Nhẫm Cửu nói: “Trước kia em có nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ được gặp anh.”
Phó Thanh Mộ đang ngủ ngon trên miệng hố, chợt thấy bắp đùi bị đá một cái. Hắn dụi mắt ngồi dậy: “Về rồi à? Bên dưới thế nào…” Còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên người Sở Cuồng và Nhẫm Cửu toàn là máu, hắn liền ngớ ra: “Trời ạ, hai người sao vậy? Chém giết lẫn nhau ở dưới đó à?”
Sở Cuồng không có thời gian giải thích cho hắn, vội vã xoay người đi về phía thôn Trường Lật: “Đi tìm thảo dược.”
Phó Thanh Mộ vội vàng đuổi theo hắn, hết nhìn mặt Sở Cuồng lại nhìn Nhẫm Cửu đang gục đầu vào cổ hắn. Thấy mái tóc trắng như tuyết của Nhẫm Cửu, Phó Thanh Mộ không khỏi ngạc nhiên: “Sao lại thế? Hôm qua uống thuốc vào đã khỏi rồi, sao tự nhiên lại như vậy…”
Đúng thế! Nhẫm Cửu đang yên lành, chính hắn đã nhất quyết đòi xuống! Sở Cuồng cắn răng, càng thêm yên lặng. Đến tận lúc cho Nhẫm Cửu nuốt thảo dược, thấy mái tóc Nhẫm Cửu từ từ biến thành màu đen, hắn mới khẽ thở phào.
Nhưng khi trong lòng nhẹ nhõm thì cơ thể hắn lại dường như không chịu đựng được nữa. Sở Cuồng đột nhiên lảo đảo rồi ngã bệt xuống khu đất mọc đầy thảo dược, tiếng kêu của Phó Thanh Mộ vẫn còn kịp lọt vào tai: “Sở huynh đừng ngất! Huynh cũng ngất xỉu ra đấy thì một mình ta làm sao khiêng hai người về được?”
Thì cầm chân kéo về! Sở Cuồng thầm nghĩ, có thêm mấy vết thương ngoài da cũng đâu vấn đề gì? Hệ thống phục vụ trong tai nói với hắn cơ thể đã kích hoạt trạng thái tự động điều chỉnh. Hắn không biết giấc ngủ này sẽ kéo dài bao lâu. Trong thời điểm mấu chốt hiện nay, hắn thực sự không muốn lãng phí một chút thời gian nào cho việc ngủ, mặc dù hắn biết việc này là cần thiết.
Trước khi ý thức biến mất, ý nghĩ duy nhất của hắn là nhất định phải tỉnh lại trước Nhẫm Cửu, nếu không Nhẫm Cửu sẽ rất lo lắng và tự trách mình…
Sở Cuồng tỉnh lại lúc nửa đêm. Trên chiếc bàn gỗ mục nát có một ngọn đèn leo lét, ánh đèn u ám in bóng Nhẫm Cửu lên tường. Bóng Nhẫm Cửu nhẹ nhàng rung động giống như bờ môi run rẩy của nàng bên cổ hắn hôm đó. Nhẫm Cửu nằm sấp trên bàn, trong tay nắm chiếc áo ngoài màu đen của hắn.
Sở Cuồng bước xuống giường đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu. Hắn nhìn kĩ chiếc áo trong tay Nhẫm Cửu, phát hiện Nhẫm Cửu định dùng kim chỉ vá áo cho hắn. Vì nàng xé rách nên nàng muốn vá lại sao? Sở Cuồng thấy trong lòng ấm áp, nhưng ngay tiếp theo lại thở dài. Sao Nhẫm Cửu không nghĩ ngay cả tên nhọn cũng không bắn thủng được áo hắn, kim… Làm sao có thể đâm xuyên được?
Nhìn mấy chiếc kim cong queo trên bàn, Sở Cuồng cảm thấy hơi buồn cười. Hắn có thể tưởng tượng được cảnh Nhẫm Cửu cáu kỉnh và ngốc nghếch chiến đấu với những chiếc kim ở đây… Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo từ tay Nhẫm Cửu, nhưng vừa mới kéo khẽ thì Nhẫm Cửu đột nhiên tỉnh lại, vô thức ôm chiếc áo của hắn vào lòng, sau đó mới ngước mắt lên nhìn hắn.
“Của tôi!” Nhẫm Cửu nói với giọng cảnh giác. Ánh sáng từ ngọn đèn rất yếu nhưng Sở Cuồng vẫn có thể nhìn rõ mắt Nhẫm Cửu bây giờ là màu đỏ, không phải màu đen láy có thể phản chiếu bóng mình như bình thường.
Sở Cuồng khựng lại: “Nhẫm Cửu?”
Nhẫm Cửu ngẩn ra một hồi lâu rồi mới quay sang nhìn chiếc giường gần đó, tiếp theo lại suy nghĩ một hồi. “Sở Cuồng à?” Dường như Nhẫm Cửu phải dựa vào chi tiết khác để ghi nhớ: “Sở Cuồng nằm trên giường, bây giờ trên giường không có người, cho nên anh là Sở Cuồng, đúng không?”
Cổ họng Sở Cuồng nghẹn đắng. Hắn biết bây giờ mặc dù có thảo dược áp chế, nhưng sau khi biến thành người đồng hóa một lần nữa, tình hình của Nhẫm Cửu quả nhiên đã trở nên xấu hơn. Nếu như có thiết bị để nghiên cứu thảo dược thì tốt. Nếu như có thể chiết xuất ra nguyên tố làm cho Nhẫm Cửu tỉnh táo từ thảo dược để tiếp tục phối chế, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn bây giờ. Trong lòng Sở Cuồng có vô số “nếu như”, nhưng lúc này tất cả đều không thể nào thực hiện. Hắn đành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhẫm Cửu, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh là Sở Cuồng.”
Nghe hắn nói vậy, Nhẫm Cửu mới ngượng ngùng gãi đầu, đưa chiếc áo trong tay cho hắn: “Em muốn vá áo cho anh nhưng không làm được.”
Sở Cuồng cầm lấy chiếc áo. Bộ quân phục này có lẽ là bộ rách nát nhất trong cuộc đời binh nghiệp của hắn. Nhưng Sở Cuồng cho rằng, dù sau này có ngày hắn trở lại hạm đội Bình Minh, có những bộ quân phục mới với tính năng mạnh hơn, bộ áo cũ này hắn cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ.
Nhẫm Cửu vẫn cầm một góc áo, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Xin lỗi anh, hình như em không làm được việc gì cả.”
“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng gọi tên nàng rồi lại im lặng rất lâu, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đỏ tươi của nàng, nói khẽ: “Em đã làm rất tốt rồi.”
Hắn không biết cơ thể bị dược chất khống chế sẽ như thế nào, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy sự đau khổ của Nhẫm Cửu. Hắn hiểu tính tình Nhẫm Cửu, cho nên hắn biết rõ khi cô gái ương ngạnh này yêu cầu hắn nhốt nàng lại trong căn cứ dưới đất thì trong lòng nàng vùng vẫy tuyệt vọng như thế nào. Nhưng bất kể đau khổ ra sao, nàng vẫn cố gắng chịu đựng, chịu đựng vì một lời hứa mà chính hắn cũng không biết có thể thực hiện hay không.
Một Nhẫm Cửu kiên cường như vậy làm sao có thể nói là không làm được việc gì? Nàng đã làm cho hắn chấn động.
Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn Sở Cuồng rất lâu, sau đó chậm rãi nheo mắt cười: “Sở Cuồng, hình như anh càng ngày càng dịu dàng với em đấy.” Nàng hỏi, giọng nói bình tĩnh mang một chút e dè khó có thể phát hiện: “Có phải anh thích em rồi không?” Ngón tay vô thức co lại để lộ sự căng thẳng trong lòng mà nàng muốn che giấu.
Sở Cuồng yên lặng nhìn Nhẫm Cửu rất lâu: “Anh không biết.” Đáp án của hắn giống như những gì Nhẫm Cửu đã đoán trước, nhưng ánh mắt nàng vẫn khẽ cụp xuống, vẻ thất vọng như một mũi kiếm đâm vào lòng Sở Cuồng.
“Vậy lúc anh nói sẽ gả cho em cũng chỉ là để dỗ dành em à?” Nhẫm Cửu hơi tức giận cào lên bàn để lại ba vết ngón tay trên mặt bàn. Dường như bị những móng tay sắc bén của chính mình làm hoảng sợ, Nhẫm Cửu vội vàng rụt tay lại, hơi tủi thân giấu hai tay vào lòng như không muốn cho người khác nhìn thấy. Một hành động rất trẻ con lại khiến Sở Cuồng thương xót.
Sở Cuồng không nói câu nào, cầm tay Nhẫm Cửu đè lên bàn, sau đó lục lọi rất lâu trong chiếc áo rách nát, lấy ra một thứ giống như chiếc kéo, lưỡi kéo có ánh đỏ ẩn hiện. Hắn không giải thích gì, chỉ cầm từng ngón tay Nhẫm Cửu lên giúp nàng cắt móng tay.
Nhẫm Cửu cũng không cử động, để mặc hắn cắt mất “vũ khí” của mình.
“Nhẫm Cửu!” Đang cắt dở móng tay trên một bàn tay, Sở Cuồng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói không khác bình thường nhưng từng chữ từng câu đều có vẻ được cân nhắc kĩ càng: “Anh không biết thế nào là thích. Bởi vì khi thấy em buồn, từ có thể định nghĩa được tâm tình của anh là thương. Khi thấy em cười, từ có thể định nghĩa được tâm tình của anh là vui vẻ. Thấy em đau khổ, anh nguyện được đau khổ thay em. Thấy em thất vọng, anh muốn cho em những gì em muốn.”
Cắt xong cả mười ngón tay, Sở Cuồng nhìn vào mắt Nhẫm Cửu, chậm rãi nói: “Anh không biết thế nào là thích. Nhưng nếu em hỏi anh, anh coi em là người thế nào, nếu em nhất định muốn anh đưa ra một định nghĩa tuyệt đối thì anh có thể nói với em, em là người duy nhất anh muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại của mình.”
Nhẫm Cửu ngơ ngẩn nhìn Sở Cuồng, dường như không rõ vì sao một câu hỏi của mình có thể đổi lại được một tràng dài thao thao bất tuyệt của Sở Cuồng như thế, dường như càng không rõ vì sao Sở Cuồng lại đột nhiên nói ra những lời này.
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay sờ trán Sở Cuồng: “Anh bị ốm à? Thân thể không khỏe? Sắp chết? Hay là bị em đánh ngớ ngẩn rồi?”
Những lời nghiêm túc như vậy lại đổi lấy phản ứng này của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng nhất thời không thể nói được gì. Nhưng chỉ một lát sau hắn lại nắm tay Nhẫm Cửu, nghiêm nghị nhìn nàng: “Nhẫm Cửu, anh muốn cho em biết, anh nói muốn cưới em không phải để dỗ dành em, không phải là lừa gạt em. Anh thật lòng thật dạ hy vọng như vậy.”
Nhẫm Cửu ngây ngốc một hồi lâu, ánh mắt biến ảo nhiều lần, bàn tay nắm tay Sở Cuồng nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, dường như không biết nên làm gì, cũng không biết phải nói gì. “Chẳng phải…”, Nhẫm Cửu muốn cười, nhưng đôi mắt vừa cong cong liền chảy ra mấy giọt nước mắt: “Chẳng phải đã nói là gả cho em chứ không phải cưới sao?” Sau một câu chất vấn lớn tiếng, nước mắt Nhẫm Cửu rơi xuống không ngừng như một chuỗi ngọc trai đứt dây, trông hết sức ấm ức.
Sở Cuồng lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nàng lại càng khóc càng không dừng lại được, dần dần trở nên nức nở.
“Em đúng là…”, Sở Cuồng than một tiếng, vòng tay ra sau gáy Nhẫm Cửu kéo đầu nàng về phía mình, môi khẽ chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn rồi chuyển thành một nụ hôn thật sâu.
Vị mặn chát của nước mắt quyện lẫn vị đắng của thảo dược trong miệng Nhẫm Cửu, nhưng Sở Cuồng lại chỉ cảm thấy ngọt ngào. Vị ngọt làm tâm hồn hắn xao động, làm hắn chìm đắm không thể tự chủ, không thể thoát ra. Nếu còn tiếp tục, sợ rằng hắn sẽ không khống chế được mình… Lí trí nhắc nhở Sở Cuồng khiến hắn rời khỏi cánh môi ấm áp của Nhẫm Cửu trong sự lưu luyến tột cùng. Hơi thở dồn dập của Nhẫm Cửu phả vào mặt hắn, sự gần gũi mập mờ này còn khiến hắn khó kiềm chế hơn cả lúc môi chạm môi khi nãy. Hắn buộc phải lùi lại, đưa mắt nhìn đi nơi khác, hắng giọng một tiếng: “Bây giờ đừng cố tình gây sự nữa…”
Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn hắn: “Sở Cuồng, vừa rồi anh đối xử với em như một đứa trẻ con đòi kẹo à?”
Ánh mắt Sở Cuồng lướt nhanh qua gương mặt Nhẫm Cửu, ánh mắt đó quả thực như đang nói: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải em muốn như vậy sao?”
Nhẫm Cửu yên lặng một lát: “Em thật sự muốn anh gả cho em. Tìm được người ở rể là kì vọng lớn nhất của cha mẹ em đối với em.” Nhẫm Cửu lầm bầm một câu, sau đó lại nhìn Sở Cuồng với ánh mắt sáng rực: “Có điều em cảm thấy kì vọng của cha mẹ cũng có thể thay đổi cho phù hợp. Vậy anh có thể cho em một chiếc kẹo nữa không?”
Sở Cuồng ngẩn ra, khẽ ho một tiếng. Nhưng không đợi hắn trả lời, Nhẫm Cửu đã kéo đầu hắn tới gần rồi cười: “Em là nữ thổ phỉ. Anh không cho kẹo thì em cướp.” Nói xong nàng ôm cổ Sở Cuồng, lao tới với thế sét đánh không kịp bịt tai, cắn chính xác vào chiếc kẹo ngọt ngào nhất của mình, sau đó không hề khách khí đá đổ ghế của mình rồi ngồi lên đùi Sở Cuồng. Nụ hôn sâu rối loạn mà nóng bỏng, giống hệt như tác phong ngang ngược mà ngốc nghếch của nàng thường ngày.
Đối với Sở Cuồng, nụ hôn chủ động của Nhẫm Cửu không khác gì đẩy thẳng hắn từ nơi đầu sóng ngọn gió xuống dưới vực sâu vô tận. “Nhẫm Cửu…”, hắn cố giữ tỉnh táo, nhưng lại quên hết mọi ngôn từ trong thế tấn công mạnh mẽ của Nhẫm Cửu. Phải từ chối, nhưng biết từ chối ra sao? Phải đẩy ra, nhưng biết đẩy ra thế nào? Hắn dùng một chút lí trí còn sót lại để mở miệng: “Bây giờ không phải lúc làm chuyện này…”
Nhưng ngay sau đó Nhẫm Cửu đã lấp kín miệng hắn. “Sở Cuồng”, tiếng Nhẫm Cửu thì thào bên tai: “Trước kia em có nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ được gặp anh.” Nụ hôn của nàng từ môi hắn chạy tới tai rồi từ từ đi xuống cổ, vết thương bị Nhẫm Cửu cắn đã liền lại sau khi Sở Cuồng nghỉ ngơi, nhưng Nhẫm Cửu vẫn không ngừng dùng bờ môi ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn khiến Sở Cuồng run lên từng đợt.
“Em có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ yêu một người như vậy…”
Trong tiếng thì thầm mơ hồ của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng gần như vô thức nuốt nước bọt, nhưng hắn không ngờ Nhẫm Cửu lại to gan cắn vào cổ họng hắn. Răng nanh hơi nhọn làm hắn cảm thấy đau nhói và áp lực, nhưng không ngờ nó lại kích thích dòng máu vốn đang cuộn chảy sôi trào trong người hắn.
“Nhẫm Cửu…”
Thực ra Nhẫm Cửu còn muốn nói với Sở Cuồng, nàng có nằm mơ cũng không ngờ ngoài người thân ra, còn có người sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu nàng, càng không ngờ một người đàn ông như vậy hôm nay lại nói với nàng những lời quá đỗi ngọt ngào. Thực ra nàng chỉ cần hắn nói một tiếng thích mình mà thôi, nhưng câu trả lời của Sở Cuồng chắc chắn đã vượt quá mong đợi của nàng.
Niềm vui to lớn bất ngờ ập đến, khiến Nhẫm Cửu không thể đè nén được tâm tư thổ phỉ đã kiềm chế bao lâu nay nữa. Cho nên những lời tiếp theo đều không cần phải nói nữa, Nhẫm Cửu chỉ có một thỉnh cầu: “Đừng từ chối em.” Nàng ngồi trên đùi Sở Cuồng, hôn khắp cổ Sở Cuồng, cuối cùng nhẹ nhàng cắn tai hắn: “Đừng từ chối em.”
Nếu bây giờ không phải lúc thì bao giờ mới phải lúc? Bây giờ vui thì phải cười, bây giờ đau khổ thì phải khóc, bây giờ yêu thì phải thổ lộ, yêu bao nhiêu phải thổ lộ mạnh mẽ bấy nhiêu. Vì sao phải chờ đến lúc “phải lúc” chứ? Nhẫm Cửu còn không biết ngày mai có thể nhận ra Sở Cuồng hay không, vì sao phải kiềm chế bản thân mình trong hiện tại chứ? Thích một người, yêu một người vốn chính là một chuyện giản đơn như vậy.
“Sở Cuồng…”, Nhẫm Cửu thì thầm tên hắn bên tai hắn, hắn chỉ cần cúi đầu xuống là sẽ hôn được vào cổ nàng. Sở Cuồng nhắm mắt lại, trong tiếng thì thầm “Em thích anh nhất” lặp đi lặp lại của Nhẫm Cửu, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ tất cả lí trí, từ bỏ tất cả kiềm chế của mình. Nhẫm Cửu lại chiến thắng mọi thứ trong lòng hắn. Hiện thực có thể gác lại, lí trí có thể quên đi, chỉ có Nhẫm Cửu, hắn phải siết chặt nàng vào lòng, để ôm ấp, để yêu thương.
Ngọn đèn bằng hạt đậu nhẹ nhàng nhảy nhót, tiếng quần áo cọ vào nhau loạt soạt. Sở Cuồng không kịp cởi áo, thậm chí hai người đã hòa vào nhau mà không có thời gian thay đổi địa điểm. Nhẫm Cửu ôm cổ hắn, nhìn ngọn đèn leo lét nhưng lại cảm thấy cả thế giới của mình đã bị đốt cháy. Trong lòng chỉ có bình yên và vui vẻ.
Cuối cùng nàng đã làm được.
Nhẫm Cửu đau đến chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên. “Mẹ em nói…”, trong sự rung động, nàng thì thầm bên tai Sở Cuồng: “Nếu thích thì phải…” Giọng nàng đứt quãng: “Sở Cuồng, cuối cùng em…”
Còn chưa nói xong, Nhẫm Cửu chợt thấy lưng mình chạm vào cạnh bàn phía sau, va đổ chiếc đèn dầu. Chiếc đèn rơi xuống đất lộc cộc, ngọn lửa leo lét tắt phụt, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ, rất lạnh, rất đẹp.
“Thế này mới là…” Đây là câu đối thoại cuối cùng giữa hai người trong trí nhớ của Nhẫm Cửu.
Sáng sớm hôm sau Nhẫm Cửu thức dậy thì bên cạnh đã không có người. Mặc dù bây giờ cơ thể nàng có khả năng bình phục rất nhanh, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy người mình khang khác, có lẽ là vấn đề tâm lí, Nhẫm Cửu luôn cảm thấy… Vẫn còn hơi đau, nhắc nhở nàng đêm qua đã làm gì với Sở Cuồng… Nhẫm Cửu vỗ vỗ mặt, rửa mặt súc miệng, mặc quần áo vào rồi mới ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người đeo hai túi thảo dược lớn đang mở cổng đi vào sân. Ánh mắt Nhẫm Cửu hết nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó hoang mang đi tới, lúc đi đến trước mặt một người lại bị người kia tức giận kéo qua.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng chiếu xuống làm bóng hắn đổ sau lưng. “Là anh”, không đợi Nhẫm Cửu mở miệng, hắn đã lên tiếng giải thích.
Nhẫm Cửu ngẩn ra một lát, sau đó gương mặt Sở Cuồng mới hiện lên rõ ràng trước mắt nàng. Nàng tươi cười nhìn hắn: “Sở Cuồng!”
Kì thực lúc mới nhìn thấy Nhẫm Cửu, Sở Cuồng còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy Nhẫm Cửu lại đi tới chỗ Phó Thanh Mộ, cảm giác bất mãn lập tức dâng lên trong lòng hắn, dù hắn biết chuyện này không thể trách Nhẫm Cửu được. Vì thế hắn lỗ mãng đưa tay ra kéo Nhẫm Cửu về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhẫm Cửu cười, trong lòng Sở Cuồng không còn chút bất mãn nào nữa.
Hắn gạt một lọn tóc trước trán Nhẫm Cửu ra sau tai, hành động dịu dàng này khiến Phó Thanh Mộ thở dài: “Cô đơn quá, cô đơn quá. Ta không đứng nhìn hai vị chàng chàng thiếp thiếp nữa. Ta đi làm việc của ta trước, hai vị cứ từ từ trò chuyện.”
Phó Thanh Mộ đi vào sân đổ thảo dược trong túi ra phơi. Sở Cuồng giải thích: “Thảo dược không thể nào giữ tươi được. Sau khi phơi khô số thảo dược này để sử dụng trên đường, chúng ta sẽ chuẩn bị vào kinh. Ở đây không có thiết bị phù hợp để nghiên cứu tình hình cơ thể em, chỉ có cách lấy lại cơ giáp rồi đưa em đến sao Santa mới có thể hiểu rõ bệnh tình của em được.”
Nhẫm Cửu gật đầu: “Anh cứ sắp xếp là được, em nghe lời anh.”
“Hê, sao hôm nay ngoan thế? Không giống tác phong của Cửu cô nương chút nào.” Phó Thanh Mộ cầm cái nia từ góc sân bên kia đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu rồi chen ngang một câu: “Có phải là thép rắn cũng thành mềm như bún không?”
Nhẫm Cửu không nhịn được quay lại nhìn hắn: “Anh dùng từ ngược rồi.”
Phó Thanh Mộ cười: “Ngược à? Làm gì có chuyện ngược? Trước đây cô nương không phải thép rắn sao? Chẳng lẽ cô nương nghĩ mình mềm yếu lắm? Như thế mới là nói ngược.”
“Phó Thanh Mộ… Thời gian này có phải tôi quá tốt với anh không?”
Hai người đang đấu khẩu, Sở Cuồng lại đột nhiên nghiêm mặt: “Im lặng!”
Phó Thanh Mộ ngẩn ra, lại thấy Nhẫm Cửu cũng lập tức sầm mặt: “Atula?”
Sở Cuồng gật đầu. Hắn quay sang nhìn Nhẫm Cửu, vốn tưởng nàng sẽ có biểu hiện khác thường. Lần đầu tiên ngửi được mùi Atula, sắc mặt Nhẫm Cửu đã trở nên tái nhợt. Nhưng lúc này, ngoài dự đoán của mọi người, Nhẫm Cửu không hề có biểu hiện gì khác thường, dường như nàng đã… Miễn dịch với loại pheromone khiến những người đồng hóa bình thường hoảng sợ đó.
Nhưng bất kể Nhẫm Cửu bây giờ có phản ứng gì với bọn chúng, Sở Cuồng cũng không thể để nàng sử dụng sức mạnh của người đồng hóa nữa. Hơn nữa trong không khí bây giờ không phải chỉ có mùi Atula. Hắn quyết định thật nhanh, dặn dò Phó Thanh Mộ: “Hai người rời khỏi nơi này, lên xe ngựa chạy về phía Sở Châu.”
“Sở huynh lại muốn ở lại đối phó một mình à?” Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi: “Mặc dù hình như mỗi lần làm thế đều là đúng, nhưng lúc nào cũng được ưu tiên chạy trước, đạo sĩ ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ…”
Nhẫm Cửu không nói gì, chỉ nhìn Sở Cuồng chằm chằm.
Sở Cuồng né tránh ánh mắt Nhẫm Cửu, chỉ nói bốn tiếng: “Nghe anh sắp xếp.”
“Ha ha!” Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong rừng cây. Ba người quay đầu lại nhìn, một người áo trắng từ trong rừng cây đi ra, trang phục trên người hắn cực kì giống quần áo của Sở Cuồng nhưng có vẻ thoải mái hơn đôi chút, giống nụ cười nhẹ nhõm trên mặt hắn: “Sở Cuồng, nhiều năm không gặp, ngươi đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Có điều bất kể là ở đâu, ngươi vẫn là người đưa ra mệnh lệnh.”
Sở Cuồng sầm mặt nhìn hắn: “Bạch Quý…”
Phó Thanh Mộ kinh ngạc nhìn người áo trắng rồi lại nhìn Sở Cuồng, dường như không thể tin rằng kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện bây giờ lại đứng lẻ loi đơn độc trước mặt bọn họ với một khuôn mặt trắng xanh bệnh hoạn như vậy.
Mối hận mất người thân, nỗi đau mất nhà của hắn đều là do kẻ này gây ra. Kẻ này hai tay đẫm máu, tội nghiệt đầy mình, không ngờ còn có thể cười cợt đi tới trước mặt bọn họ! Phó Thanh Mộ nắm chặt nắm đấm: “Hôm nay ta phải thay trời hành đạo!” Hắn hét lên một tiếng giận dữ, không thèm nhìn Sở Cuồng bên cạnh đang định ngăn cản, rút dao găm bên hông ra xông tới chỗ Bạch Quý.
Một bóng đen không biết từ đâu lao tới, đánh Phó Thanh Mộ ngã xuống đất trước khi hắn lao tới trước mặt Bạch Quý. Phó Thanh Mộ bị đánh bay ra hơn ba trượng, đập vào hàng rào gỗ mục nát quanh nhà, sau đó nằm chết rũ dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
“Phó Thanh Mộ!”, Nhẫm Cửu hét lên kinh hãi rồi chạy tới chỗ Phó Thanh Mộ.
Bạch Quý chỉ đứng xa xa, vẫn mỉm cười, mặt không đổi sắc. Phía trước hắn là một con Atula thân hình cao lớn, nhe răng trợn mắt gầm gừ nhìn về phía Nhẫm Cửu. Cơ bắp trên người nó nổi lên, dường như định xông tới bồi cho Phó Thanh Mộ một đòn trí mạng.
Nhẫm Cửu giận dữ quay lại, ánh đỏ thoáng hiện lên trong mắt, chợt thấy Sở Cuồng đang yên lặng nhìn mình nên lại nghiến răng kiềm chế sát ý trong lòng.
Sở Cuồng thấy vậy mới quay lại nhìn về phía Bạch Quý: “Ngươi muốn đến giết ta?”
Bạch Quý khẽ cười: “Ta hoạt động trên tinh cầu này đã được khoảng mười năm, trong thời gian đó cũng nghiên cứu ra không ít thành quả, nhưng dạo này sự xuất hiện của ngươi làm cho kế hoạch của ta gặp phải trở ngại không nhỏ. Cho nên ta tới tìm ngươi để thương lượng.” Giọng hắn như thể thật sự muốn thương lượng, như thể hôm nay gặp Sở Cuồng ở đây chỉ là một sự tình cờ chứ không phải do hắn hao tâm tốn sức tìm đến: “Ta biết ngươi bán mạng cho hạm đội của ngươi. Nhưng, Sở Cuồng, ngươi phải tin ta. Trong hạm đội mà ngươi đang bán mạng đó có rất nhiều người không muốn nghiên cứu của ta dừng lại ở đây.”
Sở Cuồng không lên tiếng.
“Ta sẽ dùng gene của ta làm ra một cái đầu giống hệt đầu ta, ngươi mang về báo cáo, sau đó không được xen vào chuyện ở hành tinh xa xôi này nữa.” Nụ cười trên mặt hắn chưa từng biến mất, như thể đã đoán trước được câu trả lời của Sở Cuồng: “Nếu không…”
Xung quanh đột nhiên ngập tràn sát khí. Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi hướng xung quanh, ít nhất có bốn đến năm người đồng hóa.
Bạch Quý lấy một chiếc khăn tay trắng từ trong túi ra, đưa lên che miệng rồi ho mấy tiếng: “Ta biết ngươi rất lợi hại. Trong mười năm nay ngươi lại được hạm đội huấn luyện tiến bộ thêm một bậc, ngươi có thể giết được ba Atula, phá hủy một chiếc tàu chiến của ta.”
Hắn không biết đến sự tồn tại của Nhẫm Cửu. Trong lòng Sở Cuồng đã có kết luận, không kẻ nào báo cáo với hắn về sự tồn tại của Nhẫm Cửu. Nghĩ cũng phải, bất kể là người đồng hóa thất bại hay sinh vật không mang hình người tìm đến đều bị hắn và Nhẫm Cửu giết hết, không chừa một con còn sống trở về. Với tài nguyên trong tay Bạch Quý, hắn không thể xây dựng hệ thống giám sát bao trùm toàn bộ tinh cầu này, cho nên hắn không biết chuyện của Nhẫm Cửu cũng là bình thường. Đối với Sở Cuồng, đây rõ ràng là một chuyện tốt.
Bạch Quý cất khăn tay, tiếp tục nói: “Ngươi lợi hại như vậy nên chắc cũng biết, hôm nay ta không định để ngươi từ chối đề nghị của ta.”
Ánh mắt Sở Cuồng ngưng đọng: “Dốc hết toàn bộ lực lượng rồi à?”
Bạch Quý cười khẽ: “Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ cho người đưa ngươi rời khỏi tinh cầu này. Rời khỏi đây một năm ánh sáng sẽ có người của liên minh tới đón ngươi.”
Thì ra trong hạm đội và liên minh đều còn nội gián, cho nên Bạch Quý mới có thể tiêu diêu tự tại mười mấy năm.
Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Quý, trong lòng Sở Cuồng cũng vui vẻ theo. Bạch Quý dốc hết lực lượng tới đây đương nhiên là tốt, không biết chừng hôm nay hắn sẽ có thể một mẻ bắt gọn bọn chúng… Đầu óc Sở Cuồng nhanh chóng tính toán kế hoạch, tuy nhiên trước khi kế hoạch hình thành lại có một luồng sát khí khác từ bên cạnh ập tới. Hắn nghiêng người né tránh nhưng luồng sát khí đó lại không hề có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục lao thẳng về phía Nhẫm Cửu.
Sở Cuồng thầm kêu không ổn, hắn đưa tay cản lại nhưng sao cản kịp? Đến lúc nhìn lại thì Nhẫm Cửu đã bị một người đồng hóa không biết từ đâu xông tới tóm cổ giơ lên cao. Người đồng hóa này không có mùi giống như con quái vật bọn họ đã gặp trong căn cứ dưới hố sâu, có điều sức mạnh của nó kém xa con quái vật đó.
Sở Cuồng biết bây giờ một người đồng hóa như vậy sẽ không thể làm Nhẫm Cửu bị thương, nhưng lúc này hắn vẫn không nhịn được siết chặt nắm đấm. Hắn buộc mình quay đầu đi, không nhìn Nhẫm Cửu nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Quý chằm chằm: “Bắt ngươi là nhiệm vụ của ta, ta sẽ không thoả hiệp vì bất cứ lí do gì.” Giọng hắn lạnh như băng, như thể hắn thật sự hoàn toàn không để ý đến Nhẫm Cửu.
Bạch Quý ho mấy tiếng, lại tiếp tục mỉm cười: “A, vậy à? Vậy ta sẽ giết cô gái này!” Ánh mắt Sở Cuồng khẽ dao động, nụ cười trên khóe môi Bạch Quý càng trở nên rõ ràng: “Nói đùa vậy thôi, ta làm sao có thể giết cô ta được? Sở Cuồng, ngươi là người đồng hóa thành công nhất mà ta đã tạo ra. Ta đã nghiên cứu ngươi, hiểu rõ ngươi hơn cả những gì ngươi tưởng tượng. Chính vì thế nên bây giờ ta không nỡ giết ngươi, muốn cho ngươi một con đường sống. Tại sao ngươi không nhân cơ hội này mà dừng tay? Hạm đội Bình Minh sẽ không truy cứu ngươi đến cùng chỉ vì ngươi không hoàn thành một nhiệm vụ.”
Trong mắt Sở Cuồng như có ánh sáng lạnh lẽo. Những lời vừa rồi dường như đã tiêu hao không ít sức lực của Bạch Quý. Hắn nghỉ một lát, hít sâu vài hơi, đưa tay chỉ Nhẫm Cửu rồi lại chỉ Sở Cuồng, thở dài, nói với vẻ thất vọng: “Trước kia ta đã nói với ngươi, muốn không sợ bất cứ thứ gì thì phải vô tình. Một khi có tình lập tức sẽ bị người khác nắm điểm yếu, đó là một chuyện cực kì khó chịu.” Hắn cười khẽ: “Cho nên bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn rời khỏi đây trong lúc ta còn muốn đối xử tử tế với điểm yếu của ngươi.”
Hắn còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy một tiếng “rắc”, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết chói tai của người đồng hóa như muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người. Bạch Quý kinh ngạc quay lại nhìn, thấy người đồng hóa vừa rồi còn tóm cổ Nhẫm Cửu không biết đã bị Nhẫm Cửu giẫm dưới chân từ bao giờ. Cánh tay hắn bị vặn thành một hình dạng khó tin, vặn ra sau lưng, mặt dán xuống đất, kêu thảm thiết.
Mái tóc trắng như tuyết của Nhẫm Cửu bị gió nhẹ thổi phơ phất. Nàng ngước mắt lên, đôi mắt màu đỏ sậm tràn ngập sát khí nhìn Bạch Quý chằm chằm, những chiếc răng lộ ra khi cất tiếng nói khiến Bạch Quý chết sững: “Lải nhải một hồi lâu, tóm lại là ngươi xác định ta sẽ trở thành điểm yếu của người khác?”
“Ngươi…”, Bạch Quý dường như hoảng sợ không nói nên lời. Hắn nhìn Nhẫm Cửu rất lâu mà không có hành động gì tiếp theo.
Nhẫm Cửu đâu có kiên nhẫn chờ Bạch Quý nói cho hết lời? Nàng đạp mạnh chân xuống đất lao về phía hắn.
Sở Cuồng dặn Nhẫm Cửu không được động thủ, nàng biết. Việc sử dụng sức mạnh của người đồng hóa có lẽ sẽ làm tình hình của nàng trở nên tồi tệ hơn, nàng cũng biết. Nhưng trong tình hình này, một con Atula ở bên cạnh, mấy người đồng hóa có kĩ năng khác nhau hoặc công khai đứng nhìn chằm chằm hoặc mai phục ở chỗ khuất, sát khí xung quanh nồng nặc đến mức như sắp nhấn chìm Nhẫm Cửu. Hơn nữa con bệnh ốm yếu tên là Bạch Quý này còn luôn mồm nói nàng là gánh nặng, là điểm yếu của Sở Cuồng…
Gánh nặng và điểm yếu? Chỉ cần nghĩ đến hai từ này, Nhẫm Cửu đã cảm thấy máu trong người sôi sục. Lúc này nàng làm sao có thể kiềm chế được sát ý vốn đã phải kiềm chế hết sức khó khăn?
Nhẫm Cửu tấn công Bạch Quý, không ngoài dự liệu, nàng bị con Atula đứng bảo vệ bên cạnh hắn cản lại. Atula lập tức nhe răng ra đe dọa Nhẫm Cửu, hơi thở của nó nồng nặc sự uy hiếp. Nhưng nó không lập tức đánh nhau với Nhẫm Cửu khi cảm nhận được sát khí của nàng như những con Atula trước đó mà có vẻ như đang quan sát, phán đoán xem rốt cuộc Nhẫm Cửu là thứ gì, mạnh như thế nào…
Không đợi nó đưa ra kết luận, đôi mắt màu đỏ sậm của Nhẫm Cửu đã trợn trừng nhìn nó, sát khí trong mắt cuồn cuộn trào ra. Con Atula đang nhe răng đe dọa lập tức ngậm mồm lùi lại phía sau một bước.
Bạch Quý thấy thế thở hổn hển mấy hơn rồi bắt đầu ho không ngừng. Tay hắn run run lục tìm khăn tay, nhưng sau khi lục lọi rất lâu lại làm rơi khăn tay xuống đất: “Là ngươi! Là ngươi… Khụ khụ! Khụ khụ…”
Hắn nói cực kì kích động, ánh mắt không phải sợ hãi mà dường như không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng. “Bắt về!” Hắn hô to: “Bắt con bé này về cho ta!”
Nhận được mệnh lệnh, đám người đồng hóa còn đang mai phục trong rừng lập tức lao hết ra. Hai người tóm hai cánh tay Nhẫm Cửu, một người lao tới ôm ngang người nàng, còn một người thì bị Sở Cuồng chặn lại giữa đường. Nhẫm Cửu hét lớn một tiếng, hai người đang giữ cánh tay nàng lập tức bị hất văng ra ngoài. Nhẫm Cửu mặc kệ người đồng hóa đang ôm ngang người mình, lập tức vung móng vuốt đánh về phía Bạch Quý. Nàng muốn giết Bạch Quý. Món nợ máu của người thân, cuộc sống lang bạt đầu đường xó chợ sau khi mất nhà, những ấm ức và đau khổ trên đường, tất cả hiện lên trong lòng nàng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Kẻ đang đứng trước mặt nàng không phải người mà là một ác ma điên cuồng bệnh hoạn. Hắn cướp đoạt quyền được sống của người khác, chà đạp tôn nghiêm của người khác, trong thế giới của hắn không có đúng sai mà chỉ có tư lợi. Trong mắt hắn, tất cả mọi người ở đây chỉ là vật thí nghiệm, như con sâu cái kiến hèn mọn dưới đất, mặc cho hắn quyết định sống chết.
Nàng phải giết chết kẻ này.
“Bắt lấy nó cho ta!”, Bạch Quý hưng phấn gào lên, giọng nói sau cơn ho dữ dội trở nên khàn khàn như có thể xé rách không khí, nhưng hắn lại không thèm để ý.
Atula nghe theo mệnh lệnh của Bạch Quý, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao tới định khống chế hành động của Nhẫm Cửu. Nhưng lúc này Nhẫm Cửu đâu dễ bị bắt như vậy? Móng vuốt nàng cào mạnh vào lưng người đồng hóa đang ôm mình. Người đồng hóa đau đớn kêu thảm thiết, Nhẫm Cửu vung chân đá hắn sang bên cạnh. Lúc này Atula đã xông tới trước mặt, Nhẫm Cửu liền lao thẳng vào bụng nó.
Nàng còn chưa kịp đánh nhau với Atula được mấy chiêu thì Sở Cuồng đã giải quyết xong người đồng hóa đó rồi xông tới. Hắn chặn trước mặt Nhẫm Cửu giúp nàng ngăn cản Atula, nhanh chóng kéo Nhẫm Cửu lùi lại thật xa, cuối cùng dừng lại bên cạnh Phó Thanh Mộ, trầm giọng dặn dò: “Em khiêng hắn đi trước!”
Lúc này đầu óc Nhẫm Cửu đang tràn ngập sát ý nên đâu chịu nghe lời Sở Cuồng? Nàng hất tay Sở Cuồng ra, quay lại tiếp tục lao về phía Bạch Quý.
Bạch Quý thấy thế không hề sợ hãi, trên mặt dần lộ ra nụ cười kì lạ. Sở Cuồng thầm nghĩ không ổn, vội vàng hét lớn một tiếng: “Lui lại!” Hắn muốn đuổi theo giữ Nhẫm Cửu lại nhưng đã bị Atula lao tới chặn đường. Hai mắt giận dữ chuyển thành màu đỏ, hắn hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm màu đen chém thẳng xuống vai con Atula. Con Atula không ngờ lại bị Sở Cuồng chém thành hai mảnh.
Tuy nhiên trong lúc hắn mất thời gian giải quyết con Atula, Nhẫm Cửu đã lao tới trước mặt Bạch Quý. Những móng vuốt dài sắc bén của nàng vồ vào cổ Bạch Quý, mặc dù Bạch Quý đã nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị cào ra ba vết rất sâu. Máu chảy ra dường như càng nhuộm đôi mắt Nhẫm Cửu đỏ hơn, yết hầu vô thức trở nên khô khốc. Bây giờ thân thể nàng gần như có khát vọng bản năng đối với máu.
Hành động tránh né của Bạch Quý trong mắt Nhẫm Cửu giống như động tác của một đứa trẻ con, chậm chạp, non nớt và nực cười. Nàng đưa tay tóm cổ hắn, đẩy hắn ngã xuống đất, vô thức há miệng cắn cổ hắn. Tuy nhiên đúng lúc này Bạch Quý đã giơ tay lên. Máu trong người bị mùi máu tươi làm cho sôi trào, Nhẫm Cửu không hề cảm thấy đau. Một cảm giác lạnh buốt từ cổ thấm vào người, theo dòng máu lan ra khắp toàn thân.
Đó là cái gì? Hàm răng sắc nhọn của Nhẫm Cửu dừng lại sát cổ Bạch Quý. Cơn khát máu tươi lúc này đã biến mất, Nhẫm Cửu cảm thấy thân thể mình dần dần mất hết sức mạnh, bàn tay đang tóm cổ Bạch Quý cũng không nắm chắc được nữa. Móng tay nàng bắt đầu thu lại như người bình thường, mái tóc rũ xuống cũng biến thành màu đen.
Thân thể nàng đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy? Nhẫm Cửu còn chưa kịp tìm được đáp án, đột nhiên tiếng kêu vù vù xuất hiện phía xa rồi nhanh chóng đến gần. Cỏ cây đổ rạp, một chiếc phi thuyền gần như giống hệt chiếc trên thành Giang Châu bay tới dừng lại trên đỉnh đầu bọn họ. Phi thuyền che hết ánh nắng, sơn thôn vốn đã tồi tàn lại bị bao phủ trong bóng tối.
Đồng tử Sở Cuồng co lại, hắn chạy về phía Nhẫm Cửu: “Lại đây!”
Hắn giơ tay về phía Nhẫm Cửu định kéo nàng lại nhưng hai người đồng hóa đã lao tới chắn đường hắn. Sát khí tăng vọt trong lòng Sở Cuồng, hắn ra tay không hề giữ sức, chỉ công không thủ, giống hệt như lúc Nhẫm Cửu bị thuốc đồng hóa hoàn toàn khống chế lần trước. Nhưng sâu trong đáy mắt hắn rõ ràng đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
“Nhẫm Cửu! Lại đây!”, hắn gào to. Nhưng lúc này không phải Nhẫm Cửu không muốn chạy lại mà nàng hoàn toàn không còn sức mạnh, thậm chí dù chỉ để giơ cánh tay lên. Nhẫm Cửu chỉ có thể trơ mắt nhìn gã Bạch Quý ốm yếu này nhẹ nhàng ôm ngang người mình xách lên như xách một món đồ.
Một lực hút rất mạnh truyền đến như muốn hút Bạch Quý và Nhẫm Cửu lên trời. Bạch Quý bên cạnh nàng lên tiếng: “Giữ hắn lại cũng không còn tác dụng gì. Giết!”
Hắn đã giết nhiều người như vậy rồi, hắn còn muốn giết Sở Cuồng… Dựa vào cái gì chứ?
Nhẫm Cửu cắn chặt răng, muốn đưa tay móc trái tim Bạch Quý ra. Nàng muốn xem một kẻ như vậy rốt cuộc có trái tim hay không, nếu có thì trái tim dị dạng xấu xí như thế nào. Nhưng Nhẫm Cửu không còn sức mạnh, chỉ có thể nhìn mái tóc mình từ từ bị sức hút làm cho dựng ngược lên trời. Nàng cũng bị hút lên giữa không trung.
Sở Cuồng bên dưới vẫn đang chiến đấu với mấy người đồng hóa. Hắn muốn thoát ra để cứu Nhẫm Cửu, nhưng hắn lại không thoát thân được, cũng không thể lên được trên này.
Tất cả mọi chuyện dường như tái diễn cảnh tượng ở Kì Linh giáo. Lần đó Nhẫm Cửu bị bắt đi làm thí nghiệm người đồng hóa, sau đó bị vứt dưới đống xác chết rồi được Sở Cuồng bới ra. Nhẫm Cửu cho rằng mình sẽ không bao giờ phải trải qua chuyện như vậy nữa, không ngờ sau khi vòng vèo một hồi, nàng lại một lần nữa bị Bạch Quý khống chế.
Nàng vẫn… Bị tách ra khỏi Sở Cuồng. Chỉ một ngày sau khi hắn chịu thừa nhận trong lòng hắn có nàng. Nhẫm Cửu cảm thấy vận mệnh mà ông trời an bài thật sự quá mức ghê tởm…