Thường ngày hòa thượng nhà ta miệng lưỡi giảo hoạt, tính tình kỳ quái, khai khẩu là lanh lẹ vô cùng, nói đông nói tây. Nhưng đứng trước mặt nữ nhân thì cực kỳ lúng túng chỉ thấy mặt đỏ như gấc, không dám nhìn thẳng vào Tiểu Đào Hồng, đưa chân bước tránh qua một bên.
Cả bọn lại la ầm lên hối thúc hòa thượng.
Một lát sau.
Hòa thượng bắt đầu gặng hắng hai lần rồi nói :
– Có một đám bị mù tụ họp cùng nhau lại trong lúc trà dư tửu hậu cùng nhau bàn bạc một chuyện.
Người ta ai chẳng muốn làm lão đại.
Bởi vì mắt họ đều không thấy đường, sợ rằng có người khai gian số tuổi mạo nhận làm lão đại.
Vậy thì làm thế nào đây?
Thế là bọn họ liền nghĩ ra cách bất luận niên kỷ lớn nhỏ ra sao, mắt ai bị mù trước nhất thì người đó làm lão đại.
Anh mù Giáp nói :
– Ta chưa đầy một tuổi đã bị mù rồi.
Anh kế tiếp nói :
– Không được, ta chưa đầy tháng đã bị đui rồi.
Gã kế đó nói :
– Còn chưa bằng ta, ta vừa sinh ra đã không thấy gì rồi.
Gã kia lại nói :
– Bọn ngươi còn chưa bằng ta, lúc còn ở trong bụng mẹ đã bị đui rồi.
Mọi người đều nghĩ rằng tuyệt nhiên không thể có người bị đui sớm hơn nữa.
Thế là mọi người đồng thanh hô lớn :
– Lão đại!
Nào ngờ chữ đại chưa thốt ra khỏi miệng. Bỗng nhiên lại có một gã đui từ ngoài cửa xông vào la lớn :
– Chậm đã! Hắn không đáng làm lão đại.
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ đồng thanh nói :
– Hắn không đáng làm lão đại thì ai đáng mặt hơn?
Gã đui mới tới liền chỉ vào mũi mình nói :
– Ta đây!
Cả bọn vô cùng ngạc nhiên hỏi tiếp :
– Ngươi à? Xin hỏi các hạ bị đui từ lúc nào?
Gã đui mới đến liền nói rõ từng tiếng :
– Ta… ta bị đui từ lúc ở trong trứng gà kia (nguyên người quan ngoại trước khi giao hợp đều ăn trứng gà).
Tiểu hòa thượng kể xong cúi mình đi xuống.
Mọi người đều cười chảy cả nước mắt, thức ăn trong miệng phun ra phì phì, văng khắp nơi.
Sự việc nào cũng vậy, có mở đầu thì phải có kết thúc, buổi tiệc vui rồi cùng đến lúc tàn.
Lúc này chỉ thấy Đặng Tiểu Nhàn từ từ đứng lên, trên khuôn mặt vui vẻ hiện ra một nụ cười làm mê hồn nữ nhi.
Hắn bất quá chỉ mặc một chiếc áo vải cực kỳ tầm thường, nhưng khí chất ẩn chứa vẻ văn nhã cao sang, mà không một gã công tử hào hoa sang trọng nào có thể sánh kịp. Vẻ bề ngoài tinh lanh quỷ quái nhưng không mất dáng thanh thoát hòa nhã mà chẳng kém phần thông minh. Cho dù bất cứ trường hợp nào hắn đều xuất sắc nổi bật hơn người.
Hắn vừa đứng dậy tất cả các cặp mắt đều chăm chú đổ dồn vào hắn, trong Linh Quan miếu không gian đột nhiên im ắng lạ thường, không khí tựa hồ như bị ngưng kết lại.
Đặng Tiểu Nhàn cười lớn nói :
– Đa tạ các huynh đệ làm tiệc tiễn ta. Thật ra ta không muốn rời khỏi đây, nhưng ta không thể nào làm khác được, lúc nào ta cũng luôn nhớ đến các huynh đệ.
Lời nói của hắn tuy thật bình thường khiêm hòa nhưng là cái khiêm hòa khách sáo tựa như ông chủ đối với đầy tớ. Chủ nhân tuy nói thật lòng song kẻ nô bộc cảm thấy cực kỳ khó nghĩ.
Có một số người hình như kiêu ngạo bẩm sinh, tuy cố giấu sự kiêu ngạo thậm chí còn cảm thấy không nên kiêu ngạo, nhưng người ta vẫn cảm thấy được vẻ kiêu ngạo.
Nụ cười trên mặt hắn tuy thân thiết gần gũi như vậy nhưng người ta vẫn cảm thấy hắn như ở trên cao, càng tỏ ra khiêm nhường người ta càng cảm thấy khó xử.
Bởi vì bọn này đã quen với tính tình ranh ma quỷ quái của hắn không câu nệ hình thức, thích gì làm nấy hễ mở miệng ra là chửi mắng liên hồi. Bọn chúng bây giờ mắt đứa nào cũng rớm lệ.
* * * * *
Thời gian đi nhanh như tên bắn, thắm thoát mà ba tháng trời đã trôi qua.
Trong khoảng ba tháng này, Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ ngoan ngoãn ngoài việc ăn uống, ngủ nghỉ ra hắn chăm chỉ luyện võ cùng với lão đầu tử.
Thấy hắn chăm chỉ như vậy lão quái vô cùng cao hứng.
Thực ra chẳng hề có hứng thú gì với việc tập võ mà là hắn sợ sẽ làm cho lão quái, người đã có công nuôi dưỡng hắn suốt hai mươi năm nay buồn phiền thất vọng.
Vào một buổi tối trời đã lên đèn.
Phía trên bàn đã bày sẵn rượu và đồ nhắm, lão quái và Đặng Tiểu Nhàn đang ngồi uống rượu giải sầu, nét mặt buồn bã chẳng nói với nhau câu nào bởi vì ngày mai Đặng Tiểu Nhàn sắp phải đi xa.
Một lúc lâu sau.
Lão quái thở dài một tiếng rồi nói :
– Những gì cần dạy ta đã truyền hết cho mi rồi chỉ còn nội lực hỏa hầu còn chưa đủ…
Đặng Tiểu Nhàn nhè nhẹ đáp :
– Lão cứ yên tâm, ta sẽ chăm chỉ luyện tập.
Lão quái cố gắng an ủi rồi nói :
– Ngươi đến Bắc Kinh nhất định phải tìm cách gặp cho được tám người.
Đặng Tiểu Nhàn ngơ ngác hỏi lại :
– Tám người này quan trọng lắm sao?
Lão quái nghiêm mặt nói :
– Không sai!
Đặng Tiểu Nhàn hiếu kỳ hỏi lại :
– Tại sao vậy?
Lão quái chậm chạp trả lời :
– Tám người bọn họ chẳng những có thể giải đáp rõ thân thế của ngươi, mà người nào cũng mang trong mình một thân võ công cao tuyệt.
Đặng Tiểu Nhàn nhăn đôi mày bực tức nói :
– Ta không muốn tranh hùng võ lâm để đầu đao dính thêm máu cho nên…
Lão quái không vui nói :
– Ngươi không học cũng không được bởi vì tám loại võ công này là tuyệt kỹ gia truyền của ngươi.
Đặng Tiểu Nhàn buông tiếng thở dài nói lẩm bẩm :
– Lão quái ta thật không hiểu, lão tại sao nhất định ép ta phải luyện tập võ công?
Lão quái cứ trợn tròn mắt, nhìn hắn ta không chớp mắt rồi từ từ nói :
– Ôi nhân sinh có nhiều sự tình không bao giờ để cho ngươi muốn sao được vậy. Lão ép ngươi tập võ thực là do chuyện bất đắc dĩ, bởi vì thân phận của ngươi không giống…
Đặng Tiểu Nhàn hỏi :
– Lão quái! Thân phận của ta có gì khác người. Lão cứ úp úp mở mở tại sao không chịu nói rõ ràng cho ta.
Lão quái ngửa mặt uống cạn chén rượu rồi nhè nhẹ thở dài nói :
– Nói sớm cho ngươi biết chỉ có hại chứ không ích lợi gì, ngươi đến Bắc Kinh thì sẽ rõ ngay thôi.
Đặng Tiểu Nhàn hiểu rõ tính nết của lão quái. Lão muốn nói gì thì không bảo lão cũng nói ra. Việc gì không muốn nói dù có đánh chết lão cũng chẳng hề hé môi. Hắn không biết làm sao hơn đành phải nói :
– Được rồi, tám người đó tên là gì? Họ gì? Ở đâu? Khi đến Bắc Kinh ta sẽ đi kiếm họ ngay.
Lão quái sắc mặt trầm hẳn xuống nói nhỏ :
– Bọn họ hầu như đều đã mai danh ẩn tích ngay cả tên họ tính danh, cư ngụ nơi nào ta cũng không rõ lắm.
Đặng Tiểu Nhàn hai mắt trợn ngược suýt nhảy dựng lên xuống giọng hỏi :
– Nói điên! Như vậy còn khó hơn cả mò kim đáy biển. Ngươi bảo ta làm sao có cách tìm được họ. Bắc Kinh chứ không phải như ở Trương Dịch này đâu.
Lão quái nghiêm mặt nói :
– Không khó, nhân sinh tùy duyên, chuyện phải đến ngươi không đi tìm, nó sẽ tự đến. Việc không đến ngươi có tìm cũng chẳng ích chi. Ngươi đến Bắc Kinh nhàn rỗi vô sự thì cứ đi dạo trên cầu Thiên Kiều ắt là sẽ có kỳ ngộ.
Đặng Tiểu Nhàn lạnh nhạt trả lời :
– Được rồi!
Lão quái nháy mắt một cái rồi cười to nói :
– Có rồi. Ngươi đến Bắc Kinh một khi đã yên ổn chỗ ở thì hãy tìm cách đi đánh bạc sử dụng những tuyệt chiêu mà Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành đã dạy ngươi, chỉ được thắng chứ không được thua nhớ không?
Vừa nghe nói đến đánh bạc Đặng Tiểu Nhàn không nén nổi vui mừng tinh thần phấn chấn hẳn lên cười vang rồi nói :
– Lão quái này thật là “mặt trời mọc ở phương tây” rồi. Từ trước đến giờ lão cứ phản đối ta đi đánh bạc ăn tiền, bây giờ lại kêu ta đi đánh bạc.
Lão quái cười ha hả nói :
– Chỉ cần ngươi đi đánh bạc, ta tin rằng ngươi sẽ nhanh chóng tìm được tám người này.
Đặng Tiểu Nhàn ngơ ngẩn hỏi gặng :
– Lão cứ nói có nửa câu không à. Sao không nói trắng ra đi, ta chẳng hiểu ý lão nói chi cả.
Lão quái vỗ vai Đặng Tiểu Nhàn nói tiếp :
– Trong tám người này có một người đánh bài thành tật, chỉ chỉ cần nghe nói ở đâu có cao thủ là liền đi so tài. Ngươi sẽ rất mau chóng dụ được người ấy, vậy thì bảy người kia cũng không chạy đi đâu cho được.
– À thì ra là như vậy.
Đặng Tiểu Nhàn chợt thoáng nghĩ ngợi rồi nói tiếp :
– Lão quái, lão đừng vội mừng, người trong võ lâm ai lại muốn đem tuyệt kỹ độc môn của mình dễ dàng truyền thụ cho kẻ khác, huống chi ta với tám người này vừa chẳng phải người thân thích cũng không phải chỗ bạn bè. Bảo họ truyền thụ tuyệt kỹ cho ta e rằng là chuyện không tưởng.
– Bọn họ không dám.
Nói rồi lão quái đi vào trong phòng lấy ra một cái bọc vải dài độ ba thước rộng chừng vài phân nhìn bộ dạng phía trong hình như là một thanh bảo kiếm.
Lão quái thần thái cực kỳ nghiêm trọng, cung cung kính kính giống tựa như phụng thánh chỉ trước mặt Đặng Tiểu Nhàn quát lớn :
– Quỳ xuống!
Đặng Tiểu Nhàn ngạc nhiên trong bụng muốn cười nhưng không thể cười được, từ lúc sinh ra đến giờ chưa lúc nào thấy nét mặt của lão quái như vậy. Hắn cũng chẳng biết chuyện gì hai đầu gối khụy xuống, thân người do vậy mà tự nhiên quỳ sụp xuống đất.
Lão quái trịnh trọng trao kiếm vào trong Đặng Tiểu Nhàn sau đó nói :
– Đứng dậy, mau!
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng mở bao vải ra xem, thì ra là một thanh trường kiếm vỏ ngoài đen tuyền, hình dáng kỳ dị cổ quái xem ra cực kỳ quý báu.
Đặng Tiểu Nhàn nhìn lão quái không hiểu hỏi lại :
– Đây… Đây là…
Lão quái sắc mặt nghiêm trang nói :
– Hài tử! Thanh kiếm này là gia truyền chi bảo của nhà ngươi, tuy không phải là Can Tương Mạc Gia nhưng giá trị thì quyết không thua kém Can Tương Mạc Gia. Bởi vì nó…
Lão quái đột nhiên nghẹn lời, đổi giọng nói :
– Bây giờ ta giao nó lại cho ngươi, ngươi…
Đặng Tiểu Nhàn bỗng nhiên ồ lên kinh ngạc ngắt ngay lời lão, là vì hắn phát hiện trên chuôi kiếm khắc tám chữ “Kiếm tại nhân tại, kiếm hủy nhân vong”.
Lão quái khẽ thở dài :
– Hiện nay ngươi đã hiểu rõ vì sao ta phải ép ngươi luyện võ chứ?
Đặng Tiểu Nhàn lặng im không đáp.
Lão quái nói tiếp :
– Sau khi ngươi tìm được tám người này chỉ cần ngươi đưa thanh kiếm này ra, họ không những sẽ truyền hết tuyệt kỹ cho ngươi mà còn cúi đầu nghe mệnh tùy ngươi sai khiến.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng không vui lắc đầu nói :
– Không hiểu, cái này thì thật không hiểu.
Lão quái hai mắt trợn tròn trầm giọng quát :
– Nói mau, ta nói chỗ nào mà ngươi không hiểu.
Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười nói :
– Cái thành Bắc Kinh rộng lớn như vậy. Ta làm sao có thể vác bảo kiếm này đi khắp nơi cho người ta coi?
Lão quái đỏ mặt cười nói :
– Ngươi không nói suýt nữa ta cũng quên mất. Sau này ngươi có gặp người cần tìm… Nhưng lại không dám chắc có phải hắn ta không, ngươi sẽ dùng câu ám hiệu “Nhật nguyệt trùng quang” hỏi hắn. Nếu hắn dùng câu “Sơn hà vĩnh thọ” làm ám hiệu trả lời thì ngươi có thể rút kiếm sai bảo hắn làm bất cứ việc gì cho ngươi.
Lão quái vừa nói vừa lấy ra một cái túi nhỏ bằng gấm cực kỳ tinh xảo đưa cho Đặng Tiểu Nhàn tiếp tục dặn dò :
– Ngươi hãy cất kỹ miếng kim bài này ở bên người.
Đặng Tiểu Nhàn cười nói :
– Lão cứ giữ lấy nó. Ta từ trước đến giờ chẳng thích chơi món này.
Lão quái không vui bảo hắn :
– Ngươi đừng xem thường miếng kim bài này. Trừ đương kim Hoàng thượng ra; dân trong thiên hạ, bá quan văn võ trong triều, Hoàng thân quốc thích, ai thấy nó cũng đều rập đầu bái lạy, phủ phục để nghe lệnh của nó.
Đặng Tiểu Nhàn ngơ ngác một hồi rồi đưa tay rờ vào trán của lão quái, nó lắp bắp :
– Lão… lão có nóng đầu không đấy?
Lão quái trầm mặt hét lớn :
– Câm ngay!
Đặng Tiểu Nhàn lè lười nhìn, mặt mày vui vẻ nói :
– Người trên cho, kẻ dưới không dám chối từ. Đừng có giận mà, ta… chịu nhận nó rồi.
Tiểu tử này nói thật êm tai nhưng vẫn không đưa tay cầm lấy nó.
Lão quái lại quát lên :
– Cầm lấy mau lên!
Đặng Tiểu Nhàn nghĩ thầm trong bụng:
“Gần đi rồi, đừng làm cho lão bực tức mới phải, mà để bị đánh một trận thì thật xui xẻo lắm, lấy đại cũng chẳng sao, lỡ mà có thiếu tiền thì đem nó ra làm vốn đánh bài cũng được”.
Đặng Tiểu Nhàn tính tình vốn khác xa người ta, vật gì mà không phải của hắn thì hắn cực kỳ xem thường. Hắn không thích ép buộc người khác lại cũng ghét những kẻ cậy thế hiếp người. Hắn cho rằng đã là người thì ai cũng như nhau, tất cả đều nên thuận theo lẽ tự nhiên.
Hắn nhận lấy thanh kiếm của lão quái đưa cho hoàn toàn không phải vì nó có thể triệu tập anh hùng võ lâm đến để nghe lệnh, sai bảo; mà bởi vì đây là vật gia truyền của dòng họ tổ tiên hắn.
Hắn cũng tin rằng lão quái không hề lừa gạt hắn, lại cũng tin rằng miếng kim bài này có nguồn gốc xuất xứ phi thường, nhưng hắn chẳng hề quan tâm. Do vì hắn không muốn dùng sức mạnh của miếng kim bài này đi áp chế bất cứ người nào.
Lão đầu tử nhìn Đặng Tiểu Nhàn hồi lâu cảm khái nói :
– Hài tử ta biết ngươi đang nghĩ gì, đường đường là một đấng nam nhi, ngẩng đầu lên không thẹn với trời, cúi mặt xuống không hổ với đất. Chốn giang hồ vô cùng hiểm ác ngươi mang miếng kim bài này có thể nó sẽ giúp được nhiều điều cho ngươi.
Đặng Tiểu Nhàn đưa tay nhận miếng kim bài cất vào trong mình, đôi mắt dường như ngấn lệ vô cùng cảm kích, nghẹn ngào nói :
– Đa tạ lão…
Lão quái bật cười bảo :
– Tốt, như thế mới được chứ. Ngươi nên nhớ kiếm và kim bài không gặp tình huống cấp bách, vô cùng nguy hiểm đến tính mạng thì đừng để cho người khác thấy. Nếu dùng không đúng lúc nó sẽ mang đến cái họa sát thân cho ngươi đấy.
Đặng Tiểu Nhàn gật đầu :
– Ta biết rồi!
Lão quái đột nhiên như già hẳn đi, cố gắng đứng dậy, trong lòng buồn bã vô hạn nói :
– Lão quái ta không thể lo lắng cho ngươi được nữa, phải cẩn thận giữ mình…
Đặng Tiểu Nhàn cũng xúc động dặn dò :
– Lão cũng phải bảo trọng lấy thân.
Lão quái gật đầu nói :
– Trời vừa sáng là ngươi phải đi ngay. Ta chẳng thể tiễn ngươi được…
Lão quái cố ngăn dòng lệ trong mắt, quay người bước nhanh ra ngoài.
Đặng Tiểu Nhàn nhìn theo bóng dáng già nua của lão, hai mắt rớm lệ khóc không thành tiếng, cứ nghẹn ngào gọi theo :
– Gia gia…
Đặng Tiểu Nhàn từ lâu muốn xưng hô là “lão gia gia” nhưng không hiểu vì sao lão quái cứ khăng khăng chối từ vì vậy trước đây một già một trẻ cãi nhau một trận giận dữ.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng đã thốt lên được hai tiếng cho tròn ước nguyện.
* * * * *
Ngoài trời vẫn còn chưa sáng.
Màn sương dày đặc bao phủ vạn vật.
Trên con đường dài không một bóng người, cảnh vật tĩnh lặng vô cùng. Ngay cả một tiếng tru của chó hoang cũng không hề nghe thấy.
Đặng Tiểu Nhàn mặc y phục mới, trường kiếm ngang lưng, tay mang một cái túi vải thần thái ung dung phi phàm cắm cúi đi trên đường.
Trên mặt đất còn ướt đẫm sương đêm vang lên tiếng bước chân nghe thật trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai.
Hắn vừa đi trong lòng như muốn la lên thật lớn :
– Các vị! Đặng Tiểu Nhàn đi đây, nhưng mà ta sẽ quay trở về, bởi vì đây là mảnh đất sinh ra ta, còn có những bằng hữu làm ta vĩnh viễn không sao quên được.
Thật là một chuyện lạ.
Chẳng có một ai ra tiễn chân hắn.
Thân hình Đặng Tiểu Nhàn dần dần khuất xa, xa mãi. Những căn nhà ở dọc theo hai bên đường mới vừa hé mở cửa sổ, từ trong đó những cánh tay vươn ra như vẫy chào. Những đôi mắt mở to không chớp nhìn theo bóng dáng Đặng Tiểu Nhàn.
Sắc mặt của họ trầm hẳn xuống lưu luyến trông theo.
Họ sợ làm cho Đặng Tiểu Nhàn xúc động nên cùng hẹn nhau không đi tiễn chân hắn, chỉ núp ở phía sau âm thầm chúc hắn may mắn.
Nhị Lăng Tử nhè nhẹ thở dài.
Tiểu hòa thượng thì cứ lẩm bẩm chúc phúc cho hắn.
Tuyết Lý Hồng và Bạch Diễm Sương đã khóc không thành tiếng.
Mọi người còn lại tuy không khóc nhưng khuôn mặt còn đau khổ hơn cả khóc nữa.
Đặng Tiểu Nhàn còn biết rằng trong những bằng hữu ở phía sau hắn. Trong số bọn họ còn có một người lo lắng cho hắn nhất, yêu thương hắn vô cùng cùng nhau sớm tối có nhau, tình cảm như ông cháu đó là lão quái.
Hắn cũng rất muốn quay đầu lại cất tiếng chào tạm biệt hẹn sẽ gặp lại.
Nhưng hắn không dám, bởi vì hắn biết chỉ cần quay đầu lại hắn sẽ không đi được nữa. Mọi người không cho hắn đi vả hắn cũng chẳng muốn đi.
Ánh dương đã tỏa xuống khắp nơi.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Trời cao lồng lộng trải dài ra xa.
Đặng Tiểu Nhàn rốt cục cũng đã rời xa Trương Dịch.
Trời tuy vào lúc giữa hạ nhưng lòng hắn lại cô đơn, lạnh buốt như giá băng.
Hắn đột nhiên dừng bước, cứ đứng như trời trồng trên con đường quan đạo đứng nhìn chăm chú như là ngọn núi này, ánh mặt trời này hắn chưa được nhìn thấy bao giờ.
Là vì hắn đã đi vào một vùng trời đất không hề quen thuộc chút nào. Hắn chẳng hề vui mừng cũng chẳng hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác lạ lùng vô cùng, nhưng lại không nói ra được cái dư vị kỳ lạ của nó.
Hắn vẫn đứng thẳng người tiếp tục đi lên phía trước, thủy chung không hề quay đầu nhìn lại.
Bỗng nhiên…
Có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.
Đặng Tiểu Nhàn chợt ngẩn người ra trong bụng nghĩ thầm:
“Mình thi lưng đeo trường kiếm, cần phải có một ngựa tốt mới phải. Phi ngựa nhanh như gió cuốn xông vào chốn giang hồ mới giống một nhân vật anh hùng, tại sao ta lại nghĩ chẳng ra chuyện này?”
Đặng Tiểu Nhàn vừa đi vừa nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy ảo não rồi lại nghĩ tiếp:
“Thực ra thì mua một con ngựa cực kỳ đơn giản, chỉ cần mình ném xúc xắc này xuống là được ngay. Chà! Thế mà chẳng nghĩ tới, rõ là mình ngu quá!”
Nghĩ mãi nghĩ mãi người hắn đã đi mỗi lúc một xa thốt nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa, phảng phất dường như hiện ra trước mắt.
Đặng Tiểu Nhàn nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy dưới cây cổ thụ trước mặt có cột một con tuấn mã, toàn thân đỏ như màu lửa không có một sợi lông tạp lộn nào, mình cao sáu thước, đuôi quá một trượng. Yên cương đầy đủ dáng vẻ anh tuấn dị thường. Đặng Tiểu Nhàn càng nhìn càng thích nghĩ thầm trong lòng:
“Chẳng lẽ nó chính là loại Huyết Hãn Bảo Mã trong truyền thuyết, cho dù phải hay không ta cũng phải trả giá thật cao để mua nó”.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng vừa thật vui mừng đã lập tức bị mất hứng, bởi vì hắn tìm mãi mà chẳng thấy chủ nhân của con ngựa này đâu cả.
Thình lình Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên nén nỗi vui sướng nghĩ thầm:
“Đúng rồi có lẽ chủ nhân của nó đã đi rồi”.
Đặng Tiểu Nhàn càng nghĩ càng thấy đúng bèn mở miệng gọi to :
– Nè, có bán con ngựa này không?
– Không bán.
Một giọng cười thánh thót vang lên như tiếng chuông ngân từ phía sau cây cổ thụ vọng ra tiếp theo đó nghe tiếng một cô nương nói :
– Ngựa này chỉ tặng, không bán.
Đặng Tiểu Nhàn ngơ ngác nghĩ thầm:
“Con bà nó, thiên hạ làm gì lại có chuyện tốt như vậy. Người này không phải điên, thì cũng là loại nóng đầu…”
Tiếng cười lãnh lót như chuông ngân lại vang ở phía sau cây cổ thụ, tiếp tục nói vọng đến :
– Nhưng mà ta có hai điều kiện.
Đặng Tiểu Nhàn hấp tấp hỏi tiếp :
– Điều kiện gì?
Tiếng cười như chuông ngân lại vang lên thánh thót dịu dàng nói tiếp :
– Thứ nhất, ngươi có phải là họ Đặng.
Đặng Tiểu Nhàn ngạc nhiên, nói lớn :
– May quá chừng! Tại hạ chính là họ Đặng.
Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên hai mắt lóe sáng nhẹ nhàng phóng mình nhanh như điện chớp, xông thẳng ra phía sau cây cổ thụ cười ha hả nói :
– Thứ hai là phải kêu ngươi là tỷ tỷ phải không?
Liền nghe thấy một tiếng la lên kinh ngạc, bóng người vút qua từ phía sau cây cổ thụ xuất hiện một giai nhân thiên kiều bá mỵ vừa chạy vừa la lớn :
– Bỏ tay ra, nhột chết người ta bây giờ.
Thì ra nữ nhân này chính là Tiểu Đào Hồng kỹ nữ của quán Mãn Thúy lầu.
Đặng Tiểu Nhàn nét mặt ngờ vực hỏi :
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến được đây?
Tiểu Đào Hồng nhăn mặt cười đáp :
– Đem ngựa tới.
Đặng Tiểu Nhàn ngẩn ngơ lắp bắp nói :
– Cái này…
Tiểu Đào Hồng thôi cười nói tỉnh bơ :
– Đừng có ngớ ngẩn lắp bắp. Mấy bữa trước có một tên lái ngựa tặng cho ta con Huyết Hãn Bảo Mã này, với ta nó chẳng có ích lợi chi cả mà lại tốn một đĩnh bạc để mua cỏ tươi cho nó ăn. Ta chợt nghĩ, hay là tặng quách nó cho huynh đệ cưỡi đi cho khỏe.
Đặng Tiểu Nhàn lắc đầu nói :
– Con ngựa này quý lắm, đệ không dám nhận.
Sắc mặt Tiểu Đào Hồng trầm hẳn xuống tỏ vẻ không vui nói :
– Các hạ sợ cái loại kỹ nữ này làm dơ bẩn người các hạ hay sao vậy?
Đặng Tiểu Nhàn mặt đỏ, tía tai vội vàng nói :
– Thế thì đệ nhận liền. Tỷ tỷ, đệ đâu hề có ý vậy, không tin đệ thề cho coi.
Tiểu Đào Hồng cười hì hì lấy ngón trỏ bên tay phải ấn nhẹ lên môi hắn, nũng nịu nói :
– Ta tin rồi, còn bày đặt thề với chả thốt. Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân. Danh câu, bảo kiếm theo bên mình nhân vật anh hùng như huynh đệ đây, há chẳng phải tăng thêm phần vinh dự cho ngươi sao.
Đặng Tiểu Nhàn vui vẻ cúi mình xuống nói :
– Tỷ tỷ đã nói như vậy, tiểu đệ vô cùng cảm tạ.
Tiểu Đào Hồng tươi cười nói :
– Không ngờ huynh đệ lại là tục nhân.
Một chiếc kiệu nhỏ từ xa tiến lại.
Tiểu Đào Hồng nói nhỏ :
– Huynh đệ ta đi đây, có người đến rước ta rồi.
Đặng Tiểu Nhàn nhè nhẹ gật đầu, phóng mình lên yên, câu “ngày sau gặp lại” chưa kịp thốt ra thì con Huyết Hãn Bảo Mã đã bốn vó tung bay nhanh như gió cuốn sao sa, thuận theo quan đạo phi như bay về hướng đông nam.
* * * * *
Đặng Tiểu Nhàn phóng ngựa thật nhanh chạy một mạch ra khỏi vùng núi cao, tuy mặt bị dính đầy bụi nhưng vẫn không giảm hứng chí. Thỉnh thoảng mới xuống ngựa để hỏi thăm lộ trình phương hướng cho rõ ràng rồi lại tiếp tục phi như bay về phía trước.
Đặng Tiểu Nhàn từ trước đến giờ chưa bao giờ rời khỏi Trương Dịch lẽ dĩ nhiên cũng chưa hề xem thấy cảnh phồn hoa của nhân gian.
Bây giờ tận mắt thấy được thế giới nhộn nhịp tràn ngập niềm vui, trong lòng không khỏi phấn chấn hoan hỉ. Cứ ngày đi đêm nghỉ, một loáng đi thẳng qua châu qua huyện bình an vô sự không có việc gì xảy ra.
Một ngày nọ vào khoảng gần quá trưa. Đặng Tiểu Nhàn đã đến Bá Tử khẩu.
Bá Tử Khẩu là một tiểu trấn nằm ở huyện Hoàn thuộc tỉnh Hà Bắc. Dân chúng ở đây lanh lẹ dũng mãnh ham mê võ thuật, nam phụ lão ấu không ai là không luyện võ từ nhỏ, cứ theo tương truyền nhân tài cứ hàng hàng lớp lớp xuất hiện.
Do đó…
Đạo tặc đều kinh sợ tránh xa không dám mạo hiểm lại đây hành nghề.
Ngày hôm đó vừa đúng dịp sinh nhật của Hỏa Thần, tiếng chuông trống trong tiểu trấn vang lên inh ỏi không khí vô cùng náo nhiệt.
Người ở các thôn trấn lân cận cũng dắt díu nhau đến Bá Tử khẩu để xem Đả Bá Thí.
Đả Bá Thí chính là luyện võ, nhưng chỉ mang tính chất biểu diễn đơn thuần chứ không liều mạng đổ máu giết nhau.
Đả Bá Thí phân thành rất nhiều loại có thể là một người dùng đơn đao biểu diễn nội lực chặt đá chém gang. Cũng có thể là hai người cùng giao đấu dùng đơn đao phá hoa thương, gậy đấu với cửu tiết tiên hoặc là Tề Mi côn đấu với cái gì gì đó…
Một người đấu với nhiều người cũng chẳng cấm kỵ chi cả, chỉ cần dám đấu mà thôi.
Người ngoài tiểu trấn nếu cảm thấy ngứa nghề, thì họ cũng cực kỳ được hoan nghênh về sau nếu may mắn thắng trận thì lưu lại làm kỷ niệm.
Đã nói là Đả Bá Thí, thì mọi người cũng đều dùng đao thương sắc nhọn thì việc có đổ máu là điều khó tránh khỏi, còn có những vết thương tổn hại đến tính mạng thì có thể nói là không bao giờ có bởi vì cách xuất thủ, thời gian, bộ vị, khinh trọng đều được cân nhắc khá kỹ lưỡng chẳng bao giờ xảy ra sơ suất.
Bỗng nhiên…
Từ xa vọng đến tiếng binh khí chạm nhau chan chát.
Đặng Tiểu Nhàn nhìn kỹ, thấy một thiếu phụ trung niên tay cầm song đao đang đấu với một gã đầu tóc bờm xờm rối bù cả lên.
Gã tóc rối đầu xù này có sức khỏe hơn người, thanh Tề Mi côn trong tay nặng ít nhất cũng khoảng năm sáu chục cân. Nhưng lại được múa lượn như bay uy lực mãnh liệt, lúc tiến lúc thoái, gió rít theo sau thế mạnh kinh hồn.
Song đao của thiếu phụ trung niên kia không dám nghênh tiếp, thân hình uốn lượn tránh né lẹ làng chiêu thức của địch thủ, đường đao lúc nhanh lúc chậm, đao pháp ngụy dị vô cùng như thủ mà không thủ.
Tiếng chiêng trống ở dưới sân như trợ uy cho hai người. Vang lên từng chập tựa như không ngừng khuyến khích cổ vũ hai người giao đấu.
Hai người có công có thủ nhanh như điện chớp trong phút chốc đã trao đổi với nhau hơn mấy chục chiêu.
Đặng Tiểu Nhàn nhìn hoa cả mắt liền nghĩ thầm trong lòng:
“Xem ra hai người này tuyệt nhiên chẳng phải là hạng cao thủ đệ nhất ở đây, nhưng võ công đã kinh hồn như thế này. Ai ngờ ở Bá Tử Khẩu xa xôi này có long tàng hổ phục thiệt khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt thêm bội phần”.
Thình lình, lại có tiếng binh khí chạm nhau đinh tai nhức óc.
Gã tiểu hóa tử vừa lanh lẹ tránh khỏi một chiêu của thiếu phụ trung niên thì thân mình đã bước xéo qua. Cây thanh đồng Tề Mi côn rút về thế thủ.
Đợi cho song đao của thiếu phụ vừa chém ra hết đà. Lập tức cây Tề Mi côn vung lên, thanh phong lóe mắt đập xuống đơn đao của đối phương.
Thiếu phụ trung niên mỉm cười tay trái lẹ làng trầm xuống, thế đao biến thành Định Hải Kim Châm, ánh đao hạ xuống tránh khỏi thế công của tiểu hóa tử đang quét ngang người, đồng thời lưỡi đao thuận thế chém ngược lên vai trái của đối phương.
Chiêu thế của thiếu phụ xuất thủ vô cùng bất ngờ, uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế công cực kỳ hiểm ác. Vừa lúc thanh Tề Mi côn đã quét qua chéo áo, thiếu phụ suýt chút nữa là táng mạng dưới ngọn côn.
Nhưng gã tiểu hóa tử cũng không ngờ rằng thiếu phụ trung niên dám mạo hiểm xuất chiêu công kích, hắn tưởng rằng khi chiếc côn đập xuống đơn đao sẽ phá vỡ thế bại của hắn rồi lại có thể chiếm được tiên cơ, nào ngờ lưỡi đao lại bức hắn phải tránh qua một bên.
Gã tiểu hóa tử vừa thu đao về tiếp đó thân hình đã ngã về phía sau khi vai vừa chạm đất, người đã lăn qua bên phải tránh khỏi sát chiêu của thiếu phụ kia.
Đặng Tiểu Nhàn vừa thấy tiểu hóa tử kia đột nhiên lăn tròn trên đất, tuy là hơi khó coi nhưng rất hữu dụng, không khỏi gật đầu phục thầm.
Lúc này gã tiểu hóa tử đã đứng bật dậy thanh Tề Mi côn trong tay nhanh như điện xẹt phóng thẳng vào giữa ngực thiếu phụ.
Thiếu phụ trung niên chỉ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng đảo bộ hoành chân bước ngang một cái, tay trái nhẹ nhàng nhấc lên.
“Keng” một tiếng, sống đao đã chặn thanh Tề Mi côn lại, đơn đao bên tay trái đã như dán chặt lên thanh côn rồi đơn đao tay phải nhanh như ánh chớp đã chém xuống cổ tay của đối phương đồng thời hét lớn :
– Buông ra!
Gã tiểu hóa tử kia nếu không buông tay bỏ côn thì hai cổ tay sẽ bị đơn đao chém đứt.
Liền đó một tiếng “keng” vang lên chấn động, thanh Tề Mi côn đã nằm dài dưới đất. Bóng người nhanh như điện chớp, tiểu hóa tử đã tung mình bay ra phía sau. Chắp tay nói :
– Nhị Di, đồ nhi chịu thua rồi.
Thiếu phụ trung niên nhẹ nhàng cười nói :
– Đại Ngưu, ngươi hãy còn trẻ tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy cũng khá lắm rồi đó! Ngươi thua là do kinh nghiệm còn quá ít, đừng buồn! Năm sau, ta đây chẳng mong thắng nổi ngươi đâu, đi thôi, chúng ta cùng qua xem Nhị đại gia và Vương Chưởng Quỹ giao đấu ra sao.
Gã tiểu hóa tử nọ thấy Nhị Di khen ngợi mình trước đám đông trong lòng vô cùng vui sướng liền giơ tay nhặt thanh Tề Mi côn rơi dưới đất rồi đi theo sau thiếu phụ trung niên.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Nhị đại gia và Vương Chưởng Quỹ người trái, kẻ phải từ từ tiến vào trường đấu. Cả hai nhẹ nhàng vòng tay đồng thời cười nói :
– Mời!
Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt mọi người đều mở to mắt để xem vở kịch bắt đầu.
Nhị đại gia cười ha hả nói :
– Vương Chưởng Quỹ, nhị vị lão huynh đệ chúng mình đã khổ công giao đấu với nhau hai ba mươi năm mà cũng bất phân thắng bại. Hôm nay không ai trong chúng ta được phép giấu nghề. Trong lòng có tuyệt chiêu độc đáo nào đều phải thi thố ra hết để cho những kẻ hậu sinh vãn bối mở rộng kiến văn…
Tiếng vỗ tay lại vang lên, đám đông xung quanh hò reo như sấm dậy.
Vương Chưởng Quỹ mỉm cười nói :
– Nhị đại gia nói như vậy là đã khen ta hơi quá lời, nếu như lão ca ca không hạ thủ lưu tình thì chỉ cần Càn Khôn Song Tuyệt Chưởng huynh đệ ta đây cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi ca ca đâu.
Nhị đại gia đắc ý, cười nói :
– Chúng ta chớ nên nhiều lời vô ích, hãy động thủ để chứng minh thì tốt hơn. Mời!
Vương Chưởng Quỹ vội vàng trầm khí xuống Đan Điền chuẩn bị tư thế trầm giọng nói :
– Nhị đại gia. Mời!
Nhị đại gia giơ cây Long Đầu Thiết Quải lên nói to :
– Ta và ngươi dùng tay không so đấu đã hơn hai ba chục năm qua. Hôm nay tại sao lại không đổi cách dùng binh khí thử đấu xem?
Vương Chưởng Quỹ gật đầu đồng tình :
– Được!
Lúc này Vương Chưởng Quỹ đã tiếp lấy thanh Tề Mi côn trong tay gã tiểu hóa tử, cùng với Nhị đại gia triển khai một trận đấu kinh thiên động địa, cực kỳ mãnh liệt.
Nội công hai người thâm hậu, thần lực kinh người lại dùng những binh khí nặng nề thanh thế vô cùng dữ dội.
Thiết quải xé gió rít lên vèo vèo, côn ảnh bao trùm khắp nơi thế vững tựa sơn.
Cuồng phong cuồn cuộn khắp trời cát bụi bốc lên mù mịt.
Một tiếng vang chấn động đinh tai nhức óc, đồng côn thiết quải chạm vào nhau, thật là ngang tai ngang sức chẳng ai kém ai.
Nhị đại gia cười lên ha hả :
– Lão ca ca bình sinh chưa gặp được một địch thủ như vầy, huynh đệ quả nhiên là phi phàm xuất chúng. Ngươi hãy tiếp của ta một gậy nữa xem.
Nói chưa dứt lời, Nhị đại gia đã vũ lộng Long Đầu Thiết Quải dùng chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh từ trên đánh xuống.
Vương Chưởng Quỹ nạp khí vào Đan Điền dồn sức ra hai cánh tay huy động thanh Tề Mi côn xuất chiêu Hoành Giá Kim Lượng quả nhiên đã tiếp qua một chiêu.
Nhị đại gia hít một hơi dài thuận đà biến chiêu Hoành Tảo Thiên Quân lẹ làng quét qua ngang hông đối phương.
Vương Chưởng Quỹ trầm giọng hét lên cây côn lập tức tiếp lấy thiết quải, lại một tiếng vang lớn nổi lên, thanh Tề Mi côn cứ bám lấy cây thiết quải của Nhị đại gia.
Hai người trong phút chốc đã trao đổi với nhau ba chiêu, thanh thế mãnh liệt phi thường.
Những người đứng xem chung quanh tuy nhìn thấy bảng Đả Bá Thí, nhưng từ trước đến giờ chưa từng xem qua cách đánh như vầy, không khỏi kinh hồn táng đởm, tự nhiên người cứ lui dần ra phía sau.
Vương Chưởng Quỹ sau khi hóa giải được ba chiêu của Nhị đại gia cũng không khỏi phấn chấn động kinh, thầm đang muốn vung côn công kích. Đột nhiên tiếng người la hết ầm ĩ bóng người chạy loạn cả lên, đám đông đang đứng xem lũ lượt chạy tránh.
Thì ra…
Từ xa vọng lại những tiếng vó ngựa, trong đám cát bụi mịt mù xuất hiện một con tuấn mã sắc lông đen tuyền nhanh như điện chớp, nháy mắt đã tới nơi.
Nhị đại gia và Vương Chưởng Quỹ dường như vô cùng sợ hãi kẻ mới đến, tâm thần chấn động thất thanh la lớn :
– Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni.
Đặng Tiểu Nhàn ngạc nhiên, trong lòng nghĩ thầm:
“Lúc ta mới đến đây hỏi thuê phòng thường nghe nhắc đến cái tên này. Tên này sao kỳ quá chừng, hễ mỗi khi ai nhắc đến nó đều tựa như nửa đêm gặp quỷ vậy. Sợ đến chết khiếp đi được, ta nhất định phải ở lại coi y là cái giống quái quỷ gì đây!”
Đặng Tiểu Nhàn vừa nghĩ đến đó vội vàng quay đầu nhìn xem và không khỏi kinh ngạc, mồm há mắt trợn, chân tay cứng đơ dường như hóa đá.
Hắn thật không ngờ rằng cái người mà vừa mới nghe tên cũng đủ làm người ta kinh hồn khiếp vía lại là một ả nha đầu bé xíu vắt mũi chưa sạch.
Con ngựa màu đen, khăn trùm đầu cũng đen, y phục toàn thân cũng lại đen ngay đến sợi dây cương lẫn chiếc roi dài trong tay cũng màu đen luôn. Cùng với một khuôn mặt da trắng như ngọc hiển nhiên là xinh đẹp vô cùng. Thiệt là khuôn ngọc dáng ngà, dung nhan tuyệt thế muôn phần mỹ lệ, cái đẹp đã lên đến cực điểm chỉ vì trên khuôn mặt lộ vẻ tức giận khiến cho người ta nhìn mà phát sợ.
Phía sau con tuấn mã có một thiếu niên áo trắng, phong tư thần sắc như ngọc trong dáng vẻ văn nhã lộ ra vẻ cứng cáp vô cùng, ngọc diện mục tinh anh tuấn phi thường. Đặng Tiểu Nhàn khen thầm trong bụng:
“Quả là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ thật là xứng lứa vừa đôi”.
– Không đúng!
Nguyên là trên mình trên mặt thiếu niên áo trắng nọ dính đầy những vệt máu, hai tay bị trói chặt vào sợi dây thừng dải buộc trên yên ngựa của Mai Đông Ni. Chân của thiếu niên bước đi loạng choạng, lảo đảo muốn ngã.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên như bị đông cứng lại.
Hắc Phụng Hoàng tay nắm lấy dây cương, đôi mắt phượng hàm chứa đầy uy lực chầm chậm quét qua đám đông chung quanh một lượt.
Đặng Tiểu Nhàn tâm thần đột nhiên chấn động, chỉ thấy ánh mắt của ả sắc nhọn như dao, đảo qua nhìn khắp người, bắn tia nhìn như muốn soi thấy đến tận đáy tim người ta.
Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni chợt mở miệng nói :
– Ta đói rồi, có món gì ngon ngon một chút đem ra cho ta mau lên!
Đợi một lúc cũng chẳng có tiếng trả lời. Bởi vì mọi người đều không biết ả nói với ai.
Hắc Phượng Hoàng thấy mọi người không để ý tới mình, khuôn mặt không khỏi cau lai đôi mày liễu dựng ngược lên đang muốn nổi cơn thịnh nộ. Bỗng nhiên liếc mắt qua một cái đôi mắt sáng lên, khuôn mặt đột nhiên nở nụ cười, cánh tay phải nhẹ nhàng vung ra, một tia chớp đen lóe lên từ trong tay ả bay vút ra.
“Phựt!” một tiếng chiếc roi da trong tay cong lên như chiếc cầu vồng nguyên cả con gà để trên bàn cúng ở trước miếu hỏa thần đã bị cây roi cuốn về rơi vào trong tay của ả.
Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni đói đến mức gần như phát điên, há miệng cắn một miếng đùi gà lớn ăn một cách ngon lành.
Một đại cô nương dám ngang nhiên ở giữa đám đông ăn uống một cách thoải mái phóng túng như vậy tựa hồ bốn phía xung quanh chẳng có một ai. Có lẽ dưới mắt nàng ta, những người này đều như những người đã chết đứng cả vậy.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng vô cùng tức giận, hận đến nỗi muốn lôi cô ta xuống ngựa quất cho một trận vào mông, đúng lúc đó thiếu niên áo trắng nọ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người gặp nhau, thiếu niên áo trắng nọ không biết tại sao bỗng nhiên đỏ mặt lên rồi từ từ cúi đầu xuống.
Tuy chỉ là một cái liếc mắt nhẹ thôi nhưng Đặng Tiểu Nhàn lại có cảm giác như thiếu niên áo trắng nọ dường như có nhiều điều muốn nói hơn nữa cơ hồ như muốn nhờ cậy hắn giúp đỡ.
Đặng Tiểu Nhàn nhủ thầm trong lòng:
“Ta nhất định sẽ cứu ngươi”.
Thấy hắn nhẹ bước chầm chậm rón rén đi về phía thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng nọ ban đầu vô cùng kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt tự nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
Đặng Tiểu Nhàn vừa mới bước được hai bước, bỗng nhiên dừng lại đột ngột thần sắc bất định, trong lòng chợt nghĩ:
“Không được, cứ như cái vẻ sợ sệt của hai nhân vật lợi hại lúc nãy là Vương Chưởng Quỹ và Nhị đại gia đều như ve sầu sợ lạnh chân tay co cúm lại. Con bà nó ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong, vạn nhất mà cứu không được người lại phải lấy cái mạng của mình thế vào. Thôi! Mặc kệ y”.
Ai ngờ thiếu niên áo trắng nọ lại liếc hắn một cái rồi nhè nhẹ thở dài miệng mấp máy như muốn nói :
– Hừ ta đã sai lầm coi mi như vị anh hùng, thì ra mi cũng chỉ là đồ chết nhát mà thôi.
Đặng Tiểu Nhàn nhíu đôi lông mày trong lòng thầm trách:
“Đặng Tiểu Nhàn ơi là Đặng Tiểu Nhàn! Người ta đã xem người là một vị anh hùng, ngươi đừng chết nhát như vậy. Phải rồi! Cho dù trên đầu có sẹo chi chít đi nữa thì hai mươi năm sau ngươi vẫn là một hán tử kia mà, tại sao lại nhát gan như thế thật xấu mặt tổ tông tám đời nhà mi!”
Đặng Tiểu Nhàn nghĩ tới đây liền ngẩng đầu sải bước đi tới.
Ngực cứ đập liên hồi hai chân như muốn dính chặt vào nhau, không chịu nghe lời sai khiến.
Đặng Tiểu Nhàn vừa bước tới một bước đã đứng sát bên bàn cúng. Trên bàn bày đầy những gà, vịt, thịt, cá, quà cúng, nhang, nến, đèn giấy, đặc biệt ở một góc bàn có cả một dây pháo dài, bị hắn khều nhẹ đã lăn tròn xuống đất.
Đặng Tiểu Nhàn sợ làm kinh động đến Mai Đông Ni nên vội vàng đưa hai tay ra chụp lấy.
Khi đã lấy được dây pháo, hắn cứ nhìn chăm chú, đôi mắt dán chặt vào dây pháo trên tay. Thoáng chốc mắt hắn sáng rực dị thường trong đầu nảy ra một kế.
Lúc này Mai Đông Ni đang ăn vô cùng cao hứng quanh mép dính đầy dầu mỡ. Cô ta không ngờ rằng có kẻ dám cả gan đến vuốt râu cọp, bày mưu tính kế ám hại mình.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra nhanh lẹ vô cùng. Đặng Tiểu Nhàn lấy dây pháo cột vào sau đuôi con tuấn mã mà Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni đang cỡi, thuận tay vồ lấy cây nến trên bàn cúng đốt cháy sợi dây thừng cột bên yên ngựa.
Đám đông đứng vây quanh đó trợn mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn đang làm trò quỷ nhưng chẳng ai thốt ra một lời, dường như họ cũng đã oán hận Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni tận xương tủy.
Lại nói mọi người cũng chẳng rõ Đặng Tiểu Nhàn là thần nhân quái dị phương nào mà lại dám giở trò đụng đến Mai Đông Ni. Tự nhiên trong bụng cũng hồi hộp vui vẻ, tọa sơn quan hổ đấu – chẳng ai muốn chạm vào tổ ong dữ để chuốc lấy họa vào thân.
Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni phản ứng cực kỳ nhanh lẹ. Nàng ta nhìn trong ánh mắt của mọi người liền cảm thấy có kẻ nào đó làm trò quỷ ở sau lưng mình, liền nhanh như điện chớp người quay ra sau.
Lúc này chỉ thấy…
Tiếng người náo loạn, bóng người đứng trên con đường lớn trước mặt Mai Đông Ni nhanh chóng tản ra. Bởi vì đám đông biết rõ rằng chuyện gì sắp sửa phát sinh. Nói ra thì dài dòng kỳ thực tất cả sự việc bất quá chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Mai Đông Ni phản ứng tuy mau lẹ như vậy nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước, thân hình chỉ mới vừa quay được phân nửa thì Đặng Tiểu Nhàn đã điểm cây nến cúng vào dây pháo rồi.
Liền đó…
“Đùng! Đùng! Đoàng! Đoàng!” một loạt tiếng nổ vang lên khói sương bao phủ khắp nơi, những đốm lửa bắn tung tóe văng ra khắp bốn phía. Hắc mã hí vang nhảy chồm lên suýt nữa hất văng Mai Đông Ni xuống đất.
Hắc Phượng Hoàng trong lúc nguy cấp vội vàng vứt bỏ con gà đang ăn trong tay hét lên một tiếng, hấp tấp nắm chặt dây cương khó khăn lắm mới khống chế được nó.
Đột nhiên…
Ánh lửa lóe lên một tiếng nổ kinh hồn vang lên, một viên pháo cực lớn đã nổ vang ở phía sau chân con hắc mã.
Ngựa hí, người la làm nào loạn cả một vùng. Bốn vó của hắc mã đã cất lên phi như bay loáng một cái đã xa hơn chục trượng nhanh như tia chớp phóng mình chạy như cuồng điên về phía sau.
Tiếng ngựa hí, tiếng người hét xen lẫn với tiếng pháo càng lúc càng nhỏ dần nhưng nhờ sức gió mà đốm lửa càng ngày càng lớn xem chừng như sắp đốt cháy cả mông con hắc mã.
Đặng Tiểu Nhàn thích thú vừa nhảy vừa cười, hết hét lại la, quên cả việc cởi dây trói buộc chặt trên tay thiếu niên áo trắng. Nhị đại gia nhẹ nhàng tung mình bay đến trước mặt Đặng Tiểu Nhàn rồi nghiêm mặt nói :
– Tiểu huynh đệ chạy mau đi. Con tiểu quỷ này chúng mình đừng nên chọc tức nó.
Đặng Tiểu Nhàn ngẩn người ra, lúc này chàng mới nghĩ đến sự lợi hại ghê gớm của Mai Đông Ni, tầm thần chấn động cảm kích đa tạ :
– Đa tạ lão nhân gia.
Gã tiểu hóa tử đã dắt con Huyết Hãn Bảo Mã lại cho Đặng Tiểu Nhàn.
Đồng thời Vương Chưởng Quỹ cũng cởi dây trói ở trên tay thiếu niên áo trắng nọ. Thiếu niên vội bước tới trước một bước vòng tay thi lễ, nhẹ nhàng nói :
– Đa tạ huynh đài đã ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng biết ơn.
Đặng Tiểu Nhàn thần thái đã tươi vui trở lại, vội nói :
– Việc nhỏ mọn này huynh đệ bất tất phải khách sáo thế.
Nhị đại gia thấy Đặng Tiểu Nhàn chẳng hề khẩn trương, mà cứ làm như chẳng có việc gì, liền vội vàng giục :
– Chạy nhanh đi! Mai Đông Ni có lẽ sẽ quay trở lại ngay đấy.
Đặng Tiểu Nhàn cúi đầu tạ ơn mọi người rồi phóng mình lên con Huyết Hãn Bảo Mã đang định ra roi phi nhanh, liền nghe thiếu niên áo trắng gọi lớn :
– Đợi một chút…
Đặng Tiểu Nhàn ghìm cương hỏi :
– Huynh đài gọi ta?
Thiếu niên áo trắng đỏ mặt cúi đầu nói :
– Không sai…
Đặng Tiểu Nhàn kinh ngạc hỏi tiếp :
– Có chuyện gì vậy?
Thiếu niên áo trắng đỏ mặt hơn cúi đầu thấp xuống đáp lý nhí :
– Ngươi… Ngươi không thể bỏ mặc ta…
Đặng Tiểu Nhàn bình thản đáp :
– Ta có việc…
Thiếu niên áo trắng vô cùng đau khổ, buồn bã nói :
– Vậy thì lúc nãy ngươi không nên cứu ta.
Đặng Tiểu Nhàn chẳng biết làm sao cho được vội vã hỏi :
– Ngươi…
Thiếu niên áo trắng thở dài một tiếng u buồn nói :
– Ngươi đi đi, chúng ta tình cờ gặp nhau ngươi cũng chẳng có lý do gì để giúp đỡ ta. Tạm biệt.
Đặng Tiểu Nhàn không cầm lòng bèn từ từ nói :
– Được rồi đã lỡ giúp ngươi thì phải giúp tới nơi tới chốn. Ngươi muốn thế nào ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Thiếu niên áo trắng mừng rỡ mỉm cười đáp :
– Thương thế của ta tuy chỉ là ngoại thương, nhưng do mất máu quá nhiều nên cần cấp tốc trị thương. Ngươi chỉ cần đưa ta ra khỏi đây giúp ta kiếm một khách điếm yên ổn thì ta sẽ chẳng làm phiền ngươi nữa đâu.
Đặng Tiểu Nhàn chẳng còn cách nào khác bèn đáp :
– Được, ngươi lên đây.
Thiếu niên áo trắng sắc mặt càng đỏ hơn lùi lại một bước lắp bắp nói :
– Cái này…
Đặng Tiểu Nhàn trong bụng không vui nghĩ thầm:
“Con bà nó ta phải nhường ngựa này cho ngươi cưỡi một mình chắc, như vậy có lẽ mới được à? Thế nào ta xuống cho ngươi lên sao? Đừng có mà mơ”.
Đặng Tiểu Nhàn càng nghĩ càng tức lạnh lùng bảo y :
– Ngươi không chịu lên là ta chạy ngay đó.
Thiếu niên áo trắng vội đáp :
– Được rồi… được rồi.
Đặng Tiểu Nhàn giơ tay nắm lấy tay, kéo thiếu niên áo trắng lên lưng ngựa, cảm thấy bàn tay của y không những nhỏ nhắn xinh xắn mà còn yếu đuối dịu dàng.
Nắm trong tay thấy mềm mại vô cùng, có một cảm giác dễ chịu cực kỳ không nói nên lời.
Đặng Tiểu Nhàn đang bồn chồn trong lòng, một đại nam nhân làm sao có thể sinh ra đôi tay nữ nhân được.
Một tiếng “hừ” lạnh, thiếu niên áo trắng đã dùng lực rút tay về trợn mắt hỏi Đặng Tiểu Nhàn :
– Ngươi đang nghĩ cái gì?
Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười đáp :
– Ta đang nghĩ rằng, mình vẫn chưa lập gia thất, nếu như Mai Đông Ni truy theo để sát hại ta vậy thì chẳng phải là oan uổng cho ta quá sao?
Ngừng một chút, Đặng Tiểu Nhàn lại nói :
– Nè, giá như ngươi…
Thiếu niên áo trắng ngơ ngác hỏi lại :
– Ta thế nào?
Đặng Tiểu Nhàn cười một cách bí hiểm nói tiếp :
– Giá như ngươi là nữ nhân thì hay hơn nhiều, sống không cùng đắp chung chăn thì chết ít ra cũng được chôn cùng huyệt làm một đôi uyên ương đồng mệnh thì dù có chết khô cũng đáng.
Thiếu niên áo trắng mặt đỏ như gấc trầm giọng mắng :
– Nói nhảm, chạy lẹ đi.
Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả nói :
– Bám chặt vào eo ta nhé, coi chừng…
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng cười đáp :
– Cứ yên tâm, ta không té chết đâu mà sợ.
Đặng Tiểu Nhàn giật nhẹ dây cương hai chân áp chặt vào bụng ngựa, Huyết Hãn Bảo Mã hí dài một tiếng bốn vó tung bay. Lướt nhanh như một cơn lốc trong nháy mắt đã bay vượt qua một quãng đường dài.
Đặng Tiểu Nhàn chớp mắt một cái, khóe môi hé nở một nụ cười ngụy dị, đột nhiên hai tay giựt mạnh dây cương Huyết Hãn Bảo Mã hí lên một tiếng dài rồi nhảy dựng lên.
Trong tiếng kêu kinh ngạc, thiếu niên áo trắng vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của Đặng Tiểu Nhàn giận dỗi suýt chút nữa cắn vào môi chảy máu, biết hắn đang chơi ác mình nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn.
Một tràng cười dài nổi lên, Huyết Hãn Bảo Mã đã từ từ chạy xa cuối cùng mất hút vào chốn xa xăm.