Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 9 - Ngoại Truyện Lam Lăng

trước
tiếp

Ta tên là Lam Lăng, thời điểm ta sinh ra, phụ thân bởi vì khó sinh mà qua đời, mẫu thân rất thương ta, vẫn không cưới người khác. Ta nghĩ có thể không quên được phụ thân, hoặc sợ ta bị uất ức đi.

Lúc ta ba tuổi, bà nội mang ta ra đường chơi, khi một chiếc xe ngựa xông tới, bà nội bị đụng ngã, chảy rất nhiều máu, mà ta được che vào trong ngực, lông tóc vô thương. Bà nội được nâng về, không bao lâu liền mất.

Thời điểm ta bảy tuổi, tỷ muội tốt của nương là Chu di mang theo nữ nhi của bà đến thăm nương ta, hai người thật cao hứng, lập tức hứa hôn cho con cái. Ta cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là về sau sẽ có người chơi với ta, ta rất vui vẻ. Sau khi Chu di mang theo Chu tỷ tỷ trở về quê ở Tô thành, Chu tỷ tỷ liền bệnh không dậy nổi, cuối cùng không thể sống qua năm. Ta khóc thật lâu, ta sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ nắm tay của ta mang ta đi chơi.

Vài năm sau, ông nội cũng chết vì bệnh rồi, chỉ còn lại có ta và nương, ta không hiểu vì sao nương luôn không vui, nhìn ta không nói lời nào.

Năm ấy ta mười lăm rồi, đột nhiên bụng rất đau, còn chảy máu, ta sợ hãi, cho rằng mình sắp chết. Nương ôm ta, thật lâu mới nói rằng: “Lăng nhi nhà ta đã trưởng thành, có thể lập gia đình.”

Ta mới không cần lập gia đình, ta muốn sống cùng nương, ta âm thầm nghĩ, lại không nghĩ rằng về sau ta muốn lập gia đình cũng thành hy vọng xa vời.

Nương tìm cho ta mấy gia đình, mấy nhà đó đều nghèo, người cũng là chân thật, vừa trao đổi bái thiếp, tiểu thư kia buổi chiều ra cửa đã bị con ngựa kinh hãi mà giẫm lên. Ta khi đó cũng không có cảm giác gì, cũng không biết, ta đã bị trấn trên nói thành dáng vẻ gì nữa.

Năm mười bảy tuổi ấy, nương bị bệnh, càng ngày càng nặng, ngay cả đại phu cũng không muốn đến đây. Ta đi cầu người trong tộc, nhưng trừ bỏ khinh bỉ ta thì không thấy gì khác, nương vẫn là không vượt qua được, ta liền bị đuổi ra ngoài. Bọn họ ném nương vào trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả một bộ quần áo thừa cũng không cho ta.

Thân mình nương đã lạnh, ta khóc một ngày, cuối cùng quyết định đến trên đường cái, liền làm theo những gì đã từng nhìn thấy trên sách, đặt tấm biển “Bán mình chôn cất nương” ở bên người, ta cố gắng làm mình loạn một chút, bẩn một chút. Ta lớn lên không khó nhìn, ta sợ bị tiểu quan trong quán mua được, hoặc là nhà ai mua về vui đùa, chỉ hy vọng mình quá khó nhìn, có người mua về làm việc nặng thì tốt rồi.

Ta quỳ hai ngày ở đầu đường rồi, đói mờ mịt, vẫn không có người mua ta, từ trong tiếng bàn luận chung quanh, ta nghe ra được rằng ta là sao chổi bị người người kêu đánh, không có người mua ta. Ta tuyệt vọng, đã nghĩ nếu có thể có người có lòng tốt mai táng nương, ta làm trâu làm ngựa đều được, cho dù là… Ta cũng nhận.

Ta theo bản năng túm lấy ống quần một người, người này không như trong tưởng tượng của ta một cước đá văng ta ra, nàng hẳn là người tốt đi? Ta nhìn một chút, là một nữ tử rất trẻ, một thân quần áo vải thô màu xanh đen, còn có mụn vá, khẳng định không có dư thừa tiền, mà ta không định buông bỏ, nếu có kỳ tích thì tốt rồi.

“Ta không có tiền, ngươi tìm người khác đi.” Nàng ngồi xổm xuống, gạt tay ta đang nắm ống quần của nàng.

Ta không muốn buông tay, ta đã không có bất kỳ biện pháp nào: “Van cầu ngươi, ta không lấy tiền, chỉ cần chôn cất mẫu thân của ta là được rồi.”

Nàng vẫn là đi rồi, lại đột nhiên xoay người thả mười văn tiền ở bên cạnh ta, ta thấy rõ ràng mặt của nàng, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, ôn ôn hòa hòa, nhìn cũng không thấy tức giận. Người chung quanh cũng lục tục ném mấy văn tiền, cái gì “Điềm xấu” “Nhanh chút đi” “Đừng đến đây nữa” gì đó.

Ta chôn cất mẫu thân, đốt giấy xong, trở lại trong ngôi miếu đổ nát nằm, đói bụng thì vội vàng tìm chút rau dại ăn một miếng. Ta không biết ngày mai nên làm như thế nào.

Ta lại đói bụng, đang tìm rau dại, lại thấy cách đó không xa có mấy người đi qua, là nàng! Ta liếc mắt một cái liền nhận ra rồi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa như vậy, thân quần áo cũ kia, có lẽ nàng có thể mang ta rời khỏi nơi này đi?

“Ân nhân, ân nhân, là người sao?” Ta mang theo chút chờ đợi, hi vọng nàng còn nhận ra ta, ta đã rửa mặt sạch sẽ chút.

“Kia, ngươi là…” Nàng chần chừ, nàng quả nhiên không nhớ.

“Ân nhân, ta là ngày đó bán mình chôn cất mẹ.” Ta nhắc nhở, cái này nàng nên nhớ ra đi.

Quả nhiên, nàng vẫn nhớ, lại hỏi ta vì sao gọi nàng, biết được ta ở trong ngôi miếu đổ nát thì vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, giống như đang cố nén cái gì đó. Rốt cục vẫn là nam hài tử bên cạnh nàng mở miệng, nàng liền lập tức đáp ứng, nàng cũng thật cưng chiều hắn, sau lại biết đó là đệ đệ của nàng Ngũ lang, một hài tử vừa mềm lòng vừa đáng yêu.

Nàng nói thẳng ra trong nhà rất nghèo, muốn ta chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đó ta đây nào có yêu cầu gì đâu, chỉ cần một nơi để ở thôi. Nàng lại hỏi tên, tuổi của ta, ta nghĩ một chút, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, nàng muốn ghét bỏ, ta cũng nhận, nhưng ta luôn cảm thấy nàng sẽ không.

“Lam Lăng, tên rất hay.” Nàng đáp lại một câu, ta nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi tên là Lam Lăng, sao chổi kia?!” Nữ hài tử bên cạnh nàng kêu lên.

“Ta không phải…” Ta vô lực nói.

“Nha, toàn bộ trấn trên người nào không biết, ngươi khắc chết phụ thân, bà nội ông nội, còn có hai vị hôn thê của mình! Vừa mới có phải còn khắc chết nương ngươi không!” Cô bé kia còn nói tiếp, ta không thể khóc, ta đáp ứng nương ta từ nay về sau cũng sẽ không khóc.

“Câm miệng!” Nàng quả nhiên tức giận, “Không phải lỗi của ngươi, Lam Lăng phải không, mau đứng lên, theo ta về nhà.” Hóa ra vừa mới quát nữ hài tử kia câm miệng.

“Không có chuyện gì, ta không tin cái kia, kia đều là trùng hợp.” Nàng còn nói như vậy. Nàng quả nhiên là người tốt, ta đã đoán đúng rồi.

“Hai vị muội tử, các ngươi đi về trước đi, ta dẫn hắn đi ăn một chút gì, buổi chiều lại đi trở về.” Nàng thật chu đáo, ta quả thật đói bụng, quả thật tuyệt đối sẽ không nói, ta không thể khiến cho nàng cảm thấy ta phiền toái.

Nàng gọi cho ta một bát mỳ sợi, lại mua bánh bao, ta cố nén nước mắt ăn từng miếng lớn. Không biết đã bao nhiêu lâu, hình như là từ sau khi nương sinh bệnh, ta liền không có cảm giác ấm áp này.

Nàng đột nhiên nhớ tới đi mua gạo, đã kêu đứa nhỏ gọi là Ngũ lang kia cùng với ta cùng nhau đợi nàng. Lại không nghĩ rằng rất nhanh đã có người nói lời khó nghe, Ngũ lang bị dọa khóc, ta cũng không dám nói gì, chỉ có liều mạng che chở, chỉ hy vọng nàng có thể trở về nhanh chút.

“Đều cút ngay cho ta, ông nội ngươi, cút!” Nàng lại đang mắng người, hóa ra tính tình nàng cũng không nhỏ đi.

“Tỷ, tỷ đã đến rồi, hu hu…” Ngũ lang bổ nhào vào trên người nàng khóc. Nàng bảo chúng ta đi mau, thật tốt, nàng nhìn thấy như vậy cũng không đuổi ta đi.

“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ à!” Nàng quát, ta thiếu chút nữa nở nụ cười, nào có nữ nhân nói mình xinh đẹp, ha ha.

Tới nhà nàng, quả nhiên giống như nàng nói vậy, rất nghèo. Bởi vì ta lớn hơn hai tuổi, nàng gọi ta là Lăng ca, ta gọi nàng là Tứ nương, chúng ta thành người một nhà.

Nàng không hề giấu giếm nói chuyện trong nhà, cùng ta làm việc, kiếm tiền. Nàng còn có tài nấu ăn ngon mà nữ tử khinh thường, nàng không có những ý nghĩ nữ tôn nam ti kia, ở trong mắt nàng nam nữ đều giống nhau.

Ta thật sự thấy đủ, luôn cướp việc làm, giặt quần áo nấu cơm, làm tất cả mọi việc mà ta có khả năng, tuy rằng nàng luôn để cho ta dưỡng thân thể thật tốt.

Nàng luôn gánh lấy tin đồn của người trong thôn, để cho những người đó từ từ chấp nhận ta, ít nhất sẽ không tránh né như rắn rết giống trước kia ở trấn trên.

Nàng thật thông minh, có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, nàng cuối cũng vẫn coi ta thành đệ đệ, tuy rằng ta lớn hơn nàng, ta rất vui vẻ, hạnh phúc. Ta cũng thật vui mừng khi có một tiểu tỷ tỷ như vậy, tuy rằng nàng luôn gọi ta là ca, Ngũ lang cũng coi ta thành ca ca, khi ta rảnh rỗi cũng sẽ dạy hắn nam công như thêu thùa gì đó, ta nghĩ chúng ta vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy, thật tốt!

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúa mạch chín, nàng mang theo ta và Ngũ lang vào trong ruộng, cũng không cho chúng ta làm nhiều việc, ta biết nàng sợ chúng ta vất vả, dù sao những việc tốn sức đó đều do nữ nhân làm.

“Ối!” Ta không cẩn thận cắt vào tay.

“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Nàng lập tức quay sang.

“A, không có chuyện gì, làm việc đi.” Ta nắm chặt tay, đợi một lát nữa sẽ không chảy máu, ta không thể để cho nàng cảm thấy ta ngay cả một chút việc cũng không làm được.

“Cắt vào tay đi, mau cho ta xem.” Nàng cầm lấy tay bị thương của ta để lên miệng. Ta lập tức không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ cảm thấy tim đập không bình thường.

“Đau đi, trước chịu đựng một chút a!” Nàng nhìn chung quanh, kỳ thật, một chút cũng không thấy đau, ta chỉ nghe thấy tim đang thình thịch đập không ngừng. Nàng rất nhanh tìm được một ít lá cây, vò ra nước, bọc lại trên ngón tay của ta, lại xé xuống mảnh vải sạch sẽ để băng bó lại, cũng để cho ta qua bên cạnh ngồi xuống.

Ta ngồi một hồi lâu, mới kịp phản ứng, ta nghĩ lung tung cái gì đâu rồi, Tứ nương chính là coi ta thành ca ca hoặc đệ đệ. Hơn nữa, thanh danh của ta như vậy, nàng có thể không để ý, nhưng nàng vẫn còn có rất nhiều thân thích. Nhìn thấy tay không có việc gì rồi, ta đứng lên bó lúa mạch lại, cố hết sức để Tứ nương thoải mái chút.

Tứ nương thật sự quá thông minh, lại làm ra trục đá lăn lúa, giúp trong thôn giải quyết vấn đề lớn, người trong thôn gặp nàng đều rất nhiệt tình, thậm chí có thôn dân nhiệt tình còn làm mai nàng, nhìn dáng vẻ Tứ nương chạy trối chết, thật sự là quá buồn cười rồi, ha ha.

Chỉ chớp mắt, ta đã mười chín rồi, ở tuổi này nam tử đều đã sớm có đứa nhỏ rồi, mà ta cũng không hy vọng xa vời cái gì.

Tứ nương mười bảy rồi, rất nhiều ông mối vội tới làm mai cho nàng, nàng đều thoái thác. Nàng còn nói những người đó cuối cùng coi trọng nàng vì cái gì, nàng không tài không mạo, vừa nghèo vừa không thú vị. Nàng thế nhưng không biết, nàng không có tiền nhưng rất nhiệt tình, dáng vẻ không tệ, tính tình tốt, vừa thành thật bổn phận, cho tới bây giờ không hề có tâm tư không tốt. Trừ bỏ năm đó khi mang ta trở về, chưa từng nói lời thô tục, không mắng người, cho dù là ai gả cho nàng, đều được sủng ái cả đời, nam tử cầu còn không phải chính là người vợ đối tốt với hắn sao?

Ngày đó, dì cả đến nhà, cố ý sai khiến Tứ nương đi chỗ khác, ta nhìn ra được, bà có chuyện muốn nói với ta, ta kêu Ngũ lang đi cho gà ăn, nghĩ dì cả cuối cùng muốn nói cái gì.

“Lam Lăng ngươi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình đi?” Dì cả mới mở miệng liền làm ta giật cả mình. Ta chưa từng nghĩ tới lập gia đình, ta thật nghi hoặc dì cả nói việc này để làm gì, bà cũng biết không ai dám cưới ta, vì sao còn nói?

“Ngươi nhất định rất kỳ quái đi?” Dì cả không cho ta cơ hội nói chuyện, “Ngươi có biết Tứ nương vì sao đều từ chối việc hôn nhân, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không nhìn? Đó là bởi vì ngươi.” Dì cả nói thật khẳng định.

“Làm sao có thể chứ, cháu như thế nào…” Ta không rõ.

“Tứ nương và ngươi sống chung một chỗ, thói quen cuộc sống như thế, nào còn muốn cưới chồng? Thậm chí ngay cả chính nàng cũng không biết, trong lòng nàng có ngươi.”

“Làm sao có thể…” Ta bị hù đến rồi, trong lòng Tứ nương có ta? “Sẽ không đâu, nàng vẫn coi cháu là ca ca.”

“Mấy năm nay một mình Tứ nương chống đỡ cái nhà này, ngươi lớn hơn nàng, trong lòng nàng sẽ ỷ lại ngươi, rời không được ngươi, cho nên, nàng thích ngươi, nhưng mà chính nàng vẫn không rõ. Chỉ có ngươi gả cho người khác rồi, nàng tự nhiên sẽ cưới chồng, bằng không, vừa nhìn thấy ngươi, nàng cảm thấy ai cũng kém ngươi, tự nhiên chướng mắt.” Dì cả nói tiếp, “Chính ngươi nghĩ một chút, ta sẽ kêu ông mối tìm cho ngươi gia đình trong sạch, cho dù là vì Tứ nương cũng được, ngươi cũng biết thanh danh của ngươi… Haizzz!”

Không biết dì cả rời đi khi nào, bà nói rất đúng, ta biết nên làm như thế nào. Ta biết ta thích Tứ nương, nhưng ta không xứng, tối thiểu ở trong mắt mọi người là như vậy. Mà thời điểm khi ông mối đến cửa, ta vẫn rất không thoải mái, nhưng ta phải làm như vậy.

“Không được không được, Lăng ca mới không cần đâu.” Tứ nương nói: “Ngươi đi đi.”

“Ông mối Vương vào đi, vào trong phòng nói.” Ta vén rèm cửa lên, để cho ông mối Vương tiến vào.

“Đây là Vương gia ở đông thôn, có mấy chục mẫu điền sản, năm kia đã chết phu lang, lưu lại hai đứa con trai đều xuất giá rồi, ngươi gả tới đó khẳng định cưng chiều ngươi.”

Ta không sao cả, gả ai cũng cùng vậy, trừ bỏ — Tứ nương.

“Không được! Đã sắp xuống mồ rồi, còn tai họa cho người khác!” Tứ nương tức giận

“Phi phi, Vương lão tam mới bốn mươi lăm, tuổi còn rất trẻ.”

“Chính là không được!”

“Được rồi, Trịnh đại tỷ ở tây thôn, nghe nói Lam Lăng rất hiền lành, muốn kết hôn làm chính thất.” Ông mối Vương rất nhanh lại giới thiệu một người khác.

“Không được! Người kia có bệnh, người nào không biết nàng ta nhặt được một kỹ nam, lấy một thân bệnh không gặp được người.” Tứ nương một ngụm liền bác bỏ.

“Kia được đi, là Lý viên ngoại ở trấn trên, gia tài bạc triệu, thú làm làm điền phòng, này là tốt nhất.”

“Tốt cái rắm! Tại sao ngươi không gả đi? Nữ nhi bà ta đã giày vò chết mấy người kế phụ rồi? Ngươi cút cho ta, cút nhanh lên!!” Tứ nương một phen đuổi ông mối này đi, trong lòng ta thật ra rất cao hứng, xem ra đúng như lời dì cả nói, bản thân Tứ nương cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, ta đây càng nên rời đi nhanh một chút.

“Phi, một cái sao chổi, ta còn không muốn đến đâu!” Ông mối đi rồi.

“Tứ nương, muội làm gì vậy? Ta cũng không còn nhỏ nữa.” Ta không có lựa chọn, “Chẳng lẽ ta còn có thể ở đây cả đời? Muội sớm muộn gì cũng phải cưới chồng, ta ở lại đây cũng không thích hợp.”

“Ách, Lăng ca huynh muốn lập gia đình?” Tứ nương hơi ngây người.

“Sớm muộn gì cũng phải gả, thanh danh kia của ta, có thể gả ra ngoài cũng đã không tệ rồi, còn có thể có được nhà nào thật tốt?” Ta nói thật nhẹ nhàng.

“Kia…” Tứ nương không nói, ta cũng không biết nói cái gì mới tốt nữa.

Nhìn Tứ nương lại nóng nảy đuổi đi tất cả ông mối, ta vừa vui vẻ, vừa chua xót trong lòng, ta nên làm cái gì bây giờ cho phải đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.