– Kết quả? Kết quả ngài tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Hai trăm vạn người đóng trú ở gần Thánh Sơn toàn bộ bị diệt, mười một tên Thánh Kỵ Sĩ bị giết chết tám tên, mười tám vị Hồng Y Đại Giáo Chủ bị tiêu diệt gần nửa, Giáo Hoàng đời trước bị người ta giết chết tại chỗ. Nghe nói vũ khí bí mật của Quang Minh Thần Điện cũng bị lão giết chết tại trận!
Ánh mắt Hải Đường cuồng nhiệt nhìn mọi thứ trước mặt, không khó nhận ra mức độ sùng bái của Hải Đường đối với vị cao thủ Thiên Kiếm Sơn phương Bắc kia.
Lời này khiến Bạch Khởi hít một hơi thật sâu, vị Thiên Kiếm Sơn phương Bắc này phải chăng quá khủng bố rồi, mười Quân đoàn hai trăm vạn người a.
Tiêu diệt toàn bộ hai trăm vạn người, thế cũng bỏ đi, mười một tên Thánh Kỵ Sĩ chết hết tám tên. Thánh Kỵ Sĩ là sự tồn tại như thế nào? Đấu Đế cường giả. Tuy rằng Bạch Khởi cũng có thể giết bọn chúng, nhưng ở Thánh Sơn phải đối diện với biết bao Thánh Kỵ Sĩ có thể nghĩ mà biết. Về phần Hồng Y Đại Giáo Chủ thì càng khỏi phải nói, đám Quang Minh Thần Thuật này khó dây dưa a, cộng thêm một Giáo Hoàng đời trước thần bí khó lường. Giáo Hoàng có bao nhiêu thực lực Bạch Khởi không biết. Nhưng tuyệt đối khủng bố, nếu không sao hắn có thể ngồi vững trên Quang Minh Thần Điện rộng lớn kia? Tuy rằng bên ngoài đồn Quang Minh Giáo Hoàng là một Cửu Tinh Đấu Đế, hồi trước Bạch Khởi còn tin, bởi vì lúc đó Bạch Khởi nghĩ Cửu Tinh Đấu Đế là chí cao vô thượng rồi, nhưng bây giờ Bạch Khởi đương nhiên không nghĩ như thế nữa, Cửu Tinh Đấu Đế hiển nhiên không đủ để khiến bọn cường giả kia khiếp sợ, cấp Đấu Thánh đã được miêu tả sinh động rồi.
Có thể ở Thánh Sơn Giáo Đình giết chết Giáo Hoàng đời trước và nhiều cường giả như vậy, mức độ khủng bố của vị Thiên Kiếm Sơn kia có thể dùng ngón chân chạm đầu mà nghĩ cũng có thể biết rồi. Huống hồ chi, Hải Đường còn nói ra một vũ khí bí mật, tuy rằng Bạch Khởi không biết nó là gì. Nhưng vật đó khủng bố cỡ nào có thể nghĩ mà biết rồi. Thậm chí lợi hại hơn so với Giáo Hoàng.
– Vũ khí bí mật là gì?
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Bạch Khởi đột nhiên ngồi ở đó mở miệng hỏi.
– Thiên Sứ. Theo ghi chép từ xưa của Hắc Ám Thần Điện, lúc Giáo Đình mới thành lập, từng có một vị Thập Nhị Dực Thiên Sứ được sắp đặt đóng trú ở Thánh Sơn, đó chính là vũ khí bí mật mà Quang Minh Thần Điện tín nhiệm nhất, hơn cả sự tồn tại của các vị Thần bình thường. Từ xưa tương truyền lại, hắn chỉ xuất hiện vào lúc Thánh Sơn Giáo Đình gặp phải tai họa diệt vong. Năm đó Giáo Hoàng đời trước bị tên Thiên Kiếm Sơn kia giết chết, cho nên căn cứ vào sự phỏng đoán của tiền bối Hắc Ám Thần Điện, vị Thập Nhị Dực Thiên Sứ kia cũng ra tay rồi. Nhưng kết quả là bị vị Thiên Kiếm Sơn sau khi giết người xong, phiêu nhiêu mà đi, suýt chút nữa khiến cho Giáo Đình diệt môn. Có thể nghĩ mà biết lão nhân gia là người khủng bố như thế nào rồi. Nói ra Hắc Ám Thần Điện chúng ta cũng nhờ hồng phúc của người kia, vào thời Giáo Hoàng đời trước, Hắc Ám Thần Điện bị Quang Minh Thần Điện áp chế khó mà phát triển, thế lực không ngừng thu hẹp, nếu như không phải người kia ra tay, Hắc Ám Thần Điện chúng ta đã nguy rồi. Đó chính là bởi vì người kia ra tay khiến cho Hắc Ám Thần Điện chúng ta có cơ hội phát triển, lần nữa quật khởi, nếu không bây giờ ngài đã không thấy được Hắc Ám Thần Điện rồi.
Hải Đường vẻ mặt sùng bái nói.
– Ngô. Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn yên lặng một chút.
Bạch Khởi phất tay để Hải Đường rời khỏi, bây giờ Bạch Khởi cần yên tĩnh một mình. Uy thế của vị Lão tổ tông ở Thiên Kiếm Sơn kia khiến Bạch Khởi khiếp sợ, thủ đoạn của lão rất là lợi hại thậm chí có thể sánh tới Sát Thần rồi. Vị Thần kia thực lực như thế nào, Bạch Khởi không biết. Nhưng có thể khẳng định là, tuyệt đối vượt qua mình, thực lực có thể hiệu xưng khủng bố. Tuy rằng không biết vị kia có thật sự là Sát Thần không, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó chính là lão đã thắng, cho dù không phải Sát Thần, ít nhất cũng là chiến thắng rồi. Người như vậy chẳng trách Hải Đường sùng bái như vậy. Người như vậy chẳng trách Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện đều không dám đụng đến. Có người như vậy làm hậu thuẫn chẳng trách Độc Cô Gia dám hoành hành thiên hạ, bọn họ có tư cách này!
Sau khi Hải Đường đi khỏi Bạch Khởi trầm tư hồi lâu, trong ánh mắt sâu thẫm bộc phát ra tia sáng cuồng nhiệt chưa từng có. Bạch Khởi cảm thấy làm người thì nên làm một người như Lão tổ tông của Độc Cô Gia, làm người làm đến trình độ đó mới coi là thành công. Ngược lại thiên hạ gì đó, quyền lực lớn mạnh gì đó, ở trước mặt người ta chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi, nếu người ta muốn, trong khoảng khắc có thể hủy diệt, đây mới là mục tiêu làm người cuối cùng.
Đương nhiên Bạch Khởi không từ bỏ quyền thế và lực lượng mà bây giờ mình đang có, bởi vì Bạch Khởi cần hoàn thành một trong ba nhiệm vụ lớn không thể hoàn thành, nhiệm vụ Diệt sạch thương sinh và Tàn sát Chư thần… Bạch Khởi không muốn rồi, bởi vì đó không thể nào hoàn thành. Cho nên Bạch Khởi phải hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, không phải là vì một tỷ điểm thưởng, cũng không phải là vì Đại Vu huyết thống kia, Bạch Khởi vì đạt được SS Cấp bảo thạch nhiệm vụ. Chỉ có đạt được SS Cấp bảo thạch nhiệm vụ, Bạch Khởi mới có thể đạt được Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể mà mình mơ ước bấy lâu. Đạt được thứ đó, Bạch Khởi mới thật sự là không có gì để lo, mới có thể đạt đến trình đô như vị Lão tổ tông của Độc Cô Gia kia. Không. Phải là tốt hơn hắn.
– Đại nhân, bên ngoài có người của Hoàng cung đem Thánh chỉ đến.
Trong lúc Bạch Khởi đang tịnh tâm suy nghĩ, Độc Cô Chiến Thiên từ bên ngoài bước vào, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạch Khởi thấp giọng nói. Trong lúc Bạch Khởi trầm tư không ai dám làm phiền Bạch Khởi, ngoại trừ Độc Cô Chiến Thiên. Đương nhiên Độc Cô Chiến Thiên cũng không phải tùy tiện mà đến, sự việc cũng phân nặng nhẹ chậm nhanh, chuyện này đương nhiên không thể chậm trễ. Ít nhất vào lúc này Bạch Khởi còn không triệt để công bố thiên hạ muốn mưu phản, ít nhiều đã cho Lý Tự Minh một chút mặt mũi.
– Truyền Thánh chỉ? Để hắn đợi đó, một hồi ta sẽ tới.
Bị Độc Cô Chiến Thiên làm phiền, Bạch Khởi hoàn hồn lại, trước là sững người một cái, tiếp đó đứng dậy cau mày suy nghĩ chốc lát, đưa ra một đáp án như vậy.
Lời của Bạch Khởi khiến Độc Cô Chiến Thiên không có gì bất mãn, xoay người đi ra. Nếu như không phải nghĩ cho Bạch Khởi, tên chó má tổng quản Hoàng cung gì đó, Độc Cô Chiến Thiên ngay cả nhìn cũng thèm nhìn. Ngay cả Lý Tự Minh có đích thân tới đây đi nữa, Bạch Khởi không muốn gặp cũng là không gặp, huống hồ là một tên thái giám chết tiệt? Nếu Bạch Khởi đã nói như thế, hắn lập tức quay người làm theo.
Đại khái khoảng một canh giờ sau, vị lão thái giám kia đứng trước cửa, đầu đầy mồ hôi, hai chân run lên, bị ánh mặt trời gay gắt phơi đến nỗi miệng khô, nhịn không được muốn ngã… lúc này Bạch Khởi mới từ trong phủ từ từ bước ra.
Vốn là đến đây truyền Thánh chỉ là một công việc tốt, đi đến nhà nào cũng được nghênh đón, không ngừng có lợi ích, một mực cung kính, khiến cho bọn thái giám trong thâm cung không những có thể cảm nhận quyền thế và khoái cảm, và còn lấy được lợi ích thực tế khó mà tưởng tượng. Vì vị trí này mà vô số người đánh nhau sứt đầu mẻ trán, bây giờ vị lão thái giám đến truyền Thánh chỉ kia mới phát hiện không phải đây là công việc tốt. Đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt một tiếng đồng hồ, hai chân run lên, trán đầy mồ hôi không nói, ngay cả ghế không cho ngồi cũng không nói, ngay cả nước không cho uống càng không nói, nhưng ngay cả cửa cũng không cho vô.. thì có chút quá đáng rồi.
Nếu là người khác hắn đã sớm phẩy tay tay áo bỏ đi, về tố cáo kẻ đó, khi quân phạm thượng. Nhưng lần này hắn biết mình không thể, bởi vì đây là phủ của Bạch Khởi. Tây Bắc Vương Bạch Khởi, là nhân vật ngay cả Hoàng Đế cũng không để trong mắt. Mình đi tố cáo hắn? Đùa gì vậy, Hoàng Đế có thể làm gì hắn nào? Sợ rằng lời này vừa nói ra Hoàng Đế mất hết thể diện sẽ một gậy đập chết mình.
Cho nên hắn chỉ có thể đợi, bất kể hắn muốn hay không, hắn chỉ có thể đợi, đứng ở trước cửa với đám thủ hạ canh cổng. Bạch Khởi không ra, hắn chỉ có thể đợi, đợi đến Bạch Khởi ra mà thôi, ai bảo hắn là một nô tài.
– Hoàng Đế tìm ta có chuyện gì?
Bạch Khởi vừa bước ra cửa hỏi lão thái giám trước mặt một câu. Lão thái giám này cũng rất quen mặt, lần trước từng ghé qua nhà Bạch Khởi mấy lần. Bạch Khởi lúc đó còn tam quỳ cửu khấu trước mặt hắn, đương nhiên không phải là quỳ hắn, mà là quỳ Thánh chỉ của Hoàng Đế, nhưng bây giờ Bạch Khởi đã không còn là Bạch Khởi lúc trước nữa rồi. Bây giờ Bạch Khởi thấy Hoàng Đế còn không làm lễ, huống hồ chi đây chỉ là Thánh chỉ?
Gọn gàng linh hoạt, cũng không ướt át bẩn thỉu, khiến những ngôn từ mà lão thái giám đã chuẩn bị sẵn đều nuốt vào trong bụng, ngượng cười, khúm núm lấy lòng Bạch Khởi nói:
– Vương gia, Hoàng Đế mời ngài vào cung nghị sự, nói là để ngợi khen ngài lần trước có công cứu giá.
– Nga? Vậy sao? Hắc hắc. Ta biết rồi, về bẩm lại với Hoàng Đế, kêu hắn chờ đó, một lát ta sẽ tới.
Bạch Khởi nghe xong lời này lạnh cười một tiếng nhàn nhạt nói. Lời nói này e rằng trong Đế Đô chỉ có Bạch Khởi dám nói như thế thôi. Để Hoàng Đế đợi, đại nghịch bất đạo a.
– Ngạch. Vâng…
Lão thái giám nghe xong lời này phát khổ, bất đắc dĩ đáp. Nhưng hắn không thể truyền nguyên văn lời này đến Hoàng Đế. Tuy rằng Bạch Khởi nói như vậy, nhưng Bạch Khởi có thể nói như vậy, hắn không thể. Xem ra lần này về nên tự suy nghĩ một phen mới được.
Sau khi lão thái giám rời khỏi, Độc Cô Chiến Thiên đứng bên cạnh Bạch Khởi đi tới nói nhỏ vào tai Bạch Khởi:
– Đại nhân, ta thấy vị Hoàng Đế này không có ý tốt, có cần ta kêu người triệu tập quân mã cùng đi với người.
– Ha ha. Cái này ta biết, Chiến Thiên ngươi không thích nhân tình thế sự, không thích quyền mưu mưu lược cũng đều có thể nhìn ra, sao ta lại không nhìn ra chuyện này? Hừ hừ. Ban thưởng ta? Nếu như muốn ban thưởng ta, ở phương Bắc sớm đã ban thưởng rồi. Nếu như muốn ngợi khen ta, lúc ta dẹp yên sự nổi loạn của Lý Dũng nên ngợi khen ta rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao? Xem ra Lý Tự Minh muốn động thủ với ta rồi, e là Lý Tầm Hoan đã từ Hoàng Cực Tông trở về, còn dẫn theo cường giả, cho nên Hoàng Đế Bệ Hạ chúng ta đợi không kịp nữa rồi. Muốn gọi ta vào cung sau đó diệt trừ ta? Hắc hắc. Bạch Khởi ta dễ giết vậy sao? Các ngươi không cần đi theo, Bất Diệt Hoàng Triều này, người có thể giết ta đã không còn trên đời này nữa rồi. Nếu như muốn giết ta, các ngươi ai cũng thể cản nỗi. Những người mà các ngươi cản nỗi đều không làm ta bị thương được. Chuẩn bị ngựa và y phục, ta muốn xem xem tên Lý Tự Minh này chơi trò gì.
Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, Độc Cô Chiến Thiên cũng thấy Lý Tự Minh có âm mưu rồi, việc làm của Lý Tự Minh không khỏi có chút nóng vội.
Không đến thời gian một nén nhang, Bạch Khởi đã thay bộ đồ Nguyên Soái màu đỏ, mặc đôi giày ủng, mặc một bộ quân phục cưỡi lên lưng chiến mã, dẫn hơn mười tên vệ sĩ theo sau, thẳng tiến vào Hoàng cung. Trên đường đi không có trở ngại, Bạch Khởi đã đến trong đại điện Hoàng cung. Bạch Khởi một mình đi vào, bọn vệ sĩ đứng ở bên ngoài cung, sau khi thẳng tiến vào trong, hộ vệ hai bên liền đẩy cánh cửa lớn đã đóng kín ra.
Đi vào trong đại điện có vẻ mờ ảo, vị Bất Diệt Hoàng Triều Hoàng Đế Lý Tự Minh ngồi ở chiếc Long ngai màu vàng ở vị trí chính giữa. Tể Tướng Bối Tác Ni và Thái Tử Lý Tầm Hoan đứng ở bên trái bên phải của Lý Tự Minh, những nơi khác trống như nơi hoang dã.
Lúc bước vào đại điện này khóe miệng Lý Tầm Hoan hiện lên một tia cười lạnh. Ba tên Đấu Đế cường giả, cộng thêm tám tên Đấu Hoàng, toàn bộ ẩn mình xung quanh Hoàng điện này. Người khác không phát hiện, nhưng không có nghĩa là Bạch Khởi không phát hiện. Bạch Khởi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mười một người, chỉ là bọn chúng còn ngây thơ tưởng rằng mình chưa bị phát hiện?
Không để ý tới những người này, Bạch Khởi trực tiếp đi tới, nhìn vị Bất Diệt Hoàng Đế Lý Tự Minh một cái, ngang nhiên đứng ở vị trí trung tâm đại điện nhàn nhạt nói:
– Hoàng Đế tìm ta có việc gì, cứ việc nói là được rồi.
– Bạch Khởi to gan, ngươi còn có phải là thần tử của Đế Quốc không? Thấy Phụ hoàng Bệ Hạ lại không quỳ? Chẳng lẽ ngươi muốn khi quân phạm thượng sao?
Người xấu là do Lý Tầm Hoan đóng vai, lão thần Tể Tướng Bối Tác Ni đứng ở đó nhắm nửa con mắt không nhúc nhích.
Muốn giết Bạch Khởi, đương nhiên cũng cần một lí do. Khi quân phạm thượng, tội danh này không phải là nhỏ, kế hoạch đã bàn xong rồi, cường giả cũng sắp xếp xong rồi, e rằng bây giờ Bạch Khởi vào có tam quỳ cửu khấu gọi ba lần vạn tuế gia cũng trễ rồi, cho nên e rằng Bạch Khởi không cho bọn họ lý do này bọn họ cũng sẽ ra tay.
– Hắc hắc. Khi quân phạm thượng? Thái Tử Điện Hạ sau khi từ Ngọc Hoàng Sơn trở về khẩu khí thay đổi rồi. Lại dám trước mặt chỉ trích ta? Xem ra hôm nay các ngươi đã chuẩn bị động thủ với ta rồi? Nếu đã muốn động thủ, cần tìm nhiều lý do như vậy, muốn động thủ thì cứ việc động thủ là được rồi. Bạch Khởi ta từ trước tới giờ không biết sợ là gì, kêu những người mà các ngươi che giấu ra đây. Ở đây không có người ngoài không cần chơi trò này.
Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan.
Hôm nay Lý Tầm Hoan khiến Bạch Khởi trong lòng nguội lạnh đi hoàn toàn. Bạch Khởi vốn không nghĩ tới sẽ xuống tay với Lý Tầm Hoan, nhưng xem ra hôm nay Lý Tầm Hoan đã có sự lựa chọn rồi. Không phải hắn chết, là mình chết. Đối với vị đã từng là bằng hữu này, Bạch Khởi không thể không đưa ra sự chọn lựa. Kết quả cuối cùng của sự chọn lựa này là đoạn tuyệt. Đoạt tuyệt hoàn toàn, tiêu diệt hết những kẻ muốn giết mình.
Bạch Khởi không có vĩ đại như thế, vì tình cảm bạn bè mà hy sinh mình. Bạch Khởi không phải là thằng ngốc. Nếu Lý Tầm Hoàn đã có lựa chọn, như vậy đã thấy rằng hắn đã không coi mình là bằng hữu nữa rồi. Nếu hắn đã muốn giết chết mình, mình đương nhiên không thể đứng ở đó đợi hắn giết. Bằng hữu tuy rằng rất quý, nhưng có lúc khi bằng hữu từ bỏ ngươi hắn đã không còn là bằng hữu của ngươi nữa, cũng không cần kiêng nể nhiều tình nghĩa này.
Lời của Bạch Khởi khiến sắc mặt ba người biến đổi, ánh mắt cay cú của Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi sau đó hừ lạnh nói:
– Nếu như ngươi đã biết rồi, ta cũng không che giấu gì nữa, ra đây hết đi!
Giây tiếp theo ba vị Đấu Đế và tám vị Đấu Hoàng của Hoàng Cực Tông đang ẩn mình trong bóng tối lần lượt đi ra, giống như bươm bướm từ trái sang phải, từ trước đến sau bao vây thành một vòng tròn, bao vây Bạch Khởi ở giữa. Người nào người nấy tay cầm vũ khí lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, dường như lúc nào cũng chuẩn bị giết Bạch Khởi vậy. Chỉ đợi một câu nói của Hoàng Đế mà thôi.
– Ba vị Đấu Đế cường giả, tám vị Đấu Hoàng cường giả, Bạch Khởi hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát rồi.
Lý Tầm Hoan lạnh lùng nói, hắn đã hạ quyết tâm giết Bạch Khởi, Bạch Khởi không chết quốc gia không yên, Hoàng vị của Lý Tầm Hoan hắn cũng ngồi không vững, cho nên chỉ có cách giết chết Bạch Khởi.
Bạch Khởi tự nhận mình là Đấu Đế cường giả. Ba vị Đấu Đế, tám vị Đấu Hoàng vây quanh công kích Bạch Khởi, Lý Tầm Hoan chắc chắn là rất bảo đảm, nếu không bọn họ sẽ không dám công khai lừa Bạch Khởi tới Hoàng cung. Trong Hoàng cung không có người ngoài, toàn bộ đều là thị vệ Hoàng gia và mười một tên cường giả, giết chết Bạch Khởi dư là cái chắc.
– Ha ha. Đây chính là chỗ dựa cuối cùng của Hoàng gia các ngươi sao? Hắc hắc. Mười một tên cường giả, ba tên Đấu Đế, tám tên Đấu Hoàng. Quả là không tệ, cường giả Hoàng Cực Tông nhiều quá a, chẳng trách các ngươi sau khi có được bọn chúng lại dám xuống tay với ta. Nhưng các người đã quá coi thường ta rồi!
Bạch Khởi cười ha ha một tiếng, hết sức tùy tiện.
– Hừ, ba chọi một, cùng là Đấu Đế, ta không tin Bạch Khởi ngươi có thể chiến thắng bọn họ. Huống hồ chi còn có tám tên Đấu Hoàng lúc nào cũng có thể phối hợp. Bạch Khởi ngươi chết chắc rồi. Những thứ này đều là do ngươi tự chuốc lấy. Nếu như ngươi chịu từ bỏ quyền lợi, ta còn nể tình ngươi là bằng hữu lúc trước, ta bỏ qua cho ngươi. Nhưng ngươi quá đáng lắm rồi, ngươi không chết Hoàng quyền khó vững, uy tính Hoàng gia sẽ không còn nữa, cho nên ngươi nhất định phải chết.
Lý Tầm Hoan hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh băng nói.
– Vậy sao? Vậy thì thử đi!
Bạch Khởi không yếu thế, một giây sau bắt đầu động thủ. Một luông đấu khí màu bạc phát ra từ thân Bạch Khởi, Bạch Khởi chỉ cần vẫy tay một cái, đấu khí màu bạc giống như một cây nguyệt nha phụt ra. Bạch Khởi xoay một vòng với tốc độ cực nhanh, khi người khác còn chưa kịp phản ứng, đám cường giả Hoàng Cực Tông kia lần lượt ngã xuống dưới đất, đầu mình hai nơi.
Quá trình này tuyệt đối không vượt quá một giây. Tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác cắn lưỡi. Khi bọn chúng kịp phản ứng lại, Bạch Khởi đã giải quyết hết những người này rồi. Những cường giả Hoàng Cực Tông kia ngay cả động tác còn chưa có cơ hội, đã chết dưới tay Bạch Khởi. Cấp Đấu Thánh được coi là thiên hạ vô địch, dưới cấp Đấu Thánh ngay cả cơ hội trở tay cũng không có.
Yên lặng. Yên lặng đáng sợ. Trong đại điện này tĩnh lặng đến nỗi có thể dọa người. Ngoại trừ Bạch Khởi, trong này chỉ còn có ba tiếng thở hổn hển, một tiếng đến từ Tể Tướng Bối Tác Ni, một tiếng đến từ Thái Tử Lý Tầm Hoan, còn một tiếng đến từ Hoàng Đế Lý Tự Minh. Ba người bất giác thở hổn hển sau khi Bạch Khởi động thủ, sau khi những cường giả của Hoàng Cực Tông ngã xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt không dám nói thêm nửa câu.
Lý Tầm Hoan hoàn toàn đứng sững người ở đó, khuôn mặt trắng bệch của Lý Tự Minh càng thêm trắng bệch. Tể Tướng Bối Tác Ni vẻ mặt âm trầm bất định không ngừng biến đổi. Xem ra tâm trạng của ba ngươi này rất phức tạp. Đấu Đế a, Đấu Đế cường giả chí cao vô thượng. Ba tên Đấu Đế cường giả cộng thêm tám tên hiệu xưng là Đấu Hoàng cường giả trong thần thoại, trong chớp mắt đã bị giết sạch như thế.
Bạch Khởi, ngươi rốt cuộc lợi hại đến mức nào?! Đấu Đế cường giả trong lúc vẫy tay đã bị ngươi ta giết rồi. Điều này có chút khiến người khác không dám tin, đây đang nằm mơ sao? Ba người bất giác nghĩ, phất tay tàn sát Đấu Đế… đây chỉ là trong truyền thuyết.