Vừa đến bệnh viện Uyển Nhi đã thấy các nhân viên y tá và bác sĩ đang chạy tới chạy lui trước phòng cấp cứu. Uyển Nhi tiến tới hỏi cô y tá gần ngay đấy lo lắng hỏi:
“Tôi là người nhà bệnh nhân, cô ta làm sao rồi? ”
Cô y tá thấy vậy liền vui mừng vội vàng đáp lại:
“Cô là người nhà bệnh nhân Tô Tranh? Cô ấy bị mất máu quá nhiều mà nhóm máu O của bệnh nhân hiện tại bệnh viện đã không còn nữa, cô hãy theo tôi để thử máu”
Uyển Nhi không hiểu gì nhưng vẫn đi theo y tá để lấy máu. Lượng máu bị rút quá nhiều khiến cô chóng mặt đến say sẩm mặt mày. Uyển Nhi mệt mỏi ngồi ở trước phòng cấp cứu.
*
Tại nước M. Hoắc Nhật Minh khi nghe Tô Tranh hấp hối nói ra những lời đầy hàm ý trước khi chút hơi thở cuối cùng anh vô cùng lo lắng. Hoắc Nhật Minh vội vàng đi đón Tiểu Ái rồi cùng con bé đến sân bay để về thành phố X gấp. Anh không thể mất cô một lần nào nữa, năm xưa cô đã đánh mất cô để cô phải sống trong những ngày tháng đau khổ anh đã thấy hối hận lắm rồi. Bây giờ được trùng phùng muốn bù đắp cho cô thì lại nhận được tin cô bị tai nạn. Chẳng lẽ anh muốn cùng cô có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc như bao cặp gia đình khác là khó khăn lắm sao? Anh cứ ngỡ sau này sẽ có thể sống bình yên, hưởng mọi hạnh phúc bên cô nhưng bây giờ hạnh phúc ấy có phải quá mong manh không?
*
Tại biệt thự Lục gia
Lục Kình Phong đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, bên cạnh là một con hổ nhỏ đang nằm yên cho anh vuốt ve. David bước từ ngoài vào cung kính báo cáo:
“Thưa lão đại! Tô Tranh đã được đưa đến bệnh viện và đang trong tình trạng nguy kịch. Còn nữa lão đại! Hoắc Nhật Minh trở về nước rồi!”
Lục Kình Phong ngừng động tác vuốt ve chú hổ nhỏ nằm bên cạnh, đôi đồng tử đen nâu trở nên sắc lạnh, đôi môi khẽ nhếch lên. Anh nói lãnh đãm:
“Tô Tranh nhất định phải chết! Để xem Hoắc lão đại nổi tiếng lừng danh sẽ làm gì khi người phụ nữ của hắn ta bị giết.”
Rồi Lục Kình Phong ngồi đó bật cười lớn. Tiếng cười vô cùng khát máu như âm thanh địa ngục cứ vang lên điên cuồng trong căn biệt thự. David chỉ biết đứng đó nhìn Lục Kình Phong với ánh mắt vô cùng kì lạ.
*
Tại bệnh viện, các bác sĩ và y tá vẫn cứ gấp gáp ra vào. Lòng của Uyển Nhi cứ như nặng nề theo. Tô Tranh nhất định phải sống! Cô còn rất nhiều thắc mắc, rất nhiều sự thật cô phải biết từ Tô Tranh! Lúc này cánh cửa được mở ra, bác sĩ từ bên trong bất lực đi ra nhìn Uyển Nhi nặng nề nói;
“Cô ấy tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Chúng tôi không dám chắc cô có thể qua cơn nguy hiểm trong đêm nay không, nếu có thể chúng tôi khuyên cô hãy đưa em gái của mình ra nước ngoài để cứu chữa. Điều kiện y tế bên nước ngoài tiên tiến hơn.”
“Em gái? Bác sĩ vừa nói gì vậy?”
Uyển Nhi vừa bật ngờ vừa buồn cười. Sao có thể bác sĩ lại tưởng lầm cô là chị gái Tô Tranh được cơ chứ? Ông bác sĩ thoáng bất ngờ trước phản ứng của Uyển Nhi, ông lại lên tiếng giải thích thêm:
“Dương thiếu phu nhân! Không lầm được đâu ạ, cô ấy có căn máu và ADN trùng khớp rất cao nên hai người chắc chắn là chị em. Thiếu phu nhân yên tâm bảo mật thông tin của chúng tôi rất cao sẽ không bị rò rỉ thông tin ra ngoài đâu ạ!”
Đầu óc Uyển Nhi càng choáng váng. Sao có thể chứ? Tô Tranh lại là em gái cô! Đây không phải là sự thật đúng không? Cô ta và cô lại là hai chị em? Uyển Nhi bất lực ngồi sụp xuống, cô không chỉ có một người anh trai mà còn có một người em gái! Tại sao lại như thế? Tại sao? Ông bác sĩ nhìn phản ứng Uyển Nhi như vậy chỉ khẽ thở dài rồi lại cất giọng nhắc nhở :
“Dù gì cô ấy cũng là em gái của thiếu phu nhân cũng là máu mủ ruột rà, nếu đêm nay cô ấy không qua khỏi phu nhân cũng nên chuẩn bị cho cô ấy một hậu sự đàng hoàng.”
Ông bác sĩ rời khỏi, một mình Uyển Nhi ngồi trên dãy hành lang lạnh lẽo, nhìn vào bên trong phòng cấp cứu. Người phụ nữ nằm bên trong thật sự là em gái cô? Tô Tranh từng là bạn thân cô, rồi trở nên là kẻ thù của cô. Bây giờ đột nhiên lại trở thành em gái cô! Uyển Nhi mệt mỏi đứng dậy bước đi những bước chân nặng nề rời khỏi bệnh viên, cô cần phải bình tĩnh lại. Cô cần suy nghĩ lại sự việc này. Thật sự cô cảm thấy sự thật ngày càng mông lung, rắc rối và
khó kiểm soát. Rốt cuộc sự thật về những ân oán này còn có thể đáng sợ và bất ngờ đến như nào nữa. Ngồi trong chiếc siêu xe với tốc độ phóng nhanh trên đường nhìn cảnh vật xung quanh dần dần vụt qua tầm mắt, Uyển Nhi ngẫm nghĩ lại những sự việc hàng năm qua khi còn chơi thân với nhau. Quả thật có rất nhiều người bảo cô và Tô Tranh giống nhau như hai chị em. Lúc đó cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là hai người chơi thân với nhau thì giống nhau thôi. Thật không ngờ là hai người chính là chị em cùng chung huyết thống! Cô thật sự không thể tin đây là sự thật mà. Về đến nhà Uyển Nhi lững thững vô hồn bước lên trên phòng nhốt mình lại. Đến bữa cơm cũng không xuống dưới nhà, Nhất Hàm vô cùng lo lắng. Lên khuyên cô nhưng Uyển Nhi chẳng buồn trả lời cứ nhốt mình trong phòng. Dương phu nhân vẫn ăn cơm như thường lệ. Vì bà biết Uyển Nhi đã phát hiện ra được sự thật gì cô mới như vậy, bà chỉ thở dài bất lực. Bà đâu phải chưa khuyên cô? Nhưng cô vẫn cố chấp muốn biết được sự thật thì cô phải đánh đổi thôi.