Sáng hôm sau khi Uyển Nhi tỉnh thì đã được biết là anh đã đi làm từ sớm. Uyển Nhi cũng thu dọn rồi đi làm luôn chứ không ăn sáng.
Sau một buổi sáng làm việc mệt mỏi,cô nhìn đồng hồ giờ đã là 11:00 cũng đã đến lúc ăn trưa.Lúc đầu cô định đi ăn gì đó qua loa rồi về công ty làm việc tiếp. Vì cô mới tiếp nhận công ty, phải ổn định nhân viên nên sinh ra rất nhiều việc buộc cô phải làm. Kế hoạch là vậy đấy nhưng bỗng tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô nhìn vào màn hình xem ai gọi. Khi cô nhìn vào dòng chữ hiển thị trên màn hình bất giác hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại. Là mẹ chồng cô-Dương phụ nhân, Uyển Nhi khi biết là bà gọi đến thì cô biết kế hoạch dày công mình nghĩ lúc nãy là đi tong rồi. Uyển Nhi điều chỉnh lại cảm xúc rồi bấm vào nút nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất vừa nghe và êm tai của Dương phu nhân:
“Uyển Nhi! Con và Nhất Hàm thu xếp công việc rồi trưa nay về nhà ăn cơm được không?”
“Được ạ, con cũng đang có việc cần qua chỗ anh í, tầm 12giờ có thể bọn con sẽ về đến ạ.”
“Được…được, ba mẹ sẽ chờ cơm.”
Dương phu nhân vui vẻ nói xong cũng gác máy luôn. Uyển Nhi thở dài tựa lưng vào ghế mà ngửa cổ thầm thắc mắc rằng cuộc sống hôn nhân khổ vậy mà sao vẫn có mấy cô gái thích lấy chồng, kết hôn? Uyển Nhi ngồi dậy sau 5 phút mộng mơ suy nghĩ. Cô cầm bản hồ sơ đang đặt trên bàn đứng dậy rời khỏi công ty.
***Trước cổng Dương thị.
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ rực chạy đến và đỗ trước cổng công ty. Các nhân viên trong đại sảnh dều đứng lại mà bàn tán xôn xao xem nhân vật trong chiếc siêu xe kia là ai? Cửa xe bật mở, bước xuống là một cô gái với khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp. Mái tóc xoăn trái xoan dài đến ngang vai của cô lại càng làm nổi bật nước da trắng ngần của cô hơn. Cô mặc một chiếc váy trễ vai, là mẫu thiết kế mới nhất của Dior. Cô bước vào đại sảnh trước ánh mắt ngưỡng mộ của bảo người. Cô gái đó không ai khác chính là Uyển Nhi. Uyển Nhi đến trước quầy tiếp tân, đưa cánh tay lên và tháo chiếc kính râm ra nhìn cô nàng tiếp tân đang si mê nhìn mình. Cô nhìn đồng hồ hiện tại đã là 11:25 phút rồi, cô thật sự không có thời gian ở đây để mấy em gái hưởng thụ nhan sắc này đâu. Cô gõ lên bàn tiếp tân hai cái, cô nàng tiếp tân lúc này liền giật mình phát hiện ra Uyển nhi đang cau mày nhìn mình, cô nàng đỏ mặt thẹn thùng nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh mà cười tươi hỏi Uyển Nhi:
“Xin lỗi, cô muốn tìm ai ạ?”
“Dương Nhất Hàm!”
Cô lạnh lùng trả lời.
Khi nghe được câu trả lời của Uyển Nhi cô nàng tiếp tân không thể không thắc mắc. Dương tổng? Vị tiểu thư này muốn gặp Dương tổng? Mà còn gọi đầy đủ cả tên nữa chứ. Cô tiếp tân không ngừng thắc mắc hàng loạt câu hỏi trong đầu nhưng bên ngoài vẫn tươi cười mà hỏi lại Uyển Nhi bằng câu cũ rích mà cô nàng tiếp tân nào cũng nói:
“Xin hỏi cô đã đặt lịch trước chưa ạ?”
“Chưa!”
“Dạ xin lỗi, nếu chưa thì tiểu thư xin đợi một chút, chúng tôi sẽ báo cho Dương tổng ngay ạ.”
Uyển Nhi không trả lời, cô nàng tiếp tân gọi lên báo cáo với văn phòng thư kí của Nhất Hàm. Uyển Nhi buồn chán đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ công ty. Dương thị quả là một công ty xứng đáng là công ty lớn đứng thứ hai cả nước. Tuy thành lập sau Bạch thị của nhà cô nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà đưa Dương thị đến đứng thứ hai thì Bạch Uyển Nhi cô cũng không thể coi thường Dương Nhất Hàm được. Tuy ba anh là người thành lập công ty nhưng nhờ có anh mà công ty mới thành công như vậy. Bạch thị nhờ có thâm niên lâu đời trong ngành và có anh trai cô tiếp quản tốt nên mới có thể đứng vững vị trí số một như bây giờ.
“Xin hỏi quý danh của tiểu thư ạ?”
Cô tiếp tân mỉm cười thân thiện hỏi Uyển Nhi.
“Bạch Uyển Nhi!”
Sau khi cô trả lời, cô nàng tiếp tân đang cười tươi như hoa liền tắt nụ cười đi thay vào đó là vẻ mặt không thể tin nổi, đầu dây điện thoại bên kia im lặng hồi lâu xong cũng phát ra tiếng chửi mắng, cô tiếp tân'vâng vâng…dạ dạ một hồi xong cúp máy. Cô nàng luống cuống nói:
“Thiếu phu nhân, mời đi lối này ạ, dương tổng đang đợi thiếu phu nhân bên trên ạ!”
Uyển Nhi bước vào thang máy cùng cô nàng tiếp tân. Khi đến tầng mà Nhất Hàm làm việc, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy một anh chàng chắc là thư kí của anh đang đứng trước cửa thang máy với khuôn mặt niềm nở nói:
“Dương tổng đang trong phòng làm việc, thiếu phu nhân mời vào trong.”
Uyển Nhi lạnh lùng gật đầu bước theo anh chàng thư kí. Đến trước phòng làm việc đã nghe thấy tiếng đùa cợt của một cô gái bên trong vọng ra, ý tứ trong lời nói của cô ta vô cùng không đàng hoàng.
Anh chàng thư kí nhíu mày> Không phải đã báo với boss rồi sao? Sao lại vẫn còn có gái bên trong? Anh chàng liếc mắt xem biểu hiện của Uyển Nhi ra sao thì lại vô cùng bất ngờ vì Uyển Nhi vô cùng bình tĩnh như bên trong không phải là chồng mình và bồ nhí vậy. Cô thấy anh chàng thư kí mãi không mở cửa cho cô vào nên cô mất kiên nhẫn mà tự đẩy cửa vào luôn. Khi cô bước vào chỉ thấy cô ả ngồi trên đùi anh đang õng ẽo đùa cợt với anh. Cô nhíu mày, Nhất Hàm khi nhìn thấy cô liền tức giận nói:
“Bạch Uyển Nhi! Em làm cái gì vậy? Không biết khi vào phòng người khác phải gõ cửa à?”
Uyển Nhi nghe vậy chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nhàn nhạt mở miệng đáp:
“Có việc gấp!Mẹ anh gọi bảo về nhà ăn cơm, tôi đợi anh dưới sảnh cho anh 5 phút để thu xếp rồi xuống. Còn nữa, lần sau “chơi” chỗ nào kín đáo chút, Ô nhiễm!”
Nói xong cô vứt tập hồ sơ trong tay lên bàn anh quay đi bước ra ngoài.Anh nghe xong lập tức sa sầm mặt, sát khí vây quanh mình. Anh chàng thư kí và cô ả kia đang bất ngờ chưa hết thì bây giờ khi nhìn thấy anh như vậy đều lặng lẽ mà rút lui. Trong phòng hiện tại chỉ còn mình Nhất Hàm, lúc này ánh mắt anh dồn hết về tập hồ sơ trên bàn mà nghiến răng nói:
“Bạch Uyển Nhi! Tôi không tin rằng tôi không thể làm em GHEN!!!”