Thường Tiểu Niệm sau khi nói hết tâm tư của mình cho Thường Trình Kiên hiểu thì cô bắt một chiếc taxi trở về nhà, trên đường về cô nhận được cuộc gọi đến không biết là của ai, cô bận mắt máy, cho nên cô tắt máy đi, chỉ mấy giây sau đó điện thoại cô tiếp tục nổi lên tiếng chuông chả tin nhắn.
Rốt cuộc là ai có được số của cô, không lẽ là Mộ Cẩn Thiên, cô nhanh chóng mở máy lên và vào hộp thư, đúng thật là của Mộ Cẩn Thiên, trong tin nhắn anh nói:”Hãy đến nhà hàng Rose, tôi có chuyện muốn nói với em?”
Mộ Cẩn Thiên muốn gặp cô?
Những ngón tay xinh đẹp của cô bắt đầu gõ trên màn hình điện thoại, sau đó tin nhắn được gửi đi. Trong tin nhắn cô ghi:”Gặp tôi làm gì?”
Mộ Cẩn Thiên ngồi ở nhà hàng Rose đã được hơn hai mươi phút, hình như cô không để ý đến cuộc gọi nhỡ thì phải, anh đã gọi cho cô rất nhiều và đã nhắn tin nhưng mà đến bây giờ cô mới nhận được và trả lời tị nhắn của anh.
Mộ Cẩn Thiên không để cô chờ lâu, cũng gõ gõ vài chữ rồi tắt máy, anh hi vọng cô sẽ đến mà thôi.
Thường Tiểu Niệm nhìn vào dòng tin nhắn:”Em đến hay không đến cũng được. Tôi sẽ chờ em”.
Dòng chữ sau đó của anh khiến cô phải lưỡng lự, theo như người khác thì cô không rõ nhưng mà Mộ Cẩn Thiên thì cô cũng biết sơ qua tính cách của anh, anh nói chờ sẽ chờ cô, nếu như cô không đến vậy thì không phải anh ở đó chờ mãi luôn sao?
Nghĩ vậy, Thường Tiểu Niệm nói với bác tài xế:”Chở tôi đến nhà hàng Rose”
“Được”
Thường Trình Kiên lái xe theo cô từ lúc cô đi khỏi đến tận bây giờ, sau khi thấy cô ghé vào nhà hàng Rose, hắn có phần nghi ngờ rồi cũng đi theo cô vào bên trong.
Mộ Cẩn Thiên ngồi rất uy nghiêm, rất phong độ, vừa bước vào nhà hàng cô đã nhận ra Mộ Cẩn Thiên ngay, cô đi đến rồi kéo ghế ngồi xuống:”Tôi đến rồi!”.
Mộ Cẩn Thiên chậm rãi ngước mặt lên, thật ra anh vui đến suýt nhảy cẩn lên vì cô đã đến, anh cứ ngỡ cô sẽ không đến, niềm vui lan tỏa cả cơ thể. Nhưng mà anh cố kìm nén lại, đáp:”Tôi muốn em đến đây là vì muốn mời em một bữa cơm vì lúc đó đã cứu tôi?”
“Tôi đã nói không cần rồi! Anh đừng phí công. Nếu như không còn gì nữa thì tôi đi trước”.
Mộ Cẩn Thiên nắm tay cô:”Đừng đi….”
“Mộ Cẩn Thiên, anh bị làm sao vậy?”
Thường Tiểu Niệm thấy mũi anh có máu chảy ta:”Hình như anh bị chảy máu cam rồi!”
Mộ Cẩn Thiên buông tay cô. Rồi lấy khăn giấy trên bàn lau đi:”Không phải máu cam đâu, đây là căn bệnh tôi mắc phải khi nhỏ”.
“Bệnh gì? Từ đó đến giờ tôi mới thấy. Cứ như chảy máu cam vậy?”
“Bệnh này nói ra thì khó nghe lắm!”
“Anh mau nói đi!”.
Thường Tiểu Niệm mất kiểm chế bản thân nói vừa đủ nghe.
“Bởi vì gặp em nên máu sẽ chảy”
“….”
Vài giây sau cô đáp:”Ý anh là nếu như tôi đi máu sẽ hết chảy?”