Lúc này Mộ Cẩn Thiên mới đi ra, trên người anh vẫn quấn đúng chiếc khăn kia, điều đó lại càng khiến Thường Tiểu Niệm thêm e ngại, cô che tịt hai mắt lại, nói:”Anh có thể mặc quần áo vào được không?”
Mộ Cẩn Thiên tỏ ra thái độ rất thản nhiên, ngồi lên giường,nhích từ từ lại gần cô, Thường Tiểu Niệm định đứng dậy, nhưng mà anh đâu dễ tha cho cô như vậy, tay anh đưa sang vòng eo mảnh khảnh của cô. Gương mặt áp sát mặt cô hơn:”Anh không có quần áo để mặc, em không nhớ sao?”
“Vậy, vậy để em đi tìm cho anh”.
Thường Tiểu Niệm cố ý lãng tránh cái ôm kia, đến cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp khó nghe. Mộ Cẩn Thiên nheo nheo mắt:”Không cần đâu, anh kêu người mua đồ đem đến cho anh rồi?”
“Vậy thì tốt rồi, nhưng mà anh có thể bỏ tay ra được không?”.
Mộ Cẩn Thiên thấy cô e ngại vô cùng, cũng không có ý định trêu cô nữa, anh rụt tay lại, đứng lên, Thường Tiểu Niệm như được giải phóng, cô phóng thẳng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Ngay lúc đó, người hầu nhà cô đem lên phòng cho anh một bộ vest đen rất sang trọng, còn có một hộp to khác nữa, được anh để lên giường, sau đó anh chẳng chút ngại ngần thay tại chỗ đó, thân hình anh đủ tiêu chuẩn nên mặc vest vào trông đẹp vô cùng. Mộ Cẩn Thiên nhìn bản thân trong gương, như vậy quá đẹp trai rồi còn gì?
Dù gì hôm nay anh cũng đã chuẩn bị một buổi cầu hôn thậtsự lãng mạn.
Mộ Cẩn Thiên thay đồ xong, ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa chờ cô đi ra, cô ra khỏi nhà tắm, nhìn xung quanh, bắt gặp ai kia vô cùng anh tuấn ngồi nhìn về hướng cô, đôi mắt tình thâm vô cùng:”Có người đem y phục đến cho anh rồi đó sao?”
Mộ Cẩn Thiên đứng dậy, nói:”Em thấy có hợp với anh không?”
Thường Tiểu Niệm lại bị thắc mắc bởi chiếc hộp nằm trên giường, cô chỉ tay:”Đây là gì vậy?”
“Đồ dành cho em, em đi mặc thử cho anh xem sao?”
Thường Tiểu Niệm ngớ người, mở ra xem là gì?.
Hai mắt cô mở to trân trân, đây là cái gì vậy chứ?
cô cầm chiếc váy cúp ngực ngắn ngủn đến đầu gối, có màu đen, sau lưng được thiết kế một chiếc nơ màu trắng:”Anh chuẩn bị cho em sao?”
“Đúng vậy, em mặc vào anh xem*.
“Em không thích mặc váy”.
Mộ Cẩn Thiên nài nỉ cô:”Tiểu Niệm, hôm nay anh thật sự muốn em mặc nó, hôm nay là ngày rất quan trong, em phải mặc nó, nếu không anh sẽ rất buồn”.
“Nhưng mà em….”_Thường Tiểu Niệm cầm chiếc váy trên tay mà khó khăn lựa chọn, cô chưa bao giờ mặc váy, bây giờ lại muốn cô mặc. Thường Tiểu Niệm đắn đo một lúc lâu, cô chợt phát hiện Mộ Cẩn Thiên đang nhìn cô bằng đôi mắt đượm buồn, thôi thì cô chiều anh ngày hôm nay vậy?
Thường Tiểu Niệm cầm chiếc váy áp chặt vào người, lại vào nhà tắm lần nữa.