Người Đông Việt cuối cùng cũng về nước, ba ngày nay, Tô Doanh đều cáo bệnh không vào triều.
Tĩnh Nhi ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, tâm tư lại vô cùng hỗn loạn. Đêm đó Mạnh Ninh tới tìm nàng, khăng khăng muốn nàng tứ hôn, nhưng nàng rốt cuộc vẫn không hạ được quyết tâm đó. Nói Mạnh Ninh chờ, nhưng từ từ thì có thế nào?
Liên Vũ được phái tới phủ Thừa tướng thăm bệnh về nói, mấy ngày nay, Mạnh tiểu thư thường xuyên tới phủ Thừa tướng.
Tĩnh Nhi không khỏi thở dài, xem ra Mạnh Ninh thật sự quyết tâm muốn lấy Tô Doanh.
Hôm nay Bạc Hề Li có tới, nhưng vì chuyện lần trước, Tĩnh Nhi không thèm nói chuyện với hắn một câu.
Tôn Toàn đi vào, đúng lúc thấy Tĩnh Nhi vứt mấy quyển tấu chương xuống đất. Tôn Toàn kinh hãi, tấu chương lại rơi ngay dưới chân Bạc Hề Li, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn, đã nghe Tôn Toàn thấp giọng hỏi: “Sao ngài lại chọc giận Hoàng Thượng vậy?” Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, cho nên bọn họ hầu hạ ở ngự tiền đều phải cẩn thận.
Trên mặt Tĩnh Nhi hoàn toàn không có ý cười, ánh mắt đảo qua Bạc Hề Li, nói: “Trẫm quả thật là nuôi một đám người vô dụng, động một cái là há mồm đòi tiền triều đình!”
Không cần nàng giải thích, Bạc Hề Li cũng kịp đọc sơ nội dung trong tấu chương.
Đại khái là kinh phải xây cầu không đủ nên quan địa phương xin triều đình chi ngân sách xuống.
Tĩnh Nhi tức giận: “Con đường Lăng Nam mới tu sửa, hiện tại lại đòi xây ba cây cầu ở Giang Đô! Bọn chúng coi trẫm chết rồi hả! Tôn Toàn!” Nàng lớn tiếng, “Đi gọi Thừa tướng tới cho trẫm, trẫm phải xử lý đám thất phu kia đàng hoàng mới được!”
Tôn Toàn nghiêm mặc, hắn còn chưa lên tiếng thì Bạc Hề Li đã thấp giọng: “Việc này Hoàng Thượng đừng nhất thời nóng vội, nếu để Thừa tướng đi thì người trong kinh giúp đỡ Hoàng Thượng lại ít đi. Tây Lương đất rộng của nhiều, có nhiều chuyện ngài không thể quản hết.”
Tĩnh Nhi trừng mắt, hắn ta xem bộ thật thong dong.
Nàng cười lạnh: “Sợ là nếu Hiển Quốc có chuyện tương tự, ngươi sẽ là kẻ nhảy ra đầu tiên!”
Bạc Hề Li không giận, thiếu đế này xưa nay bình tĩnh, lần này có lẽ sự việc quá lớn nên mới nổi giận như vậy. Nói tới cùng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, nghĩ tới đây, Bạc Hề Li càng không sợ, phảng phất như coi nàng giống như mấy vị ấu đệ trong vương phủ hắn.
Hắn khẽ cười: “Sao Hoàng Thượng biết Hiển Quốc chưa từng có chuyện như vậy? Đâu chỉ là hàng năm, tháng nào cũng có. Chỉ là phụ vương mắt nhắm mắt mở, mọi việc quá nghiêm khắc, chỉ cần chú ý cân bằng mọi thứ là được.”
Quan lại ai cũng có sở trường, sở đoản riêng, có người có thể động vào, nhưng có người thì không. Kiềm chế lẫn nhau, duy trì đại cục cũng là cách giúp thái bình thịnh thế.
Đạo lý này Tĩnh Nhi sao lại không hiểu, chỉ là nàng nhún nhường quá nhiều, tới nước này đã không thể kiềm chế!
Nàng luôn cho rằng đế vương là người tối cao, muốn thế nào thì thế đấy, nào nghĩ tới ngày hôm nay? Thì ra Hoàng đế cũng có chuyện không thể tự tiện quyết định.
Tĩnh Nhi chỉ là quá tức giận, nàng đột nhiên cảm thấy có quá nhiều chuyện nàng không muốn làm nhưng lại bị ép buộc, không thể không làm. Lời Bạc Hề Li nói đương nhiên rất có đạo lý, nhưng chính nàng vẫn không nhịn được!
Bạc Hề Li thấy nàng im lặng, cũng không định tiếp tục khuyên nhủ, chỉ hỏi: “Hôm nay thần tới là muốn hỏi một việc, không biết Hoàng Thượng khi nào để thần về Hiển quốc?” Chuyện ba trăm dặm ranh giới coi như đã hạ màn, hắn là thế tử Hiển Quốc, cuối cùng cũng phải trở về.
Tĩnh Nhi biết việc này hắn không muốn đợi, nhưng nàng lại luôn cảm thấy nếu cứ thả hắn về, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn hay sao?
Không biết vì lí do gì, mỗi lần nghĩ tới Hiện Vũ Vương kia ngày ngày tự do tự tại nàng lại không thoải mái, có lẽ trong tiềm thức, đó là một sự chán ghét.
Tôn Toàn nhặt tấu chương lên, cẩn thận gác trước mặt nàng. Nàng khẽ cười: “Phụ hoàng hay nói thế tử là huynh trưởng của trẫm, mọi chuyện đều hiểu rõ, hôm nay nghe thế tử nói chuyện quả nhiên được mở mang tầm mắt.”
Bạc Hề Li có loại dự cảm không lành, quả nhiên Hoàng đế tiếp tục: “Trẫm định để Lục bá mẫu về trước, còn thế tử cứ ở lại kinh một thời gian, trẫm cũng tiện tìm ngươi thỉnh giáo.” Nàng không cho hắn cơ hội mở miệng, “Từ khi Tần tiên sinh đi rồi, bên cạnh trẫm không còn ai bày mưu tính kế cả.”
Hay cho câu bày mưu tính kế, nàng rõ ràng là không cho hắn về đất phong, nói tới cùng vẫn không chịu tin hắn.
Nếu đưa ra kế sách không tốt, đến lúc đó người gánh tội không phải hắn sao?
Đáy lòng Bạc Hề Li thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.
Tâm trạng Tĩnh Nhi lúc này đã tốt hơn trước, nàng cười nói: “Tôn Toàn, lát nữa nói với Tương Tầm, kêu nàng từ nay qua hầu hạ thế tử. Nếu không hầu hạ cho tốt, trẫm sẽ tìm nàng hỏi tội!”
Sắc mặt Bạc Hề Li trắng bệch, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao thiếu niên trước mặt lại có nửa phần giống với ấu đệ trong phủ?
Sắc trời bên ngoài đã trở nên âm u, gió nổi lên, không bao lâu sau liền đổ mưa.
Cung nhân vội vàng đóng cửa sổ lại, thiếu niên trước ngự án vẫn cười, chăm chú nhìn sắc mặt khó coi của nam tử bên dưới.
………………
Mưa mỗi lúc một lớn, Mạnh Ninh hít một hơi thật sâu, định lao ra ngoài thì nghe tiếng nha hoàn ở phía sau gọi: “Mạnh tiểu thư…”
Mạnh Ninh quay đầu, thấy nha hoàn vội vàng chạy tới: “Tôn thiếu gia nói trận mưa này quá lớn, dùng dù cũng chưa chắc không bị ướt nên kêu ngại ở lại đợi, tạnh mưa rồi đi.”
Mạnh Ninh cười, lắc đầu: “Không cần đâu.”
“A, Mạnh tiểu thư!” Nha hoàn ngăn cản, “Ngài nghe tôn thiếu gia đi, nếu lão gia biết ngài dầm mưa, chúng nô tỳ sẽ chịu phạt đấy.”
Mấy ngày nay Mạnh tiểu thư thường xuyên ra vào phủ, những tin đồn đó cuối cùng cũng bị áp chế. Lão gia và thiếu gia đều vui mừng, ai ai cũng mong Mạnh tiểu thư mỗi ngày tới phủ. Cho nên, trên dưới phủ Thừa tướng có ai mà không khách khí với Mạnh Ninh chứ? Lão gia còn nói Mạnh tiểu thư tới nhất định phải hầu hạ chu toàn.
Một nha hoàn như nàng sao dám để nàng ấy dầm mưa?
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của nha hoàn, đáy lòng Mạnh Ninh cười bất lực. Nàng tới phủ Thừa tướng chẳng qua là muốn ép Hoàng Thượng ban hôn mà thôi.
Trong lòng Hoàng Thượng không có nàng, mà đời này của nàng cũng không muốn gả cho nam tử khác. Nhưng Tô Doanh không giống, bởi vì hắn chắc chắn sẽ không thích nàng.
“Mạnh tiểu thư, từ từ đi mà.” Nha hoàn cầu xin.
Mạnh Ninh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.
Nha hoàn vui vẻ dẫn nàng quay lại, thấy Tô Doanh vẫn đợi trong thư phòng. Sau tấm màn màu đen, Mạnh Ninh thấy hắn tựa lưng vào ghế, tay cầm quyển sách nhưng nhìn tới xuất thần.
Nha hoàn thức thời lui xuống, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Mạnh Ninh nâng bước ngồi xuống cạnh hắn. Hắn chưa từng quay đầu nhìn nàng, khẽ nói: “Ngươi làm thế Hoàng Thượng cũng không tứ hôn đâu.”
Nàng cười: “Ngài ấy không tứ hôn vậy, vậy ngài cưới ta.”
Hắn cười tự giễu: “Ngươi biết rõ ta…”
“Bởi vì biết nên mới muốn gả.” Mạnh Ninh cắt ngang.
Mấy ngày nay, Mạnh Ninh đã nói phải gả cho hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này nghe xong Mạnh Ninh cũng không khỏi nhíu mày. Lần này, hắn không cự tuyệt, chỉ thấp giọng: “Ngươi cũng thích Hoàng Thượng.”
Thần sắc Mạnh Ninh cứng đờ, nhưng sau đó lại tươi cười thoải mái. Người bên ngoài không biết bí mật này, nhưng Tô Doanh vừa nhìn liền đoán ra. Mạnh Ninh cũng không định che giấu, nhưng nghĩ lại lời nói vừa rồi, nàng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng. Móng tay đâm sâu vào da thịt, Mạnh Ninh hoảng sợ đè thấp thanh âm: “Tô đại nhân ngài…”
Hắn nói “Cũng”, nhưng vì sao là “Cũng”, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?
Trách không được mọi người đều hỏi nam tử trong lòng là ai, Tô Doanh đều liều chết không nói, thì ra lại là… Hoàng Thượng!
Trái tim Mạnh Ninh bất giác đập loạn nhịp, hai mắt căng lớn.
Tô Doanh không nghĩ bản thân lại bất cẩn như vậy, cả khuôn mặt trắng bệch. Hắn lập tức ngồi thẳng người: “Không phải.”
Hắn nói không phải, nhưng nàng rõ ràng vẫn không tin.
Mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn, nửa ẩn nửa hiện.
Cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, giọng nói nha hoàn dồn dập: “Tôn thiếu gia, Hoàng… Hoàng Thượng tới!”
Hai người bên trong đều cả kinh, Mạnh Ninh lập tức đứng dậy. “Bịch” một tiếng, nàng quay đầu liền thấy cuốn sách trong tay Tô Doanh đã rơi xuống đất khi nào.
Hành lang bên ngoài sớm đã truyền tới tiếng bước chân, bóng hình trên cửa sổ ngày càng sâu, Mạnh Ninh hoảng loạn không biết phải làm thế nào. Tô Doanh cúi người nhặt quyển sách, trầm tư một lát, hắn mới nói: “Nếu Mạnh tiểu thư không muốn gặp thì đừng ra ngoài.”
Tĩnh Nhi đi vào là thời điểm Tô Doanh vừa từ sau bức màn đi ra. Hắn thấy trên tóc Tĩnh Nhi vẫn còn dính nước, không khỏi nhíu mày.
Tĩnh Nhi lập tức lên tiếng: “Định trốn trẫm tới khi nào?” Nàng biết cáo bệnh, tất cả chỉ là giả!
Hắn và Mạnh Ninh, một người ép nàng đồng ý cho từ quan, một người ép nàng đồng ý ban hôn, nàng thật sự bị chọc giận tới điên rồi!
Trên mặt không hề có chút ý cười, Tô Doanh quỳ xuống: “Xin Hoàng Thượng giáng tội.”
Tĩnh Nhi hừ một tiếng, tiến lên ngồi xuống, nhìn chằm chằm hắn: “Trẫm lười giáng tội ngươi!” Tôn Toàn tiến lên giúp nàng cởi áo choàng, vừa định gọi người mang khăn tới lại thấy nàng xua tay ý bảo không cần.
Nàng vẫn nhìn Tô Doanh: “Nếu đã không muốn gặp trẫm, vậy trẫm thành toàn cho ngươi. Trẫm phong người làm tuần phủ giám sát, giúp trẫm xử lý những chuyện phiền lòng, tạm thời không cần hồi kinh.” May có Bạc Hề Li nhắc nhở, nếu Thừa tướng không phải lựa chọn tốt nhất, vậy sao không nhân cơ hội để Tô Doanh đi.
Tô Doanh không khỏi chấn động, bật cười chua xót, cúi người: “Vi thần tạ chủ long ân.” Hắn cũng không biết bản thân có thể trốn được bao lâu, đúng lúc Hoàng Thượng cho hắn cơ hội rời kinh.