Di Hoa công tử Hàn Tuấn chắp tay sau lưng buột tiếng thở dài. Khuôn mặt cao ngạo, ánh mắt giễu cợt, phóng đãng, y nhìn sư thái chắt lưỡi nói:
– Sao sư thái có thể hành xử với cao đồ của mình như vậy được nhỉ? Sư thái không thích Tịnh Nghi cô nương lưu lại Hằng Sơn và hành hạ cô ấy thì cứ trao cho Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Cần gì phải xuống tay tàn nhẫn như vậy?
Vừa nói Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa toan bước đến Tịnh Nghi, nhưng Diệu Tịnh sư thái gắt giọng nói:
– Đứng lại!
Đôi chân mày rậm của Hàn Tuấn nhướng lên. Y hóm hỉnh nói:
– Tại hạ sẽ đưa Tịnh Nghi đi… để sư thái khỏi bận tay, bận chân không được à?
– Hằng Sơn phái của bần ni đâu phải để cho công tử bỡn cợt.
Hàn Tuấn nhún vai:
– Tại hạ có nói mình bỡn cợt bao giờ đâu… Tại hạ nói là tại hạ làm.
Y nhếch môi cười mỉm rồi nói tiếp:
– Tại hạ cũng chẳng dấu diếm ý tưởng của mình với sư thái làm gì. Tại hạ biết Hằng Sơn phái của sư thái đều là những trinh nữ thuần khiết, thanh cao, những đóa hoa băng trinh đẹp nhất trong chốn võ lâm giang hồ nên từ lâu đã có ý tiếm nhiệm chức vị chưởng môn Hằng Sơn.
Sắc diện Diệu Tịnh sư thái đỏ bừng. Người hằn học nói:
– Di Hoa công tử… Bần ni nể mặt ngươi chẳng qua vị nể Di Hoa Tiên Tử mẫu thân ngươi thôi. Công tử đừng thấy Hằng Sơn kính trọng Di Hoa Tiên Tử rồi xem thường Hằng Sơn.
Di Hoa công tử khoát tay:
– Tại hạ nào dám xem thường Hằng Sơn phái của sư thái… mà ngược lại rất ngưỡng mộ. Chính vì sự ngưỡng mộ đó mà Hàn Tuấn mới muốn trở thành chưởng môn Hằng Sơn.
Y ôm quyền từ tốn nói:
– Sư thái đã nể mặt mẫu thân thì cũng nên nể mặt tại hạ. Hằng Sơn phái và Di Hoa cũng sẽ trở thành một nhà.
Sắc diện Diệu Tịnh sư thái tái dần ra:
– Bần ni không thể nào chấp nhận lời nói cà rỡn của công tử được. Bần ni buộc phải dạy cho công tử một bài học để công tử không còn dám xem thường Hằng Sơn nữa.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn cười khẩy rồi nói:
– Nếu sư thái muốn chỉ dạy tại hạ một bài học, tất tại hạ cũng rất muốn thỉnh giáo võ công của sư thái. Nhưng tại hạ nói trước, nếu dạy không được thì Di Hoa công tử sẽ đương nhiên trở thành chưởng môn Hằng Sơn đó.
Y nhếch môi cười mỉm, nói tiếp:
– Đến lúc đó, tại hạ không chỉ làm chủ Tịnh Nghi cô nương, mà tất cả ni cô của phái Hằng Sơn cũng đều nằm trong tay tại hạ.
Y dùng tay ve cằm, biểu lộ vẻ cao ngạo và xem thường.
Vừa ve chiếc cằm chẻ, Di Hoa công tử vừa nói:
– Sư thái sẽ trở thành quản gia Hằng Sơn phái cho Hàn Tuấn này.
Nghe câu nói của Hàn Tuấn, chân diện Diệu Tịnh sư thái lộ ngay sát khí đằng đăng. Người đanh giọng nói:
– Hằng Sơn đã nhường Di Hoa công tử công tử một bước, xem ra công tử không lấy đó làm niềm hòa khí, mà lại còn xem thường bần ni. Bần ni không thể nhường bước với công tử.
Hàn Tuấn ôm quyền giả lả nói:
– Sư thái đã nhường Di Hoa cung một bước thì nhường cả Hằng Sơn phái cho tại hạ.
Nói dứt câu, Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm trông thật gian trá và kiêu hãnh, pha nét tự thị, cao ngạo.
Nụ cười của gã khiến Diệu Tịnh sư thái càng phẫn nộ hơn. Người rít giọng nói:
– Di Hoa công tử có bản lĩnh thì đoạt chức vị chưởng môn Hằng Sơn của bần ni.
Di Hoa công tử dửng dưng đáp lời Diệu Tịnh sư thái:
– Tại hạ rất sẵn lòng.
Liền ngay sau lời nói đó, Di Hoa công tử xoay tròn song thủ. Một đạo xoáy kình thoát ra từ tâm trạng bản thủ của gã. Đạo khí kình đó cuốn ngay lấy lớp thảm hoa dưới chân Diệu Tịnh sư thái, tạo thành một bức màn hoa kỳ vĩ lạ thường, chẳng khác nào bay bướm đủ màu sắc sắc sỡ bấu lấy Diệu Tịnh sư thái.
Sự kỳ dị của chiêu công do Di Hoa công tử tạo ra khiến Diệu Tịnh sư thái không khỏi bối rối. Người có cảm tưởng bức màn hoa kia che chắn bao bọc khắp chung quanh người. Thậm chí cả nhãn quang của Diệu Tịnh sư thái cũng bị bức màn hoa đó che khuất.
Diệu Tịnh sư thái gần như không còn sự lựa chọn nào khác buộc phải dùng chưởng vô thẳng vào bức màn hoa như bay bướm kia.
Chưởng khí của người vỗ vào bức màn hoa thì bị ngay bức màn hoa đó cuốn lấy, dìm vào cõi vô thanh, vô sắc, chẳng để lại dấu tích gì. Diệu Tịnh sư thái giật mình bởi hiện tượng kỳ ảo này. Người đã bối rối lại càng bối rối hơn.
Diệu Tịnh sư thái còn đang bối rối chưa biết phản ứng thế nào thì một loạt chỉ bất ngờ xuyên qua bức màn hoa điểm vào tịnh huyệt của người.
Diệu Tịnh sư thái buột miệng thốt:
– Ôi cha…
Tiếng thốt còn đọng trên miệng Diệu Tịnh sư thái thì bức màn hoa rực rỡ cũng rào rào cuộn trở về ống tay áo của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Y chắp tay sau lưng nhìn Diệu Tịnh sư thái.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Sắc diện của Diệu Tịnh sư thái đỏ rần tức giận. Làm sao người không thẹn thùng tức giận được khi thất thủ dưới tay Di Hoa công tử mà tuổi tác chỉ thuộc hàng hậu bối của mình. Trong khi Diệu Tịnh sư thái tức giận thì Di Hoa công tử lại dửng dưng điểm nụ cười mỉm. Y vừa điểm nụ cười mỉm vừa nói:
– Giờ thì hẳn sư thái đã biết võ công của Di Hoa cung lợi hại như thế nào rồi chứ? Cho dù sư thái có biết thì cũng đã muộn. Hằng Sơn phái bây giờ đã thuộc về tại hạ.
Hàn Tuấn vừa dứt lời thì bất thình lình Tịnh Vân và Tịnh Ngọc đồng loạt rút kiếm chia làm hai hướng xông thẳng vào gã. Kiếm chiêu của hai nàng chụp tới, Di Hoa công tử không một chút e dè né tránh mà chỉ kịp lấy lưỡi kiếm của Tịnh Ngọc rồi hướng nó điểm vào song kiếm của Tịnh Vân.
Y vừa phát động chiêu công vừa nói:
– Hai nàng khiến cho bổn công tử thích thú đó.
Sau âm thanh khô khốc do hai lưỡi kiếm chạm vào nhau thì cả Tịnh Ngọc và Tịnh Vân đều bị Di Hoa công tử điểm vào mạch môn khiến hai thanh trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống sàn khoang thuyền. Không dừng lại ở đó, Di Hoa công tử chỉ hơi đảo thân pháp, đôi song thủ của y đã vòng qua tiểu yêu của hai nàng, kéo ghịt vào người.
Tịnh Vân và Tịnh Ngọc toan phản kháng lại hành động của Di Hoa công tử Hàn Tuấn thì đã bị y khống chế tịnh huyệt. Hai người vừa thẹn vừa giận buột miệng nói:
– Ngươi…
Không màng đến sự tức giận và thẹn thùng của hai ni cô phái Hằng Sơn, Di Hoa công tử quay sang hôn lên má Tịnh Ngọc, rồi quay lại hôn vào má Tịnh Vân. Y vừa hôn hai nàng vừa nói:
– Phái Hằng Sơn đúng là những đóa hoa thơm độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Chứng kiến cảnh đó, Diệu Tịnh sư thái không khỏi tức giận, phẫn nộ nhưng cũng chẳng biết làm sao. Mắt người mở trừng trừng, những tưởng hai con ngươi chực rơi ra khỏi hốc mắt. Sắc diện đỏ bừng, tuôn mồ hôi đầm đìa.
Di Hoa công tử thả tay khỏi tiểu yêu Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. Y nhìn lại Diệu Tịnh sư thái:
– Sư thái đừng giận dữ làm gì và cũng đừng e thẹn… Bổn công tử sẽ không làm gì sư thái đâu. Với một người như sư thái thì chẳng khác nào hoa tàn về chiều, bổn công tử chỉ quan tâm đến những ni cô của Hằng Sơn thôi.
Gã nói rồi ngửa mặt cất tiếng cười ngạo nghe thật chát chúa và kiêu hãnh.
Tiếng cười của Di Hoa công tử khi lọt vào thính nhĩ của Diệu Tịnh sư thái và ba vị ni cô phái Hằng Sơn, bất giác mọi người phải nổi da ốc với cảm giác rờn rợn lan tỏa khắp châu thân mình.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn vừa cắt tràng tiếu ngạo thì Diệu Tịnh sư thái lên tiếng nói:
– Di Hoa công tử… công tử muốn gì?
Đôi chân mày của Hàn Tuấn nhướng lên:
– Tất nhiên tại hạ chẳng muốn gì sư thái rồi… mà chỉ muốn những đóa hoa băng trinh của Hằng Sơn phái thôi.
– Công tử định làm nhục phái Hằng Sơn của bần ni à, công tử đừng quên Hằng Sơn phái còn có mối quan hệ với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đó.
Những tưởng lời nói của Diệu Tịnh sư thái sẽ khiến Di Hoa công tử phải chùng tay, nhưng khi Diệu Tịnh sư thái dứt lời thì Di Hoa công tử lại ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói:
– Sư thái đừng đem Thượng Quan Đại Phu tiên sinh ra hù dọa bổn công tử. Một khi bổn công tử muốn là ý trời, chẳng có ai để có thể đem ra hù dọa được bổn công tử cả.
Y hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Đừng bao giờ đem Thượng Quan Đại Phu tiên sinh ra hù dọa bổn công tử đấy nhé. Không tốt cho Hằng Sơn phái của sư thái đâu.
Y nói rồi giũ ống tay áo, nhìn lại Tịnh Vân và Tịnh Ngọc. Y chắt lưỡi nói:
– Hai nàng hẳn không giống như vị sư thái của mình. Chỉ cần hai nàng biết thuận theo ý của bổn công tử. Biết chìu bổn công tử thì ta không đối xử tệ với hai nàng đâu.
Di Hoa công tử vừa nói vừa dùng tay nâng cằm Tịnh Ngọc và Tịnh Vân. Ánh mắt của y toát ra nét dâm dật rừng rực. Tiếp nhận ánh mắt của Hàn Tuấn, Tịnh Ngọc và Tịnh Vân đỏ mặt.
Gã điểm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói:
– Đừng thẹn thùng thái quá như vậy… Hãy tin vào ta, ta là kẻ biết yêu hoa mà.
Y vừa nói vừa lần tay xuống cổ Tịnh Ngọc và Tịnh Vân.
Tịnh Nghi chỏi tay ngồi lên:
– Hàn công tử…
Di Hoa công tử nhìn lại Tịnh Nghi. Y nhếch môi cười giả lả rồi nói:
– Tịnh Nghi cô nương muốn nói gì?
Tinh Nghi nhìn Hàn Tuấn ôn nhu nói:
– Hàn công tử… chúng tôi là nhi nữ, nhưng tất cả đều đã khoát nguyện tránh xa lửa dục tình. Giữ thân trong sạch để cầu quốc thái dân an, hiến mình cho Quan Thế Âm Bồ Tát. Công tử đừng làm như vậy…
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại:
– Lời nói gió thoảng mây bay. Can gì các nàng phải nặng lời nguyện chú mà chối bỏ những lạc thú tạo hóa đã ban cho kiếp làm người. Khi nào các nàng bằng tuổi Diệu Tịnh sư thái hẵng dâng hiến thể xác cho Bồ Tát. Còn hiện tại phí hoài nhan sắc làm gì, cứ dâng hiến cho bổn công tử có hơn không?
Lời nói của Hàn Tuấn càng khiến cho Diệu Tịnh sư thái sượng sùng đỏ mặt tía tai. Người vừa thẹn vừa giận nhưng chẳng biết làm thế nào bây giờ.
Tịnh Nghi từ từ đứng lên. Nàng nhìn Di Hoa công tử ôn nhu nói:
– Công tử nói cũng đúng, nhưng bao nhiêu năm nay Hằng Sơn là môn phái lớn trong võ lâm giang hồ. Tất cả mọi người nghĩ đến Hằng Sơn là nghĩ đến sự xuất gia giữ mình thanh tịnh, tinh khiết của những nữ nhi đã khoát nguyện rời bỏ hồng trần. Nay nếu công tử khiến cho các muội của Tịnh Nghi phải nhận sư ô uế nơi chốn hồng trần thì Hằng Sơn đâu còn chỗ đứng trong cõi nhân sinh này nữa.
Hàn Tuấn cau mày nhìn Tịnh Nghi:
– Di Hoa công tử là người yêu hoa nhất là những đóa hoa trinh bạch của Hằng Sơn phái. Vậy cô nương muốn tại hạ phải làm gì để tỏ lòng ngưỡng mộ những đóa hoa của phái Hằng Sơn?
Y nói rồi cười khẩy một tiếng, nhìn Tịnh Nghi, Hàn Tuấn nói tiếp:
– Thời gian như gió thoảng qua cửa sổ, nhan sắc rồi cũng sớm tàn phai. Tại hạ không muốn tiếp nhận những đóa hoa tàn bởi thời gian.
Tịnh Nghi buông tiếng thở dài, nàng nhìn Hàn Tuấn ôn nhu nói:
– Công tử có nhìn nhận Tịnh Nghi là người của Hằng Sơn phái không?
Đôi chân mày của Di Hoa công tử nhíu lại:
– Tịnh Nghi cô nương nói vậy là có ý gì?
– Nếu công tử xem Tịnh Nghi là người của Hằng Sơn phái… và nhan sắc của Tịnh Nghi hợp với sở thích của công tử… Tịnh Nghi sẽ thay Tịnh Vân và Tịnh Ngọc hầu hạ công tử… Chỉ xin công tử hãy để cho Tịnh Vân, Tịnh Ngọc và sư thái rời khỏi nơi này. Hoặc Tịnh Nghi sẽ đi cùng với công tử.
Chân diện Hàn Tuấn nghiêm hẳn lại. Y giả lả nói:
– Sao Tịnh Nghi cô nương lại muốn chìu theo ý tại hạ?
– Tịnh Nghi muốn trả ân cho Hằng Sơn phái.
Đôi mày Di Hoa công tử nhướng lên:
– Tịnh Nghi cô nương muốn trả ân cho Hằng Sơn phái?
Tịnh Nghi gật đầu. Nàng ôn nhu nói:
– Công tử cho Tịnh Nghi cơ hội này để đền đáp ân sâu Hằng Sơn và sư thái.
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại. Y nhìn Tịnh Nghi ôn nhu nói:
– Nàng muốn trả ân sâu cho Hằng Sơn phái thế nào sao nhị vị tiểu ni đây lại không bắt chước theo nàng?
Lời nói của Di Hoa công tử Hàn Tuấn khiến chân diện của Tịnh Nghi sượng sùng. Nàng miễn cưỡng nói:
– Công tử hẳn cho Tịnh Nghi là một xú nữ không đáng hầu hạ người.
Di Hoa công tử khoát tay:
– Không không… Bổn công tử không nghĩ như vậy đâu, mà ngược lại còn thấy nàng là đóa hoa đẹp nhất trong vườn hoa Hằng Sơn phái.
– Công tử cho Tịnh Nghi là đóa hoa đẹp nhất trong vườn hoa Hằng Sơn phái sao không cho Tịnh Nghi cơ hội bồi đáp ân sâu với Hằng Sơn. Tịnh Nghi sẽ không để Di Hoa công tử thất vọng đâu.
Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm. Y liếc mắt nhìn Tịnh Vân và Tịnh Ngọc, rồi nhìn lại Tịnh Nghi:
– Ý của nàng rất hợp với ý của bổn công tử… nhưng…
Y lưỡng lự một lát rồi mỉm cười nói tiếp:
– Nhưng tại hạ là kẻ yêu hoa và thích làm chủ cả một vườn hoa đẹp của phái Hằng Sơn.
Tịnh Nghi đỏ mặt. Nàng miễn cưỡng nói:
– Hàn công tử… cái gì của mình mới là của mình. Còn cái gì đã không thuộc về mình thì cho dù Hàn công tử có bức ép đến mấy thì nó mãi mãi cũng không bao giờ thuộc về công tử. Nếu Di Hoa công tử bức ép tất cả ni cô Hằng Sơn phái phải thuộc về người thì chẳng có được gì cả. Có được thì chỉ được sự hận thù mà thôi. Còn Tịnh Nghi tự nguyện, sao công tử lại không nhận sự tự nguyện đó?
Di Hoa công tử cau mày.
Y rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói:
– Ai cũng có lòng tham, nhưng ta sẽ suy nghĩ đến lời nói của nàng.
Y chợt đổi giọng khe khắt nói:
– Phải chăng Tịnh Nghi cô nương muốn hy sinh để bảo tồn danh tiết Hằng Sơn, bởi vì cô nương đã bị Diệu Tịnh sư thái đuổi khỏi sư môn?
Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói:
– Hàn công tử đã nói rồi. Lời nói chỉ là gió thoảng mây bay. Trong lúc tức giận sư thái đuổi Tịnh Nghi khỏi sư môn, nhưng tâm Tịnh Nghi lúc nào cũng luôn hướng đến Hằng Sơn.
Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Di Hoa công tử Hàn Tuấn nói tiếp:
– Chẳng lẽ vì một lời nói của Diệu Tịnh sư thái mà Hàn công tử không cho Tịnh Nghi cơ hội đền đáp ân sâu đối với sư thái và Hằng Sơn phái?
Đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại. Y lưỡng lự rồi nói:
– Thôi được… Tại hạ sẽ suy nghĩ về lời nói này của cô nương.
Y chắp tay sau lưng, nhìn Tịnh Nghi khe khắt nói:
– Bổn công tử hy vọng cô nương giữ lời nói của mình.
– Tịnh Nghi sẽ giữ lời.
Di Hoa công tử nhếch môi cười ruồi, rồi nhìn lại Diệu Tịnh sư thái:
– Bổn công tử tạm thời nhận Tịnh Nghi cô nương… Xem như mụ phải mang ân nàng ta đó.
Diệu Tịnh sư thái im lặng không đáp lời gã. Hàn Tuấn nhìn lại Tịnh Nghi:
– Nàng đi theo ta chứ?
Tịnh Nghi gật đầu:
– Tịnh Nghi sẽ là nô nữ của công tử.
Tịnh Vân buột miệng lên tiếng:
– Tỷ tỷ…
Diệu Tịnh sư thái tằng hắng, không cho Tịnh Vân nói.
Tịnh Nghi ôm quyền nhỏ nhẹ nói:
– Hàn công tử có thể cho Tịnh Nghi bái tạ sư thái lần cuối rồi sẽ theo người?
Hàn Tuấn mỉm cười, gật đầu. Y từ tốn nói:
– Cô nương không phải rời lâu thuyền này… mà chỉ có những người này rời khỏi đây thôi.
Đôi chân mày Tịnh Nghi nhíu lại.
Hàn Tuấn giả lả nói:
– Chiếc thuyền nan của tại hạ đủ chỗ cho Diệu Tịnh sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc.
Tịnh Nghi cắn răng trên vào môi dưới. Nàng quay lại Diệu Tịnh sư thái hành đại lễ, rồi ngẩng lên nói:
– Sư thái bảo trọng.
Diệu Tịnh sư thái nhìn nàng nhạt nhẽo nói:
– Ta sẽ nhớ những gì ngươi làm hôm nay.
Di Hoa công tử đưa từng người xuống chiếc thuyền nan. Y không giải huyệt đạo cho họ mà lại đẩy con thuyền nan ra xa.
Tịnh Nghi biến sắc nói:
– Công tử sao không giải huyệt cho sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc?
Hàn Tuấn nhìn theo chiếc thuyền đang dạt xa lâu thuyền vừa nói:
– Sống chết đều có số có phần cả. Hãy để cho số phận quyết định sự tồn vong của những người đó. Dù sao thì Tịnh Nghi đã không còn là người của phái Hằng Sơn.
– Nhưng…
Hàn Tuấn nhìn lại nàng. Y khe khắt nói:
– Nếu Tịnh Nghi muốn họ còn chút hy vọng để sống thì phải giữ lời của mình. Bằng như để bổn công tử phật ý thì ngay bây giờ họ sẽ được bổn công tử tiễn xuống thủy cung đó.
Tịnh Nghi biến sắc, im lặng không dám thốt lời nào.
Nàng nhìn theo chiếc thuyền nan đang trôi ra xa dần. Tịnh Nghi chắp tay niệm Phật hiệu:
– Bồ Tát cứu khổ cho sư thái và Tịnh Vân, Tịnh Ngọc.
Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm khi nghe lời khấn này của nàng. Y liếc trộm qua Tịnh Nghi. Khuôn mặt thánh thiện và ủ dột của nàng không làm cho y xúc động mà ngược lại còn tạo ra sự ngưỡng mộ vì vẻ đẹp thoát tục hiền thục nơi Tịnh Nghi.
Di Hoa công tử nhỏ nhẹ nói:
– Tịnh Nghi… Nàng đừng quan tâm đến những người đó mà hãy nghĩ đến ta. Ta mới đáng là người duy nhất nàng phải nghĩ đến. Bởi vì ta từ lâu đã ngưỡng mộ và luôn nghĩ đến nàng.
Y choàng tay qua vai Tịnh Nghi.
Nàng rút người lại như thể muốn né tránh vòng tay của Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Thần thái của nàng khiến đôi chân mày Hàn Tuấn nhíu lại biểu lộ sự phật ý.
Gã ôn nhu nói:
– Tịnh Nghi… ta yêu nàng.
Gã vừa nói vừa nâng cằm Tịnh Nghi. Nhìn vào đôi thu nhãn tròn xoe đen láy như hai vì sao đêm, nhỏ nhẹ nói:
– Bổn công tử bám theo Hằng Sơn phái chỉ vì muốn có được Tịnh Nghi mà thôi.
Nàng im lặng không đáp lời Hàn Tuấn mà quay mặt nhìn hteo chiếc thuyền nan đang rời xa dần.
Hàn Tuấn nhỏ nhẹ nói:
– Ta vào, nàng hãy quay vào trong khoang thuyền. Ta không muốn những người kia khiến chúng ta mất vui.
Gã vừa nói vừa dìu Tịnh Nghi vào trong khoang thuyền.
Tịnh Nghi nói:
– Hàn công tử cho Tịnh Nghi một thời gian để tự hỏi bản thân mình có quay lại với những tục lụy trần gian không?
Hàn Tuấn lắc đầu:
– Nàng đừng nói với ta câu nói đó. Thời gian không dừng lại để cho ta chờ đợi.
Hàn Tuấn không để cho Tịnh Nghi có thêm lời nói nào nữa mà đặt tay lên vai nàng. Y nắn nhẹ bờ vai thanh mảnh của nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống sàn thuyền với nỗi lo lắng hồi hộp, lo sợ khiến thân run nhè nhẹ. Sự lo lắng, run rẩy của nàng càng khiến Di Hoa công tử thêm phấn thích.
Y điểm nụ cười mỉm nhỏ nhẹ nói:
– Ta sẽ không đối xử tệ với nàng đâu, nếu nàng biết chìu theo ý của ta.
Gã vừa nói vừa toan lột bỏ nội y của Tịnh Nghi, thì sàn thuyền chợt vang lên một âm thanh lạ đập vào thính nhĩ họ Hàn. Cùng với âm thanh đó nước tràn vào khoang thuyền.
Di Hoa công tử biến sắc nói:
– Chuyện quái gì thế này?
Hàn Tuấn còn chưa biết chuyện đang xảy ra thì lại thêm một lỗ thủng trên mạn thuyền. Nước ào ào tràn vào. Vẻ phấn khích và dâm dật trên mặt gã tan biến thay vào đó là những nét lo âu lộ hẳn ra ngoài.
Di Hoa công tử bỏ mặc Tịnh Nghi, lao ra khỏi khoang thuyền.
Gã vừa thoát ra khỏi khoang thuyền không bao lâu thì từ sau bức bình phong, Khắc Vị Phong bước ra. Trang phục chàng ướt sũng. Tịnh Nghi quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Vị Phong.
Vị Phong vộ vã nói:
– Tịnh Nghi… theo Vị Phong.
Vừa nói Vị Phong vừa nắm lấy tay nàng:
– Tịnh Nghi đừng nói… Vị Phong đã chứng kiến tất cả rồi.
Vị Phong kéo Tịnh Nghi ra đuôi thuyền. Chàng đưa nàng xuống chiếc thuyền nan. Vị Phong vừa đẩy chiếc thuyền nan ra xa lâu thuyền thì Di Hoa công tử Hàn Tuấn lướt thẳng xuống thuyền.
Di Hoa công tử rít giọng nói:
– Thì ra là ngươi!
Vị Phong đứng án ngữ trước mặt Tịnh Nghi như một tấm mộc che chở cho nàng.
Nhìn Di Hoa công tử Hàn Tuấn, chàng ôn nhu nói:
– Khắc Vị Phong thì đã sao nào?
Chân diện Hàn Tuấn đanh hẳn lại:
– Ngươi muốn chết bởi tay bổn công tử.
Vị Phong lắc đầu:
– Nếu như ta muốn chết thì đã nạp mạng cho sai nha rồi. Vị Phong không muốn chết đâu. Còn công tử đừng đem thân thế Di Hoa cung của mình ra hù dọa Khắc Vị Phong… Những gì cần biết về công tử thì ta đã nghe, đã thấy tất cả rồi.
– Đã nghe, đã thấy mà ngươi vẫn chen tay vào chuyện riêng của ta. Ngươi đúng là có mắt nhưng chẳng khác nào gã đui mù. Không thấy đâu là thái dương, chẳng biết đâu là cổ thụ.
Di Hoa công tử vừa nói vừa toan phát động chiêu công nhưng Vị Phong đã nhanh hơn lắc chiếc thuyền nan.
Di Hoa công tử Hàn Tuấn chới với, lảo đảo vội bám vào be thuyền. Gã thét lên:
– Khắc Vị Phong…
Y vừa bám tay vào be thuyền vừa ngẩng mặt nhìn Vị Phong. Mặc dù chỉ có ánh trăng lưỡi liềm cùng ánh sáng từ những vì sao nhưng Vị Phong cũng kịp nhận ra nét hốt hoảng trên khuôn mặt Hàn Tuấn. Y không chỉ hốt hoảng mà mồ hôi còn tuôn ra ướt đẫm mặt.
Hàn Tuấn buột miệng hỏi:
– Ngươi định dìm chiếc thuyền này nữa à?
Vị Phong nheo mày, từ tốn nói:
– Hình như Hàn công tử không thích du lãm trên sông?
Di Hoa công tử im lặng không đáp lời chàng. Song thủ của gã vẫn bám chặt vào be thuyền.
Vị Phong nhấn chân cho chiếc thuyền nan nghiêng qua một bên. Hàn Tuấn hốt hoảng thét lên:
– Vị Phong đừng dìm chìm thuyền.
– Nếu Khắc Vị Phong dìm lật thuyền này, Hàn công tử sẽ như thế nào?
Hàn Tuấn im lặng.
Chiếc lâu thuyền bị nước xô đầy lật ngay, rồi từ từ chìm hẳn xuống đáy Trường Giang. Vị Phong nói:
– Nếu như Khắc Vị Phong lật chiếc thuyền nan này, hẳn công tử cũng sẽ giống như chiếc lâu thuyền kia. Đúng không nào?
Hàn Tuấn vẫn để mồ hôi tuôn đẫm mặt mình. Những cánh hoa từ trong ống tay áo gã rải đầy sàn thuyền. Gã lặp bặp nói:
– Khắc Vị Phong… bổn công tử có thể giúp ngươi hóa giải oan cừu với Vạn Xuân trang chủ Hoàng Nguyên Khôi.
Vị Phong lắc đầu:
– Làm sao Khắc Vị Phong có thể tin được lời nói của một người có nhân cách như công tử?
– Ngươi còn là kẻ bại hoại hơn ta kia mà.
Đôi chân mày chàng nhíu lại, Vị Phong ôn nhu nói:
– Một kẻ bại hoại thì không tin vào một kẻ bại hoại.
Hàn Tuấn sa sầm mặt. Y chớp mắt bởi mồ hôi che mờ nhãn quang. Di Hoa công tử miễn cưỡng nói:
– Nếu như Hàn mỗ có mệnh hệ nào thì ngươi sẽ bị Di Hoa cung tróc nã đến tận cùng. Ngươi sẽ không còn chỗ dung thân trên chốn võ lâm giang hồ.
Vị Phong cau mày, trang trọng đáp lời gã:
– Hiện tại Đạo vương Khắc Vị Phong cũng không có chốn dung thân rồi.
– Ta có thể giúp một chỗ ở Di Hoa cung để nương náu.
Vị Phong lắc đầu:
– Đa tạ thịnh tâm của Hàn công tử, nhưng rất tiếc kẻ bại hoại không thể ở chung với kẻ bại hoại.
Hàn Tuấn nhích người đến. Vị Phong đạp chân cho thuyền nan chênh hẳn một bên, buộc Hàn Tuấn phảm chồm người qua bên kia để giữ thăng bằng, gã hốt hoảng nói:
– Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi muốn gì?
– Câu nói này của Hàn công tử, Khắc Vị Phong có thể nghe được đây.
Hàn Tuấn buông tiếng thở dài.
Khắc Vị Phong bất ngờ đạp thuyền nghiêng ngược qua phía bên kia, Hàn Tuấn hốt hoảng chao mình qua phía bên này, hai tay bấu cứng lấy bẹ thuyền.
Chẳng khác nào một đứa bé sợ rơi xuống dòng Trường Giang, Hàn Tuấn hối hả nói:
– Ngươi muốn gì… nói đi…
Vị Phong nhìn Hàn Tuấn, từ tốn nói:
– Tại hạ chỉ muốn một điều duy nhất đối với Hàn công tử.
– Ta sẵn sàng đáp ứng tất cả những gì ngươi đòi hỏi.
– Lời nói của Hàn công tử không biết có đáng tin không, nhưng tại hạ buộc phải nói ra suy nghĩ của mình.
Vị Phong đổi giọng khe khắt nói:
– Tại hạ muốn Hàn công tử đừng bao giờ gieo phiền lụy cho Hằng Sơn phái nữa.
Hàn Tuấn gật đầu:
– Ta hứa… ta hứa bỏ không bao giờ làm phiền Hằng Sơn phái.
Vị Phong lắc đầu:
– Công tử hứa không chưa đủ… mà còn phải thề trên đầu Di Hoa cung chủ xem Tịnh Nghi cô nương như Di Hoa cung chủ.
Hàn Tuấn nhướng cao đôi chân mày, buột miệng nói:
– Ngươi… ngươi biết Di Hoa cung chủ là gì của ta chứ?
– Tất nhiên là biết… Di Hoa Tiên Tử là mẫu thân của công tử.
– Biết như thế sao ngươi còn buộc bổn công tử xem Tịnh Nghi như Di Hoa Tiên Tử?
– Ý của tại hạ muốn như vậy… Hàn công tử không đáp ứng được thì hãy nhảy xuống nước đi. Chiếc thuyền này tại hạ là chủ nhân thì buộc bất cứ ai ngồi trên thuyền cũng đều phải tuân theo ý của tại hạ.
– Ngươi…
– Chỉ có hai điều duy nhất, Hàn công tử được quyền lựa chọn, Khắc Vị Phong không muốn ép người khác phải theo ý của mình.
Cùng với lời nói đó, Vị Phong lại lắc thuyền chòng chành. Hàn Tuấn hốt hoảng nói:
– Được rồi… Được rồi… Bổn công tử sẽ xem Tịnh Nghi như Di Hoa Tiên Tử.
Vị Phong lắc đầu:
– Chỉ nói thôi chưa được… Công tử phải thề độc giữa trời nước mênh mông này tại hạ mới tin.
– Ngươi muốn ta thề thế nào?
– Công tử cứ thề, nếu Vị Phong nghe được thì sẽ cho công tử ngồi trên chiếc thuyền này quá giang vào bờ. Bằng như không nghe được thì công tử sẽ tự mình tìm cách vào trong bờ. Trên đời này có rất nhiều cái chết nhưng chẳng ai muốn mình chết đuối cả.
Hàn Tuấn lưỡng lự rồi giơ tay qua khỏi đầu trịnh trọng nói:
– Ta thề… Nếu ta sai lời thì trời tru đất diệt ta.
Vị Phong lắc đầu:
– Chưa đúng với ý của tại hạ.
– Ơ, vậy trời tru đất diệt mẫu thân ta.
Vị Phong gật đầu:
– Giờ thì tại hạ có thể tin lời của Hàn công tử.
– Ngươi hãy đưa ta vào bờ.
– Giờ thì tại hạ cho Hàn công tử mượn chiếc thuyền này để vào bờ. Sự sống chết của người ta đều tùy số phận cả, như Hàn công tử đã nói. Hy vọng với chiếc thuyền này, Hàn công tử sẽ giữ được sinh mạng mình trên dòng Trường Giang.
Vị Phong nhìn lại Tịnh Nghi:
– Tịnh Nghi… Có lẽ chúng ta nên trao chiếc thuyền này cho Hàn công tử.
Hàn Tuấn buột miệng hỏi:
– Ngươi định làm gì?
– Tại hạ sẽ rời chiếc thuyền này cùng với Tịnh Nghi.
– Không có mái chèo sao ta khiển được con thuyền này?
– Ai cũng có số phận cả và cũng muốn vượt qua số phận mình. Công tử dù sao vẫn còn hơn tại hạ được một chiếc thuyền.
Vị Phong nói rồi nắm tay Tịnh Nghi, nhưng tưởng đâu chàng cùng Tịnh Nghi sẽ nhảy xuống nước nhưng bất ngờ Vị Phong đạp cho con thuyền chao hẳn qua bên Hàn Tuấn. Gã hoàn toàn bất ngờ với hành động của Vị Phong mà rơi xuống dòng Trường Giang.
Hàn Tuấn chới với thét lớn:
– Ngươi… ngươi gian trá!
Di Hoa công tử vừa nói vừa với tay nắm bám vào bẹ thuyền.
Trong lúc hấp tấp gã vô tình khiến chiếc thuyền lật úp. Ba người bám lấy chiếc thuyền lật úp.
Hàn Tuấn thét lớn:
– Vị Phong, ngươi đã làm thuyền lật.
– Thuyền đã lật rồi… Công tử giữ lấy nó làm phương tiện vào bờ. Mạnh ai người nấy lo cho mình.
Nói dứt câu, Vị Phong kè lấy Tịnh Nghi, sải tay bơi ra xa con thuyền đã bị lật úp hướng vào bờ. Hàn Tuấn ôm khư khư lấy con thuyền bị lật gào thét lớn:
– Đạo vương… Khắc Vị Phong… Bổn công tử không bỏ qua chuyện này cho ngươi đâu.