Đồng hồ trên tòa tháp điểm 12 giờ. Màn đêm buông xuống, cũng là lúc các vật trong bóng đêm làm việc.
Trên đỉnh của tòa nhà cao nhất ở thành phố Ninh Trì, một trong những thành phố giàu có nhất.
Một bóng đen huyền thoại đúng trên đầu đỉnh, thân thể đều toàn màu đen, cộng thêm một bộ đồ bó sát cơ thể kia, lộ ra ba vòng tiêu chuẩn.
Mái tóc dài màu hạt dẻ được thả gọn xuống, bay theo gió, tạo nên một khung cảnh tuyệt sắc.
Người đó chính là sát thủ ẩn danh, chưa ai biết đến khuôn mặt của cô ấy, nhưng lại để cho người đời phải kính nể.
Vì, cô ấy giúp người nghèo, giết những người ngang tàn,cướp lấy tài sản của họ đem chia cho những người gặp khó khăn.
Dù biết cô tàn bạo nhưng vẫn không hề sợ hãi, cứ mỗi đêm tối thì cô lại xuất hiện. Chỉ là từng hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi người ta tưởng rằng đang mơ, cô ra tay không để lại bất kì sai sót nào.
Đêm nay, cô lại thực hiện nhiệm vụ của mình, đối tượng được cô tiếp chính là Thượng Tiên Kim, một tỷ phú, nhưng rất thích bạo dâm, mỗi ngày có hơn mười cô gái bị hành hạ đến chết. Cô nhất định giết chết ông ta. Một người khinh thường phụ nữ.
– Bịch..
Cô thành công đi vào căn phòng ngủ của Thượng Tiên Kim, đúng là tỷ phú có khác, căn phòng uy nga đến lạ, đồ vật có trong phòng đều dát vàng.
Chậc, lần này cô lời to rồi.
– Cạch….
Nhìn thấy cánh cửa đang mở ra, cô nhanh nhẹn nép vào cánh cửa sổ.
Mắt hi hí, nhìn ông ta đang ôm hai cô gái chỉ mặc mỗi một bộ đồ lót siêu mỏng.
Nhìn thôi đã sởn gai ốc rồi. Thật biến thái chết đi được.
Căn phòng không sáng lắm, nhưng đủ để cô nhìn ông ta, chứ ông ta thì không thể nhìn thấy cô.
Thương Tiên Kim giở giọng háo sắc:”Hôm nay ta cảm thấy rất buồn, hai em phải làm ta vui vẻ thì ta sẽ thưởng nhiều, biết không? “.
“Vâng ạ”_giọng nói của hai cô gái vô cùng ngọt, đến nỗi chắc ngọt hơn cả đường.
Sau đó là cảnh XXOO, thôi, cô không nhìn nữa. Tởm quá đi mất.
Thượng Tiên Kim bỗng nhiên nghe tiếng động, nhanh chóng mặc lại quần áo:”Là ai? Mau ra đây?”.
Hai cô gái quấn trong chiếc mền, cũng sợ hãi.
Phát hiện rồi sao?
Cô hiên ngang bước ra, không quên đeo mặt nạ vào.
Thượng Tiên Kim cả kinh:”Cô, cô là *sát thủ ẩn danh”.
*Là tên gọi mà người người hay gọi cô.
“Chậc, đoán trúng rồi, thế ông có muốn tôi thưởng cho ông vì việc đoán trúng không?”.
Thượng Tiên Kinh nhìn cô từ trên xuống dưới, thèm thuồng, quả là cực phẩm, tuy đã che đi khuôn mặt nhưng ông ta vẫn cảm thấy dục vọng đang dâng lên, chà chà tay:”Nếu như cô hầu hạ ta đêm nay, thì ta sẽ cho cô thật nhiều tiền, nghe nói cô thích lấy tiền đi giúp người nghèo mà phải không? “.
“Ồ, nhưng mà thay vì hầu hạ ông đổi lại để giết ông thì tốt hơn”_thanh âm không quá lớn, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy lo sợ.
Thương Tiên Kim chưa kịp nói thêm câu nào nữa, thì bị cô rạch một đường dao ngay cổ. Chết tức khắc.
“Á, giết người rồi, giết người rồi, cứu mạng”_hai cô gái lúc nãy sợ đến nỗi không mặc quần áo chạy ra bên ngoài.
Vệ sĩ của ông ta nghe thấy liền chạy vào, do phòng ông ta cách âm nên khi nãy không hề nghe cuộc đối thoại.
“Ông chủ, ông chủ”_một tên vệ sĩ gọi thất thanh.
Tên kia đưa tay lên mũi:”Ông, ông, chủ chết rồi”.
“Cái gì, là ai làm chứ?”.
“Nhìn vết thương trên cổ này, chỉ có thể là người đó, sát thủ ẩn danh”.
Đúng, đa số các người chết trong tay cô đều chết theo cách thức rạch cổ dã man này.
Nhân lúc họ đang hoảng loạn, cô nhanh chóng đi đến căn phòng bí mật, nơi đây bao chứa các loại sản vật, tiền, và các thứ có giá trị khác.
Cô khoanh tay trước ngực:”Quả nhiên, tất cả đều giấu ở đây, cáo già”.
Căn phòng bí mật , nghe thì tưởng rất uy nga, tráng lệ, canh giữ nghiêm ngặt. Nhưng không, khi cô điều tra địa hình của căn biệt thự cùng các phòng của ông ta cũng có hơi ngạc nhiên, căn phòng này nằm ở cuối hành lang tầng ba , tầng dành riêng cho ông ta và cấc thiếu nữ chơi đùa.
Còn căn phòng cất giữ tiền và các thứ khác thì không tráng lệ như phòng ông ta, nó rất củ kĩ, chuột chạy khắp nơi, cộng thêm màn nhện khắp phòng, nhìn vào tưởng rằng phòng dành cho kẻ hầu. Nhưng không sai là dấu vàng bạc ở đây.
Kẻ giàu đúng là có cách nghĩ khác lạ mà.
Căn phòng này cũng bị cấm vào, dù là cho quét dọn cũng không.
Cô lấy toàn bộ bỏ vào một cái túi đen to.
Sau đó rời đi, ma quỷ không hay.
Vẫn như thường lệ, cô đem toàn bộ tiền bạc đó đêm đến nhà của người nghèo.
Do đây là việc làm thường xuyên nên hẳn họ có sẩm một cái tủ nhỏ nhắn, cứ mỗi tối cô sẽ đặt tiền vào trong đó.
Vì biết cô là người tốt nên không ai muốn nhìn kĩ mặt cô, tuy rất muốn, trong cảm nghĩ của họ cô chính là người xinh đẹp.
……….
Nhiệm vụ lần này khá nhiều thời gian, cô trở về nhà đã hơn hai giờ sáng.
Nhà của cô là một căn biệt thự lớn rộng. Vệ sĩ nghiêm ngạt.
Người hầu kẻ hạ thì vô số.
Nằm trên chiếc giường lớn, cô mệt mỏi ngủ ngay sau đó.