Nghe xong lời nói đó Bạch Khởi dừng lại, vứt thanh kiếm nhuốm đỏ máu tươi trong tay xuống, sau đó đi đến trước mặt tên đại đấu sư mà Tác Luân đánh bại và đánh đứt gân tay gân chân, toàn thân toàn máu tươi, lạnh lùng nói: “Là ai sai các ngươi đến giết ta.”
“Ha ha……ngươi muốn biết?” Tên đại đấu sư đó rõ ràng không phải là một kẻ đơn giản, lúc này hắn ta đã bỏ khăn che mặt xuống, bộ râu quai nón, bên trái mắt hắn có một vết dao khắc sâu đến tận xương, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, sau đó cười điên cuồng nói.
“Nói cho ta, ta có thể cho ngươi một con đường sống.” Bạch Khởi nheo mắt lạnh lùng nói, ngữ khí bình thản một cách lạ thường, yên tĩnh giống như bão tố sắp đến, sự yên tĩnh có chút đáng sợ.
“Cho ta một con đường sống? Ha ha ha…… thật nực cười……thật nực cười……Ngươi tưởng rằng khi ta đến đây không ngờ tới việc sẽ chết ư? Ta nói cho ngươi biết, ta đương nhiên đã nghĩ …… có điều…… ta không sợ……ngươi muốn biết ai muốn giết ngươi? Nằm mơ!! Nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay ta chết rồi, ngươi cũng vậy thôi, không thể chạy trốn được đâu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ xuống đó cùng ta!!” Sau khi tên đại đấu sư nghe xong lời nói này của Bạch Khởi cười càng dữ tợn, nói xong lời này cắn răng một cái, ngay lập tức một dòng máu đen từ trong miệng hắn chảy ra, rõ ràng là đã uống thuốc độc tự tử.
Gặp phải tình cảnh như vậy, ánh mắt Bạch Khởi càng trở nên lạnh lùng hơn, đi đến đó, đẩy tên vệ binh bên cạnh ra, kéo áo của đối phương ra, phát hiện một sơ đồ kiếm thuẫn giao nhau trên ngực đối phương.
“Tác Luân……” Bạch Khởi hét một tiếng nhẹ nhàng gọi.
“Thiếu gia, người có việc gì sai bảo……” Tác Luân không do dự chạy tới, cúi người xuống, cung kính vạn phần nói, khi nói, mắt liếc nhìn đồ án trên ngực đối phương, sau đó sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt cũng có chút phức tạp nhưng lại không quá kinh ngạc, rõ ràng thân phận của đối phương ông ta có thể đã nhận ra……
Phản ứng của Tác Luân đã bị Bạch Khởi nhìn thấy, nhẹ nhàng nói một câu: “Nói cho ta biết, đồ án này đại biểu cho cái gì, ta muốn ông nói cho ta…… ta biết……ông nhận ra nó…….”
“Điều này……” Tác Luân không ngờ Bạch Khởi lại hỏi như vậy, nét mặt có vẻ khó xử, nhưng cuối cùng Tác Luân vẫn cắn răng, cung kính trả lời: “Xin lỗi thiếu gia, đồ án này tôi thực sự nhận ra, nhưng tôi lại không thể nói cho cậu điều gì…… nếu như cậu muốn biết……thì chỉ có thể về hỏi bá tước đại nhân, tôi nghĩ ông ấy sẽ giải thích cho cậu nghe…… thực ra, đây không phải là bí mật gì cả……rất nhiều người biết bản đồ này…… nhưng….”
“Được rồi…… không cần nhưng gì cả…… ý của ông ta hiểu rồi…… ta sẽ đi hỏi cha ta, ông không cần phải lo, tìm người an táng cho những huynh đệ đã chết của chúng ta, sau đó trở về phủ bá tước đem một số tiền cho người nhà của họ, coi như là chút lòng thành của chúng ta, việc khác ông không cần nói gì nữa…… sáng ngày mai chúng ta lập tức lên đường.” Không đợi Tác Luân nói gì thêm, Bạch Khởi thô bạo cắt ngang, lạnh lùng nói, nói xong đứng thẳng người đi vào trong quán rượu, để lại cho Tác Luân một tâm tình nặng nề.
Nhìn theo hướng Bạch Khởi biến mất, Tác Luân ngẩn người, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Bạch Khởi rời khỏi, thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ra lệnh những người hộ vệ xung quanh an táng người theo sự sai bảo của Bạch Khởi.