muội lặng lẽ ôm chặt lấy hai tay hắn, khẽ nói:
– Ta là mắt của ngươi!!