Cửu U Long Giới

Q.3 - Chương 296 - Bạch Khởi Vào Kinh

trước
tiếp

Lời của Trường Sinh Cổ Thụ khiến Bạch Khởi yên lòng trở lại, nhưng trong lòng dấy lên một vấn đề mới, đó chính là tại sao Trường Sinh Cổ Thụ lại hỏi về chuyện của Sinh Mệnh Cổ Thụ, theo lý mà nói hai người không liên quan gì đến nhau. Sinh Mệnh Cổ Thụ sinh trưởng trong rừng Tinh Linh, từ khi Bách tộc chiến bại, thoái ẩn, Sinh Mệnh Cổ Thụ theo Tinh Linh Tộc lựa chọn di chuyển tới Vạn Tượng Sâm Lâm, giữa hai người không thể nào xuất hiện quan hệ gì, đương nhiên cho dù là Bạch Khởi cũng không thể nào biết, đối với sự tồn tại của Sinh Mạng Cổ Thụ và Trường Sinh Cổ Thụ này mà nói không biết đã sống bao nhiều năm rồi, Bạch Khởi có vẻ còn quá trẻ.

Đối với Sinh Mệnh Cổ Thụ, Bạch Khởi chỉ biết đối phương sống trong Vạn Tượng Sâm Lâm, ở rất xa ngoài trăm dặm… Bạch Khởi cũng thấy qua Sinh Mệnh Cổ Thụ, nhưng không có tiếp cận ở cực ly gần, nghe nói vùng lân cận là cấm địa của Tinh Linh Tộc, bọn Tinh Linh Xạ Thủ lớn mạnh nhất của Tinh Linh Tộc đều đóng quân tại đó, ngoài ra còn có Trưởng Lão và bọn Thụ Nhân Chiến Sĩ, nơi này tuyệt đối là khu vực cấm, cho dù là Bạch Khởi cũng không cách nào đến gần.

– Xin lỗi, ta cũng không rõ tình hình gần đây của Sinh Mệnh Cổ Thụ, tuy rằng ta cũng đến qua Vạn Tượng Sâm Lâm đứng nhìn từ phía xa, nhưng không có đến gần, càng không có nói chuyện. Ta chỉ biết là Sinh Mệnh Cổ Thụ vẫn còn sống, hơn nữa cành lá xum xuê, những chuyện khác ta không rõ, ta nghĩ ta không giúp ngươi được rồi.

Bạch Khởi mang theo ngữ khí xin lỗi nói như thế.

– Ôh… Như vậy a. Nếu là như vậy thì tốt rồi. Ít nhất ta biết các huynh đệ của ta còn sống là đủ rồi, tiểu tử giúp ta một chuyện được không? Ta sẽ cho ngươi đầy đủ lợi ích… Ôh… Một lợi ích rất có lợi cho ngươi…

Trường Sinh Cổ Thụ cười híp mắt nói với Bạch Khởi.

– Mời nói.

Người trước mặt không thể nào đắc tội, đừng nói là có lợi ích gì, chỉ là đối phương không để hắn phá hủy Mộc Hệ Phong ấn cũng đủ để Bạch Khởi nhức đầu rồi, cho nên Bạch Khởi rất thức thời, không có yêu cầu lợi ích gì từ Trường Sinh Cổ Thụ, tuy rằng trong lòng hắn quả thật rất muốn, nhưng cuối cũng vẫn khắc chế lại.

– Thật ra rất đơn giản… Để thủ hạ của ngươi trở về Tinh Linh Tộc, giao chiếc lá này cho huynh đệ Sinh Mệnh Cổ Thụ của ta là được rồi… Những thứ khác ngươi không cần hỏi nhiều, ở đây còn một chiếc lá, cho ngươi ngươi cầm lấy, lúc cần thiết nó có thể cứu ngươi một lần… Ôh… Nhớ đó chỉ có một lần…

Trường Sinh Cổ Thụ lạnh nhạt nói, nói xong hai chiếc lá từ trên trời rơi xuống, một chiếc lá màu xanh, là dùng để đưa cho Sinh Mệnh Cổ Thụ, một chiếc là màu vàng giao cho Bạch Khởi.

Vị huynh trưởng của Sinh Mệnh Cổ Thụ này, danh tiếng không xuất hiện nhưng có lịch sử lâu đời, vật mà Trường Sinh Cổ Thụ thực lực lớn mạnh cho, Bạch Khởi đương nhiên bảo quản cẩn thận, không nói lời nào, để hai chiếc lá trong không gian của Cửu U, sau đó nhìn nhìn Trường Sinh Cổ Thụ. Đối phương nhẹ nhàng đung đưa, một cành cây thuận theo quét qua, đánh nát Thần tượng Mộc Thần kia, trong thoáng chốc vô số Mộc Hệ nguyên tố nồng nặc tràn đầy khắp bầu trời, Sâm La Tuyệt Vực rộng lớn lộ ra sinh khí đặc biệt tràn trề. Bạch Khởi cũng không nói nhiều, sau khi đối phương hồi phục lại hình thái Cổ thụ kia lập tức lựa chọn cáo lui. Sự tồn tại thần bí này khiến cho Bạch Khởi quá nhiều áp lực, Bạch Khởi không muốn ở lại đây quá lâu, bởi vì nó đối với Bạch Khởi mà nói không có lợi ích gì.

Rời khỏi nơi đây, tập hợp thủ hạ của mình, Bạch Khởi để Mã Pháp Lý nhanh chóng trở về Vạn Tượng Sâm Lâm đưa chiếc lá cho Sinh Mệnh Cổ Thụ, bản thân dẫn theo đại đội binh mã rời khỏi Sâm La Tuyệt Vực.

o0o

Bốn tháng sau, Bạch Khởi lại hội hợp lại số lượng lớn thủ hạ, chậm rãi tiến về Đế Đô. Mã Pháp Lý cũng đúng hạn trở về bên Bạch Khởi, theo đại đội nhân mã hướng về phía Đế Đô mà đi.

– Bệ hạ… Bạch Khởi đã ở ngoài Đế Đô rồi, dẫn theo ba vạn kỵ binh, cũng không biết là muốn làm gì, người xem, có phải chúng ta nên để người của hắn đóng quân bên ngoài trước, để hắn một mình vào thành?

Trong Hoàng cung này, trong Ngự thư phòng, Tể Tướng Bối Tát Ni đứng ở một bên nhìn vị Bất Diệt Hoàng Đế Lý Tự Minh trước mặt, nhàn nhạt nói.

– Khụ khụ… Sợ cái gì… Bạch Khởi có ba vạn người, nhưng trong Đế Đô của ta có đóng quân năm mươi vạn, bên ngoài Đế Đô còn có Tứ Đại Doanh với bảy mươi vạn người… chẳng lẽ còn sợ ba vạn người của hắn sao? Nhưng ba vạn người có chút nhiều, nói cho hắn biết, để hắn vào thành, đi Vương phủ của hắn. Về phần sĩ binh của hắn, muốn dẫn bao nhiêu vào thành tùy hắn, nhưng đừng làm loạn Đế Đô của ta lên là được rồi… Ngô… Nhưng… Tể Tướng, ngươi nói tới Bạch Khởi… Khụ khụ… Là ý gì?

Lý Tự Minh ngồi ở chiếc Long ngai lót da hồ ly tuyết trắng kia không ngừng khẽ ho, hỏi Tể Tướng bên cạnh.

Sức khỏe Lý Tự Minh càng ngày càng yếu, tuy rằng hắn đã cố gắng ẩn giấu bệnh tình của mình, nhưng chuyện này trong Đế Đô này đã không còn là bí mật gì nữa. sức khỏe của Lý Tự Minh càng ngày càng gay go, e rằng không thể kéo dài bao lâu nữa.

– Điều này… Vi thần cũng không nên nói, Bệ hạ lúc trước không trách khỏi có chút nóng vội, nếu chậm rãi mà đến cũng không có vấn đề gì. Nhưng biểu hiện lúc trước của Bệ hạ quả thật khiến lòng người nguội lạnh, trong lòng Bạch Khởi không phục cũng là thật, chỉ là không biết hắn sẽ có phản ứng gì. Nhưng nghĩ lại hắn không có lập tức tạo phản chắc là còn có điều lo lắng, nếu ta hành động thích hợp, phế đi quân quyền của hắn, chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là nếu như chúng ta làm như vậy, chắc chắn phải giết chết Bạch Khởi hoặc là cầm tù chung thân, nếu không một khi hắn ra ngoài e rằng sẽ gây ra sóng gió.

Tể Tướng trầm lặng trong chốc lát, nói khẽ với Lý Tự Minh, lúc nói lời này cũng không lo lắng gì, có gì nói ra hết, thậm chí chỉ ra sai lầm của Lý Tự Minh. Trong Đế Đô này e rằng chỉ có Tể Tướng Bối Tác Ni mới dám nói như thế, đổi thành một người khác tuyệt đối không có can đảm này, cho dù bây giờ Lý Tự Minh bị bệnh rất nguy kịch, nhưng con hổ bị bệnh vẫn là hổ, hổ bị bệnh vẫn có thể ăn thịt người.

– Khụ khụ khụ… Ta cũng biết… Lần này, có chút vội vàng, Bạch Khởi cho dù không có suy nghĩ này, qua chuyện này e rằng cũng có chút rắc rối… Khụ khụ… Nhưng ta không thể mạo hiểm… Ngươi biết đấy, ngày tháng của ta không còn nhiều nữa rồi… Ta tại vị tự hỏi còn có thể chấn trụ Bạch Khởi cùng bọn thủ hạ của hắn… Nhưng… Một khi ta không còn, e rằng không có người có thể chấn trụ… Tiểu Tam mặc dù có mối quan hệ không tệ với Bạch Khởi, nhưng vì vương vị mà huynh đệ tương tàn, càng không cần nói hắn với Bạch Khởi rồi. Tuy rằng Tiểu Tam thông minh, tính cách giống ta, không bị tình cảm liên lụy, lúc ra tay tuyệt đối không nương tay… Khụ khụ… Nhưng hắn còn quá trẻ, sự hiểu biết quá ít, không khống chế được Bạch Khởi cũng không khống chế được những biên cương đại tướng kia cùng với các lộ Nguyên Soái, mà Lão Đại với Bạch Khởi lại như nước với lửa, một khi kế vị e rằng Bạch Khởi sẽ lập tức tạo phản, cho nên không thể không giải quyết Bạch Khởi trước… Bất luận có phải hắn muốn tạo phản, bất luận vị trí này của ta truyền cho ai, binh quyền trong tay Bạch Khởi không thể giữ lại… Ngày tháng của ta không còn nhiều nữa rồi… Ta cũng không còn cách nào khác… Nếu từ từ… Ta e rằng ta không chờ được ngày đó rồi.

Lý Tự Minh khẽ ho hai tiếng, sau đó có chút không biết nên làm gì nói.

– Cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi. Nhưng nếu Bạch Khởi về đến Đế Đô rồi, vấn đề vốn không lớn. Cùng lắm tìm tội danh nào đó bắt hắn lại, sau đó tước đi binh quyền, nhốt lại. Tuy rằng làm như vậy không tránh khỏi khiến người ta lên án Bệ hạ ngài, nhưng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Tể Tướng thở một hơi dài đáp, đến bây giờ đã không còn cách nào khác.

Bây giờ sức khỏe của Lý Tự Minh đã không ổn rồi, Đế Quốc rộng lớn cũng theo tình hình sức khỏe của Lý Tự Minh đi xuống, trở nên đặc biệt hỗn loạn. Tam Hoàng tử, Thái Tử, ngu ngốc hành động, mấy Hoàng tử khác cũng không an phận, các lộ Nguyên Soái, Tổng Đốc các nơi tâm tư bắt đầu lung lay, không ít kẻ có thực lực, ngu ngốc hành động. Nếu không phải Bạch Khởi vừa chiếm lĩnh được Gia Lam đánh bại Thiên Long, e rằng bọn họ cũng bởi vì chuyện này mà ngu ngốc hành động theo các nước xung quanh. Dù sao Lý Tự Minh này là cột chống trời của Bất Diệt Hoàng Triều, một khi hắn ngã xuống, rất nhiều người vốn không dám làm bừa không nhất định sẽ không làm ra chuyện gì.

– Ân… Xem trước đã… Nếu như thật sự không xong, ta chỉ có thể để Bạch Khởi chết bất đắc kỳ tử ở Đế Đô rồi.

Lý Tự Minh trầm giọng nói, lúc nói lời này trong mắt có hàn quang lóe ra.

Tuy rằng Lý Tự Minh đã từng rất yêu thích Bạch Khởi, cũng cho rằng Bạch Khởi có thể đem lại huy hoàng cho Đế Quốc… Sự thật là như vậy, Bạch Khởi đem lại cho Đế Quốc ranh giới rộng lớn đồng thời cũng đưa Đế Quốc lên ngai vàng Đông phương Đệ nhất Cường quốc, nhưng bây giờ lực lượng của Bạch Khởi quá lớn, thế lực quá lớn, lớn đến nỗi khiến Lý Tự Minh có chút lo lắng. Hơn nữa bây giờ Lý Tự Minh hiểu rõ sức khỏe mình đã không xong rồi, tuy rằng có thuốc quý, còn có đám Tế Tư Thần Điện giúp mình kéo dài sinh mệnh, nhưng thật sự mình đã không xong rồi. Không lâu nữa e rằng mình sẽ chết, cho nên trước lúc này Lý Tự Minh nhất định phải giải quyết Bạch Khởi, người đem lại uy hiếp lớn nhất cho Đế Quốc này, cho dù là vì chuyện này hắn sẽ bị bêu danh trên lưng, bị hậu thế lên án, cho dù vì điều đó hắn phải sử dụng những người kia giết chết Bạch Khởi cũng không tiếc.

Để Hoàng triều Lý Gia tồn tại lâu dài, vì để Bất Diệt Hoàng Triều muôn đời thịnh vượng, hắn không thể không giết Bạch Khởi. Đối với Lý Tự Minh mà nói, vì thiên thu muôn đời của Lý Gia bất kỳ người nào cũng có thể hy sinh, cho dù là Bạch Khởi, vị công thần này hoặc là vị Tể Tướng Bối Tát Ni luôn trung thành với mình, thậm chí là những đứa con của mình… lúc cần thiết đều có thể hy sinh.

Dĩ nhiên chuyện Lý Tự Minh thương lượng với Tể Tướng không có người thứ ba biết, cũng sẽ không có người thứ ba biết, đây thuộc về tuyệt mật trong số tuyệt mật.

o0o

Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Khởi dẫn theo người ngựa của mình vào Đế Đô, tuy rằng Hoàng Đế đã ra mệnh lệnh cho Bạch Khởi xem tình hình mà làm, ý là để Bạch Khởi dẫn theo ít người vào, nhưng Bạch Khởi rất nghiêm túc, từ sáng sớm đã cho binh mã của hắn chuẩn bị xong, cả doanh trại cũng không cần, cứ như vậy trực tiếp dẫn đầu ba vạn kỵ binh hùng dũng khí thế hiên ngang đi vào thành.

Người đến nghênh đón Bạch Khởi không nhiều, mọi người dường như nhận được tin tức, Bệ hạ đối với vị Tây Bắc Vương Bạch Khởi này có điều bất mãn, cho nên gần như không có người nào đến trước đón Bạch Khởi. Trong Đế Đô các quý tộc lớn nhỏ cũng không có nhiều người đến, nhưng Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan, Lý Linh Lung còn có gia đình Bạch Khởi đều tới đây, ngoại trừ những người này ra còn có hơn vạn dân chúng xếp hàng hai bên đường nghênh đón.

Bất kể người phía trên có cách nhìn như thế nào về chuyện Bạch Khởi về Đế Đô, bọn họ nghĩ Bạch Khởi lần này về e là sẽ bị tước mất quyền lực chỉ để lại danh hiệu trống trơn, thậm chí cái gì cũng đều mất đi, bọn họ nghĩ Lý Tự Minh lần này sẽ ra tay với Bạch Khởi, nhưng những cái này đều không quan trọng, về phần bọn cư dân phía dưới mà nói, lần này Bạch Khởi trở về là một chuyện đáng để cả nước vui mừng. Bạch Khởi… Là Chiến Thần bất bại trong lòng họ, là anh hùng của bọn họ, bởi vì nhờ có Bạch Khởi, Đế Quốc mới có thể mở rộng lãnh thổ, bởi vì có Bạch Khởi mà Ba Phạt Lợi Á trở thành Đế Quốc, từ Đế Quốc lại trở thành cường quốc lớn mạnh nhất Đại lục phương Đông, tất cả những thứ này là sự nỗ lực mấy năm nay của Bạch Khởi. Bạch Khởi trong lòng bọn họ không chỉ là anh hùng mà còn là thần tượng, thậm chí có chút thần hóa, cho nên lúc Bạch Khởi trở về, vạn người trong Đế Quốc xô ra đường nhiệt liệt hoan nghênh Bạch Khởi.

Bạch Khởi dẫn người ngựa của mình đến trước cửa Đế Đô, sau khi gặp Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan bọn họ, mọi người chào nhau một cái không nói gì khác, sau khi nhiệt tình ôm Lý Linh Lung, bên kia Lý Tầm Hoan sắc mặt có chút phức tạp đi qua, sau khi nhìn Bạch Khởi một cái thở một hơi dài, nói:

– Phụ hoàng và chư vị đại thần đang ở Hoàng cung đợi ngươi, đi xem trước đi.

– Ân…

Đối với chuyện này Bạch Khởi khẽ mỉm cười không nói thêm gì, bên cạnh Lý Linh Lung vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Tầm Hoan và Bạch Khởi, nàng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai nói với nàng, nàng chỉ cảm thấy lần này Bạch Khởi trở về có chút khác khác. Cụ thể khác như thế nào không nói lên được, hơn nữa ca ca của mình nói chuyện với hắn có chút quái dị, không hào sảng và thân mật như lúc trước. Tuy rằng giữa hai người xem ra không có trở ngại lớn, nhưng lúc không khí trong buổi trò chuyện vẫn có chút gì không đúng lắm.

Nhưng Lý Linh Lung không nói gì, nàng hiểu lúc này nàng không nói vẫn hay hơn, tuy rằng bây giờ nàng có rất nhiều lời muốn nói với Bạch Khởi, nhưng lúc này Lý Linh Lung vẫn lựa chọn im lặng, nàng quyết định đợi sau khi Bạch Khởi gặp Phụ hoàng trở về mới hỏi những chuyện này.

– Ha ha… Ta biết, ta phải đi bây giờ… Linh Lung, đợi ta từ Hoàng cung ra chúng ta nói tiếp…

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, cáo biệt Lý Linh Lung cùng Bối Tác Tư còn có Lý Tầm Hoan hai người cùng cưỡi ngựa rời khỏi nơi đây, đi theo vẫn là cao thủ thuộc hạ của Bạch Khởi và hơn trăm tên thân binh của Bạch Khởi và đám người lão Liệt Hỏa. Về phần những người khác được người hầu Bạch Gia dẫn đến Bạch Gia cùng Vương phủ chỗ ở của Bạch Khởi. Trước lúc này A Lý đã mua lại toàn bộ nhà cửa ở giữa Vương phủ của Bạch Khởi và Bạch Gia. Hai nơi này tuy cách nhau có mấy con đường lớn, nhưng cũng hao phí hơn trăm vạn kim tệ, đương nhiên làm như vậy không phải không có nguyên nhân. Không có những thân binh và bọn cao thủ đóng quân ở đây, bản thân mình không ở bên cạnh Bạch Gia, Bạch Khởi sợ rằng Lý Tự Minh đột ngột động thủ với Bạch Gia thì phiền phức rồi, bọn con cháu Bạch Gia không phải là đối thủ của Đế Quốc tinh nhuệ.

Tuy rằng Lý Tự Minh chắc sẽ không làm vậy, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên Bạch Khởi vẫn làm tốt sự chuẩn bị.

– Ta biết… Ngươi đối với Phụ hoàng ta có chút bất mãn, Phụ hoàng ta làm như vậy quả thật khiến lòng người nguội lạnh. Ngươi cống hiến rất nhiều cho Đế Quốc, vừa mới lập được bất thế chi công nhưng Phụ hoàng lại để ngươi trở về và phái người tiếp quản binh quyền và địa bàn của ngươi, thậm chí kể cả ban thưởng cũng không có, chỉ cho một Vương phủ không đáng tiền… Lần này ngươi trở về cũng không cho người ra đón ngươi, nếu như ngươi có gì bất mãn đó cũng là bình thường. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu cho, Phụ hoàng ta cũng có sự khó xử và suy nghĩ của ông ta. Ông ta là một Hoàng Đế, những chuyện cần lo lắng có quá nhiều, cho nên ngươi phải hiểu cho ông ta… Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ nói giúp cho ngươi, tuy rằng binh quyền không còn, nhưng ngươi còn tước vị, đất phong cũng sẽ có, cả đời giàu sang không thể thiếu.

Lý Tầm Hoan cùng Bạch Khởi cưỡi ngựa đi đằng trước, sau khi nhìn Bạch Khởi trầm ngâm suốt đoạn đường, khẽ nói với Bạch Khởi trước mặt.

Không thể không nói thật ra Bạch Khởi bị thu hồi binh quyền đối với phe phái của Lý Tầm Hoan là một sự đả kích trầm trọng, nhưng chuyện này Lý Tầm Hoan cũng không có sự lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận, thậm chí không thể không giúp Phụ hoàng mình thuyết phục Bạch Khởi. Tuy rằng hắn cũng có chút không cam lòng, nhưng hắn biết bây giờ lực lượng của Bạch Khởi quá lớn mạnh, đã uy hiếp đến Hoàng quyền của Lý Gia, cho nên Phụ hoàng nhất định phải làm suy yếu Bạch Khởi, đồng thời cũng làm suy yếu mình, đó cũng là lo không được rồi.

Ngược lại với Lý Tầm Hoan mở miệng nói chuyện, Bối Tác Tư có vẻ trầm ngâm rất nhiều. Lúc này hắn thật sự không biết nên nói gì, hai bên đều là người của mình, xảy ra chuyện không thể tránh khỏi như vậy cũng khó điều hòa xung đột. Bối Tác Tư thật sự không biết mình nên nói gì, cho nên vẫn lựa chọn im lặng, cả hai đều không giúp là sự lựa chọn tốt nhất, tuy rằng theo lợi ích của Lan Lăng Gia tộc mà nói, hắn có khuynh hướng giúp Lý Tầm Hoan.

– Ha ha… Không có gì, binh quyền thôi mà… Ta không quan tâm lắm, gặp Bệ hạ nói sau.

Bạch Khởi khẽ cười một tiếng, ứng phó cho qua, vẻ mặt không để tâm, nhưng cho người ta cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.

Nói thật, Bạch Khởi vốn không để ý binh quyền, cũng không để ý Hoàng quyền gì, Bạch Khởi đi đến bước này còn có gì đáng để hắn để tâm? Những quyền lợi thế tục này đối với hắn mà nói không có sức hút lớn lắm, tuy rằng Bạch Khởi cần những binh sĩ kia giúp mình mở rộng lãnh thổ, chiếm lĩnh tài nguyên nhiều hơn để có được nhiều tài phú hơn, nhưng thật ra Bạch Khởi cũng không để tâm những binh sĩ kia rốt cuộc thuộc về ai, chỉ cần bọn họ có thể giúp mình thì tốt.

Nếu Lý Tự Minh kiếm Bạch Khởi thương lượng một phen, nói không chừng Bạch Khởi sẽ giao ra binh quyền, để Lý Tự Minh nắm giữ phương Bắc lúc tác chiến, thu giữ tài nguyên nghe mệnh lệnh của Bạch Khởi, để Bạch Khởi có thể có lợi ích tiếp tục thăng cấp thì tốt rồi, những mảnh đất khác rốt cuộc thuộc về ai Bạch Khởi vốn không tích cực gì, tiếc nuối gì, nhưng cách làm của Lý Tự Minh khiến lòng Bạch Khởi nguội lạnh, khiến Bạch Khởi bất mãn…

Bạch Khởi không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, ngươi đối với hắn tốt, hắn đối với ngươi tốt, ngươi đối với hắn không tốt… Hắn đương nhiên cũng không đối tốt với ngươi, đây mới là Bạch Khởi, cho nên có thể nói bây giờ Bạch Khởi đang nghẹn trong lòng, đương nhiên không dễ nói chuyện như thế rồi, Lý Tự Minh thật sự đã chọc giận Bạch Khởi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.