Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 35 - Lụy Danh Vong Mạng

trước
tiếp

Đứng ngay trước ngưỡng cửa tòa tháp ba tầng, hình lục giác, Thượng Quan tiên sinh nhìn về phía quần hào võ lâm. Tất cả các gia nô trong biệt phủ của Thượng Quan Đại Phu đều chít khăn tang. Họ quỳ dưới sân tràng, khoác vẻ mặt ưu hoài hướng về tiên sinh.

Tất nhiên trong đám gia nô thân tín không thể thiếu hai người thân tín nhất của Thượng Quan tiên sinh đó là Tần Á Mị và Tịnh Sĩ Nhân.

Phía đối diện, đứng trước quần hào chính là võ lâm thánh chủ Ngô Tự. Lão vận gấm y trang trọng, chân diện toát ra vẻ trang trọng nhưng không thiếu phần lạnh lung. Cục trường im phăng phắc, có thể nghe được tiếng lửa reo rì rì phát ra từ tám chiếc chân đèn.

Thượng Quan tiên sinh nhìn Ngô Tự và quần hùng võ lâm, ôm quyền nói:

– Võ lâm thánh chủ cùng chư vị anh hùng hào kiệt. Một đời lão phu vị nhân, vị nghĩa, đứng giữa trời đất không biết hổ thẹn, luôn giữ mình trong sạch. Tự hào với những gì mình đã làm. Nay danh ô thân nhuốc bởi một Đạo vương tiểu tử Khắc Vị Phong.

Thượng Quan Đại Phu buông một tiếng thở dài, rồi trịnh trọng nói tiếp:

– Mặc dù lão phu biết mình bị hại nhưng cái nhục hôm nay, cùng với huyết án hôm nào của Diệp Diệp hợp lại, lão tự thấy mình chẳng còn đứng được trong trời đất võ lâm nữa. Lão phu càng nghĩ càng thấy mình có tội với anh hùng hào kiệt, có tội với bá tính đã từ lâu kỳ vọng vào lão phu.

Lão vuốt râu, buông tiếp một tiếng thở dài nữa, rồi trịnh trọng nói tiếp:

– Cái ác đang bao trùm cả trung nguyên. Chính đạo đang suy vi, mà cái ác kia lại do một gã tiểu tử hoành hoành. Không diệt trừ được Đạo vương Khắc Vị Phong, lão phu hổ thẹn với bá tính Trung Nguyên. Nay lão phu nguyện đem thân mình đi trước, để cầu kiến Diêm Vương lão nhân gia, khai thông Quỷ Môn Quan, cho người lên bắt tên tiểu tử băng hoại nọ. Thượng Quan Đại Phu đi rồi, rất mong anh hùng hào kiệt, bá tính Trung Nguyên hãy quên đi một Thượng Quan Đại Phu đã từng vì chính đạo.

Nói rồi Thượng Quan Đại Phu im lặng định nhãn nhìn quần hào võ lâm. Cục trường im lặng như tờ.

Ai nấy đều khoác vẻ mặt trang trọng như thể trong nhà có đại tang. Võ lâm thánh chủ Ngô Tự bước đến ba bộ ôm quyền hướng về Thượng Quan Đại Phu. Lão trịnh trọng nói:

– Thượng Quan huynh, trong giang hồ ai ai cũng biết gã tiểu tử Đạo vương Khắc Vị Phong là người như thế nào. Nay chẳng lẽ Thượng Quan huynh vì tiểu tiết mà tự mình tìm đến a tỳ bỏ rơi mọi người lại sao?

Thượng Quan Đại Phu nhìn Ngô Tự:

– Ngô tôn giá, một đời lão phu đã nêu gương sáng, nay danh tiết đã bị tiểu tử kia làm cho ô nhục, chỉ có cái chết, chỉ có xuống a tỳ cầu kiến Diêm Vương lão nhân gia, ta mới có thể gột rửa được. Khi lão phu đi rồi, mong Ngô tôn giá chăm sóc cho tất cả những người ở biệt phủ của lão.

– Thượng Quan huynh đã quyết định như vậy… Ngô mỗ không dám cản. Những gì Thượng Quan huynh căn dặn lại, Ngô mỗ sẽ làm hết sức mình.

Ngô Tự rồi điểm nụ cười mỉm như thể ban tặng cho Thượng Quan Đại Phu. Lão vừa cười vừa nghĩ thầm: “Thượng Quan lão tặc. Hẳn lão không ngờ có ngày hôm nay. Lão đã tự khoác cho mình chiếc áo thánh nhân trưởng thượng, nay lão phải chết vì cái áo thánh nhân bề ngoài đó. Nếu gã tiểu tử thúi Khắc Vị Phong kia có ở đây, hẳn sẽ rất mãn nguyện khi chứng kiến lão phải ra đi bằng chính nhân dạng gian trá của lão.”

Tất nhiên nụ cười mỉm của võ lâm thánh chủ lọt ngay vào mắt của Thượng Quan Đại Phu. Mặc dù thấy nụ cười mỉm của Ngô Tự, cơn phẫn nộ bùng cháy trong tâm tưởng nhưng Thượng Quan Đại Phu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trang trọng của bậc trưởng thượng thoát phàm. Lão ôm quyền hướng về phía Ngô Tự.

– Thượng Quan Đại Phu vô cùng cảm kích tấm lòng thành của Ngô thánh chủ. Lão sẽ phù độ cho thánh chủ.

– Đa tạ Thượng Quan tiên sinh.

Ngô Tự nhìn lại quần hào sau lưng mình trầm giọng nói:

– Dâng rượu.

Hai ả a hoàn bưng mâm rượu và mâm chén quỳ trước chân Ngô Tự. Ngô Tự trịnh trọng chuốc rượu ra hai chiếc chén rồi nhìn Thượng Quan Đại Phu nói:

– Thượng Quan tiên sinh, bổn tọa thay mặt quần hào võ lâm mượn chén rượu nhạt tiễn Thượng Quan tiên sinh.

Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu thọat nhíu lại. Lão nhìn Ngô Tự Võ lâm thánh chủ nghĩ thầm: “Ngô Tự! Ta biết ngươi chỉ muốn ta chết thôi mà. Hôm nay ngươi đắc ý nhưng hậu vận ngày mai chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.”

Mặc dù nghĩ trong đầu như vậy nhưng Thượng Quan Đại Phu vẫn giữ vẻ từ tốn ôn nhu nói:

– Lão phu rất cảm kích nhiệt tâm của thánh chủ võ lâm và chư vị anh hùng hào kiệt.

Nói rồi lão ôm quyền xá Ngô Tự.

Ngô Tự bưng chén rượu, ả a hoàn đội mâm ruợu tiến thẳng đến trước Thượng Quan Đại Phu rồi quỳ xuống. Ả bưng lấy chén ruợu còn lại, nhìn Ngô Tự.

– Chén ruợu này ta sẽ nhớ mãi Ngô tôn giá và chư vị hào kiệt có mặt hôm nay.

Ngô Tự điểm nụ cười mỉm.

– Mời tiên sinh.

Hai người cùng dốc chén uống cạn. Thượng Quan Đại Phu đặt chén rượu trở lại chiếc mâm, lão ôm quyền nói:

– Mọi người ở lại bảo trọng.

Thượng Quan Đại Phu nhìn lại đám gia nô đội tang quỳ trước sân tràng từ tốn nói:

– Các ngươi đừng nuối tiếc sự ra đi của ta. Ta có ra đi rời bỏ dương trần cũng là để giữ uy nghi chính đạo võ lâm. Giữ sự trong sạch cho bản thân mình.

Trong đám gia nhân của Thượng Quan Đại Phu có người khóc rống lên.

Sự bức xúc của người đó không làm Thượng Quan Đại Phu xúc động mà ngược lại còn khiến cho mặt lão sa sầm với những nét bất nhẫn. Lão giũ hai ống tay áo, hừ nhạt một tiếng rồi nói:

– Đừng khóc lên như thế. Im đi.

Gã gia nhân liền ngậm ngay miệng lại.

Thượng Quan Đại Phu nhìn xuống quần hào, ôm quyền từ tốn nói:

– Lão phu cáo biệt.

Lão nói rồi quay bước tiến thẳng vào trong tòa tháp, tự đóng cửa lại.

Tần Á Mị và Tịnh Sĩ Nhân đích thân cầm mồi lửa đến châm vào vòng củi được chất chung quanh tòa tháp. Củi nhanh chóng bén lửa, và cả tòa tháp chẳng mấy chốc đã biến thành một ngọn đuốc khổng lồ bùng cháy soi sáng bầu trời.

Trong quần hào có người buông tiếng thở dài nghe thật não nùng khi chứng kiến ngọn lửa đang thiêu hủy tòa tháp mà bên trong đó có vị tiên sinh nổi tiếng khắp võ lâm trung thổ.

Quần hùng võ lâm chờ cho tòa tháp tàn lụi chỉ còn là đống than hồng ngun ngút, âm ỉ mới theo chân Ngô Tự, rời khỏi biệt phủ của Thượng Quan Đại Phu.

Võ lâm thánh chủ rời biệt phủ của Thượng Quan Đại Phu trở về phân đàn võ lâm.

Lão đẩy cửa bước vào biệt thất thì chạm mặt ngay với Di Hoa tiên tử. Đôi chân mày Ngô Tự nhíu lại.

– Muội đợi ta sẵn ở đây à?

Dư Thất Thất nhìn Ngô Tự, nàng bước đến trước mặt lão từ tốn nói:

– Ngô huynh đã câu kết với Đạo vương tiểu tử Khắc Vị Phong bày ra vở hài kịch để bức tử Thượng Quan Đại Phu.

Ngô Tự nhìn nàng, rồi vuốt râu. Lão suy nghĩ một lúc rồi chợt phá lên cười khanh khách. Lão nhìn Dư Thất Thất mà không dằn được tràng tiếu ngạo cứ chực thoát ra ngoài cửa miệng.

Thấy Ngô Tự cười, Dư Thất Thất cau mày.

– Ngô huynh đã đắc thành sở nguyện nên rất đắc ý phải không?

Ngô Tự cắt ngang tràng tiếu ngạo đó nhạt nhẽo nói:

– Nàng có bao giờ nghĩ đây là ý trời không? Đã là ý trời thì không có tục nhân nào xen vào được.

Đôi chân mày lá liễu của Dư Thất Thất cau lại:

– Không thể nào như vậy được. Ngô huynh nói, huynh không xen vào ư? Không xen vào sao Vị Phong lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

Ngô Tự vuốt râu.

– Nàng đừng quên y là Đạo vương Khắc Vị Phong, một kẻ chuyên đào tường khoét vách. Có lẽ gã tiểu tử đó đã âm thầm theo dấu chân của vị tiên sinh nổi tiếng kia để tìm chứng cớ lấy lại sự trong sạch cho gã. Và rồi gã tiểu tử đó dựng ra tấn kịch mà ta cũng không ngờ tới.

Nói dứt câu, Ngô Tự phá lên cười khành khạch. Tiếng cười của Ngô Tự khiến cho chân diện Dư Thất Thất đỏ bừng. Nàng có cảm tưởng mình vừa nhận một gáo nước sôi vào mặt mình.

Ngô Tự cắt ngang tràng tiếu ngạo nhìn Dư Thất Thất.

– Nghĩ cho cùng, Khắc tiểu tử cũng là người biết ăn miếng trả miếng. Gã cũng rất đáng được tưởng thưởng đó.

Y cười khẩy rồi nhìn Di Hoa tiên tử nói tiếp:

– Nếu Thượng Quan tiên sinh gán cho y cái tội là kẻ bại hoại, mất cả nhân tính thì ngược lại Khắc tiểu tử cũng đáp trả lại cho lão cái nhục “giáo chủ truồng giáo.”

Ngô Tự nói rồi lại phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:

– Truồng giáo giáo chủ… Nực cười thật. Khắc Vị Phong ơi Khắc Vị Phong, sao ngươi có thể hại Thượng Quan tiên sinh sống không bằng chết chi bằng tự thiêu trong tòa tháp của lão.

Di Hoa tiên tử nhìn Ngô Tự, nghiêm giọng nói:

– Ngô huynh đắc ý quá sớm rồi đó.

Ngô Tự tròn mắt nhìn nàng.

– Cái gì là quá sớm?

Lão vuốt râu, nhìn Di Hoa tiên tử.

– Còn uẩn khúc gì nữa sao?

Di Hoa tiên tử nhún vai. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:

– Thượng Quan tiên sinh đã thành tro bụi rồi, thì Ngô huynh không bao giờ đến được Tử Thành.

Chân diện Ngô Tự sa sầm:

– Nàng nói vậy có ý gì?

– Dư Thất Thất nói như thế để Ngô huynh biết rằng, cho dù huynh có đủ Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm, Phụng Tiên cũng không có tấm bản đồ dẫn đến Tử Thành đâu.

– Tấm bản đồ đó ta đang giữ kia mà.

Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất lắc đầu:

– Tấm bản đồ mà Ngô huynh đang giữ chỉ là một nửa thôi. Còn tấm bản đồ thật để dẫn đến Tử Thành được xâm trên lưng Thượng Quan Đại Phu.

Ngô Tự gắt giọng quát:

– Nàng nói sao? Tấm bản đồ Tử Thành được xâm trên lưng Thượng Quan Đại Phu?

Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất gật đầu.

– Đúng như vậy.

– Có chuyện đó ư?

– Tin hay không thì quyền của Ngô huynh.

– Muội không gạt huynh chứ?

– Gạt huynh để làm gì?

Ngô Tự lấy trong ngực áo ra tấm da dê.

Lão bóp tấm da dê trong tay mình.

– Không thể nào như vậy được.

– Huynh không tin thì cứ cho người theo tấm bản đồ này tìm đến Tử Thành xem có Tử Thành trên thế gian này hay không?

Ngô Tự nhìn thẳng vào mắt Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất.

– Sao nàng biết bí mật này?

– Thượng Quan Đại Phu nói với muội, và thậm chí cho muội xem qua tấm bản đồ đó.

– Vậy ư …

Vẻ lo lắng hiện trên mặt Ngô Tự thánh chủ võ lâm. Lão bóp tấm họa da dê, miễn cưỡng nói:

– Thế thì ta phải làm sao bây giờ?

– Muội có cách giúp Ngô huynh.

Ngô Tự nhìn thẳng nàng:

– Thượng Quan Đại Phu đã chết rồi… Da thịt lão cháy thành than trong tòa tháp kia… Còn mong tìm thấy tấm họa đồ được hay sao?

– Có một người khả dĩ giúp Ngô huynh đến được Tử Thành.

– Ai…?

– Đạo vương Khắc Vị Phong.

– Cũng lại là gã tiểu tử đó à?

– Chỉ có Khắc Vị Phong mới có thể giúp Ngô huynh đến được Tử Thành.

– Sao nàng khẳng định Khắc tiểu tử giúp được ta? Chẳng lẽ hắn có bức họa thứ hai?

Di Hoa tiên tử nhìn Ngô Tự, nàng chắp tay sau lưng lưỡng lự một lúc rồi nói:

– Đêm hôm đó khi Ngô huynh buộc Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất ở lại bồi tiếp Thượng Quan Đại Phu, thì Khắc Vị Phong đã đột nhập vào biệt phòng của muội rồi. Tất cả những gì Thượng Quan Đại Phu nói với Dư Thất Thất chắc Vị Phong đều nghe. Và thậm chí còn thấy cả bức họa đồ trên lưng Thượng Quan Đại Phu nữa. Chắc chắn Vị Phong đã ghi nhớ bức họa đồ kia…

Ngô Tự lưỡng lự rồi hỏi:

– Ý của muội muốn nói, gã tiểu tử Khắc Vị Phong kia giờ là bức họa đồ sống, dẫn đến Tử Thành.

Di Hoa tiên tử gật đầu:

– Đúng.

– Nghĩa là muốn đến được Tử Thành ta phải bắt được Khắc Vị Phong Đạo vương tiểu tử?

Dư Thất Thất gật đầu:

– Không sai.

Ngô Tự vuốt râu, lão bất ngờ ngửa mặt cười khanh khách. Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất chau mày:

– Sao Ngô huynh lại cười?

Cắt ngang tràng tiếu ngạo, võ lâm thánh chủ Ngô Tự nhìn lại Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất:

– Ta đang nghĩ trong câu chuyện mà muội vừa thổ lộ có uẩn khúc gì không.

Vừa nói Ngô Tự vừa vuốt râu, cười khẩy:

– Hẳn phải có uẩn khúc gì đó chứ, mà ta thì không phải là hạng người theo hình bắt bóng.

Dư Thất Thất khẽ gật đầu:

– Nói như thế Ngô huynh không tin muội. Thì ra trong tâm của huynh không có Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất. Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất cũng chỉ là một con cờ để Ngô huynh lợi dụng thực hiện những tham vọng độc bá thiên hạ mà thôi.

Đôi chân mày Ngô Tự nhíu lại. Lão nhìn Dư Thất Thất, từ tốn nói:

– Cuộc đời này chẳng khác nào một bàn cờ, mà mỗi con người là một con cờ. Cái hay của đại trượng phu là biết dùng cờ như thế nào để làm chủ bàn cờ.

Di Hoa tiên tử buông tiếng thở dài rồi nói:

– Ngô huynh đã nói rõ tâm ý của mình. Dư Thất Thất không còn gì để nói với Ngô huynh nữa. Nếu Ngô huynh đã xem Dư Thất Thất tợ như con cờ thì kể từ hôm nay Dư Thất Thất không còn quan hệ gì với Ngô huynh nữa, đường ai người ấy đi.

Di Hoa tiên tử ôm quyền:

– Cáo từ.

Nàng dợm bước quay ra cửa thì Ngô Tự cản lại:

– Dư Thất Thất.

Nàng nhìn lại Ngô Tự:

– Ngô huynh muốn nói gì?

– Mặc dù ta là người chơi cờ, nhưng lại không muốn mất cờ.

– Huynh là người chơi cờ giỏi, nhưng rất tiếc Di Hoa tiên tử không muốn làm một con cờ.

Ngô Tự nhìn thẳng vào mắt Dư Thất Thất:

– Nàng không thể rời ta được khi bá nghiệp của ta chưa thành.

Dư Thất Thất buông tiếng thở dài:

– Cho dù Di Hoa tiên tử có ở bên huynh thì huynh cũng đâu còn tin muội như hôm nào.

Ngô Tự mỉm cười:

– Sao lại không tin.

– Huynh lại thay đổi nhanh như vậy.

– Bởi giọng nói của nàng khiến cho ta phải tin.

Ngô Tự vừa nói dứt câu thì cửa biệt phòng dịch mở. Di Tuyết Hân bước vào.

Sự xuất hiện của Di Tuyết Hân khiến Ngô Tự hoàn toàn bất ngờ. Lão cau mày nhìn nàng:

– Di cô nương cũng tự tìm đến đây à?

– Bổn sứ không đến đây vì Bức Họa Da Dê trong tay Ngô tôn giá đâu, mà đến để minh chứng cho Ngô tôn giá biết lời của Dư Thất Thất cung chủ là sự thật.

Nàng nói rồi rút trong ống tay áo ra một tấm giấy hồng điều:

– Mời tôn giá xem qua.

Ngô Tự đón lấy tấm giấy hồng điều. Lão giở ra xem. Đôi chân mày lão nhíu lại khi thấy đó là bức họa đồ giống như tạc với Bức Họa Da Dê lão đang cầm trong tay.

Di Tuyết Hân mỉm cười nói:

– Tôn giá đã hiểu đâu là lời nói thật, lời nói ngoa rồi chứ?

Ngô Tự nhìn lại Di Tuyết Hân:

– Cô nương vẽ ra bức họa này?

Tuyết Hân lắc đầu:

– Không.

– Thế ai vẽ?

– Khắc Vị Phong.

– Khắc Vị Phong?

Di Tuyết Hân gật đầu:

– Đúng.

Ngô Tự miễn cưỡng hỏi:

– Di cô nương đã gặp Khắc Vị Phong.

– Đúng. Tuyết Hân đã gặp Khắc công tử. Nói đúng hơn Khắc Vị Phong chủ động đến gặp Di Tuyết Hân bổn sứ và đã vẽ lại họa đồ Tử Thành cho bổn sứ đặng đưa đến cho Ngô tôn giá.

Ngô Tự lưỡng lự rồi hỏi:

– Khắc Vị Phong nhờ Di đặc sứ đến gặp bổn tọa hẳn có gởi gấm điều gì đó?

Di Tuyết Hân nhìn sang Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất.

Tiếp nhận ánh mắt của nàng, Di Hoa tiên tử Dư Thất Thất liền ôm quyền hướng về phía Ngô Tự:

– Dư Thất Thất lui bước.

Không chờ Ngô Tự có đồng ý hay không, nàng thả bước đi luôn ra ngoài biệt phòng.

Còn lại hai người, Di Tuyết Hân và Ngô Tự.

Ngô Tự ôn nhu nói:

– Bổn tọa mời đặc sứ yên vị.

– Đa tạ tôn giá.

Hai người ngồi xuống bàn đối mặt với nhau.

Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm tươi như đoá tầm xuân trong ngày đầu năm.

Nàng nhỏ nhẹ nói:

– Ngô tôn giá đã có Ngọc Kỳ Lân, nửa bức họa đồ. Bổn sứ có Phụng Tiên và Khắc Vị Phong thì có nguyên một bức họa đồ cùng Long Kiếm. Cả ba chúng ta kết thành một thế chân vạc.

Ngô Tự nheo mày:

– Khắc tiểu tử đã có Long Kiếm à?

– Vị Phong đã cho bổn đặc sứ thấy thanh Long Kiếm.

Ngô Tự nghiêm giọng hỏi:

– Khắc tiểu tử kia muốn gì?

– Vị Phong muốn có một cuộc trao đổi với Ngô tôn giá.

– Y muốn trao đổi cái gì với bổn tọa Ngọc Kỳ Lân ư?

Di Tuyết Hân lắc đầu:

– Không…

– Vậy y muốn trao đổi cái gì?

– Sự thật về huyết án của Diệp Diệp. Tôn giá biết vụ án Diệp Diệp xảy ra như thế nào?

– Xem ra Đạo vương Khắc Vị Phong không muốn vết nhơ đượm trên người mình. Được… địa điểm ở đâu. Do bổn tọa chọn hay Khắc Vị Phong chọn?

– Vị Phong chọn.

– Nói cho bổn tọa biết đi.

– Tại mộ địa Dương Châu, trước ngôi mộ của Diệp Diệp.

– Chỉ bổn tọa và Vị Phong thôi chứ?

Di Tuyết Hân gật đầu:

– Chỉ có hai người. Sau khi tôn giá nói ra sự thật về huyết án của Diệp Diệp, Khắc Vị Phong sẽ cùng tôn giá đến gặp bổn sứ. Cả ba người chúng ta sẽ cùng phơi phới đi đến Tử Thành.

– Nếu như bổn tọa muốn đến Tử Thành một mình.

– Tôn giá sẽ không bao giờ đến được.

Ngô Tự đứng lên, lão rọi hai luồng uy nhãn vào mắt Di Tuyết Hân:

– Di đặc sứ hãy báo với Khắc Vị Phong, bổn tọa y hẹn.

– Ngô tôn giá không hại Vị Phong chứ?

– Một đạo vương vô danh tiểu tốt thì bổn tọa có gì phải ngại. Nói như thế thôi chứ bổn tọa cũng phải chú ý đến y. Bởi y đã khiến cho Thượng Quan Đại Phu sống không được trong cõi đời này. Lão có làm ma cũng ôm mối hận Khắc Vị Phong trong kiếp sau của mình. Một Thượng Quan Đại Phu danh tiếng lừng lẫy võ lâm. Đi đến đâu cũng được người người ngưỡng mộ xem như một lão phật sống. Bá tánh thì đua nhau trải thảm đỏ để mong đón tiếp, thế mà chỉ trong phút chốc…

Ngô Tự cười khẩy nhìn Di Tuyết Hân. Lão vừa cười vừa nói:

– Lại biến thành một lão hề Truồng giáo bởi một gã tiểu tử chẳng có chút tiếng tăm gì trên giang hồ. Di Tuyết Hân đặc sứ có thấy nực cười không?

– Tại Thượng Quan tiên sinh chuốc họa cho mình.

Ngô Tự vuốt râu:

– Di đặc sứ nói đúng. Lão đã tự tạo cho mình vừng hào quang thánh nhân phải vong mạng bởi vừng hào quang thánh nhân đó. Câu chuyện về Thượng Quan tiên sinh sẽ còn lưu truyền mãi trong võ lâm giang hồ.

Ngô Tự nói rồi phá lên cười.

Di Tuyết Hân buột miệng hỏi để cắt ngang tràng tiếu ngạo của Ngô Tự.

– Thế tôn giá có tự nhận mình là thánh nhân hay không?

Ngô Tự cắt ngay tràng tiếu ngạo:

– Bổn tọa là người thế nào… chỉ có bổn tọa biết. Trên đầu bổn tọa là trời, dưới chân bổn tọa là đất nên mới được mọi người tôn vinh là thánh chủ võ lâm.

Nàng mỉm cười rồi từ từ đứng lên:

– Thánh chủ võ lâm cũng là một thánh nhân đó. Bổn đặc sứ cáo từ.

Ngô Tự nhìn nàng khẽ gật đầu:

– Di cô nương hẳn không cần bổn tọa tiễn.

– Mặc dù Tuyết Hân là đặc sứ của Đại Liêu nhưng cũng là phận nhi nữ, không dám phiền đến thánh nhân võ lâm.

Nàng nói rồi mỉm cười, ôm quyền xá, mới quay bước rời biệt phòng. Còn lại một mình, Ngô Tự quay lại ô cửa sổ lão đứng chấp tay sau lưng trầm tư mặc tưởng, nghĩ đến những gì sắp tới.

Lão nhẩm nói:

– Khắc Vị Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.