Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 15 - Dị Tình Bóng Sắc

trước
tiếp

Màn đêm buông xuống phủ lên toàn không gian Đào Hoa viên một màu đen thẳm. Lão Hựu và Khắc Vị Phong đứng đối mặt nhau. Lão Hựu nghiêm giọng nói:

– Khắc tiểu tử… môn công thứ hai của lão Hựu muốn truyền cho ngươi đó. Ngươi muốn có võ công tối thượng thì trước tiên phải biết luyện nhãn thông và thần thức tinh thông. Ngươi phải phân biệt cái nào là hư cái nào là thực. Và khi phát động chiêu công phải cực kỳ chính xác. Có chuẩn đích trong chiêu công thì mới có thể dụng được võ công của mình một cách thần kỳ. Bằng như không chính xác thì ngươi có nội lực cao thâm đến đâu, có chiêu thức biến hóa đến đâu cũng chỉ là những môn võ công của bọn múa võ sơn đông, lấy cái xảo để quyên tiền độ nhật mà thôi.

Khắc Vị Phong ôm quyền:

– Vãn bối hiểu lời chỉ huấn của tiền bối.

Lão Hựu gật đầu:

– Nói ít ngươi hiểu nhiều… chứng tỏ ngươi là người thông minh. Lão hữu rất muốn ngươi có sự thông minh tuyệt đỉnh đó để không làm ta thất vọng.

Lão nhìn Khắc Vị Phong bằng ánh mắt thổ lộ, trang trọng lấy trong ngực áo ra một chiếc tráp bằng gỗ, lão Hựu mở nắp cho Khắc Vị Phong thấy một con đom đóm đang nhấp nháy trong chiếc tráp đó.

– Ngươi thấy con đom đóm này chứ?

– Vãn bối thấy.

– Nó có khác biệt gì với con đom đóm bình thường không?

Khắc Vị Phong nheo mày nói:

– Vãn bối không thấy nó có khác biệt gì cả.

– Có đó… con đom đóm này đã được lão hữu làm cho nó nhấp nháy chậm hơn những con đom đóm bình thường. Tiểu tử phải tìm ra nó trong một rừng đom đóm. Bắt nó về cho lão phu. Nếu không bắt được nó ngươi chẳng bao giờ tựu thành cảnh giới tối thượng của võ lâm. Ngươi mãi mãi sẽ là một gã võ biền sơn đông.

Lão cười khẩy rồi nói:

– Ngươi chuẩn bị rồi chứ?

Khắc Vị Phong gật đầu:

– Vãn bối đã chuẩn bị.

Lão gật gù rồi vỗ tay một cái thật mạnh. Cả màn đêm đen thẳm trong Đào Hoa viên như được nhuộm đầy những vì sao đêm nhấp nháy. Vị Phong hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bầy đom đóm đêm. Nó tạo cho chàng sự sững sờ nhưng cũng vô cùng phấn khích bởi hiện tượng kỳ ảo, lộng lẫy do bầy đom đóm tạo ra.

Lão Hựu nói:

– Tiểu tử… nhớ lời của lão hữu chứ?

Khắc Vị Phong gật đầu.

Lão Hựu mở nắp chiếc tráp. Con đom đóm từ trong tráp như bị cuốn vào bày đom đóm đêm kia vỗ cánh lao rụt ra khỏi tráp, hòa ngay vào những con đom đóm khỏa lấp cả Đào Hoa viên.

Khắc Vị Phong giật mình.

Chàng vội rượt theo nó.

Lão Hựu mỉm cười, chắp tay sau lưng nhìn Khắc Vị Phong rồi quay bước đi thẳng vào mộc xá.

Lão đẩy cửa bước vào tòa mộc xá, Tuyết Cầm đã đợi sẵn trong nhà.

Lão bước đến sau lưng nàng:

– Nàng không đợi lâu chứ?

Tuyết Cầm quay lại nhìn lão Hựu:

– Khắc Vị Phong thế nào?

– Đã rượt theo con đom đóm của ta rồi.

Tuyết Cầm cau mày:

– Rượt theo con đom đóm là sao?

– Thì đêm nay ta luyện cho gã tiểu tử ấy nhãn thông và tinh thần kiên định. Biết phân biệt đâu là thật đâu là hư. Đó là căn bản của nền tảng võ công. Có căn cơ đó mới có thể đạt tới cảnh giới tối thượng của võ học.

Tuyết Cầm mỉm cười, từ tốn nói:

– Lão nghĩ Vị Phong như thế nào?

Lão Hựu xoa đầu, ôn nhu nói:

– Y đúng là một gã tiểu tử cực kỳ thông minh. Thông minh đến độ làm cho lão Hựu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ta nghĩ không bao lâu nữa y sẽ rời Đào Viên trang.

Nàng lộ vẻ mãn nguyện, từ tốn hỏi lão Hựu:

– Lão nghĩ như vậy à?

Lão gật đầu:

– Khắc Vị Phong đúng là một kỳ tài hiếm có đó.

Lão nói rồi gượng cười nói:

– Nhưng mà…

Tuyết Cầm nghiêm giọng hỏi:

– Nhưng mà cái gì chứ?

Lão Hựu xoa cái đầu to như quả dưa hấu chẳng có lấy sợi tóc, cọng râu hay cả chân mày. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói với Tuyết Cần:

– Nhưng mà… Nhưng mà nàng chỉ lo cho gã Khắc tiểu tử đó mà chẳng nghĩ chút gì đến lão dị nhân yêu nàng.

Thốt ra câu nói này, chân diện của lão Hựu xụ hẳn xuống trông vừa tội nghiệp vừa khốn khổ.

Lão từ từ ngẩng lên nhìn Tuyết Cầm, lí nhí nói:

– Nàng nói nàng yêu ta mà.

Đôi mắt lồi của lão khẽ chớp một cái. Lão toan mở miệng nói Tuyết Cầm đã ngăn không cho lão nói.

Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:

– Tuyết Cầm biết lão đang nghĩ gì nhưng lại…

Lão không nói hết lời mà cúi mặt nhìn xuống.

Tuyết Cầm nắm tay lão Hựu. Nàng giật nhẹ tay lão ôn nhu nói:

– Lão đi theo ta.

Nàng dẫn lão Hựu vào gian biệt phòng. Lão răm rắp bước theo nàng như một đứa trẻ ngoan ngoãn và nhẫn nhục. Tuyết Cầm đóng cửa biệt phòng. Nàng chuốc lấy một chén rượu đặt vào tay lão:

– Tuyết Cầm mời Hựu huynh.

Đôi mắt lồi của lão Hựu sáng rực lên khi nghe lời nói này của Tuyết Cầm hai tay lão run run đón lấy chén rượu vừa hồi hộp nói:

– Lâu lắm rồi… ta… ta không được nghe những lời nói thế này.

Nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu đầy chất quyến rũ gợi tình hiện diện lên hai cánh môi Tuyết Cầm.

Nàng nhu hòa nói:

– Hựu huynh từng ao ước nghe những lời nói như thế này. Bây giờ Hựu huynh đã được nghe rồi đó.

– Ta thích được nghe mãi mãi những lời nói như vừa rồi.

Nói xong lão dốc chén rượu uống cạn. Đặt chén rượu xuống bàn, lão Hựu ngẩn mặt nhìn Tuyết Cầm. Vẻ háo hức, đòi hỏi lộ rõ trên đôi con ngươi tháo láo, thồ lộ của lão.

Tuyết Cầm chuốc chén rượu thứ hai rồi uống cạn. Nàng nhìn lão Hựu nhỏ nhẹ nói:

– Hựu huynh đã vì Tuyết Cầm đào luyện Khắc Vị Phong đệ, tất Tuyết Cầm phải biết đáp lại Hựu huynh chứ.

Cục yết hầu của lão trồi lên rồi tuột xuống, tất cả những gì lão nghĩ trong đầu đều lồ lộ hiện ra từng nét trên khuôn mặt dị hình, dị dạng.

Lão lắp bắp nói:

– Nàng cho ta hưởng cái gì… phải…

Lão bỏ lửng câu nói giữa chừng và trở nên bối rối, lúng túng khi tiếp nhận ánh mắt của Tuyết Cầm. Nàng ban cho lão Hựu một nụ cười quyến rũ và gởi tình nữa rồi quay lưng lại lão.

Nàng vừa quay lưng lại thì nghe tiếng thở dài thất vọng của lão Hựu.

Lão làm sao mà không thất vọng buông tiếng thở dài khi Tuyết Cầm quay lưng lại lão chứ? Lão nghĩ tất cả những gì lão muốn, lão đòi hỏi và lão cần đã bị nàng khước từ.

Nhưng rồi ý niệm kia vụt tan biến trong tâm tưởng lão Hựu khi xiêm y của Tuyết Cầm từ từ trôi dần xuống gót chân, để rồi tấm thân kiều diễm với những đường cong tuyệt mỹ của nàng hiện ra lồ lộ, và nằm gọn trong đôi con ngươi thồ lộ, thau láu với đầy vẻ háu hứng tham lam khát tình của lão Hựu.

Lão như không thể dằn được cơn xúc cảm giao tình khi chiêm ngưỡng và thu tóm nhân dạng Di Tuyết Cầm vào đôi uy nhãn, nên hai chân run lên rồi quỵ hẳn xuống sàn biệt phòng. Lão quỳ mà mắt cứ chăm chẳm rọi vào thể pháp của Ngọc Diện Hồ Ly Di Tuyết Cầm. Lão đang biểu lộ sự sùng bái của một lão nô tình trước con người mà lão tôn thờ, vọng tưởng lẫn sùng bái và chỉ muốn giữ riêng cho bản thân mình.

Di Tuyết Cầm từ từ quay lại đối diện với lão. Thân thể nàng như một tòa lâu đài nguy nga cực kỳ tráng lệ với tất cả sự hấp dẫn và quyến rũ của tạo hóa đã khiến cho con tim lão Hựu nhảy thùm thụp và muốn thoát ra ngoài.

Hơi thở của lão Hựu cũng trở nên dồn dập, nhưng lão vẫn không dám có hành động gì gọi là mạo phạm đến nàng. Lão vẫn quỳ trên sàn biệt phòng chỉ lấy mắt ngắm nhìn nàng.

Tuyết Cầm mỉm cười, thỏa mãn sự sùng bái của lão Hựu. Nàng ôn nhu nói:

– Lão còn chờ gì mà không nhận sự ban thưởng của Di Tuyết Cầm?

Lời nói của nàng như một sự khích lệ khiến lão Hựu chợt bừng tỉnh trước sắc đẹp đầy sức quyến rũ kia. Lão đi bằng gối đến ngay trước mũi chân nàng. Hơi e dè một chút rồi lão ôm chầm lấy đôi chân trần, vưa dài vừa cân đối với làn da trắng mịn màng, êm như nhung.

Lão rên rỉ:

– Ôi ta yêu nàng… ta yêu nàng…

Lão Hựu nằm dài bên cạnh Di Tuyết Cầm với vẻ thỏa mãn của một đứa trẻ được chiều chuộng, và giờ đây đã thỏa thuê với những gì mà lão thèm thuồng đòi hỏi. Lão cất tiếng ngáy làm vang động cả gian biệt phòng.

Tuyết Cầm thả chân xuống tràng kỷ. Nàng toan vận lại xiêm y thì đập ngay vào mắt nàng là cánh hoa đào đang đặt trên bàn.

Sắc diện Tuyết Cầm đỏ bừng. Nàng hiểu vì sao cánh hoa đào kia lại xuất hiện trong gian biệt phòng này. Nó do ai mang đến. Và nó có ý nghĩa gì.

Răng trên của Ngọc Diện Hồ Ly cắn vào môi dưới.

Nàng lắc đầu nhẩm nói:

– Khắc Vị Phong… Tuyết Cầm mong Vị Phong hiểu cho Tuyết Cầm.

Nàng vừa nói vừa vội vã vận lại xiêm y. Rời tòa mộc lầu, Tuyết Cầm bước ra khu Đào Hoa viên. Trong mắt nàng là bầy đom đóm đêm nhấp nháy tạo ra không gian lung linh, kỳ vĩ lạ thường, nhưng nhân dạng Khắc Vị Phong thì không thấy đâu nữa.

Tuyết Cầm bồi hồi lo lắng khi nghĩ Khắc Vị Phong hẳn đã bỏ đi rồi.

Nàng lắc đầu nói:

– Khắc Vị Phong… chẳng lẽ Khắc Vị Phong không hiểu cho Di Tuyết Cầm. Vị Phong phải hiểu cho Tuyết Cầm. Tất cả những gì Tuyết Cầm làm hôm nay cũng chỉ vì một Khắc Vị Phong.

Nàng bước vào Đào Hoa viên tìm chàng, nhân dạng của Khắc Vị Phong như thể đã bị đom đóm kia nuốt chửng chẳng để lại dấu tích gì. Sự thanh vắng của Đào Hoa Trang khiến cho Tuyết Cầm lo lắng bồn chồn hơn.

Nàng nhủ thầm: “Vị Phong… chàng không thể bỏ đi được. Chàng không thể ra đi rời khỏi nơi này mà không nói lời nào với Tuyết Cầm. Chàng không thể nào đi như vậy được.”

Vừa nói Tuyết Cầm vừa rảo bước trong Hoa viên để tìm Khắc Vị Phong nhưng nhân dạng của Khắc Vị Phong thì vẫn biền biệt. Nàng nghĩ đến đình Vọng Phong. Rồi thi triển khinh công lao về phía đó. Tuyết Cầm vừa thi triển khinh công vừa nghĩ: “Khắc Vị Phong… chàng đừng hồ đồ… Người Tuyết Cầm yêu chỉ có thể là Khắc Vị Phong. Trái tim của Di Tuyết Cầm luôn thuộc về chàng.”

Tại đình Vọng Phong, Di Tuyết Cầm gặp Khắc Vị Phong, đứng chắp tay sau lưng, trông chàng chẳng khác nào pho tượng trầm tư mặc tưởng, nhìn lên bầu trời đầy những vì sao đêm nhấp nháy.

Nàng bước đến sau lưng Khắc Vị Phong ngập ngừng nói:

– Khắc đệ.

Nàng chỉ thốt được bấy nhiêu rồi im lặng.

Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài, nhìn lại Tuyết Cầm:

– Di tỷ tỷ đừng nói gì cả. Khắc Vị Phong biết tất cả rồi.

Chàng thở ra rồi từ tốn nói tiếp:

– Đúng ra Khắc Vị Phong phải ra đi sớm hơn, để không buộc tỷ phải vì Khắc Vị Phong.

Lệ trào ra mắt Tuyết Cầm.

Nàng nghẹn ngào nói:

– Nếu Khắc Vị Phong chỉ là một Đạo vương thì không bao giờ hóa giải được những oan cảnh đã khoác lên vai. Vị Phong chỉ còn mỗi một con đường lẩn trốn kẻ thù. Một nam tử hán đại trượng phu không phải là người chỉ biết chạy trốn để bảo tồn sinh mạng mình, mà ngược lại phải đối mặt với oan cảnh lẫn hiểm họa của người lớn.

– Khắc Vị Phong biết điều đó, nhưng Khắc Vị Phong không phải là con người lợi dụng để câu lợi. Đệ biết tỷ không yêu Hựu Tiếu Can tiền bối, nhưng vẫn phải dụng thân xác mình để buộc lão Hựu truyền thụ võ công cho Khắc Vị Phong.

Chàng lắc đầu nói tiếp:

– Vị Phong không phải hạng người lợi dụng thân xác nữ nhân để cầu lợi cho mình.

– Khắc đệ không phải là hạng người lợi dụng thân xác nữ nhân để cầu lợi cho bản thân mình. Lợi dụng một con người để mưu lợi đã là một cái tội với lương tâm, lợi dụng nữ nhân tội càng nặng hơn nữa.

Chàng đặt tay lên vai nàng.

Nàng ngẩng mặt nhìn vào Khắc Vị Phong. Vị Phong ôn nhu nói:

– Phải chi tỷ yêu lão Hựu. Nhưng đằng này tỷ dùng thể xác mình để trao đổi với lão Hựu tiền bối.

Tuyết Cầm buông tiếng thở dài, ôn nhu nói:

– Lão si mê và tự nguyện biến thành lão nô trung thành của tỷ.

– Nhưng Vị Phong không muốn mình trở thành kẻ bỉ ổi lợi dụng thân xác của nữ nhân.

Nàng thở ra rồi nói:

– Tuyết Cầm không muốn Vị Phong chỉ là một Đạo vương mà còn hơn thế nữa.

– Đệ biết tỷ muốn đệ trở thành một đại cao thủ kỳ tuyệt trong giang hồ.

Nàng gật đầu.

Khắc Vị Phong lắc đầu nói:

– Nhưng tỷ có biết đâu ý muốn của tỷ với biện pháp tỷ làm đã khắc sâu vào trái tim Vị Phong một nhát chém vừa sâu vừa độc. Làm cho Khắc Vị Phong có thể trở thành một gã nam nhân ẩn mình trong tấm thân của nữ nhân. Mà nữ nhân đó lại chính là tỷ tỷ của mình.

Chàng nắm vai nàng:

– Di tỷ tỷ… Khắc Vị Phong trở thành cao thủ thượng thừa bằng phương pháp của tỷ. Bằng phương cách của tỷ lợi dụng thân xác lẫn tình yêu của mình để buộc người khác phải truyền thụ võ công không phải là thượng sách. Nếu thiên hạ không biết thì lương tâm Khắc Vị Phong cũng không thể chấp nhận được. Bằng như thiên hạ biết, thử hỏi Khắc Vị Phong có thể đứng trong trời đất này để tự cho mình là người đỉnh thiên lập địa. Không… Vĩnh viễn Khắc Vị Phong không bao giờ trở thành đại trượng phu với những gì mà đã học ở lão Hựu. Mà sẽ trở thành một gã tiểu nhân luôn luôn hổ thẹn với mình, còn hơn nữa là kẻ bị thiên hạ nguyền rủa là hạng tiểu nhân bỉ ổi.

Chàng mím chặt hai cánh môi nhìn nàng:

– Di tỷ tỷ… Vị Phong sẽ không bao giờ học võ công của lão Hựu. Cho dù võ công của lão có thể đưa Khắc Vị Phong thành người được thiên hạ nể sợ.

– Khắc Vị Phong…

Chàng buông tay khỏi vai nàng:

– Nhiệt tâm của Di Tuyết Cầm tỷ tỷ, Vị Phong không bao giờ quên, nhưng đệ sẽ không thụ học võ công của lão Hựu nữa. Đệ sẽ rời Đào Hoa viên.

Nàng nắm lấy tay chàng:

– Vị Phong… tỷ…

Vị Phong nhìn vào mắt nàng, từ từ rút tay lại:

– Khắc đệ đã quyết định cho mình một con đường. Đã quyết định rồi thì không bao giờ thay đổi. Tỷ hãy quay lại mộc lầu đi.

Chàng gượng cười từ tốn nói:

– Vị Phong không xen vào tình yêu của tỷ với bất cứ ai, nhưng cũng không bao giờ nhận sự hy sinh của tỷ bằng phương cách mà tỷ đã dụng với lão Hựu.

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói tiếp:

– Tỷ nên quay về mộc lầu.

Chàng nói dứt câu quay lưng lại nàng.

Tuyết Cầm nghẹn lời. Trái tim nàng đập loạn nhịp và sau mỗi cái đập là một cái nhói đau khôn cùng. Nàng muốn nói với Khắc Vị Phong câu gì đó để khỏa lấp lấy cái đau trong tim mình, nhưng không thể nào tìm được lời nào nói khả dĩ có thể thốt ra trong hoàn cảnh này.

Hai cánh môi nàng mím chặt lại, và cuối cùng Tuyết Cầm đành buông tiếng thở dài, lặng lẽ quay bước rời đình Vọng Phong. Tuyết Cầm đi rồi, còn lại một mình, Khắc Vị Phong cảm thấy mình chơ vơ lạc lõng trong bầu trời đêm thanh vắng và ảm đạm.

Chàng quay lại nhìn về hướng tòa mộc lầu nhẩm nói:

– Tỷ tỷ… Đúng ra đệ nên rời khỏi Đào Hoa trang sớm hơn mới đúng. Khắc Vị Phong mong rằng tỷ hiểu cho đệ.

Khắc Vị Phong đứng thừ ra với những ý niệm trong đầu mình. Chàng sực nhớ đến lời của Vạn Xuân trang chủ mà quyết sẽ đến Thiên Vân trang. Chàng nhẩm nói:

– Đúng ra ta đến Thiên Vân trang thì tốt cho Di tỷ tỷ hơn.

Khắc Vị Phong dợm bước thì thấy chiếc bóng vùn vụt lao đến mình. Đôi chân mày chàng nheo lại bởi nhận ra chiếc bóng kia có bộ tướng nhỏ nhắn, đích thị là Hựu Tiếu Can.

Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Hựu tiền bối đến đây làm gì?” Câu hỏi đó còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì lão Hựu đã lướt đến. Lão nhìn Khắc Vị Phong bằng đôi mắt lồi. Lão từ từ đi đến trước mặt chàng. Khắc Vị Phong không khỏi lo lắng trước sự xuất hiện đột ngột của lão Hựu. Chàng miễn cưỡng hỏi:

– Tiền bối…

Lão Hựu khoát tay không cho chàng nói rồi bất ngờ quỳ xuống trước mũi giày Khắc Vị Phong. Lão nghẹn ngào nói:

– Khắc Vị Phong… Lão Hựu cầu xin ngươi ở lại học võ công của ta.

Khắc Vị Phong quá đỗi sững sờ trước hành động của lão Hựu. Chàng bối rối vội đỡ lão đứng lên:

– Hựu tiền bối…

Lão ghì người không đứng lên, nhìn Vị Phong nói:

– Tiểu tử hứa đi… ta mới đứng lên.

Nghe lão nói, Khắc Vị Phong càng bối rối hơn. Chàng buông tiếng thở dài:

– Sao Hựu tiền bối lại làm vậy? Sao lại tự hạ mình trước Khắc Vị Phong?

– Ta có lý do để quỳ dưới chân ngươi cầu xin ngươi ở lại Đào Hoa viên thụ học võ công của ta. Ta mong ngươi nhận lời đừng từ chối. Đừng bỏ đi.

Đôi chân mày Khắc Vị Phong nhíu lại. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:

– Phải chăng tiền bối làm theo ý muốn của Di tỷ tỷ?

– Lão Hựu yêu Tuyết Cầm nhiều lắm… tiểu tử… ta không muốn mất Tuyết Cầm một lần nữa… Ta không muốn mất nàng đâu.

Khắc Vị Phong nghiêm giọng nói:

– Tiền bối đứng lên đi.

– Ta sẽ quỳ đây mãi mãi khi nào ngươi nhận lời ở lại Đào Hoa viên thụ học võ công của ta… Lúc đó ngươi muốn đi đâu cũng được, lão Hựu sẽ không cản ngươi. Nhưng bây giờ thì không.

– Vãn bối phải suy nghĩ xem có nên học võ công của tiền bối không.

– Tiểu tử… võ công của ta rất dễ học… bây giờ ta phải nói thật với ngươi… ta chỉ có thể cho ngươi những khẩu quyết mà ta đã học thuộc lòng trong sinh tử vực. Còn tựu thành võ công đó hay không tùy ở ngươi. Còn võ công của ta so với người võ lâm… còn kém xa họ lắm. Bởi ta chẳng có được thiên cơ trời phú cho mình.

Khắc Vị Phong cau mày.

Lão Hựu nói tiếp:

– Ta chỉ có được nội lực thâm hậu nhờ đã thông được sinh tử huyền quan, còn lại chẳng có ý nghĩa gì.

Khắc Vị Phong nhìn lão:

– Tuyết Cầm tỷ tỷ biết chuyện này chứ?

Hựu Tiếu Can lắc đầu:

– Tuyết Cầm không hề biết gì cả.

Khắc Vị Phong gượng cười:

– Thế tại sao võ công của tỷ tỷ lại lợi hại vô cùng?

– Bởi vì nàng có tâm tư thể chất hơn ta. Nàng thấu hiểu được khẩu quyết huyền công Quỷ Vực Thanh.

– Vãn bối hỏi thật nhé?

– Tiểu tử muốn hỏi gì?

– Tiền bối yêu tỷ tỷ lắm phải không?

– Hơn cả sinh mạng của ta!

– Được… vãn bối sẽ ở lại Đào Hoa viên của tiền bối.

Chàng nói rồi đỡ lấy lão Hựu đứng lên. Lão xoa tay như thể phủi bụi bám vào đôi chưởng thủ. Vừa xoa lão vừa nói với vẻ hoan hỷ tột cùng:

– Tiểu tử đã hứa rồi đó nhé… không được nuốt lời. Nam tử hán đại trượng phu sống trong trời đất, điều quan trọng hơn cả là biết giữ lời. Biết trọng chữ tín thì thiên hạ mới nể phục mà ngưỡng mộ ngươi.

– Vãn bối sẽ ghi nhận chỉ huấn này của tiền bối.

Chàng gượng nghĩ thầm: “Tội nghiệp cho lão thật. Không ngờ lão lại là kẻ đa tình và nợ tình. Nếu Di tỷ tỷ có tình với Hựu Tiếu Can thì hay biết chừng nào. Tại sao tỷ tỷ không nhận ra thà yêu một người yêu mình còn hơn chạy theo bóng sắc tình yêu chứ? Hy vọng một ngày nào đó chữ tình sâu đậm của lão Hựu sẽ tạo ra trong Di Tuyết Cầm chữ tình dành cho lão.”

Khắc Vị Phong gượng cười, buông tiếng thở dài rồi nói:

– Tiền bối… Khắc Vị Phong sẽ cố gắng học nhanh tất cả những khẩu quyết mà người truyền thụ để sớm rời Đào Hoa Trang.

Lão cười toét miệng, vừa xoa cái đầu to quá khổ vừa nói:

– Tiểu tử thật là tốt với lão Hựu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.