Đôi mắt Nhan Vũ chậm rãi mở ra. Trong phòng ngọn lửa đèn dầu thoáng động, hắn nhìn thấy thiếu niên một thân kính trang đang dựa vào mép giường. Hắn thử ngồi dậy, nhưng miệng vết thương ở cánh tay lại truyền đến trận đau đớn, hắn nhịn không được mà “A” một tiếng.
Tĩnh Nhi bỗng dưng tỉnh dậy, nhìn thần sắc thống khổ của Nhan Vũ, nàng không khỏi nhíu mi: “Chẳng qua là bị đâm trúng vào cánh tay mà thôi, thật không ngờ, ngươi lại có lá gan lớn như vậy.” Lời tuy nói là vậy, nhưng Tĩnh Nhi vẫn cảm thấy có chút may mắn vì không đâm trúng chỗ quan trọng. Chỉ là Nhan Vũ như vậy, rõ ràng là bị dọa đến phát ngốc, nghĩ tới đây, nàng nhíu mày càng sâu.
Sắc mặt Nhan Vũ vốn đang tái nhợt nay càng trở nên khó coi, hắn cắn răng kêu: “Ngươi thử để ta phóng trúng một cây phi tiêu thử xem.” Hắn chỉ biết rất nhiều máu từ thân thể mình chảy ra, đó là chuyện hắn chưa bao giờ trải qua, hắn cứ cho rằng mình sẽ chết.
Tĩnh Nhi cười khinh thường, Nhan Vũ đứng lên đi theo nàng, đáng thương kêu: “Uy, tiểu tử thúi, đừng ném ta ở chỗ này. Ta không có tiền, cái gì cũng không mang theo.”
Tĩnh Nhi bước tới cánh cửa, thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, thời điểm nàng tiến lên gỡ bỏ gúc dây có chút chần chờ. Phía sau lại truyền đến thanh âm đắc ý của Nhan Vũ: “Ta cố ý gúc chặt dây ngựa, nếu không sao có thể tới trước cửa thôn một bước mà chờ ngươi?”
Nàng không đáp, chỉ nói: “Mang theo ngươi ta có lợi gì?”
Nhan Vũ ngẩn ra, vội mở miệng: “Cùng lắm thì từ nay về sau ta không nhắm vào ngươi nữa.”
“Tên phế vật này.”
“Tiểu tử thúi ngươi… Được rồi, về sau ta sẽ tìm cho ngươi một đại mỹ nhân thì thế nào?” Đôi mắt hắn chớp chớp, hắn không tin nam nhân kia có thể ngăn được dụ hoặc của sắc đẹp.
Tĩnh Nhi buồn cười nhìn hắn: “Ta còn cho rằng ngươi sẽ đem chính mình dâng hiến cho ta.”
Nhan Vũ cả kinh, hắn lui nửa bước, hoảng sợ nói: “Tiểu tử thúi, ta… Ta không phải loại ham mê này!”
Nhìn bộ dáng của hắn, Tĩnh Nhi âm thầm cười, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, cúi đầu nhìn hắn: “Một hai phải đi theo ta, ngươi biết ta muốn đi đâu sao?”
Nhan Vũ khẽ ngẩn ra, mới hồi phục tinh thần: “Đi đâu cũng được, dù sao nếu bổn thiếu gia trở về sẽ không còn tự tại như vậy. Sao không bằng giờ phút này sung sướng một phen?” Nói rồi, một tay hắn giữ chặt thân mình Tĩnh Nhi, cố sức mà bò lên.
Tĩnh Nhi cười cười: “Đi theo ta, cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Giá…”
……………
“Mạnh tiểu thư, phải làm sao bây giờ, căn bản không thấy tung tích của công tử.” Một nam tử đứng đối diện với thiếu nữ trên lưng ngựa mở miệng.
Dưới ánh trăng sáng, thần sắc Mạnh Ninh tái nhợt, nàng đột nhiên quay đầu ngựa phóng tầm nhìn một cái.
“Mạnh tiểu thư…”
“Ngã rẽ vừa rồi… Công tử có phải đi phía khác không?”
“Chỉ là, ngài ấy không có khả năng…”
Mạnh Ninh nhíu mày, trong tình huống bình thường xác thực là không có khả năng, chỉ là nếu Thái tử đi con đường này, không có đạo lý bọn họ đuổi theo một đường lại không thấy manh mối. Có phải… Ngài ấy xảy ra chuyện rồi hay không?
Mạnh Ninh giật mình, cuống quít quay đầu ngựa, hét lớn một tiếng “Giá”.
Nàng nhất định phải lần nữa tìm được, phụ thân đem Thái tử giao cho nàng, đó chính là sự tín nhiệm dành cho nàng. Nếu nàng không thể bảo vệ tốt Thái tử, để Thái tử xảy ra chuyện, nàng có chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội lỗi.