Chiếc kiệu hoa do tám gã phu kiệu dừng lại trước ngôi tam quan tòa Di Hoa cung. Từ ngoài ngôi tam quan dẫn vào cửa tòa đại điện Bách Hoa cung là hai dãy chân đèn bằng đá, hừng hực cháy tỏa ánh sáng soi sáng cả bầu trời bên trên. Ngoài hai dãy chân đèn bằng đá đó là một tấm thảm đỏ được trải từ ngôi tam quan kéo dài vào tới bên trong tòa đại điện Di Hoa. Đứng bên những chiếc chân đèn là những gã võ phu vận võ phục bó chẻn, chân diện như trét sáp trông thật vô hồn và vô cảm. Trông họ mà tưởng như những hàng tượng đá bất động trang hoàng cho không gian tòa Di Hoa cung thêm phần uy nghiêm. Thượng Quan Đại Phu vén rèm kiệu bước ngay xuống tấm thảm đỏ. Lão vuốt râu lia mắt nhìn qua cục trường, rồi ung dung thả bước theo tấm thảm tiến về phía tòa Di Hoa cung.
Hai hàng cung nữ từ trong tòa đại điện Bách Hoa cung tiến ra. Họ đón Thượng Quan Đại Phu bằng những lẳng hoa tươi rải lên tấm thảm để lão dẫm lên những cánh hoa đó.
Thượng Quan Đại Phu hơi đừng bước để những nàng cung nữ đỏ rải hoa lên thảm rồi mới bước tiếp. Sự nghinh đón này biểu đạt sự ngưỡng mộ của Di Hoa Tiên Tử đối với Thượng Quan tiên sinh.
Di Hoa Tiên Tử đã đứng sẳn ngay ngưỡng cửa tòa đại điện Bách Hoa cung đón Thượng Quan Đại Phu. Lão dừng chân trước mặt Di Hoa Tiên Tử nhìn nàng.
Di Hoa Tiên Tử ôm quyền, hơi cúi người xuống rồi nhỏ nhẹ nói:
– Di Hoa cung vô cùng hân hạnh đón tiếp Thượng Quan tiên sinh.
Lão ôm quyền đáp lễ, rồi từ tốn nói:
– Lão phu vô cùng cảm kích trước đại lễ nghinh tiếp của cung chủ. Sự nghinh tiếp của cung chủ hôm nay càng khiến lão phu đây ngưỡng mộ.
Lão vuốt râu nhìn Dư Thất Thất như thể ngắm một bức tranh tố nữ tuyệt đẹp rồi nhu hòa nói:
– Giới võ lâm đồn đãi đúng là không sai, trên giang hồ chỉ có Di Hoa Tiên Tử, cung chủ Di Hoa cung mới đáng là bậc anh thư tài sắc vẹn toàn, trí lực hơn người. Một hồng nhan kỳ tài của võ lâm hiện thời. Lão phu ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ.
– Cho dù Dư Thất Thất có được bằng hữu võ lâm ngợi khen là anh thư, hồng nhan kỳ tài cũng không thể nào sánh với uy danh lừng lẫy của tiên sinh.
Thương Quan Đại Phu vuốt râu, nhướng mày nói:
– Tiên tử khách sáo rồi.
Lão nói rồi vuốt râu, điếm một nụ cười ban phát.
Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất ôm quyền nói:
– Mời tiên sinh vào trong đại điện Bách Hoa cung.
– Lão hủ rất ngại đến những nơi được nghinh tiếp như thế này. Nhưng vì nhận được thiệp mời của tiên tử… Lão hủ không thể từ chối mà không đến đây được. Lão hủ đã đến rồi… Di Hoa Tiên Tử cung chủ đừng quá trong thị, mở đại yến linh đình sẽ khiến cho lão hủ áy náy thêm đó.
– Dư Thất Thất sẽ làm theo ý của tiên sinh.
Hai người cùng song hành bước vào tòa đại điện Bách Hoa cung. Hai người ngồi xuống hai chiếc ngai sơn son thiếp vàng đặt ngang bằng với nhau.
Thượng Quan Đại Phu nhìn sang Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất từ tốn nói:
– Hẳn tất cả vỗ lâm đều biết lão hủ đến Di Hoa cung.
– Tiên sinh đến Di Hoa cung là niềm vinh hạnh của Di Hoa cung. Tất nhiên niềm vinh hạnh đó, Dư Thất Thất đã cùng chia sẽ với mọi người.
Lão vuốt râu, gượng điểm nụ cười rồi nói:
– Di Hoa cung chủ làm cho lão hủ áy náy thêm đó.
Di Hoa Tiên Tử vổ tay một tiếng.
Sau tiếng vỗ tay của Di Hoa Tiên Tử thì quần hào võ lâm theo hai lối cửa sau lần lượt bước vào. Từng người một đến ôm quyền hành lễ Thượng Quan Đại Phu.
Đầu tiên là bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn. Y có bộ dạng núc na nú ních và đôi gò má chảy xệ thật nực cười. Đổng Toàn ôm quyền xa và nói:
– Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn tham kiến Thượng Quan tiên sinh.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Lương Đổng Toàn. Lão từ tốn nói:
– Lão hủ có nghe tiếng Lương bang chủ từ lâu… Rất tiếc chưa một lần quá bước đến tổng đàn Diện bang ở Hồ Nam. Nhưng thế nào một ngày nào đó lão hủ sẽ ghé đến.
– Diện bang vô cùng hân hạnh đón tiên sinh.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu.
Lương Đổng Toàn ôm quyền xá rồi lui bước.
Sau Lương Đổng Toàn lần lượt đến những người khác. Gần như tất cả những bang phái tồn tại trên giới giang hồ đều có mặt tại tòa đại điện Bách Hoa cung này.
Khi mọi người đều đã yên vị rồi Thượng Quan Đại Phu mới đứng lên trịnh trọng nói:
– Chư vị bang chủ. Lần này lão hủ đột ngột đến Di Hoa cung không chuẩn bị thứ gì để bồi đáp lại sự ngưỡng mộ của chư vị. Lão hủ cũng không đoán được tất cả mọi người lại có mặt ở đây. Lão hủ vô cùng áy náy trước sự ngưỡng mộ của các vị mà không có gì đáp lại. Rất mong chư vị bang miễn chấp cho lão hủ.
Di Hoa Tiên Tử nhìn Thượng Quan Đại Phu điểm nụ cười mỉm, chờ cho Thượng Quan Đại Phu ngồi xuống, nàng mới đứng lên hướng về phía quần hùng trịnh trọng nói:
– Thượng Quan tiên sinh chẳng khác nào vị Phật sống, tất cả giới võ lâm không phân biệt Hắc đạo hay Bạch đạo đều ngưỡng mộ, chỉ cần diện kiến được tiên sinh, chư vị bang chủ đã thỏa mãn tâm nguyện rồi.
Nhìn lại Thượng Quan Đại Phu, Di Hoa Tiên Tử nói tiếp:
– Tiên sinh có mặt ở đây, mọi người đã hoan hỷ rồi.
– Cung chủ làm sao cho lão hủ phải bối rối rồi đó.
Nếu Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất khiến cho tiên sinh bối rối, rất mong tiên sinh miễm thứ cho Dư Thất Thất.
– Lão hủ bối rối nhưng không thể bắt bẻ gì cung chủ.
– Đa tạ tiên sinh.
Dư Thất Thất ngồi xuống rồi phán lịnh:
– Dâng rượu.
Rượu được những nàng cung nữ bưng ra bày khắp đại điện Bách Hoa cung. Di Hoa Tiên Tử trịnh trọng chuốc rượu ra chén của Thượng Quan Đại Phu:
– Di Hoa cung thỉnh mời tiên sinh chén rượu giao kiến.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu:
– Rượu của tiên tử… Lão hủ không thể không nhận, nhưng nhận rồi chẳng biết đáp lại bằng cái gì. Lão hủ đã áy náy càng áy náy hơn.
– Tiên sinh nhận chén rượu này của Di Hoa cung, đã là niềm vinh hạnh cho Di Hoa cung của Dư Thất Thất.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu. Lão hướng xuống các vị bang chủ trịnh trọng nói:
– Lão hủ mượn chén rượu Di Hoa Tiên Tử mời các vị bằng hữu cùng nâng chén.
Có người cao hứng quá khi được vị tiên sinh nổi tiếng trong Trung Nguyên mời một chén rượu mà buột miệng nói:
– Uống được chén rượu mời này của tiên sinh, tại hạ có chết cũng cam lòng không oán than gì cả.
Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nhìn xuống người đó.
Tiếp nhận ánh mắt của Thượng Quan Đại Phu, người đó ôm quyền nói:
– Tại hạ là Dư Chí Lộc, bang chủ Vạn Mã bang.
Thượng Quan Đại Phu phá lên cười. Lão vừa cười vừa vuốt râu nhìn Chí Lộc nói:
– Lão hủ sẽ nhớ hoài lời nói này của Dư bang chủ Vạn Mã bang. Nhất định lão hủ sẽ đến Vạn Mã bang tham kiến bang chủ.
Lão nói dứt câu dốc chén rượu uống cạn. Đặt chén xuống bàn, Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nhìn sang Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất:
Lão hủ quả là quá bất ngờ khi đến Di Hoa cung của tiên tử lại gặp quá nhiều điều thú vị như thế này.
– Sẽ còn nhiều điều thú vị nữa để Dư Thất Thất bồi tiếp tiên sinh. Nhưng cho dù Dư Thất Thất có nghinh tiếp trọng thể thế nào thì cũng không sánh bằng sự hiện diện của tiên sinh tại Di Hoa cung này.
– Lão hủ không nghĩ mình là người quá hệ trọng như thế đâu.
– Tiên sinh qua khiêm nhường rồi. Sự có mặt của tiên sinh mới khiến cho tất cả những vị bang chủ và những hào kiệt có mặt tại Di Hoa cung. Bấy nhiêu đó đủ minh chứng sự ngưỡng mộ của võ lâm đối với tiên sinh như thế nào rồi.
Lời nói này của tiên tử, Thượng Quan Đại Phu áy náy vô cùng. Nhưng dù sao lão hủ cũng biết được chỗ đứng của mình trong giới võ lâm giang hồ.
Lão ôm quyền hướng về nàng:
– Âu cũng nhờ ở tiên tử.
Di Hoa Tiên Tử điểm nụ cười mỉm, rồi từ tốn đáp lời lão.
– Được tiên sinh ngợi khen… Dư Thất Thất vô cùng hoan hỷ. Xin được mời tiên sinh một chén rượu. Di Hoa Tiên Tử uống cạn chén rượu, rồi mới đứng lên nhìn xuống quần hùng võ lâm.
Di Hoa Tiên Tử từ tốn nói:
– Chư vị bằng hữu. Sự hiện diện của Thượng Quan tiên sinh hôm nay là niềm vinh dự cho giới võ lâm của chúng ta. Vậy trong chư vị hào kiệt anh hùng, có ai muốn thi thố tài nghệ cho Thượng Quan tiên sinh thưởng lãm không?
Nàng vừa nói dứt câu thì bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn bước ra.
Y ôm quyền hướng về Di Hoa cung chủ và Thượng Quan Đại Phu:
– Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn, xin được thi thố chút võ học thô thiển của Diện bang để cho Thượng Quan tiên sinh thưởng lãm.
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
– Rất mong được bang chủ cho lão hủ mở mắt thấy tài nghệ tuyệt luân của Diện bang.
Lão vuốt râu nói tiếp:
– Mời bang chủ.
Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn thi triển một bài quyền, tạo ra những đạo quyền phong vùn vụt. Họ Lương như dồn tất cả tâm huyết lẫn kiến văn có được vào bài quyền đó mà sắc diện đỏ au bởi dùng quá nhiều công lực. Diện bang chủ Lương Đổng Toàn thi thố xong bài quyền mới từ từ thu hồi chân ngươn, và vận động điều tức.
Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất nói:
– Bang chủ quả là có quyền phong cái thế võ lâm.
Nàng nhìn qua Thượng Quan Đại Phu.
Thượng Quan Đại Phu tiên sinh vuốt râu ôm quyền hỏi:
– Lão hủ mạn phép hỏi bang chủ… Tên của bài quyền vừa rồi là gì?
Lương Đổng Toàn ôm quyền, trang trọng nói:
– Không dám nói ngoa, với tiên sinh và Di Hoa cung chủ, bài quyền vừa rồi có tên là Phong Lôi quyền. Quyền công trấn võ của Diện bang phái suốt trăm năm nay chưa có đối thủ nào có khả dĩ địch lại. Chính nhờ có Phong lôi quyền mà Diện bang thành danh trong giang hồ. Chỉ với Phong Lôi quyền Lương Đổng Toàn xuôi ngược khắp giang hồ, cứu độ bá tánh mà chưa gặp một tà nhân nào kháng cự lại.
Thượng Quan Đại Phu tiên sinh vuốt râu nhìn Lương Đổng Toàn:
– Quyền thuật của Diện bang chủ đáng được lão hủ chấp bút ghi vào văn tự võ lâm Trung Nguyên.
Nghe lời nói của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh bang chủ Diện bang vô cùng phấn kích ôm quyền nói:
– Đa tạ tiên sinh đã cho Diện bang cơ hội được lưu danh hậu thế. Bút tự của Thượng Quan tiên sinh sẽ là bút tự trấn võ Diện bang. Là báu vật của Diện bang.
Y nói rồi ôm quyền xá. Cùng lúc đó thì có tiếng hừ nhạt. Ngay sau khi tiếng hừ nhạt, Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc bước ra ôm quyền hướng về Thượng Quan Đại Phu tiên sinh và Di Hoa Tiên Tử.
Y trịnh trọng nói:
– Tiên sinh, những gì tiên sinh vừa thấy chỉ là miếng võ biền của bọn mãi võ sơn đông. Phong Lôi quyền của bang chủ Diện bang chẳng có gì hay ho cả. Trong lịch sử võ lâm Trung Nguyên chưa bao giờ nghe nói đến Diện bang. Chẳng qua Diện bang chỉ là một bọn người theo đóm ăn tàn thôi. Bút tự của tiên sinh là di tự quý giá vô ngân đâu thể dành cho những thế quyền mãi võ sơn đông đó.
Nghe Dư Chí Lộc nói, sắc diện của bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn đỏ bừng. Y quay ngoắc lại trừng mắt nhìn Dư Chí Lộc, với vẻ phẩn nộ lộ rõ ra mặt. Bộ mặt núc na núc ních của Diện bang chủ Lương Đổng Toàn cứ giật nảy lên trong thật nực cười.
Mãi một lúc sau y mới có thể bật ra lời:
– Ngươi……
Dư Chí Lộc không cho Lương Đổng Toàn thốt hết câu nói của mình mà khoát tay dè bĩu nói:
– Múa tay, múa chân như bang chủ đâu thể gọi là võ công chân chính. Bang chủ có muốn giao đấu với Dư mỗ không?
Lương mỗ tại sao không dám chứ.
Dư Chí Lộc hừ nhạt rồi nhìn lên Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói:
– Thượng Quan tiên sinh… muốn biết võ công chân chính hay không chân chính thì phải kinh qua những cuộc sát hạch. Còn chỉ để múa và nói thì rằng thứ võ công chỉ có ở những hạng người bị thịt, không đáng tiên sinh quan tâm đến.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu:
– Bang chủ nói rất đúng.
Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc ôm quyền:
– Dư mỗ xin được dung võ công của Vạn Mã bang để tiên sinh chứng nghiệm Phong Lôi quyền của Diện bang có đáng được người chấp bút ghi vào văn tự lưu truyền hậu nhân hay không?
Y ôm quyền xá Thượng Quan Đại Phu rồi nhìn lại bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn:
– Dư mỗ thỉnh giáo Lương bang chủ. Lương bang chủ phải nớ dung đến tuyệt học võ công Phong Lôi quyền của Diện bang đó.
Bang chủ Diện bang Lương Đổng Toàn nhìn Dư Chí Lộc bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Y gằn giọng nói:
– Dư Chí Lộc, ngươi quá tự thị rồi đó. Lương mổ phải mở mắt cho ngươi biết thế nào là Phong Lôi quyền của Diện bang.
Nói dứt câu, Lương Đổng Toàn rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó họ Lương dẫn đến ba bộ, tung luôn một thoi quyền với tám thành công lực công thẳng vào vùng thượng đẳng của Vạn Mã bang chủ.
Quyền kình của Lương Đổng Toàn phát xuất ra trong lúc tức giận vô cùng mãnh liệt, nhưng Dư Chí Lộc xem chừng rất tự thị chẳng xem quyền công của đối phương ra gì. Cái miệng chúm chím của gã hơi nhếch lên. Đồng thời đang đứng hữu chưỡng đón thẳng đỡ thẳng vào quyền công của Diện bang chủ Lương Đổng Toàn.
– Chát….
Sau âm thanh khô khốc đó khi chưởng và quyền chạm thẳng vào nhau, Diện bang chủ Lương Đổng Toàn thoát toàn bộ, nhưng chưởng pháp của họ Dư đã biến thành trảo bấu lấu thoi quyền của y kéo lại.
Dư Chí Lộc kéo Lương Đổng Toàn tới trước. Y vừa kéo vừa nói:
– Phong Lôi quyền của Diện bang đúng lả chỉ đắc dụng đối với bọn mãi võ sơn đông.
Bị Dư Chí Lộc kéo đến trước, bang chủ Diện bang mất thăng bằng, chúi về phía họ Dư. Không một chút đắn đo, Vạn Mã bang chủ hoành tả thủ biến thành một thế chém, bổ thẳng vào yết hầu họ Lương.
Y vừa tung ra sát chiêu vừa nói:
– Đây mới là võ công chân chính trên giang hồ.
Lời còn dọng trên miệng Vạn Mã bang chủ Dư Chí Lộc thì Lương Đổng Toàn rống lên chẳng khác nào tiếng kêu của một con lợn khi nhận lãnh một nhát dao tước mạng mình.
– Ồ…
Vừa chém vào yết hầu của Diện bang bang chủ Lương Đổng Toàn, Vạn Mã bang chủ vừa buôn trảo công ra khỏi thoi quyền của họ Lương, khiến cho Lương Đổng Toàn lật ngã ngửa người ra sau.
Ót của Lương Đổng Toàn nện thẳng xuống sàn gạch. Miệng há hốc phát ra những âm thanh ồ ồ, mắt thì trợn trừng, cùng với nước giãi trào ra hai bên mép. Y ôm lấy yết hầu, toàn thân giần giật một lúc rồi mới nằm ườn ra trông tợ một con heo chết sình.
Thượng Quan Đại Phu nheo mày.
Lão vuốt râu, xoa trán rồi nói:
– Lão hủ không quen với cảnh tượng này… Chóng mặt quá.
Dư Chí Lộc nghe Thượng Quan Đại Phu tiên sinh thốt ra câu nói đó, liền vồn vã nói:
– Tiên sinh… Dư mỗ không có ý làm kinh động tiên sinh.
Thượng Quan Đại Phu khoát tay:
– Không không… Lão hủ không có ý trách Vạn Mã bang chủ. Người mang nghi nghiệp võ phải có cái giá của nó. Có như vậy võ học mới tăng tiến và có sự phân định người cao kẻ thấp. Chỉ tại lão hủ không quen thôi.
Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất đứng lên:
– Tiên sinh không quen, vậy Dư Thất Thất sẽ đưa tiên sinh vào thượng khách sảnh nghỉ ngơi.
– Lão hủ muốn như vậy…
Lão ôm quyền hướng xuống quần hùng:
– Chư vị bang chủ miễn thứ… Lão hủ thấy khó chịu không tiện ngồi đây. Rất mong sẽ có dịp gặp lại chư vị bang chủ và anh hùng hào kiệt của giới võ lâm.
Di Hoa Tiên Tử đưa Thượng Quan Đại Phu xuống tòa biệt lầu của Di Hoa cung. Bước chân vào biệt lầu, Thượng Quan Đại Phu liền nói:
– Di Hoa Tiên Tử… tất cả quần hào võ lâm đều có mặt ở đại diện Bách Hoa cung nhưng sao lão hủ vẫn còn thấy thiếu một người.
Di Hoa Tiên Tử Dư Thất Thất mỉm cười:
– Người mà tiên sinh đang chờ cũng đang chờ tiên sinh.
Nàng đưa Thượng Quan Đại Phu đến trước cửa gian thượng sảnh, rồi nhỏ nhẹ nói:
– Mời tiên sinh.
Nàng vừa nói vừa mở của gian thượng sảnh phòng đó nhưng không bước vào. Thượng Quan Đại Phu bước vào gian thượng sảnh phòng. Đập ngay vào mắt lão là chủ nhân Thiên Vân trang, Thiên Vân trang chủ.
Thiên Vân trang chủ ôm quyền từ tốn nói:
– Ngô Tự xin tham bái Thượng Quan huynh.
Khi người đối mặt nhìn nhau. Thượng Quan Đại Phu nhìn Ngô Tự từ tốn nói:
– Chúng ta không cần phải khách sáo nữa. Mục đích của lão phu đến Di Hoa cung thế nào thì võ lâm thánh chủ cũng đã biết.
– Những gì Thượng Quan huynh muốn nói thì đã nói với Ngô mỗ rồi và Ngô mỗ cũng đã làm theo ý của Thượng Quan huynh, Kim Tiền bang sau này sẽ không còn trong tay Cát Hình và Cát Thiếu Tường nữa. Ý của Thượng Quan huynh như thế nào thì Ngô mỗ làm theo như vậy.
Thượng Quan Đại Phu bước đến đối mặt với Ngô Tự:
– Ta cũng đã nhường võ lâm thánh chủ một bước khi trút vụ huyết án tại Vọng Nguyệt lầu lên đầu Đạo vương Khắc Vị Phong.
– Số phận của y là phải như vậy.
Ngô Tự chỉ chiếc ngai, từ tốn nói:
– Mời Thượng Quan huynh.
Thượng Quan Đại Phu ngồi xuống chiếc ngai, Ngô Tự an tọa vào chiếc ngai đối diện.
Tự tay Ngô Tự chuốc trà ra hai chiếc chén. Mùi trà thơm tỏa ra ngào ngạt.
Y vừa chuốc trà vừa nói:
– Hẳn Thượng Quan huynh đã biết ý của Ngô Tự khi gởi thiệp mời Thượng Quan huynh thân hành đến Di Hoa cung này phải không?
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
– Ngô tôn giá cũng thừa đoán ra không cần thiệp mời thì lão hủ cũng đến đúng không nào?
Ngô Tự đẩy chén trà qua Thượng Quan Đại Phu. Y bưng chén của mình.
– Chén trà này sẽ rất ngon nếu nếu hai người đối ẩm hiểu nhau và cùng tương đồng với một ý nghĩ, một mục đích.
Thượng Quan Đại Phu bưng chén trà đưa lên mũi ngửi rồi nhìn Ngô Tự:
– Ta nghĩ chén trà này ngon đó, mùi trà rất thơm, nên ý nghĩ và phong thái của chủ nhân nhận chén trà này cũng thơm tho như nó vậy.
Ngô Tự phá lên cười. Thượng Quan Đại Phu cũng phá lên cười.
Chỉ qua những lời nói bóng gió đó thôi, hai người như thế đã hiểu ý nhau rồi.
Hai người cùng nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn.
Thượng Quan Đại Phu nhìn Ngô Tự từ tốn nói:
– Ta muốn thấy những thứ mà mình đã mất.
Ngô Tự gật đầu.
Ngô Tự lấy chiếc tráp trong ống tay áo đặt lên bàn:
– Mời Thượng Quan huynh xem qua.
Thượng Quan Đại Phu lắc đầu:
– Không cần. Ta muốn biết Khắc Vị Phong đang ở đâu?
– Có lẽ gã đang ở trong tay đại sứ thần Đại Liêu quốc Di Tuyết Hân.
Ngô Tự vuốt râu:
– Thượng Quan huynh yên tâm… Nếu huynh cần thì ngày mai, Ngô Tự sẽ sai người đưa thủ cấp của gã đến trao cho Thượng Quan huynh.
Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói:
– Ta muốn điều đó.
– Võ lâm sẽ làm tất cả vì huynh.
– Võ lâm thành chủ cũng muốn ta đáp lại.
Ngô Tự ôm quyền:
– Ngô mỗ không khách sáo.
– Võ lâm thánh chủ đã có Ngọc Kỳ Lân, bức họa đồ Tử Thành và cả Phụng Tiên. Chỉ còn thiếu một thứ là Long Kiếm.
Ngô Tự ôm quyền nói:
– Vậy Ngô mỗ mạo phạm hỏi Thượng Quan huynh, Long Kiếm đang ở đâu?
– Ta tưởng võ lâm thánh chủ biết Long Kiếm đang ở đâu rồi chứ.
– Nếu Ngô mỗ biết thì đã cho người đi lấy nó rồi.
– Cốc Khụ không ở trong tay võ lâm thánh chủ à?
Đôi chân mày của Ngô Tự nhìu lại:
– Cốc Khụ biết Long Kiếm đang ở đâu à?
– Võ lâm thánh chủ thử hỏi lão Cốc xem.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi từ từ đứng lên:
– Lão phu tin lão Cốc không nói với Ngô tôn giá đâu.
– Ngô Tự sẽ buột lão Cốc đó nói.
Thượng Quan Đại Phu nhìn lại Ngô Tự.
– Sinh ra làm người đã khó nhưng để thành người phát dương quang đại trong cõi đời này càng khó hơn. Ta mạn phép hỏi võ lâm thánh chủ, sau khi thánh chủ làm chủ Tử Thành sẽ xem ta như thế nào?
Ngô Tự đứng lên ôm quyền nói:
– Mối giao hảo hôm nay sẽ là nền tảng cho ngày mai. Nếu trở thành chủ nhân Tử Thành, Ngô mỗ chỉ giữ phận làm chủ võ lâm mà không chen vào lãnh địa của Thượng Quan huynh. Võ lâm thì vẫn là võ lâm còn Thượng Quan huynh mới là chủ nhân đích thực của thiên hạ mà ai ai cũng xem như vị Phật sống.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn vào mắt Ngô Tự, từ tốn nói:
– Ta sợ một ngày nào đó khi đã tựu thành chí nguyện của mình, Ngô tôn giá sẽ quên lời nói hôm nay.
– Ngô mỗ làm sao quên được lời nói của mình. Nhất là lời nói đó lại được thốt ra trước mặt Thượng Quan huynh.
Ngô Tự ôm quyền, từ tốn nói:
– Rất mong Thượng Quan huynh nhường Tử Thành cho võ lâm Trung Nguyên.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi nói:
– Trước đây ta cũng có ý làm chủ Tử Thành. Nhưng bây giờ ta sẽ trao nó lại cho thánh chủ. Nhưng lấy gì để ta có thể tin vào lời nói của thánh chủ nhỉ?
Ngô Tự ôm quyền từ tốn nói:
– Ngô mỗ thỉnh mời Thượng Quan huynh đến mê cung.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu.
Hai người theo mật đạo xuống một mê cung được kiến tạo ngay bên dưới biệt lầu.
Thượng Quan Đại Phu rút ngọn trầm phiến phe phẩy ra vẻ rất ung dung tự tại. Lão vừa đi vào mê cung vừa nói:
– Ai đã làm cái chuyện bại hoại đối với Diệp Diệp, ái nữ của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Nguyên Khôi?
– Thượng Quan huynh nghĩ ai nào, ngoài Đạo vương Khắc Vị Phong?
Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:
– Nói như thế tội nghiệp cho gã tiểu tử đó. Ta nghĩ y không có hành vi như vậy đâu.
– Vậy Thượng Quan huynh nghĩ la ai nào?
Thượng Quan Đại Phu dừng bước nhìn sang Ngô Tự:
– Võ lâm thánh chủ biết?
Ngô Tự gượng cười, vuốt râu rồi nói:
– Người nào có thể đưa được cái xác của Diệp Diệp vào Vọng Nguyệt lầu thì người đó là hung thủ bại hoại.
Chân diện Thượng Quan Đại Phu đanh lại:
– Ta đã biết người đó là ai rồi. Thì ra tất cả mọi việc đều đã được sắp đặt từ trước, chủ đích để buộc ta nhường lại võ lâm.
Hai người bước vào một gian mật thất có tám vòm cửa. Ngay giữa gian mật thất đó là một chiếc cũi, trong đó có người.
Ngô Tự bước đến chiếc cũi, từ tốn nói:
– Lạc An phu nhân nhìn xem… Ai vào thăm phu nhân đây.
Khổ phụ bị nhốt trong lồng củi từ từ nhìn lên. Chân diện khổ ải héo hắt của khổ phụ lộ rõ những nét căm phẫn và sát khí:
– Thượng Quan Lân… Ngươi cũng đã đến rồi à.
Thượng Quan Đại Phu chau mày nhìn khổ phụ.
Lão vuốt râu nói:
– Ta bây giờ đã là Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không còn là Thượng Quan Lân như ngày nào nữa.
Lạc An rít giọng nói:
– Ngươi có thay tên đổi họ thì cũng là Thượng Quan Lân, làm sao ta không nhận ra ngươi được. Ngươi là kẻ bại hoại, bất nghĩa, bất đạo. Ngươi đã hại tướng công ta.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:
– Ta không phủ nhận điều đó, nhưng những gì của dĩ vãng thì ta cũng đã quên rồi. Quên luôn cái tục danh Thượng Quan Lân của mình.
Lạc An phu nhân thét lớn:
– Ngươi quên nhưng ta không quên ngươi đâu.
– Cho dù Lạc An tỷ tỷ có nhớ cũng không thể đảo ngược được số phận của mình. Không thể kéo thời gian quay lại. Tất cả đã chôn vào dĩ vãng.
Ngô Tự nhì Thượng Quan Đại Phu lắng nghe lão nói rồi mới nhìn lại Lạc An phu nhân.
– Phu nhân… Ngô mỗ đã tìm ra tung tích của đứa bé là giọt máu của phu nhân rồi.
Lạc An khẩn thiết nói:
– Ngươi đã tìm ra rồi ư… Nó đang ở đâu…Hai ngươi đã làm gì nó?
Ngô Tự vuốt râu mỉm cười nói:
– Ngô mỗ nói ra điều này chắc chắn sẽ khiến Thượng Quan tiên sinh đây rất bất ngờ.
Lão nhìn Thượng Quan Đại Phu.
– Thượng Quan huynh… Đứa bé năm xưa mà huynh luôn nghĩ nó là hậu họa của huynh chính là Đạo vương Khắc Vị Phong đó.
Thượng Quan Đại Phu sững sờ.
– Sao lại là Khắc Vị Phong…có gì chứng minh?
Ngô Tự từ tốn nói:
– Lời nói của Cốc Khụ thì tất nhiên Thượng Quan huynh phải tin chứ. Nếu như Khắc Vị Phong không phải là đứa bé năm xưa thì hẳn Cốc Khụ đã không tìm đến y.
Chân diện Thượng Quan Đại Phu đanh hẳn lại:
– Ta thật là bất ngờ.
Lạc An vồn vả nói:
– Hai ngươi đã làm gì Khắc Vị Phong?
Thương Quan Đại Phu nhìn Lạc An phu nhân nói:
– Bây giờ thì chưa, nhưng Khắc Vị Phong phải chết.
Lạc An biến sắc:
– Ta xin ngươi.
Nói rồi Lạc An phu nhân sụp lạy:
– Ta xin hai ngươi.
Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài:
– Đúng ra gã tiểu tử đó phải chết từ lâu rồi, bởi vì gã là giọt máu của tỷ và Ma Kiếm Âu Trung Văn.
Thượng Quan Đại Phu vừa dứt lời thì Lạc An phu nhân sụp lạy như tế sao. Vừa lạy Thượng Đại Phu và Ngô Tự. Lạc An khổ phụ vừa khẩn thiết van nài:
– Ta xin hai người hãy tha thứ cho con của ta. Ta cầu khẩn dập đầu lạy hai người. Hai người có thể giết ta, ta cũng không một lời oán trách. Đày đọa ta thế nào thì ta cũng không hờn không oán. Chỉ cần hai người tha cho con của ta, thì kiếp sau ta sẽ làm thân trâu ngựa hầu hạ hai người.
Ngô Tự nhìn Thượng Quan Đại Phu ôn tồn nói:
– Thượng Quan huynh nghĩ sao về sự thỉnh cầu của Lạc An phu nhân?
Thượng Quan Đại Phu thở dài.
– Không thể kéo thời gian quay lại, cũng không thể đảo ngược được số phận đã định theo ý trời.
Ngô Tự vuốt râu gật đầu.
Y nói rồi mở cửa chiếc củi, nhìn Lạc An phu nhân:
– Lạc An phu nhân… Ta cho phu nhân một cơ hội rời khỏi nơi này để tìm Khắc Vị Phong Đạo vương, mà dẫn hắn rời khỏi Trung Nguyên.
Nghe Ngô Tự thốt ra câu nói này Lạc An phu nhân dập đầu khẩn thiết đáp lễ:
– Đa tạ Ngô tôn giá… Đa tạ Ngô tôn giá… kiếp sau Lạc An sẽ làm thân trâu chó bái tạ ân điểm hôm nay.
Nói rồi Lạc An phu nhân chui ra khỏi chiếc củi vội vã bước đi.
Ngô Tự và Thượng Quan Đại Phu nhìn Lạc An phu nhân.
Ngô Tự nói:
– Thượng Quan huynh nghĩ sao. Chúng ta sẽ cùng ngồi chung một thuyền chứ?
– Đúng như vậy.
Lời vừa dứt trên cửa miệng thì cả Ngô Tự lẫn Thượng Quan Đại Phu cùng đồng loạt phát xuất chiêu công tập kích thẳng đến sau lưng khổ phụ Lạc An.
Ngọn trầm phiến của Thượng Quan Đại Phu thì đâm thẳng vào đại huyệt thiên linh cái, còn chỉ công của Ngô Tự thì điểm vào tử huyệt bách hội.
– Bốp bốp…
Lạc An phu nhân ngã nhào đến trước, đập đầu xuống sàn mật thất. Người chỏi tay, cố gượng ngồi lên nhưng rồi ọi ra một bụm máu, từ từ gục đầu xuống nằm bất động.
Ngô Tự nhìn Thượng Quan Đại Phu.
– Những lời của Ngô mỗ nói, hẳn bây giờ Thượng Quan huynh đã tin?
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
– Ta và võ lâm thánh chủ cùng một hạng người như nhau. Tất phải tin nhau.